Hồi 74
Bàng Ðức khiêng hòm tử chiến
Vân Trường xổ nước thắng quân

Tào Tháo thấy Bàng Ðức xin đi thì cả mừng, bèn phong cho Vu Cấm làm Chinh Nam trung quân, Bàng
Ðức làm Chinh Tây Ðô tiên phuông, kéo quân ra Phàn Thành.
Lúc ấy, Ðổng Hoành và Ðổng Siêu nói với Vu Cấm:
- Tướng quân đi giải vây cho Phan Thành, sao lại đem người ấy theo?
Vu Cấm hỏi :
- Người nào?
Ðổng Hoành đáp:
- Bàng Ðức là thủ hạ của Mã Siêu, hiện Mã Siêu làm quan Tây Thục, anh ruột Bàng Ðức là Bàng Chu cũng
làm quan bên ấy, lẽ nào y quên anh, quên chúa cũ?
Vu Cấm nghe tin, vội vã vào thưa với Tào Tháo.
Tào liền đòi Bàng Ðức đến lấy ấnlại, trao người khác.
Bàng Ðức hỏi:
- Tôi chưa ra sức, tại sao đại vương lại đổi ý vậy?
Tào Tháo đáp:
- Không phải tôi nghi tướng quân, nhưnganh tướng quân hiện ở bên Thục, lại Mã Siêu hiệnđang phò Lưu
Bị, nên
nếu tướng quân đi thì không khỏi mang tiếng với ba quân.
Bàng Ðức nghe nói, cởi hết áo mũ, khóc đến chảy máu mắt, nói:
- Tôi mong ơn Ðại Vương mà chưa trả nghĩa. Anh tôi trước kia vì chị dâu ngang ngược, tôi đã chém chị tôi
. Tình anh em đã dứt. Còn MãSiêu từ khi thất thủ, mỗi kẻ một phương, tìm thờ một chúa, thế là nghĩa cũ
đã tuyệt không còn liên tưởng gì nữa.
Tào Tháo thấy Bàng Ðức cólòng trung nghĩa nên cứ để cho đi.
Qua bữa sau, Bàng Ðức đóng chiếc hòm để giữa nhà. Các quan lấy làm lạ hỏi thì Bàng Ðức thưa:
- Tôi qua Phàn Thành thề quyết ăn thua với Vân Trường. Nếu không giết được y, tôi ắt chết, nên sắm hòm
sẵn đó. Bàng Ðức lại kêu vợ con lại mà trăn trối áo não. Ai nấy khóc ròng.
Quân sĩ thay vậy vào thưa với Tào Tháo.
Tào Tháo mừng rú:
- Bàng Ðức trung dũng như vậy, ta còn sợ gì.
Giả Hủ thưa:
- Nay Bàng Ðức quyết tử với Vân Trường tôi lấy làm lo. Quan Công là tên mưu trí có dư, nếu liều e Bàng
Ðức thiệt mạng.
Tào Tháo nghe phải bèn viết lệnh đemcho Bàng Ðức, nói rằng:
- Chớ nên khinh binh. Liệu đánh được thì đánh, bằng không thì lui binh.
Bàng Ðức nhận lệnh nói với Vu Cấm:
- Sá gì Vân Trường. Ta sẽ làm cho y danh bại một phen.
Vu Cấm đáp :
- Ðại vương là bậc mưu trí. Lời ngài đáng lấy làm kinh nghiệm.
Bàng Ðức không nói nữa, cứ thúc quân thẳng đến Phàn Thành.
Vân Trường bỗng được tin báo có Vu Cấm và Bàng Ðức cầm bảy đạo binh tinh nhuệ, lại khiêng theo cái
hòm, miệng nói lời vô lễ, quyết tử chiến với mình thì cả giận, tóc râu dựng lên nói:
- Oai danh ta vang lừng trong thiên hạ, BàngÐức là thằng con nít sao lại hổn xược thế.
Nói xong, khiến Quan Bình đến phá Phàn Thành, còn mình đánh với Bàng Ðức.
Quan Bình thưa:
- Xin cha để con chống với hắn. Cha như núi thái sơn chống với viên sỏi làm chi.
