Phần thứ Hai(b)
Những khoảnh khắc lạ kỳ

5.
Nhiều người đến Ðịa Ðiểm Thay Ðổi nghỉ hè, giống như Bruno, cũng ở vào độ tuổi bốn mươi; cũng như anh, nhiều người làm việc trong ngành xã hội hoặc giáo dục và tự thấy mình được bảo vệ dưới cái nghèo của chức danh công chức. Về cơ bản tất cả đều có thể tự cho mình thuộc cánh tả; về cơ bản tất cả đều sống một mình, thường xuyên nhất là vừa mới ly dị xong. Tóm lại anh khá là tiêu biểu cho nơi này, và sau vài ngày anh ý thức được là mình đang cảm thấy ở đây ít tệ hơn là bình thường. Không thể chịu đựng được vào bữa sáng, nhưng đến bữa tối, những con đĩ bí ẩn lại trở lại là những người phụ nữ dấn thân vào một cuộc tranh đấu vô vọng với những người phụ nữ khác trẻ hơn. Cái chết là người hòa giải chung. Như thế, trong buổi chiều ngày thứ Tư, anh làm quen với Catherine, trạc năm mươi tuổi, cựu chiến sĩ chiến đấu vì nữ quyền đã tham gia “Maries pas claires” [1]. Cô có mái tóc rất nâu, rất xoăn, nước da xỉn; chắc hồi hai mươi tuổi cô phải hấp dẫn lắm. Ngực cô vẫn còn giữ được khá thẳng, nhưng cô có cặp mông thật sự to lớn, anh nhận xét ở bãi biển. Cô đang học về chủ nghĩa tượng trưng Ai Cập, bài ta rô mặt trời, vân vân và vân vân. Bruno kéo quần đùi xuống đúng lúc cô đang nói về thần Anubis [2] ; anh cảm thấy cô sẽ không coi trọng quá sự cương cứng, và có thể một thứ tình bạn sẽ nảy sinh giữa họ. Thật không may là dương vật anh không cương lên được. Cô có những ngấn thịt giữa hai đùi, hai đùi mà cô vẫn khép chặt; họ chia tay nhau khá lạnh lùng.
Cùng tối hôm đó, ngay trước bữa ăn, một anh chàng tên là Pierre-Louis nói chuyện với anh. Anh ta tự giới thiệu là giáo viên toán; quả thực, anh ta rất hợp với loại đó. Bruno đã thấy anh ta hai hôm trước trong buổi dạ hội sáng tạo; anh ta đã đóng vai trong một vở kịch ngắn có chủ đề số học quay tròn, theo hình thức hài hước của cái phi lý, không hề buồn cười tẹo nào. Anh ta viết như máy lên một cái bảng trắng, đôi khi điểm xuyết bằng những lần dừng lại đột ngột; cái đầu hói to tướng của anh ta khi đó nhẵn bóng vì suy tư, đôi lông mày nhướng lên một động tác kịch câm gây cười; chiếc bút trên tay anh ta đứng im lìm trong vài giây, rồi lại tiếp tục viết và ấp a ấp úng. Cuối vở kịch năm hay sáu người vỗ tay, chủ yếu vì thương tình. Anh ta đỏ mặt dữ dội; thế là chấm dứt.
Những ngày tiếp sau Bruno có nhiều dịp phải tránh anh ta. Thường thì anh ta mặc một chiếc quần lửng. Anh ta khá gầy và rất cao, ít nhất cũng phải đến một mét chín mươi; nhưng anh ta đã hơi có bụng, và thật là hài hước khi nhìn cái bụng nhỏ bé của anh ta khi anh ta bước lên ván nhún bể bơi. Anh ta vào khoảng bốn mươi lăm tuổi.
Tối hôm đó, một lần nữa, Bruno lại trốn thật nhanh, lợi dụng lúc anh chàng to lớn vụng về đang cùng những người khác nhảy ngẫu hứng những điệu vũ châu Phi, anh đi xuống dốc theo hướng nhà ăn vui vẻ. Có một chỗ trống bên cạnh cựu chiến sĩ nữ quyền, ngồi đối diện với người chị em theo chủ nghĩa tượng trưng của mình. Anh vừa ăn xong món ragu tofu thì Pierre-Louis xuất hiện ở đầu bên kia dãy bàn; khuôn mặt anh ta ánh lên niềm vui khi nhìn thấy một chỗ trống trước mặt Bruno. Anh ta bắt đầu nói trước cả khi Bruno thực sự ý thức được; đúng là anh ta ấp úng nhiều, và hai con đĩ già ở bên cạnh thốt ra những tiếng cục cục thật là chói tai. Và sự hóa thân của Orisis [3], và những con rối Ai Cập... họ hoàn toàn không hề chú ý đến hai người đàn ông. Vào một thời điểm, Bruno nhận thức được rằng thằng hề kia đang nói với anh về các hoạt động nghề nghiệp. “Ồ, không có gì lắm đâu...”, anh nói mơ hồ; anh những muốn nói tất cả, trừ Giáo dục quốc gia. Bữa ăn đó khiến anh nổi điên hết cả người, anh đứng dậy để châm một điếu thuốc. Thật không may, cùng lúc đó, hai người biểu tượng chủ nghĩa rời khỏi bàn với những bước nhún nhảy mông mạnh mẽ, thậm chí không thèm liếc nhìn họ lần nào; có khả năng chính điều đó gây nên tai họa.
Bruno đứng cách bàn khoảng mười mét thì nhận thấy một tiếng rú dữ dội hoặc đúng hơn là một tiếng inh ỏi, một cái gì đó nhọn hoắt, thực sự không hề có tính người. Anh quay lại: Pierre-Louis mặt đỏ tía tai, đang nắm chặt nắm đấm. Chỉ một bước anh ta nhảy lên bàn, không cần lấy đà, những ngón chân quặp lại. Anh ta lấy hơi; tiếng rú mà anh ta thổi xé ra từ lồng ngực tắt ngấm. Rồi anh ta đi đi lại lại trên bàn, đấm tay rất mạnh vào đầu; đĩa bát cốc chén nhảy valse quanh anh ta; anh ta đá lung tung các hướng và nhắc đi nhắc lại rất lớn tiếng: “Chúng mày không thể! Chúng mày không thể đối xử với tao như thế được!” Lần duy nhất anh ta không lắp bắp. Phải cần đến năm người mới kiềm chế được anh ta. Cùng tối hôm đó, anh ta được chuyển vào bệnh viện tâm thần Angoulême.
Bruno choàng tỉnh vào khoảng ba giờ, ra khỏi lều; người anh sũng mồ hôi. Trại yên tĩnh, trăng tròn đầy, nghe rõ tiếng nỉ non của những con nhái bén. Cạnh ao, anh chờ đến giờ cơm sáng. Ngay trước khi bình minh lên, anh cảm thấy hơi lạnh. Những lớp học buổi sáng bắt đầu vào lúc mười giờ. Khoảng mười giờ mười lăm, anh đi về phía kim tự tháp. Anh do dự trước cánh cửa phòng học viết văn; rồi anh đi xuống một tầng nữa. Trong khoảng hai mươi giây anh đọc chương trình học vẽ màu nước, rồi anh đi lên mấy bậc cầu thang. Cầu thang được tạo thành từ những tay nắm thẳng, chia cách ở lưng chừng bởi những họa tiết nhỏ uốn cong. Bên trong mỗi phần độ rộng của bậc thang tăng lên, rồi lại giảm xuống. ở chỗ uốn vuốt ngược lên, có một bậc thang to hơn tất cả những bậc khác. Anh ngồi trên bậc thang. Anh dựa lưng vào tường. Anh bắt đầu cảm thấy dễ chịu.
Những giây phút hạnh phúc hiếm hoi của những năm ở trường trung học Bruno có được đã trải qua như thế, ngồi trên một bậc thang giữa hai tầng gác, ngay sau khi giờ học bắt đầu. Bình tĩnh dựa lưng vào tường, cách đều hai sảnh, mắt nửa nhắm nửa mở, anh chờ đợi. Rõ ràng là ai đó có thể tới; khi đó anh sẽ phải đứng lên, nhặt lấy cặp, đi nhanh về phòng nơi giờ học đã bắt đầu. Nhưng thường thì không có ai tới cả; tất cả thật bình yên; khi đó, nhẹ nhàng và gần như là thoáng qua, bằng những sự bay bổng ngắn, trên những bậc thang kẻ ô vuông màu ghi (cậu không còn ở trong giờ lịch sử, chưa đến giờ vật lý), tâm trí cậu bay lên hướng niềm vui.
Hôm nay, tình hình đã khác hẳn: anh đã chọn đến nơi đây, tham gia vào cuộc sống của trung tâm nghỉ hè. Ở tầng trên, có một nhóm học viết văn; ngay bên dưới, một lớp học vẽ màu nước; dưới nữa hẳn là có massage, hay lớp học nhảy châu Phi, rõ ràng là đã được mở lại. Khắp nơi con người ta sống, thở, cố tìm cách tạo lạc thú hay hoàn thiện hóa những tiềm năng cá nhân của mình. Ở tất cả các tầng con người tiến triển hoặc cố tiến triển trong sự hoàn bị xã hội, tình dục, nghề nghiệp hay vũ trụ của mình. Họ “làm việc cho chính mình”, như lối nói quen thuộc nhất. Bản thân anh thì bắt đầu buồn ngủ; anh không còn đòi hỏi gì nữa, anh không còn tìm kiếm gì nữa, anh không còn ở đâu hết nữa; chầm chậm và từng bước một tâm trí anh bay lên hướng về vương quốc của sự không tồn tại, về với sự thăng hoa thuần túy của sự không có mặt ở trên đời. Lần đầu tiên kể từ năm mười ba tuổi, Bruno cảm thấy gần như được hạnh phúc.
Cô có thể chỉ cho tôi mấy chỗ bán mứt được không?
