Giấc ngủ đến thật ngon, thật ngọt và khi tỉnh giấc, ánh sáng trong phòng đã nhạt nhòa, đèn đường hắt lên xuyên qua cửa làm lấp lánh những hạt sáo pha lê. Tôi giật mình quay người lại, mùi thuốc lá thoảng nhẹ vào mũi và tôi bắt gặp ánh mắt của Hoàn.Chàng đang ngồi tựa lưng vào tường, vừa hút thuốc vừa ngắm tôi với nụ cười trên môị- Ồ, mấy giờ rồi anh?Hoàn nhìn đồng hồ.- Gần bảy giờ rồị- Bảy giờ đêm à?Tôi nhảy nhỏm lên, Hoàn cười:- Dĩ nhiên là bảy giờ đêm rồi, em đã ngủ một hơi hơn mười tiếng đồng hồ em biết không?- Thế sao anh không mở đèn?Hoàn đưa tay mở đèn.- Anh ngại ánh sáng đánh thức em.Chàng nhìn tôi cườị- Trông em ngủ đẹp như trẻ con.- Thế...Tôi mở to mắt:- Anh chẳng có ngủ à?- Có ngủ một chút.Hoàn nói:- Thấy em ngủ ngon quá, anh ngồi đây ngắm luôn.Mặt tôi đỏ lên:- Chắc kỳ cục lắm?- Đẹp chứ kỳ đâụHoàn cúi xuống hôn lên chót mủi tôi, rồi vỗ nhẹ vaị- Bây giờ nếu em muốn ngắm thành phố La Mã thì dậy đi là vừạ- Tối rồi mà ngắm gì?- Thành phố La Mã không hẳn chỉ là thành phố cổ, nó sẽ biến dạng tùy theo buổi sáng, trưa hay tối, ngắm lúc nào cũng có cái đẹp cả.Hoàn nói, tôi ngồi dậỵ- Anh quay mặt sang nơi khác đi, em muốn thay áọVân Hoàn chăm chú nhìn tôi:- Tử Lăng.Chàng chậm rãi:- Em đừng quên là bây giờ em đã là vợ anh rồi nhé.Tôi đỏ mặt.- Nhưng...Nhưng em chưa quen.Hoàn thở rạ- Thôi được.Chàng quay người lại nhìn ra cửa sổ, tôi bắt đầu thay áo, nhưng vừa thay được nữa, thì đột nhiên Hoàn quay lại ôm tôị Tôi hoảng hốt đưa tay chận ngực, Hoàn nhìn sâu vào mắt nói:- Em cũng cần tập quen đi là vừạTôi vừa giận, vừa tức, cằn nhằn. Hoàn chỉ cười trừ. Thay áo xong, chợt nghe có tiếng muổng nỉa va chạm bên phòng khách, tôi nói:- Anh ơi, chắc có trộmHoàn cườị- Gina đấỵ- GinạTôi bàng hoàng chưa kịp lên tiếng, Hoàn đã tiếp.- Đấy là một người đàn bà Ý.Thôi đúng rồi! Tôi lặng ngườị- Trời ơi, mới ngủ có một chút mà anh đã mang bà ta về đây rồi saỏ Hoàn hơi khựng lạị- Đừng ngu vậy, em biết nấu cơm, giặt rửa không chứ?- Em đã nói với anh.Tôi thấy đau nhói tim.- Là em không thể làm một người vợ hoàn toàn cơ mà.Hoàn ôm tôi vào lòng.- Anh không phải nói thế, anh cũng không muốn em phải lo việc bếp núc, nhưng Gina là người đày tớ đảm đang.Chàng nói và tôi chợt hiểu rạ- Anh muốn em hứa với anh điều này nhé?- Điều gì?- Từ rày về sau đừng nhắc đến người đàn bà Ý đó nữạ Em nhắc tới khiến anh có mặc cảm phạm tộị- Nếu anh chẳng có lỗi thì sao anh lại có mặc cảm đó?- Anh không có lỗi thật.Hoàn nói:- Có điều đứng trước mặt em, sự tinh trắng và tinh khiết của em khiến anh cảm thấy ngại ngùng.Tôi mở to mắt, không hiểu chàng nói gì, nhưng nhìn ánh mắt thành thật của chàng, tôi bất giác gật đầu và hứa sẽ không bao giờ nhắc đến người đàn bà đó nữạ Hoàn vòng tay qua người tôi với nụ cười mãn nguyện, chàng dìu tôi về phía phòng ăn. Gina là một bà vừa cao lớn vừa béo, thấy tôi vào bà đã cúi chào cung kính. Cơm tối đã làm xong, mùi bơ nóng mũi, ngửi thấy mùi bơ tôi mới nhớ ra từ sáng đến giờ chưa có một miếng gì vào bụng.- Tử Lăng, em dùng thử món mì Ý xem. Gina làm cho chúng ta dùng đấỵ Đến Ý thì phải dùng món ăn Ý mới hợp tình.- Em đói quá rồịNgồi vào bàn tôi nóị- Bây giờ dù món ăn Ý, Tây Ban Nha, Pháp hay Nhật gì, em cũng nuốt trôi được hết.Trước mặt tôi là dĩa mì thật to, tôi ăn ngấu nghiến. Hoàn yên lặng ngồi cạnh nhìn tôi ăn, trong khi Gina có vẻ thật hài lòng.Sau bữa cơm, tôi và Hoàn ra phố.Gió đêm đầu hè thoảng nhẹ, thành phố cổ xưa hiện ra dưới chân đồi, trước mặt tôị Những ngọn đèn thắp sáng, ngôi nhà thờ ngàn năm xưa sừng sững trời cao, tháp chuông rồi những bức tượng điêu khắc, vòi phun nước, cung điện hoang phế, cổ tích hòa lẫn với những kiến trúc văn minh hiện đại, thành phố mang vẻ thật đặc biệt. Vân Hoàn không dùng xe, chàng dìu tôi đi bộ một khoảng đường dàịĐột nhiên có tiếng gió ngựa, rồi