Hồi 7
Nghiệm Trước, Suy Sau

 
 Đương nhiên, chiêu chưởng đó phải trúng đích, tiếng chạm vang lên vô cùng quái dị.
Tuyết Lão Thái Thái chúi tới, ngã mình trên người nữ nhân điên, nhưng liền sau đó, bà quay nhanh mình lại, trừng mắt nhìn Khổng Linh Linh.
Khổng Linh Linh vận dụng toàn công lực bình sanh đánh lén sư phụ, nhất định là sư phụ phải chết ngay với chiêu chưởng trí mạng đó, ngờ đâu Thái thái chẳng việc gì. Bất giác, nàng sợ hãi đến xám mặt, lùi lại từ bước, từ bước.
Tuyết Lão Thái Thái để cho nàng lùi đến khung cửa, đoạn cao giọng gọi nàng:
– Linh Linh! Hiện tại, ta bận vận công chữa trị bệnh nhân không thể phân tâm nghĩ đến tội phản nghịch của ngươi. Đó là một cơ hội duy nhất cho ngươi rời ngay nơi này, trốn đi càng xa càng có lợi cho ngươi, trốn đến nơi nào ta không còn tìm ra ngươi được. Đi đi, nếu ngươi còn muốn sống sót trên trần thế này!
Thốt xong, bà tiếp tục dùng châm, chích vào huyệt đạo của nữ nhân điên.
Bà làm cái việc chữa trị đều đều, tựa hồ chưởng lực của nàng đệ tử phản nghịch không gây nên một ảnh hưởng nhỏ nào nơi bà.
Khổng Linh Linh kinh hoàng rú lên một tiếng phóng chân chạy đi. Đúng là nàng chạy chết.
Chứng kiến cảnh đó, Bành đại nương sững sờ đến ngây người, khi bà tỉnh hồn thì Khổng Linh Linh đã chạy mất dạng rồi, bà hét lên một tiếng lớn cấp tốc đuổi theo.
Nhưng, Tuyết Lão Thái Thái gọi giật bà lại:
– Cúc nhân! Trở lại!
Bành đại nương chẳng dám cãi lời Thái Thái, dừng chân ngay, rồi quay mình trở vào phòng, cất giọng căm hờn:
– Tiện tỳ đã sanh tâm bội phản, sao Thái Thái không để cho tôi đuổi theo, bắt nàng trị tội...
Tuyết Lão Thái Thái nhẹ thở dài:
– Công lực của ngươi không bằng nó, có đuổi theo cũng vô ích, chẳng những thế, nó có thể sát hại ngươi nữa đấy!
Bành đại nương không phục sự nhận xét đó, nhưng chẳng dám nói gì, chỉ hỏi:
– Tại sao Thái Thái dung tha cho nàng ra đi dễ dàng như vậy?
Tuyết Lão Thái Thái toan đáp, bỗng biến sắc mặt, rồi há miệng phun mấy bụm máu tươi. Bà không đứng vững nổi, phải ngồi xuống ghế.
Bành đại nương kinh hãi, hấp tấp hỏi:
– Thái Thái! Thái Thái có sao chăng?
Tuyết Lão Thái Thái cố gắng ức chế cơn trào lòng, nhẹ giọng đáp:
– Chẳng sao đâu! Cúc Nhân, ngươi không nên quá lo ngại. Bây giờ, ngươi vào trong đơn phòng của ta, lấy chiếc bình màu đỏ, ta để trên giá nơi phía đông.
Đi lấy gấp cho ta!
Bành đại nương vọt mình đi liền.
Tuyết Lão Thái Thái nhắm mắt lại, dưỡng thần, sắc mặt của bà biến đổi đáng sợ.
Trương Thanh đứng một bên, khẩn trương cực độ, song nàng còn biết làm gì hơn? Nàng cũng chẳng dám hỏi han gì, ngại làm kinh động Thái thái trong khi bà còn yên tịnh.
Không lâu lắm, Bành đại nương trở lại, với hai bàn tay không. Bà hấp tấp kêu lên:
– Thái Thái ơi! Trong đơn phòng, mọi vật dụng đều xáo trộn, chiếc bình đó chẳng biết biến mất từ lúc nào, tôi tìm mãi không thấy!
