Trước mớ chăn gối hỗn độn, trung sĩ lắc đầu và nói:- Trông thấy tình trạng này là đủ biết nạn nhân đã chết. Chắc đã có một trận vật lộn dữ dội trên giường này.Tôi vội vã đáp:- Tôi không nghĩ như thế. Người đã ngủ trên cái giường này hẳn đã gặp cơn mộng dữ dội hoặc cũng có thể là cơn mộng đẹp. Ông hãy nhìn cái thế nằm co quắp và hai bàn tay lún sâu trong thảm thì biết.Viên trung sĩ gật đầu và nhìn tôi với vẻ nghi ngờ:- Anh này lạ thật! Đi đến đâu cũng phát hiện ra xác bọn Hippie. Hay là anh cung cấp ma tuý cho chúng?Tôi cáu:- Ông nói gì lạ vậy? Câu hỏi đó quá ngu xuẩn để tôi phải trả lời. Trước tiên, ông phải hiểu rằng nạn nhân này không hề chích choác. Hắn chỉ chơi LSD và marijuana, nhưng không đụng đến heroin. Hãy nhìn cánh tay của hắn thì biết hắn đã chết sau lần chích heroin đầu tiên và tôi không nghĩ cái chết này là sự trùng hợp ngẫu nhiên.Viên trung sĩ gật đầu, nhưng vẫn đứng im. Ông nhìn tôi như thể tôi như thể tôi là kẻ gây ra những xáo trộn và tìm biện pháp để đối phó với tôi.Ông nói:- Đây không phải là sự trùng hợp ngẫu nhiên, nhưng làm sao chứng minh chứ? Dĩ nhiên, có ai đó đã chích heroin vào cánh tay nạn nhân trong khi y say ngủ. Y đã thức dậy trên mây rồi rơi xuống đất. Hẳn sự việc đã xảy ra như vậy.Tôi nói, giọng dứt khoát:- Có ai đó đã tiêm một liều heroin cực mạnh vào Chuột Chũi, Nai Nhảy Nhót và Ruột Ngựa. Tôi biết chắc như thế. Và nếu ông không cùng quan điểm với tôi thì có lẽ là ông không muốn.- Có thể anh nói đúng. Thôi, bây giờ chúng ta hãy ra khỏi đây để các nhân viên của tôi dọn dẹp.Nắm lấy cánh tay tôi, trung sĩ Brown đẩy tôi ra cửa. Khi ra đến phòng khách, tôi hỏi:- Thế này nghĩa là sao? Bộ ông muốn ém chuỵên hay sao? Báo cho ông biết tôi sẽ không để ông yên khi ông cho rằng cái chết này chỉ là một tai nạn.Trung sĩ Brown nhún vai và mỉm cười ranh ma. Nụ cười đó làm tôi lạnh người.- Luật sư có đồng ý với tôi rằng mọi người trong nhà này đều, bằng cách này hay các khác, sử dụng ma tuý? Tôi phát hiện khá nhiều marijuana ở đây. Hẳn lần này luật sư không thể cho rằng chúng tôi dựng chuyện.- Vậy thì trung sĩ sẽ bắt giữ tất cả?- Đúng. Tìm thấy đứa nào là tôi túm ngay đứa đó. Hình như có hai tên chuồn khỏi đây rồi thì phải?- Chúng đã đi trong khi tôi gọi điện báo sự việc.- Một tên được cả bọn gọi là Sauron. Thằng này là thủ lĩnh. Tôi không biết tên thật của hắn.