Tôi bám theo chiếc Chevrolet đến Forestville rồi bị kẹt lại ở ngã tư đèn đỏ.Vì đã trưa nên tôi quyết định tự an ủi mình bằng một bữa cơm nhà hàng để quên đi sự vụng về đã khiến tôi mất dấu Charles Holloway.Nửa giờ đồng hồ sau đó, khi tôi lặng lẽ ra khỏi nhà hàng của một khách sạn thì thấy Harry Hầu Nhân đang ngang qua sảnh.Lần này, hắn mặc một cái cafetan theo kiểu Da Đỏ dài đến mắt cá chân với mô-típ đen, đỏ và nâu, xoáy cuộn tựa những tinh tú đang cuồng quay trong không gian.Tôi lớn tiếng gọi:- Ê, Harry!Tấm thân to lớn của hắn quay lại và hắn mỉm cười khi trông thấy tôi:- Thì ra là luật sư Randall Roberts.- Anh đi đâu đây? Phải chăng đi nộp đơn ly dị?Hắn nặng nề bước về phía tôi và chìa khuôn mặt rậm râu xương xẩu lại để nói nhỏ vào tai tôi:- Luật sư à, tôi có một nguồn tin.- Về chuyện Ruột Ngựa?- Và cả hai tay kia nữa, nếu chuyện người ta kể cho tôi là có thật. Có đúng là Nai Nhảy Nhót và Chuột Chũi cũng đã tiêu đời?Tin lời Harry, tôi hỏi:- Đúng cậu đã phát hiện ra điều gì?- Giờ thì luật sư hãy lấy xe để đưa tôi đi vì xe ông chạy nhanh hơn xe tôi.Trên đường, tôi sẽ cho ông biết sau.Tôi gật đầu và cùng Harry rời khỏi sảnh.Sau khi chạy được một lúc, Harry hỏi:- Luật sư có biết thằng điên mà bộ lạc gọi là J. C. chứ?- Biết hắn vừa bị hốt về sở cảnh sát. Chúng ta đi đâu đây?- Cứ theo trục lộ chính mà tiến. Khi nào cần rẽ thì tôi sẽ báo. Thằng J. C. đó không bị nhốt ở sở cảnh sát. Hắn đang chờ chúng ta trong rừng, phía bắc.- Theo tôi biết thì hắn đã bị tống cổ vì tội tàng trữ marijuana.- Đúng. Hắn đã kể tôi nghe chuyện đó hay nói đúng hơn. Hắn đã ghi ra giấy và sau đó đốt từng tờ một sau khi tôi đọc xong. Lợi dụng xe cảnh sát chậm lại ở ngã rẽ, hắn đã nhảy xuống và chạy đến nhà tôi. Hẳn bọn cớm đã nghĩ rằng hắn chẳng đáng để họ phải nhọc công đuổi bắt. Nhưng điều làm tôi ngạc nhiên đó là thông thường J. C. xem mọi chuyện chỉ là điều tất yếu của đệnh mệnh. Vậy mà giờ đây hắn lại phản ứng như thế.- Lần này, chuyện gì đã xảy ra? Hắn đã phát điên rồi ư?- Ông không nên đùa, đây là chuyện nghiêm túc J. C. nói với tôi rằng hắn đã hiểu mọi chuyện. Hắn biết ai là kẻ đã cung cấp heroin, ai là kẻ giết người và sát thủ hiện trốn ở đâu.- Tại sao J. C. nói với anh chuyện đó?- Tại vì hắn muốn tôi trở thành một đệ tử.- Một đệ…? Phải chăng hắn muốn anh bảo vệ hắn?- Không hẳn thế. Ông chẳng hiểu gì về vấn đề tâm linh cả J. C. cho biết hắn sẽ đi tìm Sauron và Golem và muốn tôi đi cùng. Hắn bảo sẽ cứu rỗi hai thằng đó và muốn tôi làm chứng của sự việc. Theo J. C. thì hai thằng đó sẽ xưng tội với hắn và hắn sẽ giải thoát cho chúng. Giờ thì ông đã hiểu chưa, luật sư?Tôi buồn bã gật đầu:- Cuối cùng thì mộng mơ và thực tại đã đan bện vào nhau và J. C. đã quyết định giải quyết theo cách thức của hắn. Nhưng tại sao J. C. phải tìm đến anh chứ?