Chương 7

Triệu Sơn lơ đãng nhìn mọi người đang lả lướt trên sàn nhảy. Anh chậm rãi thả từng hơi thuốc lãng đãng bay, khuôn mặt đẹp trai của anh trầm ngâm, lặng lẽ.
Lệ Thủy lay tay anh, nũng nịu:
− Anh! Nhảy với em bản này nha.
Triệu Sơn từ tốn:
− Hôm nay anh hơi mệt. Em có thể mời một bạn khác, hoặc ngồi uống cà phê với anh.
Lệ Thủy cong môi:
− Anh này! Coi em là gì đây, mà nói em tìm bạn nhảy ở vũ trường. Biết thế, hồi nãy em đi nghe ca nhạc, có lẽ tốt hơn.
Triệu Sơn chỉ cười nhẹ. Anh biết Lệ Thủy đẹp, rất đẹp nữa là khác. Cô cũng không phải loại phụ nữ biết mình đẹp rồi buông thả. Lệ Thủy và anh đã từng là "bồ" nhau cách nay tám năm.
Những tưởng với nghề người mẫu lắm kẻ đón đưa, cô đã yên bề gia thất. Vậy mà cô vẫn chờ anh.
Triệu Sơn nao nao. Anh thấy mình đối xử không tốt với Lệ Thủy. Và hình như anh chỉ tìm đến cô, những khi tâm trạng hụt hẫng, Lệ Thủy luôn chịu thiệt thòi.
Thêm mộ bất ngờ đến tê tái cho anh. Cát Tường, người con gái chợt đến trong 1 khoảnh khắc ngắn, đủ sức làm trái tim anh bối rối, nhói đau lại là cháu ruột của Thủy.
Bây giờ Tường đã có nơi để về. Anh còn luyến tiếc gì mà không san sẻ trái tim anh cho Lệ Thủy?
Lệ Thủy chợt thì thầm, giọng cô như nghẹt hơi:
− Anh Sơn! Phải Lâm Thành kia không? Có Thành, tức là có Cát Tường, họ là vợ chồng mới cưới mà.
Dù đau đớn con tim với sự đoán mò ấy, Triệu Sơn vẫn phóng ánh mắt về phía chiếc bàn cuối phòng.
Anh kêu lên thảng thốt:
− Đúng hắn rồi? Nhưng sao không là vợ? Cô gái là ai?
Lệ Thủy chát chúa:
− Anh không biết nó đâu. Bạn thân Cát Tường đó. Vì thương bạn có hoàn cảnh, Tường đã giúp Vân Nhi việc làm. Nó đâu nghĩ một ngày bạn nó sẽ cướp đi hạnh phúc của nó.
Triệu Sơn bực bội:
− Vừa cưới vợ, chưa kịp trả xong đồ cưới đã đi chơi với nhân tình. Anh đã biết Lâm Thành muôn đời không thay đổi, đàn bà như hơi thở của nó mất rồi.
Lệ Thủy nhăn mặt:
− Anh có lối ví von ghê quá. Em phải dằn mặt Thành.
Lệ Thủy đứng lên, vì bất ngờ nên Sơn không kịp giữ cô.
Xăm xăm đi tới trước mặt 2 người, khi cả 2 đang đắm đuối hôn nhau quên trời đất, Lệ Thủy khoa tay, chát giọng:
− Ngọt ngào quá nhỉ?
Lâm Thành vội rời môi Vân Nhi. Vân Nhi cuống quýt giấu mặt vào hai bàn tay, người cô run lên.
Lâm Thành gượng gạo:
− Dì Út! Dì cũng đến đây à?
− Nơi nào anh tới được thì tôi cũng tới được. Có vậy, mới biết anh đang cắm sừng cháu tôi chứ.
Lâm Thành hạ giọng:
− Dì Út! Chuyện này xin dì đừng nói lại Cát Tường. Tôi sẽ có quà cho dì xứng đáng.
Lệ Thủy hất mặt:
− Bao nhiêu để mua sự im lặng?
Lâm Thành móc bóp, không cần đếm, anh ấn vào tay Thủy 1 xấp tiền đô-la loại năm mươi.
− Bây nhiêu đủ cho em mua 1 vi la ngoại ô đấy. Thế nhé.
Lệ Thủy nhếch môi, buông những tờ đô la rơi lả tả:
− Anh coi thường tôi quá đấy. Vài ngàn đô, tôi bán rẻ nhân tâm, danh dự chính cháu ruột tôi và gia đình tôi, để anh nhởn nhơ cặp bồ à. Đừng nằm mơ. Lệ Thủy bây giờ không phải Lệ Thủy của mấy năm trước, nghèo đến mức không dám ăn tơ phở ngàn ngàn đâu.
Triệu Sơn cũng trờ tới. Chưa kịp nói, anh bị Lệ Thủy níu tay:
− Anh cho Thủy mượn điện thoại.
− Chi vậy?
− Gọi Cát Tường và ông Đại tới.
Lâm Thành điếng người. Anh hiểu Lệ Thủy không đe dọa.
− Tôi xin dì, đừng để cho ba tôi biết.
Triệu Sơn cũng lên tiếng:
− Thủy à! Chuyện đâu còn đó, cãi nhau ở nơi này không hay ho gì. Anh nghĩ Thành biết cách chuộc lỗi của mình.
Lệ Thủy vẫn cay cú, cô nghiến răng dí mạnh ngón tay lên trán Vân Nhi:
− Còn mày, đừng bán rẻ tư cách như thế. Mày muốn tử tế, hãy buông tha Thành, trả anh ta về với bổn phận gia đình, hiểu không?
Vân Nhi cắn môi chịu đựng. Cô không nghĩ Thành sợ bà Thủy đến vậy. Thì ra, anh chỉ hứa cho có hứa thôi, chứ vợ con anh, Cát Tường mới là tất cả.
Tủi hổ, Vân Nhi bật dậy, cô lao nhanh ra đường, chạy như ma đuổi.
Triệu Sơn kêu lên:
− Giữ cô ấy lại!
− Đồ con gái thúi tha ấy, tiếc làm gì.
Lệ Thủy đay nghiến.
Triệu Sơn không nghe được lời cô nói. Nếu không, chả biết anh sẽ nghĩ sao nữa.
o O o
Lâm Thành về đến nhà, người nồng nặc mùi rượu. Anh đi không muốn vững.
Người mở cửa cho anh vào nhà không ai ngoài ông Đại.
