Chương 7

Nhóm "ngũ long" đang ngon trớn trên năm chiếc xe đạp để đi tới điểm hẹn tập võ cùng Đình Tuấn thì "ào" một cái, cả bọn lãnh đủ một tô nước bò kho vàng lẫn màu càri lấm lem từ đầu đến chân.
Há Quyên là đứa bị nhiều nhất vì đi gần phía trong.
-Ai kỳ cục vậy?-Ngọc Huệ vuốt mặt la lớn.-Vô ý quá trời.
Cả nhóm dựng xe rút khăn tay lau lấy lau để, nhưng mùi bò kho vẫn cứ bốc lên vây lấy lấy nhóm. Năm chiếc áo màu sáng nhạt đều loang lổ màu vàng vủa càri, đầu tóc thì bê bết, nước lèo bò tha hồ nhiều từng giọt xuống mặt mũi.
Mai Chi tức muốn khóc, nhỏ đảo đôi mắt nhìn quanh và săm soi vào căn nhà trống vắng bóng người, với nỗi lòng đầy nghi ngờ.
Mím môi, Diễm Trinh bước nhanh vào cửa gọi lớn:
-Làm ơn cho con xin tí nước rữa tay, dì ơi...
Bên trong vẫn im phăng phắc. Trinh lì lợm lặp lại lần nữa và gọi lớn hơn, nhưng vẫn vắng lặng như tờ. Nhỏ nổi cáu chửi bới:
-Đồ mất dạy, trả thù lén sau lưng là hèn. Có ngon thì chường mặt ra đi. Con trai như vậy chết quách hết cho rồi.
-Thôi bỏ đi!-Vân Anh nói lớn.-Về, nhà tao thay đồ, người ta sợ mình mới chơi kiểu lén lút này. Những người không có đầu óc suy nghĩ mình nói uổn calo lắm. giấu mặt, nhưng tụi này đã biết là ai rồi. Thứ đồ chuột chũi!
Mặc kệ mấy nhỏ cằn nhằn chửi bới căn nhà cửa vẫn đóng im lìm như vắng chủ. Quay về nhà Vân Anh, nhưng hầu hết cả bọn đều ấm ức.
-chắc chắn là tụi "mì tôm" làm chủ không ai khác.-Ngọc Huệ lên tiếng:-Nó mà chường mặt ra lúc nãy, tao dám bẻ gãy cổ lắm đó.
-Miệng lưỡi gì mà hung tợn quá.-Tring cười nhẹ pha trò.-Từ trưa tới giờ chưa ăn gì hết, thì coi như dùng bò kho luôn. No cả bụng rồi, cằn nhằn cái gì.
-Vậy tức là "bò kho" ngó hả?-Há Quyên thêm vào làm cả bọn phì cười đẩy lùi cơn giận-Xem kìa, một số người nhìn chúng ta cũng bò kho ngó luôn đấy.
-Ối trời ạ, họ bịt mũi né ra xa thì có.-Mai CHi nhăn mặt nói.-Không ai ngoài tụi Vĩ Khang. Con trai gì thù vặt quá trời, nhưng cũng may nó trốn biệt, nếu không chắc to chuyện rối. Nè Huệ, hỏi thật nhé, hôm ấy mi đánh Vĩ Khang hay lỡ tay.
-Mặt đó đánh làm gì.-huệ trề môi-Thứ công tử bột. Trên đời này bao nhiêu lá rụng là tao ghét nó ngần ấy đó.
-Thiệt không, hình như tao nghi ngờ.
Diễm Trin lém lĩnh cười cười trêu Ngọc Huệ.-Coi chừng ghét nhau cho lắm thì...thương càng nhiều đấy. Oan gia oan giải đó em cưng ạ.
-Còn lâu,-Huệ xí dài.-Tao không phải T2 như mày đâu.
