Tiếp nối những chuỗi ngày dài. Cuộc sống của Thanh Trúc trôi qua với những nỗi buồn mênh mang. Công việc ở công ty chạy đều. May là cũng khá bận rộn nên giúp cho Trúc quên lãng phần nào. Trúc không nói ra, không cho ai biết, chuyện bức thư của Anh Kỳ vẫn mang theo trong ví nàng. Thỉnh thoảng rảnh rỗi là Trúc lại mang ra đọc. Có điều Trúc không dám sử dụng đến điện thoại cho cuộc nói chuyện với Anh Kỳ. Trúc hiểu, điều đó phần nào do ảnh hưởng của Tâm. Nàng sợ Tâm chê mình yếu đuối, không cương quyết, vẫn còn ham muốn chui vào nhà họ Võ. Thanh Trúc cố nén lòng, không gọi điện thoại. Một ngày, hai ngày, một tuần, một tháng rồi hai tháng. Ngày tháng lần lượt trôi qua. Và chuyện gọi điện thoại cho Anh Kỳ cũng dần dần mất tính nôn nóng. Thỉnh thoảng, Trúc vẫn đặt câu hỏi trong đầu. Có nên gọi điện thoại cho Anh Kỳ về không? Nàng biết chỉ cần điện thoai, là coi như cuộc đời nàng rồi sẽ gắn liền với gia đình ông Đạt trở lại. Nhưng mà... Nhưng mà... Hình như Anh Kỳ chỉ kỳ hạn cho Trúc có một tuần cơ mà. Nếu rủi gọi đi mà Kỳ đã có bạn gái ở nước ngoài, thì có phải là tự rước lấy nhục không? Thôi thì tốt hơn không nên gọi gì hết. Bên cạnh đó, sự thay đổi của Tâm thật đáng cổ vũ. Chỉ đi làm trở lại có một tháng mà Tâm đã trở thành một cây bút khá gắn bó với tòa soạn, được chủ nhiệm tin dùng. Chàng gom góp tiền lương mua được chiếc xe gắn máy trả dài hạn. Với chiếc xe, và chiếc máy ảnh cũ kỹ, suốt ngày Tâm săn tin khắp nơi, chỉ tối mới đến dùng cơm chung với Trúc và Thanh. Cơm xong, lại vác máy xuống đường. Nhiều lúc về thật khuya, Tâm lại rất tự nhiên gọi dây nói tới, hỏi có thể cho phép một anh chàng vì săn tin quá mệt, ghé qua ngồi nghỉ một chút không? Và trong những hôm như vậy, hai người đành mặc áo ngủ ra mở cửa cho Tâm vào. Anh chàng chỉ ngoan ngoãn ngồi ở salon nghỉ ngơi một chút. Trang Thanh thì tế nhị hơn, pha một ly sữa nóng hay làm một cái trứng cho Tâm, Những lúc như vậy, Thanh Trúc tò mò hỏi: - Sao? Hôm nay có tin gì đặc biệt lắm phải không? Tâm lúc nào cũng nhiệt tình. - Có chứ. Có một bà già 60 tuỏi, hôm nay làm lễ cưới với bạn của cháu nội bà ta mới 28 tuổi. Trang Thanh vừa cười vừa nói. - Nói dóc. Làm gì có chuyện kỳ cục như vậy? Bên đàng trai ai mà chịu cho làm chuyện đó? - Bên đàng trai thì có gì trở ngại đâu, vì chú rể là con mồ côi mà. Tôi có đến phỏng vấn hỏi tại sao chú lấy vợ thì chú ta lại ngây thơ hỏi tôi: "Nếu không cưới vợ làm sao có nhà ở? Làm sao có con?" tôi phải giải thích cho cậu ta biết là nếu lấy một người vợ bằng tuổi với mình thì mới mong có con có cháu. Vậy mà cậu ta vẫn chưa hiểu, hỏi lại như vậy phải đợi những 30 năm nữa cưới vợ được sao? - Nghĩ rõ tức cười. Trang Thanh và Thanh Trúc đều cười. Trúc tò mò hỏi: - Thế chú rể có yêu cô dâu không? Tâm cười nói. - Ồ, cô bạn gái. Cô thấy trên đời này đâu phải đám cưới nào cũng do tình yêu mang tới đâu. Thanh Trúc đỏ mặt cãi bướng: - Tôi đánh cá