Chương 7

Thành ngồi dựa vào tường hút thuốc. Phòng giam không có gì hết ngoài chàng. Chàng đã nằm ngủ ngay trên nền đất ẩm. Cứ đóng cửa kín mít, giữa trưa nóng mà trong phòng tối om. Chỉ có một vuông hở nhỏ nhưng không thấy được gì ở ngoài kia. Những cây xanh và bầu trời. Chỉ có một chút ánh sáng bố thí lọt vào phòng như trêu cợt chàng cho quay quắt hơn.
“Bây giờ mình thực sự đối diện với lương tâm mình.”
Người ta nhốt chàng trong phòng tối để chàng hối cải? Ân hận chăng? Thằng bạn tên Ưu đã dúi cho chàng mấy bao thuốc lá quân tiếp vụ trước khi chàng được đưa vào đây. Bốn ngày trọng cấm và hình phạt dã chiến cho đến lúc ngất xỉu, không làm chàng đau đớn bằng cúp phép ngày chủ nhật của chàng. Nghĩ thương người yêu, nghĩ hận cho mình, chàng mím môi lại cười gằn một tiếng.
Chàng hối hận đã gửi lá thư đó cho nàng. Trong một lúc buồn bực chàng đã viết ra trên giấy kể hết với nàng. Rồi đưa cho thằng bạn thân, nhờ nó gởi về cho Thùy. Sáng ra, chàng toan đòi lại toan viết vài lời báo tin không về được cho nàng lên thăm thôi. Nhưng người ta đẩy chàng vào đây thật gấp. Đành! Đành làm em buồn, đành bắt em lo âu! Tội nghiệp! Vợ tôi!
Chưa bao giờ anh than thở với em nữa lời. Chưa bao giờ phải không em? Đời đàn ông thật hào hùng và hoang dại với những chiều lội sình về áo cứng vì bùn đen, với những trưa nằm nghĩ ngoài bãi nghe gió thổi hắt hiu trên đồng cỏ vàng úa cháy khô. Em có bao giờ biết đến thế giới này của đàn ông? Những chiều nhoài người những bãi tập kết về trại, thân thể dơ bẩn, tưởng tượng người yêu gặp chưa chắc nhận ra. Với những huấn nhục phải có để tạo cho mình trở thành lính. Lính từ bàn tay bàn chân cho tới trái tim. Trước mặt em. Anh hiên ngang, anh là thằng sinh viên đầy mơ ước. Anh là thằng đàn ông tưởng chỉ sợ có một mình em. Có ai dám nói sự thật này với người yêu đâu? Với người tình thì sợ nàng cười: “Sao anh hèn thế? Anh chịu để cho người khác hành hạ vậy sao?” Với vợ thì ngại: “Nói làm gì sợ vợ mình nó buồn tội.”  Vậy mà chàng đã vụng tính gửi lá thơ đó về cho vợ. Bây giờ ngồi trong phòng gia tối tăm, chàng chỉ ân hận day dứt một điều đó thôi.
Hôm nay chiều thứ bảy, ngày thứ năm chàng bị phạt trọng cấm rồi, nhưng người ta quên mở cửa tù cho chàng ra. Cháng bứt rứt hút thuốc liên miên. Nhất định Thùy sẽ lên thăm. Trừ sự chết ra, không ai có thể cản Thùy lên thăm chàng chiều hôm nay. Lạy trời lá thư đi lạc. Lạy trời ông đưa thơ lơ đễnh làm mất lá thư của tôi đi. Đàn ông đi lính bị phạt tù là thường. Mình hèn nhát viết thơ kể cho vợ.  Chàng nhăn nhó, chàng mím chặt hai môi. Thời gian ngồi tù dài kinh khủng. Rồi với những lỗi lầm này anh sẽ bị ra trung sĩ. Lương anh khó đủ lo cho em, người con gái đẹp nhất thành phố nhỏ. Bao nhiêu người cầu hôn, em từ chối giờ em lấy chồng trung sĩ sao
Thùy?  Anh cũng có riêng cho anh những đau khổ không thể tỏ bày với em. Em không hiểu cho, em ngồi cay đắng với anh hoài.