-Ê, đừng giỡn nha, tự nhiên nói bậy bạ thiên hạ nghe được cười tao đấy,-Trinh đỏ mặt làm cả bọn cười rộ.
-Ý trời, mớ nhắc đã tới rồi kìa. Đúng là thần giao cách cảm có giác quan thứ sáu nha.
-Đình Tuấn! tụi này ở đây nè.-Mai chi vẫy tay gọi lớn-Ủa sao lại đi chung với Thế Vinh. Vân ANh, mi hẹn với lớp trưỡng phải không?
-Đâu có.-Vậy không lý nào hai người đó quen biết nhau từ trước.
-Rất có thể đấy!-Hạ Quyên nói chen vào.-Nhìn kìa, họ rất thân thiện.
-Ờ.-Vân Anh gật nhẹ đầu đồng tình với nhận xét của Hạ Quyên.
Hai chiếc xe đạp thắng lại. Vinh cau mày thắc mắc.
-Sao toàn càri vậy? Bộ té vào nồi bò kho ở đâu à?
-Ừ, té một lúc năm đứa.-Huệ hậm hực nói.-Chỉ tiếc là không bắt được đứa nào trong lũ khốn kiếp đó. Có vay phải trả, thế nào bà cũng cho tụi nó biết tay.
-Bà..."xã" hả Huệ?-Vinh pha trò-chả trách chi cứ lục đục hoài. Có duyên có nợ chỉ tiếc là khắc khẩu.
-Vinh nói điên hả, ai khắc khẩu ai? À phải rồi, sau ở đây, còn đi chung với Đình Tuấn vậy?
-Thì...quen.-Vinh cười cùng Tuấn, cả hai bá vai nhau thân ái. Vân Anh nghi ngờ hỏi?
-Quen khi nào? sao không nghe Tuấn nói vậy? hay là...Thế Vinh cũng cho lời của tụi "mì tôm" là đúng mà cố công theo dõi bọn mình để báo công an lập công.
-Oan cho thị kính nha sư tỉ.-Vinh chấp tay xá dài.-Tiểu đệ nào dám dù trong ý nghĩ. Sư huynh Tuấn ơi...làm ơn minh oan giùm đi.
Vinh đẫy Tuấn về phía "ngũ long" như muốn làm lá chắn. Cả bọn bật cười với vẽ khôi hài duyên dáng của lớp trưỡng. Tuấn gãi gãi tóc nhìn kín đáo về phía Diễm Trinh rồi e dè đề nghị:
-Về nha lo cái mùi "bò kho" đi, bốc hơi quá trời, không khéo lắm anh khờ tưỡng "ngũ long" công chúa kén rể kiểu mới mà kéo tới vây quanh như...ruồi là chết cả đám vì bị ô nhiễm.
-Tức là chê tụi này hôi hám bẩn thỉu chứ gì.-Trinh thình lình lên tiếng và sẵn tay cấu thật đau lên mạng sườn làm Tuấn nhảy nhổm.
-Úi da...
-Bị gì thế?-Vinh cười hỏi
-Có lẽ...kiến cắn...nhưng kỹ quá nằm ở móng tay nhọn.-Vừa nói Tuấn vừa nhanh chân di chuyễn sang nơi khác né tránh, nét mặt nhăn nhó hí há, kiểu cố ý pha trò, rồi nhập nhóm đi về nhà Vân Anh.
-Vinh với Tuấn học chung năm lớp chín ở trường Lê Hồng Phong-Vinh phân trần giải thích.-Các sư tỉ thấy rồi đó, rừng nào cạp nấy. Một khu rừng rậm không thể có hai chúa tể sơn lâm. Hai tụi này phải tách ra là vậy.
-Nè! mũi vẹo có một bên kìa-Vân Anh liếc nhẹ Thế Vinh.-Ý nói Vinh cũng không thua kém gì Đình Tuấn chứ?
-Phải! có phần trội hơn là khác.-Vinh nháy nhẹ mắt cùng Tuấn rồi tiếp.-Mình đẹp trai...học giõi...viết chữ bự và đặ biệt...là giàu nữa.