Tuyết Lão Thái Thái biến sắc, mở mắt ra, trầm giọng:
– Con tiện tỳ đó, quả thật tàn độc!
Trương Thanh lấy trong mình ra một chiếc bình thốt:
– Tôi có loại «Băng Xạ Toàn Mạng Tán» đây, lão Thái thái! Loại thuốc này chuyên trị nội thương, công hiệu vô cùng!
Tuyết Lão Thái Thái đưa tay gạt tay nàng, căm giận:
– Ta thà chết chứ không khi nào chịu dùng thuốc của phụ thân ngươi!
Bà giận, nói lên phải lớn tiếng, vì nói lớn nên tiêu hao công lực, bà lại mửa ra mấy bụm máu tươi nữa. Bây giờ thì bà kiệt sức, không còn gượng ngồi được, từ trên ghế bà ngã xuống nền.
Bành đại nương cấp tốc bước tới, nâng Thái Thái, nhưng biết làm sao đây để cứu Thái Thái?
Lúc đó, nữ nhân điên không còn quằn quại vì đau đớn nữa, nên nằm yên.
Sở dĩ bà không nghe đau, bởi Tuyết Lão Thái Thái đang bị thương thế hoành hành, không tiếp tục công việc châm chích tại các huyệt đạo còn thừa lại.
Trương Thanh thấy bà nằm yên, liền buông tay kiềm chế, đoạn rốc miệng bình, lấy ra hai hoàn thuốc màu trắng, nhét vào miệng Tuyết Lão Thái Thái. Nàng gọi Bành đại nương:
– Đại nương tìm cho chút rượu đi. Thuốc này phải có rượu dẫn, mới mau có công hiệu.
Bành đại nương lộ vẻ khó khăn:
– Trương cô nương! Tôi ngại không ổn đấy! Bởi cái tánh của Thái Thái, tôi biết quá rõ...
Trương Thanh nghiêm sắc mặt:
– Không sao! Nhất thiết mọi hậu quả, đã có tôi hứng chịu. Tôi không thể nào ngơ nhìn người sắp chết mà không cứu, trong khi còn hy vọng cứu.
Bành đại nương chẳng biết làm sao, phải đi tìm rượu.
Có rượu rồi, Trương Thanh đổ luôn vào miệng Thái thái. Nàng ngồi xuống bên cạnh bà, xoa nắn cho máu lưu thông đều đều.
Không lâu lắm, Tuyết Lão Thái Thái tỉnh lại. Nhìn thoáng qua tình hình, bà đã biết rõ sự việc diễn tiến như thế nào. Bất giác, bà sôi giận, vung tay đánh ra một chưởng, đồng thời cao giọng hét:
– Tử liễu đầu! Sao ngươi dám lấy thuốc đó giải cứu ta? Giải cứu ta là ngươi hại ta đó, ngươi có biết không?
Trúng chưởng của Thái thái, Trương Thanh nhào ngửa, nhưng nàng có kể chi đau đớn, miễn sao cứu tỉnh được Thái thái thì thôi. Nàng rung giọng van cầu:
– Thái thái ơi! Xin hiểu giùm tôi! Đó là loại thánh dược uống vào là thương thế dịu lại liền!
Tuyết Lão thái thái lại quát:
– Câm ngay! Cha ngươi tài ba chi đó mà ngươi dám cho là thánh dược những thứ vô dụng do hắn chế ra?
Trương Thanh không nói gì nữa, bật khóc.
Bành đại nương nghĩ đến một câu nói gì cho tình thế bớt căng thẳng:
– Lão Thái Thái nên thương xót Trương cô nương, nàng có thành tâm...
Tuyết Lão Thái Thái nạt luôn:
– Ngươi cũng câm miệng lại cho ta nhờ! Năm xưa hắn tuyệt tình cùng Hương nhi của ta, ta có phát thệ là sẽ tìm hắn trị tội. Bây giờ, ta dùng thuốc của hắn, thì làm sao ta trị tội hắn?