Thấy cha, Lâm Thành khựng người:
− Ba chưa ngủ ư? Khuya lắm rồi. Ba không nên thức thế này, sẽ bất an cho căn bệnh của ba.
Ông Đại gằn giọng:
− Còn con biết lo cho ta ư? Nếu biết nghĩ con còn 1 người cha già trên cõi đời này, đã suốt đời chịu cảnh đơn độc nuôi con lớn khôn, liệu con có làm ta đau đớn không?
Thành giả lả:
− Ba ơi! Con uống hơi nhiều. Tại lâu quá con không uống rượu nên chếch choáng, chứ rượu nào đốn được con trai ba. Lâu ngày bạn bè gặp nhau, phải uống tới bến mới được về.
Thành trơn tru miệng.
Ông Đại lạnh băng:
− Vậy Cát Tường đâu?
Lâm Thành nghe cha hỏi, anh như tỉnh hẳn rượu.
Chết nỗi! Chính miệng anh dặn mẹ vợ, sáu giờ tới đón Cát Tường. Bây giờ phải làm sao đây trời?
Anh lúng túng:
− Cát Tường muốn ở lại với mẹ cô ấy, nên con đã đồng ý.
Lạy chúa tôi! Chẳng biết ma quỉ xui khiến anh nanh nhọc thế nào, tự nhiên lại dối trá cha mình.
Ông Đại gằn giọng:
− Con đã đánh mất mình từ khi nào vậy hả? Cứ thế này, ta làm sao dám giao công ty cho con?
Lâm Thành lúng túng:
− Ba! Cho con xin lỗi.
− Về chuyện gì?
Lâm Thành gượng gạo:
− Về chuyện con quên không tới rước Cát Tường.
− Con nghĩ sao, nếu gặp gia đình ông Bảo Lộc đặt dấu hỏi. Vợ chồng mới cưới, nên thông cảm cho con, vì 2 đứa lấy nhau chưa có những cảm thông đồng điệu. Nhưng người có học, có địa vị không ai xử sự như con cả. Cát Tường đâu phải không lấy được ai khác ngoài con? Nó xinh xắn giỏi giang như thế, con còn muốn chi nữa.
Lâm Thành cúi đầu:
− Con hứa, không để xảy ra lần thứ 2 như thế nữa. Bây giờ con sang bển đón cổ.
Ông Đại gắt lên:
− Với bộ đồ nhàu nát, đầu tóc rối bù, miệng nồng hơi rượu như vừa chui 1 quán bia ôm nào ra. Con muốn họ khinh thường hay sao?
Dứt lời, ông Đại bực bội giậm gót giầy xuống đất thật mạnh.
Lâm Thành đành đi lên lầu.
Một ngày anh gặp toàn vận đen thì phải.
− Anh Hai! Vô em hỏi cái này?
Mẫn Khanh léo nhéo.
Thành quạu đeo:
− Bây giờ anh không rảnh, còn mắc đi đón người ta.
Mẫn Khanh kéo tay anh:
− Đón ai? Vân Nhi hay chị Tường?
Giọng con bé kéo dài, nghe thật khó chịu.
− Đồ con quỉ nhiều chuyện! Tránh ra.
Thành bực bội xô em.
Mẫn Khanh hét nhỏ:
− Ừ. Em nhiều chuyện đó, còn hơn anh ăn vụng không biết chùi miệng. Chị Hai về nhà từ tám đời, lo cơm nước cho ba chu đáo, đâu có tệ như anh vậy.
Thành nhướng mắt:
− Cát Tường về rồi à? Thiệt không?
− Anh mắc bận với người khác, chị ấy phải tự về, hơi đâu chờ anh.
Mẫn Khanh ngoa ngoắt.
Thành chột dạ, đưa mắt nhìn lên lầu trên, kéo phắt Mẫn Khanh vô phòng của cô bé.
Mẫn Khanh cáu kỉnh:
− Anh làm gì vậy? Khi không kéo em xềnh xệch, đau đỏ tay người ta.
Lâm Thành nhăn nhó:
− Anh lỡ thôi. Muốn bồi thường bao nhiêu, anh cũng chịu.
− Anh dóc tổ. Định hối lộ em để moi chuyện chứ gì. Mua bao nhiêu bản tin này?
Mẫn Khanh chìa tay, mặt con bé hất cao vẻ tự đắc.
Lâm Thành rút đại mấy tờ đô la khi nãy bị Lệ Thủy vứt đi.
− Đó, đủ chưa?
Mắt Mẫn Khanh lấp lánh:
− Anh Hai cũng đáng mặt đấy. Bây nhiêu em dư sức mua mấy trăm bộ đồ trẻ em thích ghê.
Lâm Thành nóng ruột:
− Nói đại đi. Ở đó tính toán như con điên, tự nhiên nói mua đồ trẻ em làm khỉ gì.
Cẩn thận nhé năm tờ đô loại một trăm vào túi quần, Mẫn Khanh cười tươi:
− Em mua đồ cho các em ở lớp học tình thương, trường trẻ em khuyết tật. Thôi, em không nói anh nghe chuyện đâu. Em hỏi anh nha: Cả buổi chiều nay anh đi đâu?
Lâm Thành rít thuốc, khói thuốc phủ kín nét mặt anh:
− Anh đến công ty, sau đó gặp mấy thằng bạn cũ, thế là quên tuốt luốt, rủ nhau đi nhậu.
Mẫn Khanh cong môi:
− Anh nói láo hay ghê.
− Anh Hai chưa nói láo em chuyện gì à nha.
− Nhưng hôm nay thì nói láo kinh dị luôn. Anh chẳng gặp bạn bè nào cả, ngoài việc hú hí với bà Nhi.
− Nhỏ nói bậy.
− Em không thèm nói nữa. Bởi anh có giấu thì ai cũng biết chuyện anh thuê phòng ở với bà Nhi cả buổi chiều nay.
Lâm Thành toát mồ hôi:
− Cát Tường biết không? Sao em nhiều chuyện vậy.
Mẫn Khanh đốp chát:
− Đừng đổ lỗi tại em. Tại anh không biết giữ gìn. Bà Hân đến tận đây, định kéo chị Tường ra ngoài, bắt tận mặt anh kìa, may em cản kịp. Em không ngờ anh tệ vậy. Vân Nhi và chị Tường là bạn của nhau. Bạn tốt không bao giờ phản bạn, cướp hạnh phúc của bạn, người đã bao lần giúp chị ta qua cơn khốn khó. Chị Tường thua bà Nhi điểm nào? Không ưng chị ấy, sao anh khăng khăng 1 mực bắt ba hỏi chị ấy cho được. Cưới rồi, anh bẻ nhụy hoa thơm rồi cà đạp lên người ta. Em ghét anh. Anh không đáng là anh trai em nữa.