Anh trở về lều và ngủ ba tiếng đồng hồ. Khi tỉnh dậy, anh lại cảm thấy khỏe khoắn, và anh thủ dâm. Sự tước đoạt tình dục tạo ra ở người anh một nỗi sợ hãi thể hiện bằng một sự quặn lên dữ dội ở ngay dạ dày; tinh trùng dường như đang leo lên bụng dưới, bắn những tinh hoàn lên ngực. Bản thân cơ quan sinh dục thì rất đau, nóng bỏng mãi không hết, hơi sùi ra. Anh đã không thủ dâm từ Chủ nhật; có lẽ đó là một sai lầm. Là huyền thoại cuối cùng của phương Tây, bộ phận sinh dục là một cái gì đó cần phải làm; một cái có thể, một cái phải làm. Anh mặc một chiếc quần bơi, nhét bao cao su vào túi xà cột với dáng điệu khiến chính anh cũng phải bật ra một tiếng cười. Trong nhiều năm, chúng chẳng dùng để làm gì hết cả; dù sao bọn gái điếm cũng đã có rồi.
Bãi biển đầy những gã trai trẻ mặc quần soóc và những gái non mặc đồ lót nhỏ; như thế thì có thể đảm bảo được. Anh mua một hộp khoai tây chiên và đi vòng vòng giữa những người đi nghỉ mát trước khi chú ý đến một cô gái trạc hai mươi tuổi có bộ ngực tuyệt vời, tròn, cứng, dựng cao, có quầng lớn màu kem. “Xin chào...”, anh nói. Anh nhận thấy một quãng im lặng; khuôn mặt cô gái trượt ra, lo lắng. “Xin chào», anh nhắc lại, «cô có thể chỉ cho tôi mấy chỗ bán mứt được không?» - «Hả?” cô nhổm người lên một tay, hỏi lại. Khi đó anh nhận ra cô đang đeo một chiếc phone ở tai; anh quay lại đường vừa đi qua, vung vẩy tay một bên, như là Peter Falk [4] trong phim Columbo. Không ích gì để mà nhấn mạnh thêm: quá phức tạp, quá độ hai.
Bước xiên xiên theo hướng biển, anh cố gắng giữ lấy trong trí nhớ hình ảnh hai vú của cô gái. Ðột nhiên, ngay trước mặt anh, ba đứa con gái lao lên từ những lớp sóng; anh nghĩ cùng lắm chúng cũng chỉ mười bốn tuổi. Anh nhìn thấy khăn tắm của chúng, trải khăn của mình cách đó vài mét; chúng không hề mảy may để ý đến anh. Anh nhanh chóng cởi áo phông ra, che hai bên mạng sườn, quay người sang bên và thò dương vật của mình ra. Ðồng loạt, mấy đứa con gái kéo áo tắm xuống để phơi nắng cho ngực. Ngay trước cả khi chạm vào, Bruno đã phóng tinh rất mạnh trong áo phông. Anh thốt lên một tiếng rên rỉ, nằm lăn ra bãi cát. Thế là xong.
Những nghi lễ nguyên thủy khi ăn khai vị
Thời điểm vui vẻ của ngày ở Ðịa Ðiểm Thay Ðổi, lúc ăn khai vị thường có âm nhạc. Tối đó, ba gã chơi trống châu Phi cho khoảng năm mươi người di chuyển tại chỗ, vung vảy tay về mọi hướng. Ðó thực ra là những vũ điệu mùa gặt, đã được thực hành ở mấy lớp dạy vũ châu Phi; theo cách cổ điển, sau vài giờ, một số người tham gia sẽ cảm thấy, hoặc giả vờ cảm thấy trạng thái transe. Theo nghĩa văn học hoặc đã lỗi thời, transe diễn tả một sự lo lắng cực độ, một nỗi sợ trước ý nghĩ về một hiểm nguy sắp xảy đến. “Tôi thích nhét chìa khóa vào khe cửa hơn là phải trải qua những transe như thế” (Emile Zola). Bruno mở một chai rượu pinô Charentes trước mặt cô gái tín đồ Thiên chúa giáo. “Em tên là gì?», anh hỏi. «Sophie», cô gái trả lời. – «Em không nhảy à?», anh hỏi. – «Không», cô gái trả lời. «Em không thích nhảy kiểu châu Phi. Chúng quá là...” Quá là gì? Anh hiểu sự rối bời của cô. Quá nguyên thủy? Rõ ràng là không rồi. Quá nhịp điệu? Như thế đã chạm đến sự phân biệt chủng tộc. Chắc chắn là không thể nói gì về những điệu nhảy châu Phi ngớ ngẩn này được. Sophie tội nghiệp đang cố tìm cách gây ấn tượng. Cô có khuôn mặt xinh xắn với mái tóc đen, đôi mắt xanh, da rất trắng. Cô có đôi vú nhỏ, nhưng rất biểu cảm. Chắc cô là người Bretagne. “Em là người Bretagne à?» Anh hỏi. – «Ðúng, Saint-Brieuc!», cô vui sướng trả lời. «Nhưng em thích nhảy kiểu Braxin hơn...” cô nói thêm, chắc với mục đích chuộc lại thái độ không yêu thích vũ châu Phi của mình. Thế là đủ để làm Bruno phát cáu. Anh bắt đầu cảm thấy chán cái thói ủng hộ Braxin ngu xuẩn này. Tại sao lại Braxin? Dù sao điều duy nhất anh biết về Braxin là đó là một đất nước chó má, toàn một lũ ngu ngốc phát cuồng lên vì bóng đá và đua ôtô. Bạo lực, tham nhũng và nghèo đói đạt đến mức độ cao nhất ở đó. Nếu có một đất nước đáng ghét, thì đó chính là, và cực kỳ rõ ràng, Braxin. “Sophie!», Bruno reo lên, «có lẽ tôi sẽ đi nghỉ ở Braxin đấy. Tôi sẽ đi trong những chiếc favella. Xe buýt nhỏ bọc thép ấy mà. Tôi sẽ quan sát những kẻ sát nhân tám tuổi, mơ trở thành anh chị trong tương lai; những con điếm nhỏ tuổi chết vì sida ở tuổi mười ba. Tôi sẽ không sợ đâu, vì tôi được bảo vệ bởi bọc thép. Ðó sẽ là việc buổi sáng, còn buổi chiều tôi sẽ đi ra bãi biển, giữa những kẻ buôn lậu ma túy giàu nứt đố đổ vách và những tay lừa đảo. Trong cái cuộc sống phóng túng đó, trong sự hối hả đmà chúng tạo ra, các cuộc cách mạng và chiến tranh cũng phá hủy đi cái tốt đẹp nhất của quá khứ, mỗi lần lại buộc phải xóa bỏ hoàn toàn để xây dựng lại. Tiến hóa của con người không đều đặn, tăng tiến dần dần mà hỗn loạn, không cấu trúc, bất định và bạo lực. Tất cả những cái đó đàn ông (với cái sở thích liều lĩnh và bấp bênh, sự phù phiếm thô kệch, sự vô trách nhiệm, cái bạo lực bản chất của mình) là kẻ chịu trách nhiệm trực tiếp và duy nhất. Xét về mọi mặt một thế giới được tạo nên từ phụ nữ sẽ ở trình độ cao hơn rất nhiều; nó sẽ tiến hóa chậm rãi hơn, nhưng đều đặn, không quay ngược lại sau và không phải đặt đi đặt lại vấn đề về một trạng thái hạnh phúc chung.
Buổi sáng ngày 15 tháng Tám anh dậy, đi ra ngoài và hy vọng không nhìn thấy ai ở ngoài đường; gần như là vậy. Anh ghi chép một số ý tưởng, khoảng chục năm sau anh sẽ tìm thấy lại chúng khi viết tác phẩm quan trọng nhất của mình, Nhập môn lý thuyết tái tạo hoàn hảo.
Cùng lúc đó Bruno dẫn con trai đến chỗ người vợ cũ; anh cảm thấy kiệt sức và tuyệt vọng. Anne sẽ trở về từ một chuyến du lịch trọn gói của Nouvelles Frontières dành cho các tổ chức, ở đảo Pâques hoặc Bénin, anh cũng không nhớ chính xác nữa; có khả năng cô sẽ gặp các cô bạn gái, trao đổi địa chỉ - cô sẽ gặp lại họ hai hoặc ba lần trước khi chán hẳn; nhưng có lẽ cô ta không gặp đàn ông - Bruno có cảm giác cô ta đã đoạn tuyệt tất cả, tất cả những gì liên quan đến đàn ông. Cô sẽ nói chuyện riêng với anh trong hai phút, cô sẽ muốn biết “mọi chuyện như thế nào”. Anh sẽ trả lời: “Bình thường”, anh sẽ nói bằng một giọng bình tĩnh và tự tin, như đàn bà vẫn thích; nhưng với một sắc thái trào lộng anh sẽ nói thêm: “Dù sao Victor cũng xem vô tuyến nhiều quá.” Anh sẽ nhanh chóng cảm thấy khó chịu, từ khi dừng lại Anne không cho phép hút thuốc trong nhà cô nữa; căn hộ của cô được trang trí rất mỹ thuật. Vào lúc đi anh sẽ cảm thấy hối tiếc, sẽ tự hỏi một lần nữa làm thế nào để mọi việc khác đi bây giờ; anh sẽ nhanh chóng ôm hôn Victor. Thế đấy: kỳ nghỉ với con trai như thế là chấm dứt.
Trên thực tế, hai tuần đó quả là cực hình. Nằm trên tấm nệm, một chai bourbon cầm trên tay, Bruno lắng nghe những tiếng động mà đứa con trai tạo ra ở phòng bên: tiếng giật nước sau khi nó đi đái, những tiếng sột soạt của cái điều khiển từ xa. Chính xác giống như người em cùng mẹ khác cha của anh vào cùng lúc đó, mà không hề hay biết, anh ngu ngốc ngắm nhìn, trong nhiều giờ liền, những chuyển động của cái lò sưởi. Victor nằm trên đi văng phòng khách. Buổi sáng, khi Bruno tỉnh dậy, vô tuyến đã bật ở chương trình phim hoạt hình của kênh M6. Victor đội một chiếc tai phone để nghe âm thanh. Nó không làm ồn, không tìm cách tỏ ra khó chịu; nhưng nó và bố nó hoàn toàn không có gì để nói với nhau cả. Hai lần một ngày, Bruno đi hâm nóng một món ăn; họ ăn, đối diện với nhau, gần như không hề thốt ra một lời nào.
