Tối hôm ấy, cả đêm tôi không ngủ được.
Hết khóc, tôi lại trằn trọc trên giường. Mắt trừng trừng nhìn lên nóc mùng. Hàng trăm ý nghĩ từ đâu kéo đến.
Tất cả những thước phim về người cha ruột khốn khổ như quay lại trong đầu tôi. Ngày mai rồi tôi sẽ gặp lại người trong Sở Thú. Tôi sẽ xưng hô với người thế nào để tránh cho người xúc động? Ôi cha ơi! Bây giờ con mới biết người là cha ruột của con! Và với tâm trạng ngập đầy cảm xúc như thế. Mắt tôi không làm sao nhắm lại được.
Mãi đến lúc ánh sáng từ phương đông ló dạng, bình minh của 1 ngày chủ nhật chờ đợi đến, tôi vội vã nhảy xuống giường ngay. Rửa mặt chải đầu sơ sài, tôi đi ngay ra cửa. Nền đường còn ướt đẫm sương đêm.
Đường sá thật vắng, và khi tôi đến trước Thảo Cầm Viên thì cổng còn chưa mở. Nhìn vào đồng hồ, còn cách hẹn giờ gặp những 3 tiếng. Lâu quá! Tôi chọn 1 chiếc ghế đá gần cổng ngồi chờ và sắp xếp những điều cần làm khi gặp lại người cha ruột. Tôi tự nghĩ có nên kể lể lại cho người nghe sự nhớ thương của mẹ không? Tôi phải trình bày thế nào để sau đấy, tôi sẽ đưa người về nhà... nhưng chắc chắn là người sẽ không đi đâu.
Vậy thì tôi sẽ đi theo người. Cha muốn đưa tôi đi đâu cũng được. Cuộc sống hẳn không thoải mái như những ngày qua. Nhưng chắc chắn là tôi sẽ giúp được cha tìm lại được hạnh phúc. Tôi sẽ cố làm sao để người lấy lại niềm tin yêu cuộc đời. Ít ra cuộc đời vẫn còn có ý nghĩa. Khi người vẫn còn 1 đứa con, biết đến người, thương cảm đến với người. Và tôi cứ thế ngồi chờ, thật lâu, cửa Thảo Cầm Viên mới mở.
Tôi tìm đến cái điểm hẹn cũ. Chiếc ghế đá cạnh cây Tùng Hương Ấn Độ. Ngồi đấy với cõi lòng nôn nóng. 9 giờ hơn mà sao người vẫn chưa đến? Tôi đứng lên ngồi xuống không yên.
Có 1 ông phu quét đường, dừng chổi trước mặt tôi, người hỏi:
-Cô có phải là cô Trầm Bội Dung không?
Tôi giật mình đáp:
-Vâng, tôi là Trầm Bội Dung đây, còn ông là ai?
Ông ta không đáp mà nói:
-Có 1 người đàn ông nhờ tôi đưa cho cô bức thư này.
Và ông móc trong túi ra. Tôi ngạc nhiên đỡ lấy phong thơ. Nét chừ rắn rỏi quen thuộc. Tôi vội mở ngay ra xem.
Bội Dung con!
Hãy tha thứ cho cha về chuyện không thể chờ gặp con 1 lần cuối cùng, trước khi đi xa. Nhưng cha biết làm sao hơn? Khi con nhận được thư này thì ta đã phải đi rồi.
Nhưng mà con đừng buồn. Trong cuộc đời này có bao nhiêu thứ mà ta chủ động được đẩu? Cũng nào có lệ thuộc vào sự sắp xếp của ta chứ? Với ta thì được gặp lại con, đã là 1 hạnh phúc quá lớn rồi. Biết được mẹ con và con sống hạnh phúc, ta thấy định mệnh đã khoan dung cho đời ta quá nhiều rồi, còn đòi hỏi gì nữa! Ta nào dám mong mỏi gì hơn?
Bội Dung!
Con có biết không, chưa bao giờ ta được sống 1 cách sung sướng và vui vẻ như mấy tháng vừa qua. Ta đã tưởng chừng như ta đã lên được đến tận thiên đàng. Con đã mang đến cho ta nhiều an ủi, hạnh phúc. Biết con ngoan, con nên người. Ta không còn sung sướng gì hơn.
Ta hết sức cảm ơn cha mẹ con. Người đã khéo dạy dỗ con cái. Ta cũng cảm mơn con nữa. "Đứa con gái nhỏ dễ thương của ta". Ta có thể gọi con 1 lần cuối về cái danh xưng đó chứ hở Bội Dung?
Đã bao nhiêu năm qua rồi, ta đã mơ ước được gặp và được gọi con như vậy.
Bội Dung!