với anh đấy. Tôi nói là 80% người ta lấy nhau là vì tình đấy. Trang Thanh bước tới nắm tay bạn. - Cái tật ham đánh cá của mi cũng không chừa. Tâm đã uống cạn ly sữa, sảng khoái trở lại nói: - Đừng giận, tôi cũng tin các bạn sẽ lấy chồng bằng tình yêu. Tôi cũng cầu cho những người yêu nhau trên đời này đều lấy được nhau. Ngày mai, tôi sẽ cố đi săn tin về tình yêu cho các bạn hay. Rồi như chợt nhớ ra điều gì, Tâm nói: - Hôm nay có một tin thật giật gân. Có một bà cãi nhau với chồng. Đợi lúc không có chồng ở nhà, bà ta đã nhảy lầu từ tầng thứ năm xuống đất tự tử. Thời may ông chồng vừa tan sở về đến. Thấy có người nhảy lầu, ông phóng tới cứu, không ngờ lực rơi lớn quá nên ông ta bị đè ngất xỉu. Kết quả, bà vợ không chết, còn ông chồng? Khi xe cứu thương tới, ông chỉ kịp nói với vợ một câu: "Bà ác quá, sao bà lại nghĩ ra cách giết tôi một cách kỳ cục như vậy?" rồi tắt thở luôn. Tâm đứng dậy nói nhanh: - Chết chửa, nãy giờ quên mất. Phim chưa đưa vào phòng tối, mai phải lên mặt báo rồi. Thôi chào quý vị, tôi phải đến tòa soạn ngay. Bye, bye! Tâm giống như một cơn lốc cuốn đi. Hai ngườì con gái còn lại cũng không làm sao chợp mắt được. Họ bàn tám mãi chuyện ngườì đàn bà nhảy lầu giết chết chồng, chuyện bà lão cưới trai tơ, rồi cười ngặt nghẽo. Sáng hôm sau vừa thức dậy là họ giành nhau tờ báo. Tờ báo có Tâm cộng tác, lật từ trang ngoài vào trang trong, cố tình tìm những bản tin trên, nhưng không có gì cả. Trang Thanh lắc đầu nói: - Cái anh chàng Tâm khéo bịa chuyện để phá tụi mình. Thanh Trúc tiếp lời. - Về phương diện này Tâm và Anh Kỳ khéo giống nhau. Trang Thanh quay sang nhìn bạn - Thanh Trúc, hình như mi chưa thể quên Kỳ được, mi còn yêu hắn phải không? Thanh Trúc thở dài, thay áo đi làm. - Không. Tao đã quên anh ấy, quên lâu rồi. Trang Thanh tiếp lời: - Chỉ sợ mi quên không được thôi... Thanh Trúc chẳng đáp, đi vào phòng tắm. Ngày tháng lặng lẽ trôi qua. Mọi việc rồi qua đi. Công việc ở văn phòng khá bận rộn, về nhà có Trang Thanh và Tâm pha trò. Cuộc sống coi như tạm ổn, nếu không nghĩ đến quá khứ đến tương lai. Sắp cuối thu, trời bắt đầu trở lạnh. Lạnh thường khiến cho tình cảm con người xuống cấp, dễ nhớ nhung hơn, dễ buồn phiền hơn. Không phải chỉ có những người trẻ mà người già cũng vậy. Lúc này, Thanh Trúc thấy ông Đạt cũng trở nên ít nói hơn, già hơn. Trong mấy buổi họp của ban giám đốc công ty mà Trúc và thư ký Giang có bổn phận ghi chép biên bản, nàng phát hiện đề tài thường quay quanh mấy vấn đề, có cần phải giải tán phòng kế hoạch không? Giá dầu tăng, giá chi phí sinh hoạt tăng. Mấy xí nghiệp cũ cần cải tổ vì tiến bộ khoa học kỹ thật. Thanh Trúc vừa ghi chép mà vừa thấy buồn buồn. Cái lý do chính không phải vì phòng kế hoạch sắp giải tán mà là vì Kỳ. Thanh Trúc đã nghĩ, Kỳ chỉ đi một ít lâu thôi. Không ngờ anh chàng lại bỏ đi luôn không về. Buổi trưa hôm ấy, Thanh Trúc bước ra cửa công ty, định sang quán ăn