Làm sao mà mọi việc lại diễn ra như thế này? Victor mười ba tuổi từ vài tháng nay. Cách đây vài năm nó vẫn còn vẽ tranh và đưa cho bố xem. Nó cóp lại các nhân vật trong Marvel Comics: Fatalis, Fantastik, Pharaon của tương lai - mà nó dựng kịch bản trong những tình huống chưa từng có. Ðôi khi họ chơi một ván Mille Bornes, hay đi đến bảo tàng Louvre sáng Chủ nhật. Sinh nhật Bruno, năm nó lên mười tuổi, Victor đã viết nắn nón trên một tờ giấy Canson, bằng những chữ to nhiều màu: “CON YÊU BỐ”. Giờ đây tất cả đã chấm dứt. Thực sự là đã chấm dứt. Và Bruno biết mọi việc sẽ còn trầm trọng hơn nữa: từ sự thờ ơ của cả hai bên, dần dần cả hai sẽ đi đến thù hận lẫn nhau. Cùng lắm cũng chỉ hai năm nữa, con trai anh sẽ đi chơi với bạn gái cùng tuổi; những đứa con gái mười lăm tuổi đó, Bruno cũng rất thèm khát. Họ đang tiến lại gần trạng thái thù địch, trạng thái tự nhiên của con người.
Họ giống như những con vật đang đánh nhau trong cùng một cái lồng, đã đến lúc rồi.
Trở về nhà, Bruno mua hai chai rượu anis ở một cửa hàng Bắc Phi; rồi trước khi uống cho đến say khướt, anh gọi điện cho em trai để hẹn gặp vào ngày hôm sau. Khi anh đến nhà Michel, Michel đang lên cơn đói cồn cào bất ngờ sau đợt nhịn đói, ngốn ngấu những mẩu xúc xích Italia và uống những cốc rượu vang lớn. “Ăn đi, ăn đi...”, anh mơ hồ nói. Bruno có cảm giác Michel đang miễn cưỡng nghe mình nói. Như thể là đang nói với một bác sĩ tâm thần, hoặc với một bức tường vậy. Dù vậy anh vẫn cứ nói.
“Trong nhiều năm con trai anh đã hướng về anh, và đã đòi hỏi ở anh tình yêu; anh đã từng trầm uất, không hài lòng về cuộc đời của mình, và anh đã vứt bỏ nó - trong khi chờ đợi nó tốt đẹp hơn. Anh từng không biết, khi đó, rằng những năm đó sẽ trôi qua nhanh chóng đến vậy. Từ bảy đến mười hai tuổi đứa trẻ là một con người tuyệt vời, đáng mến, biết điều và cởi mở. Nó sống trong lý trí hoàn hảo và sống trong niềm vui. Nó tràn ngập tình yêu, và tự hài lòng với tình yêu mà người ta muốn đem lại cho nó. Rồi sau đó tất cả đều xấu đi. Không thể đảo ngược được, tất cả đều xấu đi.”
Michel ngấu nghiến hai mẩu xúc xích cuối cùng, uống một cốc rượu. Tay anh run lên rất mạnh. Bruno nói tiếp:
“Thật khó tưởng tượng được cái gì ngu ngốc hơn, đáng giận hơn, khó chịu đựng hơn và đáng thù ghét hơn một đứa bé sắp đến tuổi thiếu niên, đặc biệt khi mà nó ở cùng với những đứa trẻ cùng tuổi. Ðứa trẻ sắp đến tuổi thiếu niên đó là một con quái vật rất ngu xuẩn, bắt chước mọi thói xấu; đứa bé sắp đến tuổi thiếu niên giống như một sự kết tinh hoá đột ngột, ma quái không thể đoán trước nếu người ta quan sát đứa trẻ) của những gì là tồi tệ nhất trong con người. Ngay từ khi đó người ta không thể không nghi ngờ rằng tính dục là một cái gì đó hoàn toàn xấu? Và bằng cách nào người ta có thể chịu đựng sống cùng mái nhà với một đứa bé sắp sang tuổi thiếu niên? Luận đề của anh là người ta chỉ làm được như thế bởi vì cuộc đời của người ta là tuyệt đối trống rỗng; tuy nhiên cuộc đời anh cũng trống rỗng, thế mà anh không làm thế được. Cách nào đi nữa cả thế giới đều dối trá, và cả thế giới đều nói dối theo một cách rất thô thiển. Người ta ly dị, nhưng vẫn là bạn tốt. Người ta đón con về ở hai cuối tuần một; đó là sự chó chết. Ðó hoàn toàn là một sự chó chết. Trên thực tế không bao giờ con người quan tâm đến con cái của mình, không bao giờ họ cảm thấy có tình yêu với chúng, và thông thường hơn thì họ không có khả năng cảm thấy tình yêu, đó là một thứ tình cảm hoàn toàn xa lạ với họ. Ðiều mà họ biết đến là khoái cảm, khoái cảm tình dục ở trạng thái thô và sự cạnh tranh giữa các con đực; và sau đó, rất lâu về sau, trong khuôn khổ đám cưới, ngày xưa họ có thể đạt được việc cảm thấy một sự biết ơn nào đó với người bạn đời của mình - khi cô ta cho họ những đứa con, khi cô ta chăm lo việc nhà tốt, khi cô ta là đầu bếp giỏi và người tình thiện nghệ; họ còn cảm thấy được khoái cảm được ngủ trong cùng một cái giường. Có lẽ đó không phải là điều mà đàn bà muốn, có lẽ đó là một sự nhầm lẫn, nhưng đó là một thứ tình cảm có lẽ từng rất mạnh mẽ - và thậm chí nếu họ cảm thấy một sự phấn khích có phần giảm sút phải tấp mãi vào một cái lỗ đít thì họ nói trắng ra là không thể nào sống mà không có bà vợ đó nữa, khi nào đó bất hạnh mà cô ta chết đi thì họ sẽ bắt đầu rượu chè và chết đi nhanh chóng, thường thì vài tháng sau đó. Bọn trẻ con thì là sự di chuyển của một trạng thái, các quy tắc và một di sản. Rõ ràng đó là trường hợp trong các xã hội phong kiến, nhưng cũng vẫn đúng với giới thương gia, nông dân, nghệ nhân, quả thật là trong tất cả các tầng lớp xã hội. Ngày nay, những thứ đó không còn tồn tại nữa: tôi là người làm công ăn lương, tôi là người thuê nhà, tôi chẳng có gì để lại cho con trai tôi cả. Tôi không còn nghề nghiệp để dạy lại cho nó, tôi thậm chí không biết sau này nó có thể làm gì; những quy tắc mà tôi biết sẽ không còn có giá trị gì nữa đối với nó, nó sẽ sống trong một thế giới khác hẳn. Chấp nhận ý thức hệ thay đổi liên tực nghĩa là chấp nhận rằng đời một con người phải được rút gọn chặt chẽ xuống tới sự tồn tại cá nhân của anh ta, và rằng các thế hệ đã qua và tương lai không còn tí quan trọng nào với anh ta nữa cả. Chính như thế mà chúng ta sống, và ngày nay có một đứa con không còn ý nghĩa gì đối với một người đàn ông nữa. Ðàn bà thì khác, bởi vì họ tiếp tục cảm thấy nhu cầu có một ai đó để yêu - điều không phải, chưa từng bao giờ phải, là trường hợp của đàn ông. Thật sai khi cố tình nghĩ là đàn ông cũng cần được nâng niu, chơi bời với con của mình, vuốt ve chúng nó. Người ta thường nhắc đi nhắc lại từ nhiều năm nay, điều đó sai. Một khi đã ly hôn, cái khung gia đình đã bị phá vỡ, thì những quan hệ với con cái sẽ mất đi hoàn toàn ý nghĩa. Ðứa trẻ chính là cái bẫy đã sập, là kẻ thù mà người ta sẽ tiếp tục phải đối diện, sẽ sống sau khi chúng ta đã chết.”
Michel đứng dậy, đi vào bếp để lấy một cốc nước. Anh nhìn thấy những đường cong sặc sỡ đang quay ở lưng chừng trời, và anh bắt đầu buồn nôn. Việc đầu tiên cần làm là phải làm thế nào để tay hết run. Bruno có lý, tình yêu cha mẹ là một thứ tưởng tượng, một lời nói dối. Một lời nói dối có ích khi nó cho phép chuyển hóa một thực tế, anh nghĩ vậy; nhưng khi sự chuyển hóa thất bại thì chỉ còn lại lời nói dối, sự cay đắng và ý thức về lời nói dối.
Anh quay trở lại phòng. Bruno đang cuộn mình trong ghế phô tơi, không nhúc nhích, như là đã chết. Ðêm buông xuống giữa hai khối nhà; sau một ngày mới nóng nực, nhiệt độ lại trở về mức chịu đựng được. Michel đột nhiên nhìn thấy cái lồng không nơi con chim yến đã sống trong suốt nhiều năm; phải vứt nó đi thôi, anh không có ý định thay thế con vật. Anh nghĩ thoáng qua đến cô hàng xóm ở nhà đối diện, cô biên tập viên của tạp chí Tuổi 20; anh đã không gặp cô từ nhiều tháng nay, có lẽ cô đã chuyển nhà đi rồi. Anh cố bắt mình tập trung chú ý vào hai bàn tay, nhận ra rằng sự run rẩy đã giảm đi một ít. Bruno vẫn im lìm; sự im lặng giữa hai người còn kéo dài thêm vài phút nữa.
12.
“Anh gặp Anne vào năm 1981”, Bruno thở hắt ra, kể tiếp. “Cô ấy không đẹp lắm, nhưng anh đã chán phải thủ dâm mãi rồi. Cái tốt đẹp là cô ấy có vú to. Anh luôn thích những cái vú to...” Anh lại thở ra, rất dài. BCBG [1] tin lành của anh với những cái vú to...; trước sự ngạc nhiên của Michel, mắt anh bỗng ướt nhòa nước mắt. “Sau đó hai cái vú đó sệ xuống, và cuộc hôn nhân của bọn anh cũng đi xuống. Anh đã ném bỏ cuộc sống gia đình vào không khí. Một điều mà anh không bao giờ quên: anh đã ném vào không khí cuộc sống chung với người đàn bà đó. Còn rượu vang không?”
