Trong nhất thời, Quan Sơn Nguyệt không thể quyết định là nên ưng thuận giao đấu với Trầm Quân Lượng, hay phải từ khước? Ngọc Phương bước đến, thấp giọng bảo:– Này Quan đại hiệp, con người đó càng ngày càng đáng ghét lạ, ăn nói khó nghe vô cùng. Thoạt tiên, Trang chủ còn kính trọng y, song dần dần y có thái độ quá quắt, lắm phen Trang chủ cũng bực mình vì y. Bây giờ đại hiệp đến đây rồi, thì đương nhiên y phải sụt hạng, thành thử y càng tức uất hơn.Đại hiệp cứ nhận giao đấu đi, Trang chủ sẽ tùy cơ tiếp trợ, điều nầy thì tôi dám chắc đó!Quan Sơn Nguyệt lắc đầu:– Tại hạ không hề nghĩ đến việc mong vọng bất cứ ai tiếp trợ mình. Chỉ vì tại hạ không có lý do cùng y động thủ, có thế thôi!Ngọc Phương thốt gấp:– Quan đại hiệp! Tại Vạn Ma Sơn Trang, đại hiệp không thể tùy hứng mà hành động. Giả như đại hiệp muốn cứu người đưa đi khỏi nơi nầy, ít nhất đại hiệp cũng không nên gây bất mãn cho Trang chủ.Trầm Quân Lượng ở bên ngoài, gọi:– Quan Sơn Nguyệt! Có can đảm hãy bước ra ngay!Ngọc Phương nắm tay Ngô Phụng đưa nàng ấy ra trước.Quan Sơn Nguyệt hơi do dự một chút, đoạn theo hai nàng bước ra. Bên ngoài là một khoảng đất trống, hoa cỏ lưa thưa. Trầm Quân Lượng đứng tại trung tâm khoảng đất đó.Trang chủ thì đứng bên cạnh, mặt lạnh như tiền.Ngọc Phương, Ngô Phụng và Tần Tử Minh thì đứng chung với nhau tại một góc khác, xa xa.Trong ánh mắt của Trầm Quân Lượng, lửa căm hờn chớp chớp, nhìn Quan Sơn Nguyệt, y gằn từng tiếng mạnh:– Quan Sơn Nguyệt, hôm nay, còn ta là không ngươi, ngươi sống là ta chết!Quan Sơn Nguyệt điềm nhiên đáp:– Huynh đài nói năng nghiêm trọng quá đi thôi! Chúng ta nào có oán cừu chi với nhau đâu...Trầm Quân Lượng hét:– Câm ngay! Ngươi biết không, ta đã dày công bảo vệ Uyển Hoa từ nhiều năm qua...Trang chủ quát to:– Trầm Quân Lượng, ngươi buông tánh ngông cuồng phải không?Trầm Quân Lượng cao giọng:– Điền Uyển Hoa! Ngươi đừng đóng kịch trước mắt nhiều người! Nếu không vì ngươi thì làm gì ta phải giam mình tại vùng đất khổ nầy từ bao nhiêu năm tháng qua? Ngày nay, ngươi gặp mới, nới cũ...Quan Sơn Nguyệt chỉ biết Trang chủ tên là Điền Uyển Hoa mà thôi. Nhưng, những lời của Trầm Quân Lượng vừa nói đó, nghe khó hiểu quá. Giữa vị nữ chủ nhân và người phụ tá, có một niềm bí mật chi chăng?Điền Uyển Hoa lạnh lùng thốt:– Gã họ Trầm! Chính ngươi tự nguyện lưu lại đây, chứ không phải là ta cầm, ta mời, ta van cầu ngươi ở lại đâu nhé! Mà ta cũng chẳng đáp ứng ngươi một điều gì. Ngươi không nên mù quáng ăn nói hoang đường.Trầm Quân Lượng sững sờ, liền theo đó bật cười lạnh, đáp:– Uyển Hoa, ngươi thay đổi nhanh quá! Mới đêm qua đây...