-Hàng mà quảng cáo nhiều coi chừng là đồ dỏm đấy Vim mát đi buổi trưa nắng gắt.
Thế Vinh về sau cùng với cuốn sổ ghi điểm chưa kịp nộp lên văn phòng còn để chung với tập vở của buổi học.
Trở lại lớp sau khi gởi xong hộp phấn. Vinh cau mày vì tập vở bị lật tứ tung và càng lo lắng hơn, bởi cuốn sổ điểm không cánh mà bay đâu mất.
Vinh nhìn qunh dáo dát, thậm chí cúi mọp xuống gầm bàn để tìm nhưng không tài nào kiếm được.
Ngồi phịch xuống ghế ôm lấy đầu nghĩ ngợi. Vinh thật sự không hiểu ai cố ý lấy sổ để làm gì? mục đích gì chứ? Nhất thời bối rối nó không tài nào nghỉ ra được ai là thủ phạm, trong lớp hay ngoài?
Cầm lấy tập vở Vinh bước nhanh lên văn phòng, nơi dành riêng hồ sơ của lớp. Mọi thứ vẫn ngăn nắp trật tự.
Nhíu mày, Vinh nhảy vội lên chiếc xe đạp nhanh về hướng nhà Minh thư. Trời nắng thật gắt, không một ngọn gió. Mọi thứ như im lìm say ngũ hoặc cố thu lại để né tránh sự oi bức nừng hực của tia nắng mặt trời buổ trưa.
Thế Vinh đạp xe hết tốc lực, mồ hôi ướt đẫm mặt và lưng áo. cuốn sổ điểm như choáng cà tâm trí đến nổi người lớp trưỡng này không còn cảm thấy mệt nhọc, dù đang đi giữa cái nắng như thiêu đốt da thịt người.
Dừng lại trước căn nhà có giàn thiên lý nở rộ, thoang thoảng hương hoa lan toả trong không gian. Vinh thở hắt ra đưa tay quẹt ngang vầng tán lấm tấm mồ hôi, nhấn chuông gọi cổng, để rồi thất thiểu quay gót khi người nhà nói Minh Thư chưa về.
-Chẵng biết đi đâu vào giờ này?-Vinh lẩm bẩm quay xe trở về. Đường đi chợt dài ra nhơ nỗi lo âu của người lớp trưỡng.
Bụng đói cồn cào. Thế Vinh nhìn quanh và tấp vào một quán ăn bình dân ven đường, nhưng không biết nghĩ sao lại cắm cúi đạp nhanh tới nhà Minh Phúc. Nó lại đi vắng, Vĩ Khang cũng thế.
Hầu như suốt buổi trưa Vinh rong ruổi giửa lòng thành phó để cố công tìm cho được bộ "tam sên" Minh Thư, Minh Phúc và Vĩ Khang. Bởi linh tính mách bảo với nó rằng bọn ấy đang đi chung.
Cơn mưa cuối mùa đột ngột kéo đến như trút sự giận dữ và kéo dài lê thê suốt mấy tiếng đồng hồ. Nước tràn ngập nhiều con đường do không kịp thoát.
Dòng xe lại túa ra phố sau cơn mưa gây ra cảnh ùn tắc lưu thông. Vinh nằm trong số đó, khốn khổ với chiếc xe đạp phải chịu phép dẫn bộ, nhích dần từng bước một trong mực nước cao lò dò tìm đường.
Cuối cùng rồi Vinh cũng về tới nhà ăn vội vài bát cơm muộn và ngủ thiếp đi với sự mệt mỏi chợt ập đến cùng cơn bệnh lúc nào không hay biết.
Có lẻ suốt buổi trưa lang thang ngoài trời nắng rồi hứng trọn cơn mưa bất ngờ đã làm lớ trưỡng thật sự bị cảm.