phía trước hiện ra một chiếc xe song mã. Hai con ngựa thật trắng, với bờm lông trên đầu, kéo một chiếc xe đẹp, tôi suýt kêu lên.Hoàn đưa tay ngoắc xe lại, nói mấy câu tiếng Ý với gã phu xe, rồi dìu tôi bước lên. Chúng tôi vừa ngồi xuống, ngựa đã bắt đầu chạỵ Tôi thở rạ- Em có cảm giác như mình nằm mơ.Hoàn xiết chặt người tôị- Anh sẽ bảo xe chạy đủ mọi chỗ để em ngắm hết cả thành phố La Mã nhé.Vó ngựa nổ đều trên đường nhựa, hết quảng đường rộng đến ngỏ hẽm. Cảnh đêm đẹp và sạch vô cùng. Ánh trăng treo cao trên trời khiến sao mất đi vẻ rực rỡ của nó. Trăng sáng quá, phủ đầy cả đầu ngựa, cả tôi và thành phố cổ. Tôi như ngẫn ngơ, tất cả những gì đang xảy ra hình như chỉ có trong mơ thôị Bóng đêm mờ ảo với sương nhạt.- Anh Hoàn, chúng ta nằm mơ hay thật đâỷHoàn cúi xuống.- Nằm mơ đấy, chúng ta nằm mơ thấy một giấc mơ.Trong mơ tôi không hề trông thấy La Mã, có điều La Mã đẹp hơn những gì tôi đã thấy nhiềụ Xe chạy một lúc bỗng ngừng lại, Hoàn kéo tôi xuống xẹ Trước mặt tôi đông đặc cả người và xẹ- Xuống đây anh đưa em thăm suối trinh nữ, một con suối danh tiếng nhất thành La Mã nàỵ Theo lời đồn thì nó linh lắm, muốn khấn gì cũng mãn nguyện cả. Em muốn khấn không?- Muốn.Tôi nói và chạy ngay về phía suối, những bức tượng đá thập đẹp nhìn những bọt nước quanh co dưới ánh trăng lóng lánh như những hạt ngọc, và những đồng bạc trắng xóa dưới suối, tôi ngỡ ngàng. Con người sao dẩy đầy mơ ước thế nàỵ Ngẩng đầu lên gặp ngay ánh mắt của Hoàn.- Em khấn thế nào anh?- Quay lưng về phía suối, ném qua hai đồng xu, em sẽ có quyền ước hai điều nguyệnTôi làm theo lời chàng, mắt Hoàn sáng ánh dưới trăng. - Em ước gì đấỷTôi đỏ mặt.- Không, em không nói đâụChàng cười và nhún vai không hỏi thêm.Chúng tôi lại leo lên xe ngựạ Gió thật mát, những âm thanh lốc cốc lộc cộc nghe thật êm tai, tóc tôi tung theo gió, Hoàn phải giữ lạị Xe tiếp tục chạy trong gió, trong đêm và cả ngàn năm sử xa vờịLần này xe ngừng trước một bờ thành rộng lớn, chúng tôi xuống xẹ Đến gần bờ tường tôi mới biết đây là một phế tích danh tiếng của La Mã. Đứng trên cao nhìn xuống ba chiếc cột trụ cao lớn đại diện cho đế quốc La Mã ngày nào sừng sững trong đêm. Dưới ánh trăng, cung điện cũ im lìm, cửa thành thờ thẩn đứng nhìn từng hàng trụ dài chen chúc, đến đâu cũng gặp tượng. Nhìn cảnh tàn tạ, nghĩ đến thời cực thịnh ngày nào, yến tiệc linh đình, đèn đuốc rực rỡ, lòng tôi chợt bâng khuâng. Vương hầu khanh tướng gì cũng thế thôi, một kiếp hồng trần rồi cũng mai một. Anh hùng ư? Đẹp nghiêng ngữa giang san ư? Có hơn gì một đống gạch vụn, rồi cũng vỡ nát, cũng đi vào hư vô.Lâu đài đâu không thấỷYến tiệc đâu không bàỷGiang sơn rồi đổ nát...Tôi chợt cao hứng ngâm nga, Hoàn vòng tay sau lưng tôi nhại giọng.Tiếc lâu đài đổ nát,Tiếc yến tiệc không bày,Tiếc giang sơn đổ nát...Tôi quay lại nhìn sâu vào mắt chàng. Trong thoáng giây, tôi chợt thấy Hoàn gần gủi và hiểu tôi thật nhiều, di tích lịch sử vẫn còn nằm dưới chân. Tôi thấy mình quá may mắn, không phải sống trong thời quá khứ đã trôi qua mà là sống ở hiện tại, sống với tất cả niềm vui sinh tồn.Rồi lại lên xe, chúng tôi đến công trường Venise chiêm ngưởng viện bảo tàng, rồi sân giác đấu với những chiếc hang tròn thả thú. Tôi không dám nghĩ đến cảnh chiến đấu giữa người và thú. Sân rộng quá, tôi hỏi Hoàn.- Nếu đấu trường này ngồi đầy thì có thể chứa được bao nhiêu người hở anh?- Khoảng năm mươi ngàn.Tôi liên tưởng đến hình ảnh năm mươi ngàn người ngồi cổ vỏ la hét...Máu của người và thú nhuộm đỏ, sự vật vã giữa sống với chết, để rồị..Bây giờ còn lại gì? Võ sĩ? Thú, khán giả ngày xưa giờ ở đâủ Tôi rùng mình rút đầu vào ngực Hoàn, chàng xiết chặt người tôi, hỏi:- Em làm sao thế?