- Tôi chẳng hiểu nữa. Có thể hắn bất chợt tìm thấy nhà tôi hoặc cũng có thể hắn thấy tôi có một mức độ tâm linh tương đối khá hoăc đại khái như thế.- Hay là hắn đã nghe những tiếng rên la thích thú phát ra từ nhà anh và tưởng đó là tiếng của các thiên sứ?Harry cau mày. Giờ đây y có vẻ muốn trở thành một đồ đệ nghiêm túc của J. C.Y nói:- Có lẽ vì thấy tôi to khỏe nên J. C. nghĩ rằng sự hiện diện của tôi giúp hắn vững tin hơn.- Hắn đang ở đâu?- Chúng ta đang trên đường đến đó.- Có cả Sauron và Golem ở đó chứ?- Thì J. C. đã nói thế. Tôi bảo J. C. rằng cần phải kiếm thêm một đệ tử để chứng kiến phép lạ, bởi một mình tôi e không xong. Thoạt đầu J. C. không đồng ý, nhưng tôi đã thuyết phục hắn rằng tôi biết một tên cực kỳ xấu xa tội lội và nếu được chứng kiến phép lạ hẳn tên đó sẽ ăn năn từ bỏ tội lỗi. Thế là J. C. để tôi đi. Hắn ngồi lại trong rừng, trên một tảng đá để chờ tôi, bảo rằng sẽ dứt khoát chờ tôi về. Và tôi đã chạy đến khách sạn tìm ông.- Anh đã mất bao lâu mới gặp tôi?- Mười phút.- Như vậy là đã nửa tiếng rồi… Không biết J. C. có đủ kiên nhẫn để tiếp tục ngồi chờ?Harry có vẻ bồn chồn, nôn nóng. Tôi chăm chú bám theo những khúc quanh.Một lúc sau, Harry thốt lên:- À! Tảng đá kia rồi, nhưng sao chẳng thấy J. C. đâu. Cách hai trăm thước, cuối con đường mòn này, có một căn nhà.Harry chỉ những vết bánh xe hằn sâu trên con đường mòn, giữa những hàng thông.- Được. Ta đến đó thôi. Nhanh lên.Tôi dừng xe, lấy khẩu 38 nhét dưới băng ghế ra và cùng Harry lao vào đám bụi rậm.Trước mặt tôi là ngôi nhà một tầng được bao bọc bởi hàng cây: hẳn vài ba chục năm về trước đây là một nơi nghỉ hè sang trọng. Giờ thì nó đã chìm trong hoang phế với mái có đôi chỗ thủng và rêu phong nơi phần dưới của các bức tường. Nhưng với những kẻ cần trốn tránh thì đây là nơi lý tưởng. Và tôi thấy điều tôi nghĩ là không sai bởi gần cổng nhà có những đốm lớn của dầu nhớt xe.Cửa không khoá. Các then cài không phát ra một tiếng động nào; chúng tôi lặng lẽ xâm nhập vào bên trong.Mọi cửa sổ đều được bít kín. Không một ánh sáng chúng tôi chìm đắm trong bóng tối dày đặc.Tiền sảnh hoàn toàn hoang vắng với sàn không trải thảm và chẳng có bàn ghế.Ở một nơi xa xa, có tiếng ai đang nức nở.Tôi và Harry nhìn nhau rồi, không ai nói năng gì, chúng tôi đi dọc theo hành lang dài, ngang qua vài căn phòng âm u, thanh vắng.Tiếng nức nở càng lúc càng rõ hơn.Chúng tôi đến trước một cánh cửa đóng kín. Tôi xoay nắm cửa. Cửa không khoá; tôi từ tốn đẩy cửa và có cảm tưởng mình đang mở một nắp quan tài, bên trong là một cái xác đang than thở.Tiếng nức nở càng lúc càng lớn hơn. Có một cô gái trong phòng; nàng không khóc thực sự mà thốt lên những tiếng rên rỉ khàn đục, nghe ma quái và đáng sợ.Trong ngôi nhà đây là nơi tối hơn cả. Tôi và Harry đang đứng ở ngưỡng cửa. Tôi biết, nếu trong phòng có ai đó đang thủ sẵn một khẩu súng và nã đạn, thì tôi nguy to. Tôi vội vã rút khẩu 38 ra.