Con nên nhớ rằng, con đã có 1 gia đình hạnh phúc. Được cha mẹ thương yêu là 1 hạnh phúc con ạ. Ta mong rằng con ý thức điều đó, và hãy trân trọng cái hạnh phúc hiện có của mình. Hãy yêu kính cha mẹ hiện có của con. Vì họ là người cha và người mẹ tốt nhất trên cõi đời này đó con ạ.
Thôi ta đi đây!
Chúc con vui vẻ và hạnh phúc.
Một người cha.
Ký tên.
Đọc xong bức thư tôi nhìn lên, thấy người phu quét rác vẫn còn đứng gần đấy. Tôi chạy vội đến nghẹn giọng hỏi:
-Ông ơi! Ông là gì của người viết lá thư này?
-Không là cái gì hết - Người phu quét rác nói - Nhưng tôi biết ông ta.
-Vậy địa chỉ của ông ta ở đâu? Bác làm ơn cho biết đi.
-Ông ta không có nhà - Người phu quét rác nói - Ông ta đến từ 1 nơi rất xa đây. Mấy tháng trước ông ta xin tạm ngụ tại nhà tôi. Ông ấy là 1 người tốt.
-Nhưng bây giờ ông ta ở đâu rồi?
Tôi quýnh quáng hỏi, người phu quét rác ngần ngừ 1 chút nói:
-Ông ta đã đi rồi - Và nhìn về phía chân trời xa ông tiếp - Ông ấy đã đi thật xa, và sẽ không bao giờ trở lại cõi đời này nữa.
Lời của ông làm tôi choáng váng. Tôi thấy mọi vật trước mặt mình như tối sầm lại:
-Ý ông nói là...
Người phu quét rác không để tôi kịp nói thêm, tiếp:
-Ông ấy đã chết rồi!
-Chết rồi?
-Vâng - Người công nhân nói 1 cách bình thản - Trước đó, ông ta đã sớm mắc bệnh ung thư gan. 1 thứ bệnh bất trị. Theo lời ông ấy kể lại thì cách đây hơn năm, bác sĩ ở bệnh viện tuyên bố là ông ta chỉ có thể sống cao lắm là 6 tháng nữa thôi... nhưng rồi như có 1 phép lạ, chẳng hiểu sao ông ấy lại kéo dài được cuộc sống của mình cả năm. Thứ 2 tuần rồi, lúc đi làm về, ông ta than mệt, và như biết mình không còn sống được bao lâu nữa. Ông ấy đã gọi tôi đến bên giường. Trao cho tôi phong thư và bảo là sáng chủ nhật sau lúc chín giờ đến đây gặp cô và đưa cho cô.
khuya lắm rồi. Bên ngoài hòan toàn yên lặng, chỉ có tiếng gió thổi qua khóm cây rì rào. Đêm bình lặng nhưng tôi cảm thấy mọi thứ chẳng có vẻ bình thường chút nào. Một nỗi lo sợ vu vơ bỗng xâm chiếm lấy tâm hồn tôi.
 Con gái của mẹ, mẹ chẳng biết bao giờ con mới lớn nổi!
 Đó là câu kết luận của mẹ, mỗi khi nghe tôi cãi bướng một điều gì, mà người phải chịu thua.
 Hôm ấy, khi mẹ bỏ đi ra ngoài, tôi khép cửa phòng lại. Lúc đó tôi mời yên tâm. Suýt tí thì mẹ đã khám phá ra bí mật mà tôi giữ kín.
 Nhưng vừa quay người lại, tôi chợt giật mình. Ngoài khung cửa sổ, người đàn ông lạ lại xuất hiện. Ông ta giống như một bóng ma. Sự xuất hiện đột ngột, đến độ tôi không kịp phòng bị. Cảm giác sợ hãi lan rộng trong tim. Ý đồ gì đây? Nhưng rồi nhìn cái khuôn mặt đau khổ, buồn bã, cái ánh mắt như van xin, tôi lại thấy đây hẳn là một người lành chứ không phải kẻ dữ. Nhưng với thái độ phản kháng, tôi đã lùi ra sau (thật ra thì lúc đó tôi không thể không sợ được, vì ông ta đứng thật sát cửa). Tôi nắm chặt lấy hai nắm tay lại, lắp bắp nói:
 - Ông... ông... là ai vậy?
 Người đàn ông lạ nhìn tôi. Ánh mắt chẳng có gì dữ tợn, trái lại như vui sướng... Ông ta không trả lời ngay, nhìn tôi rất lâu như vậy, rồi gật đầu như ra hiệu bảo tôi đừng sợ. Tôi thu hết can đảm, bước tới gần phía cửa sổ, ông ta lại khoát khoát tay như vẫy chào tôi với nụ cười. Nỗi lo sợ tan dần trong đầu, thay vào đấy là cái cảm giác tò mò, hiếu kỳ càng lúc càng như thúc giục trong tôi.