- À, tôi hiểu rồi. Hắn là Edward Landall, có tên trong sổ bìa đen. Đã bị bắt giữ nhiều lần vì tội sử dụng ma tuý.Tôi nói:- Thế là trung sĩ sẽ tông giam đám trẻ này vì tội sử dụng marijuana, nhưng trung sĩ sẽ không màng đến những cái chết đó. Đôí với trung sĩ, bọn trẻ này chỉ là những tên nghiện ngập bẩn thỉu và nếu chúng có bị thủ tiêu thì trung sĩ cũng đếch cần biết. Trung sĩ chỉ quan tâm chừng đó thôi ư?Trung sĩ Brown nhún vai:- Ngoài ra, tôi cũng quan tâm đến ma tuý nữa chứ. Như tôi đã nói với anh, chúng tôi chưa tìm thấy heroin ở đây. Nhưng tôi biết nó đang được cất giấu đâu đây.- Tôi mong rằng việc tìm kiếm heroin sẽ giúp chúng ta phát hiện kẻ sát nhân.Nếu không, tôi sẽ tìm mọi cách để thúc đẩy trung sĩ cho đến khi tóm cổ được y.- Được. Luật sư cứ việc sử dụng mối quan hệ rộng rãi để tạo áp lực, nhưng xin hiểu rằng tôi sẽ giải quyết vấn đề này theo phương cách của tôi chứ không phải của luật sự. Theo tôi nghĩ thì những đứa trẻ này đã chết vì heroin và heroin chính là thủ phạm. Vì thế tôi phải phát hiện cho bằng được nơi cất giấu thứ đó.Tôi không cần sự tiếp tân của luật sư và tôi khuyên luật sư nên đứng ngoài, đừng xía vào.Trước ánh mắt đanh thép của viên trung sĩ, tôi nhã nhặn đáp:- Tôi sẽ tuân theo lời ông. Chỉ có điều tôi muốn khuyên ông là trong khi tìm kiếm heroin, ông hãy cẩn thận kẻo bị chích một phát vào mông.Trong phòng khách, J. C. đang hướng mắt nhìn trần. Như thường lệ, hắn vẫn trong trạng thái của kẻ tâm thần phân lập. Hắn vó vẻ như đang kiên trì chờ đợi cái thế giới vô nghĩa này tìm được chút lý trí. Những người trẻ khác thì có vẻ rất lo sợ. Chúng không còn là một khối thống nhất như trước đây. Cái chết của Chuột Chũi và sự bỏ trốn của Sauron làm chúng mất tinh thần. Giờ chúng chỉ là những kẻ ngơ ngác, lo âu.Tên mặt mụn Okeefenokee bồn chồn hỏi tôi:- Này ông, người ta sẽ làm gì tụi tui?- Trước tiên các cậu sẽ bị bắt giữ vì tội tàng trữ marijuana. Và sau đó, nào ai có thể biết được?- Nghĩa là họ sẽ không trễ trả tự do cho chúng tôi?- Nếu là cậu thì tôi sẽ không mấy lo lắng (Tôi mỉm cười để hắn an tâm). Cậu đã có một luật sư giỏi.Chảo Bự hỏi:- Luật sư sẽ bào chữa cho chúng tôi chứ? Chúng tôi không đủ tiền để mướn một luật sư đắt giá cỡ ông.Vợ Nai Nhảy Nhót gật đầu:- Đúng, chúng tôi không có tiền vì Sauron đã giữ cả.Không giấu giếm, tôi nói:- Về tiền thù lao của tôi thì Calvin đã chi trả và cô ấy nói với tôi rằng để giúp cô, tôi đồng thời phải giúp bạn bè của cô. Vậy thì quí vị hãy yên tâm.Okeefenokee nói nho nhỏ:- Thằng cha này giỏi thật.Bang Bang nói:- Ông có thể can thiệp để chúng tôi được trả tự do? Ngay tức khắc?Tôi lắc đầu:- Phải hai hoặc ba ngày nữa, đủ thời gian để tôi thu xếp đóng tiền ký quỹ.Nhưng lúc này, tôi thấy tốt hơn cô nên ở trong xà lim vời ngày ba bữa cơm đầy đủ.Chảo Bự nói:- Phải chăng đó là kinh nghiệm mà chúng tôi cần phải học?