Để cánh cửa, tôi và Harry tiến vài bước vào bên trong. Phòng tối đen, nhưng khi mắt chúng tôi đã quen với bóng tối, chúng tôi có thể nhận thấy phần nào toàn bộ căn phòng. Không khí ở đây nồng mùi gỗ mốc.Tiếng nức nở phát ra từ cuối phòng, nơi một thiếu nữ tóc nâu, mặc áo khoác màu xanh lục đang ngồi trên đất, gập người về trước, úp mặt vào lòng tay. Cô gái là Ronda Holloway.Tôi đảo mắt nhìn nhưng chẳng thấy ai khác ngoài nàng. Nhìn ba bức tường phủ kín màu đen từ trên xuống dưới hầu như không để lọt chút ánh sáng nào, Harry nói nhỏ vào tai tôi:- Hẳn đây là nơi hội họp của bọn phù thuỷ.Ronda nhỏm người và hét lớn:- Ai đó?Trong thoáng chốc, Ronda nhìn chúng tôi bằng đôi mắt hoảng hốt trước khi nhận ra tôi.- Ông Roberts! – nàng gào lên và oà khóc.Tôi bước đến, cúi người và quàng tay ôm vai nàng. Toàn thân nàng run rẩy.Harry hỏi:- Có chuyện gì vậy cưng? Ai đã làm cưng sợ? Bộ gặp ma hay sao?Nàng ngước đôi mắt đẫm lệ nhìn Harry và trong giây lát, tôi e rằng trông thấy con người to lớn, râu tóc dài rậm như vượn càng làm nàng hoảng sợ hơn.Nhưng lạ thay, cái giọng ồm ồm và đôi mắt to đen tinh nghịch của Harry đã khiến Ronda an tâm.Nàng thôi khóc và có vẻ điềm tĩnh hơn:- Có người… Có ai đó ở sau bức màn.Tôi quay lại nhìn bức màn đen nhưng không thấy một điểm nào đáng ngờ.Tấm màn hoàn toàn phẳng lì.Tôi hỏi:- Ở đâu:- Ồ! đừng có nhìn! Hãy gọi cảnh sát thôi – Nàng nói bằng giọng khiếp đảm.Tôi đưa tay giật mạnh bức màn, giật nữa, cho đến khi nó bị xé toạc, để lộ cái làm Ronda khiếp đảm.Vỡ sọ, Jesus Christopher bị treo trên tường, hai tay dang ra, lòng bàn tay bị xuyên thủng bởi hai cái đinh lớn.Ronda quay mặt đi để khỏi trông thấy cảnh tượng khủng khiếp đó. Quì bên nàng, tôi hỏi:- Chuyện gì đã xảy ra?- Tôi… tôi… (Giọng nàng vụn vỡ, tưởng chừng không chịu đựng nổi). Tôi đến đây để tìm Charles. Mẹ bảo rằng tôi có thể tìm thấy Charles ở đây, nhưng khi vào nhà thì thấy trống trơn. Tôi gọi lớn tên Charles, gọi nhiều lần và rồi tôi nghe có tiếng rên. Và… tôi thấy… Ronda định quay đầu để nhìn nhưng tôi ngăn nàng. Có sự đau đớn trong đôi mắt người chết, nhưng hai khéo miệng nhếch lên, như mỉm cười. Dẫu sao thìJ. C. cũng đã chết rồi.Tôi trầm tĩnh nói:- Hắn sẽ chẳng còn rên nữa.Vẻ khiếp sợ, Harry đứng cạnh tôi nhìn chăm chăm J. C.Rồi y nói:- Bọn chúng đóng định hắn. Thế mà hắn muốn cứu rỗi bọn chúng.Ronda hỏi:- Ông Roberts à, ông có nghĩ rằng anh tôi… Ông có nghĩ rằng anh Charles của tôi… Tôi đáp khô khốc:- Charles là một tên buôn heroin.Nàng rùng mình và nhích người xa tôi.Tôi hỏi:- Làm sao mẹ cô biết ngôi nhà này?