- Em rất mừng khi biết mình đang sống.Tôi nói:- Chỉ có sống, dù sống trong chớp giây mới là thực, dù biết rằng rồi mấy nghìn năm sau ta lại giống như những vị vui chúa của đền đài này, ta sẽ trở thành dĩ vãng cho người phê phán...Tôi nhìn chàng.- Vì vậy, sống là quý rồi phải không anh?Chàng nhìn tôi say đắm và sau cùng cúi xuống.- Anh yêu em, Tử Lăng.Tôi đăm chiêụ- Giữa khung cảnh hoang phế đẹp đẽ thế này, giữa ánh trăng...Em tin rằng điều anh vừa nói là thật.- Thế có nghĩa là từ trước đến nay em không hề cho rằng anh yêu em à?- Vâng.Tôi thành thật.- Nếu thế, anh cưới em làm gì?- Có lẽ vì hiếu kỳ.- Hiếu kỳ?Hoàn ngạc nhiên, tôi gật đầụ- Vâng, em trẻ tuổi, trinh khiết, đó là điều anh đã từng nóị Chính vì sự khác biệt giữa em với những người đàn bà anh từng giao du mà anh cưới em.Hoàn đăm đăm nhìn tôị- Đó là điều em nhận xét về anh? Chàng hỏị- Thôi được, anh mong rằng một ngày nào đó em sẽ hiểu anh nhiều hơn.Chúng tôi ngồi xe tiếp tục cuộc du hành dưới trăng. Xe chạy thật chậm, cổ thành La Mã như ngủ yên, hết con đường này đến con đường khác, mãi đến lúc trăng sắp lặn, xa phu và ngựa đều mỏị Bốn giờ hơn chúng tôi mới trở về nhà.Về đến nhà lòng vẫn còn ngập đầy tình cảm mơ màng, vẽ trử tình của khung cảnh vẫn còn miên man đâu đâỵ Tôi lười biếng thay áo ngủ. Tôi thay trước mặt Hoàn, và đây là lần đầu tiên tôi không đòi hỏi chàng quay mặt đi nơi khác.Lúc chui vào chăn, Hoàn mới quay sang ôm tôi, chàng nhẹ nhàng ve vuốt...Tôi rút vào lòng chàng, một chút sợ hãi, lo lắng và...say đắm len lỏi trong dạ- Anh Hoàn...- Ờ...- Anh biết em đã khấn gì không?- Không, nhưng anh không bắt buộc em phải nóị- Nhưng em muốn nóịTôi dựa đầu vào càm chàng, bàn tay rụt rè đặt trên lòng ngực ấm.- Điều khấn đầu tiên của em là cuộc hôn nhân của chị Bình với anh Liêm hoàn toàn hạnh phúc, và điều khấn thứ hai là...Anh với em sẽ bền chặt nhau mãịHoàn có vẻ ngẩn ra, một lúc lâu chàng mới cúi xuống hôn lên trán, lên môi, lên má tôị Chiếc áo ngủ tuột mất. Hình ảnh hai con ngựa trắng tung vó trên đường phố La Mã lại hiện rạ..Và mây mù đến, tôi như bay bổng lên trờị..Rồi người con gái rùng mình biến ra thành đàn bà, và tôi trở thành vợ chính thức của Hoàn.Nửa năm trôi qua, trong nửa năm đó, chúng tôi bận rộn liên miên. Thế giới không ngờ to lớn quá, có nhiều thứ để tôi nhìn. Chỉ một thành phố La Mã mà tôi đã không viếng hết nói chi là những thành phố khác. Viện bảo tàng quốc gia, nhà thờ St. Paule, Milan...từ những danh họa thế giới đến những di vật thời cổ, ngắm hoài không hết. Ơ? Rome hơn ba tháng tôi mới có thể quen được thành phố một phần nàọSau đấy, Hoàn lái chiếc xe thể thao màu đỏ xinh xắn của chàng đưa tôi đi khắp Âu Châu, Pháp, Đức, Hy Lạp, Thụy Sĩ, Anh...nơi nào cũng đến. Ban ngày thăm viếng các di tích lịch sử và thắng cảnh, tối đến vũ trường, phòng trà nghe nhạc...Cuộc sống ngập đầy không khí tươi mát và bận rộn, nhưng đến cuối năm là tôi bắt đầu chán. Bao nhiêu khung cảnh đẹp thu vào đầy cả óc cộng thêm cái lạnh thấu xương của mùa đông Châu Âu, mưa tuyết suốt ngàỵ..khiến tôi khó chịụ Nhìn khuôn mặt bơ phờ của tôi, Hoàn biết và đã cho kết thúc cuộc chơị Chúng tôi trở về thành phố La Mã.Về tới nhà đã thấy một chồng thơ cao ngất chờ đón, tôi ngồi xuống cạnh lò sưởi lật từng bức ra xem, đa số là của cha, tỉ mỉ hỏi thăm sức khỏe, trấn an và cho biết tin tức ở nhà...Cha mẹ vẫn mạnh, chị Bình và Sở Liêm đang sống đời bình thường. Cha nhắc đến chị Bình và Liêm khiến vết thương cũ ngày nào trong tim tôi như khơi lạị Tôi biết mình chưa hề quên chuyện xưạTiếp tục đọc những bức còn lại, tim tôi như ngưng đập khi thấy lẫn lộn trong đống thơ một bức với nét chữ Sở Liêm. Tôi e dè nhìn sang Hoàn, hình như chàng chưa phát giác được cử chỉ bất thường của tôi, chàng đang uống rượụ Tôi vội vã mở thư. Bức thư ngắn với những mủi gai nhọn.