Quan Công nói:
- Vậy con hãy đi trước coi!
Thấy Bàng Ðức đem theo lá cờ thêuchữ "Nam An Bàng Ðức", theo sau là cái hòm,Quan Bình nạt lớn:
- Bàng Ðức là tên khản chúa!
Bàng Ðức quay hỏi quân sĩ:
- Thằng nào đó?
Quân sĩ thưa:
- Ðó là Quan Bình, con nuôi Quan Công.
Bàng Ðức cả giận, nạt lớn:
- Cút đi! Ta đến để lấy đầu Vân Trường. Ngươi ra làm gi?
Quan Bình cả giận thúc ngựa tới đâm liều. Bàng Ðức đánh với Quan Bình hơn 30 hiệp mà không phân thắng
bại.
Hai bên về nghỉ. Có kẻ vào báo, Quan Công nổi giận bèn sai Liêu Hoá ra đánh Phàn Thành, còn mình đánh
với Bàng Ðức.
Bàng Ðức xông ra, hét lớn:
- Ta đến để lấy đầu ngươi. Sợ ngươi không tin, ta mang theo cái hòm đó. Nếu sợ chết, hãy xuống ngựamà
đầu hàng! Quan Công nổi giận:
- Mi là tên tiễu tốt. Ta chỉ tiếc cây thanh long đao của ta phải chém đầu ngươi. Thật không xứng đáng với
oai danh của nó.
Nói dứt lời, bèn vung đao vụt ngựa. Hai bên đánh nhau dư trăm hiệp mà chưa phân tháng bại. Ai nay đều
sửng sốt. Bên trại Ngụy, Vu Cấm sợ Bàng Ðức có sơ thất bèn gióng kèn thâu binh.
Bàng Ðức về nói với chư tướng:
- Quan Công nổi tiếng anh hùng, nay ta mới tin đó.
Quan Công trở về trại rồi, Quan Bình nói:
- Xưa có câu: " Bò con không biệt sợ cọp ". Dầu cha có chém được y đi nữa thì y cũng chỉ là đứa vô
danh.
Quan Công đáp:
- Nếu không giết được y cha không hả giận. Con đừng nhiều lời!
Qua hôm sau, Quan Công kéo binh tới, Bàng Ðức cũng xua binh chống cự. Hai bên đánh đến 50 hiệp.
Bàng Ðức giả vờ thua, quất ngựa chạy. Vân Trường giục ngựa rượt theo.
Quan Bình thấy cha bay ngựa đuổi Bàng Ðức, vội nói: "Bàng Ðức bấn lén cha đấy "
Vừa dứt lời thì mũi tên găm vào cánh tay Vân Trường.
Quan Bình thâu binh phò Quan Công về trại. Ðến nơi, Bình nhổ mũi tên ra, Quun Công cười, nói:
- Con chớ lo! Cha sẽ dùng kế bắt nó.
Vu Cấm và Bàng Ðức thấy Quan Côngbị tên thì cả mừng, nên đến khiêu chiến nữa. nhưngkhông ai ra, nghĩ
rằng Quan Công đã bị thương nặng, bènkéo quân đến đóng ở phía Bắc Phàn Thành.
Thấy Vu Cấm rời trại, Quan Công chưa rõ mưu gì, nhìn Phàn Thành thấy cờ xí lộn xộn, và phía Bắc vàm
sông có quân mã trú đóng.
Một lúc lâu, Vân Trường hỏi tả hũu:
- Ðây là đâu?
Có tiếng thưa lớn:
- Dạ, cửa Khoái Khẩu.
Quan Công cười:
- Vu Cấm phen này sẽ bị ta bắt sống.
Khi ấy nhằm tháng tám, trời mưa. Vân Trường sai sắm sửa thuyền bè.
Thấy vậy, Quan Bình hỏi:
- Ðánh giặc trên lộ mà sắm thuyềnlàm gì?
Vân Trường đáp:
- Khoái Khẩu là nơi hiểm yếu, cha đă ngăn các ngả sông. Nhờ trời mưa lớn, ta xổ nước xuốg thì dẫu quân
mạnh
mấy đi nữa cũng chỉ làm mồi cho cá.
