Cánh cổng thời gian không bao giờ đóng lại. Thấm thoát mà kỳ thi gần kề...nháy mắt mà kỳ thi trôi qua...mọi việc thảy tốt đẹp, lớp tôi đều đậu với tỉ lệ 99%. Mười hai năm đèn sách thật không uổng công chút nào, đời học sinh như chiếc lá lìa cành, đời học sinh như những cánh chim non sắp bay vào vùng trời giông tố...Khi con ve gọi hè báo hiệu một mùa sang, khi cánh phượng hồng rụng rơi tơi tả...phải chăng mùa chia tay lại đến!
Tôi lắng tai nghe con ve sầu cất giọng hát biệt ly. Quang cảnh trước mắt tôi biết bao nhiêu lệ, khi nhìn thấy từng đôi, từng nhóm quây quần nhau trong hồi chuông cuối cùng của niên học, và mọi thứ đều chấm dứt bằng mấy chuỗi hẹn thề.
Hôm ấy nhằm ngay cuối tuần, cả nhóm có dịp họp lại tại nhà Du.
-Chúng ta còn rất nhiều việc phải làm. Nhã Phương hùng hồn bảo.
-Việc gì? Kim Ánh giả nai hỏi.
Thanh Thuỷ nhăn mặt:
-Còn việc gì nữa ngoài việc lãnh cái bằng tốt nghiệp, buổi sinh nhật Bảo Xuyên, và tiệc chia tay Thanh Du.
Tôi thoáng buồn khi nghĩ tới việc phải xa Du, chàng đi tìm tương lai ở một nơi rất xa, một nơi hoàn toàn không có tôi. Kỷ niệm tuổi học trò, thời yêu đương vụng dại, những buổi hẹn hò, những chiều bè bạn, và quan trọng nhất là bóng hình tôi...không biết chàng có mang theo trong hành trang tuổi mộng của mình hay không? Bất chợt cõi lòng đầy rối rắm, trái tim tôi như có bàn tay vô hình nào đó bóp chặt. Cuộc đời là vô vàn ẩn số, lời giải chỉ nằm ở ngày mai, mà ngày mai là tháng ngày ly biệt.
-Sinh nhật Xuyên lần này định tổ chức ở đâu?
Giọng Du trầm ấm làm cắt đứt dòng suy nghĩ của tôi. Khi tôi ngẩng đầu lên đã chạm ngay tia nhìn trìu mến đầy tha thiết ở Du. Tôi cười đáp, ánh nhìn dành cho chàng cũng thiết tha:
-Tuỳ mọi người quyết định!
-Vậy sao được? Thanh Xuân nhún vai - Một năm chỉ có một ngày thôi, nên làm sao cho thật ý nghĩa.
-Phải đấy, Xuyên nên làm chủ chuyện này. Thu Thảo lên tiếng
-Cảm ơn hảo ý của các bạn, nhưng giờ phút này ai quyết định cũng được mà.
Tôi đáp mà không cần do dự. Nhã Phương đề nghị:
-Theo Phương mình cứ chọn đồi sim, ở đó dù sau cũng gần gũi với nhóm chúng mình, vừa là tiệc chia tay, vừa là buổi picnic đầy hứa hẹn.
Thanh Khoa gật gù:
-Hay đấy!
Và nguyên nhóm tán đồng:
-Khá lý tưởng!
*
Bầu trời ban đêm đầy sao, gió thổi trên cao lồng lộng, khung cảnh chỉ một màu tím dày đặc. Ánh trăng hôm nay đặc biệt sáng tỏ, chiếu lung linh, làm đồi sim như bừng trong sắc hạ.
Nhuốm lửa bằng lá khô, và mấy khúc củi vụn, một buổi tiệc sinh nhật đơn sơ, nhỏ nhoi nhưng ý nghĩa thật sự thì to tát vô cùng.
Nhã Phương đưa tay quẹt mồ hôi trán, không riêng gì Phương mọi người ai cũng tất bật, kẻ dọn chỗ, người dọn nâm, thực phẩm vẫn là tự tay mình chế biến. Mùi thịt nướng, khoai nướng, tôm hùm nướng thơm phưng phức, thức uống lại là rượu champage. Rượu do Thu Thảo lấy ở nhà mang làm quà tặng. Lúc đầu tôi có hơi ái ngại, tôi không thích, tôi phản đối việc dùng rượu, tôi không muốn cả nhóm chúng tôi chưa chi đã tập tành những trò của người lớn...Nhưng nhỏ Thanh Thuỷ theo tư tưởng phóng khoáng cho rằng uống rượu chỉ để đánh dấu một chặng đường tuổi nhỏ, uống rượu vì cuộc vui trước mắt, rồi sau đêm nay tất cả sẽ như chim bay ngàn hướng, hãy say lên một chút để đời còn tí men, trong phút giây tương ngộ rượu trở thành tri kỷ, nổi hứng nhỏ còn ngâm cả mấy vần thi của Lý Bạch làm dẫn chứng, cuối cùng đi đến kết luận uống rượu hoàn toàn không phải việc xấu. Đám con trai vỗ tay cho lời Thuỷ chí lý, tôi thấy mình cũng có chút thủ cụ, nên nghiêm túc bảo:
-Nhưng chỉ nhấp môi thôi đó nhé!
-Ừ, hôm nay là sinh nhật của mi, mày nói sao tao nghe vậy? Thuỷ nheo mắt
Kim Ánh lên tiếng nhắc:
-Thôi thắp nến cầu nguyện đi chứ? ở đó mà dông dài hoài. Qua giờ linh thì không hay lắm!
