Lúc thằng Đa Đa lên bảy
tuổi thì mẹ nó qua đời. Còn lại một cha một con không ai sớm hôm săn sóc cho đứa
trẻ, người tiều phu phải ngày ngày vào rừng đốn củi mãi tối mịt mới về, sự mệt
mỏi làm cho gã không đủ sức để săn sóc nuôi dưỡng con thơ
Đã lâu rồi,
ở dựa mé rừng thưa có đôi vợ chồng người tiều phu ăn ở với nhau hai mươi năm rồi
mà không có đứa con để vui cửa vui nhà. Một hôm vợ chồng bàn với nhau nên đến
ngôi chùa ở gần triền núi ăn chay niệm Phật để cầu con.
Quả nhiên đi cầu tự
trở về được ít lâu, vợ người tiều phu có thai, sinh được một con trai, đặt tên
con là Đa Đa. Lúc thằng Đa Đa lên bảy tuổi thì mẹ nó qua đời. Còn lại một cha
một con không ai sớm hôm săn sóc cho đứa trẻ, người tiều phu phải ngày ngày vào
rừng đốn củi mãi tối mịt mới về, sự mệt mỏi làm cho gã không đủ sức để săn sóc
nuôi dưỡng con thơ. Sau nhiều lần cân nhắc gã tiều phu không còn biết làm cách
nào hơn là cưới thêm một người vợ kế.
Người đàn bà này không được hiền lương
như mẹ ruột của Đa Đa. Ngoài roi vọt, tiếng bấc tiếng chì, chị ta còn bắt Đa Đa
phải lặn lội trong cánh đồng lầy chăn đuổi bầy vịt của chị ta. Đã vậy đến bữa,
chị ta chỉ cho Đa Đa ăn cơm thừa canh cặn đói no mặc kệ. Vì vậy tối đến thấy cha
về thằng Đa Đa thường thút thít khóc kể với cha về nỗi dì ghẻ hành hạ chăn vịt,
đòn bộng lại còn cho ăn đói.
Nghe vậy, người dì ghẻ càng ghét cay ghét đắng
thằng Đa Đa nặng lời nhiếc mắng, đánh đập tàn nhẫn rồi để chồng tin, đợi lúc gần
tối chị xúc một chén cát, lấy cơm trắng trải lên trên cho thằng Đa Đa bảo ăn.
Thằng Đa Đa không dám cãi lời dì ghẻ, lại nghĩ tủi thân, hồi nào còn mẹ được ăn
uống đầy đủ, nâng niu, săn sóc nay thì cực khổ, cơm lại trộn cát bảo ăn, làm sao
ăn được. Nó cứ cầm chén cơm mà khóc cho tới lúc cha nó xách rựa về nhà.
Phần
mệt nhọc, lại nghe tiếng dì ghẻ chanh chua mắng nhiếc: Đó, ông xem thằng Đa Đa
hành hạ tôi đến bực nào, cơm đã dâng tận tay mà nó không chịu ăn, ngồi khóc rấm
ra rấm rứt, có khi ma trù ma ẻo thì còn làm ăn gì được.
Gã tiêu phu nóng
tính, nghe vậy đã bực mình rồi, lại thấy chén cơm trong tay Đa Đa là cơm trắng
ngon lành tại sao không ăn mà ngồi khóc. Nổi khí xung thiên, gã vớ lấy khúc củi
đánh thằng Đa Đa, chẳng dè trúng nhầm đầu, đứa bé ngã ra chết. Chén cơm trắng đổ
tứ tung bày ra những vữa cát.
Bấy giờ bác tiều phu mới hiểu được lòng dạ bạc
ác của người vợ kế thì đã muộn rồi. Bác chỉ còn cách chôn con và đuổi chị ta ra
khỏi nhà.
Ba ngày sau ra thăm mả thằng Đa Đa, bác tiều phu thấy từ dưới mả
một con chim kỳ lạ sắc xám bay lên đậu trên cành nhìn bác rồi cất tiếng kêu:
Bát cơm cát trả cho cha, đánh bể óc ác la, ác la đa.
Người tiều phu biết ngay
rằng hồn thằng Đa Đa hoá thành chim, buông ra những tiếng kêu thê thảm.
(Truyện Cổ tích Việt Nam)