Ðạo binh Ngụy đóng tại mé sông Khoái Khẩu, quan đốc tướng là Thanh Hà thấy trời mưa bèn nóì với Vu
Cấm: Ðại binh đóng gần mé sông, đất thấp, mưa liên miên, tôi e nguy hiểm.
Vu Cam cười, đáp:
- Ðó là dụng ý của ta. Nay Vân Trường đã bị thương thì lo chi. Ta đang chờ y xuất trận.
Ðêm ấy trời mưa, sông Trường Giang nước dạt dào, Bàng Ðức đang ngồi, nghe tiếng ngựa chạy rần rần,
chiêng trống
vang rền thì thất kinh, bèn lên ngựa quan sát, thấy bốn phía nước tràn lan, cuồn cuộn chảy, doanh trại bị
ngập.
Vu Cấm và Bàng Ðức kéo quân tìm chổ cao mà tránh nước.
Trời hừng sáng, Vân Trường xuất binh kéo cờ giống trống. chèo thuyền lướt tới. Vu Cấm cả sợ, ngó tứphía
nước tràn ngập, không lối thoát, quân sĩ chỉ còn 5, 6 người. Liệu kế trốn không nổi bèn xin đầu hàng.
Quan Công sai cởi hết y giáp, bắt bỏ xuống thuyền, rồi tiếp tục đi bắt Bàng Ðức.
Lúc ấy Bàng Ðức đứng trên gò cao, thấy thuyền của Vân trường, biết là không còn cách nào thoát thân bèn
hô lớn:
- Ngày nay là ngày chết của ta, songta nhất định không đầu hàng.
Ðánh một hoi lâu, quân sĩ chết hết, Bàng Ðức thấy bên Kinh Châu có vài chiếc thuyền, bèn đoạt thuyền trốn
về Phàn Thành.
Châu Thương thấy thế, bơi thuyền lặn tới ghìm thuyền Bàng Bức xuống nước.
Bàng Ðức bị trôi giữa giòng, Châu Thương lướt theo, bắt được Bàng Ðức bỏ vào thuyền Vân Trường đưa
về trại.
Về đến trại, Vân Trường sai dẫn Vu Cấm đến.
Vu Cấm quì lạy xin tha tánh mạng.
Vân Trường nói:
- Ta giết mi cũng như giết con chuột, nào can chi .
Nói xong, sai quân giải về Kinh Châu giam giữ.
Vân Trường lại sai dẫn Bàng Ðức đến.
Ðức cau mày nhìn Vân Trường, không chịu quì.
Vân Trường hỏi:
- Anh ngươi, chúa ngươi đầu ở đất Thục, sao ngươi không chịu đầu cho sớm?
Bàng Ðức đáp:
- Ta thà chịu chết, há phải đầu mi.
Quan Công cả giận truyền Châu Thương đem ra chém.
Khi Châu Thương dẫn ra, Quan Bình chạy theo hỏi Bàng bức:
- Cái hòm mi mang theo để đâu?
Bàng Ðức trợn mắt không nói, Châu Thương bèn chém cho một đao rụng đầu.
Nhân lúc nước xuôi dòng, Quan Công bèn xuống thuyền tiến đánh Phàn Thành.
Phàn Thành nước ngập, binh sĩ mất hết tinh thần, muốn bỏ trốn.
Tào Nhơn thấy thế vội lên thành mà nói:
- Ai bỏ thành mà trốn ta lấy đầu tức khắc.
Nói đoạn, sai quân đi lấy đất chận các chỗ nước ngập.
Quan Công từ ngày chém Bàng Ðức, bắt Vu Cấm thì oai danh lừng lẫy ai nghe cũng sợ.
Ngày kia, Vân Trường sai con là Quan Lang gửi sổ bộ, công trạng của tướng sĩ về Tây Thục để xin thăng
thưởng. Sau
đó, tiến quân đánh Phàn Thành.
Tào Nhơn đốc thúc quân sĩ bắan tên xuống như mưa.
Quan Công đang thúc binh bỗng bị một mũi tên nơi cánh tay, liền ngã ngựa.