-Mấy bà sao hay có màn tin dị đoan.
Hoàng Triều lắc đầu phê phán, anh chàng định nói gì thêm thì bắt gặp Thanh Thuỷ đang lừơm mình, đành im re, mặc tình Thuỷ a dua theo Ánh:
-Thổi không đúng giờ điều ước chẳng linh đâu?
Tôi liền hỏi cắt cớ:
-Thế theo mi phải thổi giờ nào mới đúng?
-Ờ thì...Thanh Thuỷ không biết trả lời sao, đang lúng túng bỗng Nhã Phương thấy vậy vội ra tay nghĩa hiệp cứu bồ -Muốn thổi giờ nào, khấn nguyện giờ nào đều được, nhưng tốt hơn hết thì giờ này là thích hợp.
-Huề vốn! Tôi cười nụ
-Thổi nến đi Xuyên rồi nhập tiệc - Du tế nhị pha trò - hình như chiếc bánh kem năm nay to hơn năm ngoái nhỉ!
Tôi nhăn mặt ngúyt yêu Du:
-Làm như người ta háo ăn lắm vậy?
Như để phụ hoạ thêm cho lời nói, Thanh Khoa ôm bụng than:
-Tôi đói lắm rồi!
Cả bọn đều lăn ra cười.
-Còn buổi tiệc đưa tiễn Du nữa, mày tha hồ ăn, đồ con ma đói. Hoàng Triều rủa bạn.
-Mấy người toàn bọn xấu. Du khi không làm mặt giận - tôi còn ở đây sờ sờ mà mấy người ai cũng muốn tôi đi hết vậy? Có phải mấy người đã chán tôi rồi không?
-Không! không ai chán Du cả! Tôi nói, rồi đan hai tay vào nhau khẽ ước nguyện. (lời nguyện ước chỉ mỗi câu "Mong Du sớm quay về! Mong sớm được gặp lại Du! chàng trai có răng khểnh đáng yêu...Mối tình đầu tiên..."lời nguyện giản đơn, thầm kín...thầm kín đến tận đáy vực của lòng thành)
Mười chín ngọn nến hồng đang chờ tôi thổi, tôi chưa kịp thổi, một cơn gió vô tình ghé ngang làm tắt hết. Thiệt buồn cười!
Các nữ thì hát bài ca sinh nhật, các nam bắn pháo hoa lên trời, bầu trời chợt thay áo mới, chiếc áo đủ màu chiếc áo rực rỡ.
*
Buổi lễ phát bằng thật rộn rịp, ai cũng trong tâm trạng nửa buồn, nửa vui. Buồn vì cái thời áo trắng qua mau, vui vì mình sắp trở thành người lớn. Trên bục gỗ thầy Trí Thanh đọc tên hết lượt chúng tôi, với một số bạn lớp khác, và thầy hiệu trưởng lên trao quà, trao bằng, thầy còn ôm hôn, xiết chặt tay mỗi đứa chúng tôi chúc thành công, chúc tương lai sáng lạng. Thầy cười thoả nguyện, ánh mắt quyến luyến của thầy nhìn chúng tôi giống một người cha không muốn xa rời đứa con nhỏ. Đứa con nhỏ bước vào đời với những ưu tư thời mới lớn...
Buổi lễ kết thúc bằng một bài hát do nhóm chúng tôi thể hiện. Bài hát " Tình thơ" của nhạc sĩ Hoài An.
Bài hát nhẹ nhàng, thâm trầm, giọng hát ngọt ngào, trong trẻo, giữa mênh mông sắc thắm, giữa mênh mông trời mây, giữa hàng trăm học viên, thầy cô, phụ huynh...bài hát làm nổi bật một thời.
"Hàng ghế đá xanh tàn cây góc sân trường
Hành lang ấy xa dần xa bước chân người
Bạn thân hỡi ta khắc ghi trong lòng
Những ước mơ hồng,
ngày tháng chờ mong
Dòng lưu bút chưa kịp ghi đã ướt nhoà
Nhành hoa thắm chưa kịp trao tay một lần
Kỷ niệm đó trong chiều mưa tan trường
hai đứa chung trường nghe sao vấn vương
...Bao yêu thương trong ta tìm về
một thoáng trường xưa đã nghe thời gian thoi đưa
Nghe bâng khuâng ngu ngơ một thời
Tìm bước ngày xưa ướt mưa người còn đâu nữa
Ai thương ai, quên ai giận hờn
Buồn cánh phượng rơi khi ta chờ người không tới
Cho hôm nay miên man bồi hồi
Nhặt lá vàng mơ khi xưa một mối tình thơ..."
Mặc dù chúng tôi chưa ghi lại lưu bút, hay trao tặng một nhành hoa, nhưng nhóm chúng tôi lại có những điều ước, lại có những hứa hẹn. Dù chúng tôi có rời xa mái trường này, dù kỷ niệm nơi đây mỗi ngày đều vương vấn, chúng tôi tin nhịp điệu của con tim mình vẫn đập chung một nhịp. Dù cho biết bao mùa phượng rơi, dù cho năm tháng chưa trả người về, thì tôi cô nữ sinh ngày nào vẫn ở đây chờ mong ngày người đến.
Cuối cùng dành hết cho hoài niệm. Tuổi học trò đã từ bỏ chúng tôi mãi mãi.