“...Có lẽ Lăng và Hoàn đã đi khắp Âu Châu rồị Khi Lăng ngồi trong Moulire-rouge uống champagne, không hiểu Lăng có nghĩ đến một nơi xa xăm bên bờ bên này có người nghĩ đến Lăng không? Không hiểu Lăng rồi có còn nhớ đến khu rừng đẹp ngày nào ơ? Đài Loan, nơi đã từng có những cơn mưa bụi mùa đông? Tôi nghĩ có lẽ tất cả những ký ức kia chắc cũng đã phai tàn giữa cuộc sống văn minh vật chất ơ? Phương Tây rồi, hay ít ra nó cũng bị đắm chìm, quên lãng giữa những giọt Champage trong dạ hộị..“...Lục Bình rất dễ thương, nàng đúng mực vợ hiền. Buổi sáng tôi đến sở, chiều tối mới về...Bình thường đem những công việc hàng ngày làm được ra khoẹ..Chúng tôi thường nhắc đến Lăng luôn, từ tính gàn đến sự hay suy tư của Lăng, bức mành sáo và những cơn mơ mộng hàng ngàỵ..Bây giờ không hiểu Lăng có còn những giấc mộng ngày nào nữa không...”Lá thư rời khỏi tay, tôi ngồi bất động như pho tượng. Chuyện cũ...chuyện cũ...Tôi lại nhặt thư lên và ném vào lò sưởị Một đóm lửa đỏ lóe lên rồi màu trắng của giấy biến mất, rồi đến phong thư. Khi tôi ngẩn đầu lên mới chợt thấy Hoàn đang lặng lẽ nhìn tôi từ bao giờ.Tôi mở miệng định giải thích, nhưng Hoàn đã xua tay, chàng đẩy ly rượu sang tôị- Anh pha cho em đấy, nhạt chứ chẳng nồng đâụTôi nâng ly hớp nhẹ, mùi rượu nồng nhẹ.- Anh tập thói xấu cho em.Tôi nói:- Lúc xưa em khồng hề biết uống rượụHoàn bước qua ngồi xuống cạnh tôi, lửa soi đỏ cả mặt chàng.- Uống rượu không có gì là xấu cả.Hoàn nói:- Say được là cả một sự sung sướng.Chàng nhìn thẳng vào mắt tôị- Mai em muốn đi đâu chơi không?- Không, em thích ở nhà hơn, vả lại chúng mình cũng vừa mới đi chơi về mà?- Có thật em thích ở nhà chứ?Hoàn đột ngột hỏi khiến tôi giật mình. - Anh hỏi thế có nghĩa gì?- Không có gì cả.Hoàn cúi xuống hôn lên mặt tôị- Anh chỉ mong rằng em thích ngôi nhà này, nó sẽ ấm cúng đối với em.Tôi nhìn về phía lò sưởị- Em thích.Tôi nói:- Anh nhìn kìa, lửa đỏ thế này không ấm saỏHoàn nhìn tôi thật lâụ- Mong rằng điều em vừa nói là thật.Chàng đứng dậy bước đến tủ rượu, tôi ngồi yên hớp cạn ly trong taỵTối hôm ấy tôi cứ lăn lộn mãi, tôi nằm mơ thấy khu rừng ngày nào, thấy mưa, thấy tôi ngồi sau yên xe Sở Liêm, xe chạy thật nhanh trên con lô. Bắc Tân...Liêm vừa lái xe vừa hét tọ- Anh yêu Lăng. Anh yêu Lăng.Nhưng đột nhiên một chiếc xe cam nhông thật to không hiểu từ đâu chạy đến lủi về phía chúng tôị Tôi hét to lên. Xe ngã... đường nhuộm đỏ máụ..chiếc Scooter tan tành...Tôi gọi lớn.- Anh Liêm...Trời, anh Liêm!Hình như có người ôm lấy tôi lắc nhẹ. Tiếng của Hoàn buồn bã bên taị- Lăng, tỉnh dậy em...Em nằm mơ hử...Tỉnh dậy em!Tôi choàng tỉnh dậy, mồ hôi đổ ướt cả áọ Hoàn xiết chặt tôi vào lòng, cánh tay rắn chắc của chàng khiến tôi hồi tỉnh.- Lăng, anh đây này, đừng sợ...Đó chẳng qua chỉ là giấc mộng thôi!Chương 16Năm mới bắt đầụThời tiết vẫn còn lạnh, mùa đôi dai dẳng làm tôi mệt mỏị Những pho tượng và phế tích thành La Mã không còn hấp dẫn tôi, kể cả món mì ống của Gina bơ sữa không làm tôi phì mập, trái lại khiến tôi ốm nữa là khác. Vân Hoàn vẫn nồng ấm, vẫn vồn vã, không có một lý do nào để trách chàng. Tôi bắt đầu học gia chánh, chăm sóc nhà cửa và chợt thấy công việc của người nội trợ đầy tính chất nghệ thuật, chỉ cần một đôi tay khéo của người đàn bà là hạnh phúc sẽ bền vững hơn.Và khi mùa xuân thật sự trở lại, tôi đã làm được vài thức ăn Tàụ Hoàn từ nhà hàng trở về, lần đầu thử được món ăn chính tay tôi làm, chàng đã ngạc nhiên, sung sướng ăn như một người bị đói trên ba tháng.- Anh không ngờ thức ăn em nấu tuyệt thế nàỵHoàn nói:- Anh cũng không ngờ cô vợ bé bỏng hay hờn dỗi của anh cũng biết làm cơm. Thật không ngờ! Không ngờ...Tôi cười, ôm choàng lấy chàng.- Anh là người chồng dễ yêu, anh biết chứ?Hoàn giữ lấy tay tôị- Lăng này!- Dạ.- Bây giờ là mùa xuân rồi, em biết không?- Dạ biết.- Ở mãi trong thành phố chẳng bao giờ em ngửi được mùi xuân. Nhưng ra ngoại ô, em sẽ nhìn thấỵ- Anh có đề nghị mớỉ- Đúng vậỵHoàn kéo tôi đến trước mắt, bắt tôi ngồi lên đùi chàng.