Thành nhìn bàn tay đen của mình, nhớ mười ngón tay trắng muốt của Thùy nao nao cả người. Chàng đứng lên cố vươn cao tới gần vuông cửa tò mò để nhìn thấy một chút màu xanh của tự do. Chàng thất vọng lắc đầu. Phòng giam không có gì để kê cao lên nữa. Chàng cắn chặt răng lại. Người ta quên chàng rồi, hôm nay ngày thứ năm chàng vào tù. Tưởng tượng cảnh Thùy lếch thếch lên đây, rồi lủi thủi về không được gặp nhau. Chắc Thùy sẽ khóc…. Thành mím môi lại ngồi phịch xuống đất. Bật lửa châm thuốc, nhìn khói thuốc quyện bay trong căn phòng tối tăm, Thành thở dài.  Nếu không viết thư, Thùy sẽ đợi suốt ngày chủ nhật, Thùy sẽ khổ sở vì lo lắng chàng gặp tai nạn trên đường về. Viết thư để bây giờ người yêu ngơ ngác đợi chờ ngoài khu tiếp tân, mình kẹt trong phòng giam thế này. Mình giờ như tội phạm, mình giờ đắng cay kiếp tù đày chỉ vì nhớ em, nhớ người yêu mà nặng tội thế này? Vào đây, một tuần gặp người yêu một lần. Mới thấy người mình yêu là nguồn an ủi nồng nàn nhất. Mới thấy những giờ bên nhau là vô giá.
Chàng nắm chặt hai bàn tay lại. Nếu đây là rừng hoang nếu đây là hai đảo. Tôi sẽ bẻ cong xiềng xích, tôi sẽ giết hết cọp beo và dã thú để đến với nàng. Thượng đế cũng không có quyền ngăn chia tôi với em. Nhưng người ta có quyền, luật lệ có quyền. Tiếc anh không là người núi. Tiếc đây không phải là rừng hoang, để anh giết cọp giết beo tìm đường tới em. Cuộc đời anh giờ xoay riêng một chiều. Anh chẳng làm nên trò gì. Anh chẳng là cái gì, nhưng nhờ anh mà có chiến tranh. Anh chỉ được rời bỏ khi tàn phế. Phải rồi, khi tàn phế mới thuộc về em. Phải có chiến tranh cho em được an lành trong thành phố. Phải có chiến tranh cho người giàu có mặt bên kẻ cùng đinh. Xét cho cùng mọi sự trên trái đất, ngay cả chiến tranh đều có một ích lợi riêng của nó. Thuốc độc giết người và nguy hiểm thật, nhưng đôi khi người ta cần nó phải mua nó bằng giá đắt hơn thuốc bổ nhiều. Nghĩ như vậy, sẽ an tâm phục vụ phải không Thùy yêu dấu của anh? Tội nghiệp cho em. Anh biết làm gì cho em sung sướng nữa bây giờ? Có biết bao nhiêu là mơ ước của em, em đã chôn đi? Có biết bao nhiêu bức tranh đẹp trong tâm hồn của em, em đã xé đi?
Nhưng anh vẫn cười, nụ cười sẽ chắt chiu. Bởi cả tuần như trâu như ngựa, ngày cuối tuàn cạo râu từ sáng sớm, huýt sáo từ lúc bừng mắt dậy, khoác vào người bộ quần áo hồ cứng sạch sẽ thấy mình như sắp được về động tiên. Bất hạnh ghê gớm nhất, là những tháng ngày quân trường không có người yêu. Những anh chàng không có người yêu, ngày cuối tuần ngẩn ngơ buồn bã.
Chiều nay em lên thăm mà anh kẹt trong tù người ta không yêu nên không biết đến nỗi khổ của hai đứa mình? Quân đội của anh có rất nhiều nét đáng yêu. Lương lính không bao giờ bị bớt, không bao phải hỏi !!!4492_5.htm!!! Đã xem 43817 lần.

Sửa chánh tả : NH
Nguồn: Maybonphuong
Được bạn: NHDT đưa lên
vào ngày: 9 tháng 12 năm 2004

Truyện Tình Yêu Như Băng Sơn ắm người ta giận, người ta ghen vỡ tung trời đấ
  • Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 m những máu.