Michel đi tìm rượu trong bếp. Tất cả những cái đó cũng hơi ngoại lệ; anh biết Bruno đến khám một bác sĩ tâm lý, rồi anh đã dừng lại. Trên thực tế người ta luôn tìm cách giảm thiểu sự đau đớn. Chừng nào mà sự đau đớn của việc thổ lộ còn chưa mạnh lắm, họ còn nói; sau đó họ im lặng, rồi chối, người ta sẽ đơn độc. Nếu Bruno lại lần nữa thấy cần quay trở lại thất bại cuộc đời mình, thì có khả năng anh đang hy vọng một điều gì đó, một khởi đầu mới; đó có thể là một dấu hiệu tốt.
“Không hẳn là vì cô ấy xấu quá”, Bruno nói tiếp, “nhưng khuôn mặt cô ta như thế nào ấy, chẳng hấp dẫn tẹo nào. Cô ta không bao giờ có sự tinh tế đó, cái ánh sáng đôi khi rọi chiếu khuôn mặt của những cô gái trẻ đó. Ðôi chân hơi nặng nề, không lạ gì cô ta chẳng bao giờ mặc minijupe cả; nhưng anh đã dạy cô ta mặc những chiếc áo nịt rất ngắn, không cần đến xu chiêng; vú to mà nhìn từ bên dưới rất là kích thích nhé. Cô ta cũng hơi lấy làm ngại, nhưng cuối cùng cũng chấp nhận; cô ta chẳng biết gì về tình dục, về quần áo lót cả, cô ta chẳng có tí kinh nghiệm nào hết. Mà anh nói làm gì nhỉ, em cũng biết cô ta mà, đúng không?”
“Em đã đến đám cưới anh...”
“Ðúng rồi”, Bruno đồng ý, với một sự kinh ngạc gần như đần độn. “Anh nhớ là anh đã ngạc nhiên khi thấy em đến. Anh tưởng là khi đó em không muốn có liên quan gì với anh nữa.”
“Em từng không muốn liên lạc gì với anh nữa hết.”
Michel nhớ lại lúc đó, tự hỏi điều gì đã thúc đẩy anh đến dự buổi lễ buồn bã đó. Anh nhìn thấy lại nhà thờ Neuilly, căn phòng gần như trần trụi, một vẻ nghèo nàn đáng sợ, một đám người giàu có nhưng không mấy phô trương chiếm hết nửa gian phòng; bố của cô dâu làm trong ngành tài chính. “Họ theo cánh tả”, Bruno nói, “dù sao thời đó mọi người đều theo cánh tả. Họ thấy hoàn toàn tự nhiên chuyện anh sống với con gái họ trước đám cưới, bọn anh đã cưới nhau vì cô ta có chửa, một việc cũng bình thường.” Michel nhớ lại những lời của ông mục sư đang vang lên rõ ràng rành mạch trong căn phòng lạnh ngắt; vấn đề Christ người đàn ông thực sự và Chúa thực sự, về sự liên minh mới giữa Vĩnh cửu với dân tộc mình; cuối cùng anh không hiểu lắm vấn đề thực ra là gì. Sau bốn lăm phút như thế, anh ở vào trạng thái gần như lơ mơ; anh đột ngột choàng tỉnh khi nghe thấy câu này: “Cầu cho Chúa của Israel phù hộ cho các con, người có lòng thương hại đứa con đơn độc”. Ðầu tiên anh không hiểu mình đang ở đâu: đang ở chỗ người Do Thái à? Mất một phút suy nghĩ anh mới nhận ra là người ta đang nói đến cùng đức Chúa đó. Người mục sư mềm dẻo kéo tiếp, với một lòng tin lớn dần lên: “Yêu vợ mình, là yêu chính bản thân mình. Không người đàn ông nào căm ghét da thịt mình bao giờ hết cả, ngược lại anh ta nuôi dưỡng và chăm sóc nó, như Christ đã làm với Giáo hội; bởi chúng ta là thành viên của cùng một cơ thể, chúng ta là da thịt của người và xương của người. Chính vì thế người đàn ông tách khỏi bố mẹ mình, và gắn liền với vợ anh ta, hai người sẽ trở thành một thịt da duy nhất. Sự huyền bí này rất vĩ đại, ta khẳng định, đối với Christ và Giáo hội”. Trên thực tế, đó là một cách nói bé xé ra to: hai người sẽ trở thành một da thịt. Michel suy nghĩ một lúc về triển vọng này, ném một cái nhìn lên Anne: bình thản và tập trung, dường như cô đang nín thở; cô trở nên gần như là đẹp. Có khả năng bị thúc đẩy bởi câu trích dẫn của thánh Paul, viên mục sư tiếp tục với nhiệt tình dâng cao: “Ðức Chúa, hãy hạ cố nhìn người nữ phục vụ Người: vào lúc hợp với chồng cô ấy bằng đám cưới, cô xin Người sự chở che. Hãy để cô ấy sống trong Christ một người vợ chung thủy và đức hạnh, và cầu cho cô luôn theo những tấm gương các nữ thánh; cầu cho cô luôn đáng yêu với người chồng như Rachel, ngoan ngoãn như Rebecca, chung thủy như Sara. Cầu cho cô luôn gắn chặt với lòng tin và với những lời răn; gắn chặt vào người chồng, cầu cho cô tránh được mọi sự liên hệ xấu xa; cầu cho sự kín đáo sẽ khiến cô được coi trọng, sự trong sáng sẽ khiến cô được tôn trọng, cầu cho cô học được những điều của Chúa. Cầu cho cô sinh đẻ dồi dào, cầu cho hai người sẽ thấy được con cái của con cái họ cho đến tận thế hệ thứ ba và thứ tư. Cầu cho họ có được một tuổi già hạnh phúc, và cầu cho họ biết đến sự nghỉ ngơi của những người được bầu chọn vào Vương quốc trên trời. Nhân danh Chúa cha, Chúa con và Thánh thần, Amen.” Michel rẽ đám đông để lại gần ban thờ, khiến những người xung quanh nhìn anh tức giận. Anh dừng lại cách ba hàng ghế, quan sát lễ trao nhẫn cưới từ rất gần. Viên mục sư cầm tay hai vợ chồng trong tay mình, đầu cúi xuống, trong trạng thái tập trung đầy ấn tượng; sự im lặng bên trong nhà thờ là tuyệt đối. Rồi ông ta ngẩng đầu lên và cất cao giọng, một giọng nói vừa đầy ý chí vừa tuyệt vọng, với một loạt nhiều những câu nói đáng sợ, ông ta mạnh bạo tuyên bố: “Cầu cho con người này không tách rời khỏi những gì Chúa đã tập hợp lại.”
Sau đó, Michel tiến lại gần viên mục sư đang thu xếp đồ đạc. “Tôi rất quan tâm đến điều ông vừa nói lúc nãy...”. Người của Chúa mỉm cười xã giao. Khi đó anh đang tiến hành các thí nghiệm của Aspect và nghịch lý EPR: khi hai hạt được tập hợp lại, chúng sẽ tạo ra một thể không thể tách rời, “tôi thấy điều này rất liên quan đến câu chuyện về một da thịt duy nhất.” Nụ cười mỉm của viên mục sư hơi xoắn lại. “Tôi muốn nói”, Michel nói tiếp, sôi nổi lên, “về mặt bản thể luận, chúng ta có thể gắn cho chúng một véc tơ theo hướng duy nhất trong không gian Hilbert. Ông hiểu tôi muốn nói gì chứ? - Tất nhiên, tất nhiên...”, vị đầy tớ của Chúa lẩm bẩm, nhìn ra xung quanh. “Xin lỗi nhé”, ông ta đột ngột quay sang bố của cô dâu. Họ bắt tay thật lâu, ôm hôn nhau. “Buổi lễ tuyệt lắm, rất tuyệt...”, nhà tài chính xúc cảm nói.
“Em đã không ở lại dự tiệc...”, Bruno nhớ lại. “Cũng hơi phiền, anh chẳng biết ai hết cả, thế nhưng đó lại là đám cưới của anh đấy. Bố anh đến rất muộn, nhưng dù sao cũng là có đến; ông cạo râu không kỹ, ca vát đeo lệch, ông đã hoàn toàn có dáng dấp của một tay chơi về già. Anh tin chắc là bố mẹ Anne thích có một đám khác hơn, nhưng thôi, dân tư sản tin lành cánh tả, dù sao họ cũng có chút kính nể với nghề dạy học của anh. Rồi thì dù gì anh cũng có bằng agrégation, còn cô ấy chỉ có CAPES [2]. Ðiều khủng khiếp là đứa em gái của cô ấy lại đẹp khủng khiếp. Nó khá giống với cô ấy, ngực cũng to; nhưng mặt nó không vớ vẩn như cô ấy mà lại rất xinh. Mà cũng chỉ một tí tẹo, sự xếp đặt của các đường nét, một chi tiết nào đó. Cũng khó...” Anh thở dài lần nữa và rót rượu vào cốc.
“Anh được bổ nhiệm lần đầu tiên hồi năm học 84, ở trường trung học Carnot, Dijon. Anne đã có thai được sáu tháng. Thế đấy, cả hai đều là giáo viên, một đôi vợ chồng giáo viên, và bọn anh sống một cuộc sống bình thường.
Bọn anh thuê một căn hộ ở phố Vannerie, cách trường vài bước chân. Giá cả không đắt như ở Paris, con bé ở văn phòng nhà đất nói thế. Cũng không phải cuộc sống Paris, nhưng ông bà sẽ thấy, mùa hè sẽ rất vui, sẽ có khách du lịch, rất nhiều người trẻ tuổi vào dịp festival âm nhạc ba rốc. “Âm nhạc ba rốc?...
Ngay từ đầu anh đã hiểu mình bị nguyền rủa. Ðó không phải là “cuộc sống Paris”, cái đó anh không quan tâm, anh đã luôn rất bất hạnh ở Paris. Ðơn giản là anh thèm muốn tất cả những người đàn bà, trừ vợ anh. ở Dijon, cũng như ở tất cả các thành phố hàng tỉnh khác, có rất nhiều con bé con, còn tệ hơn cả ở Paris nữa. Những năm đó, mốt trang phục ngày càng trở nên gợi dục hơn. Thật không chịu đựng nổi, bọn con gái với cái dáng vẻ tỉnh khô, những cái váy bé xíu và những nụ cười hững hờ. Anh thấy chúng trong ngày, buổi trưa anh thấy chúng ở Penalty, quán bar gần trường trung học, chúng trò chuyện với những thhịu đựng điều đó. Tuy nhiên họ vẫn tiếp tục, vì họ không thể từ bỏ khát vọng được yêu. Cho đến cuối cùng họ vẫn là nạn nhân của ảo tưởng đó. Qua một tuổi nào đó, một người đàn bà luôn có khả năng cọ vào những cái dương vật; nhưng họ không bao giờ còn khả năng được yêu nữa. Ðàn ông là như thế, chỉ thế thôi.»
