Thiết Kỳ Sĩ cười hỏi:- Tại hạ muốn đi Lôi Châu, chẳng hiểu có cùng đường với quốc sư chăng?Y Lê quốc sư cả mừng đáp:- Tại hạ cũng đi Lôi Châu đây.Thiết Kỳ Sĩ nói:- Vậy xin mời quốc sư thượng lộ.Ba người từ cửa hang đi về phía tây, mục tiêu rất rõ rệt. Dĩ nhiên bọn người phía sau đều ngó thấy. Bọn này do Ngũ vương tử cầm đầu vẫn cách một quãng xa xa, ngấm ngầm theo sau.Trong khi đi đường, Y Lê quốc sư nhìn Kỳ Sĩ hỏi:- Bằng hữu! Ông bạn đã biết những nhân vật thần bí khôn lường gần đây rồi chứ?Thiết Kỳ Sĩ đáp:- Đó là người Ảo Hải môn. Võ công họ rất cao cường, biết bay lại có thể biến hình. Những nhân vật này chẳng bao lâu nữa sẽ phát động cuộc càn quét võ lâm, các hạ tính sao?Y Lê quốc sư đáp:- Tại hạ về nước rồi nhất định triệu tập những cao thủ võ lâm quyết một trận sống mái với bọn Ảo Hải môn.Thiết Kỳ Sĩ nói:- Tại hạ xin chờ giai âm.Đến cửa biển vào giữa trưa ngày thứ tư, Y Lê quốc sư chia tay từ biệt rồi, Cao Thức mới hỏi Thiết Kỳ Sĩ:- Lão nhị! Mấy bữa nay đã tác động cân não Y Lê quốc sư như thế nào?Thiết Kỳ Sĩ cười khanh khách đáp:- Tiểu đệ tác động cân não rất đúng lúc. Công lực hắn tuy cao thâm nhưng ý chí không được kiên cường. Dọc đường tiểu đệ đã đưa hắn vào quyết định phản kháng Ảo Hải môn ra mặt. Chuyến này hắn trở về nhất định lôi Cổ Mộ môn xuống nước. Đó là kế đuổi hổ nuốt lang.Cao Thức hỏi:- Còn tên Phổ Phổ nguyên soái thì sao?Thiết Kỳ Sĩ đáp:- Gặp cơ hội cũng sẽ làm như vậy.Cao Thức quay đầu nhìn lại thấy Ngũ vương tử đã dẫn mọi người tới nơi. Lúc này vừa sáng sớm lại gần thành thị ở cửa biển. Quần hùng hội diện rồi đi vào thành.Mười người ăn một bữa no, không nghỉ ngơi gì, lập tức mướn thuyền qua Quỳnh Châu Hải giáp.Thuyền vượt biển của quan có, của tư nhân cũng có. Thuyền tư nhân quá nửa là thương gia cho mướn, nhưng cũng có thuyền chở hàng tiện rước khách.Cao Dương không muốn nhập bọn với người khác liền mướn một chiếc thuyền không, để khỏi lộ hình tích.Mười người giang hồ kết bạn cùng đi mà muốn khỏi lộ hình tích là một việc không thể được. Thiết Kỳ Sĩ đã hiểu điểm này. Khi chàng cùng Cao Thức gặp Y Lê quốc sư đã thay hình đổi dạng, bất quá là để phòng bọn Ảo Hải môn và ngấm ngầm phá hoại bằng cách tác động cân não Y Lê quốc sư. Nhưng sau khi cáo biệt người Y Lê, chàng trở lại chân tướng vì hiểu rõ bọn Ảo Hải môn chưa biết gì về chàng.Dưới thuyền Cao Thức thấy ngoài lái đò không còn người nào khác mới nhìn Thiết Kỳ Sĩ hỏi:- Lão nhị! Bọn ta chưa nổi danh gì trong võ lâm phải không?Thiết Kỳ Sĩ nghe hỏi cười nhẹ một tiếng đảo mắt nhìn mọi người, rồi sau cùng ngó Ngũ vương tử cười nói:- Ngũ gia! Chắc Ngũ gia đã hiểu ý câu hỏi của tệ sư ca.Ngũ vương tử cười đáp:- Tại hạ tưởng bọn Ảo Hải môn đã chú ý đến chúng ta rồi.Cao Thức cười lớn hỏi:- Sao