- Em có nhớ là mình còn một căn nhà gổ ở ngoại ô chứ?Tôi gật đầụ- Em có muốn đến đó ở chơi ít lâu không?Tôi lại gật đầụThế là ngay sáng hôm sau, chúng tôi mang theo đầy đủ nhu yếu phẩm, trực chỉ căn nhà gổ. Trong trí tưởng tượng của tôi, bằng khoảng cách từ thành phố đến đấy cao lắm là Đài Bắc đến Bích đầm. Không ngờ, bắt đầu từ buổi sáng chúng tôi đã phải đi hơn mười tiếng đồng hồ, trời ngã bóng mới đến nơịĐấy là một khu rừng hoang dại có những thân cây cao vút cả người ôm.- Nhà ở trong rừng à?Tôi ngạc nhiên hỏi, chàng quay lạị- Nhà không ở trong rừng thì đâu có tình?Bốn bề chỉ có rừng với rừng, những giọt nắng cuối cùng của buổi chiều vàng nhạt xuyên qua cành lá. Bây giờ là mùa xuân. Vâng, tôi nhớ ra và mùa xuân đang ngập đầy cây cỏ, những lộc non đã đâm chồi, cỏ xanh ngát, loài hoa lá hợp lại nở rộ, mùi hoa thoảng với mùi lá mới tạo cho tôi cảm giác đê mê. Tôi hít một hơi thật dài, những đám mây trắng xây thành với nền trời xanh.- Rừng đẹp quá!Tôi kêu lên:- Sao anh không mang em đến đây sớm một tí?- Anh muống mang từ lâu rồịHoàn cườị- Nhưng vì còn thiếu một thứ.- Thiếu gì?Tôi ngạc nhiên nhưng Hoàn vẫn làm ra vẻ bí hiểm.- Một tí nữa em sẽ biết ngaỵXe vòng qua mấy khúc đường, bây giờ tôi đã có thể nhìn thấy những căn nhà gổ. Thì ra, đây không thể gọi là nhà gổ tầm thường, nó chính là một khu biệt thự. Những ngôi biệt thự xinh xắn mà người ở trời Âu yêu thích, có rừng, có hồ nước để kẻ nhàn du chèo thuyền, câu cá...Quả nhiên, đúng như điều tôi đoán. Tôi đã nhìn thấy hồ, một cái hồ thật rộng giữa rừng xanh. Nắng lấp lánh biến màu nước xanh lam thành màu vàng chóị Tôi thở rạ- Sao lại thở ra thế?Hoàn nhìn tôi hỏi:- Ở đây cái gì cũng đẹp hết. Em không ngờ tạo hóa lại có óc thẩm mỹ thế nàỵ- Thế em có biết công trình tuyệt tác của tạo hóa là gì không?- Không.- Em đấy!Tôi thẫn thờ nhìn Hoàn, sự cảm động như mũi thuốc dịu dàng lan tràn trong mạch máụ Tôi định nói với chàng nhiều thứ, những lời mật ngọt đầm ấm, nhưng không hiểu sao tôi không nói được. Lời nói vừa đến cửa miệng thì hình bóng Sở Liêm lại hiện ra mắt. Tôi lắc đầu cố xua đuổi nhưng...Tôi có thể nói dối với Hoàn được không? Không, không được.Xe ngừng lại, Hoàn vỗ vai tôị- Sao lại thẩn thờ như vậỷ Đến nhà rồi mà!Tôi giật mình tỉnh ra mới thấy xe đang ngừng trước một căn nhà gổ. Ồ! Đúng là một căn nhà gổ thật! Cả một ngôi nhà rộng đều được ghép bằng những thân cây to sậm màu, kể cả mái ngóịNgôi nhà nằm cạnh hồ nước, một chiếc cầu nhỏ đưa ra khơi, dưới chân cầu là chiếc thuyền con. Tôi đang ngắm thì một ông lão người Ý chạy ra mừng rở đón Hoàn. Tiếng Ý đối với tôi tuy vẫn còn xa lạ, nhưng tôi cũng đã có thể hiểu đại quát vài tiếng.- Anh đã chuẩn bị sẵn cả rồỉTôi hỏi:- Lão người Ý này là người làm của chúng tả- Không, ông ta là người ở khu nàỵHoàn đáp:- Mười mấy nhà ở đây hùn lại mướn ông ta chăm sóc cho cả khụCửa mở, vừa định bước vào chợt nghe tiếng ngựa hí.- Không lẽ anh lại sắp sẵn cả ngựa nữa saỏ- Trên đời này không có chuyện gì là không có thể cả.Hoàn cười nói:- Nếu em bước qua tay mặt, em sẽ thấy chuồng ngựa ngaỵTôi ném chiếc ví cho chàng, chạy vội qua phía tay mặt, quả nhiên trước mặt tôi là hai chú ngựa, một nâu sậm với những chòm lông bóng mướt và một màu trắng. Chúng uy nghi như thiên thần.Vân Hoàn bước tới cạnh, đưa cho tôi một miếng đường:- Em cho chúng ăn đi, chúng thích lắm đấỵTôi chìa tay ra, hai chứ ngựa dành nhau liếm, cảm giác nhồn nhột trong tay làm tôi buồn cườị- Ngựa của anh nuôị- Không phải, ngựa mướn đấỵHoàn nói: - Anh đâu có rộng rãi đến độ nuôi chơi những hai con ngựa, nhưng nếu em muốn, chúng ta có thể nuôi thử xem.Tôi chăm chú nhìn Hoàn.- Anh càng ngày càng khiến em cảm thấy đồng tiền gần như vạn năng.