Mẫn Khanh bật khóc, rồi dùng hết sức đẩy anh trai ra.
Lâm Thành không ngờ, sự thể ra nông nỗi. Ba anh đã biết chưa? Nếu biết anh quan hệ lại với Nhi, ông sẽ không chịu giao quyền giám đốc cho anh đâu.
"Một đời ba dồn hết tình thương cho các con. Tâm huyết ba là vốn liếng ở công ty, như dòng máu đổ của mẹ cha trao cho con giữ. Con không được để máu loang lem đất. Vân Nhi không thể là người vợ thủy chung. Ánh mắt cô ấy đầy ham muốn. Ta không chấp nhận giao tài sản cho con, nếu con cứ cưới Vân Nhi".
Ba anh đã nói như thế. Và anh đã hứa với ba, không quan hệ với Vân Nhi nữa. Ông đã cho cô ta thêm ít tiền. Số tiền ba anh dù khôn ngoan lọc lõi cũng phải tranh giành, biết cách nắm bắt vài tuần mới có được. Còn Vân Nhi, số tiền ấy, lương cán bộ nhà nước phải 15 năm mới tích nổi.
Vậy đấy, anh làm ba thất vọng. Còn để Cát Tường thêm cớ lánh xa anh. Đúng là anh quá ngốc.
o O o
Cát Tường dù rất tức Lâm Thành, nhưng cô vẫn cố gắng không để cho anh đoán được cảm xúc thật của mình.
Khi Lâm Thành đẩy cửa phòng bước vào, cô đang ngồi ở bàn, cắm cúi đọc tài liệu gì đó, rồi ghi lên máy vi tính. Cô chỉ hơi ngước mắt nhìn anh rồi cúi xuống ngay với công việc của mình, kèm câu hỏi:
− Anh đã về rồi à?
Lâm Thành cười gượng:
− Tôi xin lỗi, đã không đến đón em.
− Không sao đâu. Tôi không có thói quen chờ đợi. Nên ngủ dậy là tôi về đây luôn, sợ ba mong.
Giọng cô bình thản, nhưng anh nghe đầy vẻ cao ngạo kiêu hãnh. Cát Tường khác hẳn những cô gái anh quen. Thích đón đưa, chiều chuộng.
Anh trở vào phòng tắm, xả nước vô bồn rồi ngâm mình trong đó, nghĩ lan man.
− Anh coi mình chừng bị cảm đó. Uống rượu vào, không ai đi tắm cả.
Tiếng Cát Tường vọng vào. Thì ra cô cũng không đến nỗi vô tâm thờ ơ với anh. Lâm Thành rời bồn tắm, lau người bằng khăn lông to. Đứng ngắm mình trong gương, anh tự hài lòng với dáng dấp của mình. Ai nói đàn ông không thích mình đẹp? Dáng phong trần của anh khiến không ít các cô gái lao đao.
Đã thế, khi anh cười, nụ cười làm gương mặt anh mất đi vẻ lạnh lùng, nhìn thật quyến rũ, đa tình.
Chắc chắn, duy nhất vợ anh, cô vợ hiền vừa cưới chưa đầy 48 giờ đồng hồ là dửng dưng coi anh chẳng đáng 1 gram nào trong mắt cô ta. Anh chưa biết đầu hàng 1 việc gì, thì việc chinh phục con tim bướng bỉnh của Cát Tường, nhất định anh phải làm được. Chờ đấy nghe em. Với tay lên móc áo, anh ngẩn ngơ. Đúng là đoảng, đi tắm không lấy đồ. Đã vậy, có duy nhất chiếc khăn choàng, anh đã lau người ướt sũng.
Bây giờ gọi vợ, nhờ lấy giùm đồ ư? Tạ ơn đức mẹ lòng lành, thiêng liêng. Anh còn phân vân chưa thể mở lời, thì từ phía ngoài cửa, cánh cửa phòng tắm được đẩy nhẹ, chừa đủ khoảng cách cho bộ đồ vô lọt.
− Anh cầm lấy đồ, thay cho khỏi lạnh.
Thêm 1 cái đoảng chết người, nhưng lại cứu nguy anh lúc này, đó là tắm không đóng cửa phòng. Không đáng mắng hay sao?
Cát Tường cũng biết điều đấy chứ.
Lâm Thành đón bộ đồ:
− Cám ơn em.
− Không cần đâu. Phận sự của tôi mà.
Giọng nói của cô trong vắt, chẳng chút bực dọc, phiền hà gì.
Thành trở ra, Cát Tường đã tắt máy vi tính. Cô nhìn anh, khẽ hỏi:
− Anh cần ăn gì, để tôi dọn?
Lâm Thành lắc đầu:
− Tôi không đói. Em đem máy từ nhà sang à? Sao không nói tôi mua máy khác, để máy này ở nhà cho Bảo Tuấn.
Cát Tường đứng lên, thản nhiên:
− Nhà tôi, ai cũng có máy vi tính riêng từ khi học xong phổ thông. Máy này là ba mua cho tôi hồi chiều đấy. Anh muốn thử máy không?
Lâm Thành trầm giọng:
− Tôi quả vô tình, không bằng cả ba tôi về máy móc điện tử. Ba thuộc sư phụ, tôi còn phải học ở ba nhiều nữa, nên không cần thử, tôi cũng biết máy rất tốt, phải không?
Cát Tường che miệng ngáp, cô lại nhìn anh:
− Ngày mai, tôi muốn trở lại trường tiếp tục học. Tôi sắp thi rồi.
Lâm Thành gật đầu:
− Tùy em. Nếu thấy cần thiết, tôi không cản. Còn không, em nên ở nhà ít ngày cho khỏe, tôi thấy em vẫn còn bơ phờ lắm.
Cát Tường cắn môi:
− Tôi cũng không nghĩ đám cưới xong lại mệt mỏi như vậy. Nhưng được ngủ cả ngày nay, tôi thấy khỏe rồi. Tôi vốn là người thích ngủ, thích ăn mà.