họ không tìm đến mình?Ngũ vương tử đáp:- Có khi họ sợ Cao đại ca là thiên hạ đệ nhất kiếm khách.Cao Thức cười nói:- Xin Ngũ gia đừng nói giỡn. Bọn Ảo Hải môn ra đời chưa lâu, huống chi tại hạ lại giả mạo làm lão nhị.Thiết Kỳ Sĩ trịnh trọng nói:- Ngũ gia! Tệ sư ca đã bị theo dõi. Chính y lại không biết. Bọn Ảo Hải môn tuy lộ hình tích chưa lâu, nhưng những chuyện giang hồ chắc họ đã dò biết từ trước rồi. Từ nay trở đi người thoát được thị tuyến của họ e rằng chỉ có một mình tại hạ.Cao Thức kinh hãi hỏi:- Lão nhị! Lão nhị phát giác có người theo dõi ta ư?Thiết Kỳ Sĩ hỏi lại:- Lúc ở quán tại Hải thành đi ra sư ca đã bị ai cản trở?Thiết Kỳ Sĩ kinh hãi đáp:- Chẳng lẽ nữ nhân bán dầu đó là người của Ảo Hải môn?Thiết Kỳ Sĩ đáp:- Đúng nữ nhân này, nhưng thị không thể biến thành đàn ông. Kẻ biến ra sư ca chính là nam nhân đứng tuổi ở phía sau. Hắn sai cô gái bán dầu cản sư ca lại để nhìn cho rõ mặt cùng nhận xét trên người sư ca có những gì.Cao Thức hỏi:- Bây giờ ta thay đổi y phục, nên chăng?Thiết Kỳ Sĩ đáp:- Vô ích. Họ dùng ảo thuật thì muốn hóa trang cách nào họ cũng biến ra được ngay trong chớp mắt như bóng theo hình, không tài nào thoát được.Cao Thức hỏi:- Vậy phải ứng phó cách nào?Thiết Kỳ Sĩ đáp:- Lúc lên bờ sư ca đừng thoát ly mọi người, coi xem họ làm sao? Tiểu đệ tin rằng những nhân vật này muốn động thủ cùng người khi họ định làm song bao án, tất kiếm đối thủ đơn độc mới thực hiện được, hoặc tìm cơ hội trà trộn vào lúc gặp đám đông. Thủ đoạn của bọn chúng là để cho đối thủ không thể quần công hay vây hãm.Cao Thức hỏi:- Ta muốn tìm cơ hội để thử kiếm thuật xem sao.Ngũ vương tử phản đối:- Không được! Như thế là mạo hiểm quá.Thiết Kỳ Sĩ hỏi:- Hiện giờ bọn họ chỉ náo loạn chứ chưa hạ thủ giết người. Cả Thông Thông quốc sư cũng đánh một trận rồi bỏ đi, chắc chẳng có gì nguy hiểm.Thiết Kỳ Sĩ đáp:- Công lực của sư ca so với Thông Thông quốc sư chỉ hơn được một chút mà thôi. Muốn thử thì phải làm cho họ mất oai phong, giết một tên cho chúng coi. Nếu đánh ngang sức là giúp cho chúng khinh thị võ lâm. Như vậy lợi bất cập hại.Kỳ Dao nói tiếp:- Như vậy Kỳ ca phải ra tay mới được.Thiết Kỳ Sĩ đáp:- Bọn hậu đài của chúng chưa xuất hiện, ta muốn lưu lại để đối phó về sau, nếu không thì rút mây động rừng. Kim ngọc tứ bảo lọt vào tay những nhân vật hậu đài của họ mà mình giết bọn nanh vuốt làm kinh động bọn hậu đài thì vĩnh viễn tứ bảo không bao giờ lấy được.Ngũ vương tử hỏi:- Bây giờ hiền đệ tự kiềm chế để đánh thành ngang sức được không?Thiết Kỳ Sĩ nhảy bổ lên đáp:- Ngũ gia có nhắc, tại hạ mới nhớ ra. Phải lắm! Thế là mình dùng cách gậy ông đập lưng ông lại càng tuyệt diệu.Minh Châu quận chúa nói:- Chủ ý của Ngũ gia không hay đâu. Trái lại nó sẽ làm cho Thiết đại hiệp