bên kia đường tìm món gì lót dạ, thì chợt thấy có chiếc xe quen thuộc đậu bên đường. Chiếc xe du lich màu đỏ. Thanh Trúc còn đang ngơ ngác thì Hải Yến đã thò đầu ra cửa xe gọi: - Thanh Trúc, lên xe này, tôi đã đợi Trúc từ lâu rồi. Thanh Trúc bước lên xe. Hải Yến trong chiếc áo rộng màu tím tươi mát như một dóa sen mới nở. Hải Yến có vẻ mập khỏe ra. Họ cũng đến cái quán ăn Tây cũ. Trúc gọi một phần sandwich, còn Hải Yến một ly rượu với món salad bò. Trong lúc chờ đợi họ nhìn nhau. Hải Yến mở lời trước: - Thanh Trúc, nghe nói lúc gần đây cô thường gặp Tâm lắm. - Ờ Trúc nhìn Yến dò xét. Không lẽ Hải Yến không còn yêu Tâm mà vẫn ganh tị chuyện đó ư? - Thế Trúc đã yêu anh ấy chưa? Yến hỏi nhỏ. Giọng hỏi thật êm, Trúc buột miệng: - Có lẽ tôi thích anh ấy. - Có thích hơn là thích Anh Kỳ không? - À! Thanh Trúc do dự, nhưng rồi nhìn thẳng Yến. - Chuyện đó có liên can gì đến chị? Hải Yến bưng ly rượu lên hớp nhẹ: - Tôi cũng không biết là có liên hệ không. Nhưng chuyện tôi làm dâu nhà họ Võ đã khiến Tâm căm thù nhà họ Võ cùng cực. Anh ấy lúc nào cũng nghĩ đến chuyện trả thù. Anh Kỳ trước khi đi còn nói với tôi. Tội ai làm nấy chịu sao lại bắt người khác chịu thế cho? Lúc đầu tôi không hiểu cậu ấy nói gì. Nhưng bây giờ, nghe nói Trúc và Tâm rất thân nhau, tôi mới hiểu ra. Rồi Yến nhìn Trúc, thái độ thành khẩn: - Thanh Trúc, nếu Trúc thật sự yêu Tâm và ngược lại Tâm cũng thật sự yêu Trúc, thì tôi rất vui, rất sung sướng mà chúc mừng cho hai người. Ngược lại nếu Tâm gần Trúc chỉ với mục đích là báo thù nhà họ Võ, vì họ đã cướp lấy người yêu của anh ấy, và Tâm đoạt lại để trả đũa, thì Trúc nên coi chừng. Tình trạng đó rất nguy hiểm, rất thất lợi cho Trúc. Thanh Trúc bàng hoàng. Rõ ràng nàng không hề nghĩ đến điều đó. Trúc cố hồi tưởng lại chuyện giữa mình và Tâm. Vâng, đúng là Tâm đã căm thù nhà họ Võ. Mỗi lần nghe Trúc nhắc đến tên Kỳ là Tâm như lồng lên. Nhưng lúc quen Tâm đến giờ, Trúc thấy Tâm có bao giờ bày tỏ tình yêu với nàng đâu! Trúc nghĩ mãi mà không ra. Có thể, Tâm đã ngầm tỏ bày mà Trúc không để ý. Cái đó thì cũng khó nói. Vì Trúc thấy Tâm đối với Thanh và nàng đều như nhau. Vậy thì chưa phải đâu, chưa phải. Thanh Trúc nhìn lên. - Chị yêu tâm. Chưa có gì nguy hiểm đâu. Hải Yến thở dài. - À! Vậy thì tôi yên tâm. Thanh Trúc, thật ra tôi gặp Trúc là để cảm ơn sự chuyển biến mà Trúc đã giúp cho Tâm. Tôi cứ ngỡ là đã hết thuốc chữa. Bây giờ thấy Tâm không còn uống rượu phá phách, làm việc trở lại như người bình thường, tôi rất vui mừng cho Tâm cũng như cho tôi. Thanh Trúc nhìn thẳng vào mắt Yến: - Thế chị còn yêu anh ấy không? Hải Yến có vẻ suy nghĩ. - À! Có lẽ còn, nhưng không phải là tình yêu như trước, mà là một sự lo lắng, để ý. Sau lần nói chuyện với Trúc lần trước, tôi về và suy nghĩ rất lâu, rất kỹ. Tôi thấy Trúc nói đúng. Tâm sẽ gặp một người con gái khác yêu và quên dần tôi. Còn tôi? Tôi đã có chồng. Tôi phải biết