Điền Uyển Hoa nhanh miệng chận:– Hôm qua, hay hôm kia, những ngày trước, chúng ta là đôi bằng hữu, ta xem ngươi như một bằng hữu, bởi tài năng của ngươi chỉ đáng được ta đối xử với tư cách đó thôi, không hơn. Nếu ngươi không thỏa mãn với cách đối xử đó, thì chúng ta sẽ không còn là bằng hữu nữa.Nghe giọng nói của Trang chủ càng lúc càng lạnh lùng hơn, Trầm Quân Lượng không dám tranh luận dài dòng nữa, không tranh luận được thì uất khí phải bốc ngập lòng, y mang trọn bầu uất khí đó, trút lên đầu Quan Sơn Nguyệt. Y hét lớn:– Gã họ Quan kia, bước lại đây mà tiếp nhận cái chết.Thực sự, Quan Sơn Nguyệt không muốn có cuộc chiến nầy, nhưng cứ theo sự việc xảy ra, thì dù muốn dù không, chàng cũng phải động thủ rồi, mà động thủ là có trí mạng, giá như chàng cao tài hơn, tự bảo vệ được an toàn, thì ngược lại Trầm Quân Lượng phải chết. Chàng không giết y, tự y cũng tìm cái chết, chết cho khỏi thẹn vì bại, trước mặt Điền Uyển Hoa, trước mặt bao nhiêu thiếu nữ kia. Thế thì cuộc quyết đấu nầy, là cuộc đấu sanh tử rồi.Con người đem sanh mạng ra làm trò thử thách với nhau với một lý do không chánh đáng được sao?Biết không tránh được, thì Quan Sơn Nguyệt còn do sự làm gì? Càng do dự, chàng càng bị đối phương cho là hèn khiếp.Chàng từ từ bước tới, cất cao giọng oai nghiêm, thốt:– Các hạ quyết tâm chỉ giáo huynh đệ, thì huynh đệ tự nhiên phải tiếp nhận, chứ còn làm sao hơn?Điền Uyển Hoa cười lạnh một tiếng, nói:– Trầm Quân Lượng! Hãy nhìn xem cái phong độ của người ta kìa, rồi so sánh với phong độ của ngươi...Trầm Quân Lượng trầm gương mặt, đáp lạnh lùng:– Hy vọng vũ công của hắn cũng như phong độ của hắn, phong độ hơn thì vũ công cũng cần phải hơn. Vũ công kém là vô phúc cho hắn.Điền Uyển Hoa mỉm cười, thốt:– Cái danh của Quan đại hiệp vang lừng khắp sông hồ suốt mười ba tỉnh Trung Nguyên, trong giới vũ lâm, còn ai không biết Minh Đà Lịnh Chủ! Ta tin rằng về vũ công, Quan đại hiệp vẫn cao minh hơn ngươi, cũng như về bất cứ phương diện nào khác.Trầm Quân Lượng cười lạnh:– Điều đó thì ngươi khoan cả quyết vội, đợi sau khi giao thủ rồi, mới biết ai hơn ai kém. Trên giang hồ, có thiếu chi kẻ mang hư danh, trà trộn trong hàng cao thủ thượng đỉnh?Quan Sơn Nguyệt chẳng thiết đấu võ mồm, bước tới một bước, hỏi gọn:– Các hạ muốn đấu như thế nào?Trầm Quân Lượng đáp:– Tùy ngươi đó. Riêng ta, ta dùng hai tay không, còn ngươi muốn dùng vũ khí gì cũng được, ta bất chấp.Quan Sơn Nguyệt lập tức cởi thanh kiếm bên mình ra, thốt:– Tại hạ không muốn chiếm phần tiện nghi, cứ dùng hai tay không mà lãnh giáo.Ngọc Phương hấp tấp bảo:– Quan đại hiệp! Không nên quá thành thực với y. Với thanh kiếm, nhất định là đại hiệp sẽ thắng y.Quan Sơn Nguyệt cười nhạt:– Tại hạ không khi nào dùng vũ khí giao đấu với kẻ tay không.Điền Uyển Hoa điểm một nụ cười:– Hào khí của Quan đại hiệp cao thấu mây, tôi khâm phục vô cùng. Tôi xin vì đại hiệp, giữ thanh kiếm đó cho.Quan Sơn Nguyệt cười nhẹ, trao kiếm cho nàng và nói:– Đa tạ!