Trương Thanh thốt qua nức nở:
– Thái thái! Tôi chẳng biết ngày trước Gia gia tôi đắc tội với Thái thái như thế nào, tôi chỉ biết là hôm nay tự tôi, tôi muốn làm một cái gì hợp đạo lý với Thái thái, điều đó do chính cá nhân tôi, chứ chẳng phải để chuộc tội cho Gia gia tôi đâu. Bởi tôi đâu có biết oan cừu gì giữa Thái thái và Gia gia tôi, mà tôi toan cởi mở? Hơn nữa, tôi vì mẹ, vì Quan đại ca, hai người đó còn cần nhờ Thái thái chiếu cố, vạn nhất họ có bề gì, thì chắc chắn là tôi...
Nàng làm sao dàm gọi Tuyết Lão Thái Thái là bà ngoại? Mặc dù bà chính là ngoại tổ mẫu của nàng, muốn gọi như vậy ít nữa nàng cũng phải chờ lịnh cha, hay gần một bên đây, phải có bà cho phép mới được chứ.
Tuyết Lão Thái Thái nhìn lên chiếc giường, nơi nữ nhân điên nằm bất động.
Bà khẽ thở dài, thần sắc hòa dịu lại. Rồi bà nhẹ giọng thốt:
– Oan nghiệt! Đúng là oan nghiệt! Trọn đời ta, ta gặp toàn là oan nghiệt!
Đoạn bà đứng lên, từ từ bước đến cạnh giường, nắm tay nữ nhân điên nghe mạch một lúc. Sau cùng, bà gật đầu, mặt lộ niềm vui, bà tiếp:
– Tốt lắm! Hương nhi qua cơn nguy rồi! Chỉ hận tử liễu đầu đó xuống tay quá độc, làm cho ta không thể cứu chữa Hương nhi lành mạnh đúng thời gian mong muốn! Như thế này, Hương nhi, phải chịu khổ mấy hôm nữa.
Những mũi châm còn cắm trên mình nữ nhân điên, Tuyết Lão Thái Thái nhìn qua một lượt, rồi từ từ rút từng mũi một, trao cho Bành đại nương bảo:
– Ngươi đem những mũi châm này, chôn dưới đất, nhớ chôn thật sâu nhé.
Xong rồi, ngươi lấy rượu xoa khắp người Hương nhi, phải nhẹ tay, đừng làm cho nó kinh động tỉnh lại.
Bà quay qua Trương Thanh bảo:
– Ngươi theo ta vào đơn phòng, xem con tiện tỳ đó đã đánh cắp của ta những thứ thuốc gì?
Trương Thanh biết ngay Tuyết Lão Thái Thái muốn nói riêng với nàng sự tình chi đó, nên không do dự đi theo bà liền.
Nàng còn do dự thế nào được? Giả như bà có hận thù với Gia gia nàng, thì việc đó thuộc về thời gian trước, nàng hoàn toàn vô can mà! Huống chi mẹ nàng còn kia, nàng là cháu ngoại, thì lão Thái thái có nỡ nào làm hại nàng?
Nhưng, ra đến bên ngoài cửa bỗng nàng nhớ đến một việc. Lập tức, nàng chạy đi như bay về phía cửa động.
Tuyết Lão Thái Thái gọi giật lại:
– Tiểu liễu đầu! Ngươi chạy đi đâu thế?
Trương Thanh vừa chạy vừa đáp:
– Quan đại ca của tôi, ở tại cội tùng, tôi sợ Khổng Linh Linh hạ độc thủ...
Tuyết Lão Thái Thái «hừ» một tiếng:
– Tiểu tử đó, có chết cũng chẳng sao, làm gì ngươi lo bấn loạn lên như vậy?
Mặc bà nói chi thì nói, nàng cứ chạy đi.
Quan Sơn Nguyệt vẫn còn đứng tại cội tùng.
Từ xa Trương Thanh đã trông thấy chàng rồi, bất giác nàng thở phào, nhẹ nhõm, như trút khỏi lồng ngực một tảng đá to.