yêu quí những gì mình có. Vì vậy, tôi đã cố gắng quên Tâm và phục vụ chồng tôi. Chuyện đó không khó khăn lắm. Vì chồng tôi là một người không đòi hỏi lắm. Gần đây, chúng tôi sống rất hạnh phúc với nhau. Chàng tỏ ra chiều chuộng, quan tâm, chăm sóc tôi. Còn tôi... Hải Yến đỏ mặt nói tiếp: - Qua tháng sáu sang năm, tôi sẽ làm mẹ. Trúc vừa kinh ngạc vừa vui. - Ồ! Vậy thì mừng cho chị, chị Hải Yến. Hải Yến vui vẻ, dôi má vẫn còn ửng đỏ. - Đấy Thanh Trúc thấy không? Con người thật ra sống cũng rất đơn giản. Thời gian và không gian có thể chữa lành nhiều thứ. Sau khi biết mình sắp có con, tôi không còn nghĩ tới điều gì nữa cả. Tôi dồn hết tất cả vào việc chăm sóc cho bào thai. Tôi sẽ cố tạo cho con tôi có được một gia đình vui vẻ hạnh phúc. Thanh Trúc, sau này rồi cô cũng phải vậy thôi. Ta ư? Thanh Trúc suy nghĩ. Ngay bây giờ ta còn chưa biết "tình sẽ về đâu" cơ mà? Mọi chuyện đang rối vung lên đâu. Anh Kỳ, Anh Kỳ! Những tiếng gọi như dồn dập trong lòng. Anh Kỳ! Chúng ta đang làm gì thế? Anh Kỳ, anh hãy quay về đi! Quay về đi anh! Trúc nghĩ mà mắt chợt ướt. Bỗng nhiên, nàng thấy không thể ngồi nán lại được nữa, nàng muốn trở lại công ty ngay. Phải gọi điện thoại cho chàng. Gọi ngay đừng chần chờ gì nữa. Hải Yến tiếp tục nói. - Tôi cũng rất mừng khi biết được chuyện giữa Trúc và Tâm. Nếu Trúc thấy chuyện đó không có gì là nguy hiểm, nếu Trúc có thể khẳng định là Tâm yêu Trúc thật thì Thanh Trúc cũng nên quên Anh Kỳ, quên một cách sạch sẽ. May là giữa Trúc với Kỳ cũng chỉ mới quen nhau mới có mấy tháng thôi. Thanh Trúc mở to mắt. Nàng không hiểu rõ Hải Yến định nói gì. Chỉ mơ hồ nghe Yến đề cập đến tên Anh Kỳ. Vâng, Anh Kỳ! Dù chúng ta chỉ mới quen nhau mới mấy tháng, nhưng tôi không làm sao quên được anh. Anh Kỳ! - Thanh Trúc! Trúc có nghe tôi nói gì không? Hải Yến đột nhiên hỏi, làm Thanh Trúc như bừng tỉnh dậy. Phải trở về công ty ngay, để gọi dây nói cho Kỳ. - Vâng, tôi đang nghe đây. - Vậy, thì nghe đây... Anh Kỳ sắp cưới vợ rồi. - Sao, chị nói sao? Trúc bàng hoàng, Hải Yến cúi xuống, mở ví, lấy ra một búc ảnh đặt lên bàn. - Sáng nay, chúng tôi vừa nhận được thư của Anh Kỳ. Cậu ấy bảo là không chịu nổi sự cô đơn ở nước ngoài. Lại cho biết là mới quen một cô gái rất dễ thương, dịu dàng, ngoan ngoãn. Kỳ nói cái gì cũng nghe theo, không hề làm khó làm dễ hay dằn dặt chàng. Kỳ bảo lúc này Kỳ vui lắm, không còn buồn bực như xưa, và mong mọi người đều được như vậy. Kỳ rồi sẽ lấy vợ. Cậu ấy gởi cả bức ảnh của cô bạn về, cô ấy người lai Hoa Mỹ. Tên là Susie. Thanh Trúc cúi nhìn xuống. Cô gái trong ảnh mặc chiếc áo hai mảnh, đứng bên hồ bơi. Thân hình khá hấp dẫn. Mái tóc nâu đang quấn cao, để lộ chiếc cổ trắng, mũi cao, đôi môi gợi cảm. Chẳng có một dáng dấp gì là Á Đông. Nhưng phải nói là rất đẹp. Thanh Trúc nhìn, nhìn mãi. Nhưng mọi thứ như mờ dần. Đầu óc cũng tê cứng đi. Có một cái gì đó đang đâm thẳng vào tim, đau nhói. Tại