    Mẹ Lan kêu lên:
    - Thằng Hải lấy xe mau nó làm băng rồi, nguy lắm.
    Lan bóp mãi bàn tay lạnh ngắt của Thùy rồi khóc. Thùy đau như chết đi sống lại suốt quãng đường từ nhà đến nhà thương, nửa giờ sau, trong nhà thương, bác sĩ lắc đầu:
    - Mất máu nhiều quá, khó lòng cứu nổi cả hai mẹ con.
    Lan đau đớn:
    - Bác sĩ, cứu dùm mẹ vậy.
    Vị bác sĩ chích nước biển cho Thùy rồi hỏi nhỏ:
    - Ngã ở đâu mà nặng thế này?
    - Dạ ngã cầu thang, có lẽ từ bậc trên cùng xuống đất.
    Lan sực nhớ:
    - Anh Thành đâu mẹ?
    Người mẹ lắc đầu:
    - Quýnh quá không để ý, chắc cậu đi rồi chứ không thì đâu đến nỗi này mà nó đi đâu ngã thảm thế này chứ.
    Đứa bé chết từ trong bụng mẹ, Thành bỏ đi không biết con chàng đã chết. Suốt hai ngày Thùy mê man không biết gì, ngày thứ ba nàng mệt nhọc mở mắt ra ngơ ngẩn nhìn quanh phòng, Lan mừng rỡ:
    - Thùy, Lan đây này! Thùy khỏe chưa?
    Thùy khe khẽ:
    - Thùy bị ngã cầu thang phải không?
    - Ừ, ngã cầu thang. Trời ơi! Tưởng…
    Thùy sờ tay lên bụng:
    - Uả, mình sinh rồi sao?
    - Ừ sinh rồi.
    Thùy đưa mắt ngó quanh:
    - Con của Thùy đâu Lan?
    Lan ấp úng, môi mím lại nghẹn ngào không nói. Thùy chợt hiểu giọng nàng buồn thê thiết:
    - Nó chết rồi phải không Lan?
    Lan gật đầu:
    - Thùy bị làm băng mất máu, nó ngộp thở nên chết, hơn nữa mới có mấy tháng.
    Thùy mở tròn hai mắt nhìn đăm đăm bạn, rồi nước mắt dòng dòng chảy ra:
    - Sao Lan không cứu nó cho mình?
    - Bác sĩ phải giải phẩu để cứu Thùy. Mà Thùy đi đâu để ngã cầu thang vậy Thùy?
    Thùy não nùng:
    - Mình chạy theo gọi anh ấy, anh ấy không trở lại nữa.
    Lan kêu lên:
    - Cái gì, không trở lại nữa là sao?
    Thùy ngã đầu sang một bên:
    - Anh ấy không trở lại nữa, Thùy phải chạy theo gọi.
    Lan thở dài:
    - Mấy hôm nay cả nhà quýnh không ai báo tin cho anh ấy nữa.
    - Thôi, đừng cho người ta biết làm gì? Chẳng còn gì nữa cả. Con chết là hết rồi, hết thật rồi Lan ơi.
    Lan đau xót nhìn gương mặt đầm đìa nước mắt của Thùy rồi vỗ về.
    - Gắng nghĩ cho khoẻ.
    Thùy oà lên:
    - Trời ơi, chồng bỏ, con chết. Mình sống nữa làm gì. Tại anh bỏ em nên con chưa kịp ra đời nên đã chết. Em chưa kịp nhìn con, con đã bỏ em, em chưa được làm vợ anh, anh đã phụ em rồi.
    Lan cuống:
    - Thùy, nín đi đừng khóc nữa.
    Thùy nghẹn ngào:
    - Tại mình Lan ạ, chính mình đuổi anh ấy đi. Chính mình nhục mạ anh ấy, chính mình tuyên bố không yêu nhau nữa.
    - Rồi anh giận dữ bỏ đi?
    - Anh bỏ đi, Thùy mới hoảng và mới biết mình còn yêu, Thùy chạy theo gọi nhưng anh không thèm nghe nữa.