Cội tùng bên cạnh Quan Sơn Nguyệt, trên thân tùng, có dấu chưởng rành rành, sâu độ vài tấc. Có thể là Khổng Linh Linh chạy ngang qua đây, định hạ sát Quan Sơn Nguyệt, song chẳng biết tại sao, nàng cải biến chủ ý thay vì đánh người, nàng lại đánh vào cây. Do đó, mới có dấu chưởng.
Nhìn chiều sâu của dấu chưởng Trương Thanh hết sức kinh khiếp. Nàng lè lưỡi, lắc đầu, rồi lẩm nhẩm:
– Khổng Linh Linh! Ngày nay ngươi nương tình với Quan đại ca ta, ngày sau nếu gặp ngươi ta sẽ tha chết cho ngươi một lần, để đáp lại sự khoan dung của ngươi hôm nay!
Tuyết Lão Thái Thái đã theo sau nàng, lúc đó ra đến nơi nghe nàng nói thế, cười lạnh hỏi:
– Công phu của ngươi được bao nhiêu, dám nói đến việc ngày sau giết được nó? Đừng nuôi mộng!
Trương Thanh trố mắt, nhìn bà, một lúc lâu thốt:
– Tuy hiện tại, tôi không bằng nàng, song với thời gian qua Thái thái sẽ chỉ điểm cho tôi, tôi lo gì không chế ngự nổi nàng?
Tuyết Lão Thái Thái biến sắc mặt:
– Sao ngươi biết là ta sẽ chỉ điểm cho ngươi?
Trương Thanh điềm nhiên:
– Trừ ra Thái thái không muốn trị tội một đồ đệ phản nghịch thì thôi, chứ ngược lại thì chắc chắn là Thái thái sẽ chỉ điểm cho tôi học thành tài!
Tuyết Lão Thái Thái sôi giận:
– Không trị tội nó? Ta hận nó vô cùng, bắt được nó là ta lột da xé xác nó ngay! Tánh nó tàn độc, ta vốn biết từ lâu, nhưng ta không ngờ nó tàn độc cả đối với ta! Một ngày nào đó, ta sẽ tìm nó trị tội nó!
Trương Thanh lắc đầu:
– Thái thái giấu giếm tôi làm gì? Một chưởng của nàng đã làm cho nội thể của Thái thái chấn động mạnh, mạch lạc hầu như đứt đoạn, bất quá trong nhất thời Thái thái cố trấn định tinh thần để dọa nàng chạy đi, làm sao Thái thái chế ngự nàng nổi sau này. Điều đó, tôi thấy rõ ràng Thái thái không che dấu nổi đôi mắt tôi đâu!
Tuyết Lão thái thái hét:
– Ngươi cho rằng ta đã thành phế nhân?
Trương Thanh lại lắc đầu:
– Không hẳn là phế nhân, song dù sao thì vũ công của Thái thái cũng kém giảm ít nhiều, chắc chắn là không phương gì phục hồi nguyên trạng được. Do đó cái việc trị tội phản đồ. Thái thái phải ủy thác cho tôi đảm nhận!
Tuyết Lão Thái Thái vẫn phẫn nộ như trước:
– Tại sao?
Trương Thanh chỉnh sắc mặt:
– Bởi vì, tôi là máu huyết của Thái thái, vũ học của Thái thái, truyền lại cho cháu ngoại, thiết tưởng cũng là một điều hợp lý. Ngày nay, Khổng Linh Linh chưa biết được sự liên hệ giữa Thái thái và tôi, song một thời gian sau, nàng sẽ biết, nàng sẽ oán hận Thái thái hơn, nàng sẽ đến đây tìm Thái thái, có cần gì Thái thái cất công đi tìm nàng?
Tuyết Lão thái thái nổi giận:
– Nó tìm ta rồi ta sợ nó à?
Trương Thanh đổi giọng lại dịu hiền, không còn rắn rỏi, nghiêm lạnh như trước. Nàng thốt:
– Thái thái không khí khái như thế. Bởi, sự việc cô cùng quan trọng, liên hệ đến sự tồn vong của con người. Thái thái không sợ nàng, nhưng nếu Thái thái có mệnh hệ nào, thì mẹ tôi còn nương tựa vào đâu? Tôi nghĩ, chỉ có tôi ra mặt đối phó với nàng là hợp lý nhất!