tiết lộ công phu.Thiết Kỳ Sĩ hỏi:- Quận chúa nhận thấy kết quả như thế nào?Minh Châu quận chúa đáp:- Lão nhị là lá bài tối hậu của chúng ta, bất luận trong trường hợp nào cũng không thể để địch nhân biết rõ hành tung. Lão nhị bộc lộ sớm quá, bọn nanh vuốt bên địch không địch nổi sẽ thi hành thủ đoạn khác để uy hiếp. Không may mà trong bọn ta có người thất tung, địch sẽ dùng làm con tin.Thiết Kỳ Sĩ tỉnh ngộ nói:- Quận chúa quả là người suy nghĩ sâu xa. Trường hợp này thực nguy hiểm phi thường.Ngũ vương tử hỏi:- Nếu bây giờ bọn Ảo Hải môn muốn kiếm Cao đại hiệp thì làm sao?Cao Thức đáp:- Tại hạ đành quyết đấu một phen. May ở chỗ địch nhân chỉ muốn giữ thế quân bình.Thiết Kỳ Sĩ nói:- Theo lời tôn sư của Bạch thư là Thần ni tiền bối thì bọn Ảo Hải môn không có nhiều người. Mình trừ diệt được mấy tên khiến cho nhân số của họ đã ít lại càng ít hơn.Cao Thức đáp:- Đó là lão sư thái nói về quá khứ, nhưng hiện nay bọn chúng đã dám phát động thì nhân số không ít đâu.Thiết Kỳ Sĩ kiên quyết nói:- Đi bước nào tính bước ấy. Hãy coi cử động của bọn tại hạ rồi sẽ bàn. Bây giờ mình nghĩ cách đối phó không hay bằng tùy cơ ứng biến.Mọi người không đưa ra ý kiến gì nữa. Ai cũng hoang mang vô cùng!Lúc thuyền đến bến, trời đã hoàng hôn. Quần hào lên bờ tiến vào thị trấn Bạch Sa ăn cơm tối rồi nhân lúc sương biển mịt mờ lại ra đi, chưa tính gì đến chuyện ngủ đêm.Lúc đi đường, Thiết Kỳ Sĩ đi sát cạnh sư huynh, đồng thời nhìn Cao Dương hỏi:- Cao đại ca! Phía trước đến thành gì?Cao Dương quay lại đáp:- Còn mấy chục dặm nữa là đại trấn mới tên gọi là Hải An mà cũng là khởi điểm cho đường quan đạo. Từ Hải An đi thêm mấy chục dặm là thành Từ Văn.Thiết Kỳ Sĩ nói:- Chúng ta phải đi gần nhau, chớ có lảng ra xa. Đêm nay sương mù dày đặc ảnh hưởng đến thị tuyến rất nhiều.Cao Dương hỏi:- Phía trước có một toán người. Thiết đại hiệp đã nhìn thấy chưa?Thiết Kỳ Sĩ đáp:- Thấy rồi. Họ cũng là người võ lâm. Mặc kệ họ.Cao Thức khẽ hỏi:- Lão nhị có điều tra ra chút gì không?Thiết Kỳ Sĩ đáp:- Đối phương dường như lảng xa chúng ta. Thế mới lạ.Cao Thức cười hỏi:- Có lẽ họ biết chúng ta đã phòng bị?Ngũ vương tử chạy lại gần nói:- Phía sau có hai người rượt theo.Thiết Kỳ Sĩ nói:- Chúng ta bất tất phải đề phòng. Hai tên đó là những cao thủ thông thường.Trước sau và hai bên đều bị cảm giác linh mẫn của chàng nhận ra hết. Ngũ vương tử rất khâm phục cười hỏi:- Công lực của địch nhân sao hiền đệ cũng nhận ra được?Thiết Kỳ Sĩ đáp:- Người võ công cao thâm giả vờ làm cao thủ thông thường đi cản đường, cũng như cao nhân võ lâm giả vờ ngẩn ngơ, bước chân của họ đều không thể che mắt tại hạ được.Ngũ vương tử hỏi:- Cái bệnh của họ như thế nào?Thiết Kỳ Sĩ đáp:- Hạng cao thủ đặc biệt giả vờ làm thông thường thì bước