    Thấy Thùy miên man nói như sắp mê, Lan dỗ:
    - Ngủ đi Thùy, mai Lan đi tìm anh ấy cho.
    Thùy lắc đầu:
    - Không, nếu anh ấy còn yêu Thùy, anh sẽ tự tìm về. Đừng gọi, đừng tìm người ta, khi người ta đã muốn bỏ đi, nhục lắm. Lan đi tìm anh ấy Thùy sẽ cắn lưỡi tự tử.
    Suốt một tuần lễ Thùy hết khóc lại cười, hết yêu thương lại giận ghét người nàng yêu. Mặc Thùy ngăn cản, chiều thứ bảy Lan nhất định đi tìm Thành. Vừa bước xuống xe, Lan thấy Thành tươi cười dắt tay người con gái áo vàng rời cái xe hơi màu kem sang trọng đi vào nhà. Mắt Lan quắc lên, nàng xăm xăm bước tới đứng ngay trước mặt Thành, buông một câu vừa đủ cho Thành nghe.
    - Khốn nạn!
    Nói xong nàng khinh bỉ quay đi, leo lên xe đóng rầm cửa lại. Thành ngẩn ngơ ngồi ôm lưng cô gái đi vào nhà mẹ chàng. Lan thương bạn gặp thằng sở khanh đến uất người đi được. Nàng trở về bệnh viện nhìn Thùy ngủ nước mắt còn đọng trên khoé mắt cắn răng lại quay nhìn xuống đường.
    Lan vuốt nhẹ sợi tóc ướt nước mắt của Thùy, hai mắt Lan đỏ hoe, Thùy nói mê:
    - Tội nghiệp con chúng mình quá anh ơi. Sao anh thề không trở lại với em. Anh không biết em còn yêu sao Thành, anh cưới vợ giàu vợ sang, nên con mới bỏ chúng mình đó anh ơi, con đã chết rồi.
    Lan lắc đầu lay bạn:
    - Thùy, tỉnh lại đi.
    Thùy bàng hoàng mở mắt ra:
    - Con của mình đâu Lan, bế nó vào cho Thùy nhìn một chút đi Lan.
    Lan xót xa:
    - Mai mốt trời sẽ cho Thùy thật nhiều con, tội nghiệp, Thùy thiệt thòi quá. Trời không bỏ Thùy đâu.
    - Chắc không có trời đâu Lan ạ. Thùy có làm gì nên tội đâu mà anh ấy bỏ Thùy? Con có làm gì đâu, mà con phải chết?
    Thùy bóp tay bạn:
    - Thùy làm phiền gia đình Lan quá. Biết bao giờ Thùy trả nổi ơn của hai bác, Lan. Thành bỏ đi rồi biết tính sao đây? Thùy không còn mặt mũi trở về với gia đình nữa đâu.
    - Thì cứ ở với Lan đi học lại. Ba mẹ mình coi Thùy như con vậy đó, Thùy không thấy sao?
    - Mấy hôm nay có thấy anh Thành về tìm mình không Lan?
    - Chắc anh không được về, lúc này không yên ngưe='height:10px;'>
  • - Đúng, em nguyền rủa anh nếu anh không biết thương em. Khi hạnh phúc hai đứa cùng hưởng, giờ anh đẩy em đi một mình. Nhiều lúc em muốn nhảy xuống hồ luôn đó anh, nếu không có Sơn Dương giúp đỡ một chỗ ngủ chắc em xuống đáy hồ ngủ rồi.
    - Sơn Dương là ai?
    Thùy kể lể:
    - Đêm đó mẹ Miên, đuổi khéo em đi vì chồng bà ta làm ăn buôn bán gặp em ông sẽ nổi giận. Nhà buôn bán chứa gái chửa hoang mạt lắm, em đành xách va-li. Trời gần tối rồi, em thất thểu chẳng biết đi đâu nữa, may lúc đó gặp Sơn Dương, anh ấy lái xe hơi và đưa em về nhà cô chị để ở tạm.
    Thành nhăn nhó:
    - Trẻ hay già?
    - Trẻ hơn anh.
    - Hết người nhờ sao nhờ đàn ông?