Điền Uyển Hoa tiếp nhận thanh kiếm, đột nhiên rút nó ra khỏi vỏ, rồi vung tay loang một vòng, hoa kiếm phát sanh, chớp chớp, hoa kiếm bay đến Trầm Quân Lượng, như ngàn muôn cánh bướm bay quanh, phủ trên đầu Trầm Quân Lượng.Trầm Quân Lượng kinh hãi, cấp tốc lùi lại mấy bước, nhưng ngực áo đã bị mũi kiếm rọc đứt mấy đường. Bất giác, y kêu lên thất thanh.Sau khi phát xuất chiêu kiếm rồi, Điền Uyển Hoa mỉm cười lùi lại.Qua cơn sửng sốt, Trầm Quân Lượng hỏi:– Uyển Hoa! Ngươi làm thế là có ý tứ gì?Điền Uyển Hoa vẫn cười:– Ta muốn cho ngươi thấy rõ thanh kiếm của Quan đại hiệp sắc bén như thế nào, lớp khí công hộ thân của ngươi không làm sao chịu đựng nổi!Trầm Quân Lượng cao giọng:– Uyển Hoa, ngươi thiên vị rõ ràng. Trừ ngươi ra, trên đời nầy chẳng ai phá nổi hộ thân khí công của ta. Ngươi không tin cứ bảo hắn dùng kiếm giao đấu với ta đi!Điền Uyển Hoa cười nhẹ:– Hộ thân khí công có đáng kể gì, bởi Quan đại hiệp có sức học uyên thâm, bằng cớ là đại hiệp không cần dùng đến kiếm. Ta tin rằng đại hiệp có luyện «Hồi Ba Thủ Pháp».Trầm Quân Lượng thoáng biến sắc, nhưng rồi cười lạnh, thốt:– Ngươi chu đáo quá! Tiết lộ tuyệt học của ta, cho địch biết để dễ dàng ứng phó.Quan Sơn Nguyệt giật mình. Chàng hiểu, khí công hộ thân có nhiều loại, phổ thông là các loại «Kim Chung Tráo», «Thiết Bố Sam», cao thâm nhất là «Vô Tướng Thần Công». Người luyện được môn công đó rồi thì không còn sợ đao kiếm, côn, bổng, quyền, chưởng, cước, chỉ nữa. Chỉ có môn «Hồi Ba Thủ Pháp» mới hóa giải nổi.Điền Uyển Hoa vung kiếm đúng là nàng chỉ điểm cho chàng cách thức phá lớp khí công hộ thân của Trầm Quân Lượng vậy. Nàng gián tiếp truyền cho chàng một chiêu thức phản công. Tuy nhiên, nàng hành động lộ liễu quá chừng, thành thử Quan Sơn Nguyệt khó chịu hết sức.Điền Uyển Hoa cười nhẹ, tiếp:– Trầm Quân Lượng! Ngươi nên dè dặt nói năng một chút. Quan đại hiệp thừa hiểu là ngươi có luyện «Vô Tướng Thần Công», chẳng lẽ ngươi không nghe nói Quan đại hiệp dùng cách gì chế ngự bọn Hồng phấn lục lệ hay sao chứ?Công phu của chúng do chính ngươi truyền dạy mà...Quan Sơn Nguyệt giật mình, không ngờ có việc đó. Chỉ vì các nàng mặc thứ quần áo đặc biệt đó, chàng thấy lạ nên nghĩ ra cách chế ngự vậy thôi, chớ nào biết các nàng có học môn khí công hộ thân? Bây giờ, chàng vỡ lẽ là các nàng có tập luyện «Vô Tướng Thần Công», nhưng luyện chưa đến mức tối hữu dụng đấy thôi, cho nên với chỉ pháp thông thường, chàng vẫn ức chế các nàng được như thường.Trầm Quân Lượng biết thâm ý của Điền Uyển Hoa, song y còn làm gì được nữa, bởi nàng đã nói huỵch toẹt ra cho Quan Sơn Nguyệt nghe hết rồi!Điền Uyển Hoa lại thốt:– Sở dĩ ta nói thế, là để quy định một việc cho ngươi.Trầm Quân Lượng hỏi:– Ngươi quy định việc gì?Điền Uyển Hoa điểm một nụ cười:– Quan đại hiệp đối xử với ngươi đầy đủ lễ độ như vậy, ngươi phải xử sự làm sao cho công bình. Quan đại hiệp không dùng kiếm, là biểu hiện cái ý không uy hiếp sanh mạng của ngươi. Ngược lại, ngươi không nên sử dụng loại thủ pháp đó. Ngoài ra, ngươi cũng không được dùng vũ công bổn môn mà thủ thắng.Trầm Quân Lượng cười lạnh:– Ngươi yên trí, muốn giết hắn, ta sẽ không cần dùng đến «Phích Lịch Thần Quyền».