Dứt lời, cô nhón chân đi về phía giường ngủ. Lâm Thành như bị hút vào đôi chân của cô. Thì ra cô cũng có cặp đùi và nước da tuyệt vời đấy.
Tự nhiên bản năng đàn ông trỗi dậy trong anh.
Nuốt vào lòng giọt nước đắng ghét, anh thấy cổ mình khô khốc. Người anh cứ nóng hừng hực, bức bối.
Cát Tường hết cả hồn, khi thấy anh đứng cuối giường, nhìn cô đăm đăm. Tia nhìn có lửa, muốn đốt cháy cô thành tro bụi.
Ôm chiếc gối vào lòng, cô cố gắng bình thản:
− Anh sao vậy? Buồn ngủ thì lên giường ngủ đi. Tôi đã ngăn bằng gối ôm rồi. Tôi không thích kiểu nhìn của anh đâu, bởi tôi biết mặt mũi tôi không đến nỗi ông kẹ.
Nghe cô nói, Thành đưa mắt nhìn lên giường. Lạy chúa! Gối ở đâu mà lắm thế, cứ như 1 quầy hàng bán các loại gối. Nhưng cô vợ kiêu hãnh này dùng gối làm vật cản ngăn 2 người, vẫn không quên chọn toàn 1 loại vải gối màu hồng phấn.
Cô không biết, hay cố tình muốn thế, bởi màu hồng được trang trí trong căn phòng hạnh phúc, dưới bất kỳ góc độ nào cũng tạo nên gam màu quyến rũ, tình tứ.
Thấy Thành không ừ hử, vẫn nhìn mình bằng ánh mắt "chết tiệt" làm tê cứng trái tim cô, Cát Tường cong môi lườm lườm:
− Người gì mà bất lịch sự.
Lâm Thành bật cười:
− Ai biểu em là vợ tôi chi? Tôi ngắm vợ mình, chứ có ngắm ai đâu mà bị mắng nhỉ. Em vô lý thì có.
Cát Tường bật thốt:
− Tôi lúc nào cũng vô lý thế đấy, không dễ dàng như Vân Nhi đâu.
Có tật giật mình, đang cười, Thành chợt sầm mặt nhếch môi.
− Em nói thế là sao? Cái gì dễ dàng?
− Điều ấy, anh tự biết lấy. Tôi không có thói quen suy nghĩ giùm ai.
− Nghĩa là em đã biết chuyện tôi và Vân Nhi?
− Nếu đúng tôi biết, anh sẽ đối xử thế nào?
Lâm Thành cao giọng:
− Câu ấy tôi muốn hỏi em. Bởi đàn bà thường hay ghen, không chịu chia tình cảm cho ai khác, ngoài mình.
Tự nhiên Cát Tường nghe tức. Cô hất tóc lên, nhếch môi:
− Với ai kia, chứ tôi thì không thèm ghen với Vân Nhi. Loại bạn phản lừa, thêm người chồng lăng nhăng quấn rít lấy nhau, tôi không quan tâm.
− Nếu bây giờ, tôi nói với em đêm nay tôi muốn thực hiện chức năng làm chồng, tôi muốn yêu em, em nghĩ sao?
Bỗng nhiên Thành chuyển đề tài không. Ánh mắt anh như cười, vòng tay khoanh trước ngực, anh nhếch môi nhìn cô đầy ham muốn.
Cát Tường phẫn nộ:
− Tôi không nghì anh tráo trở như thế. Anh đã nói cho tôi thời gian, và thời gian ấy anh tự tìm cách giải thoát cho mình. Anh đâu thiếu gì đàn bà, sao phải nhất thiết chiếm đoạt tôi lúc này?
− Em dùng từ hơi nặng đấy. Cả một đám cưới rỡ ràng, anh bỏ tiền của ra là để có em. Đàn ông yêu nhiều cũng vẫn là đàn ông, nhưng với vợ ở nhà, anh yêu kiểu khác.
Cát Tường cãi bướng:
− Lăng nhăng với đủ loại người, rồi về sống với vợ, anh không sợ sida, chứ tôi thì sợ nó nhất.
− Vân Nhi không phải là gái làm tiền. - Chẳng hiểu sao Thành lại nói như thế.
− Tôi biết và ngay bây giờ sẵn sàng bao che cho anh đến với nó.
− Sẽ không có nữa đâu em. Ba tôi đã tuyên bố, nếu tôi còn đến với cô ấy thì gia tài này ông sẽ để em đứng tên, sau khi đã chia cho Mẫn Khanh. Tôi đâu ngu đến mức làm mất hết quyền lợi của mình.
Anh mỉm cười thật tình. Và một thoáng ngẩn ngơ xen nhẹ vào tim cô. Anh có nụ cười thật chết người!
Những chiếc gối trong một thoáng yêu lòng của Tường đã bị anh ôm gọn sang một bên.
Cát Tường run lên:
− Anh Thành! Hãy cho tôi thời gian, tôi sợ lắm.
− Em ngây thơ hơn cả sự tưởng tượng của tôi. Một lần được yêu, sẽ làm em thay đổi, và em nhất định sẽ tìm được tình yêu mãi trong tôi.
Lâm Thành ngọt ngào:
− Em đẹp lắm, vợ của anh ạ.
Cô chẳng còn tâm trí đâu mà kháng cự. Khi lời vừa dứt, bờ môi anh đã hôn khắp khuôn mặt cô.
Cuống quýt, thay bằng phải đẩy anh ra để trốn chạy, cô lại vòng tay ôm lấy cổ anh thật chặt.
Mắt anh lấp lánh:
− Em thấy sao?
Cát Tường quê muốn chết. Cô không ngờ có lúc mình cũng yếu đuối đến vậy.
Đưa tay che lấy mặt cô hét lên:
− Anh là đồ... đồ chết tiệt!
− Sao lại mắng anh? Anh muốn được nghe suốt đêm nay em mắng đó. Bởi anh đã không cưới lầm em, cô vợ bướng bỉnh nhưng vẫn trắng trong. Cám ơn em đã cho anh hương vị đóa hoa quý nhất.
− Lẻo mép! Vân Nhi, nó cũng lần đầu với anh.
Lâm Thành chợt quạu:
− Cô ta không là em, đừng so sánh như thế. Và anh cũng không giấu gì em, Vân Nhi đã cho đi sự trinh trắng, trước khi đến với anh.
Cát Tường run rẩy:
− Anh... Phải rồi, anh đã chán chê rồi quay ra nói xấu nó. Anh là kẻ tham lam, không tình người.
