CHIM SƠN CA
Xưa có một người trước khi đi xưa từ biệt ba con gái, hỏi các con muốn
lấy quà gì. Cô cả muốn lấy ngọc, cô thứ hai xin kim cương, cô út nói:
- Thưa bố, con chỉ thích được một con chim sơn ca vừa nhảy nhót vừa hót
véo von.
Bố bảo:
-Được, nếu có thì bố sẽ mang về cho con.
Rồi bố hôn ba con ra đi.
Đến ngày về, ông bố mua được đủ ngọc và kim cương cho hai con lớn.
Còn chim sơn ca nhảy nhót và hót véo von, thì ông tìm khắp nơi mà chẳng
thấy. Ông lấy làm buồn lắm vì cô út là con cưng của ông. Ông đi qua một khu
rừng trong đó có một toà lâu đài lộng lẫy. Bên lâu đài có một cái cây. Tít trên
ngọn cây, ông thấy một con chim sơn ca vừa nhảy vừa hót véo von.
Ông mừng quá kêu lên:
- Chà! Chú mày hiện ra thật đúng lúc.
23
Ông bèn gọi đầy tớ bảo trèo cây bắt chim. Nhưng khi ông vừa bước lại
gần bỗng có một con sư tử nhảy chồm lên, quẫy người gầm, làm chuyển động
cả cành lá.
Sư tử hét lên:
- Ta sẽ ăn thịt đứa nào lấy trộm con chim sơn ca nhảy nhót hót véo von
của ta.
Người bố thưa:
- Bẩm ông, tôi không biết là chim của ông. Ông cho tôi chuộc tội bằng
vàng khối. Xin ông tha chết cho tôi.
Sư tử nói:
-Người muốn sống phải hứa về nhà gặp cái gì trước tiên phải làm cho ta
cái đó làm của riêng. Nếu ngươi chịu thì ta tha chết mà lại tặng thêm con chim
cho cô con gái cưng của ngươi nữa.
Người bố từ chối đáp:
- Nhỡ ra khi tôi về nhà gặp ngay con gái út tôi thì biết làm thế nào? Cháu
yêu tôi lắm, bao giờ cũng chạy ra đón tôi.
Nhưng người đầy tớ sợ bảo:
- Thưa ông, có thể ông gặp đúng cô út, nhưng biết đâu lại chẳng gặp con
mèo, con chó gì đó.
Người bố nghe xuôi tai, cầm lấy con chim sơn ca nhảy nhót, hót véo von,
và hứa về nhà gặp gì trước tiên sẽ cho sư tử. Ông ta về tới nhà thì gặp ngay
đúng con gái út cưng nhất. Cô ta chạy lại hôn bố, vuốt ve bố. Cô thấy bố mang
về một con chim sơn ca nhảy nhót, hót véo von, thì mừng mừng rỡ rỡ.
Bố thì chẳng vui mừng chút nào, khóc lóc bảo con:
- Con yêu của bố ơi, bố mua cho con con chim nhỏ này bằng giá rất đắt.
Bố đã phải hứa đem con cho một con sư tử. Nó mà được con là nó xé xác con ra
ăn thịt mất.
24
Rồi ông kể lại đầu đuôi câu chuyện, bảo con chớ có đi, thôi thì cũng đành
liều, muốn ra sao thì ra. Cô gái an ủi ông và nói:
- Bố yêu của con ơi, bố đã hứa thì phải làm. Bố để con đi đến chỗ ấy làm
cho sử tử nguôi giận. Sau đó con sẽ trở về, không can gì đâu.
Sớm hôm sau, cô hỏi đường, từ biệt bố, ung dung đi vào rừng.
Thật ra con sư tử là một ông hoàng bị phù phép, ban ngày thì bản thân và
kẻ hầu người hạ đều là s tử cả, đến đêm lại hiện nguyên hình người. Cô gái
được tiếp đón rất niềm nở và đưa vào cung điện. Đêm đến, sư tử hiện thành một
người rất đẹp. Lễ cới tổ chức linh đình. Hai vợ chồng sống với nhau rất vui vẻ,
ngày ngủ đêm thức.
Một hôm, chàng bảo:
- Mai ở nhà em có lễ cưới đấy. Chị cả lấy chồng. Nếu em thích đi thì để
bảo bầy sư tử đưa đi.
Nàng thưa vâng vì cũng muốn về thăm bố luôn thể. Bầy sư tử đi theo
nàng.
ở nhà thấy nàng về thì mừng quá vì ai cũng tưởng là nàng đã bị sư tử xé
xác ăn thịt từ lâu rồi. Nàng kể chuyện đã lấy được chồng đẹp ra sao, mọi việc
đều tốt lành. Nàng ở lại nhà suốt thời gian cưới rồi lại về rừng.
Đến lúc chị hai đi lấy chồng, nàng lại được mời về dự lễ cưới bảo sư tử:
- Lần này em không muốn đi một mình. Chàng phải đi cùng em.