Điền Uyển Hoa nghiêm lạnh sắc mặt:– Thế là tốt! Vạn nhất nếu ngươi giở dói một trò gì, ta phát hiện được là ngươi không nên trách tại sao ta cương quyết với ngươi.Trầm Quân Lượng nhìn nàng, ánh mắt ngời niềm oán độc, rồi y chuyển ánh mắt về Quan Sơn Nguyệt, miệng thì lầm bầm nguyền rủa, chân từ từ nhích tới, từng bước, từng bước.Quan Sơn Nguyệt đứng nguyên tại chỗ, dáng rất ung dung, xem chàng bình tịnh cực độ.Còn cách độ bốn năm bước, Trầm Quân Lượng dừng chân.Quan Sơn Nguyệt vẫn ung dung, còn y thì lộ vẻ nghi hoặc. Vẻ trấn định của Quan Sơn Nguyệt làm cho y khiếp quá, không biết nên xuất thủ như thế nào cho hợp lý. Tuy nhiên, y tin tưởng là sẽ đánh ngã Quan Sơn Nguyệt với quyền và chưởng của y.Y thầm nghĩ:“Tiểu tử nầy kín đáo quá chừng, giấu kín sở học, ta chẳng hiểu nổi nhược điểm của hắn. Trước hết ta không nên khinh địch và bằng mọi giá, ta phải giết hắn cho kỳ được.”.Đắn đo một lúc lâu, y tung thử một chưởng thăm dò. Tung chưởng nầy y chỉ dùng năm thành lực, chưởng nhắm vào vai hữu của Quan Sơn Nguyệt, song có ngầm thi thố thủ pháp chụp huyệt đạo. Chỉ cần Quan Sơn Nguyệt xuất thủ, vô luận chàng đánh như thế nào, y cũng chiếm ngay tiên cơ, chụp vào mạch môn của chàng và chiêu kế tiếp của y sẽ kết liễu tánh mạng đối phương là cái chắc.Nhưng phản ứng của Quan Sơn Nguyệt ngoài sở liệu của y. Chàng như không hay biết chi cả, không hoàn thủ, không né tránh.Lối đánh của Trầm Quân Lượng rất chậm, để chiêu sau dễ dàng tiếp nối chiêu trước, qua một biến thế nhẹ nhàng. Nhưng chưởng của y còn cách đầu Quan Sơn Nguyệt độ thước, Quan Sơn Nguyệt vẫn y nhiên bất động. Y ngưng bàn tay trong khoảng cách đó một chút. Y tin rằng, trong khoảng cách đó, nếu vươn tay tới, là cầm chắc phải đánh trúng Quan Sơn Nguyệt, nhất định không có một biến hóa bất ngờ nào được.Nghĩ như vậy, y hơi hối hận, là đã xuất thủ rất nhẹ, có thể là nội lực của đối phương thâm hậu, với năm thành nội lực, dù đánh trúng, vị tất y gây nổi thương tổn nơi đối phương. Y thấy cần phải gia tăng một chút công lực nữa. Rồi y thêm ba thành, đoạn đưa bàn tay vượt khoảng cách độ tấc đó liền.Đối phương dù là bằng sắt, bằng đá cũng phải bẹp rí, đá cũng phải vỡ vụn.Người bàng quan không khỏi kinh hồn. Và người lo sợ nhiều hơn hết, chính là Ngọc Phương. Nàng hiểu, vũ công của Trầm Quân Lượng cực kỳ cao thâm, giả như Quan Sơn Nguyệt muốn hứng thử một chưởng để ức lượng khí lực của đối phương ở mức độ nào, chưa chắc gì chàng chịu nổi.Cạnh bàn tay của Trầm Quân Lượng vừa chớp lên, Ngọc Phương rú lên kinh khiếp ngay. Nhưng, nàng liền kêu lên một tiếng khác, cũng kinh khiếp như trước, có điều âm thinh đã đổi khác.Thì ra, tiếng rú trước, bật ra vì lo sợ cho Quan Sơn Nguyệt, tiếng kêu sau phát xuất bởi sự tình diễn tiến ngược ý tưởng của nàng. Quan Sơn Nguyệt vẫn còn đứng y nguyên