Tuy cao niên, Tuyết Lão Thái Thái vẫn còn quật cường như lúc thiếu thời, bà nhất định trừng trị Khổng Linh Linh cho kỳ được và phải chính tay bà trừng trị, bà mới hả giận. Song, Trương Thanh hết lời thuyết phục, dần dần bà nguôi nóng, sau cùng bà thở dài, thốt:
– Ngươi giống mẹ không sai một điểm nhỏ nào. Mẹ ngươi ngày trước, cũng ương ngạnh, cũng độc đáo, muốn làm gì thì làm, tùy ý mà làm, ai nói chi cũng chẳng chịu nghe! Bởi hành động theo nhiệm tánh đó, giờ nó ra thân hình như vậy!
Bà trầm ngâm một chút, lại tặc lưỡi, rồi gật đầu:
– Mà thôi! Ngươi muốn vậy, ta cũng chiều theo vậy. Ta sẽ truyền vũ công cho ngươi, song với điều kiện!
Trương Thanh hấp tấp hỏi:
– Điều kiện gì, hở Thái thái?
Tuyết Lão thái thái căm hờn:
– Ta truyền vũ công cho ngươi, ngươi không được nhận hắn là Gia gia ngươi nữa!
Trương Thanh thoáng biến sắc, kêu lên:
– Sao lại có điều kiện đó, hở Thái thái? Tôi không nhận người làm Gia gia nữa thì chẳng hóa ra tôi nghịch lý sao? Huống chi, người đã nuôi dưỡng tôi từ thuở nhỏ...
Đến lượt Tuyết Lão Thái Thái biến sắc.
Bà chưa kịp nói gì, Trương Thanh tiếp luôn, gương mặt hiện rõ vẻ khổ sở:
– Tôi chỉ sợ Gia gia tôi sẽ không nhận tôi là con!
Tuyết Lão thái thái «ạ» lên một tiếng:
– Tại sao?
Trương Thanh đưa tay chỉ Quan Sơn Nguyệt, tiếp:
– Gia gia tôi không cho tôi đến đây. Người bảo rằng, nếu tôi cãi lời người, thì cầm như tình phụ tử đoạn tuyệt rồi. Song, vì tình trạng của Quan đại ca, tôi không thể không đến đây tìm Thái thái, tôi đến đây là tôi đã cãi lời Gia gia tôi, cho nên tôi sợ người sẽ chẳng tha thứ cho tôi!
Tuyết Lão Thái Thái vụt bật cười ha hả:
– Hay! Trương Vân Trúc! Hay lắm! Đúng là cái báo ứng tuần hoàn! Ngày trước, ngươi đoạt con gái của ta, ngày nay ngươi mất con gái! Luật chí công! Chí công!
Bà lập lại hai tiếng «chí công» chẳng biết mấy lược.
Trương Thanh nào biết sự tình ra sao mà dám dàn giải. Nàng chỉ lắc đầu, cười khẽ, hỏi:
– Tại sao Thái thái hận Gia gia tôi cực độ như vậy?
Trương Thanh đinh ninh là Thái thái sẽ hét lên, sẽ mắng oang oang, mắng không tiếc lời, song lạ lùng thay, bà lại giữ sự trầm tịnh, bất quá bà thở dài mấy tiếng trầm ngâm một hồi lâu, như để hồi ức lại sự việc của bao nhiêu năm về trước. Cuối cùng, bà đem đoạn cố sự thuật lại cho Trương Thanh nghe.
Cách hai mươi lăm năm...
Quang cảnh trong Tuyết Thần Cốc không tịch mịch như bây giờ. Cốc chủ là Tuyết Dục Dân, một thần y, tuy khứ thế, cái phong quang rạng rỡ của thế gia vẫn còn, dưới sự điều khiển gia vụ khéo léo của người vợ đảm là Lâm Kinh Hồng.
Lâm Kinh Hồng, thuở ấu niên, từng được bậc dị nhân truyền thọ vũ công, khi về làm vợ Tuyết Dục Dân, bà nghiễm nhiên là một cao thủ vũ lâm.
Vũ công của bà, y thuật của Tuyết Dục Dân tạo thành một thanh danh lừng lẫy cho Tuyết Thần Cốc một thời.
