CHƯƠNG 7

    
itter đến rồi,” giọng Corelli trong ống nghe của Geli có vẻ căng thẳng. “Anh ta đã lắp ăng ten laser chĩa vào cửa sổ trước.”
“Anh ta nghe được gì rồi?”
“Tiếng rõ, nhưng không phải nói chuyện. Như có một người đang đi quanh nhà. Chắc họ đang ở căn phòng phía sau.”
“Đổi vị trí và đặt ăng ten laser ở cửa sổ sau. Nhanh lên.”
“Được.”
Geli hầu như không thể ngồi yên trên ghế. Có chuyện đang xảy ra ở nhà Fielding, và ả chỉ có một cách duy nhất để biết. Một phút trôi qua, rồi giọng trầm của Ritter cất lên, “Nichts(1).”
“Anh chưa nghe được gì ở phía sau phải không?” ả hỏi.
“Nein(2).”
“Bọn chúng biết chỗ đặt rệp, và đã bịt cả rồi.”
“A a a!” Ritter kêu lên. “Làm sao chúng biết được?”
“Fielding.”
“Đồ chó chết,” Corelli chửi. “Lần nào lão cũng chơi chúng ta một vố.”
Geli gật đầu. Ở Trinity, Fielding cư xử như một giáo sư đãng trí, nhưng chính ông ta là tay cáo già nhất.
“Có lẽ chúng đã ra khỏi nhà rồi,” Geli nói. “Fielding và Tennant đã hai lần làm thế. Dẫn chó của Fielding đi dạo! Tôi sẽ tung một đội vào rừng ngay bây giờ.”
“Nein,” Ritter ngăn. “Tennant sẽ nghe thấy bọn họ.”
“Anh có ý gì hay hơn?”
“Tôi sẽ đi một mình.”
“OK. Tôi sẽ cài đặt một máy đo trường nhìn. Tennant có thể tìm cách chạy.”
“Tôi không nghĩ thế. Chạy thì quả là ngu ngốc. Mà Tennant không ngu.”
“Tại sao ngu?”
“Khi chạy thì người ta không đưa phụ nữ đi theo. Như vậy sẽ nhanh và nhẹ hơn.”
Geli cười một mình. “Tennant không giống anh đâu Liebchen(3) ạ.”
Ritter cũng cười. “Hắn cũng là đàn ông đấy chứ?”
“Hắn là người Mỹ và lớn lên ở miền Nam. Tôi biết nhiều gã như hắn hồi trong quân ngũ. Những anh hùng bẩm sinh. Tính cách lãng mạn. Nhiều tên chết vì thế.”
“Giống như lão người Anh?” Ritter hỏi.
Geli nghĩ đến Andrew Fielding. “Đại loại thế. Thôi tiếp tục đi. Bảo Corelli bao vây mặt trước.”
“Ja(4).”
Geli ra khỏi ghế và bắt đầu dạo bước trên lối nhỏ giữa các giá đặt các thiết bị điện tử. Ả định gọi cho Skow lần nữa, nhưng Skow không muốn bị quấy rầy. Được thôi. Ả sẽ gọi khi Tennant chạy trốn, rồi xem thằng cha tự đắc này còn nói gì về chuyện già néo đứt dây nữa không.
Chú Thích:
1. Không có gì (tiếng Đức).
2. Không (tiếng Đức).
3. Cưng.
4. OK (tiếng Đức).
 

Truyện DẤU CHÂN CỦA CHÚA Giới thiệu CHƯƠNG 1 CHƯƠNG 2 CHƯƠNG 3 CHƯƠNG 4 !!!13649_9.htm!!! Đã xem 39306 lần. --!!tach_noi_dung!!--