Lâm Thành thở dài:
− Anh chỉ nói sự thật. Không tin anh, hôm nào em hỏi cô ấy.
Cát Tường chua chát:
− Lẽ nào nó lại đánh mất tất cả?
Lâm Thành buông tay xuống đất tìm gói thuốc. Đốt điếu thuốc, môi anh cứ run run.
− Cuộc sống mỗi người mỗi hoàn cảnh. Em chơi thân với cô ấy, đã khi nào thật sự nhìn cảnh cô ấy ăn cháo độn khoai lang trừ cơm chưa?
Cát Tường thẫn thờ đến bên cửa sổ, nhìn lên bầu trời thật cao. Nếu thật sự trong cõi vĩnh hằng, trên trời cao có thượng đế ngự trị thì xin người ngó xuống nhân gian, ban phước lành cho đều khắp mọi người, để họ được sống đời bình yên nhất.
Ngày mai, có lẽ cô phải đi tìm Vân Nhi, phải nói chuyện với ba của Thành, rằng sự thật Vân Nhi yêu Thành, hãy tác hợp cho hai người. Vân Nhi cần Thành hơn cô.
o O o
Nhưng Cát Tường chẳng còn cơ hội để thực hiện tâm nguyện của mình. Gần sáng, máy di động của Thành kêu inh ỏi. Cô phải lay mãi, anh mới tỉnh, và cầm máy lên nghe, cô thấy mặt Thành nhợt nhạt đau đớn.
− Vân Nhi bị xe đụng, đang hấp hối ở bệnh viện Sài Gòn.
Vừa mặc vội quần áo, Thành vừa nói, gọing anh trĩu nặng đau xót.
Cát Tường cuống quýt:
− Cho em đi với. Em muốn được chăm sóc nó, muốn nói với nó một điều.
Thành đắng giọng:
− Có phải em muốn trả anh về với Nhi? Không còn thời gian nữa, Tường ạ.
Cát Tường vô cùng kinh ngạc, khi nghe Thành nói đúng ý nghĩ của cô, nhưng cô không mở lời được.
Thành lái xe lao vút, nét mặt anh lặng câm, lạnh lùng. Cũng may giờ này thành phố còn chìm trong giấc ngủ, nên đường phố thoáng rộng.
Bỏ xe ngay ngoài cổng bệnh viện, không kịp dặn anh bảo vệ trông giúp xe, Thành chạy nhanh về phía phòng cấp cứu.
Cát Tường theo anh muốn quýnh chân. Cô ngơ ngác tìm bác sĩ để hỏi thăm, bởi cửa phòng cấp cứu đóng chặt. Bên ngoài, không ít thân nhân người bệnh thấp thỏm chờ, có bà mẹ còn khóc thút thít.
− Cát Tường! Em thăm Nhi à?
Một bác sĩ, khẩu trang đeo kín mặt từ trong phòng bước ra, đến trước cô, hỏi bằng giọng thật nhẹ.
Cát Tường nhìn lên:
− Giáo sư Thương, phải không ạ?
Bác sĩ tháo khẩu trang. Cát Tường hối hả.
− Thưa giáo sư, Vân Nhi thế nào? Em vào với nó được không?
Giáo sư bác sĩ Thương thở dài:
− Cô ấy hôn mê suốt từ lúc được đưa vào, vừa tỉnh lại mới đây thôi. Cô ấy muốn gặp em và người đàn ông tên Thành. Y học đành bó tay em ạ. Bị chấn thương sọ não nặng, không hiểu sao cô ấy tỉnh được? Tôi đang rất đau đầu về chuyện kỳ lạ này. Em vào đi.
Cát Tường kéo tay Thành. Cả hai đi theo giáo sư bác sĩ đến bên giường bệnh của Vân Nhi.
Nhìn thoáng màn hình máy vi tính, cô biết hơi thở của Nhi yếu lắm rồi.
Ào đến bên bạn, cô kêu đau đớn:
− Vân Nhi đừng bỏ tao nha. Tao đưa anh Thành đến cho mày nè.
Môi Vân Nhi nở nụ cười nhợt nhạt. Cô ra hiệu cho cả Thành và Cát Tường cúi xuống gần cô.
Lâm Thành đau đớn:
− Vân Nhi! Em phải sống. Phải sống nghe không.
Vân Nhi ra hiệu cho Thành đưa tay cho cô. Bàn tay của cô bây giờ không còn mềm mại mát lạnh nữa. Cô cười:
− Em muốn xin anh một ân huệ.
Thành mỉm cười cô gật đầu:
− Em chết rồi. Anh hỏa táng em nha. Rồi đem tro tàn xương cốt em gởi lên chùa. Ngôi chùa Từ Đàm mà anh và em đã từng lên đó xin lộc.
Thành nức khan:
− Không. Anh sẽ không cho em bỏ cuộc đời này.
Vân Nhi cầm tay Thành đưa lên môi hôn. Sau đó, cô ra hiệu Cát Tường đưa tay cho cô. Nhẹ nhàng, run rẩy, cô đặt tay Thành vào tay Cát Tường.
Hình như cô đã cố gắng quá nhiều. Phải kề tai thật sát, Tường mới nghe được lời Vân Nhi thều thào, đứt đoạn:
− Tha lỗi cho tao. Hạnh phúc này thuộc về... mày. Tao... chỉ là... kẻ... hưởng chút tình... thừa. Thành yêu mày... mong đừng cố chấp... Cho ta xin lỗi tất cả bạn... bè. Nếu được... thỉnh thoảng giúp... dì tao... với. Mày... hứa... đi.
Nước mắt Cát Tường rơi ướt đẫm gương mặt Vân Nhi, cô nức nghẹn:
− Tao hứa, sẽ thay mày giúp dì Nhan trong tầm tay tao suốt đời.
Vân Nhi cười rạng rỡ. Bàn tay cô bỗng lạnh ngắt, rã rời buông thõng.
Cát Tường òa lên:
− Đừng mà, Nhi ơi. Giáo sư! Tại sao lại phũ phàng thế này? Chúng ta không cứu được đồng nghiệp mình sao?
Giáo sư Thương ngậm ngùi:
− Đáng tiếc cho ngành y chúng ta. Vân Nhi vừa gởi cho tôi bản luận án về đề tài máu. Chúng tôi không ngờ cô ấy có những ý kiến rất khoa học, đạt đến độ chuẩn tối đa. Bản luận án đã gởi đi Hà Nội. Vậy mà... - Ông nghẹn ngào, cúi đầu.