Từ ngày về nhà chồng, Lâm Kinh Hồng lại học thêm y thuật, dần dần bà cũng nổi danh luôn như chồng, có điều kém chồng phần nào vậy thôi.
Giòng họ Tuyết trải qua mấy đời, mang một ác bịnh, tiền nhân đã dùng mọi thứ thuốc linh nghiệm trên đời, song vẫn không chữa dứt hẳn. Chứng bịnh đó trở thành di truyền, đến đời Tuyết Dục Dân đã nổi danh là một thánh thủ, một thần y, cũng chẳng làm sao tự chữa trị cho mình dứt hẳn bịnh. Lão ta không còn hy vọng gì tự cứu, đành để chứng bịnh hoành hành cho đến chết.
Tuy nhiên, trong những năm cuối cùng, lão gia tâm nghiên cứu mọi phương pháp để chữa trị, lão có tìm ra được một vài phương pháp, song chưa kịp thực hiện thì lại mạng chung.
Bởi chứng bịnh di truyền, người trong họ Tuyết rất hiếm hoi. Đến Tuyết Dục Dân thì hai vợ chồng chỉ sanh được một gái thôi. Đó là nữ nhân điên, tên Tuyết Y Hương.
Y Hương sanh ra, kháu khỉnh lúc nhỏ, dần dần lớn lên, đẹp đẽ vô cùng.
Tuy dòng dõi thế gia, y Hương chỉ thích vui chơi, không chịu học vũ công cũng không nghiên cứu y thuật.
Lâm Kinh Hồng thương con, không nở cưỡng bức Y Hương học tập, đành để cho Y Hương học được bao nhiêu thì học, tùy cái hứng của con.
Khi Tuyết Y Hương vừa tròn mười chín tuổi, thì bắt đầu từ đó, biến cố xảy ra tại Tuyết Thần Cốc, gần như liên tục. Qua những biến cố đó, sơn cốc trở thành tịch mịch như nay.
Một hôm, bỗng có một thiếu niên xuất hiện quanh vùng Côn Lôn Sơn. Thiếu niên đó tên là Trương Vân Trúc, văn tài uyên bác, vũ học cao thâm lại tinh tường y thuật. Ngoài ra, họ Trương còn có dung mạo phi phàm, một dung mạo lý tưởng của hầu hết các thiếu nữ đến độ xuân thì...
Y là người từ phương xa đến, cái đó lẽ dĩ nhiên rồi, bởi nếu là người địa phương, thì hẳn Lâm Kinh Hồng phải biết.
Sở dĩ y đến đây, là vì vùng Côn Lôn Sơn sản xuất nhiều loại dược thảo quý, y đang cần mấy loại dược thảo đó để chế luyện vài món thuốc.
Y quanh quẩn thế nào trong vùng, một ngày nọ, lại lạc vào Tuyết Thần Cốc.
Rồi y trở thành một vị tân khách của Lâm Kinh Hồng.
Trai tài, tiếp cận với gái sắc, Trương Vân Trúc và Tuyết Y Hương không bao lâu cảm thông nhau và yêu nhau.
Lâm Kinh Hồng biết rõ đôi tim non đã hướng về nhau rồi, bà cũng tán thành ngầm cuộc hôn nhân của hai người, song bà chưa tỏ lộ ý đó, bà chờ Trương Vân Trúc tự ý thốt ra trước.
Rồi, cái gì phải đến, đã đến. Trương Vân Trúc chánh thức lên tiếng cầu hôn.
Tự nhiên, Lâm Kinh Hồng chấp nhận liền, song bà buộc Trương Vân Trúc phải ở rể nơi Tuyết Thần Cốc. Bà cho Trương Vân Trúc biết rõ. Y Hương không thể rời xa cốc, vì nàng có một chứng bịnh di truyền, nếu nàng sống xa bà, thì bịnh đó phát lên, không còn làm sao cứu chữa kịp. Và như vậy, nàng chỉ có thể sống độ ba năm thôi.