chân họ đặt xuống tuy cố ý nặng nề, nhưng thanh âm vẫn nhẹ hơn.Minh Châu quận chúa nghe nói rất lấy làm kỳ, đến gần hỏi:- Làm sao lại nhận biết được chỗ đó?Thiết Kỳ Sĩ đáp:- Cao nhân mà cố ý giả làm người tầm thường thì khi bước chân hạ xuống không đụng mạnh vào đất cát nên vẫn nhẹ. Còn thanh âm tròn trĩnh mà không tan đi là kẻ thông thường muốn giả vờ làm đặc biệt, mặc dù họ đề tụ khinh công để cất bước, cát đá trên mặt đất vẫn phát ra tiếng động.Ngũ vương tử hỏi:- Nếu chân họ không đặt xuống đất thì sao?Thiết Kỳ Sĩ đáp:- Đó là nói về những nhân vật cao thủ thông thường trở lên, không thể che mắt tại hạ được. Tỷ như hai người phía sau thì tập kích chúng ta thế nào được?Cao Thức cười nói:- Cây hai bên đường cũng có nhiều.Thiết Kỳ Sĩ hỏi:- Sư ca! Sư ca có muốn ăn thịt cú mèo không?Cao Thức hỏi:- Lão nhị hỏi vậy là có ý gì?Thiết Kỳ Sĩ tiện tay bẻ một cành khô vụt vào cây rừng bên đường nhanh như chớp. Bỗng nghe đánh chát một tiếng, một vật gì rớt xuống.Cao Thức hiểu ý lạng người vào rừng, lúc trở ra trong tay cầm con cú mèo. Hắn cười nói:- Mắt lão nhị ngày càng thần kỳ.Ngũ vương tử cười khanh khách nói:- Như vậy chứng tỏ địch nhân không có cách nào ẩn mình được trong bóng tối.Thiết Kỳ Sĩ đáp:- Cứ ẩn nấp như cũ thì được, nhưng không có cách nào tập kích mau lẹ. Đồng thời họ lại nín thở, kiềm chế hơi trong người cho khỏi phát tán ra ngoài. Thứ hơi người này trừ khi gặp gió lớn thổi ngược, không thì thế nào cũng bị tại hạ ngửi thấy.Lúc này Cao Dương đi trước dẫn đường cũng không dám dời xa đồng đội. Sương mỗi lúc một dày. Hắn dừng lại nhìn Thiết Kỳ Sĩ hỏi:- Thủ lãnh! Cả ánh trăng cũng không nhìn thấy nữa rồi.Thiết Kỳ Sĩ đáp:- Để Kỳ Dao đi với lão Cao. Đây là mù biển, chỉ đi mười mấy dặm nữa là hết.Kỳ Dao muốn tiến lên bỗng nghe phía sau có người lớn tiếng hô:- Phía trước phải chăng là Thiết Kỳ Sĩ đại hiệp?Thiết Kỳ Sĩ nghe hô chau mày hỏi:- Ai đó? Thật là không có một chút kinh nghiệm giang hồ mới đêm khuya cản đường lớn tiếng hô danh.Cao Thức nói:- Lão nhị cần phải đề phòng!Thiết Kỳ Sĩ đáp:- Không sao. Đó là hai người theo sau.Chàng dừng bước quay lại dõng dạc hô:- Vị nào ở mặt sau đó?Hai người đi sau chạy nhanh tới lộ vẻ vui mừng nói:- Đúng là Thiết đại hiệp rồi!Thiết Kỳ Sĩ trông thấy đối phương cũng reo lên:- Ủa! Kiếm Sa!Người này là trợ thủ đắc lực của lão đạo vương. Hắn vừa thở vừa nói:- Thiết đại hiệp! Mau rẽ qua đường nhỏ mé hữu mà đi. Lão đạo vương cùng lệnh sư kêu đại hiệp xuống ngồi thuyền.Thiết Kỳ Sĩ thấy tình hình khác lạ vội hỏi:- Tại sao các vị đổi đường đi thuyền?Kiếm Sa lại gần hơn khẽ nói:- Trước khi bọn các vị mười người qua biển lên bờ, đã có một toán Ảo Hải môn biến thành các vị đi trước rồi. Lệnh sư ước lượng bọn họ nhất định cản trở chúng