    - Đàn bà họ từ chối giúp em, chính họ đuổi em đi mà.
    - Bộ em không tự lo cho em được à?
    - Lo làm sao? Tiền còn có hai ngàn, vào khách sạn thì em sợ, tại anh để em một mình, tại anh không lo cho em chứ, em có muốn rời anh đâu.
    - Giờ em ở đâu?
    - Còn số tiền cuối cùng em quăng đồ và khách sạn đến tìm anh đây, ngày mai em sẽ đến nhà con bạn cũng tại em gặp người đàn ông lừng khừng nên cứ phải lo lắng vất vả hoài. Cũng tại em ngu đần có con với anh khi chưa cưới, nên giờ hết nước mắt để khóc, hết lời để van. Lang thang như con chó hoang, buồn ghê, nghĩ đến là muốn cầm dao giết anh… nghĩ đến là muốn đốt hết nhà của anh ra, đời em chưa bao giờ thù hận ai, giờ phải thù hận chính người mình yêu quí nhất.
    Nước mắt Thùy chảy dài, giọng nghẹn ngào:
    - Em đâu muốn đi lang thang thế này? Từ nhỏ tới lớn em chưa rời nhà một lần nào, anh là ngươi đàn ông thứ nhất hôn em, thứ nhất yêu em.
    Thành thở dài:
    - Cứ ngồi với nhau là than thở cắn đắng.
    - Ngồi bên cô Mùi thơ thới yêu đời hơn phải không anh? Chưa nhập tiệc bao giờ bụng cũng nhẹ, lòng cũng vui, tại tôi ngu để anh xé hai đời tôi, ĝi ta cấm sinh viên về phép. Hay để Lan lên Thủ Đức tìm anh ấy nhé.
    Thùy lắc đầu:
    - Thôi Lan ạ, người ta không về nghĩa là người ta hết yêu Thùy rồi, Lan lên tìm chỉ thêm bẽ bàng cho Thùy thôi.
    Thùy nói như vậy nhưng ngày nào nàng cũng đợi Thành đến thăm, Thùy vẫn nuôi hy vọng mong manh chàng không quên nàng, Hai tuần sau nàng đã đi lại được trong phòng, da nàng bắt đầu hồng phơn phớt. Vắng Lan và những người trong gia đình Lan ghé thăm, Thùy lại nôn nóng đợi Thành. Anh biền biệt không về với em nữa. Anh nhất định bỏ em thật sao Thành? Rời bệnh viện về lại căn phòng màu hồng với hình bóng Thành với giọng cười và những lần mê man làm Thùy mờ mắt vì nhung nhớ. Nàng khựng lại ngay cửa phòng, hai tay run đặt lên trái tim. Cuộc cãi vã đã xảy ra nơi đây, đã chia hai người ra hai nơi. Đã giết đưa con của chúng mình. Em nhớ anh quá, anh biết không? Con của mình chết rồi. Anh không biết sao? Tại sao anh không về thăm em. Bắt em đã tìm anh rồi lại sĩ nhục em nữa hay sao. Em đã tìm anh bao nhiêu lần rồi. Từ lúc mang con anh trong bụng, chỉ có em đi tìm anh sau những giận hờn. Tình anh cho em giảm đi vì thế. Tận đáy lòng anh đã khinh em. Không, em không bao giờ tìm anh nữa. Dù anh có ở ngay bên kia con đường Gia Long có nhiều bóng cây này em cũng không tìm anh đâu.
    Thôi Thùy ơi, tại vì mi khờ dại leo lên giường chàng khi chưa cưới xin, nên đời mi khổ, nên chàng khinh mi. Đừng đợi chờ chàng, đừng oán trách chàng nữa, đàn ông ai cũng như nhau. Thùy chùi nước mắt ngó quanh căn phòng rồi bước tới ngồi phịch xuống ghế. Bàn tay đặt trên bụng chẳng thấy con đâu, nước mắt lại từ từ rơi. Người ta vào bệnh viện ra có bế con về. Mình vào rồi về không? Người ta yêu nhau rồi có chồng, mình ngàn lần ân ái bây giờ nằm không?