«Christiane», Bruno dịu dàng nói, «em nói quá lên rồi. Chẳng hạn, giờ đây, anh đang muốn làm em sung sướng.»
«Em tin anh. Em có cảm giác anh là người dễ mến. Ích kỷ và dễ mến.”
Cô cởi áo, nằm ngang giường, kê gối dưới mông và dạng hai chân ra. Trước tiên Bruno liếm rất lâu xung quanh âm hộ của cô, rồi kích thích âm vật bằng những nhát liếm nhanh. Christiane thở hắt ra thật sâu. “Cho một ngón tay vào đi...”, cô nói. Bruno nghe lời, quay người lại để tiếp tục liếm Christiane trong lúc đưa tay vuốt ve hai vú cô. Anh cảm thấy hai nhũ hoa cứng lại, anh ngẩng đầu lên. “Tiếp tục đi...” cô cầu xin. Anh đặt lại đầu ở tư thế dễ chịu hơn và vuốt ve âm vật bằng ngón tay trỏ. Những môi nhỏ của nó bắt đầu phồng lên. Rồi với một cử động vui sướng, anh hăng hái liếm chúng. Christiane rên lên. Một thoáng chốc anh nhìn thấy lại âm đạo, gầy nhỏ và nhàu nhĩ của mẹ anh; rồi ký ức nhạt phai, anh tiếp tục nhấn vào âm vật ngày càng nhanh, vẫn liếm môi bằng những phát liếm mạnh đầy thân thiện. Bụng cô hiện lên một quầng đỏ, cô thở mỗi lúc một thêm mạnh. Cô trở nên rất ẩm ướt, mặn một cách dễ chịu. Bruno nghỉ một lát ngắn, cho tay vào lỗ hậu môn, một ngón khác vào âm đạo và lại bắt đầu liếm âm vật bằng đầu lưỡi, nhịp điệu rất nhanh. Cô hưởng thụ một cách yên tĩnh, với những lần ưỡn lên rất lâu. Anh im lìm, mặt gí sát vào âm đạo ẩm ướt, chìa tay về phía cô; anh cảm thấy những ngón tay của Christiane đang nắm lấy những ngón tay anh. “Cảm ơn”, cô nói. Rồi cô đứng lên, mặc lại áo và rót đầy lại hai cái cốc.
„Hay thật đấy, trong bồn tắm massage ấy, lúc nãy...“, Bruno nói. „Chẳng cần nói câu nào; vào lúc anh cảm thấy miệng em, anh còn chưa nhìn rõ mặt em. Không có yếu tố quyến rũ nào, mà đó là cái gì đó rất thuần khiết.“
„Tất cả phụ thuộc ở những kích thích tố Krause...“, Christiane mỉm cười. “Thứ lỗi nhé, em là giáo viên khoa học tự nhiên.” Cô uống một ngụm Bushmills... “Chỗ thịt của âm vật, phần cườm và rãnh của tinh hoàn được cấu tạo từ những hạt Krause, rất giàu những tiếp xúc nhạy cảm. Khi người ta vuốt ve chúng, trong não xuất hiện một sự giải phóng endorphin rất mạnh. Tất cả đàn ông, tất cả đàn bà đều có âm vật và tinh hoàn tạo nên từ các hạt Krause - với số lượng gần xấp xỉ, thậm chí ngang bằng nhau; nhưng còn một việc nữa, anh biết rõ rồi đấy. Em đã từng rất yêu chồng. Em thành kính vuốt ve, em liếm dương vật của anh ta; em thích cảm thấy anh ta trong người mình. Em tự hào gây nên được những lần cương cứng của anh ta, em có một bức ảnh dương vật anh ấy dựng đứng, lúc nào em cũng để nó ở trong ví; với em đó là một hình ảnh đáng tôn thờ, mang đến khoái cảm cho anh ấy là niềm vui lớn nhất của em. Rốt cục, anh ta bỏ em đi theo một đứa con gái trẻ. Vừa nãy em đã thấy rõ anh không hoàn toàn bị âm hộ của em hấp dẫn; nó đã hơi là của một người đàn bà đứng tuổi rồi. Ở người có tuổi các collagen nhão đi, sự phân đoạn của élastin-mitose ngày càng làm mất đi sự cứng và dẻo của nó. Hồi đôi mươi em từng có một âm hộ rất đẹp; bây giờ em nhận thấy rõ ràng là nó đã bị chảy quá mất rồi.“
Bruno uống xong cốc rượu; anh hoàn toàn không tìm được gì để đáp lại cả. Không lâu sau đó, họ đi nằm. Anh quàng tay ôm lấy người Christiane; họ thiếp đi.
8.
Bruno thức dậy trước tiên. Rất cao trên tán cây, một con chim đang hót. Christiane đã bị lột mất chăn trong đêm. Cô có bộ mông rất đẹp, vẫn còn tròn trịa, rất kích thích. Anh nhớ đến một câu trong Nàng tiên cá nhỏ mà ở nhà anh có trong chiếc đĩa 45 vòng, với Bài ca thủy thủ do Les Frères Jacques [7] trình bày. Nàng phải chịu mọi thử thách: từ bỏ giọng nói, từ bỏ quê hương, từ bỏ cái đuôi cá đẹp đẽ; tất cả chỉ với niềm hy vọng trở thành người phụ nữ thực thụ và chiếm được tình yêu của chàng hoàng tử. Nàng đã được cơn bão đặt lên bờ biển vào giữa đêm khuya; tại đó, nàng đã uống thuốc thần của mụ phù thủy. Nàng cảm thấy như bị cắt làm đôi, cơn đau lớn đến nỗi nàng không còn biết gì nữa. Sau đó có vài hợp âm rất khác biệt vang lên, dường như mở ra một cảnh tượng mới; rồi người hát xướng lên câu này, tác động rất mạnh đến Bruno: “Khi nàng tỉnh dậy, mặt trời chiếu rọi, và hoàng tử đang đứng trước nàng.”
Anh lại nghĩ đến cuộc nói chuyện hôm qua với Christiane, và tự nhủ có lẽ anh đã yêu những cái môi hơi trễ, nhưng dịu ngọt. Như mỗi sáng thức dậy và như phần lớn đàn ông khác, anh thủ dâm. Trong ánh sáng mờ mờ của bình minh, giữa đống tóc đen dày và rối của cô, khuôn mặt Christiane trông rất nhợt nhạt. Cô nhè nhẹ mở mắt khi anh bắt đầu đi vào cô. Cô hơi ngạc nhiên, nhưng cũng dạng chân ra. Anh bắt đầu dấn vào cô, nhưng nhận ra mỗi lúc mình một mềm đi. Anh cảm thấy một nỗi buồn to lớn, trộn lẫn với lo lắng và ngượng ngập. “Em có muốn anh đeo bao cao su không? Anh hỏi. - Vâng. Ở hốc tủ bàn trang điểm bên cạnh ấy.” Anh xé vỏ; đó là một chiếc Technica của Durex. Vừa vào trong cô anh đã phóng tinh ngay tắp lự. “Anh xin lỗi“, anh nói, „anh thật sự xin lỗi.“ – „Không sao đâu“, cô dịu dàng nói, „đến đây ngủ đi nào.” Sida là cả một ân sủng với những người đàn ông ở thế hệ này. Chỉ cần đôi lần lôi ca pốt ra, thế là dương vật của họ mềm đi ngay. “Anh chưa bao giờ thành công khi làm thế cả...” Cuộc lễ ngắn gọn đó đã xong, nam tính của anh được bảo vệ về mặt nguyên tắc, họ lại có thể ngủ lại, cọ người vào người đàn bà của mình, anh yên tâm ngủ đẫy.
Sau bữa sáng họ xuống đồi, đi về hướng kim tự tháp. Không có ai bên bờ hồ. Họ nằm xuống bãi cỏ ngập nắng; Christiane cởi quần lót của anh và một cách nhẹ nhàng, tinh tế, cô thủ dâm cho anh. Sau này, khi nhờ cô họ gia nhập mạng lưới các cặp phóng đãng, Bruno vẫn ghi nhận sự tinh tế đó: một phẩm chất đặc biệt hiếm có. Phần đông đàn bà trong đám đó lúc nào cũng hừng hực nhưng không có chút uyển chuyển nào. Họ nắm chặt quá, ngu ngốc lắc đấy lắc để, chắc để bắt chước cho giống các ngôi sao phim con heo. Trên màn ảnh điều đó có thể hay ho, nhưng kết quả thực tế thì thật ra không ra sao, mà còn gây đau đớn. Ngược lại, Christiane bao giờ cũng tiến hành nhẹ nhàng, liên tục liếm ướt những ngón tay của mình, dịu dàng lướt đi trên những vùng nhạy cảm. Một người phụ nữ mặc áo dài kiểu Ấn đi qua cạnh họ và đến ngồi bên bờ nước. Bruno sung sướng sâu sắc, cố giữ thời điểm thỏa mãn. Christiane cười với anh; mặt trời bắt đầu trở nên quá nóng. Anh nhận ra tuần thứ hai của mình ở Ðịa Ðiểm sẽ rất tuyệt diệu. Thậm chí sau đó họ vẫn có thể tiếp tục gặp nhau, già đi cùng nhau. Cô sẽ mang đến cho anh những phút giây hạnh phúc dục tình, họ sẽ cùng nhau sống qua giai đoạn chót của khoái lạc. Sẽ có vài năm như thế, họ sẽ già đi; với họ, cuộc hài kịch tình dục sẽ chấm dứt.
