Vợ chồng Đổ Cẩu Ông đi rồi, ngọn đèn đỏ vẫn còn treo tại đó.Sương mờ vẫn bao phủ đỉnh Hổ Khâu Sơn.Đèn đỏ chiếu qua sương bạc, sương nhuốm màu hồng, trông như ngàn hoa máu kết tụ.Sương giống hoa, vì có ánh đèn, sương chổ dày, chổ mỏng không đều, hiện ra lốm đốm hồng, chổ đậm chổ nhạt.Ngoài vũng hồng mờ nhạt nơi đỉnh tháp, chung quanh, là biển tối đen.Hồ Thiết Hoa nhìn ra xa xa, chừng như muốn tìm lại bóng hai vợ chồng kỳ quái.Một lúc lâu, y quay sang Tiểu Phi điểm một nụ cười, thốt:-Ta đoán thế nào ngươi cũng buông tha cho họ! Quả nhiên đúng như vậy! Tiểu Phi điềm nhiên:-Nếu ngươi là ta hẳn ngươi đã hạ thủ rồi?Hồ Thiết Hoa mỉm cười:-Giết họ làm gì? Nhất là một người sợ vợ? Phàm những người sợ vợ, ít ai dám làm điều bại hoại. Họ không phải là những con sâu xã hội, mình giết họ làm chi! Tiểu Phi hỏi:-Ngươi giải thích ta nghe! Hồ Thiết Hoa lại cười:đến vợ mà họ còn sợ, thì họ làm gì có can đdảm làm những việc gì khác chứ?Huống chi điều bại hoại là điều bại hoại là điều nguy hiểm?Y vỗ tay lên đầu vai Tiểu Phi rồi tiếp:-Lúc ngươi buông tha Đổ Cẩu Ông, ngươi có lưu ý đến sắc diện của lão ta chăng? Ta theo dõi lão rất kỹ. Bình sanh ta chưa hề trông thấy một gương mặt nào khó nhìn bằng! Chừng như lão vẫn vui cho ngươi giết lão, lão mong muốn được chết hơn là được ngươi tha! Lão không thích theo mụ đó trở về chăng? Lão sợ theo mụ đó trở về thế nào lão cũng bị hình phạt nặng nề, không tinh thần cũng xác thịt! Y lại cười, rồi tiếp:-Thật ta không tưởng tượng nổi! Tiểu Phi cười nhẹ:-Ngươi cho là lão thọ tội, nhưng lão lại nghĩ đó là hưởng thọ! Hồ Thiết Hoa suýt kêu to lên:-Hưởng thọ? Quỳ gục đầu, đội mâm hầu là hưởng thọ à?Tiểu Phi gật đầu:đương nhiên! Ta hỏi ngươi:Đổ Ngư Bà có thích cho ngươi làm việc đó chăng?Hồ Thiết Hoa hừ một tiếng:-Tại sao bà ấy muốn ta làm việc đó?Tiểu Phi cười:-Ngươi thấy đó, khi nào bà ta thích bảo ngươi, hay bất cứ ai khác làm như vậy?Bởi, bà ta không yêu ngươi, hay bất cứ ai khác! Bà ta chỉ yêu một Đổ Cẩu Ông! Và chỉ có người được bà yêu mới có hân hạnh đội mâm hầu, quỳ gục đầu bên cạnh giường bà, dưới gối bà! Được yêu là hưởng thọ chứ còn gì nữa! Phục lụy vợ là hưởng thọ chứ còn gì nữa! Hồ Thiết Hoa thở ra:-Thế những người sợ vợ, cho rằng mình có diễm phúc được vợ hành hạ! Vợ càng hành hạ là càng tỏ ra yêu thương! Tiểu Phi nghiêm giọng:đúng! Người ta nói, yêu nhau lắm mới cắn nhau đau! Nếu không yêu, bao giờ họ cho ai ở gần? Nếu không yêu, khi nào họ đay nghiến, họ ray rứt nhau? Cho nên tình yêu phát lộ qua hình phạt, vì yêu họ nhìn những hình phạt đó là phần thưởng! Có như vậy họ mới chịu đựng nổi chứ! Hồ Thiết Hoa ôm đầu, muốn rên tiếng lớn lắm! Sau cùng, y thở dài thốt:-Nếu tất cả các nữ nhân yêu chồng nư mụ ấy thì trên thế gian này, chùa đâu có đủ để chứa hòa thượng?Tiểu Phi cũng thở dài:-Lập luận như vậy, là ngươi chưa hiểu cái tư vị của những đôi vợ chồng! Và tình cảm là cái gì phức tạp nhất ở trên thế gian! Hồ Thiết Hoa cau mày:-Ngươi hiểu? Ngươi lấy vợ chưa mà dám nói thế?Tiểu Phi không đáp câu đó, chỉ hỏi lại:-Ngươi cho rằng Đổ Cẩu Ông sợ vợ?Hồ Thiết Hoa trừng mắt:-Chứ không à?Tiểu Phi tiếp:-Ta hỏi ngươi, tại sao lão sợ mụ ấy? Không lẽ ngươi chẳng thấy lão có võ công cao hơn vợ lão sao?Hồ Thiết Hoa giật mình:-Phải! Đổ Ngư Bà chỉ có thân pháp ngụy dị, còn Đổ Cẩu Ông thì có công lực cực kỳ thâm hậu! Nếu cả hai đánh nhau phần thắng cầm chắc về tay Đổ Cẩu Ông rồi! Đánh thắng vợ làm gì lão sợ vợ! Tiểu Phi mỉm cười:-Cho ngươi biết, Đổ Cẩu Ông rất yêu vợ, phàm nam nhân nào quá yêu vợ, cũng sợ vợ cả. Họ sợ vì quá yêu, chứ chẳng phải sợ vì tài cao mưu độc chi cả. Cho nên ngươi đừng thấy lão sợ vợ rồi cho rằng lão khiếp trước mụ ta như tên nô lệ khiếp trước chủ nhân, lão không muốn làm gì xúc phạm đến người yêu. Giả như lão có nô lệ, thì đúng là lão nô lệ cho tình yêu chứ chẳng phải thực sự nô lệ cho mụ ấy, dù tình yêu nằm trong cái xác vĩ đại của mụ.Hồ Thiết Hoa lắc đầu:-Ngụy biện! Ngụy biện! Ta không tin là có như vậy, hoặc giả ngươi giải thích bừa bãi, không hợp với đạo lý! Tiểu Phi mỉm cười:-Sau nầy, khi nào ngươi lấy vợ, nằm đêm nhớ những gì ta đã nói với ngươi trong lúc nầy, ngươi sẽ tìm ta tức khắc, để bái phục ta! Họ vừa đến Hổ Khâu Sơn, từ cô bé bán hoa đến vợ chồng Đổ Cẩu Ông, ngang qua Soái Nhất Phàm, họ vào tử ra nguy ba lượt, họ vẫn cười nói được như thường, chẳng những thế, họ còn đi sâu vào hiểm địa, họ thản nhiên như thường.Quả thật, trên đời nầy có mấy tay dư can trường như họ?Giả như ai khác, chắc chắn là phải quay trở về.Đành rằng họ có một lý do đi sâu vào, lý do đó là truy tầm tung tích bọn Tô Dung Dung.Song họ còn một lý do khác, quan trọng không kém l!!!520_75.htm!!!
Đã xem 723712 lần.
http://eTruyen.com