Quả cầu vút lên cao một cách êm ả nên các nhà du hành dũng cảm ngồi trong cái khoang không cảm thấy là mình đang bay lên. Một lát sau, khi nhìn qua thành khoang, họ mới thấy cảm thấy đám đông ở dưới đất đang vẫy tay vẫy mũ hoan hô họ. Họ cũng vẫy mũ đáp lại: "Chào các bạn!". Mất sạch toan vẫy mũ mới chợt thấy là đầu mình trần trụi. - Các bạn ơi! Dừng quả cầu lại đã! Mình để quên cái mũ ở nhà rồi.Cáu kỉnh làu bàu: - Cậu thì lúc nào cũng quên.Biết tuốt đáp: - Không dừng lại được. Quả cầu còn bay cho đến khi nào không khí bên trong lạnh đi thì nó mới hạ xuống.Mất sạch nói, giọng bực tức: - Chà! Thế là mình phải bay đầu trần à?Tròn xoay nói: - Cậu đã tìm thấy mũ ở gậm giường rồi cơ mà? - ừ, nhưng khi mình đội vào, mình thấy bức quá nên lại bỏ ra để trên bàn. Đến phút cuối cùng mình lại quên đội.Cáu kỉnh nói: - Cậu thì phút cuối cùng nào mà chả quên!Đột nhiên, Mít đặc hét: - Các cậu nhìn kìa! Nhà chúng mình ở lại dưới kia kìa, bên trái chúng ta ấy. Mọi người đều cười còn Cáu kình lại lên tiếng: - Cậu tưởng là nó cũng phải bay theo chúng mình chắc?Mít đặc đâm cáu, vặc lại: - Mình chẳng tưởng gì hết. Mình nhận ra cái nhà của chúng mình và mình nói lên, thế thôi. Bao lâu nay, chúng mình đã ở trong căn nhà ấy và bây giờ thì bay trong quả cầu. - ừ, thì bay - Cáu kỉnh hậm hực nói - ai biết được là nó sẽ đưa chúng ra đi đến đâu? - Cậu thì lúc nào cũng cứ làm nhặng lên. Ngay cả trong quả cầu này mà cậu cũng không để cho chúng mình được yên thân nữa - Mít đặc nói. - Nếu cậu không thích thì cậu đi đâu thì đi. - Thế cậu muốn mình đi đâu bây giờ?Biết tuốt nói: - Thôi đi, đừng có cãi nhau nữa.Quả cầu lên cao mãi. Dưới kia, Thành phố Hoa trải rộng ra, trông như một tấm bưu ảnh. Nhà cửa bé tí xíu, còn các chú tí hon thì không nhìn thấy đâu nữa. Gió cuốn quả cầu đi thật nhanh. Phút chốc, thành phố chỉ còn là một dấu chấm trong chốn xa xăm.Biết tuốt lấy địa bàn ra để định phương hướng. Địa bàn là một cái hộp nhỏ bằng kim khí, trên mặt có một chiếc kim có nam châm luôn luôn chỉ về phía bắc. Địa bàn giúp ta biết nơi ta đi và tìm thấy đường về. Vì thế, Biết tuốt chú ý đem nó đi theo.Chú nói: - Chúng ta đi thẳng về phương bắc, vậy thì khi về, chúng ta sẽ chuyển về phương nam.Quả cầu lên rất cao, vượt qua bao ruộng đồng. Thành phố Hoa đã biến mất. Ơ' phía dưới, con suối mà cac chú tí hon gọi là sông Dưa chuột chảy uốn khúc như dải vải hẹp. Cây cối trên ruộng đồng nom như những cụm lông nhỏ. Thình lình Tròn xoay nhìn thấy một vệt tối hình tròn. Vệt tối này chạy nhanh trên mặt đất như chạy theo khí cầu vậy. Cậu ta kinh ngạc nói: - Các cậu nhìn kìa, có ai đang chạy theo chúng ta đây này!Tất cả đều nhìn vào vệt tối.Mất sạch nói: - ồ, nó đang đi qua sông kìa!Nhanh nhảu hỏi: - Cái quái gì thế nhỉ? Này, nó nhảy qua cả cây!Bây giờ các chú bay qua một cánh rừng và cái vật đen vẫn theo các chú hoài, nó chạy cả trên các vòm lá. Bác sĩ Thuốc viên sinh nghi, liền đèo mục kỉnh vào nhưng thật là toi công, chú chẳng nhận ra được nó là cái gì.