sao vậy? Tại sao lại như vậy? Thanh Trúc ném trả bức ảnh cho Yến, rồi vội vã đứng dậy chạy ra khỏi quán. Hai Yến ngạc nhiên nhưng rồi cũng đuổi theo hét: - Thanh Trúc, Thanh Trúc. Cô làm sao thế? Đợi tôi một chút, tôi sẽ đưa Trúc về công ty! Thanh Trúc không nghe thấy gì hết. Nàng cứ đi mà không biết mình đang đi đâu. Nước mắt ràn rụa chảy xuống mặt. Không biết, không thấy gì hết. Mọi thứ như hoàn toàn vô nghĩa. Những hòn gạch đỏ trên vỉa hè như những giọt nước mắt màu đỏ. Mọi cái đều đã hết. Đã chấm đứt. Thanh Trúc đi mãi như thế, thật lâu, thật lâu... - Ối coi chừng Một tiêng hét làm Trúc sực tỉnh dừng bước trước cái hố sâu. Nàng nhắm mắt vịn tay vào cây cột điện bên đường, và tự nhủ: mọi người đi qua chắc họ cho là ta đang điên? Có thể, có thể... Trong lúc như mê như tỉnh Trúc nghe đâu đây như có tiếng ai: - Thanh Trúc! Thanh Trúc! Mi đúng là một đứa ngu. Người ta đã không thèm nhớ đến mi, người ta đã quên, sắp vui duyên mới. Người ta bỏ đi không hề viết cho mi một lá thư. Vậy mà sao mi lại buồn? Lại khổ, mi khóc làm gì chứ? Điên thật! Tại sao mi cũng không chịu quên. Ném thật xa hắn ra khỏi vùng nhớ. Thanh Trúc ạ làm sao phải mày châu ủ dột chi vậy, mi thật là khùng, mi... Thanh Trúc ngưng lại, bỗng nhiên nàng thấy nhớ lại những câu chê bai của Tâm. Và hình như có một chiếc dù che trên đầu. Có người đứng bên cạnh, chiếc áo tím nhạt. - Hải Yến! Hải Yến với giọng nói dịu dàng đầy vẻ thông cảm. - Đừng đày đọa mình nữa, Thanh Trúc. Trúc đã làm tôi rối lên, lái xe chạy lòng vòng tìm Trúc. Xin lỗi nhé, Trúc. Đúng ra tôi không nên cho Trúc biết những chuyện đó. Thanh Trúc vội cắt ngang, giả vờ như bất cần. - Không, chị không có lỗi gì cả. Cám ơn chị đã cho biết, như thế tôi sẽ cố gắng học theo chị. Dồn hết tình cảm của mình cho Tâm, phải không? Nghe đến cái tên Tâm, hình như Hải Yến hơi chựng lại. Nàng định nói gì đó nhưng rồì lại thôi, Yến chỉ vuốt lấy mái tóc của Trúc nói: - Thôi lên xe đi, tôi sẽ đưa Trúc về nhà. - Không, tôi còn phải về công ty làm việc. - Thôi, Trúc đang thế này, làm sao làm việc được? Vả lại mọi người đều thấy tôi đem xe đến đón Trúc rồi. Cha tôi hẳn nghĩ là tôi với Trúc có chuyện riêng, người sẽ không trách chuyện Trúc bỏ việc đâu. Thanh Trúc nhìn xuống bộ quần áo ướt, yên lặng. Ăn mặc thế này vào công ty, thế nào cũng bị người ta đánh giá. Hải Yến đã hỏi địa chỉ, đưa Trúc về tới tận nhà. Trúc hỏi: - Chị lên nhà ngồi chơi một chút nhé? Hải Yến suy nghĩ một chút, lắc đầu. - Thôi khỏi vô, rủi gặp Tâm càng rắc rối thêm. Tôi biết lúc này Tâm có mặt thường xuyên ở nhà Trúc mà. Trúc nhìn vào đồng hồ nói. - Không sao đâu, bây giờ mới ba giờ hơn. Sau bảy giờ Tâm mới đến đây. Thế là Hải Yến đành lên nhà. Nhưng thật bất ngờ. Khi cả hai bước vào nhà, Tâm đã có mặt ở đấy, không những chỉ có Tâm mà có cả Trang Thanh. Vừa trông thấy Tâm, Hải Yến muốn rút lui nhưng không còn kịp. Tâm đã ngồi ngay lại. - Ồ! không