tại chỗ, mà Trầm Quân Lượng thì bị văng ra, xa ngoài một trượng, rơi xuống rồi, một chân như lết trên mặt đất.Ngọc Phương kinh ngạc, các nàng khác cũng kinh ngạc, chỉ có Điền Uyển Hoa là thấy rõ động tác của song phương.Thì ra, Quan Sơn Nguyệt phóng ra một ngọn cước cực nhanh, cước lực khá mạnh, tuy không phá nổi lớp chân khí hộ thân của Trầm Quân Lượng. Y chẳng việc gì, song dù sao thì y cũng bị đối phương đánh trúng, ngoài ra lại còn bị hất ngược trở lại, như vậy cũng đủ thẹn rồi.Lảo đảo thân hình một chút, Trầm Quân Lượng mới đứng vững được. Gương mặt của y đã xanh xao, bây giờ xám xịt lại, hiển nhiên thẹn ba phần, phẫn nộ bảy phần. Hung quang bốc ngời nơi đôi mắt, mắt trợn trừng, đôi tròng suýt lọt khỏi mí.Điền Uyển Hoa nhẹ buông tiếng thở dài, thốt:– Này, Trầm Quân Lượng! Ta thấy ngươi nên xuôi tay nhận kém đi là phải hơn. Chứ ngươi lộ cái vẻ khó coi đó trước mắt ta, làm gì ta chẳng xốn xang, thương hại cho ngươi. Là bằng hữu với nhau từ nhiều năm, ta thành thật khuyên ngươi đó.Trầm Quân Lượng hét lớn:– Uyển Hoa! Đừng vờ thái độ từ bi! Ngươi mà xốn xang vì ta thì đúng là thái dương mọc Tây, lặn Đông vậy đó!Điền Uyển Hoa nghiêm giọng:– Thực vậy đó, Trầm Quân Lượng! Ta hết sức xốn xang vì ngươi. Bình thường, ngươi có cái dáng phong lưu lắm mà, sao bây giờ bỗng nhiên lại hầm hầm như quỷ đói toan xơi sống bịnh nhân? Trông ngươi trong tình trạng hiện tại, những ai trước kia ngưỡng mộ ngươi, phải thất vọng nặng nề.Trầm Quân Lượng cười gằn:– Được! Ngươi thất vọng, ta cho thất vọng luôn! Ta sẽ nghiền nát tiểu tử đó, thử xem ngươi phải thất vọng đến mức độ nào cho biết!Điền Uyển Hoa chưa chịu buông tha, mỉa luôn một câu:– Phàm đánh nhau, song phương cần phải giữ khí định, thần nhàn, nghiên cứu từng chiêu của địch, của mình. Ta trông vào tình trạng của hai người, cũng đủ biết ai sẽ thắng, ai phải bại!Trầm Quân Lượng «hừ» một tiếng:– Ngươi đinh ninh là ta không thủ thắng nổi?Điền Uyển Hoa lắc đầu:– Ta không hề tưởng như vậy. Ta chỉ hy vọng ngươi sửa đổi thái độ, thắng thì đừng kiêu, bại cũng không hận. Luôn luôn duy trì cái vẻ phong lưu tuấn nhã, để xứng đáng với đời, biểu hiện được tư cách hùng.Nàng dừng lại một chút, đoạn tiếp:– Còn như, nếu cần khuyên ngươi, thì ta phải nói như thế nầy:cao thủ đọ chiêu với nhau, hơn kém chỉ trong đường tơ kẽ tóc, định đoạt trong một cái chớp mắt, ngươi cần trầm tịnh, mới phản ứng đúng lúc, phản công đúng chiêu, khi sự sáng suốt, sự trấn định mất đi rồi, thì đừng hòng làm nên việc!Trầm Quân Lượng nghe có lý, trầm ngâm một chút, mắt sáng lên, hỏi:– Uyển Hoa! Thật sự ngươi đứng về phía nào?Ngọc Phương hết sức lấy làm lạ. Nàng cũng có ý nghĩ như Trầm Quân Lượng, và tự hỏi vị nữ Trang chủ của nàng thực sự thiên về ai? Trước đó, rõ ràng là nàng bên vực Quan Sơn Nguyệt, cho nên nàng khích thích Trầm Quân Lượng đến phải rối loạn tâm thần vì phẫn uất. Rồi bây giờ, nàng đề tỉnh Trầm Quân Lượng, đề tỉnh một đấu thủ, có cái nghĩa là tiếp trợ gián tiếp đấu thủ đó, muốn cho đấu thủ đó đừng bại, tức nhiên phải thắng! Thế là nghĩa làm sao?