- Tôi… tôi chẳng hiểu. Sáng nay, khi vào phòng mẹ, tôi thấy mẹ khóc nức nở. Trông bà rất lo âu, nhưng bà vẫn giấu kín chuyện, không cho tôi biết lý do.Tôi đã hỏi cho đến khi bà chịu nói mới thôi. Mẹ cho biết bà đang lo âu khổ sở vìCharles, anh Charles đang nhúng tay vào một chuyện rất bẩn thỉu và chuyện đó có liên quan đến ngôi nhà này. Mẹ không chỉ địa điểm của ngôi nhà này nhưng đã mô tả nó và tôi nhớ ra ngay. Đây là nơi mà Charles thường cùng bạn bè đến chơi khi còn học ở trung học.- Tại sao cô đến đây?- Tôi muốn tìm anh Charles. Tôi muốn biết chuyện gì đã xảy ra. Tôi muốn cho anh Charles biết rằng mẹ… Này ông Robert, có phải đúng như thế? Có phải Charles buôn bán ma tuý?- Còn tệ hơn thế. Charles không những buôn ma tuý mà còn là một tên giết người J. C. đây không thể tự đóng đinh vào tường.Ronda nói, giọng tuyệt vọng:- Có thể một ai khác đã giết anh ta.- Cũng có thể. Nhưng Charles đương nhiên đã nhúng tay vào vụ này.- Điều gì khiến ông nghĩ như thế? – Charles Holloway hỏi, giọng mỉa mai cay độc.Tôi ngước mắt lên. Charles đang đứng gần bức tường cánh phải, súng lăm lăm trên tay. Hắn vừa từ phía sau bức màn bước ra.Trong khi Ronda và Harry há hốc mồm nhìn Charles, tôi trầm tĩnh giải thích:- Đó là giải pháp duy nhất. Ngoài J. C. chính mày cũng đã giết Chuột Chũi, Nai Nhảy Nhót và Ruột Ngựa. Theo tao thì mày đang tìm cách tự bảo vệ. Bọn chúng là những tên bán lẻ hàng cho mày. Mày nhận hàng từ một nhà cung cấp lớn, có lẽ đây là tên đã đưa ma tuý vào nước này. Rồi mày giao hàng cho những tên bán lẻ ở vùng này. Nhưng chẳng có tên nghiện ngập nào biết mặt mày. Ba tên mà mày vừa giết chính là những kẻ duy nhất biết mày là đầu mối phân phối hàng.Charles hỏi:- Tại sao không là Sauron chứ? Hắn mới là kẻ đứng đầu bộ lạc.- Tao biết. Và tao đến đây để tìm hai thằng mày. Nhưng giờ tao thay đổi quan điểm và tao nghĩ rằng Sauron cũng đã chết rồi.Golem, hay gọi khác hơn là Charles Holloway, cười khẩy:- Luật sư lầm rồi. Người đứng đầu bộ lạc đã đi xa.- Nhưng hắn đâu phải là thủ lĩnh, có đúng thế? Hắn không đứng đầu thương vụ này.- Luật sư đoán không sai. Chính tôi là người tổ chức và điều hành thương vụ, vì thế tôi buộc lòng phải giết tất cả quí vị.- Charles!Tôi đắng cay nói:- Nhưng mày không thể giết em gái mày.Charles nhún vai:- Này Ronda, em hứa sẽ không tố giác anh?- Anh Charles à, anh không thể buộc em hứa như thế. Không thể được… Anh phải… Tôi nói:- Phải công nhận đây là một đường dây khéo tổ chức. Nào ai có thể ngờ rằng một tên Hippie nghiện ngập lại là một thương nhân giàu có, làm chủ một đường dây buôn bán ma tuý dọc theo vùng bờ biển.- Luật sư à, chẳng ai có thể ngờ nổi. Và sẽ chẳng bao giờ có người biết Giọng buồn bã, Harry hỏi:- Tại sao mày giết J. C.? J. C. đã biết gì?- Thằng đó chẳng biết gì hết. Nhưng hắn đã trông thấy tôi vào nhà và đi theo. Tôi chỉ biết đó là J. C. sau khi đã đốn gục hắn. Tôi chỉ hơi mạnh tay, thế thôi.Chỉ tay về phía tường Harry hỏi:- Tại sao mày lại treo hắn lên tường như thế?