Thành gục trên người cô, khóc lặng lẽ. Lần đầu tiên trong đời, anh biết rơi nước mắt.
Cát Tường cũng chẳng cầm lòng được. Vân Nhi! Tại sao chứ?
Một người đàn ông tóc điểm bạc đi vào. Ông sựng người, nhìn cảnh tượng trước mắt.
− Bác sĩ! Tôi đã nói bằng mọi giá bác sĩ phải cứu được cô ấy, sao lại thế này?
Ông chụp vai giáo sư Thương, lắc như điên.
Giáo sư cố điềm tĩnh:
− Xin lỗi ông, vì sự bất lực của chúng tôi. Cô ấy bị chấn thương não quá nặng, Y học chưa có thuốc cứu những trường hợp này.
Người đàn ông đau đớn:
− Con trai tôi, vô tình nó đã giết chết một mạng người. Ông trời sao nghiệt ngã quá, hai mươi năm, tôi lưu lạc xứ người, giờ tìm về quê hương để tìm đứa con thất lạc. Vừa biết tin con, đã phải xé khăn tang đưa con về cát bụi, mà người gây lên cái chết cho nó, lại chính là đứa em ruột của nó.
Cát Tường hết khóc nổi, cô trợn mắt nhìn người đàn ông ăn mặc sang trọng đang khóc lặng, ngỡ ngàng:
− Bác nói gì? Bác là ba của Vân Nhi à?
Ông khách gật đầu:
− Vân Nhi sanh được hai tháng thì miền Nam giải phóng. Lúc ấy, tôi là phi công trong phi đoàn bay. Tôi đã thu xếp đưa mẹ con Vân Nhi cùng đứa em gái của mẹ nó đi nước ngoài.
Giờ phút cuối, vì người ra vào sân bay quá đông, chen lấn nhau để chạy. Vợ tôi lên máy bay trước, nhìn xuống thì không thấy dì Nhan và bé Nhi đâu nữa. Dì ấy bế em bé mà. Mẹ Vân Nhi khóc ngất, đòi nhảy xuống đi tìm. Tôi cũng bất lực trước làn sóng người phía dưới, đành cho máy bay cất cánh. Từ đó, chúng tôi thất lạc tin tức người thân.
Năm ngoái, vô tình vợ tôi đến thăm mộ bà bạn vừa từ Việt Nam sang. Bà này đã kể cho chúng tôi tin tức về gia đình; về người thân của chúng tôi. Vậy mà cũng mất cả nửa năm, tôi mới tìm được địa chỉ.
Cát Tường lại khóc:
− Nhi ơi! Mở mắt ra đi Nhi. Suốt tuổi thơ mày vất vả, khát khao có được tin cha mẹ. Bây giờ ba mày về đây nè Nhi. Mày đừng ngủ nữa.
Mặc cho người sống khóc vật vã đớn đau, Vân Nhi vẫn dửng dưng thanh thản chìm sâu trong giấc ngủ ngàn thu.
o O o
Sau đám tang Vân Nhi cả chục ngày, Lâm Thành sống im lìm khép kín.
Hình như anh đau đớn, dằn vặt cho sự chọn lựa của mình.
Chiều cuối tuần, anh không theo bạn bè đi nhậu, cũng không đón Cát Tường như mọi ngày.
Lang thang trên khắp các con đường thành phố, cuối cùng anh tấp xe vào một quán cà phê bình dân nằm gần bờ sông Sài Gòn.
Chậm rãi uống từng ngụm cà phê, anh nghe lòng trống trải mênh mang. Nhớ đến ngút ngàn bờ môi dịu dàng của người con gái đã bỏ anh mà đi thật xa.
− Anh Thành!
Tiếng ai đó gọi thoảng trong gió sông, nghe vừa quen vừa lạ. Tiếng gọi khiến anh rùng mình, nhớ đến người con gái khác.
Ngước nhìn lên, anh như không tìm ở mắt mình:
− Thùy Liên!
Người phụ nữ ăn mặc thật sang trọng mô-đen. Cách ăn mặc của cô, khiến anh dễ dàng đoán được ra cô từ đâu về.
Thùy Liên tươi rói:
− Em về thành phố mấy hôm rồi, muốn tìm anh, nhưng lại sợ.
Thành nhếch môi:
− Em về một mình à?
Thùy Liên cúi đầu:
− Ông ấy chết rồi. Em không còn ai thân thích bên ấy. Em quyết định trở về. Tiếc rằng em đã chậm, phải không anh?
Thành lạnh lùng:
− Em vẫn đẹp, vẫn quyến rũ như xưa, sợ gì không tìm được người để em yêu thương.
Thùy Liên ào vào lòng Thành. Bị bất ngờ, anh đánh rơi điếu thuốc, quýnh quáng. Cô ngậm ngùi:
− Thành ơi! Em muốn được anh tha lỗi.
− Để làm gì nữa, khi anh đã có bổn phận gia đình.
Thùy Liên nhìn anh, mắt cô long lanh:
− Tại sao anh phải thế? Em được biết, 2 người lấy nhau không có tình yêu.
− Tình yêu của anh đã chết. Trái tim anh nguội lạnh rồi. Nhưng anh không thể vì 1 người đàn bà mà quên đi gia đình.
− Đừng cắn đắng em nữa. Yêu anh ngút ngàn thì em càng hụt hẫng, sợ hãi, khi thấy anh như thế. Em biết mình có lỗi, chỉ xin anh hiểu em. Bao ngày qua, em sống vật vờ bên cạnh chồng, mà lúc nào cũng nghĩ đó là anh.
Thùy Liên mạnh dạn vòng tay qua cổ anh, rồi đặt lên môi anh một nụ hôn thật điêu luyện. Bờ môi cô đã từng làm anh say mê ngây ngất.
Thành như quên đi tất cả. Anh cũng cuồng nhiệt hôn cô. Bởi rốt cuộc, anh vẫn chỉ là gã đàn ông còn quá nhiều đam mê. Thành không hề ngờ, cách đó vài mét, Cát Tường đang chơi với hụt hẫng. Chiều tan học sớm hơn thường ngày, cô bỗng muốn được cùng anh đi dạo, để mong thiên nhiên giúp cô trút bỏ được ám ảnh nặng nề đang dằn vặt anh.