Đột nhiên, Mít đặc reo lên: - Mình biết rồi! Mình biết rồi! Mình là người đầu tiên biết đấy nhé! Đó là con Mực của chúng ta. Chúng ta bỏ quên nó ở nhà nên nó chạy theo đấy!Viên đạn đáp: - Cậu nhầm rồi. Con Mực ở dưới gầm ghế, cạnh mình đây cơ mà. Ngộ nhỡ hỏi: - Vậy thì nó là cái gì? Biết tuốt ơi, cậu thử nói cho chúng mình nghe xem nào.Biết tuốt bỏ cái địa bàn vào túi rồi nhìn xuống phía dưới. Chú cười: - Đó là cái bóng của chúng mình.Các chú tí hon tròn xoe mắt: - Bóng của chúng mình à? - ừ, cái bóng của quả cầu. Quả cầu bay trên không, cái bóng bay dưới đất, đơn giản thế thôi.Các chú giương mắt nhìn mãi cái bóng càng ngày càng nhỏ đi và cuối cùng biết mất. - Nó đi đâu mất rồi nhỉ?Biết tuốt giải thích: - Chúng mình lên cao quá nên không trông thấy nó được nữa.Cáu kỉnh làu bàu: - Vậy thì người ta không thể trông thấy cả cái bóng của mình được ư? Tệ hại quá!Mít đặc nổi cáu: - Cậu lại nhặng lên rồi! Cậu không bao giờ để cho tụi mình được yên thân hay sao?Cáu kỉnh trêu lại bạn: - Yên thân à? Yên thân làm sao được khi đang bay bằng quả cầu? Muốn yên thân thì hãy ở nhà. - Cậu phải ở nhà để yên thân. - Mình ấy à, mình chẳng cần yên thân!Biết tuốt nói: - Lại gây chuyện à? Mình phải cho các cậu xuống mới được.Cáu kỉnh và Mít đặc sợ quá, thôi cãi nhau ngay. Quả cầu đi vào sương mù. Không trông thấy mặt đất nữa. Chung quanh như có một màn khói trắng bao bọc. - Cái gì thế này? Khói ở đâu thế này?Biết tuốt nói: - Không phải kà khói đâu. Đám mây đấy. Chúng mình đã bay lên mây rồi và bây giờ thì đang bay ở trong mây.Mít đặc đáp: - Cậu chỉ bịa thôi. Mây thì phải lỏng như cháo tấm, chứ còn cái này y như sương mù ấy.Biết tuốt hỏi: - Cậu có biết mây là cái gì không? Mây là sương mù, nhưng nhìn xa thì nó có vẻ dầy hơn thôi.Mít đặc không tin, bèn nói: - Các cậu đừng nghe nó. Những điều đó nó bịa ra để ra vẻ ta đây biết tuốt, nhưng thực ra thì nó mít đặc. Không cần phải dạy cho mình biết mây là sương mù đâu. Không phải, mây giống như cháo tấm ấy. Làm như mình chưa bao giờ được chén món cháo tấm chắc!Quả cầu lên cao mãi, vượt lên cả tầng mây. Mít đặc thò đầu qua thành khoang trông thấy mây ở phía dưới che lấp cả mặt đất. - ái chà, trời ở dưới kia kìa. Chúng mình bay lộn ngược rồi. - Sao lại lộn ngược? - tất cả đều ngạc nhiên. - Đấy, cứ nhìn xem: trời ở dưới phía chân chúng mình, như vậy là bay lộn ngược rồi.Biết tuốt cải chính: - Chúng mình