 Tôi hỏi:
 - Ông tìm ai? Ông muốn gì?
 - Tôi không tìm ai cả — Ông ta lại nói, giọing nói miền Bắc, hơi trầm – Tôi đứng ở bên ngoài gần tháng nay, nghe cô kéo đàn rất hay. Mà tôi thì rất thích nghe đàn nhất là cái bản "Những ngày phiêu bạt" đấy. Tiết tấu của nó dễ tạo cho lòng người một tình cảm man mác buồn. Thí dụ như cô là một người không nhà không cửa, vô gia đình, khi cô nghe cái bản nhạc này, cô mới có cảm nhận được hết cái hay của nó. Tôi nghe cô đàn mấy hôm nay. Tôi cũng biết chút đỉnh về âm nhạc. Cô đàn khá đấy, nhưng phải chi lồng đước cái tình cảm vào bản nhạc thì hay biết mấy.
 Lời nhận xét của người đàn ông xa lạ làm tôi ngạc nhiên.
 Một người sống lang thang như vậy, sao lại có kiến thức về âm nhạc chẳng kém một nhạc sĩ lành nghề. Lại còn biết cả tên bản nhạc nữa
 Tôi hỏi:
 - Ông là ai?
 Người đàn ông lạ cười - nụ cười có cái gì cay đắng:
 - Một kẻ sống lang thang.
 - Một kẻ sống lang thang? Tôi thốt lên rồi nhìn thẳng vào mặt ông ta, tôi không còn e dè nữa - -Thế thì tại sao ông cứ đứng trước cửa sổ phòng tôi để làm gì? Ông muốn gì?
 Người dàn ông lạ không trả lời thẳng câu hỏi của tôi, ông ta nhìn tồi cười, rồi nói:
 - Ngày mai, tôi có thể hầu chuyện với cô không? Tôi có chuyện muốn nói. Sáng mai tôi sẽ đứng trước cổng trường chờ cô lúc tan học, được chứ?
 Tôi ngạc nhiên:
 - Ông biết tôi còn đi học?
 - Vâng. Tôi còn biết cả trường hiện cô đang học. Biết cả thời khóa biểu của cô nữa đấy!
 - Ồ!
 Tôi ngạc nhiên. Ông ta đã theo dõi mình bấy lâu nay, vậy mà không hề hay biết. Tôi chưa kịp nói gì thì đã nghe người đàn ông lạ nói:
 - Mai là ngày thứ năm, cô sẽ có tiết học từ một đến ba giờ chiều? Đúng không? Cô là sinh viên năm thứ hai chuyên ngành violon, Nhạc viện thành phố. Tôi còn biết là cô học rất giỏi...
 - Ông là ai?
 Tôi tròn mắt nhìn ông ta, nhưng người đàn ông lạ đã nhạy cảm trấn an:
 - Đừng sợ, chẳng ai làm gì cô đâu, nhất là với những cô gái tốt bụng và giàu lòng nhân từ như cô. Tôi muốn gặp cô chỉ với thiện chí. Cô hiểu và thông cảm. Tôi muốn cô tin tưởng tôi.
 Có nên tin không? Tôi phân vân. Nhưng rồi nghĩ lại, chắc không đến đỗi nào đâu, một con người có kiến thức về âm nhạc như vậy thì không thể là kẻ ác được. Vả lại, cái ánh mắt của ông ta, cái ánh mắt đặc biệt như đầy sức mạnh làm cho tôi như bị lôi cuốn, bối rối. Tất cả tạo cho tôi niềm tin, tôi gật đầu, nói:
 - Thôi được, vậy thì ngày mai, lúc ba giời rưỡi chiều tôi sẽ gặp ông trước cổng trường vậy.
 Tôi định quay đi, nhưng ông ta lại nói:
 - Khoan đã, tôi muốn xin cô một điều.
 - Điều gì?
 - Đừng kể lại chuyện này cho người nhà cô biết, nhất là mẹ cô.
 Lời của ông ta làm tôi do dự. Mặc dù năm nay tôi đã mười tám tuổi, ý quên, mười chín tuổi. Nhưng mà, tôi chưa hề làm một chuyện gì mà qua mặt cha mẹ tôi. Nhưng tại sao phải giấu cha mẹ chuyện này? Có gì không phải? Tôi đắn đo. Nhưng rồi cái ánh mắt như van xin, khẩn cầu của ông ta, khiến tôi lại mềm lòng. Tôi gật đầu, rồi vừa khép cửa lại vừa nói:
 - Thôi được, ông đi đi, mai sẽ gặp!
 Ông ta bỏ đi.
 Tôi vừa khép cửa xong thì cũng may thật, tôi nghe thất có tiếng chân trước cửa phòng, rồi tiếng hỏi của cha:
 - Bội Dung này. Giờ mà còn chưa ngủ à?