Điền Uyển Hoa mỉm cười, đáp:– Ta không thiên về ai cả. Ta chỉ muốn xem tài nghệ của song phương thôi, tài nghệ đó phải được thi thố đúng mức tinh vi của sự học tập, ta muốn thấy song phương thượng võ, chứ không đấm đá như hạng vũ phu. Bởi cuộc giao đấu nầy là cuộc trắc nghiệm tài năng, chứ không phải là tranh đoạt một quyền lợi nào mà cần đánh nhau như hai kẻ mù.Trầm Quân Lượng dần dần khôi phục bình tịnh, rồi y điểm nhẹ nụ cười, thốt:– Đánh nhau trí mạng, như hai kẻ mù? Ngươi xem thường ta quá, Uyển Hoa!Với vũ công của hắn, hắn không phương pháp nào gây tổn hại cho ta nổi đâu, bất quá ta vì cầu thắng gấp, mà thành ra mắc kế của hắn đó thôi.Điền Uyển Hoa gật gù:– Đã nắm được cái lẽ tất thắng rồi, thì ngươi cũng nên thắng một cách vinh quang chứ! Còn như, cậy sức mạnh, đánh ồ ạt, đánh như đẩy núi, phá rừng, thì cái thắng đó tầm thường quá.Trầm Quân Lượng được nàng khích lệ, phấn khởi tinh thần, cao giọng thốt:– Ngươi nói phải đó! Thật sự, vừa rồi ta có nóng nảy một chút, nên sơ suất.Ngươi cứ chờ xem những gì xảy ra kế tiếp. Nhất định là ta sẽ kết thúc cuộc chiến nầy một cách vinh quang cho ngươi thấy. Phải chi ngươi nói sớm một chút, thì ta đâu có hứng một ngọn cước của hắn?Điền Uyển Hoa cười nhẹ:– Chỉ tại ngươi quá hấp tấp cho rằng ta có ý bênh vực hắn, sao ngươi không nghĩ, dù sao thì ta với ngươi cũng là bằng hữu với nhau từ nhiều năm qua rồi kia mà, còn hắn thì... thì... hắn đã vượt qua ba cõi trong Hắc Ngục Vong Hồn, hắn là gì của ta chứ?Trầm Quân Lượng kêu lên:– Là cừu địch chứ còn chi nữa?Điền Uyển Hoa gật đầu, nói:– Đúng đó! Ta đâu có thể ủng hộ cừu nhân, chống đối lại người nhà? Hẳn ngươi cũng biết thái độ của ta dành cho cừu nhân như thế nào chứ? Bây giờ thì ngươi đã rõ tại sao ta quy định với ngươi như vừa rồi đó chứ?Trầm Quân Lượng cười lớn:– Ta biết rồi! Đối với kẻ địch ngươi có ý tôn kính, còn ta thì khinh thường hắn, do đó ta làm cho ngươi nổi giận, bây giờ thì ngươi có thể yên trí được rồi. Dù ta có muốn giết hắn đi nữa, nhất định là ta sẽ dùng một thủ pháp trang nghiêm, ta sẽ có một thái độ trang nghiêm lẩn tôn kính...Điền Uyển Hoa gật gù:– Cuối cùng rồi ngươi cũng hiểu được ý ta. Thế thì ta còn nói gì nhiều hơn?Tuy nhiên, trước khi ngươi hạ thủ sát hại hắn, thì ngươi cũng nên nhớ là đã bại nơi tay hắn qua một chiêu.Trầm Quân Lượng cười hì hì:– Ta hiểu rõ ý tứ của ngươi lắm lắm. Ít nhất, khi ta hoàn lại món nợ vay nơi hắn, ta sẽ khách khí với hắn một chút, rồi sau đó, ta sẽ bắt đầu dùng sát thủ. Đối với một kẻ địch đáng kính như hắn, nhất định là ta phải xử sự công bình.