ta ở Thất Tinh lĩnh để mở cuộc chiến đấu.Thiết Kỳ Sĩ nghe nói cả kinh. Cao Thức sợ hãi nói:- Bọn họ biến ra mười người chúng ta cả ư?Kiếm Sa đáp:- Trong bọn họ cũng có hai người lớn giả dạng giống hệt Đại muội cùng Nhị lang, chẳng còn cách nào nhận được ai chân ai giả.Bạch Từ hỏi:- Bọn họ cũng có người to con đến thế ư?Kiếm Sa đáp:- Không phải. Theo lời Phụng Hoàng lão gia thì hoàn toàn là biến ảo hết mà không ai nhận ra được, vì so với người thật chẳng khác chút nào. Trong tay bọn chúng cũng có cây Phong ma đồng côn.Thiết Kỳ Sĩ quay lại cất giọng kiên quyết nói:- Kỳ Dao! Kỳ muội cùng ta và sư ca rượt theo bọn chúng. Kỳ dư đi theo Kiếm Sa xuống ngồi thuyền. Thử xem đối phương còn cách thần thông nào khác lừa gạt không?Kỳ Dao hỏi:- Phụng Hoàng bá bá không ưng cho Sĩ ca làm như vậy thì sao?Thiết Kỳ Sĩ đáp:- Lão nhân gia không can thiệp vào hành động của ta.Chàng quay lại bảo Ngũ vương tử:- Ngũ gia! Ngũ gia mau đưa mọi người đi. Bọn Ảo Hải môn đã hý lộng quỷ thần, tức là bức bách tại hạ phải cho họ biết tay.Ngũ vương tử nhìn Bạch Từ nói:- Cô nương! Chúng ta đi thôi.Bạch Từ tiến về phía Thiết Kỳ Sĩ dùng phép truyền âm hỏi:- Lão nhị có chắc Kiếm Sa là thật không?Thiết Kỳ Sĩ đáp:- Bạch thư cứ yên lòng. Kiếm Sa không phải là giả đâu.Kiếm Sa kinh hãi nói:- Tại hạ xuất hiện một cách quá đột ngột.Thiết Kỳ Sĩ hỏi:- Ông bạn từ trấn Bạch Sa rượt theo, sao lại không hô hoán từ trước?Kiếm Sa đáp:- Sương mù xuống dày quá, rượt theo lại không dám chạy nhanh. Vừa rồi lão Hồ nhận ra thân hình của Cao Dương tiên sinh mới chịu lên tiếng.Thiết Kỳ Sĩ hỏi:- Các vị trở về phải thận trọng. Gia sư cùng lão đạo vương có ở dưới thuyền không?Kiếm Sa đáp:- Lệnh sư còn ở đó, nhưng hai vị lão gia chưa xuống thuyền, còn chờ các vị đến mới đi.Thiết Kỳ Sĩ nói:- Được rồi! Chúng ta tạm chia tay, sẽ gặp nhau trong bước tiền đồ.Sau khi từ biệt, Thiết Kỳ Sĩ dẫn sư huynh và Kỳ Dao thi triển khinh công tuyệt đỉnh đuổi một mạch mấy chục dặm, qua trấn Hải An lên đường lớn. Dọc đường gặp rất nhiều nhân vật giang hồ, bọn Thiết Kỳ Sĩ mặc cho người khác ngạc nhiên, cứ tiếp tục chạy tới.Lúc trời sáng ba người đến thành Từ Châu vẫn chưa thấy bọn ngụy trang đến.Vừa vào thành, bỗng gặp một toán vừa hòa thượng vừa đạo sĩ, ba người nảy ra cảm giác kinh dị. Một lão hòa thượng nhìn Thiết Kỳ Sĩ chắp tay hỏi:- Thí chủ! Thí chủ có nhận ra bần tăng không?Thiết Kỳ Sĩ ngó thấy “ủa” một tiếng hô:- Hoành Duyên trưởng lão!Nguyên bọn hòa thượng và đạo sĩ này đều là nhân vật phái Thiếu Lâm và phái Võ Đương. Tuy Thiết Kỳ Sĩ chỉ quen biết một Hoành Duyên trưởng lão, chàng cũng chắp tay thi lễ với từng người, rồi khiêm cung đứng đó.Hoành Duyên trưởng lão nhận thấy không tiện nói chuyện ở ngoài đường, liền nhìn những tăng đạo