Sư tử đáp là như thế rất nguy vì nếu bị ánh sáng của đèn, lửa, chiếu phải
thì chàng sẽ biến ngay ra chim bồ câu, bay suốt bảy năm trời ròng rã.
Nàng bảo:
- Không sao chàng ạ. Chàng cứ đi với em. Em nhất quyết giữ cho chàng,
tránh cho chàng khỏi bị bất kỳ ánh sáng gì chiếu phải.
Hai vợ chồng cùng ra đi, mang theo cả con nhỏ. Tới nơi, nàng cho làm
cái buồng tường thật dày, ánh sáng không lọt vào được. Chàng phải ngồi trong
đó, trong khi đèn nến đám cưới thắp lên ở ngoài. Nhưng cửa làm bằng gỗ tươi
bị nứt một kẽ nhỏ, không ai biết. Đám wới rất linh đình, ở nhà thờ về có nhiều
25
đèn đuốc. Khi đi qua phòng, có một tia sáng nhỏ như sợi tóc lọt vào chiếu phải
người hoàng tử. Hoàng tử biến hình liền. Vợ vào tìm chàng chẳng thấy, chỉ thấy
một con chim bồ câu trắng. Chim bồ câu bảo nàng:
- Trong bảy năm ròng rã, anh sẽ phải bay đi khắp bốn phương trời. Cứ
bảy bước anh sẽ nhả xuống một giọt máu đào và để rơi xuống một chiếc lông
trắng để đánh giấu đường đi. Em cứ theo vết anh đi thì sẽ giải thoát được cho
anh.
Nói rồi bồ câu bay ra cửa. Nàng đi theo vết chim. Cứ bảy bước lại có một
giọt máu đào và một chiếc lông trắng rơi xuống chỉ đường. Nàng đi mãi khắp
chân trời góc bể không ngoái cổ nhìn quanh, không nghỉ ngơi. Bảy năm dài
đằng đẵng sắp qua, nàng lấy làm mừng là sắp được giải thoát nhưng thật ra thì
còn lâu. Rồi bỗng nàng không thấy lông và máu đào rơi xuống nữa. Nàng
ngẩng lên nhìn thấy chim bồ câu đã biến mất. Nàng nghĩ bụng thiên hạ chắc
không ai cứu giúp được mình, liền lên mặt trời hỏi:
- Mặt trời ơi, ánh mặt trời lọt vào các khe ngách, vợt mọi đỉnh cao, mặt
trời có nhìn thấy con bồ câu trắng nào bay qua không?
Mặt trời đáp:
- Không, nàng ạ. Ta chẳng thấy chim bồ câu nào. Nhưng để ta cho nàng
một cái hộp nhỏ, khi nào cần lắm hãy mở ra.
Nàng cảm tạ mặt trời rồi lại đi cho đến tối. Trăng lên, nàng hỏi:
- Trăng ơi trăng tỏ suốt đêm, trăng đi qua khắp đồng ruộng núi rừng,
trăng có thấy con chim bồ câu trắng nào bay qua không?
Trăng đáp:
- Không, nàng ạ. Ta chẳng thấy chim bồ câu nào. Nhưng thôi để ta biếu
nàng một quả trứng, khi nào cùng lắm hãy mở ra.
Nàng cảm ơn trăng, lại đi đến lúc gió đêm thổi. Nàng hỏi gió:
- Gió ơi, gió thổi khắp ngọn cây cành lá, gió có thấy con chim bồ câu
trắng nào bay qua không?
Gió đêm đáp:
26
- Không, ta chẳng thấy con chim bồ câu nào. Nhưng để ta hỏi ba ngọn
gió khác, may ra chúng có thấy chăng.
Gió đông và gió tây không thấy gì. Gió nam bảo:
- Ta có nhìn thấy chim bồ câu trắng bay về Hồng hải. Nó lại biến thành
sư tử vì hạn bảy năm đã hết. Sư tử hiện đương đánh nhau với một con rồng,
rồng đó là một nàng công chúa bị phù phép.
Gió đêm bèn bảo nàng:
- Ta khuyên nàng nên đi tới Hồng hải. ở bờ bên phải có nhiều gốc sậy to.
Nàng đếm đến cây thứ mười một thì đem về để đánh rồng. Như vậy thì sư tử có
thể thắng được rồng, cả hai lại hiện nguyên hình thành người. Sau đó nàng hãy
quay nhìn lại, sẽ thấy chim ưng ngồi bên bờ Hồng hải, nàng hãy cùng người yêu
cưỡi lên lưng nó. Chim sẽ mang hai vợ chồng nàng vượt bể về nhà. Ta cho nàng
một hạt dẻ. Chim bay đến giữa bể thì nàng ném hạt xuống, hạt sẽ nảy mầm.
Một cây dẻ lớn mọc từ dưới nước lên làm chỗ cho chim đậu để nghỉ. Nếu chim
không được nghỉ ngơi thì nó không đủ sức mang hai người đi đâu. Nếu nàng
quên vứt hạt giẻ thì nó quẳng hai người xuống bể.