-ghê chưa. Bữa nay lớp trưỡng lột lưỡi rồi nhỉ? lạnh quá trời.
-Bởi gì bấy lâu nay không có người tri kỷ. Còn hôm nay đã gặp, vậy thôi.
Nhóm "ngũ long" lắc nhẹ đầu như thán phục Vinh, bởi tài biện luận, Diễm Trinh cười tươi nói:
-Hôi trại kỳ tới chắc phải đề nghị lớp trưỡng tranh tài hùng biện quá, lý lẽ khó ai bì. Nhỏ nào vô phước mới tin lời Vinh đó.
-Trời ơi...nói như thế..tức là thân tôi sắp bị "ế" rồi ư?-Vinh sầu não, thê thảm.-Ôi số kiếp con trai, mười hai bến nước, trong nhờ đục lóng phèn xài đỡ cũng tàm tạm được phải không Vạn Anh?
-Ai biết sao lại hỏi Vân Anh-Vân Anh đỏ mặt khi cả bọn cười to như hùa vào triêu nhỏ.
Cái giận dữ bị ăn " bò kho" tan nhanh nhường lại sự vui nhộn trẻ trung. Cả nhóm kéo vào nhà Vân Anh ồn áo huyên náo, cười nói thân thiện.
Chợt Đình Tuấn như nhớ lại điều gì đứng lên nói lớn:
-Có một tin vui suýt nữa quên thông báo với các bạn.
-Gì thế? -Mai Chi hỏi nhanh.
-Hôm qua có một số cán bộ ở phường xuống tìm hiểu lớp học tình thương xoá mù chử của tụi mình đấy.
-Thiệt sao?-Ngọc Huệ vỗ tay reo lên sung sướng-Họ có nói gì không? khen hay chê, cho phép dạy hay biểu đóng cửa?
-Từ từ để yên cho Tuấn nói chứ.-Hạ Quyên từ tốn nhất trong nhóm.-Hỏi nhiều quá lỡ bị quên không nhớ hết thì sao?
-Quyên làm như Tuấn bị " rới loạn thần kinh" hỏi có bấy nhiêu mà sợ quên.
-Nói xong chưa các chị?-Vân Anh hỏi-Đình Tuấn nói đi, thế nào hả?
-Nghe xong tin này, chắc chắn cả nhóm sẽ rất vui như ngày hội lớn đó.-Vinh xen vào như người trong cuộc.-Chủ tịch phường rất hoan nghênh và biễu dương hưỡng ứng năm " hành động vì trẻ em" mà cả nước đang thực hiện.
-Nói vắn tắc đi, Vinh dài vòng quá, bộ tính đọc diễn văn hả.-Trinh hối thúc-Nôn nóng muốn chết nè
-Thì chủ tịch nói sao Vinh tường thuật y như vậy. Còn nữa, sắp tới đây mẹ Đình Tuấn sẽ tình nguyện hiến khu đất nơi ở để xây lại ngôi nhà làm mái ấm tìn thương cho tụi trẻ đường phố lang thang cỡ nhỏ đó.
-Như vậy thì tốt rồi, nhưng gia đình Tuấn sẽ ở đâu?-Trinh lo lắng nhìn Tuấn.
-Mẹ mình sẽ làm ở đó, lo bữa ăn cho mấy anh em đại gia đình. Tụi mình đây nè, tạm thời vẫn thay phiên nhau truyền đạt kiến thức cho bọn trẻ, trong khi chờ đợi những tấm lòng vàng khác.
-Vậy thì còn gì bằng, vui ơi là vui.
Huệ xúc động mạnh:-Thật quá bất ngờ. Mai này được hết cấp và bước chân vào giảng đưởng đại học, nhất định mình sẽ đi ngành sư phạm để đào tạo những búp măng non của thế hệ mới mà dựng xây một nước Viẹt nam hùng cup2ng tươi đẹp sánh vai với các nước phát triển trên thế giới.-
-Còn Chi thì...sẽ làm bác sĩ, khám và chữa bệnh miễn phí cho học trò nhỏ của Ngọc Huệ được không?