- Tôi dàn dựng như thể hắn đã bị bọn điên loạn giết chết qua một cuộc tế lễ.Như thế, sẽ chẳng ai nghi ngờ tôi.Charles bật cười như thể hắn đã làm xong một việc tốt đẹp.Tôi nói:- Mày đã rời khỏi nhà bố mẹ cách đây hơn hai giờ. Nếu mày đến đây được khoảng nửa giờ, thì mày đã làm gì trong khoảng thời gian trước đó?- Tôi đi giao hàng.Charles khom người, thò tay ra sau bức màn trong khi tay kia vẫn chĩa súng về phía chúng tôi. Hắn lấy ra một chiếc túi lớn màu đen và nói:- Thì tôi phải giải quyết thứ này chứ?Ronda ngước mặt và tiến một bước về phía Charles. Nàng nói:- Charles à, có phải cái túi đó chứa đầy ma tuý? Em không ngờ rằng anh… Giọng nàng vụn vỡ trước sự thật không ngờ.Tôi có khoảng vài giây để rút súng ra, để bắn trước khi Ronda đến gần Charles. Nàng tiến thêm một bước nữa và tôi thấy ánh mắt Charles đanh lại.Tuy không rời mắt khỏi tôi, nhưng sự chú ý của Charles đã bị Ronda làm chệch hướng. Tôi đưa khẩu súng lên khi chỉa mũi súng về phía Charles, tôi nghe có tiếng Harry gào lên. Hẳn Harry trông thấy tôi sắp sửa ra tay nên đã giúp tôi.Tiếng gào làm Charles giật thót người và nổ súng. Hẳn viên đạn đã hướng về một nơi nào đó giữa Harry và Ronda. Dẫu sao chẳng có ai bị thương. Viên đạn của tôi trúng vai Charles, khiến hắn phải ngã nhào ra bức màn phía sau.- Anh Charles!Ronda ào về phía Charles, nhưng hắn vẫn giữ chặt khẩu súng trên tay. Tôi giữ Ronda lại và nã thêm một phát nữa. Viên đạn ghim vào sườn hắn, dưới phổi.Ronda gào lên:- Đừng giết anh ấy!Golem buông súng và ngã xuống đất, lưng tựa tường, bức màn đen rơi xuống phía sau.Ghì lấy Ronda, tôi nói:- Ronda! Cô không thể giúp anh cô được. Hãy về nhà và lo cho mẹ đi. (Tôi quay sang nói với Harry) - Anh hãy ra đường gọi taxi và đưa cô này về nhà. Tôi sẽ gọi điện báo cho cảnh sát.Harry nói:- Nhưng ở đây không có điện thoại… Tôi lớn tiếng:- Thì tôi sẽ tìm thấy thôi. Hãy đưa Ronda ra khỏi đây ngay. Nhanh lên.Nói xong tôi đẩy Ronda về phía Harry. Khi họ đã ra đi, tôi đến gần Charles.Hắn đang hổn hển, mắt mở lớn.Tôi hỏi:- Bị thương có nặng lắm không?- Tôi không thể cử động. Hai cẳng chân của tôi cứ sao ấy.- Hãy nằm yên, đừng cựa quậy. Nếu cựa quậy, máu ra nhiều sẽ mất mạng đấy.Tôi quỳ xuống, xé áo sơmi của Charles và băng bó vết thương nơi vai của hắn. Rồi tôi dùng vải của bức màn đen để bó lấy vết thương ngang hông và cũng với thứ vải ấy, tôi buộc hai tay và hai chân hắn lại.Tôi nói:- Nếu mày cựa quậy thì lớp băng tạm thời này sẽ bung ra. Khôn hồn thì hãy ở yên.Charles hỏi:- Ông sẽ đi gọi cảnh sát ư?- Đương nhiên.Charles cười khẩy:- Ông là một tên tinh ma. Này luật sư, ông sẽ biện hộ cho tôi chứ?- Tao không là luật sư chuyên về trọng án, nhưng nếu chuyên về trọng án tao sẽ cho mày lãnh án tử.