- Theo tôi nghĩ thì ở trong tù quí vị sẽ được an ổn hơn vì nào ai biết nạn nhân kế tiếp sẽ là ai.Calvin nhìn tôi bằng ánh mắt ưu phiền:- Luật sư cho rằng sẽ là một người trong số chúng tôi… Tôi trầm tĩnh đáp:- Điều đó còn tuỳ ở lý do khiến Chuột Chũi, Nai Nhảy Nhót và Ruột ngựa đã chết. Đến nay tôi vẫn chưa hiểu được lý do, nhưng theo tôi nguyên nhân không phải là vì số tiền của cô và vì vậy, tôi không thể biết chính xác điều gì sẽ xảy ra. Nếu quí vị bị nhốt tù, tôi sẽ an tâm, khỏi lo quí vị gặp hiểm nguy.Chảo Bự mỉm cười:- Chúng tôi sẵn sàng tuân theo lời luật sư.Tôi thấy đã đến lúc giao nhóm Hippie này lại cho trung sĩ Brown để sau đó, tôi sẽ đi tìm chứng cứ của những cái chết bí ẩn. Tôi mở cửa và đưa họ ra hành lang. Chảo Bự là người sau cùng bước ra. Cô ta dừng lại bên tôi và nói:- Luật sư à, tôi nghĩ tất cả chuyện này có liên quan đến Sauron và Golem.Thật đấy, Chuột Chũi và Nai Nhảy Nhót thường giao hàng cho hai thằng đó… Họ bán cần sa, giữ nhiệm vụ thông tin liên lạc… - Có khi nào Nai Nhảy Nhót hoặc Chuột Chũi vận chuyển heroin?Nàng lắc đầu:- Không. Tôi chỉ thấy họ vận chuyển cần sa hoặc LSD. Nhưng có thể… - Làm sao chúng có thể lén lút buôn bán ma tuý?Nàng nhún vai:- Làm sao biết được. Dẫu sao, họ không mang thứ đó về trại. Nhưng nào ai biết điều gì xảy ra khi họ ở ngoài trại chứ?- Cám ơn sự gợi ý của cô.- Chào luật sư. Hy vọng chúng ta sẽ gặp lại nhau.Sau khi đám Hippie được đưa lên xe về sở cảnh sát, tôi thầm nghĩ chỉ có một nơi duy nhất mà tôi biết nhằm có thẻ tìm thấy hai tên hippie đã bỏ trốn đó là nhà của ông bà Holloway. Tôi lái xe đến đó và đậu xe ở lối vào, sau chiếc Buick màu xanh dường, mạ kềnh bóng loáng để chứng tỏ đây là xế của một kẻ giàu sụ phô trương thanh thế.Ronda mở cửa đón tôi vào nhà. Khuôn mặt tròn trĩnh của nàng trông có vẽ buồn bã và lo âu.Tôi hỏi:- Đã xảy ra chuyện gì thế? Có được tin ông anh Charles… và ma tuý, nhưng tôi chỉ biết thế thôi chứ không rõ lắm. Tôi chỉ loáng thoáng nghe tiếng được tiếng mất.Tôi hỏi:- Đã xảy ra chuyện gì thế? Có được tin ông anh Charles… và ma tuý, nhưng tôi chỉ biết thế thôi chứ không rõ lắm. Tôi chỉ loáng thoáng nghe tiếng được tiếng mất.- Bố mẹ cô hiện đang ở đâu?- Mẹ đã vào phòng và khoá trái cửa. Ba thì đang trong phòng làm việc với một ông tên là Matthews.- Ông ta là ai?- Tôi không biết… Có lẽ là một nhà doanh nghiệp ở San Francisco. Thường thì ba tôi phải đến gặp ông ấy. Đây chỉ là lần thứ hai ổng đến nhà này.- Liệu tôi có thể vào gặp ba cô được chứ?- Tôi không rõ nữa. Ba tôi đang rất cáu… - Tôi cần phải gặp ba cô. Tôi muốn tìm thấy ông anh của cô càng sớm càng tốt.