Trong khi Christiane tắm, Bruno nghiên cứu hướng dẫn sử dụng “thuốc viên giữ gìn tuổi trẻ” mà anh vừa mua hôm trước ở Leclerc. Bao bì bên ngoài in nổi bật đặc tính mới của khái niệm “thuốc viên siêu nhỏ”, còn hướng dẫn sử dụng, kỹ càng hơn, phân biệt ba chức năng chính: ngăn ngừa các chất độc trong ánh nắng mặt trời, tỏa các nhân tố hyđrát cả ngày và loại trừ các gốc tự do. Anh đang đọc thì Catherine, cựu chiến sĩ đấu tranh vì nữ quyền đang say mê với bài tarô Ai Cập, tới. Cô không giấu việc mình vừa từ một lớp học phát triển con người về, lớp học tên là Ðịnh hướng nghề nghiệp. Lớp học dạy cách tìm ra thiên hướng của mình thông qua một loạt trò chơi mang tính biểu tượng; những trò chơi này cho phép dần dần phát hiện ra “người hùng bên trong” của mỗi người tham gia. Sau ngày đầu tiên Catherine có vẻ đã trở thành phù thủy một chút, sư tử một chút; điều này cho thấy cô nên hướng tới một công việc có trách nhiệm cao trong ngạch bán hàng.
„Hừm hừm...“, Bruno nói.
Ðúng lúc đó Christiane quay lại, quấn khăn tắm quanh người. Catherine im bặt, vẻ sợ hãi thấy rõ. Cô viện cớ phải đi dự lớp Thiền và tango Achentina và quày quả bỏ đi.
„Tôi nghĩ bạn học Mật tông và kế toán cơ mà...“, Christiane nói trong khi Catherine đang đi ra.
„Em biết cô ta à?»
«À có, em biết con điên đấy hai mươi năm nay rồi. Cô ta cũng đến đây ngay từ đầu, chắc là từ khi Ðịa Ðiểm thành lập.»
Cô lắc đầu cho khô tóc, buộc túm khăn lên. Họ cùng nhau leo lên đồi. Bruno đột nhiên muốn nắm tay cô. Anh chìa tay ra.
“Em không bao giờ mê được mấy con mụ nữ quyền...”, Christiane nói tiếp khi họ đã lên được lưng chừng đồi. “Bọn ngu xuẩn đó suốt ngày lải nhải về rửa bát và chia sẻ trách nhiệm; đúng là bọn họ bị rửa bát ám ảnh đầu óc. Thỉnh thoảng cũng nói về bếp núc và máy hút bụi, nhưng chủ đề chính vẫn là rửa bát. Trong vài năm, bọn họ đã thành công trong việc biến đàn ông xung quanh thành những tên thần kinh bất lực và quạu cọ. Từ lúc đó - cũng rất lô gích thôi - bọn họ bắt đầu cảm thấy tiếc nhớ cái đực tính. Cuối cùng thì bọn họ ép tình nhân của họ nhảy chồm chồm lên như những thằng cha điên rồ. Em vẫn luôn rất ấn tượng khi thấy những con mụ trí thức lại đi say mê bọn đầu trộm đuôi cướp, cục cằn và ngu xuẩn. Nói tóm lại bọn họ chơi trò làm tình tập thể, với hai hoặc ba thằng đàn ông, có khi còn nhiều hơn đối với những con mụ động cỡn, rồi bọn họ đẻ ra một nhóc con, sau đó thì lăn vào việc nhà, học nấu bếp theo tạp chí Marie Claire. Em đã nhìn thấy cái cảnh ấy diễn đi diễn lại hàng đống lần rồi.”
“Quá khứ rồi mà em...”, Bruno nói, giọng hòa giải.
Buổi chiều họ ở bể bơi. Ðối diện họ, ở bên kia, những đứa con gái trẻ đang nhảy nhót tại chỗ, tai đeo walkman. “Chúng nó xinh đấy chứ?” Christiane nhận xét. « Ðứa tóc vàng vú nhỏ xinh thật đấy...” rồi cô nằm dài ra trên tấm khăn tắm. “Bôi kem cho em nào...”
Christiane không tham gia một lớp học nào hết. Thậm chí cô cực kỳ khó chịu với những hoạt động tâm thần phân liệt đó, cô nói. “Có lẽ em hơi khó tính», cô nói tiếp, «nhưng em biết những con mụ 68 đã qua tuổi bốn mươi đó, thực ra thì em cũng có tham gia vào đó. Những con mụ ấy già đi trong cô đơn, âm đạo khô kiệt. Hãy thử tra họ năm phút, anh sẽ thấy họ không hề tin vào những câu chuyện về chakras [8], pha lê, sự rung của ánh sáng gì đâu. Họ cố bắt mình tin đấy thôi, có khi họ ngồi suốt hai tiếng đồng hồ, trong lớp học. Họ cảm thấy sự hiện diện của Thiên thần và huệ nhãn mở ra; rồi lớp học kết thúc, họ trở lại cô đơn, già nua và xấu xí. Họ trải qua những cơn khủng hoảng đầy nước mắt. Anh không nhận ra à? Có rất nhiều nhiều cơn khủng hoảng đầy nước mắt ở đây, nhất là ở các lớp Thiền ấy. Nói cho đúng thì họ làm gì có lựa chọn nào, bởi vì họ lại còn có vấn đề tiền bạc nữa. Nhìn chung họ đã làm một phân tích, nó đã làm họ kiệt quệ. Mantra [9] và ta rô là rất ngu xuẩn, nhưng dù sao cũng rẻ hơn đi chẩn bệnh bác sĩ.»
«Phải, cái đó và nha sĩ...», Bruno mơ hồ nói. Anh chui đầu vào giữa đôi chân cô đang dạng ra, cảm thấy mình sẽ ngủ thiếp đi như thế.
Ðêm đến, họ quay trở lại bồn tắm massage; anh bảo cô không cần phải làm anh sướng. Quay trở về xe Caravan, họ làm tình với nhau. “Bỏ qua đi...”, Christiane nói vào lúc anh chìa tay về đống bao cao su. Khi anh vào trong người cô, anh cảm thấy cô đang hạnh phúc. Một trong những đặc điểm đáng ngạc nhiên nhất của tình yêu xác thịt là dù sao nó cũng tạo ra một tình cảm thân thiết, ngay cả khi hai bên chẳng mấy có cảm tình với nhau. Ngay từ những phút đầu tiên họ đã chuyển từ xưng hô trịnh trọng sang thân mật, và có vẻ như người tình nữ, dù mới gặp hôm qua, có quyền được nghe những tâm sự mà anh chưa bao giờ kể với ai trên đời. Cho nên đêm đó Bruno đã kể cho Christiane một vài điều mà anh chưa từng kể với ai, ngay cả Michel – anh kể với cô nhiều chuyện hơn là kể cho bác sĩ tâm thần của mình. Anh nói với cô về tuổi thơ của mình, về cái chết của bà ngoại và những sự nhục mạ trong ký ta anh, trẻ hơn anh rất nhiều, đã xây hầm rượu ở nhà. Bruno thì không thế, anh hoàn toàn không quan tâm đến rượu vang - Vieux Papes giá 11,95 fr. Gần như quên mất sự có mặt của người anh trai, Michel nhìn các tòa nhà xung quanh, dựa người vào dãy lan can. Giờ đây đêm đã xuống; gần như tất cả các ngọn đèn đều đã tắt. Ðang là buổi tối cuối cùng của đợt cuối tuần 15 tháng Tám. Anh quay trở vào với Bruno, ngồi gần anh; hai đầu gối rất gần nhau. Có thể coi Bruno là một cá nhân không? Sự thối rữa của các cơ quan cơ thể thuộc về anh, nghĩa là với tư cách cá nhân anh biết đến sự xuống dốc của cơ thể và cái chết. Từ một khía cạnh khác, cái nhìn hoan lạc chủ nghĩa về cuộc đời của anh, các loại sức lực cấu tạo nên ý thức và các ham muốn của anh thuộc về tổng thể thế hệ anh. Cũng giống như sự thiết lập một chuẩn bị mang tính thực nghiệm và lựa chọn một hay nhiều những thứ có thể quan sát cho phép tiến đến việc gán cho một hệ thống nguyên tử một tập tính cho trước - khi có tính hạt, khi có tính sóng - cũng vậy, Bruno có thể là một cá nhân, nhưng từ một quan điểm khác anh chỉ là một nhân tố thụ động trong diễn tiến của một chuyển động lịch sử. Các động lực, giá trị, ham muốn của anh: không gì trong số đó có thể làm anh trở nên khác biệt, dù chỉ rất ít, với những người cùng thời với anh. Phản ứng đầu tiên của một con thú bị trêu tức thường là dùng toàn bộ sức lực tìm cách đạt đến con mồi của mình. Chẳng hạn nếu đặt đĩa thức ăn trước một con gà đang đói (Gallus domesticus), nhưng lại ngăn lại bằng một cái lồng sắt, con gà sẽ cố hết sức lực, ngày càng điên rồ hơn, tìm cách với đến thức ăn qua cái lồng đó. Tuy vậy, dần dần tập tính này sẽ được thay thế bằng một tập tính khác, bề ngoài có vẻ không có mục đích. Cũng vậy, chim bồ câu (Columba livia) thường cọ mỏ xuống đất khi chúng không thể tóm được con mồi mà chúng muốn, trong khi mặt đất không có gì ăn được hết cả. Chúng không chỉ làm cái động tác quệt mỏ vô ích đó, mà còn thường xuyên trượt cánh xuống đó; một tập tính như thế không hiểu được, thường thấy trong các tình huống có dính dáng đến một sự tước đoạt hay một cuộc đánh nhau, được gọi là hành động thay thế. Ðầu năm 1986, không lâu sau khi ba mươi tuổi, Bruno bắt đầu viết.
13.
“Không một dịch chuyển siêu hình nào, Djerzinski sẽ ghi chép nhiều năm về sau, lại hoàn thành mà không được thông báo, được chuẩn bị và dễ dàng hóa bởi một tập hợp những di chuyển nhỏ hơn, thường diễn ra mà không ai phát hiện ở thời điểm lịch sử của nó. Tôi tự coi mình như là một trong những sự di chuyển bé nhỏ đó.”
Lang thang giữa những con người của châu Âu, Djerzinski ít được người ta hiểu khi ông còn sống. Một suy tư được phát triển không có sự có mặt của một người tra vấn hữu ích, Hubczejack nhấn mạnh trong lời nói đầu cho tập Clifden Notes, đôi khi có thể tránh được những cạm bẫy của sự đặc ứng hoặc hoang tưởng; nhưng cùng lúc nó không có cơ hội được biện bác để đào sâu. Người ta có thể nói thêm là Djerzinski cho đến cuối vẫn tự coi mình trước hết là một nhà khoa học; cốt lõi của đóng góp của ông cho sự phát triển của nhân loại dường như được tạo nên từ những bài viết về lý-sinh - rất thường xuyên được xếp theo các tiêu chí thông thường về tính chặt chẽ và khả năng bị bác bỏ. Hai nhân tố mang nhiều tính triết học nhất chứa đựng trong những viết lách cuối cùng chỉ xuất hiện trước mắt người đọc như là những đề nghị tình cờ, thậm chí hơi điên rồ, ít được chứng minh bằng một tiến trình lô gích hơn là những động lực thuần túy cá nhân.