- Nếu ông có đi gọi điện thoại thì hãy nhanh lên và nhớ luôn thể gọi xe cấp cứu, lỡ may tôi còn sống đến lúc đó.Tôi dùng chân đóng cánh cửa lại và khi ngang qua hai căn phòng, đến giữa hành lang, tôi thấy tối om. Ai đó đã tắt đèn, hay nói đúng hơn ai đó đã tắt đèn trong đầu tôi.Khi hồi tỉnh, tôi thay đổi ý định ngay và toan một lần nữa chìm vào hôn mê.Nhưng cái gã nhỏ con cầm búa trên tay không cho phép tôi rút êm như thế. Tôi rên khe khẽ và phải khó khăn lắm mới mở nổi hai mắt. Tôi vẫn còn trong hành lang, má áp lên tấm thảm bẩn thỉu. Giờ đây, cửa phòng ở phía sau tôi đã mở ra.Ở xa xăm có một giọng nói, hình như là của Charles:- Giờ thì hãy thủ tiêu hắn đi. Ống tiêm ở trong túi đấy. Khi đã giết hắn xong, mày có thể phi tang số ma tuý còn lại và đưa tao đến bác sĩ.Tôi nghe có một giọng nói, thật nhỏ nhẹ, tựa tiếng rì rào của lá cây, nhưng không rõ lắm.Rồi Charles nói:- Chúng ta sẽ tạo hiện trường giả và dựng lên một câu chuyện. Nhưng trước tiên phải thủ tiêu Roberts và cất giấu heroin.Tôi bò lên sàn và cuối cùng đến được cửa ra vào. Tôi len người qua khe cửa và nhổm dậy. Sự gắng sức khiến đầu tôi như muốn vỡ tung và tiếng lùng bùng trong đầu liên tục vang lên như một hồi chuông cảnh báo. Nhưng tôi không còn sự lựa chọn nào khác. Hoặc cái đầu của tôi chịu đựng nổi sự đau đớn và buộc tấm thân của tôi phải rời khỏi đây, hoặc nó phải nằm lại và chịu chết.Để tìm thấy cabin điện thoại, tôi phải mất hai mười phút để vượt năm trăm thước đường, về hướng Frestiville.Qua điện thoại, tôi mô tả cho nhân viên trực ban của sở cảnh sát mọi chi tiết cần thiết, kể cả con đường dẫn đến ngôi nhà. Viên cảnh sát ghi chép và không nói năng gì.Cuối cùng, khi tôi kết thúc, anh ta hỏi:- Ông là ai? Xin cho biết quí danh.- Hãy nói với trung sĩ Brown rằng khi ông ta đến đây, ông ta sẽ tìm thấy thứ mà ông ta hằng mơ ước: hai tên hippie buôn lậu ma tuý và đồng thời cũng là sát nhân. Ngoài ra, ổng còn có thêm một túi chứa heroin. Nhưng hãy nhanh chân đấy.- Ông nói gì lạ thế? Ông là ai?- Thì trung sĩ Brown sẽ biết thôi. Đâu mấy khi ông trung sĩ được hưởng một món quà như thế. Ngoài ra, tôi mong các ông hãy đưa xe cấp cứu đến đây.Tôi gác máy và cay đắng thầm nghĩ liệu trung sĩ Brown sẽ phản ứng ra sao khi tôi cho ông ta dịp đối thoại với hai tên sát nhân, chưa kể một lượng lớn ma tuý sẽ bị tịch thu.Gọi điện xong, tôi quay về ngôi nhà với một tốc độ cực nhanh. Đầu tôi không còn nhức và niềm kiêu hãnh của tôi càng lúc càng tăng dần. Tôi quyết sẽ trói hai thằng khốn đó lại để giao cho trung sĩ Brown. Tôi vẫn còn thủ súng trong người và nếu đụng chuyện, tôi sẽ vui lòng sử dụng nó. Nhưng khi bước vào ngôi nhà, tôi chỉ trông thấy có mình Golem. Hắn không còn tựa người vào tường, như lúc nãy khi tôi ra đi. Hắn đã dời chỗ. Một vết máu tươi kéo dài trên sàn và dừng lại ở giữa căn phòng, nơi Golem nằm ngửa, mắt nhìn trần. Đôi mắt chết trợn tròn trông còn dữ tợn hơn lúc sống. Đâm vào nơi tim hắn là một ống tiêm còn mới toanh.Tôi lục soát toàn bộ căn phòng. Cái túi chứa heroin đã biến mất.