 - Dạ, con đang chuẩn bị đi ngủ đây, nhưng mà tại sao cha lại biết?
 - Vì cha thấy đèn còn sáng. Vả lại, cha cũng nghe tiếng con nói chuyện, mà con đang nói chuyện với ai đấy?
 - Dạ đâu có -Tôi vội vã chối, buông màn cửa xuống rồi thêm - Con đọc thơ mà cha tưởng là con nói chuyện à?
 - Đọc thơ ư?
 Cha vừa hỏi, là cánh cửa cũng bật mở. Cha bước vào với tẩu thuốc trên miệng, người nhìn tôi với nụ cười:
 - Con lại tập tành đọc thơ từ bao giờ vậy? Đâu thử đọc cho cha nghe một bài xem.
 Chết chửa! Từ xưa đến giờ có bao giờ tôi đụng đến thơ ca đâu! không từng nói dối nên nói ra là bị bể bạc, nhưng là con người lanh trí, nên tôi vội vã nghĩ đến mấy câu thơ mà mình đã từng học ở dưới trung học.
 Tôi đọc:
 "Anh không thấy nước sông Hải Hà từ thùng cây đổ xuống
 Cuồn cuộn đổ ra hồ bơi đi mãi không bao giờ quay lại... "
 Cha tôi đã ôm bụng cười lăn, cái tẩu thuốc trên miệng người suýt rơi xuống đấy. Rồi người hỏi:
 - Ai dạy con bài thơ đó vậy?
 Tôi quên mất, nhưng rồi cũng nghĩ ra, hình như đây là một bài thơ của ông Lý Bạch, Lý Ngư gì đấy! Có điều chắc tôi đã đọc sai, nên mới bị cha cười như vậy.
 Cha nói:
 - Con dù gì cùng lớn rồi, đừng có nghịch ngợm mãi. Bài thơ của người ta hay như vậy mà lại sửa đầu sửa đuôi làm mất cả cái ý thơ. Thôi, bây giờ cũng khá khuya rồi, đi ngủ đi, đừng có vớ vẩn nữa.
 Nói xong người quay lưng đi ra cửa, nhưng rồi đến cửa, cha lại quay lại:
 - Ồ quên nói cho con biết chuyện này. Công ty của cha vừa mới tuyển dụng được một kiến trúc sư trẻ, tốt nghiệp ở đại học California mới về. Cậu ấy rất giỏi, tên là Đường Thanh Cao, cũng khá điển trai. Chủ nhật tới, con đừng đi đâu nhé. Cha đã mời cậu ấy đến đây dùng cơm. Con phải ở nhà tiếp khách đấy!
 - Ồ cha! Tôi kêu lên - Con đã nói với cha bao nhiêu lần rồi. Con không thích bạn trai. Con cũng chưa muốn lấy chồng đâu. Bảo anh chàng "đường muối" "cao đơn hoàn tán" gì đó đi chỗ khác chơi. Con bận lắm.
 - Con bận gì?
 - À thì bận... Bận... đàn
 Tôi lúng túng bối rối.
 Cha lắc đầu:
 - Đây là chuyện quan trọng. Con không nên nói đùa mãi. Thôi được rồi, đi ngủ đi, mai sẽ tính.
 Cha nói và bước ra cửa, người không có vẻ gì không hài lòng, trái lại tôi thấy người có vẻ rất vui. Đợi cha ra ngoài xong, tôi khép cửa lại
 Khép cửa xong là tôi leo lên giường ngay, nhưng không hiểu sao tôi lại không buồn ngủ. Đây là lần đầu tiên trong đời tôi biết thế nào là thao thức. Nhắm mắt lại mà cái khuôn mặt của người đàn ông lạ cứ lởn vởn trong đầu, nhất là cái đôi mắt. Đôi mắt u ẩn làm sao đấy, không phải chỉ có thết, tôi cũng bị bứt rứt vì hôm nay là lần đầu tiên tôi nói dối với cha me. Nói dối chỉ vì một người đàn ông xa lạ không quen biết. Tại sao tôi lại làm như vậ? Tôi cũng không biết!
 Cứ thế tôi trằn trọc mãi cho đến gần sáng mới ngủ được
 Và qua ngày hôm sau. Đúng ba giờ rưỡi chiều. Vừa ra khỏi lớp nhìn ra cổng trường tôi đã trông thấy người đàn ông lạ mặt
 Hôm nay, khác với mọi hôm, con người ông ta có vẻ chải chuốt hơn. Tóc chải khéo, rẽ ngôi kỹ lưỡng, áo ủi thẳng. Đặc biệt ông ta có vẻ thật vui. Cứ cười luôn miệng. Điều đó làm ông ta như trẻ hẳn.
