Một vấn đề mà ban điều tra phải giải quyết là mức độ chính xác trong lời thú tội của DeSalvo. Và khó hiểu nhất là, nếu Albert DeSalvo vô can thì với trí tuệ dưới mức trung bình, anh ta làm sao nhớ được đến từng chi tiết vụn vặt của các vụ giết người như vậy?Trong quá trình kiểm tra, bác sĩ Robey cho biết trí nhớ của DeSalvo hoạt động hiệu quả 100%. Ông kể lại: “Chúng tôi để 8 người lạ mặt đứng theo thứ tự trong phòng. Yêu cầu DeSalvo đi qua hàng người. Hôm sau, vẫn là những người đó nhưng với trang phục khác và vị trí đảo lộn hoàn toàn. Chúng tôi đề nghị DeSalvo xếp lại hàng người như hôm trước, và kết quả là 10 điểm!”.Theo Robey, có thể DeSalvo đã biết được thông tin chi tiết về các vụ án qua nhiều nguồn:- Có rất nhiều bài báo nói cụ thể, chi tiết về các vụ án, đăng ảnh của nạn nhân, kể lể về quần áo, thói quen của họ và cách bày biện căn phòng khi vụ án xảy ra. DeSalvo nhớ từng bài báo nói gì, số liệu của từng bài báo và thậm chí còn chỉ ra những chỗ chưa chuẩn xác trong các số liệu ấy. - Những tin tức bị rò rỉ ra ngoài từ ban điều tra vụ sát thủ bóp cổ và đơn vị thực hiện khám nghiệm hiện trường của hạt Suffolk. Những người này nắm trong tay rất nhiều tài liệu hội thảo về các vụ án và “thoải mái” phân phát thông tin ấy cho báo giới và những người quan tâm. - Việc điều tra các vụ án theo lời thú tội của DeSalvo khiến cho anh ta có nhiều cơ hội đến thăm những nơi xảy ra vụ án. Nhờ thế, anh ta biết chính xác cách bố trí đồ đạc của mỗi căn phòng. - Những người mong muốn sớm kết thúc vụ án, như John Bottomly (lãnh đạo ban điều tra), đã cố tình hoặc vô ý cung cấp thông tin về các vụ giết người cho DeSalvo, và điều này lý giải vì sao sau này, khi phát biểu trước báo giới, lời khai của DeSalvo đầy các thuật ngữ chuyên môn và có bố cục rất rõ ràng rành mạch. - Nguồn thông tin có từ những kẻ bị tình nghi khác, như George Nassar.Cuối cùng, các chuyên gia tham gia cuộc điều tra thống nhất đưa ra kết luận rằng những vụ giết người không thể chỉ do một hung thủ gây ra. Theo một nghĩa nào đó, những dấu vết để lại hiện trường là không đồng nhất, và nạn nhân của vụ án thuộc những nhóm khác nhau. Nhà báo Kelly tóm tắt một số sự khác biệt rõ ràng: Không có gì giống nhau giữa vụ án giết Patricia Bissette - tương đối chuyên nghiệp, và vụ giết Mary Sullivan - đầy tính bạo lực, trong đó kẻ giết người còn thể hiện sự mỉa mai và khinh mạn của mình bằng cách đặt một tấm card chúc mừng trước mặt nạn nhân. Hay Beverly Samans bị đâm đến chết nhưng không hề bị hãm hiếp, trong khi đó Joann Graff lại bị hãm hiếp và bóp cổ. Những tên giết người chuyên nghiệp thường có thói quen chỉ tập trung vào một mẫu nạn nhân nào đó. Ví dụ như tên Jack đồ tể chỉ giết gái điếm, hay Ted Bundy chỉ chọn các cô gái xinh đẹp có mái tóc dài, Jeff Dahmer ưa giết những cậu thiếu niên... Các nạn nhân của sát thủ bóp cổ thuộc về nhiều dạng và có những đặc tính hoàn toàn khác nhau. Như vậy, có thể giải thích là chỉ vài trong số 13 vụ án là do một kẻ gây ra.Còn về Mary Mullen, người phụ nữ lớn tuổi chết vì bệnh tim? Kelly cho rằng đó là vụ án duy nhất mà DeSalvo đã gây ra. Hoàn toàn có khả năng là hắn đã đột nhập nhà bà để ăn cắp và làm cho bà chết vì sợ hãi. Vụ án Mary Brown tạo ra nhiều câu hỏi làm đau đầu các quan chức cảnh sát. Cô bị hãm hiếp, bóp cổ và bị đánh đến chết tại Lawrence vào đầu tháng 3/1963. Lời thú nhận của DeSalvo về vụ án này chỉ chung chung và rất nhiều chi tiết không chính xác. Có thể hắn đã được George Nassar kể cho nghe vụ này khi còn ở trong tù với nhau, bởi Mary Brown sống ở cùng khu phố với người đàn ông bị Nassar bắn chết.