Trương Vân Trúc lại chịu cái cảnh ăn nhờ ở đậu nơi nhà vợ? Y quả quyết là y chữa khỏi chứng bịnh di truyền của Tuyết Y Hương và y tình nguyện cam chịu mọi hậu quả, nếu ngày sau vợ y có bề gì.
Lâm Kinh Hồng lại viện lẽ dòng họ Tuyết chỉ có mỗi một mình nàng nếu nàng theo chồng sống nơi xứ lạ, thì chẳng hóa ra tổ tiên tuyệt tự sao?
Trương Vân Trúc lại viện lẽ y cũng là con một trong gia đình nếu y theo về bên vợ, thì dòng họ của y cũng diệt tuyệt.
Lâm Kinh Hồng chẳng biết phải làm sao, hỏi ý kiến Tuyết Y Hương.
Tuyết Y Hương bằng lòng theo chồng.
Điều đó làm cho Lâm Kinh Hồng vừa khó nghĩ, vừa căm hận con gái luyến tình mà quên mẹ.
Bời đôi bên chưa thỏa thuận mọi điều thắc mắc, cuộc hôn nhân bất thành.
Trương Vân Trúc ôm hận tình trở về quê quán.
Y rời Côn Lôn Sơn được hai hôm, thì Tuyết Thần Cốc, Tuyết Y Hương đột nhiên mất tích.
Tự nhiên Lâm Kinh Hồng thừa hiểu, Y Hương rời Côn Lôn Sơn, đến Bắc Thiên Sơn, hội hiệp với Trương Vân Trúc. Nàng đã chọn tình, phụ hiếu! Và, Lâm Kinh Hồng làm sao tránh khỏi phẫn nộ xâm chiếm tâm tư, bà liền ra tận Quan Ngoại, tìm đến Bắc Thiên Sơn với chủ định là sát hại cả hai vợ chồng Trương Vân Trúc, Tuyết Y Hương. Nhưng, đến nơi rồi, Lâm Kinh Hồng vì nhân đạo, không nỡ hại con, giết rễ, bà thở dài, âm thầm trở lại Côn Lôn Sơn.
Tuyết Y Hương sau hai năm ân ái với Trương Vân Trúc, lại mang thai.
Trong thời gian đó, Lâm Kinh Hồng thời thường sai phái người theo dõi cuộc sống con và rễ.
Rồi Tuyết Y Hương hạ sinh một gái.
Con gái của Tuyết Y Hương, chính là Trương Thanh. Khi Trương Thanh vừa tròn một tuổi, thì chứng bịnh di truyền của Tuyết Y Hương bộc phát.
Trương Vân Trúc tận dụng sở năng chữa trị cho nàng song y chỉ cứu được mạng sống, còn thì dung mạo của nàng bị phá hủy, tâm tình lơ lãng như tỉnh, như điên.
Bỗng, một hôm, Y Hương cảm thấy đời đáng tởm, bởi gương mặt của nàng tởm quá chừng, phàm ai mang gương mặt xấu xí, ghê tởm như mặt quỷ mà còn yêu đời gì được?
Trương Thanh thấy gương mặt đó, bất giác rú lên khóc thét, dù lúc đó, nàng chỉ vừa tròn tuổi thôi nôi.
Tuyết Y Hương phát cáu, định giết nàng rồi tự sát luôn.
Trương Vân Trúc phát hiện sự việc kịp thời, cứu con gái đồng thời điểm huyệt vợ cho vĩnh viễn không nói năng, cử động được. Y toan giết luôn vợ, để cha con được an nhàn.
Không phải y thấy vợ xấu xí rồi lòng ruồng rẫy, chẳng qua y sợ vợ còn sống ngày nào, là con gái y bị hăm dọa ngày ấy.
Trong hai người, một vợ một con, y phải cứu một người, và dĩ nhiên y phải cứu người lành lặn hữu dụng. Do đó, y quyết giết bà vợ điên.
Ngờ đâu, Lâm Kinh Hồng xuất hiện kịp lúc, cứu con gái, đưa nàng về Tuyết Thần Cốc.
Chán tình đời, Lâm Kinh Hồng sống theo lối ẩn dật, và từ ngày đó. Tuyết Thần Cốc bắt đầu tĩnh mịch.