 Thấy tôi bước ra, ông tiến tới tự nhiên, đỡ lấy hộp đàn trên tay, rồi nói:
 - Chúng ta tìm một nơi nào nói chuyện nhé?
 Không hiểu sao tôi lại rất bình thản, tôi nói:
 - Tùy ông.
 - Vậy thì mình vào Sở thú vậy. Ở đấy khá vắng, được chứ?
 Ông ta hỏi. Tôi suy nghĩ. Sở thú! Ở đấ6 khá nhiều bóng râm, nhưng mà, bây giờ là ban ngày. Giữa thanh thiên bạch nhật chắc không có gì nguy hiểm đâu. Vả lại, người đàn ông này cũng có vẻ lương thiện... thế là tôi nhận lời, cùng ông ta đến Thảo cầm viên.
 Thảo cầm viên cách trường cũng không bao xa nên chúng tôi đã đi bô. Trên đường chẳng ai nói gì với nhau cả. Tôi thì căng thẳng lại tò mò. Không hiểu ông ta muốn nói chuyện với tôi, mà nói chuyện gì?
 Đến Thảo cầm viên, lựa chiếc băng đá dưới gốc cây dừa, chúng tôi ngồi xuống. Nghĩ cũng lạ, tại sao tôi lại co thể đi riêng rẽ với một người từ trước đến giờ không quen biết. Ngay cả tên ông ta là gì, tôi còn chưa rõ, chứ đừng nói đến gốc gác ông ta. Kỳ thật!
 Người đàn ông xa lạ đã ngồi đấy yên lặng. Một cánh tay đặt trên thành ghế, tuy trang phục đơn sơ cũ kỹ, nhưng không che mất cái phong cách lịch sự của một người quý phái, có học. Tôi cũng ngồi đấy ngắm ông ta. Chờ đợi sự mở lời nhưng chỉ thấy ông ta yên lặng.
 Trước băng ghế chúng tôi ngồi, hơi xa một chút có một cây dáng thấp lùn với những chiếc lá hình kim. Ông ta nhìn cái cây đó một chút, rồi nói:
 - Cô có biết không, cái loài thực vật này là một giống hiếm, nó di thực từ Ấn Đô. Ba bốn tháng mới nở hoa một lần, mà mỗi lần nở là cho một loài hoa màu trắng tinh khiết có hương thơm ngát. Đứng ở thật xa mà vẫn có thể ngưởi thấy mùi hương.
 Tôi ngạc nhiên nhìn ông ta:
 - Làm sao ông biết điều đó?
 Người đàn ông lạ cười, rồi nhìn tôi:
 - Tôi đã đi đến thật nhiều nơi, gần như phiêu bạt khắp phương trời nên biết được rất nhiều thứ...
 - Sống như ông vậy là sướng quá!
 - Không sướng đâu, tôi đã làm một cuộc phiêu bạt bắt buộc, đó là cái quả mà tôi phải trả cho tội lỗi của mình.
 Rồi quay sang tôi, ánh mắt có chút xót xa, phiền muộn, ông tiếp:
 - Có lẽ là cô muốn biết tại sao tôi cứ đứng ngoài cửa cô nhìn vào, phải không?
 - Hôm trước ông đã bảo rồi, ông thích nghe tôi đàn.
 - Đó chỉ là một lý do.
 - Thế thì tại sao?
 - Một tháng trước đây, tình cờ tôi đi ngang qua cổng trường cô. Ngay lúc trường đang tan học. Và tôi đã trông thấy cô. Thế là tôi cứ đi theo cô đến tận nhà. Biết được nhà cô, rồi khám phá thấy nhà cô có một khung cưả sổ gần sát mặt đường, thế là sau đó, tôi không ngăn được lòng. Tôi cứ thường đến đấy, đứng bên ngoài nhìn vào nhà cô.
 - Đó không phải là một lý do chính đáng!
 Tôi nói mà cảm thấy không hài lòng.
 - Vâng, lý do đó chưa đủ — Người đàn ông lạ sau một giây suy nghĩ nói. Giọng nói lúc này lại ngập đầy xúc động - Cái ly do chính là vì... cô đẹp lắm, cô lại giống hệt như đứa con gái của tôi.
 Tôi ngạc nhiên kêu lên:
 - Ồ. Con gái của ông? Có nghĩa là ông cũng đã từng có gia đình?
 - Vâng - -Người đàn ông lạ mặt gật đầy. Khuôn mặt dàu dàu — Nếu ngày đó mà tôi và đứa con gái không bị thất lạc nhau, thì bây giờ, nó cũng lớn như cô.
 Tôi nhìn ông ta. Cái ánh mắt buồn buồn kia làm tôi cảm động:
 - Nhưng mà.. nhưng mà... tại sao ông và con gái ông lại thất lạc nhau chứ?