    Thùy mở tủ áo, áo quần của chàng còn nguyên trong đó, Thùy đăm đăm nhìn rồi thở dài.
    Thành đẩy cửa bước vào, hai người lặng người ngó nhau, Thành run giọng:
    - Anh Hải nói em bị hư thai…. anh vội xin phép về.
    Thùy tái mặt lảo đảo bám tủ vì quá xúc động.
    - Sao không đợi tôi chết rồi hãy về thăm.
    - Anh không biết, anh tưởng em giận anh.
    Thùy cười nhạt, lạ lùng với chính mình. Mới cách đây không đầy một phút, lòng nàng dạt dào nhung nhớ, đầy ắp mê đắm. Nàng gọi tên Thành trong nước mắt, tưởng chừng gặp lại nhau sẽ ôm cứng lấy anh không rời. Tưởng chừng gặp lại nhau sẽ tha thứ hết. Sẽ quên hết đau thương, bây giờ có chàng đứng trước mặt nàng lạnh lùng hơn băng sơn. Xa anh thì đau xót, nhớ quằn quại da thịt anh. Gần anh thì oán thù bừng mặt, tưởng giết đi anh đi chưa thoả lòng.
    Anh trầm giọng:
    - Đừng nhìn anh như vậy nữa Thùy. Trong hoàn cảnh nào anh cũng yêu em.
    Thùy cười nhạt:
    - Cám ơn anh, mời anh ngồi chơi.
    Chàng cau mặt:
    - Căn phòng này của hai đứa, không cần em phải mời anh.
    Thùy nhẹ ngàng ngồi xuống ghế:
    - Mấy hôm em nằm nhà thương chắc anh bận rộn lắm.
    - Anh không bận, nhưng anh giận em nên không về.
    - Người có quyền giận phải là em.
    Thành cúi mặt xuống không dám nhìn bụng nàng, chỗ chàng đã gửi một đứa con, mắt Thành hơi tối đi nhức nhối, Thùy run giọng:
    - Con anh chết rồi, anh hai lòng chưa? Giữa chúng mình vậy là hết. Chẳng còn gì ràng buộc nhau nữa phải không anh?
    Chàng cắn môi đôi mắt hơi đỏ:
    - Anh ân hận quá, anh về để tạ tội với em.
    Thùy lắc đầu:
    - Cám ơn anh.
    Thành bước tới quỳ sụp xuống bên nàng. Thùy nhẹ nhàng đẩy tay chàng ra xa:
    - Em hết cảm xúc rồi, người em lạnh lắm, anh đừng chạm vào em, tội nghiệp em anh ạ.
    Nàng bình thản đến thê thảm được:
    - Làm đám hỏi rồi phải không anh, bao giờ anh ra trường?
    - Anh sẽ đi nghành, anh chỉ ở Thủ Đức hai tuần nữa thôi.
    - Em mừng cho anh, em mừng lắm, anh khỏi phải ra trung sĩ em mừng lắm.
    Nước mắt nàng bỗng trào ra, nàng quay đi giấu rồi thấp giọng:
    - Con chết, nghĩ cho cùng cũng là cái may, nhưng mà em buồn lắm anh biết không, còn nó chắc em đỡ bơ vơ hơn, thôi anh về đi.
    Nàng đứng lên:
    - Để em soạn va li cho anh đem về.
    Thành kêu:
    - Thùy!
    Chàng khổ sở:
    - Em thừa hiểu yêu không tính toán nhưng hôn nhân thì…. có tính toán, nghĩa là có dối trá, em hiểu cho anh.
    Thùy gật:
    - Em hiểu, em có phá đám cưới của anh đâu. Anh cứ yên tâm, em cần tình yêu chứ không cần chồng. Tình yêu không còn em giữ anh làm gì nữa đây?
    - Anh yêu em, mãi mãi anh yêu em.
    - Đừng gian dối với em, với ai thì được, đừng dối em, em có bao giờ em nói dối anh đâu mà anh nỡ gạt em.