- Không hẳn thế.Hoàn lắc đầu:- Có thứ anh rất mong mỏi, nhưng đến bây giờ vẫn chưa mua đượcLời chàng thật khó hiểu, nhưng tôi không muốn nghĩ. Nép vào lòng Hoàn, tôi nói:- Việc anh giàu, không có gì đáng nói, vì trên đời này kẻ giàu rất nhiềụ Vấn đề ở đây là cách xử dụng đồng tiền, cách là cho người mến chuộng ưa thích...Tôi ngẩng đầu lên:- Cảm ơn anh thật nhiềụ Từ lâu em đã mơ ước sẽ được cởi trên lưng ngựa trắng để tung vó trong khu rừng màu xanh. Em không ngờ sự mơ ước đó đã thành được sự thật. Anh là người thực hiện sự biến đổi đó...Hoàn xiết mạnh tôị- Anh cũng mong rằng một ngày nào đó em cũng giúp biến mộng anh thành sự thật.Tôi châu mày chẳng hiểu chàng nói gì, nhưng Hoàn đã dìu tôi bước vào nhà.Trời ơi! Nhà gổ mà thế này saỏ Thảm dưới chân thật dày, lửa trong lò sưởi cháy đỏ, những bức tượng điêu khắc bằng đồng trên tường, bộ salon xinh xắn, một miếng da cọp lớn...và...một bức rèm kết bằng những hạt thủy tinh...- Ồ, anh Hoàn!Tôi kêu lên và chạy đến vén rèm lên.- Anh đã chuẩn bị bao giờ thế?Hoàn bước tới ôm ngang tôị- Ngay tuần trước.Tôi cảm động.- Anh chìu em thế nàỵ..Không sợ em hư đốn saỏ- Hãy để anh chìụHoàn nói khẻ:- Từ trước đến giờ anh chưa hề chìu ai cả. Chìu người cũng là một thú vui em có biết không?Tôi không hiểu, thật tình không hiểu, nhưng không ai chịu bỏ qua hạnh phúc của mình một cách dễ dàng như thế.Buổi tối, sau bữa cơm đơn giản, chúng tôi ngồi trước lò sưởi, nghe tiếng sóng vỗ bên hồ, tiếng thông reo trên rừng, ngắm sao trời và những giải sóng bọc dưới nước. Cả vũ trụ như lắng xuống, không còn gì khác hơn là tôi với Hoàn, nhà gổ, rừng cây, nước hồ và mộng.Hoàn ôm guitar, chàng bắt đầu tấu những ca khúc nhẹ. Nhớ tới lần khảy đàn rướm máu của chàng, tôi ngăn.- Đừng khải lâu quá nhe anh.- Tại sao vậỷTôi nằm xuống thảm, gối đầu lên đùi chàng với nụ cườị- Anh đã cưới được em rồi đâu cần phải thi hành khổ nhục kế nữảHoàn cù vào nách tôị- Em tàn nhẫn lắm nhé.Sợ nhột tôi lăn ra xa nhưng một lúc lại trở về.- Anh mới tàn nhẫn, chứ đâu phải em.- Tại saỏ- Người tạTôi nhíu môi:- Người ta sợ anh bị đau tay mà cũng không biết.Mắt Hoàn nhìn tôi thật bén.- Em...Em thấy đau lòng à?- Hừ.Tôi bẻn lẻn:- Thôi đừng làm người ta mắc cở nữạHoàn bắt đầu tấu đàn. Tôi nằm yên trên đùi chàng lắng nghẹ Hơi ấm trong hỏa lò tỏa ra, sưởi ấm mặt và tim chúng tôị Tiếng đàn thật kỳ diệu, đu đưa hồn người ra khỏi chốn mịt mù. Hoàn đàn lại bản “Cơn mộng xa”. Những điệp khúc chập chừng, tôi nhắm mắt lại, ơ hờ hát theọCho đến những giọt nhạc cuối cùng, Hoàn ném đàn xuống và môi kề môi, tôi vòng tay qua người chàng.- Anh Hoàn.- Hử?- Em muốn được thế này mãi bên anh.Hoàn có vẻ xúc động. - Em không nghĩ đến Sở Liêm nữa à?Lời Hoàn khiến tôi mở to mắt, một luồng điện bén nhanh qua tim. Bao nhiêu đầm ấm, hạnh phúc ban nãy chợt bay mất, tôi giận dữ.- Anh nhất định không nhắc đến tên đó không được à?Chàng ngồi thẳng lưng, mặt tái hẳn.- Nhắc đến tên đó làm em buồn à? Bao nhiêu lâu em vẫn chưa quên được cái tên đó saỏTôi yên lặng bước đến bên cửa sổ, ngồi ở đấy ngắm nước hồ lấp lánh xa xạ Trong phòng không có lấy một tiếng động. Không biết chàng đang làm gì...Chợt tôi nghe có tiếng cửa mở...Quay đầu lại thì Hoàn đang vụt ra khỏi phòng, tôi rượt theọ- Anh Hoàn!Chàng bỏ mặt tôi, con ngựa sắc nâu vút ra cổng, mang theo Hoàn về phía bìa rừng. Tôi ngở ngàng đứng nơi ngạch, gió hú qua rừng tạo thành những âm thanh buồn thảm. Bóng cây là đà trong ánh trăng. Đêm tối thật dễ sợ, tôi quay vào nhà đóng cửa lại, co ro bên lò sưởi với một trái tim mù tăm, không biết mình đã phạm lỗi gì, chỉ thấy tim nhói đau với những giọt nước mắt buồn tủịKhông biết tôi khóc được bao lâu, đêm có lẽ đã khuya lắm rồi, lửa trong lò sưởi sắp tắt, mà Hoàn vẫn chưa trở lạị Niềm cô đơn hằn đau, tôi mệt mỏi thiếp đi trên tấm da cọp.Thời gian trôi qua, có người bước tới cạnh, bế tôi lên, tiếng nấc vẫn còn trong mộng.