Điền Uyển Hoa đang cười, tắt nụ cười ngay, thốt:– Phải đó! Ngươi nên nghĩ cách trả lại hắn cái chiêu vừa rồi, có thế mới đúng điệu.Trầm Quân Lượng lúc đó đã biến thành một người ôn nhu văn nhã cùng cực.Y bước tới, vòng tay thốt:– Quan đại hiệp! Vừa rồi, tại hạ thọ ơn trọng chỉ giáo, lòng hết sức cảm kích. Kính thỉnh đại hiệp tiếp tục chỉ điểm thêm mấy cao chiêu nữa, tại hạ sẽ ghi nhớ thạnh đức đời đời...Quan Sơn Nguyệt điềm nhiên, từ từ đáp:– Các hạ bất tất phải khách khí, tại hạ tùy thời mà lãnh giáo đây.Trầm Quân Lượng cười nhạt:– Tại hạ xuất chiêu đây, một chiêu xuất phát mà tại hạ vẫn ở nguyên vị trí cũ, không hề nhích động tới, xin đại hiệp chú ý.Y vươn tay nhắm đầu vai của Quan Sơn Nguyệt đánh ra.Quan Sơn Nguyệt không dám xem thường như lần trước nữa, đưa hai tay lên, khoát ra rồi khóa chặt vào.Trầm Quân Lượng không biến chiêu, cứ để tay trong tư thế cũ, còn tay kia thì vung ra, chận hai tay của Quan Sơn Nguyệt. Có tay sau ngăn chận thế phản công của Quan Sơn Nguyệt, Trầm Quân Lượng cứ đập tay trước xuống luôn đầu vai của chàng. Y phát xuất một lực lượng không quan trọng lắm, Quan Sơn Nguyệt chỉ bị ấn nhẹ xuống một chút.Quan Sơn Nguyệt giật mình, luận về thủ pháp nhanh, thì chàng còn kém xa đối phương. Nếu đối phương dùng nội lực bằng một phần như kỳ phát chiêu trước, thì hẳn là nửa bên thân hình của chàng phải nát nhừ.Đắc thủ với một chiêu, Trầm Quân Lượng ung dung thoái hậu, thốt:– Với sự nhượng của đại hiệp lần nầy, tại hạ đã thanh toán xong món nợ rồi đó nhé, chẳng còn ai thiếu ai nữa. Nhưng, từ phút giây nầy trở đi, tại hạ sẽ dùng sát thủ đó, đại hiệp hãy thận trọng. Chúng ta không nên khách khí với nhau quá, bây giờ đại hiệp tấn công trước, hay tại hạ ra tay trước?Quan Sơn Nguyệt biết dù có ngán sợ thì cũng thế thôi, chẳng làm sao hóa giải mối hiềm khích giữa chàng và đối phương được. Do đó, chàng đâm bướng, đáp:– Các hạ chỉ có mỗi một phần ngực là có thể tấn công vào được mà thôi.Tại hạ dù cho xuất thủ vị tất đánh trúng? Vậy tại hạ bỏ qua cơ hội và xin nhượng các hạ xuất thủ trước...Trầm Quân Lượng cười nhẹ:– Đại hiệp khách khí thế thì tại hạ đành phải xuất thủ trước chứ biết sao?Để cho cuộc giao thủ được công bằng hơn, tại hạ xin hứa là chỉ đánh vào ngực đại hiệp, chứ không đánh vào nơi nào khác trên mình đại hiệp. Đại hiệp chú ý, tại hạ xuất thủ đây.Hai tay cùng vươn ra, quả nhiên y chỉ nhắm vào ngực Quan Sơn Nguyệt mà đánh.Quan Sơn Nguyệt ẩn ước cảm giác quyền phong bức tới, dồn ép phần ngực nặng dần, nặng dần. Chàng hiểu ngay, đối phương lần nầy xuất phát công lực đầy đủ, không dùng hư chiêu như trước nữa. Chàng ức độ, với nội lực của chàng, nếu dùng cả hai tay, thì bất quá chàng chỉ có thể ngăn chận được một tay của đối phương thôi, chứ không làm sao hóa giải nổi cả hai tay quyền của địch. Như vậy, là chàng phải bị đối phương đánh trúng một tay.Nhưng, chàng để tay địch đánh trúng nơi đâu? Phần ngực? Không thể để cho địch đánh trúng nơi đó được, vì địch đã tuyên bố sẽ đánh vào đó, nếu để cho y đắc thủ, là chứng tỏ chàng kém cỏi quá