    Thùy kể:
    - Thú thật với anh lúc anh chưa về, em nhớ anh lắm. Em khóc và gọi tên anh hoài suốt hai tuần lễ nằm trong bệnh viện. Bước vào căn phòng này em tưởng ngất đi được vì nhớ anh. Nhưng khi thấy anh bằng xương bằng thịt, lòng em biến thành đá. Em chỉ muốn giết anh thôi Thành ạ. Em nói thật đó, tốt hơn hết, anh nên để em dọn vali cho anh về.
    Nàng lắc đầu:
    - Anh không hiểu nổi đâu, chính em, em còn không hiểu được lòng mình nữa là anh. Anh thấy rõ là em sợ anh tới gần em. Sợ anh hôn em, sợ tất cả.
    Thành năn nỉ:
    - Dù sao em cũng phải cho anh nói.
    - Còn gì để nói với nhau nữa, con chết rồi, giữa chúng mình giờ như haià mình dại. Cái mắt này chớp chớp vài cái cả chục cô theo, cái miệng này cười vài cái, cả chục cô mang bầu.
    - Nói nhảm nhí.
    - Nhảm nhí gì, em không bỏ nhà đi vì anh đó sao.
    - Tại chúng mình yêu nhau.
    Thùy lại hỏi:
    - Yêu nhau… tại sao anh không cưới em nhỉ? Anh có điều gì chê em không?
    - Không, em đẹp, quí phái, tế nhị và thông minh.
    - Chỉ mỗi tội cho anh sớm quá thôi, đúng không? Đàn ông là như vậy dù muốn hay không họ vẫn cứ khinh khinh những cô gái dễ dãi với họ. Không muốn khinh vẫn cứ khinh cơ mà. Trách móc anh chi bằng tự trách lấy mình.
    - Thôi cho anh xin, nói mãi hết giờ tiếp tân của anh đó.
    Thùy cảm động ngồi im khi hai bàn chân nàng được nâng niu trên hai chiếc giày sautts của chàng. Thùy bỗng nhớ để hồng ran hai má. Thùy chợt cười để xao xuyết hai tay. Kỷ niệm ùa về nóng bừng thân xác, hai mắt long lanh, nàng ngước lên nhìn chàng.
    - Anh!
    - Gì em?
    - Anh nhớ em không? Đêm ngủ anh có nhớ em không?
    Chàng gật:
    - Nhớ chứ sao không.
    - Nhớ rồi anh làm gì?
    - Nhớ thì nhớ chứ làm gì bây giờ, chã lẽ ngồi khóc à?
    Nàng khoe:
    - Em nhớ anh em ôm gối gọi tên anh, rồi em khóc. Em nhớ anh em xoa chỗ bụng dỗ con, em xoa môi em dỗ môi, em xoa chân em dỗ chân.
    - Có chỗ quan trọng nhất em quên dỗ.
    Nàng cắn môi lườm chàng.
    - Nói bậy.
    Chàng vờ vĩnh:
    - Ơ anh nói gì bậy đâu? Có em nghĩ bậy thì có.
    - Ờ thế nhớ em anh làm gì?
    - Anh hả… anh cười anh bỏ tay ra ngoài chăn, bố bảo không dám bỏ tay vào trong chăn.
    Thùy ngơ ngác:
    - Sao kỳ vậy anh, đàn ông nhớ gì kỳ vậy anh?
    - Đàn ông nhớ khác đàn bà chứ.
    Chàng vít đầu nàng lại gần hôn phớt má:
    - Má em căng hồng đẹp ghê, môi em đỏ hồng ngon ghê.
    - Nói chi nghe như thơ vậy.
    - Tại em đẹp quá.
    Thùy nũng nịu:
    - Đừng bắt em đi một mình nữa nghe, đừng bỏ em nữa nghe.
    Chàng gật đầu, Thùy hớn hở:
    - Chiều nay em phải đến nhà Lan ngay mới được.
    Mặt nàng bỗng xầm tối giọng yếu ớt xót xa:
    - Những một tuần nữa mới gặp lại nhau… trời ơi lâu quá nhớ chết mất anh ạ.
    Thành thở dài:
    - Đành phải vậy chứ làm sao bây giờ.
    - Một tuần có một ngày gặp nhau rồi đông như kiến thế này chán gớm.