-Tất nhiên là quá tốt rồi còn gì phải hỏi.-Hạ Quyên không để mất phần được nói...-Còn tui sẽ làm gì hả?
huệ bá vai hai bạn với đôi mắt long lanh ngời sáng của niềm tin yêu cuộc sống và hy vọng ở tương lai.
-Quyên và Vân Anh sẽ làm nhà doanh nghiệp trẻ năng nổ, sáng tạo, tạo công ăn việt làm cho bọn nhóc sớm thoát khỏi cảnh cơ cực vào đời. Còn nữa, nhất định sẽ là người hảo tâm đỡ đầu đặt biệt cho hoạt động nhân ái này.
Diễm Trinh nhìn các bạn cười thật hạnh phúc và tự tin xen vào:
-Mình và Đình Tuấn sẽ là T2 song hànhn vào nghề xây dựng. Các bạn xây và đào tạo con người hữu dụng, thì Trinh cũng nhất định không chịu thua. Hai tụi mình sẽ làm những kỹ sư giỏi để xây nên bao nhịp cầu nối liền đôi bờ, nối liền kêng rạch, tạo lưu thông dễ dàng thuận lợi đi lại cho bà con vùng nông thôn xa xoi hẻo lánh, cho những em bé nhanh chân vữn vàng cắp sách tới trường dù mưa hay nắng. Những nhịp cầu bê tông thay cầu tre lắt lẽo, những con đường rải đá đỏ thay sình lầy. Rối đây quê hương mình sẽ đẹp...đẹp vô ngần, với màu xanh cây cỏ lá hoa và những khu vườn đầy trái ngọt. Nhưng có được ước mơ vô ngần ấy...tức là phải có những kỹ sư nông nghiệp trẻ áp dụng khoa học vào đời sống bà con chứ.
Thế Vinh nối ngay dòng mơ ước đang tuôn trong lòng các bạn:
-mình sẽ là một trong những kỹ sư trẻ ấy, tìng nguyện đem màu xanh cây lúa hoa quả trĩu cành trải thảm nhung trên đồng ruộng quê hương.
-Ôi...như thế thì...lo chi Viẹt Nam ta không vương lên theo kịp thời đại. Dội ngũ trẻ trí thức như tụi mình nhiều vô kể đấy. chúng ta phải hứa chắc là biến ước mơ thảnh hành động thực tế đi các bạn. -Vâ Anh chìa bàn tay ra chờ dợi.
Cả nhóm không ngần ngại đặt vào đó những bàn tay trẻ. Họ nắm lấy tay nhau ngầm truyền một sức mạnh kết đoàn và quyết tâm xây dựng đất nước vững mạnh.
Trong những đôi mắt tinh anh ngời sức sống, họ tự khẵng định được đường đi tới tương lai chờ đón ở ngã nào.
--!!tach_noi_dung!!--

Đánh máy bebebongbong
Nguồn: bebebongbong
Được bạn: TSAH đưa lên
vào ngày: 28 tháng 8 năm 2004

--!!tach_noi_dung!!--
--!!tach_noi_dung!!-- lật lọng xảo trá không ai bằng. Còn đi học là vậy. Ra đường ai chịu đời cho thấu, hèn gì không nhập băng để giựt giọc. Các bạn làm chứng giùm tôi nhé, nhất định không bỏ qua đâu- Khang nói xong lấy sách tâp đi ra cửa, còn ngoái đầu lại hăm doạ.
-Vay một trả mười đó. Tôi nhất định lên văn phòng thưa cho ra lẽ phải mới được.