 - Chuyện đó thì.. Ông ta nhìn tôi cười nhe, rồi lắc đầu nói — Nói ra phức tạp lắm, chưa hẳn nói ra mà cô hiểu.
 - Thì ông cứ nói đi, chắc chắn tôi hiểu mà.
 Tôi nói nhưng ông ta vẫn lắc đầu:
 - Thôi, không nói tốt hơn.
 - Nếu ông không nói tôi về ngay.
 Tôi bướng bỉnh nói. Và đương nhiên người đàn ông lạ chẳng muốn tôi bỏ về, nên nói:
 - Đơn giản là như vầy, vợ tôi vì giận tôi, nên đã bế nó theo.
 - Tại sao vợ ông lại giận ông? Nhìn ông tôi nghĩ chắc cũng không đến nỗi nào? Như vậy có nghĩa là... Bà ấy là... một người đàn bà thiếu trách nhiệm?
 Tôi nói và chợt nhiên liên tưởng đến nội dung những quyển tiểu thuyết tình cảm đã đọc. Đôi vợ chồng trẻ yêu nhau lấy nhau vì tình không gặp thời, kiếm không ra tiền cung phụng cho bà vợ tiêu xài. Thế là cái thế lực vật chất quyến rũ lôi cuốn... người đàn bà đả nhẹ dạ bỏ đi... Để lại cho ông chồng trái tim tan vỡ...
 Nhưng người đàn ông lạ đã cắt ngang sự tưởng tượng của tôi:
 - Không, không phải.. Vợ tôi là một người đàn bà tốt, lo cho chồng con. Nhưng mà.. thôi, chuyện phức tạp lắm, nói ra cô không hiểu đâu. Trên đời này..
 Ông ta ngưng lại, mắt đăm đăm nhìn cây Tùng Hương Ấn Độ trước mặt, rồi nói:
 Không biết phải nói thế nào, giải thích thế nào. Có điều lúc đó tôi còn trẻ quá... nên khá nông nổi.. tôi đã không làm chủ được mình... nhưng mà...
 Ông thở dài.. Và bắt đầu kể chuyện của mình cho tôi nghe.
 Nắng đã sụp tắt ở hướng tây. Ráng hồng buổi chiều sao lại buồn thảm và thê lương chi lạ


Chương: 8

Mùa hè trôi qua, mùa thu đến! Mặt trời sau những ngày họa động cật lực đã bắt đầu thấm mệt muốn nghỉ ngơi, nên tiết trời trở nên mát hẳn.
Người bắt đầu khoác thêm áo. Kẻ giàu thì có thêm áo lông, áo len, còn người nghèo thì cũng có thêm 1 chiếc áo gió. Tôi và "người đàn ông lạ" vẫn gặp nhau thường xuyên. Tình cảm cũng khắng khít hơn ngày cũ rất nhiều. Chúng tôi trở nên thân tình. Ông ta là người rất thích cảnh trí vắng vẻ, nên thường đưa tôi đến những vùng đồi cao rộng ở ngoại ô. Ông hay kể cho tôi nghe tiểu sử của Chopin, Beethoven, lại còn chỉ cho tôi cách ngắm sao trời để chọn phương hướng, nói về những phong tục tập quán kỳ lạ của các dân tộc ít người ở phương Bắc, hay những bất ngờ lý thú trên đường mà ông ta đã gặp phải khi phiêu bạt khi xưa.
Có 1 chuyện là sau lần đi chơi ở hồ Bích Đầm, ông ta lại không nhắc đến chuyện đi xa nữa.
Ở gần bên ông, tôi thấy từng phút từng giây như ngập đầy niềm vui. Tôi thường vui miệng gọi ông ta là "Bố gìa". Bởi vì ông ta cứ lúc nào cũng coi tôi như là con. Ông thường gọi tôi là "Đứa con gái nhỏ nhắn của cha", ông bảo tôi là hoá thân của đứa con gái mà ông đã thất lạc. Không hiểu sao tôi không phản đối cái danh xưng đó, mà nhiều lúc lại còn thấy thích là khác.
Ông ta cũng có 1 giọng hát ấm âm thổ. Nhiều khi ngồi cạnh, nghe ông ta hát những bản nhạc lừng danh thế giới mà mê người. Tiếng hát thật truyền cảm - 1 con người đa tài như vậy, mà trớ trêu thay đời lại quá long đong!
Hôm ấy, chúng tôi đến Bích Sơn chơi, vì không phải là chủ nhật, nên ở đây rất vắng khách. Chúng tôi đã chọn 1 chỗ gần suối nước. Ngồi trên tảng đá cao. Ông nhìn tôi, rồi nói:
-Để ta hát cho con nghe 1 bản nhạc này nghe.