- Anh Hoàn! Anh Hoàn!- Vang, anh đây!Có tiếng người nói, hơi ấm của lòng ngực khiến tôi mở mắt. Quả thật Hoàn đang bế tôi trong lòng chàng.- Anh đây này Tử Lăng!Tôi òa khóc.- Đừng bỏ em nữa nhé anh, đừng giận em nữạ- Ờ, ờ.Hoàn xiết mạnh, hôn lên trán tôi:- Anh bậy quá, xin lỗi em, anh đã làm mất một buổi tối đẹp, tha lỗi anh em nhé!Nghe chàng nói tôi càng khóc dữ, cơn lạnh đùng đùng kéo đến, Hoàn phải bế tôi lên giường đắp chăn thật dầy, nhưng tôi vẫn run rẩỵHoàn lại ôm chặt tôi, chàng muốn dùng thần nhiệt để hơ ấm cho tôị Chàng hôn và năn nỉ luôn miệng.- Em khỏe chưa Lăng? Em có thấy sao không? Ấm rồi chứ? Tha lỗi cho anh...Tại xúc động quá nên làm chẳng suy nghĩ, anh hứa với em là từ đây về sau sẽ không bao giờ có chuyện như vậy xảy ra nữa đâụTôi úp đầu trong lòng ngực rộng của chàng, tay chân bắt đầu ấm lạị- Đừng bỏ em một mình nữa nhé anh? Em có cảm giác...Tôi ngập ngừng:- Em cứ tưởng anh không cần em nữạNghĩ đến hình ảnh Hoàn bỏ đi ban nãy, tôi chợt rùng mình.Chàng nâng càm tôi lên, nhìn thẳng vào mắt.- Anh làm sao không cần em được? Ngu quá!Hoàn vừa nói, môi chàng vừa trợt lên môi tôịNgày hôm sau, một ngày đẹp trời, có nắng, ấm. Tất cả những phiền muộn đêm qua đã trôi theo giòng nước mắt. Nắng sớm ngập đầy phòng. Vừa bừng mắt dậy đã thấy Hoàn sắp xếp những chiếc áo cần mặt trong ngày của tôi để trên đầu giường. Từ lúc sang Âu Châu đến nay, tôi không còn bận tâm về chuyện ăn mặc nữạ Hoàn lúc nào cũng chu đáo, chàng lựa chọn màu vải và kiểu áo thích hợp cho tôi, lúc nào tôi cũng nổi bật một cách sung sướng. Lấy chồng là một nhà trang trí có khác!Bây giờ, trước mặt tôi là một bộ áo chẽn màu đen, một cái nón rộng cùng màu, chiếc áo choàng đỏ sọc vàng, giầy ống... Tôi nhảy xuống mặc vào, ngắm nghía, bất giác không nín được cườị- Em thấy mình sao giống mấy cô Mexico quá.Tôi nói:- Không, là nữ chúa rừng xanh chứ không còn là em.Hoàn bước tới ngắm tôi trong kính.- Em đẹp một cách lạ lùng, chưa bao giờ anh thấy em đẹp như vậỵNhìn vào kính tôi thấy Hoàn nói đúng. Thật vậy, ngay từ lúc bé, tôi đã có mặc cảm mình xấu như chú vịt đáng ghét. Thế mà ngắm trong kính, khuôn mặt thon nhỏ phớt hồng với một tấm thân nẩy nở toàn vẹn trước mặt làm tôi ngạc nhiên. Có lẻ tôi chỉ xấu khi đứng gần chị Lục Bình thôi, còn ngoài rạ..Cũng có thể nhờ Hoàn, chính chàng đã giúp cho tôi được chính mùi như vậỵ Đang mãi mê ngắm mình thì Hoàn kéo tay tôi dục.- Thôi đi chứ? Cô không định cởi ngựa nữa saỏ- A, cởi ngựa! Tôi sực nhớ rạ Ngồi trên lưng ngựa tung giữa đồng hoang, giữa rừng thẳm, tôi sung sướng bỏ chạy ra ngoàịChú ngựa trắng ngạo nghể nhìn tôi, tôi bước tới vổ hai cái vào mông nó với hai viên kẹọ Con vật thông minh và ngoan ngoãn, tựa mũi vào mặt, tôi phải né tránh với những tràng cười nhộn.Hoàn đã thắng yên xong, nhìn tôị- Em có thể lên ngựa được rồi đấỵ- Thế à? Nhưng nó cao quá, em cũng chưa hề cởi qua, té không?- Để anh bế em lên.Hoàn nói và làm liền. Ngồi trên yên ngựa tôi thấy khá vững tâm.Hoàn nháy mắt với tôị- Đấy, làm bất cứ điều gì cũng có một khởi đầụ Cởi ngựa không phải là chuyện dễ, nhưng em đừng lo, nó thuần rồi, không vứt em xuống đất đâu mà sợ, cứ yên tâm!Tôi không yên tâm cũng không được, ngựa đã sãi tới trước, đầu tôi căng thẳng, giữ chặt lấy giây cương. Hoàn đuổi theo, chúng tôi chạy song song nhaụ Chàng chỉ cho tôi cách xử dụng roi, cương và vó. Chỉ một lúc sau là tôi thành thuộc ngaỵ Sự kích thích của tốc độ khiến tôi nổi hứng, thúc mạnh vào hông, ngựa phóng nhanh, tôi suýt văng xuống yên.- Em muốn đùa với tử thần saỏ Đừng thúc mạnh thế, chậm tí.Tôi quay đầu lại nhìn chàng với nụ cườị- Em vẫn cởi đàng hoàng đây này!