Nàng lại đi và thấy mọi việc xảy ra đúng như lời gió đêm nói. Nàng đếm
gốc sậy ở bờ bể, chặt lấy cây thứ mười một để đánh rồng. Sư tử quả là thắng
rồng. Lập tức cả sư tử và rồng đều lại hiện nguyên hình người.
Nhưng công chúa vừa mới được giải khỏi phù phép, biến từ rồng thành
người liền nắm tay Hoàng tử kéo lên cưỡi chim ưng cùng đi mất.
Tội nghiệp cô gái tha phương lại bị bỏ rơi. Nàng ngồi khóc. Mãi sau nàng
mới lấy lại can đảm và nghĩ bụng:
- Gió đưa đến đâu, ta đi đến đấy, gà còn gáy ta còn đi, đi cho đến lúc tìm
thấy chàng.
Rồi nàng đi mãi, đi mãi đến toà lâu đài là nơi Hoàng tử và công chúa ở.
Tới nơi nàng nghe nói là sắp tổ chức lễ cưới hai người. Nàng liền mở hộp của
mặt trời cho: trong hộp có một cái áo sáng như mặt trời. Nàng lấy áo ra mặc rồi
đi vào lâu đài. Tất cả mọi người kể cả cô dâu đều trố mắt ra nhìn. Cô dâu thích
chiếc áo quá, mong sao lấy được làm áo cưới. Cô dâu hỏi nàng có bán áo
không.
27
Nàng trả lời:
- Tôi không bàn áo lấy tiền bạc, chỉ đổi lấy xương thịt thôi.
Cô dâu hỏi ý nàng định nói gì. Nàng đáp:
- Tôi xin ngủ một đêm trong phòng chú rể.
Cô dâu không muốn thế, nhưng lại thích chiếc áo. Cô cũng thuận, nhưng
bắt người hầu cẩn thận cho Hoàng tử uống thuốc ngủ.
Đêm đến, chàng đã ngủ, người ta dẫn nàng vào phòng. Nàng ngồi bên
giường bảo:
- Em theo chàng đã bảy năm tròn, em đã đi tìm mặt trời, mặt trăng và
bốn ngọn gió để hỏi tin chàng, em đã giúp chàng thắng được con rồng, chàng
nỡ lòng nào lại quên em?
Hoàng tử ngủ say, chỉ cảm thấy như có tiếng gió rì rào bên ngoài trong
đám lá thông.
Đến sáng, người ta dẫn nàng ra khỏi phòng. Thế là nàng mất không chiếc
áo vàng. Mất công vô ích, nàng ra cánh đồng cỏ ngồi khóc. Nàng chợt nhớ đến
quả trứng của mặt trăng cho. Nàng đập trứng ra thì thấy một con gà mái ấp và
mười hai con gà con tuyền bằng vàng, chạy tung tăng kêu chiếp chiếp, rồi lại
rúc vào cánh mẹ, nom thật đẹp. Nàng liền đứng dậy xua gà đến cánh đồng cỏ
cho đến lúc cô dâu nhìn qua cửa sổ thấy đàn gà con thích quá, xuống hỏi mua.
Nàng đáp:
- Tôi không bán gà lấy tiền bạc, chỉ đổi lấy xương thịt thôi. Tôi xin ngủ
trong buồng chú rể một đêm.
Cô dâu đồng ý, lại định đánh lừa nàng nh tối hôm trước. Nhưng khi
Hoàng tử đi nằm thì chàng hỏi người hầu xem tiếng rì rào đêm trước là gì.
Người hầu kể lại hết: hắn phải cho chàng uống thuốc ngủ vì có một cô gái đáng
thương đã lén vào ngủ trong phòng và đêm nay hắn sẽ lại phải cho chàng uống
thuốc ngủ nữa. Hoàng tử bảo:
- Ngơi hãy đổ thuốc ngủ xuống bên giường ta.
28
Đến đêm, người ta lại dẫn nàng vào phòng chàng. Nàng vừa bắt đầu kể
lại cuộc tình duyên đau khổ thì chàng nhận ra ngay tiếng nói của người vợ hiền.
Chàng ngồi nhỏm dậy kêu lên:
- Bây giờ anh mới thật được giải khỏi phù phép. Anh đã sống nh trong
giấc mơ vì công chúa kia phù phép anh để anh quên nàng.
Đến đêm, chàng và nàng lén ra khỏi lâu đài vì họ sợ bố công chúa là một
người phù thuỷ. Hai vợ chồng cỡi chim ng, vợt bể Hồng hải, tới quãng giữa thì
nàng thả hạt dẻ xuống. Một cây dẻ lớn liền mọc lên làm chỗ đậu nghỉ ngơi cho
chim. Chim đưa họ về nhà, họ lại gặp con, con đã khôn lớn đẹp đẽ. Họ sống với
nhau sung sướng cho đến khi chết.
Các em được nghe một câu chuyện về cuộc đời. Những người hiền hậu,
tốt bụng sẽ có hạnh phúc, còn những kẻ có tâm địa xấu xa sẽ bị trừng phạt.