đồng bạn nói:- Các vị sư đệ cùng đạo huynh hãy đi trước một bước. Vụ đó để một mình bần đạo nói cho Thiết đại hiệp hay.Những lão đạo cùng lão tăng ở phía sau liền nhìn anh em Thiết Kỳ Sĩ nói:- Bẩm lão tăng, bần đạo xin cáo biệt.Thiết Kỳ Sĩ liền biết ngay đã xảy ra việc trọng yếu, cũng chắp tay đáp lễ mọi người rổi nhìn Hoành Duyên nói:- Đại sư! Phía trước có khách sạn. Chúng ta vào đó sẽ nói chuyện.Tới cửa điếm, Cao Thức bảo tiểu nhị làm một mâm cơm chay. Mọi người cùng Hoành Duyên hòa thượng lên thượng phòng ăn bữa sáng.Lúc ăn cơm, lão hòa thượng trịnh trọng khẽ hỏi:- Thiết thí chủ! Các vị không phải mười người đi với nhau ư?Thiết Kỳ Sĩ hỏi lại:- Đại sư trông thấy rồi chăng?Lão hòa thượng đáp:- May có một vị trưởng lão phái Võ Đương đưa ra lời cảnh cáo, không thì bần tăng mắc hợm rồi.Thiết Kỳ Sĩ hiểu ý hỏi:- Bọn họ qua đây đã lâu chưa?Lão hòa thượng đáp:- Vào khoảng canh tư hôm qua, bọn bần tăng ngó thấy toán người ngụy trang thí chủ trên núi đá bên đường lớn. Bây giờ có lẽ họ đã qua thành Hải Khang rồi. Té ra thí chủ đã biết vụ này.Thiết Kỳ Sĩ nói:- Bọn tại hạ nguyên mười người đi với nhau, nhưng sau khi được tin liền cho bảy người đi hướng khác. Chỉ có bọn tại hạ ba người theo dõi hành tung. Không hiểu Hải Khang thành cách Thất tinh lĩnh bao xa?Lão hòa thượng hỏi:- Chừng bảy chục dặm. Thí chủ tính sao bây giờ?Thiết Kỳ Sĩ đáp:- Tại hạ quyết định chạy đến Thất tinh lĩnh trước chờ đợi. Nếu đại sư không còn việc gì khác thì nên ra khỏi điếm trước đi.Hòa thượng nói:- Các phái ở Trung Nguyên đã nhận được Phụng Hoàng lệnh của tôn sư chỉ thị theo dõi họ chứ đừng hành động gì. Thí chủ muốn rượt theo nên thận trọng.Thiết Kỳ Sĩ đáp:- Tại hạ đã có cách đối phó. Phiền đại sư ngấm ngầm thông tri cho các môn phái là mai mốt có gặp hai trai một gái tự xưng là nhân vật ở Tiên Thiên tam kiếm khách thì ai nấy hết sức né tránh đừng có động thủ. Ba người đó tức là bọn tại hạ. Đồng thời loan truyền tin tức này ra ngoài. Về việc truyền tin không nên nói bọn tại hạ là hảo nhân mà cũng đừng bảo là tà môn, kẻo cao thủ các phái lại xôn xao đem hết lực lượng kiếm ba người bọn tại hạ để động thủ.Lão hòa thượng kinh hãi hỏi:- Kế hoạch của thí chủ như vậy là thế nào?Thiết Kỳ Sĩ đáp:- Làm như vậy để né tránh địch nhân khỏi biết rõ bọn tại hạ có mối liên quan với những nhân vật ở quý phái, đồng thời chỉ có bọn tại hạ ba người là đối nghịch với Ảo Hải môn.Hoành Duyên hiểu ý liền nói:- Thí chủ quyết tâm động thủ với địch lại sợ liên lụy đến người phe mình. Đó là nỗi khổ tâm của thí chủ. Lão tăng nhất định làm theo kế hoạch của thí chủ.Nhà sư nói rồi đứng dậy cáo từ ngay.Thiết Kỳ Sĩ nhìn Kỳ Dao và Cao Thức nói:- Chúng ta mau thay đổi y phục, bay trên không đi đường vòng tới Thất tinh lĩnh.