Những bản nhạc mà "người đàn ông lạ" hát thường là những bản nhạc hay, nên tôi không phải lựa chọn. Và không đợi ý kiến tôi, người bắt đầu hát. Bài hát khá lạ, tôi chưa hề nghe qua bao giờ. Nó có âm điệu trầm bổng như mây bay, như nước chảy. Lúc đầu nhẹ như những cơn gió lay động rồi sau đó cuốn hút, quay cuồng vội vã như rã rời. Lời hát không phải bằng tiếng mẹ đẻ nên tôi nghe không hiểu hết ý, nhưng phải nói, đây là 1 bản nhạc rất hay.
Tôi hỏi:
-Bản nhạc gì vậy? Của nước nào hở bác?
-1 bản tình ca của Ý - Ông ta đáp mà mắt long lanh. Có cái gì say đắm làm khuôn mặt ông như rạng rỡ - Bội Dung có biết không? Đã lâu lắm rồi, tôi thường hát bản nhạc này. Tôi hay hát mỗi khi buồn. Bởi vì đó là cái bản mà người vợ cũ của tôi rất thích nghe. Lần nào tôi hát, cô ấy cũng ngồi bên cạnh và tôi phải hát đi hát lại 2, 3 lần. Cho đến lúc có con nhỏ... Trong những đêm đông. Mỗi khi tôi về muộn. Cô ấy ngồi bên cạnh lò sưởi chờ, thường thì không vui. Thế là tôi trỗi giọng hát này lên. Mọi thứ đều được hàn gắn ngay sau đấy. Cô ấy sẽ đến cạnh bên tôi, tựa đầu lên vai tôi. Còn con gái tôi thì nằm yên trong nôi, nó đã có khiếu về nhạc ngay từ nhỏ...
Rồi ông quay sang nhìn tôi xúc động:
-Đấy Dung thấy đấy, con người khi tuổi đã xế chiều thì bao giờ cũng khao khát 1 mái ấm gia đình hạnh phúc.
Tôi không để ý lắm đến chuyện đó, tôi chỉ nghĩ đến bài hát, nên nói với ông ta:
-Bài hát âm điệu nghe thì hay thật, nhưng bằng tiếng nước ngoài nên con không rõ lời.
-Vậy thì để tôi dịch nó sang tiếng Hoa - Ông ta nói với nụ cười buồn - Thật ra thì lời tiếng Hoa này cũng không phải của tôi mà phần lớn vợ tôi đã đặt. Cô ấy là người có khiếu về văn chương hơn tôi. Để tôi hát thử cho cô nghe nhé.
Trước khi hát, ông ta đã đọc lời cho tôi chép. Đó là 1 bài hát tràn ý thơ:
Nụ xuân vừa hé nụ
Muôn hoa tươi sắc màu
Nước bên khe ngừng chảy...
Lắng nghe chim rừng ca
Xuân đến bên dòng sông buổi sớm
Én liệng bên cành liễu rũ thưa
Đừng quên nhé em!
Cuộc đời là hạnh phúc
Đừng quên nhé anh!
Cuộc tình của đôi ta
Cả cuộc đời này
Nguyện cùng nhau mãi mãi
Mọi thứ rồi sẽ qua đi
Tình vẫn không tàn
...
Sau khi đọc xong, ông ta bắt đầu hát lại, lần này bằng tiếng Hoa. Tôi ngồi yên lắng nghe mà thấy hồn như bay bổng. Ông ta đã hát dứt bản nhạc lúc nào không hay.
Thấy tôi yêu bản nhạc. Ông hát lại lần nữa.
Và lần này không dằn được lòng, tôi nài nỉ:
-Bác hãy dạy cho cháu hát đi.
Ông ta lắc đầu:
-Không được, dạy rồi con mà thích cứ ca nhai nhải, phiền lắm.
Tôi làm mặt giận, đứng dậy:
-Nếu vậy con về.
Ông ta suy nghĩ rồi nói:
-Thôi được, với 1 điều kiện là khi biết rồi, con không được hát cho mọi người nghe nhất là cha mẹ con, chịu không?
-Tại sao vậy?
-Vì nếu họ biết, họ sẽ biết cả chuyện con gặp ta, và như vậy phiền lắm. Và như vậy cũng có nghĩa là con đã phạm vào điều hứa hôm trước với ta nữa. Đồng ý chứ?
-Vâng, con hứa.
-Vậy thì được, và đây cũng là bài hát cuối cùng ta dạy cho con đó nhé.
-Tại sao lại cuối cùng?
-Bởi vì ta sắp rời khỏi đây rồi - Ông ta ngưng lại 1 chút rồi tiếp - Từ rày về sau không biết ta còn gặp lại nhau không.
-Ồ đừng! - Tôi chụp lấy tay ông ta lắc mạnh - Bác đừng có đi, bác đã từng bảo là ở đây có con là bác đã vui lắm ư? Bác đi mà không quyến luyến, không nhớ con sao hả bác?
-Nhớ, nhớ quá đi chứ - Ông ta nói, khuôn mặt dàu dàu - Nhưng mà ta phải đi thôi, con phải biết là ta đi mà rất đau lòng. Đấy là 1 chuyện bất đắc dĩ, con ạ.
Rồi ông vỗ nhẹ lên bàn tay tôi, khuyến khích:
-Bao giờ ta đi rồi, con nhớ phải sống 1 cách thoải mái, phải vâng lời cha mẹ. Con cần phải ý thức được là mình đã có 1 mái nhà quá là hạnh phúc. Hãy nâng nui và quý trọng nó. Không ai cũng có được 1 mái ấm chan hoà như con.
Tôi không dằn được nước mắt, nói:
-Bác đi đâu, bác cho con biết đi, có xa lắm không? Có đi khỏi cái xứa Đài Loan này không?
Ông ta gật gù:
-Có lẽ xa xứ con ạ. Chắc có lẽ là đi khỏi cái đất nước thân yêu này.
-Nhưng bác định đi đâu bác phải biết chứ? Hãy cho con biết đi. Nếu không đến thăm bác được thì con sẽ viết thư thăm hỏi bác.
Nhưng ông ta chỉ cười và không nói gì cả.
Tôi hỏi tiếp:
-Thế bác định bao giờ mới đi?
-Cũng sắp rồi. Có lẽ tuần sau hoặc tuần sau nữa.
-Con muốn được đưa bác đi.
Tôi nói mà lòng đau thắt, phải cố gắng lắm mới không để nước mắt tràn ra tiếp. Từ xưa đến giờ tôi nổi tiếng là đứa con gái cứng cỏi, vậy mà không hiểu sao hôm nay nước mắt cứ chực trào ra.
Tôi siết mạnh bàn tay "người đàn ông lạ" nghẹn ngào nói:
-Phải cho con biết ngày bác ra đi, để con được đưa tiễn.
Bất chợt ông ta vòng tay qua ghì đầu tôi vào ngực, tôi nghe giọng nói của ông ta cũng tắc nghẹn:
-Con ngoan của ta, con đừng khóc, con gái mà khóc nhè người ta cười chết.
Nhưng mà, cái tiếng "con ngoan của ta" của ông ấy, đã làm nước mắt tôi tràn ra. Tôi khóc oà thành tiếng. Tôi cũng không ngờ tình cảm của mình dành cho ông ấy lại mạnh mẽ như vậy, có 1 cái gì thiêng liêng bí ẩn buộc chặc lấy tim tôi, làm tôi vừa kính trọng vừa lưu luyến. Nghe tin ông ta sắp đi xa, tôi có cảm giác như sắp bị mất đi 1 cái gì quí hiếm. Tôi thấy lòng quặn đau và như 1 đứa trẻ thơ đang dỗi hờn, tôi ghì lấy ông lắc mạnh:
-Không! Không! Con không đồng ý cho bác đi đâu hết. Bác hãy ở lại đây với con.
-Đừng khóc, Bội Dung con! - Ông ta nói - Con hãy yên chí nếu còn cơ hội ta sẽ trở lại đây thăm con. À mà ta có đi ngay bây giờ đâu? Chúa nhật tuần sau ta còn gặp con 1 lần cuối cùng ở Sở Thú kia mà?
Nhưng tôi lắc đầu nói:
-Không! Con không chịu! Nếu bác thật sự mà bỏ con ra đi, thì bác đúng là 1 người không có lương tâm.
Ông ta nghe vậy thở dài nói:
-Biết làm sao bây giờ? Thôi để chúa nhật tuần sau rồi sẽ quyết định.
Suốt hôm ấy, cùng đi chơi với "người đàn ông lạ" mà tôi không còn cái cảm giác vui vẻ như mọi khi. Không phải chỉ có 1 mình tôi mà chính ông ta cũng vậy. Hai người đi bên nhau mà yên lặng nhiều hơn là nói. Đến lúc chia tay, như mọi lần, ông ta cũng đưa tôi ra đến xe buýt, nhưng khi tôi bước lên xe, tôi lại có cảm giác như ông ta đã xa tôi thật rồi. Cái ánh mắt của ông ấy nhìn tôi qua kính xe như phủ bởi 1 lớp mù sương, người ông như già hẳn đi. Những vết nhăn trên trán và đôi má như hóp lại. Ông khoát khoát tay, tôi vẫy tay chào lại, khi xe lăn bánh 1 khoảng xa, tôi quay đầu lại, vẫn thấy ông còn đứng đó, cái vóc dáng cô độc giữa vệ đường vắng, đầy những chiếc lá vàng rụng rơi. Chợt nhiên lòng tôi nhói đau. Tôi có 1 linh cảm. Tôi sẽ vĩnh viễn không còn gặp ông ta nữa!