-Phúc giữ Vĩ Khang lại coi.-Thế vinh đẫy mạnh vai Phúc-nhanh lên, chuyện chi còn có đó
-vĩ Khang! khoan đã-Vân Anh ôn tồn lên tiếng và chận ngang cửa.-Cề chổ ngồi trở lại đi, đừng làm ầm ĩ quá không tốt lắm, dù gì mình cũng là bạn thân chung một lớp và ai cũng đều lớn rồi, dám làm dám chịu trách nhiệm.
-Nói rất hay.-Minh Phúc kéo Vĩ Khang trỡ vào lớp, ấn nhẹ vai nó bảo-Ngồi xuống đi, tao nhất định giành lại công bằng cho mày mà. Minh Thư lấy giấy viết ra lập biên bản đi.-Muốn gì nữa hả Phúc?-Vinh cau mày.
-Mày làm lớp trưỡng, không giãi quyết dứt điểm được thì để tao. Vĩ Khang! mày tường trình lại rõ ràng mạch lạc cho cả lớp nghe đi ròi để tập thể đóng góp ý kiến luận tội cụ thể ai phải ai trái. Đa số phải thắng thiểu số thôi lo gì
-Phải đó.-cả lớp nhao nhao.
-Trật tự đi-Giọng Minh Phúc oang oang như một mệnh lệnh tối cao đầy uy thế.-Làm ơn yên lặng giùm đễ Vĩ Khang nói. nói đi Khang!
vĩ Khang nhình quanh về nhóm "ngũ long" rồi đảo mắt về phía Minh Thư hội ý, và chậm rãi nói lại y như lời ban nãy.
-xong rồi, tới lượt Huệ trình bày-Phúc nói lớn, nhớ trung thực nhé ở đây là lớp học, chứ không phải ngoài đường phố đâu, gian xảo quá khó coi.
-Tôi không có gì để nói thêm cả, ngoại trừ những câu hỏi lúc nãy.-Huệ nhấn giọng.-Lỗi đều do Vĩ Khang mà ra, trong lúc vội vã và lỡ tay đã xãy ra chuyện, tôi hoàn toàn không chủ ý.
-Vậy tức là không chịu nhận khuyết điểm việc mình làm?-Phúc gặng hỏi lại.
-Phải.-Huệ cứng cỏi.-Trong giờ thi, tự nhiên giật giấy của tôi hỏi ai không nổi nóng? Ai ở trong hoàn cảnh đó đều phải xử trí như vậy thôi
-Ai có thể chứng minh tờ giấy nháp đó là của Huệ hoặc Vĩ Khang nào?
-Thì lôi nó ra cho tập thể nhìn nét chữ.-Hạ Quyên xen vào.-Theo Quyên như vậy rỏ ràng hơn, mới cò thể luận và quy trách nhiệm thuộc về ai.
-Phải! cả lớp dồng thanh nói to và đổ dồn về phía bàn Vĩ Khang. thế Vinh gật đầu đứng lên tìm. Lúc nãy tôi thấy nó còn nằm ở đây sao bây giờ đâu rồi? Vĩ Khang đừng nói là mày đã ném nó rồ đó.
-Phải! tao ném thì đã sao nào?-Khang kênh mặt cau có.-Tụi bây dâu có bị đau nên dễ dãi. Chứ tao nè bị con gái đập chãy náu nũi, dau này còn dám nhìn ai trong trường đây? cho là còn tờ giấy nháp đi thì coi đươc gì chứ? Máu ướt tèn lem rồi, đỏ ối cả. Đúaa nào nuốn chứng minh vấn đề thì lại sọt rác cuối lớp bơi lên coi. Còn tao, việc Ngọc Huệ đánh không thể để yên và chấp nhận được
-Tôi lập lại lần nữa là không hề có đánh ở đây.-Huệ nói lớn như tự thanh minh cho mình.
-Sợ hay sao mà chối? -Khang đanh giọng-Không có làn gì thì sợ gì chứ?-Ngọc Huệ cũng không thua. Đôi mắt quắc lên sáng rực vẻ hung hăng.
