Những ngày tiếp theo tôi trở về với cuộc sống bình lặng, nhưng không còn chán chường nữa. Chẳng có việc gì làm, tôi đem hết thời gian rảnh rỗi vào việc chăm sóc Trường Duy. Tôi muốn đền bù cho anh những nỗi buồn mà tôi đã gây ra, dù chả biết mình đã làm gì cho anh buồn, nhưng Trường Duy đã bảo buồn tôi, thì là tôi có làm điều gì đó tệ hại lắm. Sáng nay đi chợ, tôi mua đầy giỏ củ cải muối, những lúc trước tôi cấm anh nên anh chẳng hề muốn ăn nữa. Tội nghiệp anh quá, ý thích có gì cao siêu đâu mà cũng bị cấm, sao lúc trước tôi độc đoán thế nhỉ? Suốt cả buổi sáng tôi cứ loay hoay trong bếp, bận tíu tít với mấy món ăn mà Trường Duy thích, mỗi thứ tôi đều làm một ít, nhà chẳng có ai ngoài hai chúng tôi. Tôi làm với tất cả say mê, như trên đời này chẳng có gì quan trọng hơn ý thích của anh. Đến trưa thì nấu nướng cũng xong, nhưng có một điều làm tôi băn khoăn sao ấy, hình như những thứ tôi làm đều vụng về như đồ chơi con nít. Tôi mang máng nhớ lại những thứ mà mẹ chồng tôi nấu, mỗi lần bà ấy luộc rau thì chúng vẫn còn xanh nõn nhìn thật thích mắt. Còn đĩa rau của tôi thì có màu sậm, cọng và lá đều tơi tả, ỉu xìu, thấy như khổ sở lắm và món bông cải xào thì mặn tê lưỡi, món thịt kho lại ngọt lịm, không hiểu sao kỳ vậy. Tôi bối rối nhìn bàn ăn, có nhiều thứ cần sửa lại lắm, nhưng có trời mới biết sửa bằng cách nào. Tôi đi luẩn quẩn trong bếp, rối tung cả đầu chẳng biết phải làm sao. Một món thì tôi có thể tập trung suy nghĩ được, chứ còn nhiều thứ quá tôi biết sửa thế nào cho ổn đây, chẳng lẽ bây giờ chạy về hỏi mẹ. Tôi định gọi điện hỏi mẹ, nhưng nhớ ra nhà tôi chẳng có điện thoại, thôi thì hỏi mẹ Trường Duy vậy. Tôi thở dài đến bên điện thoại, bên kia đầu dây, giọng mẹ chồng tôi thật ngọt ngào tự nhiên, tôi thấy yên tâm, tôi thì thầm: - Mẹ này, thí dụ mình xào một món gì đó lỡ mặn quá thì phải làm sao hả mẹ? - Con nói gì? Nói lớn lên. Trời ơi, làm sao mà nói lớn chứ. Nhưng nhớ ra nhà không có ai, tôi lại thấy yên tâm la to hơn, bên kia đầu dây tôi nghe bà bật cười: - Không sao đâu, con cứ thêm bột ngọt cho bớt mặn. Ôi có vậy mà tôi không nghĩ ra. Chuyện dễ ợt. Mẹ chồng tôi lại hỏi: - Con còn làm hư món gì nữa không? - Vậy nếu thịt kho mà ngọt thì cứ cho muối vào hả mẹ? Thêm như vậy không sao hết chứ mẹ nhỉ? - Ừ. -... - Con còn hỏi gì nữa không? - Dạ hết rồi. Tôi gác máy, chạy ào vào bếp cho một muỗng bột ngọt vào dĩa cải xào, một muỗng muối vào đĩa thịt kho. Thế là xong. Lát nữa Trường Duy về sẽ lé mắt cho coi. - Gì mà cười hăm hở một mình vậy cưng? Tôi giật thót người, quay lại nhìn Trường Duy đang đứng phía sau, chưa kịp trả lời thì thấy anh nhìn nhìn bàn ăn: - Ở đâu ra nhiều món quá vậy, em mua đó hả? - Đâu có mua, em tự nấu hết đấy. - Thật hả? - Thật chứ, bộ em nói láo lắm hả? - Ờ... Anh hơi ngạc nhiên, trời ơi, em giỏi quá - Và anh hôn lên mặt tôi. Tôi cười ríu rít đi theo anh vào phòng, giúp anh thay đồ. Khi ngồi vào bàn ăn, tôi thấy Trường Duy nhìn nhìn đĩa rau, nhưng không nói gì. Nhìn cái cách ăn của anh tôi có cảm tưởng anh phải huy động toàn bộ tinh thần để làm nhiệm vụ, anh ăn như có bổn phận phải cho thức ăn vào miệng, vì nếu không làm vậy thì bị đói, tôi chưa thấy ai ăn có vẻ khổ sở như thế bao giờ. Tôi hoang mang: - Bộ em nấu dở lắm hả anh? - Không, không dở, cũng hơi ngon ngon. - Anh có thích mấy món này không? - Thích chứ. - Em nhớ lúc trước anh hay đòi mẹ làm cải xào, em bèn làm nó đó trước đấy. - Vậy hả cưng? - Trường Duy nhìn chăm chăm đĩa bông cải, rồi ngập ngừng - Hình như bột ngọt chưa tan hết... Em mới bỏ bột ngọt vô sau hả? - Dạ, vì em thấy nó mặn quá. Sao nụ cười anh có vẻ thiểu não thế nhỉ. Tôi cắn thử một miếng, ờ... Nó có vị gắt, kỳ quá. Tôi đẩy đĩa cài xào ra xa. - Thôi anh đừng ăn thứ này nữa, em làm hư rồi. Tôi kéo đĩa cá chiên lại gần anh, gắp một miếng, sao bên trong có màu đỏ đỏ vậy nhỉ? Chẳng lẽ cá chưa chín hết? Nhưng làm sao chưa chín được, tôi thấy da nó vàng gần như chuyển sang màu đen rồi. Chiên như thế dứt khoát phải chín thôi. Tôi ngồi yên nhìn đĩa cá, nghĩ mãi mà không ra vì sao nó lại như vậy. Vậy là công trình cả buổi sáng của tôi hoàn toàn bị hỏng hết rồi, không có cái nào ăn được cả, tôi buồn quá. Tôi chống tay lên bàn rầu rĩ: - Em đã ráng hết sức mình rồi, thật không hiểu sao không món nào ngon hết, chắc là em không có khiếu nấu ăn, làm sao bây giờ hả anh? Trường Duy an ủi: - Nếu lần này nấu dở thì mai mốt sửa lại, đừng buồn nữa cưng. Không hiểu nghĩ thế nào đấy anh lại nói: - Nhưng mà nấu cũng khéo đó chứ, anh thích ăn lắm. - Thật không anh? - Thật mà, em nấu thế nào anh ăn cũng được hết. Nếu ăn không nổi thì anh sẽ ráng, em đừng buồn nữa nghe cưng. Tôi không nghe anh nói, nhỉn đăm đăm góc phòng: - Anh biết không, em muốn làm toàn những món anh thích, em nghĩ trưa nay về anh sẽ vui lắm, em mua củ cải về ngâm muối cho anh nữa kìa, vậy mà... Tôi thấy Trường Duy quay phắt lại nhìn thau củ cải, hình như anh hơi hoảng: - Thôi khỏi khỏi, em đừng làm mệt lắm, anh hết thích nó rồi. - Sao vậy? - À...Ừ, ăn món đó nóng lắm, anh không thích ăn nữa, ngán lắm. - Vậy anh thích ăn gì, ngày mai em làm món đó. Trường Duy lúng túng: - Anh cũng không nhớ nữa. Thôi, em cứ nấu những món bình thường thôi, đừng làm rườm rà nữa, mệt em lắm. Tôi hăm hở: - Nấu ăn chứ có gì đâu mà mệt, em muốn làm cho anh vui mà. Trường Duy có vẻ cảm động, nhưng hình như điều đó không xua nổi ấn tượng hãi hùng về bữa ăn hôm nay, anh cười sao chẳng tươi chút nào: - Em lo như vậy là anh vui lắm rồi. Đừng làm nhiều nữa cưng à, thôi thế này nghe, ngày mai em cứ mua tép về và bông cải mấy món đó nấu nhanh lắm, cho nên em chờ trưa anh về rồi mình cùng nấu, em chịu không. - Cũng được. Hôm sau đi chợ về, tôi chỉ mua những thứ Trường Duy dặn, buổi sáng tôi ra vào thơ thẩn trong nhà và nghĩ về Trường Duy. Tôi loay hoay với những ý nghĩ làm cách nào cho anh vui, vì tôi đã làm anh buồn nhiều quá rồi. Ờ, nếu trưa Trường Duy về rồi lại phải nấu nướng chắc sẽ mệt lắm. Thương anh quá đi, thôi thì tôi sẽ làm lấy một mình vậy. Tôi lại hăm hở lao vào bếp, bắt đầu rửa tép. Hình như tôi mua nhằm tép không tươi lắm, chúng có mùi nồng nặc khó chịu. Tôi kiên nhẫn rửa sạch, ba lần bốn lần... Vẫn còn tanh quá. Tôi hí hoáy pha xà bông, trút tất cả tép vào đấy rửa thật kỹ... Cuối cùng thì cũng tẩy được cái mùi khó chịu ấy, dù sao thì mùi xà bông cũng dễ chịu hơn. Trường Duy về, anh nhìn tô canh bốc khói nghi ngút hài lòng, tôi thích vô cùng và hãnh diện nhìn anh, chờ một lời đồng tình. Không hiểu sao Trường Duy cứ ngậm muỗng canh trong miệng, vẻ mặt anh phân vân không biết nên nuốt hay nhổ bỏ đi, tôi nhìn anh chăm chú, không hiểu nổi vì sao. Cuối cùng, Trường Duy khẽ nhăn mặt nuốt hết muỗng canh, môi anh mím lại: - Hình như canh có mùi xà bông vậy Phượng? - Chắc vậy, tại em rửa tép bằng xà bông mà. Trường Duy nhìn tôi kinh ngạc: - Cái gì? Em rửa tép bằng gì? - Bằng xà bông. - Trời ơi... sao em lại làm vậy? Tôi nhăn mặt: - Vì nó tanh quá, em không chịu nổi mùi đó. Vẻ mặt Trường Duy như dở khóc dở cười: - Hôm qua anh dặn để trưa về anh nấu, sao em làm chi vậy? - Vì em sợ anh mệt. Anh kéo tôi vào lòng nói dịu dàng: - Em không biết làm gì đâu, để từ từ anh dạy cho, bây giờ em thay đồ đi. - Chi vậy? - Mình đi kiếm một cái gì đó ăn đỡ, anh đói lắm. Tôi buồn bã đi thay đồ, vậy là tôi chẳng làm được trò trống gì cả. Lúc trước tôi hay bảo Mai Lan, nhưng xem ra tôi có hơn gì nó đâu, chỉ có đỡ hơn là tôi không bê bối như nó, còn khoản nấu nướng thì...