CHƯƠNG 8

--!!tach_noi_dung!!--
    
ôi lặng lẽ di chuyển giữa hàng cây tối thẫm. Rachel kêu lên như một con gấu mù quờ quạng phía sau tôi. Trên đường phố Manhattan có lẽ cô vận động như một trung vệ lão luyện, nhưng rừng xa lạ với cô. Tôi đi chậm lại chờ cô theo kịp rồi bảo cô nắm vào sau thắt lưng tôi. Cô làm theo.
Khi chúng tôi đi khỏi nhà chừng năm mươi mét, tôi hỏi, “Bây giờ cô đã tin những điều tôi nói về Fielding chưa?”
“Tôi tin anh làm việc với ông ấy,” Rachel đáp. “Nhưng tôi không chắc ông ấy bị giết. Tôi nghĩ anh cũng thế.”
Tôi nhảy qua khúc cây mới đốn, rồi giúp cô vượt qua. “Tôi tin rằng ông ấy bị giết. Chỉ có hai người trong Dự án Trinity phản đối những việc đã làm. Fielding là một, và bây giờ ông ấy chết. Tôi là người thứ hai.”
“Anh có định nói cho tôi nghe về Trinity bây giờ không?”
“Nếu cô muốn nghe. Tôi tin giờ cô đã hiểu điều đó nguy hiểm cho cô.”
Cô xuýt xoa khi bị cành cây thạch nam cào vào tay. “Tiếp tục đi.”
“Khi cô đến nhà tôi hôm nay, tôi đang quay băng video để đưa cho luật sư của tôi. Ông ấy sẽ mở nó trong trường hợp có chuyện xảy đến với tôi. Tôi không bao giờ hoàn thành cuộn băng ấy được. Và sự thật là, tôi lo không biết có còn sống đến sáng mai nữa không.”
Cô dừng lại trước lối mòn bị cây cỏ che lấp. “Sao anh không báo cảnh sát? Lu Li rõ ràng là cũng nghi ngờ giống anh, và tôi nghĩ có đủ chứng cớ gián tiếp để...”
“Cảnh sát thành phố không thể điều tra NSA. Và đó là kẻ đang giám sát Trinity.”
“Thế thì gọi cho FBI.”
“Chẳng khác nào bảo FBI điều tra CIA. Quan hệ giữa hai cơ quan ấy tệ đến mức bất kỳ việc gì cũng mất hàng tuần mới xong. Nếu cô thật sự muốn giúp tôi, hãy trở thành băng ghi hình cho tôi. Nghe những điều tôi nói ở đây, rồi về nhà giữ kín cho mình.”
“Và nếu có chuyện gì xảy đến với anh?”
“Gọi cho CNN và New York Times, kể với họ mọi thứ cô biết. Cô càng kể sớm bao nhiêu càng an toàn bấy nhiêu.”
“Sao anh không làm thế? Đêm nay?”
“Vì tôi không chắc là mình đúng. Vì tổng thống có thể tìm cách liên lạc với tôi lúc tôi đang nói. Và bởi vì, dù điều này nghe có vẻ trẻ con, đây là vấn đề an ninh quốc gia.”
Ôm con chó nhỏ đang rên rỉ của Lu Li bên tay trái, tôi nhét khẩu súng vào túi quần và nắm tay kéo Rachel tiến lên. Thêm bốn mươi mét nữa, tôi thấy phía trước bóng tối càng dày đặc. Cây cối rẽ ra hai bên như hai hàng lính thưa thớt, và một bức tường nhân tạo đã chắn trước mặt tôi. Khi mắt tôi điều chỉnh lại tầm nhìn, tôi thấy cánh cửa mà tôi biết nằm kia. Tôi mở nó ra bằng bàn tay rỗi và dẫn Rachel vào. Chúng tôi bước vào vùng lòng chảo ngập ánh trăng, với những dãy đá chẻ xếp hàng.
“Trời,” cô thốt lên.
Giảng đường trông như thể được một phép màu đưa từ Hy Lạp đến cánh rừng Carolina này. Bên phải chúng tôi là sân khấu treo, bên trái là những bậc thang đá dẫn qua các hàng ghế ngồi lên đến hàng cao nhất. Phía trên không xa lắm là đường Country Club. Từ trên con đường nhìn xuống tầm nhìn bị chắn gần hết bởi rừng thông và rừng cây gỗ cứng, nhưng tôi vẫn thấy những vệt sáng đứt quãng của đèn pha ô tô quét qua đầu chúng tôi.
Tôi cầm tay Rachel dắt lên bậc thềm đá và dẫn cô đến rìa sân khấu. Ở đó tôi quấn dây xích Maya vào một cột đèn thấp. Trong lúc con chó đánh hơi thứ mùi phảng phất nào đó, tôi đặt máy ghi âm xuống mép sân khấu và ấn nút RECORD. “Tôi là David Tennant, tiến sĩ y khoa,” tôi nói. “Tôi đang nói với bác sĩ Rachel Weiss của trường y, Đại học Duke.”
Khi phát lại. Tôi có một bản sao tĩnh lời nói của mình. Tôi nhìn đồng hồ. “Chúng ta cần nói chuyện dưới mười phút.”
Rachel nhún vai, mắt cô đầy vẻ tò mò.
“Trong hai năm qua, tôi làm việc cho một Dự án đặc biệt của Cục An ninh Quốc gia. Nó được biết đến dưới tên gọonClick="noidung1('tuaid=13649&chuongid=32">CHƯƠNG 31 CHƯƠNG 32 CHƯƠNG 33 CHƯƠNG 34 CHƯƠNG 35 CHƯƠNG 36 CHƯƠNG 37 CHƯƠNG 38 CHƯƠNG 39 CHƯƠNG 40 CHƯƠNG 41 CHƯƠNG 42 CHƯƠNG 43 CHƯƠNG 44 CHƯƠNG 45 Phần kết Lời cảm ơn