Cô đến công ty, vừa lúc xe anh chạy khỏi cổng công ty. Thay vì gọi anh, cô lại lặng lẽ theo sau anh. Cô muốn biết nơi anh đến.
Cát Tường muốn tới ngồi chung bàn với anh. Nhưng nét mặt anh trầm lặng quá, khiến cô ngại ngần.
Thùy Liên đến bất ngờ như 1 giấc mơ. Thoạt nhìn, Tường đã nhận ra cô ta. Một chút tò mò giữ chân cô. Muốn xem anh đối xử ra sao với người đàn bà đã từng bỏ rơi anh, làm anh đớn đau trong tật nguyền căm giận.
Cuối cùng, cảnh họ ôm siết vào nhau, đắm đuối, vội vàng trao nhau những nụ hôn khiến cô rã rời, chán nản.
Cát Tường chạy xe một cách vô ý thức trên đường.
Cô chua chát, khi biết rằng trái tim cô đau đớn nát tim.
Thì ra, những ngày sống bên nhau trong căn phòng ấm cúng của mình, cô đã yêu anh từ chính những cãi cọ đời thường. Nhưng bản tính kiêu hãnh bướng bỉnh không cho cô thừa nhận tình cảm của mình. Bây giờ, còn gì nữa? Thùy Liên trở về, người tình cũ không rủ cũng tới. Cô đã không cho anh được mật ngọt môi hồng, chưa cho anh được nồng nàn vợ chồng.
Đàn ông mà! Khi đã quá sự chịu đựng, họ cảm thấy mệt mỏi, sự quay lại của 1 tình yêu dẫu biết chẳng thật thà gì, vẫn còn hơn sống bên lề trái tim người vợ.
Cát Tường cắn môi. Cô quyết định cho mình 1 hướng đi.
Suốt đêm đó, Lâm Thành không về nhà. Cô phải lựa nói dối cho ông Đại yên tâm.
Hình như ông đang có linh cảm điều gì đó sắp xảy ra cho gia đình ông.
Mãi trưa hôm sau, Lâm Thành mới về nhà. Nhìn anh, người ta có cảm giác anh vừa trúng số độc đắc.
Miệng huýt sáo bài tình ca quen thuộc, anh vào phòng khách chào cha, rồi trở lên phòng.
Căn phòng vẫn ngăn nắp, nồng nàn mùi hương hoa. Lọ hoa hồng vẫn tươi rói khoe sắc trên mặt bàn.
Nhưng sao anh thấy thiêu thiếu cái gì đó. Lâm Thành vừa đặt lưng xuống giường, anh đã bật dậy, ngơ ngác nhìn.
Thì ra cảm giác của anh đúng. Tấm hình cưới của anh và Cát Tường đã bị gỡ đi. Hoang mang, anh chạy đến chiếc bàn, nơi Tường vẫn ngồi học.
Tấm hình nhỏ cũng đã được tháo đi. Ai đã tháo, nếu không là vợ anh? Ngay trên mặt bàn, anh nhặt lên một phong thư, nét chữ rất đẹp, chỉ Cát Tường mới viết được nét chữ sắc sảo này.
Lâm Thành cuống quýt mở ra coi.
Những dòng chữ như nhảy múa trước mặt anh.
Đêm không ngủ...
Anh yêu!
Cho tận giờ phút này em mới biết trái tim ngốc nghếch của em đã yêu anh. Cho phép em được gọi anh như thế, một lần thôi nghe anh. Từ nay, em chẳng bao giờ được làm dòng máu chảy trong tim anh nữa. Sẽ mãi mãi chúng ta là hai nửa mảnh đời riêng biệt đi song hành bên nhau.
Em trả lại anh tự do từ đây. Bởi em hiểu rằng, em không là gì của anh cả. Trước em là Vân Nhi. Và bây giờ là người đàn bà ấy!
Em không hờn ghen với người bạn đã giã từ cuộc đời, trở về với cát bụi đâu. Hãy hiểu cho em. Bướng bỉnh, ngoa ngoắt chỉ là chiếc vỏ bọc mong manh em cố tạo ra với anh thôi. Nhiều đêm nằm bên anh, em khao khát được vòng tay anh siết chặt như đêm nào. Những chiếc gối ôm không còn là vật cản nữa. Nhưng anh như người xa lạ, cố gắng đóng chung em một vai diễn mà thôi.
Thành ơi! Chúc cho anh tìm được hạnh phúc bên chị ấy. Em đã nhìn thấy hai người hôn nhau, để rồi quyết định ra đi là đúng nhất. Đừng tìm em! Sẽ không bao giờ em trở về thành phố buồn với riêng em nữa. Em đi nghe anh.
Cho em lần cuối, được hôn anh trên trang giấy này nghe.
Người vợ vô tâm của anh.
Trần Mai Cát Tường.
Lâm Thành buông lá thư. Anh chạy đến tủ quần áo. Tất cả vẫn đủ đầy.
Nghĩa là Cát Tường đi người không? Cô ấy có sang bên nhà mẹ?
Ôm đầu, anh vội cầm máy.
Nhưng Lệ Thủy trả lời đã hai ngày nay Cát Tường không ghé nhà. Mẹ cô đang nhắc.
Chúa ơi! Sao em ngốc thế Tường?
Tại sao em không chờ anh? Không chịu nghe anh một lời giải thích?
Tất cả những người đàn bà ấy, có đáng gì để em phải ra đi.
Em có biết những lúc này, anh cầm em lắm không?
Ba anh đã đem em về cho anh. Tặng anh vạn sự may mắn từ em.
Hạnh phúc đâu chỉ ở chót lưỡi đầu môi. Đâu phải là những nụ hôn đắm đuối lãng quên. Hạnh phúc của anh, là do em quyết định.
Em bỏ đi, khác nào trái tim anh ngưng đập, Tường ơi.
Giữa trưa nắng gắt gao đổ lửa. Thành lái xe đến nhà Trang Hân.
Nhất định cô chưa thể đi xa.
Hồi hộp chờ mong cánh cửa sắt kéo ra, Trang Hân sẽ té tát mắng cho anh 1 trận tơi bời. Để cuối cùng sẽ chỉ cho anh chỗ cô vợ bướng bỉnh đang trốn của anh. Lâm Thành hơi sượng người.
− Triệu Sơn! Sao ông lại ở đây?
Triệu Sơn lừ mắt:
− Đây là nhà anh Hai tôi, không ở đây, chả lẽ tôi ở khách sạn. Số tôi đâu có đào hoa được như anh. Lý do nào khiến rồng đến nhà tôm vậy?