bay ở trên mây. Chúng mình lên cao hơn cả mây. Vì thế bây giờ, mây không ở trên mà là ở dưới chúng mình.Mít đặc không tin. Chắc rằng mình ngồi lộn đầu xuống đất, chân chổng lên trời, chú sợ mất mất chiếc mũ nên cứ lấy tay ấn tịt xuống tận trán. Có gió thổi, quả cầu đi mau hơn, Nhưng đột nhiên các chú tí hon thấy quả cầu hạ xuống.Các chú đâm lo: - Tại sao lại xuống nhỉ?Biết tuốt đáp: - Tại vì không khí trong quả cầu bắt đầu lạnh.Nhanh nhảu hỏi: - Thế là chúng mình đang hạ xuống mặt đất à? - Không - Biết tuốt trả lời - Không phải tự nhiên vô cớ mà chúng ta đem cát đi theo đâu. Chúng ta sẽ ném cát xuống và quả cầu sẽ bay lên cao ngay.Nghe nói vậy, Ngộ nhỡ vớ ngay một bao cát và ném vào khoảng không.Biết tuốt hét: - Cậu làm gì thế? Ném một bao cát đầy à, cậu chẳng nghĩ gì cả! Nếu nó rơi trúng phải đầu ai thì sao?Ngộ nhỡ đáp: - Nó sẽ chẳng rơi vào đầu ai đâu! - Chẳng rơi à - Mít đặc nói - Mình bảo cậu là phải mở bao cát ra trước khi ném xuống. - Mình làm cho! - Chắc chắn nói. Và chẳng nói chẳng rằng, chú đổ ngay một bao cát vào trong khoang.Biết tuốt thở dài: - Thật là các cậu khôn ngoan như nhau! Mở cái bao ra rồi đổ cát vào khoang để làm gì? Cậu tưởng là quả cầu nó sẽ nhẹ hơn chăng? - Mình có để nó ở đấy đâu! - Chắc chắn đáp và vốc từng nắm cát ra ngoài khoang.Mất sạch quát: - Cẩn thận đấy! Không khéo nó bắn vào mắt tớ bây giờ. - Chắc chắn tớ không làm bắn vào mắt cậu - Chắc chắn đáp, nhưng ngay lúc ấy, Mất sạch đã bị cát phả đầy mắt.Mọi người đều trách móc Chắc chắn trong lúc đó Ngộ nhỡ mở con dao ra và vội vàng khoét một cái lỗ thật to ở đáy khoang để cho cát rơi xuống. Nhưng mà Biết tuốt đã trông thấy và quát: - Thôi ngay! Cậu làm cái gì thế? Cái khoang mà hỏng thì chúng ta sẽ lộn nhào xuống hết bây giờ.Ngộ nhỡ đáp: - Ngộ nhỡ nó không hỏng thì sao!Biết tuốt cầm lấy con dao của Ngộ nhỡ và gắt: - Ngộ nhỡ với Chắc chắn, hai cậu chỉ có mấy tiếng ở lỗ mồm thôi!Cát theo cái lỗ chảy ra ngoài, quả cầu nhẹ hơn trước lại lên cao. Các chú tí hon nhìn quanh, vẻ mặt hớn hở. Các chú khoan khoái vì thấy quả cầu lại bay lên. Chỉ có chú Cáu kỉnh, con người luôn luôn bất mãn, lại làu bàu như mọi lần: - Có bao giờ thấy như thế này không? Lên rồi xuống, lên rồi xuống. Quả cầu mà bay như vậy à?Và không biết nói gì thêm nữa, chú liền quặc luôn với Tròn xoay đang nhá một miếng đường: - Tại sao cậu cứ gặm đường mãi thế? - Trong túi tớ có đường, tớ lấy ra để gặm. - Chọn đúng lúc để gặm đường! Khi nào chúng mình hạ xuống đất, cậu tha hồ mà gặm nhấm. - Sao tớ phải mang thêm cho nó nặng - Tròn xoay nói - Khi nào tớ nhá hết đường, quả cầu sẽ nhẹ hơn và sẽ bay cao hơn. - Thế thì cậu cứ nhá đi - Cáu kỉnh đáp - Bọn mình xem cậu sẽ gặm đến đâu.