- Thế à? Chuyện gì đã xảy ra? Chuyện rắc rối ư?- Tôi sữ nói với cô sau. Đâu là phòng làm việc của ba cô?Ronda miễn cưỡng chỉ tôi cánh cửa. Một giây sau khi gõ, tôi mở tung cửa và thấy Cecil Holloway quắc mắt nhìn tôi, miệng há hốc, mặt đỏ sẫm. Đứng cạnh Holloway là một ông trạc ngũ tuần, mặc bộ côm-lê sậm.Holloway hỏi:- Anh cần gì? Chúng tôi đang có chuyện riêng… Tôi nói ngay:- Thưa ông Holloway, tôi đang tìm cậu Charles, con trai ông. Đây là chuyện hệ trọng. Hẳn ông biết cậu Charles đang ở đâu chứ?- Không, tôi không biết. Có chuyện gì quan trọng đến nỗi anh phải kiếm nó?Tôi đưa cánh tay đóng cánh cửa và bước về phía hai người đàn ông.Tôi từ tốn nói:- Vâng, tôi sẽ giải thích cho để ông hiểu. Mong ông và… ông Matthews thứ lỗi vìđã quấy rầy. người đàn ông mặc bộ côm-lê sậm nhìn tôi và cười toét miệng. Cái lối nói chuyện trầm tĩnh, tự tin cùng dáng vẻ thư thái chỉ làm gia tăng sự giả tạo trong thái độ vờ thân thiện của ông.Ông lịch sự hỏi tôi:- Anh Roberts à, anh khoẻ chứ? Đã lâu chúng ta không gặp nhau. hình như… đã bốn năm rồi thì phải. Dạo đó, nếu tôi không lầm, thì anh đang học năm cuối trường luật.Tôi đáp:- Đúng vậy. Dạo đó ông bị xét xử vì tội chứa đĩ. Vì quen với ngài biện lý nên tôi đã gặp ông tại toà án.- Anh có trí nhớ tốt thật! Nhưng ngày đó là một dịp khá bất tiện để biết nhau. Với tôi, được làm bạn với một luật sư tài ba và đầy triển vọng như anh là một điều rất hữu ích.- Số tiền mà ông gom góp được qua những phi vụ đen tối chưa đủ để trả lương tôi đâu.Matthew tặc lưỡi, như thể vừa nghe những lời thô lỗ của một thằng nhóc, rồi dịu dàng nói:- Này anh Roberts, anh không nên phán xét tôi như thế bởi toà án đã tuyên bố tôi vô tội. Bộ anh không biết sao? Anh phải hiểu rằng, từ dạo ấy, tôi chẳng bị ai tố giác là có hành vi sai trái.- Dĩ nhiên, tại vì thiên hạ sợ bị ăn đạn. Thiên hạ sợ sẽ có một kết cục bi thảm như kẻ đã tố giác ông trước toà. Nếu tôi không lầm thì một năm sau vụ án, người ta đã vớt được xác người này tại một bến cảng với ba viên đạn trong bẹn và cánh tay trái tả tơi.- Nạn nhân là một tên xã hội đen, bọn ham giết chóc vì đủ chuyện linh tinh.Việc gì tôi phải làm chuyện đó chứ? Toà xử tôi vô tội và chuyện đó chẳng liên quan gì đến tôi. (Y cười tười và rút từ ào ra một điếu xì gà). Anh Roberts à, dẫu sao anh chẳng thể trách tôi về chuyện cánh tay trái tả tơi. Sở dĩ như thế là vì hắn bị cá mập xơi đấy.Carlotti hay còn gọi là Matthews mỉm cười nhún vai để tỏ ý cho tôi biết rằng tôi là thằng ngốc. Suốt buổi, Holloway nhìn tôi với vẻ bồn chồn. Ông