Lâm Thành nhớn nhác nhìn vào nhà:
− Trang Hân có nhà không?
− Nó đưa khách đi du lịch ở Huế sáng nay rồi. Ông cứ như người từ hành tinh lạ rớt xuống vậy, có vợ làm ngành du lịch mà ngơ ngẩn như chàng ngốc. Tìm nhỏ Hân có chuyện gì?
Miệng hỏi, Triệu Sơn mở rộng cổng:
− Ông đưa xe vô nhà. Tôi cũng đang muốn gặp ông.
Khi cả hai ngồi bên nhau trước ly cà phê đá. Triệu Sơn hỏi lại:
− Ông tìm nhỏ Hân làm gì vậy?
Suy nghĩ 1 hồi Lâm Thành mới thở dài:
− Cát Tường bỏ đi rồi. Tôi nghĩ chỉ Trang Hân mới biết nơi cô ấy đến.
Triệu Sơn nhìn Thành qua làn khói thuốc lá, anh trầm giọng:
− Ông đúng là ngốc. Vàng trong tay không giữ, cứ thả mồi bắt bóng.
Lâm Thành khổ sở:
− Tất cả cũng do chúng tôi, cưới nhau khi chưa có lấy một kỷ niệm đẹp, mãi sau này khi nhìn lại được. Tôi mới chới với khi nhận ra cô vợ đính hôn của mình là cô nhỏ đã thề không đội trời chung với mình.
Chút tự ái của thằng đàn ông trỗi dậy, tôi quyết cưới cho bằng được Cát Tường, chỉ để thỏa mãn với cô ấy rằng... Bầu trời nhỏ lắm với những ai ngoa ngoắt.
Ai biết đâu, sống với cô ấy, tôi mới hiểu cô ấy là người đàn bà sanh ra chỉ để cho tôi.
Triệu Sơn nhăn trán:
− Vậy sao lại có chuyện Cát Tường bỏ đi.
− Ông còn nhớ Thùy Liên không?
− Nhớ rất rõ. Ngày trước, cô ta là người yêu ông. Nhưng bây giờ cô ta ở tận bên Mỹ, dính líu gì tới Tường. Tôi không tin cô bé ghen với quá khứ của ông.
Lâm Thành búng mẫu thuốc lá văng xa:
− Liên đã về Việt Nam.
Triệu Sơn hằm hè:
− Và ông đã lén lút gặp cô ta?
− Chỉ tình cờ thôi. Nhưng không rõ vì sao Cát Tường biết.
− Có khi nào đó là cái bẫy của Thùy Liên không?
− Tôi không biết.
− Ông đúng là điên, mới quay lại ôm ấp con đàn bà điêu ngoa xảo trá, phản bội ấy. Nó còn thua xa vợ ông.
Giận dữ, Triệu Sơn hét:
− Tôi cho ông biết, tôi đã từng chết đứng con tim, ngay trong lần đầu tiên về nước gặp Cát Tường. Lúc đó, ông chưa cưới cổ, nhưng cô ấy không hề chấp nhận tôi. Bây giờ tôi biết thêm 1 điều, cô ấy đúng là sinh ra để cho ông, để trái tim chết tiệt của ông biết đau đớn, khắc khoải. Sắp tới, tôi chính thức cầu hôn Lệ Thủy, sẽ trở thành người nhà của ông và Cát Tường. Hãy mau tìm cô ấy về đi. Hạnh phúc không đơn giản chỉ là những vật chất tầm thường đâu.
Lâm Thành rên rỉ:
− Ba tôi chưa biết chuyện Tường bỏ đi. Và bây giờ tôi biết tìm cô ấy ở đâu. Ba tôi vốn có bệnh tim, ông sẽ bị choáng mà chết mất.
Ngần ngừ 1 lúc lâu, Triệu Sơn mới vỗ vai Thành:
− Uống nước đi chứ, đá tan hết, còn gì mùi vị cà phê.
− Tôi chẳng còn lòng dạ nào thưởng thức.
Triệu Sơn nheo mắt:
− Thì ra, cuối cùng ông đã chịu thừa nhận vị trí của Cát Tường trong ông, phải không?
− Suốt đời này, nếu không tìm được cô ấy, tôi thề bỏ hết để vô chùa tu.
Triệu Sơn phì cười:
− Nói điên nữa. Ông có mà tu hú đấy. Cũng chẳng có ai nhận 1 người có đạo công giáo như ông vô chùa đâu. Tốt nhất là rong ruổi tìm em để "Châu về hợp phố" đi ông.
Lâm Thành thở dài:
− Trang Hân có nói khi nào về không?
− Không... Nè! Ông hứa với tôi đi.
− Hứa cái gì?
− Chuyện ông và Cát Tường ấy.
Thành chụp vai Sơn lắc mạnh:
− Thằng quỷ! Chỉ mau cho tao biết chỗ Cát Tường. Nếu không, tao sẽ thưa mày ra tòa về tội "che giấu vợ người".
Triệu Sơn tỉnh bơ:
− Cô bé là cháu tao, giúp cháu trốn chạy 1 đàn ông sở khanh là đúng luật.
Thành năn nỉ:
− Thôi mà, chỉ tao đi. Sau này để phúc cho con trai.
Biết đùa thế đủ làm khổ Thành rồi, Triệu Sơn rút từ túi ra 1 tấm card:
− Hãy bay lên Đà Lạt, tìm theo số điện thoại này, mày sẽ gặp được vợ. Cô ấy đi theo đoàn du lịch người Ấn Độ lên đó.
Lâm Thành giựt phắt, hôn chụt lên má Triệu Sơn:
− Cám ơn mày, tao đi đây.
Triệu Sơn xoa má, làu bàu:
− Thằng quỷ! Đa tình cho lắm vào. Phải là Cát Tường mới trị nổi mày. Tìm 1 lần cho sợ đến già, hết dám lăng nhăng nữa.
Lâm Thành không nghe được lời Sơn nói, anh đang mơ đến lúc được ôm lại cô vợ bé bỏng của mình trong vòng tay anh.
Sự may mắn bướng bỉnh chỉ dành cho duy nhất 1 mình anh thôi, phải vậy không Cát Tường? Anh sẽ tìm được em ở thành phố tình yêu ấy. Nhất định thế và chúng ta sẽ sống tuần trăng mật trên đó, nghe em.
Hết
 

Xem Tiếp: ----