âu Dương Thu nghe xong, ngẫm nghĩ hồi lâu, vẫn không hiểu hỏi:- Tiểu đệ vẫn chưa hiểu người đã bị chặt mất tứ chi ấy sao lại liên quan tới vụ án của phái Bình Giang?- Vì theo lời gia sư nói, người ấy quả là chưa chết và còn thu nhận hai người rợ Miêu Cương để sai bảo, hai người Miêu Cương này nghe đâu đều cao đến trượng hai, sức mạnh khôn cùng và đi lại như gió.âu Dương Thu đột nhiên dừng lại, tung mình lao vào một lùm cỏ bên đường.La Võng Cơ giật mình, vội vận công giới bị, tưởng là có kẻ địch rình rập, nhưng đã thấy âu Dương Thu phi thân trở ra, tay cầm một chú thỏ béo to.âu Dương Thu cười hề hề nói:- La tỷ tỷ hãy xem, con thỏ này đủ cho hai chúng ta một bữa no nê rồi, cần gì phải vào trong quán ăn?La Võng Cơ cười:- Thu đệ khá lắm!Ðoạn đưa mắt nhìn quanh, nói tiếp:- Thế này vậy! Tỷ tỷ có mang theo hỏa tập, chúng ta hãy tìm một chỗ kín đáo, đốt lửa lên nướng, ăn xong rồi đi ngay, khỏi phải vào Mã Nhai trấn, vạn nhất bị tai mắt của Hải Long hội phát hiện thêm rắc rối...Nàng vừa nói vừa dẫn trước đi vòng ra sau một gò đất, âu Dương Thu tay cầm chú thỏ rừng theo sau.Hai người vòng qua gò đất, trước mặt hiện ra một khoảng đất trũng, cây cối lưa thưa, quả là một chỗ ẩn thân tốt.Giữa rừng thưa có một quán cây to lớn, cành lá rậm rạp như tán dù, hai người đến dưới gốc cây, nhặt củi đốt lên nướng thỏ.Lúc này mặt trời đã lên đến ba sào, ánh nắng chói chang, âu Dương Thu vừa nướng thỏ vừa liếc mắt nhìn trộm La Võng Cơ đang ngồi bên đắm chìm trong suy tư.Gương mặt như hoa đào của La Võng Cơ lúc này dưới ánh lửa càng thêm kiều diễm, có điều là đôi mắt phụng thoáng nhíu lại, lộ vẻ lo âu âu Dương Thu rất hiểu vị La tỷ tỷ đã để mắt xanh đến chàng, thậm chí chẳng quản hy sinh bản thân, bội phản phụ thân này hẳn là đang rất đau khổ, nàng đối với chàng ơn nghĩa nặng như núi, rồi đây biết phải báo đáp thế nào? Nhưng chàng biết, lòng chàng cũng đã nảy sinh một niềm kính yêu sâu đậm với La Võng Cơ, niềm kính yêu ấy không chỉ là cảm kích mà còn có chút mùi vị ngọt ngào và phức tạp khó thể hình dung.Mùi vị ấy chàng đã từng nếm trải một cách mơ hồ, nhưng giờ nhớ lại thật là xa vời và khiến chàng đau lòng ghê gớm.Ký ức cũ đã được cảm xúc mới thay thế, đó là ranh giới trong lòng âu Dương Thu, kể từ nay tình thù ân oán đã được phân chia tách bạch trên tâm lý cũng như hành động của chàng, hình bóng ba chị em họ Lam chẳng những đã phai lạt rong lòng chàng, thậm chí chàng không còn muốn nghĩ đến nữa.La Võng Cơ bỗng phát hiện thần thái ngơ ngẩn của âu Dương Thu, bèn hỏi:- Thu đệ đang suy nghĩ gì vậy? Hay là để tỷ tỷ nướng thỏ nhé!âu Dương Thu từ trong suy tư trở về thực tại, ngượng ngùng nói:- Tiểu đệ... đâu có suy nghĩ gì! Tỷ tỷ đã mệt, tiểu đệ phải phục vụ cho tỷ mới đúng.La Võng Cơ nghe lòng ngọt lịm, bao ưu sầu lập tức tan biến.Nàng sâu sắc nhận thấy, tấm lòng nàng đã dành cho âu Dương Thu không hề uổng phí, tất cả những gì nàng đã bỏ ra đều rất xứng đáng Nàng đã có được hạnh phúc và an ủi, đó là niềm cảm thụ chưa từng có trong đời nàng.Nghĩ đến cuộc đời nàng, thật chẳng khác nào là một làn sương mù dày đặc...Hoạt Diêm Vương La Tu là phụ thân nàng, nhưng chỉ có trên danh nghĩa chứ không có tình cha con.Nàng không hiểu phụ thân, càng không hiểu mình không có mẫu thân, tấm thân này từ đâu mà có? Nàng không biết phụ thân có yêu thương mình hay không, nhưng ông không bao giờ thắc mắc đến hành động của nàng.Hai người đều có tâm sự riêng, đang lúc đắm chìm trong suy tư, chú thỏ rừng non béo đã được nướng chín, mùi thịt thơm tỏa ra nực nông.âu Dương Thu dùng một cành cây khều chú thỏ đã nướng chín ra, cầm lên xé làm hai, đưa nửa phần cho La Võng Cơ, hai người bắt đầu ăn ngon lành.ăn xong, bao tử hai người đã no nê, tinh thần cũng phấn chấn hơn.âu Dương Thu đưa tay áo quẹt miệng hỏi:- Hai người rợ Miêu Cương đã được người bị chặt đứt tứ chi thu nạp rất có thể không chút liên quan gì đến cái chết của nghĩa phụ và nghĩa mẫu tiểu đệ.Ðột nhiên, một tiếng nói từ trên cây vọng xuống:- Ðương nhiên là không liên quan rồi, vì nàng ta chưa nói ra một vụ bí mật khác của người bị chặt đứt tứ chi mà!âu Dương Thu và La Võng Cơ giật nảy mình đứng phắt dậy, đưa mắt nhìn lên cây tìm kiếm.- Ha ha, hai vị hãy chạy mau đi, hai con ngao khuyển của Hoạt Diêm Vương đã sắp đuổi đến đây rồi. Thật ra thì vụ bí mật khác của người bị chặt tứ chi, kẻ khác cũng chỉ biết một phần nào thôi...Tiếng nói xa dần, sau cùng không còn nghe được nữa. Với trình độ võ công và kinh nghiệm giang hồ như La Võng Cơ mà không phát hiện ra tung tích của đối phương, đủ biết khinh công của người này đã đến cảnh giới xuất thần nhập hóa rồi.âu Dương Thu nghe tiếng nói rất quen, bèn nói:- La tỷ tỷ có nhận ra tiếng nói này dường như là của vị lão tiền bối đã ngầm cứu giúp chúng ta đó không?La Võng Cơ gật đầu:- Không sai, chính là lão nhân ấy. Dường như là lão nhân gia ấy luôn đi theo chúng ta... Vậy là lời nói của lão nhân gia ấy không!!!5006_6.htm!!!
Đã xem 454540 lần.
http://eTruyen.com