- Lúc nào em cũng muốn mạo hiểm.Hoàn nóị- Bây giờ phải cởi chậm lại xem.Bầu trời một màu xanh ngát, bãi cỏ chạy dài, con đường mòn nhỏ ngoằn ngoèo, hồ trong với những cánh hoa lá hợp nở dạị Gió quá mát, tôi buông cương, lòng mở rộng theo những lời cười đùạ Chúng tôi rượt nhau, đuổi nhaụ..Nắng chồm qua khe lá, nắng tan vỡ trên mặt hồ.Cả một buổi sáng cởi ngựa, đến lúc trở về nhà, tay chân tôi rã rờị Nằm bên lò sưởi, tôi để mặc cho Hoàn soạn bữa cơm trưạ- Sao, em thấy thế nàỏ- Gần như mấy khớp xương em vỡ ra hết.Tôi nói:- Lạ thật, em cởi ngựa chứ đâu phải ngựa cởi em đâu mà mệt chết được.Hoàn cườị- Ai bảo em ương ngạnh làm gì.Hoàn đưa bánh mì nướng đến miệng tôị- Người ta cởi một tí phải xuống yên, đằng nàỵ..Nào ăn no đi rồi ngủ, chiều nay chèo thuyền câu cá, để tôi có cá tươi ăn chứ.Tôi vẫn nằm yên nhìn chàng.- Anh Hoàn, đời sống thế này thần tiên quá phải không anh?Vâng, và suốt mùa hè năm ấy, chúng tôi gần như ở luôn tại nhà gổ, hết chèo thuyền, câu cá, cởi ngựạ..là lại dạo dưới rừng câỵ Đời sống không bận tâm với phiền muộn, cả hai cố gắng tránh nhắc đến tên Sở Liêm. Khi mùa đông trở về, băng giá không thích hợp với những người sinh trưởng ở vùng nhiệt đới như tôi, nên Hoàn đưa tôi qua Mỹ, sang San FranciscọKhí hậu San Francisco bao giờ cũng mát mẻ như mùa xuân ơ? Đài Loan, Hoàn bỏ ra một tuần để kiểm soát công việc làm ăn của chàng.Tính Hoàn là thế, bao giờ cũng tin tưởng bạn bè. Lạ một điều là bạn chàng rất trung tín, Hoàn không hề bị lường gạt, chàng cũng không hề đề cập đến việc làm ăn với tôi, nhưng tôi hiểu, sự nghiệp chàng càng ngày càng đỏ.Chúng tôi sống ơ? Mỹ nửa năm. Hoàn đã đưa tôi đi khắp nước Mỹ, từ Tây sang Đông, từ Nam chí Bắc. Chúng tôi đã viếng Los Angeles, chúng tôi đã tập thử cờ bạc, vui suốt sáng, viếng Hollywood, công viên Yellowstone, đài kỷ niệm chiến sĩ ơ? Washington, trụ sở liên hiệp quốc ơ? New York...Những người đàn bà Mỹ khờ khạo phơi cháy da trên bãi biển MiamịCứ thế, thời gian trôi nhanh, chớp mắt đã hơn hai năm xa Đài Bắc.Một hôm, ở nhà San Francisco, tôi nhận được thư cha, trong đó có một đoạn: “...Thường nhận được thư Vân Hoàn, biết đời sống chúng con ở hải ngoại đầm ấm, cha rất vuị Lục Bình với Sở Liêm đã dọn khỏi nhà hai vợ chồng bác Sở. Họ đã ra riêng. Lớp trẻ với tuổi già khó thích ứng nhau được. Bình thay đổi nhiều lắm. Sở Kỳ đầu năm này đã sang Mỹ theo học ở viện đại học Wisconsin. Mùa xuân này nó sẽ làm lể thành hôn với Đào Kiếm Ba, cả hai ơ? Mỹ cũng sống khá. Ai rồi cũng nên cả, chỉ có lớp tuổi già của cha, nuôi con lớn mong con nên người, rồi chúng lại vổ cánh bay đị..Nghĩ đến chuyện đó không khỏi buồn. Sáng ngắm kính, thấy tóc đã bạc đi một ít, chỉ sợ ngày con về...thì cha đã là một lão già tóc bạc phơ rồị..”Cầm bức thơ trong tay, tôi thẩn thờ phìn qua song cửa, nổi hoài hương nhen nhún, tôi bắt đầu nhớ đến căn phòng riêng của mình với bức mành sáọ..vườn hoa có những cánh hoa nhài, hoa dâụ..Ngôi nhà đẹp đẻ ngày nào của tôi, ở đấy có cha, mẹ, chị Lục Bình...Và một chuổi ngày ấu thơ êm đềm...Tôi nghĩ đến Sở Liêm, Sở Kỳ, Đào Kiếm Bạ..Đến mùa mưa ơ? Đài Bắc, mùa hè ơ? Kiều Dương. Lạ thật, xa hơn nửa trái cầu mà lòng tôi vẫn chưa nguội lạnh.Vân Hoàn lặng lẽ bước tới, vòng tay ôm tôị- Em lại nghĩ gì thế? Đừng ở cửa suốt nửa giờ, ngoài kia có gì lạ ư?- Ngoài những căn nhà chọc trời, không có gì hết.- À.Hoàn đã nhìn thấy bức thư trên tay tôi, chàng ngập ngừng một chút, hỏi:- Thơ ai gửi sang đấỷTôi đưa thư cho chàng.Ngày hôm sau, Vân Hoàn vừa từ ngoài trở về, đã gọi tôị- Chuẩn bị hành lý đi Lăng!Tôi ngạc nhiên.- Lại đi nữa à? Lần này anh định đưa em đi đâu đấỷHoàn bước tới, chìa hai tấm vé máy bay trước mắt tôị Hàng chữ công ty hàng không Trung Hoa đập vào mắt, chuyến phi cơ suốt sang Đài Bắc! Tôi mở to mắt quay lại nhìn Hoàn, mắt tôi đầy lệ.- Ồ anh Hoàn! Anh đúng là tiên tri!Ngã vào người Hoàn, tôi tặng cho chàng một nụ hôn nồng cháy.