Anh hơi buồn ngủ; trăng đang trườn đi phía trên thành phố say ngủ. Qua một lời nói của anh trai, anh biết Bruno sẽ tỉnh dậy, sẽ mặc áo khoác và biến vào thang máy; ở La Motte-Picquet lúc nào cũng có thể tìm được taxi. Xem xét các sự kiện hiện tại trong cuộc đời chúng ta, chúng ta dao động không ngừng giữa niềm tin vào cái tình cờ và sự hiển nhiên của quyết định luận. Tuy nhiên, khi đó là quá khứ, chúng ta không thể nghi ngờ gì được nữa: rõ ràng là toàn bộ diễn tiến theo cách theo đó tất cả, quả thực, phải diễn ra. ảo tưởng về trực giác đó, gắn liền với một bản thể luận về vật chất và đặc tính, liên đới với trạng thái khách quan cao độ. Djerzinski có ảo tưởng đó ở một mức độ quá đà; chắc chắn vì lý do đó mà anh không nói ra, những câu bình thường và quen thuộc, để an ủi con người đau khổ nhàu nát đó, người gắn chặt với anh bởi nguồn gốc mang tính di truyền chung, người mà tối nay, nằm ngửa bụng trên đi văng, từ lâu đã vượt qua các giới hạn của lịch sự được yêu cầu một cách kín đáo trong khuôn khổ một cuộc trò chuyện của con người. Tuy nhiên anh không hề cảm thấy cảm thông lẫn kính trọng; tuy vậy trong anh vẫn có một trực giác yếu đu»‘i và không thể tranh cãi nào đó: qua câu chuyện bi thảm và ngoắt ngoéo của Bruno lần này đã thấy lấp ló một thông điệp; những câu nói có lẽ - lần đầu tiên - có được một ý nghĩa quyết định. Anh đứng dậy, đi vào toa lét. Rất kín đáo, không tạo ra tí tiếng động nào, anh nôn ọe. Rồi sau khi dấp một ít nước lên mặt, anh quay trở lại phòng khách.
“Em không thuộc về loài người”, Bruno dịu dàng nói, giương mắt lên nhìn anh. “Anh đã cảm thấy điều đó ngay từ đầu, khi nhìn thấy em đối xử với Annabelle như thế nào. Tuy nhiên, em là người đối thoại mà cuộc đời đã trao cho anh. Anh cho là em đã không ngạc nhiên mấy, thời đó ấy, khi nhận được những bài viết của anh về Jean-Paul II.”
“Mọi nền văn minh...”, Michel buồn bã nói, “mọi nền văn minh đều phải đối mặt với cái nhu cầu đưa ra lời chứng minh cho sự hy sinh liên quan đến bố mẹ. Quan sát những hoàn cảnh lịch sử, anh sẽ không có lựa chọn nào khác đâu.”
“Anh đã ngưỡng mộ Jean-Paul II thực sự!” Bruno phản đối. “Anh còn nhớ đó là năm 1986. Cũng những năm đó kênh Canal+ và M6 bắt đầu phát sóng, Globe được tung ra, mở các quán ăn nhân đạo. Jean-Paul II là người duy nhất, thực sự là người duy nhất hiểu điều gì đang diễn ra ở Tây phương. Anh đã kinh ngạc khi thấy bài viết của anh không được đón tiếp mặn mà lắm ở nhóm Niềm tin và Cuộc sống ở Dijon; họ đã chỉ trích giáo hoàng về các vấn đề phá thai, bao cao su, tất cả những thứ ngu ngốc đó. Tốt, đúng thôi, thực ra anh cũng không thực sự cố gắng lắm để hiểu họ. Anh còn nhớ, những cuộc họp đã diễn ra ở nhiều nhà khác nhau, cứ lần lượt xoay vòng; người ta mang đến một món xa lát thập cẩm, một ít taboulé [6], một chiếc bánh ngọt. Những tối đó anh ngồi mỉm cười ngu ngốc, lúc lắc cái đầu, uống cạn những chai rượu vang; anh hoàn toàn không nghe gì hết những điều họ nói. Anne thì ngược lại rất hào hứng, cô ta đã ghi tên vào một nhóm chống nạn mù chữ. Những tối đó anh thêm một ít thuốc ngủ vào bình sữa của Victor, rồi anh vừa thủ dâm vừa vào Minitel hồng; nhưng anh không bao giờ hẹn gặp được ai từ trên đó cả.
Sinh nhật Anne vào tháng Tư, anh mua tặng cô ấy một cái quần lót điểm bạc. Cô ấy hơi phản đối, rồi đã chấp nhận mặc nó. Trong khi cô ta cố cài khóa móc, anh uống nốt chỗ rượu sâm banh. Rồi anh nghe giọng cô ta, yếu ớt và hơi run: “Em sẵn sàng rồi...” Khi đi vào phòng ngay lập tức anh nhận thấy là không xong rồi. Mông cô ta rũ xuống, mấy cái tất cao thít chặt lấy; ngực cô ta không chống cự lại được với việc cho con bú. Cần phải có liposuccion, cần tiêm silicon vào đó, cả một công trường... cô ta sẽ không bao giờ chấp nhận hết cả. Anh nhắm mắt thò một ngón tay vào trong quần lót cô ta, anh vẫn mềm oặt. Vào lúc đó, trong phòng bên cạnh, Victor hét toáng lên - những tiếng hét dài, lanh lảnh, không thể chịu được. Cô ta quấn khăn tắm vào người và chạy về phòng. Khi cô ta trở lại, anh chỉ đòi cô ta thổi kèn một lúc. Cô ta mút rất dở, răng cọ hết cả vào; nhưng anh đã nhắm mắt và hình dung đó là miệng một con bé học trò lớp mười, một đứa con gái người Ghana. Tưởng tượng thấy cái lưỡi hồng hồng và hơi ráp của nó, anh đã có thể phóng tinh vào trong miệng vợ được. Anh chưa bao giờ có ý định có thêm con cái. Ngày hôm sau anh bắt tay viết bài về gia đình, sau đó nó đã được đăng.”
“Em vẫn còn nó ở đây...” Michel chen vào. Anh đứng dậy, đi tìm tờ tạp chí trong tủ sách. Hơi ngạc nhiên, Bruno giở tờ tạp chí ra và tìm được trang đó.
Có những gia đình, ở mức độ nào đó
(Những lóe sáng giữa những kẻ vô đạo
Những lóe sáng tình yêu ở tận cùng sự buồn nôn),
Không thể biết
Những lóe sáng đó lóe lên như thế nào.
Những kẻ nô lệ trong công việc của những tổ chức không thể hiểu
Khả năng thực hiện duy nhất của chúng ta là sống, là tình dục
(Và chỉ liên quan đến những người được phép của tình dục
Những người có thể với tới tình dục.)
Ðám cưới và sự thủy chung ngày nay cắt đứt chúng ta khỏi khả năng tồn tại,
Không phải trong văn phòng, trong lớp học mà chúng ta có thể tìm lại được sức lực trong ta đòi hỏi cuộc chơi, ánh sáng và nhảy nhót;
Và chúng ta cố nhập số vận của mình thông qua những tình yêu ngày càng khó khăn hơn
Chúng ta cố bán cái cơ thể ngày càng thêm kiệt sức, hay chống cự, bướng bỉnh
Và chúng ta biến đi
Trong bóng tối nỗi buồn
Ðến tuyệt vọng thật sự,
Chúng ta đi xuống theo con đường cô độc cho đến nơi tất cả màu đen,
Không con cái không vợ,
Chúng ta đi vào cái hồ
Giữa đêm khuya
(Và nước thật lạnh lẽo trên da thịt chúng ta)
Viết xong bài thơ này, Bruno liền rơi vào một trạng thái gần như tê liệt đờ đẫn. Hai giờ sau anh mới tỉnh vì những tiếng hét của thằng con. Từ hai đến bốn tuổi, bọn trẻ con bắt đầu có ý thức tăng dần về bản ngã của chúng, điều đó kích thích ở chúng những cơn khủng hoảng duy ngã. Mục đích của chúng khi đó là biến môi trường xã hội xung quanh mình (thường do bố mẹ chúng tạo nên) thành toàn những nô lệ phải thuần phục trước mỗi cái vẫy của những ham muốn của chúng; sự ích kỷ của chúng không còn giới hạn nữa; đó là hậu quả của sự tồn tại của con người. Bruno đứng lên khỏi tấm nệm mềm của chiếc ghế; những tiếng rú rít tăng thêm, thể hiện một cơn giận dữ điên người. Anh nghiền hai viên Lexomil vào một ít mứt, đi về hướng phòng Victor. Thằng bé đã ỉa đùn. Anne đang làm cái quái gì thế nhỉ? Những buổi học xóa mù cho bọn đen ngày càng kết thúc muộn hơn. Anh cầm lấy cái đống bẩn thỉu, quẳng nó lên một cái hộp, mùi hôi thối thật là khủng khiếp. Ðứa trẻ ngốn ngấu mẩu mứt và cứng người lại, như vừa chịu một phát đánh. Bruno choàng áo và bước về phía Madison, một quán bar buổi đêm ở phố Chaudronnerie. Trả tiền bằng thẻ tín dụng, anh mua một chai Dom Pérignon giá ba nghìn franc rồi mời một cô gái tóc vàng rất xinh đẹp; trong một căn phòng trên tầng cô gái rất nhiệt tình thổi kèn cho anh rất lâu, đôi lúc dừng lại nguồn cảm khoái. Cô ta tên là Hélène, gốc gác trong vùng và đang học ngành du lịch; cô ta mười chín tuổi. Vào lúc anh đi vào cô ta, cô ta thắt âm đạo lại - ít nhất anh có được đến ba phút hạnh phúc hoàn toàn. Khi đi Bruno hôn lên môi cô ta, nhất định đòi đưa cho cô ta tiền boa - anh còn ba trăm franc tiền mặt.