-Nè! các bạn nhìn đi, có phải giống dân anh chị xã hội đen ngoài đường phố không?-Phúc nhìn cả lớp nói lớn-Ngang ngạnh hung dữ như thế này. Thái dộ cử chỉ thiếu khiêm tốn thế kia ai tin được Ngọc Huệ không dám "đấm" vào mặt Vĩ Khang, dù chuyện không có gì quá đáng. Nói thật nha, "nhóm ngũ long" lớp mình còn lảm bao nhiêu việc động trời ngoài giờ học nữa kìa, đừng tưỡng không ai biết đâu. có một ngày cháy nhà lòi ra mặt chuột, giấy không gói được lữa đâu. Du côn hoặc đầu trộm đuôi cướp giờ giỡ thói ấy. Hiểu ra chưa mấy bà chằn?
-Ê!-Huệ bừng giận sôi người khi từ cài mồm bự chảng của Minh Phúc nói ra bao lời lẽ thiếu văn hoá ấy, nên không còn giữ được bình tĩnh, nhỏ hét lớn với cái đấm dứ dứ.-Ai "du côn" đầu trộm đuôi cướp? Ai bà Chằn chứ? Thứ đồ con trai có học mả mất dạy, thiếu giáo dục. Tụi tao làm gì mà mày mắng chưởi? cháy nhà lòi mặt chuột là bọn mày với Vĩ Khang đó. Học dốt thì chịu đi, bày đặt sĩ diện ta đây. Thi không làm nỗi một câu, quay nỏi tứ phía, còn nói người khán copy không biết xấu hổ. Xí!
Huệ tuôn ra hàng tràng từ ngữ miệt thị nặng nề. Cuộc dấu khẩu khai chiến, khiến Thế Vinh bất lực bó tay.
Ngọc huệ, Vĩ Khang và Minh Phúc mạnh ai nấy nói, ồn ào, náo nhiệt làm cã lớp chịu một trận nghe đầy tai, nhức óc.
Minh Thư, đập mạnh tay xuống bàn quát lớn:
-Đây không phải là cái chợ. ai muốn chưởi bới thiếu văn hoá thì ra đường ấy. Nếu không tôi buộc lòng báo cáo lên văn phòng đó.
Mai Chi ấn Huệ nói nhỏ:
-Bỏ đi, cải hoài làm gì?
-Nó chưởi xéo luôn tới tụi mày kìa.-huệ hổn hển vì giận
-Kệ! lớn chuyện bị đuổi học, cấm thi đấy.
-Nhịn hoài sao chịu được.-huệ cau có. Cả lớp vãn hồi trật tự trở lại.
Minh Thư nói tiếp:
-theo ý kiến của tôi nhận xét thì...dù lở tay hoặc cố ý gì đi nữa Ngọc huệ vẫn phải xin lổi Vĩ Khang để tạo không khí trong tập thể lớp.
-Còn lâu-huệ phản ứng mạnh
-Nếu vậy thì buộc lòng lập biên bản gởi lên văn phòng vì tính chất côn dồ trong học đường.
-Nè nói năng cẫn thận lại một chút. Ai côn đồ vậy Thư?-huệ bật dậy-Tôi thật sự thắc mắc, hình như bộ ba các người đang toa rập hoặc có vấn đề gì đó vu khống bọn này. Lúc nãy Vĩ Khang rồi Minh Phúc nói tụi tôi là cướp giật trên đưởng phố còn nử chúa gì gì nữa đó. Tin này ở đâu ra?
-Phải đó, ở đâu ra vậy?-nhóm "ngũ long" đồng lên tiếng và nhìn quanh hỏi
Thế Vinh cau mày nhìn về phía Minh Thư như dò hỏi lẫn trách cừ
-Thư nói đi.-Vân Anh hỏi lớn-Trong lớp chúng ta ai đã từng thấy tụi này đi cướp giật? các bạn nào?
<\/script>')