ta châm lửa mồi điếu thuốc và tôi thấy tay ông ta run nhẹ. Ông có vẻ hoảng hốt khi tôi đột ngột quay sang hỏi:- Ông có chuyện gì phải quan hệ với tên xã hội đen bẩn thỉu này? Phải chăng ông đã đầu tư vào ổ chứa gái của y? Hay ông muốn thu xếp cho con gái của ông?Cecil Holloway gào lên:- Anh dám ăn nói bẩn thỉu thế ư? Con gái tôi sẽ trong trắng cho đến ngày về nhà chồng. Với lối ăn nói như thế, anh nên ra khỏi nhà tôi ngay.Tôi cười khẩy:- À, thì ra con gái ông vẫn còn trong trắng và ông là một nhà doanh nghiệp lương thiện. Hẳn ông cũng muốn nói rằng Charles là một nhân viên chìm của Phòng Bài Trừ Ma Tuý ư?Bằng giọng dịu dàng và khôn khéo, Carotti cắt ngang:- Luật sư Robert à, tôi chẳng hiểu anh nghĩ thế nào. Phải chăng vì tôi quen biết với ông Holloway nên anh nghi ngờ ổng có liên quan đến những hoạt động của xã hội đen? Người ta đánh giá nhau một cách dễ dàng như thế đó. Nhưng ngay một người như tôi, dẫu tôi không phải là một tên bẩn thỉu như anh nghĩ, cũng cần có bạn bè chứ! Ông Holloway đây là bạn rất thân của tôi, người đã không chỉ trích tôi vào lúc tôi sa cơ lỡ thất thế. Tôi rất vinh dự khi là bạn của ổng và với lòng biết ơn, tôi đã giúp ông trong một số chuyện kinh doanh. Anh tin tôi đi, đó là chuyện hoàn toàn chính đáng, và đừng xem ông Holloway đây là kẻ bất lương chỉ vì ổng quen biết tôi. Còn nếu anh cứ khăng khăng cho rằng chúng tôi là những tên bất lương thì… vì lý do gì chứ?- Khi nào tìm ra cậu con của ông Holloway thì có lẽ tôi sẽ hiểu.Nói xong, tôi đi ra cửa. Tôi thấy tốt hơn hết là rời khỏi đây. Với một tay cỡCarlotti, ta phải di động các quân cờ thật nhanh còn không, ta phải rút khỏi cuộc chơi.Ra đến phòng khách chẳng thấy Ronda đâu, tôi bước thẳng ra xe. Ở cuối lối vào nhà đậu một chiếc Chevrolet cũ, lấm bụi đường. Chiếc xe trông không có vẻ phù hợp với ngôi biệt thự sang trọng này. Tôi đứng nhìn chiếc xe một lúc rồi thoáng nghe có tiếng trò chuyện rất nhỏ. Hẳn tôi sẽ không nhận ra điều đó nếu tôi không dừng gần nhà xe để nhìn chiếc Chevrolet.Hẳn có ít nhất hai người đang trò chuyện sau cánh cửa đóng kín của nhà xe, nhưng khi tôi vừa áp tai vào cửa thì cuộc trò chuyện ngưng bặt. Tôi chờ thêm vài phút nhưng vẫn im bặt. Trong khi tôi đang phân vân không biết mình nên bỏ qua chuyện này hay nên đi quanh nhà để tìm một cửa sổ hầu có thể lắng nghe, thì tôi nghe có tiếng nổ máy của chiếc Chevrolet.Tôi kịp quay đầu lại để thấy chiếc Chiếc Chevrolet lao thật nhanh ra khỏi biệt thự. Tuy không trông thấy mặt tài xế, nhưng với mái tóc dài cáu bẩn phủ gáy đó, tôi biết Charles Holloway đã về nhà và ra đi.