nhiều. Không cho địch đánh trúng ngực, thì phải làm sao?Chàng định né mình qua một bên, tránh cho phần ngực được an toàn, đưa đầu vai ra chịu. Tay quyền của địch đánh trúng chỗ đó, dù cho có gãy xương vai, dù cho nát nửa thân mình mà chết đi, cũng chẳng sao, miễn địch không đánh trúng ngực là được rồi. Không bị đánh trúng ngực, là không mất mặt, có bại, có chết cũng chẳng sao, miễn đừng mất mặt là được. Nghĩ như thế, chàng thực hành ý định liền.Hai tay Trầm Quân Lượng vừa bay sang, chàng lệch mình qua một bên, né ngực, đưa vai hứng.Ngờ đâu, Trầm Quân Lượng thay vì đánh tới luôn, lại thu hồi tay về.Thực ra, thủ pháp của y rất nhanh, tuy y rút tay về song bàn tay cũng chạm phớt qua đầu vai của Quan Sơn Nguyệt. Cái chạm phớt đó, không gây một cảm giác nào nơi Quan Sơn Nguyệt, làn da còn nguyên vẹn, nhưng vai áo thì rách, chẳng những rách, lại còn nát, quyền phong còn thoảng quanh mình Quan Sơn Nguyệt, làm bay lất phất những mảnh vải nát đó. Sự kiện đó cho thấy nội lực của y cực kỳ thâm hậu, và y thu hay phóng tùy ý, tùy thời.Dù muốn dù không, thoát hiểm lần nầy, Quan Sơn Nguyệt cũng phải nhìn nhận đối phương là một tay cực kỳ lợi hại. Giả như y hạ luôn tay quyền xuống thì chàng đã táng mạng rồi.Vẻ kinh hãi hiện rõ nơi gương mặt.Trông chàng, Trầm Quân Lượng điểm nhẹ một nụ cười, thốt:– Đại hiệp ứng biến nhanh quá, suýt chút nữa tại hạ đã mắc mưu rồi.Y không biểu lộ một điểm nhỏ chế nhạo nào, song lời nói của y vẫn khích nộ Quan Sơn Nguyệt như thường. Bởi, chàng thức ngộ ra, dùng phương pháp đó tránh một chiêu quyền của y, hay đúng hơn, thay đổi mục tiêu của y, dù sao cũng tỏ là chàng khiếp nhược, không nhiều thì ít.Tự xét tài năng không bằng người, thì sớm muộn gì cũng bị người đánh chết, không chết cũng thọ thương nặng, như vậy cần chi phải tránh né nữa?Chàng đâm liều, bật cười sang sảng, đáp:– Các hạ bất tất phải câu nệ tiểu tiết, các hạ có thể hạ thủ bất cứ nơi nào trên khắp thân mình của tại hạ, dù có kết quả như thế nào, tại hạ cũng vui mà tiếp nhận. Tuy nhiên, tại hạ không thể khoanh tay chờ thảm bại, ít nhất cũng phải hoàn lại các hạ một chiêu.Trầm Quân Lượng cười vang:– Quan đại hiệp có hào khí cao ngất mây xanh, tại hạ thật khâm phục. Để đáp lại thạnh tình của đại hiệp, tại hạ xin tán triệt phần chân khí hộ thân, cùng đại hiệp trao đổi một chiêu.Y khẳng khái thu hồi «Vô Tướng Thần Công», quyết so chân lực với chàng.Quan Sơn Nguyệt cao giọng:– Các hạ có triệt hồi hay không triệt hồi «Vô Tướng Thần Công», điều đó chẳng quan hệ gì. Tại hạ xuất thủ, vẫn nhắm vào phần ngực của các hạ, duy nhất ở bộ phận đó thôi.Thốt xong, chàng vung hai tay luôn, chưởng bay ra như gió, trong thoáng mắt xuất phát hơn mười chiêu.Trầm Quân Lượng giật mình, lập tức vung tay nghinh đón.Y nặng về thủ, nhẹ về công, trước thế công của Quan Sơn Nguyệt, y cũng nao núng phần nào, nên chuyên chú bảo trì phần ngực chặt chẽ.