ngờ lại gặp cô ở đây? Sao lúc này khỏe chứ? - Dạ khỏe, cám ơn anh, Nghe nói anh đã có việc làm em mừng cho anh. Tâm nhún vai. - Hừ. Chưa đến đỗi chết đói nhưng cũng không giàu có như người ta. Hải Yến ngồi yên lặng. Tâm đưa mắt ngắm nghía người yêu cũ. Chàng có vẻ ngạc nhiên trước sự đổi thay ở Yến. Không còn trạng thái ủ dột, buồn thảm, tiều tụy như trước, mà là một nhan sắc mặn mà tươi mát, kết quả của cuộc sống hạnh phúc, đầy đủ. Tâm chợt thấy ganh tức, bực dọc. - Gia đình chồng cô có vẻ khéo nuôi quá hử? Lúc này thấy cô mập ra đấy. Hải Yến ngước mắt lên nhìn, đôi mắt như van xin. - Tôi xin anh mà. Tai sao anh cứ thù hằn ngườì ta, hận người ta hoài vậy? Bây giờ anh đã có bạn bè mới, có công ăn việc làm, có cuộc sống bình thường như xưa. Hải Yến biết mình không diễn đạt được điều muốn nói. Nhưng chắc chắn Tâm hiểu, nên tiếp. - Anh đừng bực dọc về chuyện định mệnh đã giựt mất cái anh đã có trong tay. Biết đâu rồi anh sẽ có được sự đền bù khác hay hơn, đẹp hơn phải không anh? Tâm chăm chú nhìn Hải Yến và nói. - Anh chỉ có thể hứa là không hận em nữa thôi. Sao thế nào? - Bây giờ em sống vui? Hạnh Phúc chứ? - Vâng, điều duy nhất làm em cảm thấy không vui bây giờ là anh không vui, không hạnh phúc. Nếu anh có đủ cả hai thứ đó, thì em hạnh phúc hoàn toàn. Tâm có vẻ kinh ngạc nhìn Yến. - Em học được ở đâu mấy lời khách sáo đó chứ? Hải Yến lắc đầu. Cử chỉ rất thành thật, cương quyết. Tâm đã nhìn thấy nơi người yêu cũ một thái độ dứt khoát, không bịn rịn. Yến chợt đứng lên, nhìn Trúc. - Thôi, tôi về. Không ai nói gì với nhau, cũng không ai giữ Yến lại. Yến bước ra ngoài. Gian phòng chìm vào yên lặng. Yên lặng đến độ nghe cả tiếng cầu thang máy đang chạy xuống bên ngoài. Sau đó là tiếng xe nổ máy. Trang Thanh là ngườì đầu tiên lên tiếng. - Thanh Trúc, sao không đi thay áo đi? Thanh Trúc chợt tỉnh. Chuyện làm cho Trúc ngẩn ngơ không phải là màn chớp nhoáng vừa rồi giữa Hải Yến và Tâm mà là chuyện Anh Kỳ. Anh Kỳ sắp cưới vợ. Trúc thấy đau khổ, trái tim như nhức nhối. Bây giờ mọi cái mới bắt đầu thấm. Trúc bước tới giường ngã vật xuống. Thanh bước tới, lắc đôi vai bạn. - Sao vậy? Thanh Trúc, chuyện gì đã xảy ra? Trúc lắc đầu, cắn lấy môi. Không gì có thể khiến Trúc đau khổ thế này. Nàng nắm chặt lấy chăn, co rúm lại. Trang Thanh sợ hãi, quay sang cầu cứu Tâm. - Anh Tâm, anh lại xem Trúc nó làm sao này! Tâm vẫn còn đứng ngẩn ngơ từ lúc Hải Yến bước đi, nghe Trang Thanh gọi vội tỉnh ra chạy đến. - Thanh Trúc, cô thấy thế nào? Thanh Trúc chậm rãi quay lại, nước mắt làm nhòe cả mắt. Nàng chợt đưa tay ra nắm lấy tay Tâm, đau khổ hỏi. - Anh Tâm... Anh có yêu tôi không? Anh có muốn lấy tôi không? Tâm kinh ngạc. Vừa mới bị một cú sốc với Hải Yến bây giờ lại đến Thanh Trúc. Chàng nắm chặt lấy tay Trúc, không biết phải nói thế nào. Trang Thanh cũng ngẩn ra bên cạnh, mặt tái hẳn. Mọi chuyện xảy ra quá bất ngờ. Moị chuyện không thể ngờ được.