Tuần sau đó anh quyết định đưa cho một đồng nghiệp xem bài thơ - đó là một thày giáo dạy văn học khoảng năm mươi tuổi, theo chủ nghĩa Marx, rất tinh tế, có tiếng là đồng tính luyến ái. Jajardie đã rất ngạc nhiên một cách thích thú. “Ảnh hưởng của Claudel [7]... hoặc có thể đúng hơn là của Péguy, Péguy của thơ tự do... Nhưng đúng là rất độc đáo, đó là một thứ rất ít khi gặp...” Những bước tiếp theo, không còn nghi ngờ gì nữa: “Tờ LInfini. Ðó là nơi tạo ra văn học ngày nay. Phải gửi bài thơ này cho Sollers [8].” Hơi ngạc nhiên, Bruno bảo ông nhắc lại cái tên - và thấy là mình nhầm với tên một loại nệm giường, rồi gửi bài thơ đi. Ba tuần sau anh gọi điện đến nhà xuất bản Denoël; anh rất ngạc nhiên khi thấy chính Sollers nhấc máy trả lời, hẹn gặp anh. Anh không có giờ vào thứ Tư nên rất dễ dàng lên Paris và trở về trong ngày. Trên tàu anh thử cố đọc Một sự cô độc đáng tò mò, nhưng phải bỏ khá nhanh, nhưng dù sao cũng đọc được vài trang của Ðàn bà - nhất là những đoạn về bộ phận sinh dục.
Họ hẹn gặp nhau tại một quán cà phê trên phố Ðại học. Nhà xuất bản đến muộn mười phút, vung vẩy chiếc đót hút thuốc đã làm nên sự nổi tiếng của ông. “Anh từ tỉnh lên à? Tệ thật đấy. Phải lên sống ở Paris đi, lên ngay đi. Anh có tài đấy.” Ông thông báo với Bruno là sẽ đăng bài viết về Jean-Paul II trên số LInfini tới. Bruno ngồi đó ngây dại; anh không biết là Sollers đang ở giữa giai đoạn “chống cải cách tôn giáo”, và đang tung ra tới tấp những lời tuyên bố hào hứng ủng hộ giáo hoàng. “Péguy, cái đó làm tôi nổ tung!» Nhà xuất bản kêu to lên. «Và Sade [9]! Sade! Nhất là hãy đọc Sade đi!...»
«Bài thơ về gia đình của tôi...»
«Phải, cũng hay lắm. Anh là một người phản động. Tất cả các nhà văn lớn đều là phản động tuốt. Balzac, Flaubert, Baudelaire, Dostoievski: toàn những tay phản động hết cả. Nhưng cũng phải làm tình nữa đúng không nào? Phải làm tình tập thể. Quan trọng đấy.»
Sollers bỏ Bruno lại sau năm phút, đang ở trạng thái hơi say say tự thích thú bản thân mình. Anh dần bình tĩnh lại trên đường về. Philippe Sollers dường như là một nhà văn nổi tiếng; tuy nhiên, đọc Ðàn bà anh thấy rõ ràng ông ấy chỉ có thể cua được những con điếm già trong giới văn nghệ thôi; những cô gái trẻ, rõ ràng, thích các ca sĩ hơn. Trong những điều kiện đó, xuất bản những bài thơ chó chết trong một tạp chí cứt đái thì có lợi ích gì?
«Khi nó được in», Bruno nói tiếp, «dù sao anh cũng mua năm số L’Infini. Thật may mắn, họ đã không in bài viết về Jean-Paul II. Anh thở phào. Ðó quả là một bài kém... Em còn rượu không?»
«Em còn một chai.» Michel đi vào bếp mang ra chai thứ sáu và cũng là chai cuối cùng của hộp Vieux Papes; anh bắt đầu cảm thấy thực sự mệt mỏi. “Ngày mai anh có phải đi làm không?” anh hỏi. Bruno không trả lời. Anh quan sát một điểm nào đó xác định trên hộp rượu, nhưng ở chỗ đó trên hộp chẳng có gì hết, chẳng có gì cụ thể hết cả; chỉ có một vài cục mỡ đông. Tuy nhiên anh cảm thấy sống động lên khi nghe tiếng lách cách của nắp chai, và chìa cốc của mình ra. Anh uống từ từ, từng ngụm một; cái nhìn của anh giờ đây hướng về và nhảy nhót trên chiếc lò sưởi; anh hoàn toàn không muốn tiếp tục. Michel do dự, rồi bật vô tuyến: có một chương trình động vật về thỏ. Anh tắt tiếng. Có thể không phải thỏ thường mà là thỏ rừng - anh nhầm chúng với nhau. Anh ngạc nhiên khi nghe giọng Bruno lại cất lên.
«Anh đang cố nhớ anh ở Dijon bao lâu. Bốn năm? Năm năm? Một khi đã bước vào thế giới công việc tất cả các năm đều giống nhau hết cả. Suốt ngày chỉ thuốc thang - và những đứa trẻ con lớn lên. Victor lớn lên; nó gọi anh là “bố”.
Ðột nhiên, anh bật khóc. Thu lu trên chiếc đi văng anh khóc nức lên, sụt sùi. Michel nhìn đồng hồ tay, đã hơn bốn giờ. Trên màn hình, một con mèo rừng đang ngoạm xác một con thỏ trong miệng.
Bruno rút một chiếc khăn giấy ra chùi khóe mắt. Nước mắt anh tiếp tục rơi. Anh nghĩ đến thằng con của mình. Victor bé nhỏ tội nghiệp, nó đã từng vẽ Strange và nó từng yêu anh. Nó đã từng cho anh ít giây phút hạnh phúc đến vậy, ít giây phút yêu thương đến vậy - và giờ đây nó sắp mười lăm tuổi, và quãng thời gian hạnh phúc với anh đã chấm dứt.
“Anne thường thích có con nữa, bản chất cô ấy rất hợp với việc làm mẹ. Chính anh đã đẩy cô ấy về ở vùng Paris để xin một chỗ làm. Tất nhiên, cô ấy không dám từ chối - người phụ nữ cần tự khẳng định mình qua nghề nghiệp, đó là những gì người ta vẫn nghĩ hoặc làm ra vẻ nghĩ về giai đoạn đó; cô ta lúc nào cũng muốn nghĩ giống mọi người hơn là tất cả những người khác. Trong tâm can anh nhận ra bọn anh về Paris chỉ là để ly hôn cho nó êm đẹp. ở tỉnh dù sao mọi người vẫn gặp nhau, nói chuyện với nhau; và anh không phải quan tâm đến việc cuộc ly hôn của mình trở thành đề tài bàn tán của mọi người, dù trong đó có sự cảm thông đi nữa. Mùa hè năm 89 bọn anh đi nghỉ với câu lạc bộ Med, đó là kỳ nghỉ chung cuối cùng. Anh còn nhớ những trò chơi trong bữa ăn rất ngu xuẩn và nhiều giờ trôi qua trên bãi biển để tán tỉnh những con bé con; Anne nói chuyện với những bà mẹ khác. Khi cô ta nằm thấp xuống, có thể thấy rõ xenlutit của cô ta; khi cô ta nằm ngửa thì thấy rõ vết rạn ở bụng do chửa đẻ. Hồi đó ở Ma rốc, dân Ả rập rất khó chịu và hiếu chiến, mặt trời thì quá nóng. Không đáng để mắc căn bệnh ung thư da nếu cứ suốt ngày ru rú trong lều để thủ dâm. Victor đã nhanh chóng lợi dụng chuyến đi, nó chơi rất vui ở Mini Club...” Giọng của Bruno lại vỡ ra.
«Anh là một thằng chó chết; anh đã biết anh là một thằng chó chết. Bình thường bố mẹ phải hy sịnh, đó là lẽ thường. Anh không sao chịu đựng được kết cục tuổi trẻ của anh; chịu đựng ý nghĩ con trai anh sẽ lớn lên, sẽ trẻ trung thay vào chỗ của anh, sẽ thành công trong cuộc đời của nó trong khi anh thì đã bỏ lỡ tất cả. Anh muốn quay trở lại làm một cá nhân.»
«Một đơn tử...», Michel dịu dàng nói.
Bruno không đứng dậy, uống cạn cốc rượu của mình. “Hết rượu rồi”, anh nhận xét, giọng hơi lạc đi. Anh đứng dậy, quàng áo khoác lên người. Michel đưa anh ra đến ngưỡng cửa. “Anh yêu con trai anh, Bruno vẫn nói. Nếu nó gặp tai nạn, nếu nó gặp chuyện gì bất hạnh, anh sẽ không thể chịu đựng được. Anh yêu thằng bé đó hơn tất cả. Tuy vậy, không bao giờ anh có thể chấp nhận sự tồn tại của nó được.” Michel nhất trí. Bruno đi về phía thang máy.
Michel quay trở lại bàn làm việc, viết lên một tờ giấy: “Ghi chép một cái gì đó về máu”; rồi anh nằm xuống, cảm thấy nhu cầu suy nghĩ, nhưng anh đã thiếp đi gần như ngay lập tức sau đó. Vài ngày sau anh xem lại mẩu giấy, viết ngay xuống dưới: “Quy luật dòng máu”, và suy tư khoảng mười phút.

[1]BCBG : (Bon chic bon genre): thành ngữ, chỉ những ngườii phong cách, thời thượng, đúng mốt.
[2]Ðể được phép dạy học (trở thành công chức Nhà nước), sinh viên Pháp phải trải qua các kỳ thi sư phạm. Agrégation khó hơn CAPES rất nhiều, nên Bruno tự coi mình cao hơn Anne, vợ của anh.
[3]Charles Péguy (1873 - 1914), nhà thơ, nhà chính trị Pháp.
[4]Caisse d’Epargne: một ngân hàng lớn của Pháp.
[5]Camif: một loại cửa hàng chuyên bán đồ nội thất.
[6]Taboulé: món cơm Arập rất phổ biến ở Pháp.
[7]Paul Claudel (1868 - 1955), nhà thơ Pháp.
[8]Philippe Sollers: nhà văn hiện đại nổi tiếng của Pháp, phụ trách tờ L’Infini.
[9]Hầu tước de Sade (1740 - 1814), nhà văn Pháp chuyên viết về tình dục.