    Thành cười:
    - Em thích vắng đi theo anh, anh dắt em đi đến một chỗ chỉ có anh và em với một người và một người.
    Chàng dắt Thùy đi băng băng khu tiếp tân. Người ta ngồi với nhau thắm thiết dâng lên từng khoé nhìn. Người ta ngồi với nhau nâng niu từng phút, quí từng giây. Nhờ có chiến tranh mới có cảnh đẹp này. Tình yêu ở đây thật là tình yêu. Họ chỉ còn biết có nhau, họ tiếc nuối từng phút trôi qua, họ thương nhau đủ sáu mươi phút một giờ.
    - Cám ơn chiến tranh đã cho con người cảnh tha thiết này anh nhỉ?
    Chàng trầm ngâm:
    - Bọn anh gọi ngày cuối tuần là ngày sống, sáu ngày kia là ngày chết.
    Thùy cười thật bâng khuâng:
    - Ngày xưa Chúa cũng tạo nên con người mang hình ảnh Chúa vào ngày thứ bảy của một tuần.
    Chàng ôm vai Thùy:
    - Anh sẽ dẫn em đến thăm Chúa.
    Thùy kêu lên:
    - Ở đây có nhà thờ nữa hả anh?
    - Có chứ, nơi nào không có Chúa đâu em.
    Thùy nhắc lại:
    - Ước chi em với anh làm lễ cưới nhà thờ anh nhỉ?
    - Để rồi anh tính, đừng đòi anh sẽ cho, đòi mãi anh bực.
    Thùy ngoan ngoãn dạ thật khẽ. Chàng dịu dàng dìu nàng bước đi trên cát ấm, giọng chàng mềm hẳn xuống:
    - Vào nhà thờ để cầu nguyện cho chúng mình và cho con, Thùy nhé.
    Thùy rưng rưng gật đầu. Ồn ào náo nhiệt để lại ngoài xa kia. Ôi giáo đường đơn sơ và trầm lặng với những hàng ghế không người với những ngọn đèn đỏ hắt hiu trên bàn thờ. Chúa gục đầu xót thương hai đứa. Chúa giơ tay chúc lành hai đứa. Thùy theo chàng ngồi xuống một gốc tối ngước mắt nhìn nhau rồi nhìn Chúa sau. Hai tay tìm nhau rồi xin phép Chúa sau. Thành ôm giữ vai nàng, ghé tai thầm thì:
    - Cầu nguyện đi em.
    Thùy nói:
    - Ở bên anh, em cầu nguyện không nổi, em chỉ muốn ôm lấy anh thôi, ở bên anh cầu nguyện xem chừng giả dối quá.
    Thành cười thật hiền.
    Thùy thương nụ cười của chàng hết sức. Bao nhiêu giận hờn tan biến nhanh. Xa chàng nàng nung nấu mối giận hờn nuôi nấng lòng oán ghét nhưng ở một bên chàng tay đan lấy tay, mắt chìm trong mắt. Tình yêu vụt sáng chói như hào quang. Nàng lại đắm đuối nhìn lại ngây ngất yêu thương. Bây giờ Thùy đã hiểu tại sao có những người đàn bà chồng bỏ bê đi với vợ bé, nhân tình chán chê, trở về lại được yêu thương nồng nàn. Ghét làm sao được người mình đã yêu tận cùng xác thịt, người mình đã mê không chừa một chỗ? Giận hờ oán trách vẫn nhẹ nhàng hơn yêu thương.
    Chàng kéo sát nàng vào lòng chàng, Thùy khe khẽ hỏi:
    - Sợ Chúa giận tụi mình, Chúa phạt chết anh ạ.
    Thành lắc đầu:
    - Không đâu, nếu Thùy nhắm trúng, nếu mắt Thùy đừng đầy lệ, nếu tay Thùy đừng run, tôi chết rồi.
     
    --!!tach_noi_dung!!--

    Sửa chánh tả : NH
    Nguồn: Maybonphuong
    Được bạn: NHDT đưa lên
    vào ngày: 9 tháng 12 năm 2004

    --!!tach_noi_dung!!-- --!!tach_noi_dung!!-- --!!tach_noi_dung!!--