Sau bà lại thu nhận Khổng Linh Linh làm đệ tử.
Tuyết Y Hương vẫn mang bịnh điên điên khùng khùng như vậy suốt hai mươi năm qua.
Và bây giờ Trương Thanh lại đến, bà cháu, mẹ con trùng phùng.
May hay rủi?
–––– oo –––– Trương Thanh ngây người nghe Tuyết Lão Thái Thái thuật lại đoạn biến cố sự của song thân nàng, dần dần nàng khóc, nàng khóc lúc nào cũng chẳng rõ, khi thái thái dứt, nàng vẫn còn khóc.
Bây giờ, còn gì bất tiện mà nàng không nhìn nhận ngoại tổ mẫu của nàng?
Nàng phải đổi lối xưng hô, dù chưa rõ Thái thái có chấp thuận hay không, dù chưa biết là Gia gia nàng có phản đối hay không. Nàng thốt qua nức nở:
– Ngoại ơi!
Thái thái thở dài:
– Ngươi muốn nói chi?
Trương Thanh tiếp:
– Ngoại tha thứ cho con nhé, nếu con nói câu này không thích hợp với ngoại! Chừng như năm xưa, ngoại đối xử gắt gao với gia đình con...
Thái thái nhướng cao đôi mày, định phát tác, nhưng bà suy nghĩ một chút, cơn phẫn hận lắng dịu, rồi bà thở dài:
– Bất cứ về việc gì, ta cũng có thể bỏ qua cho hắn. Riêng về việc hắn toan kết liễu tánh mạng của Hương nhi, để cho hắn và ngươi được rảnh rang, thì ta mãi mãi ghi nhớ. Chẳng bao giờ ta dung thứ cho một người nỡ dứt tình ân ái, đoạn nghĩa vợ chồng khi thấy người bạn trăm năm của mình trở thành một mối phiền phức cho mình! Người ta nói một đêm vợ chồng, là ngàn năm vàng đá, huống hồ vợ hắn đã sanh con cho hắn nối dõi tông đường?
Bà nói phải quá, Trương Thanh còn lý lẽ gì để biện hộ cho gia gia nàng?
Lâu lắm, nàng tiếp:
– Tuy nhiên, với thời gian qua, lòng ngoại cũng nguôi hận phần nào, ngoại nên tha thứ cho Gia gia con đi ngoại! Năm xưa nếu người có làm điều chi, có lẽ vì sự việc chẳng đặng đừng đó ngoại. Con rắn độc cắn tay, người ta còn phải chặt tay để ngăn chận chất độc xâm chiếm toàn thân, ngoại am tường y thuật, lẽ nào không biết như vậy? Bởi muốn diệt trừ chất độc tận gốc, nhiều khi người ta có những hành động mà lý trí không dung thứ được đó ngoại!
Tuyết Lão Thái Thái «hừ» một tiếng:
– Ta chẳng biết như ngươi vậy sao! Bởi ta biết, nên hôm đó ta tha chết cho hắn, chứ nếu không thì hắn phải mất mạng từ đó rồi! Dù sao thì chủ ý của hắn vẫn tàn độc như thường, dù chủ ý đó hợp tình hợp lý.
Bà dừng lại một chút đoạn tiếp:
– Những gì đã qua, thuộc về dĩ vãng, luận phải, cũng là việc đã rồi, luận quấy, cũng chẳng làm sao lui về quá khứ được. Chúng ta hãy bỏ tất cả dưới lớp bụi thời gian, bây giờ hãy nghĩ đến những gì của thực tại những gì có liên quan đến tương lai...
Bà nhìn Quan Sơn Nguyệt hỏi Trương Thanh:
– Tiểu tử đó, liên hệ với ngươi như thế nào? Việc gì xảy đến với các ngươi?
Trương Thanh thoáng đỏ mặt.
Thần sắc đó, Tuyết Lão thái thái đã thấy qua một lần, ở gương mặt một người.
Người đó, là Trương Vân Trúc...
Lúc đến trước mặt bà, chánh thức cầu hôn với Tuyết Y Hương y cũng đỏ mặt như vậy!
Màu đỏ của ái tình!