Khi đã định cư rồi
thần thường xuống núi đi xem khắp phong cảnh đẹp và dùng phép cứu nhân dân rất
nhiều. Ngọn núi thần ở là núi Tản Viên, nên người ta gọi thần là thần Tản Viên
hay Sơn Tinh .
Ngày xưa, có một người tiều phu cứ sáng tinh mơ thì vác búa
vào rừng đốn củi. Mọi lần, anh chặt một ít cây khô ở rừng, được nặng gánh thì
trở về; nhưng lần này anh định chặt thêm một cây gỗ cứng để đem về chống túp lều
tranh, nên anh phải đi vào rừng sâu. Ðang đi, anh chợt nghe có tiếng tre khóc.
Anh đứng lại nghe xem tiếng khóc ấy ở đâu đưa lại thì thấy ở phía trước mặt,
dưới một lùm cây to, có một con dê rừng rất lớn đang lấy chân trước bới một đống
cỏ khô, tiếng tre khóc ở đống cỏ đưa ra.
Người tiều phu rón rén đến nấp sau
một gốc cây lớn ở gần xem con dê làm gì. Con vật bới đống cỏ rất nhẹ nhàng, lòi
dần ra một đứa trẻ còn đỏ hỏn, bụ bẫm, rồi nó nằm xuống cho đứa trẻ bú.Ðứa trẻ
rít lấy rít để bầu sữa căng, một chốc con dê đứng dậy liếm mớ tóc bờm xờm của
đứa trẻ rồi chạy đi. Con dê vừa đi khỏi thì một đàn chim bay đến phủ những cỏ
khô lên người đứa bé, chỉ trong chớp mắt lại bay vù cả đi.
Người tiều phu lẩm
bẩm một mình: "Số mệnh đứa trẻ này thật kỳ lạ." Anh đến bới đống cỏ khô, thì
thấy là một đứa con trai. Anh bế lấy, đem về nuôi. Ðứa bé rất chóng lớn, người
tiều phu chăm nom như con đẻ có một số mệnh kỳ lạ, anh đặt tên cho nó là Kỳ. Lớn
lên, Kỳ rất khoẻ mạnh. Ngày ngày Kỳ vác búa theo cha nuôi vào rừng đốn củi. Một
hôm, Kỳ chặt một cây lớn đến hai người ôm, chặt từ sáng tinh mơ đến nhá nhem tối
mà vẫn chưa xong, nên đành bỏ dở ra về. Sáng hôm sau, đến gốc cây định chặt tiếp
thì anh hết sức ngạc nhiên: Cái cây lớn chặt dở hôm qua bây giờ lại liền ruột
liền vỏ như chưa có một vết búa nào chạm đến. Thấy thế, Kỳ không ngả lòng, anh
lại giáng những nhát búa thật mạnh vào chỗ thân cây đã chặt hôm trước. Tuy anh
gắng hết sức, nhưng đến nhá nhem tối anh vẫn chưa hạ xong cây, sáng sớm hôm sau,
Kỳ lại vác búa định tiếp tục công việc còn bỏ dở thì anh thấy vết chặt hôm trước
hôm nay lại liền như cũ. Anh không nản chí, lại bắt đầu chặt ,nhưng đến lúc nhọ
mặt người, anh vẫn chưa chặt xong. Lần này anh không về. Anh leo lên một cây gần
để rình xem ban đêm cây tự liền da liền thịt như thế nào.
Ðến nửa đêm
trăng sao vằng vặc đầy trời, bỗng có một ông già chống gậy đi từ từ đến cái cây
chặt dở. Ông cụ cầm gậy chỉ vào cây, trong chớp mắt vết chặt lại liền như cũ. Kỳ
vội tụt từ trên cây xuống, chạy đến hỏi ông cụ:
-Tôi khó nhọc mới sắp hạ
được một cây lớn, sao cụ lại phá hỏng công việc của tôi như thế ?
Ông cụ
đáp:
-Ta là Thái bạch tinh quân đây, ta không muốn người chặt cây cổ thụ này.
Thôi ta cho ngươi cái gậy ngươi đi tìm cây nhỏ mà chặt.
Nói xong ông cụ trao
cho Kỳ cái gậy chống ở tay rồi biến mất. Một hôm đi chơi men sông, Kỳ nhìn thấy
con rắn lớn bị đánh dập đầu, đã chết từ lâu, Kỳ cầm gậy chỉ vào đầu rắn.Thốt
nhiên rắn sống lại vẫy đuôi, ngẩng đầu lên nhìn Kỳ rồi bò xuống sông mất.
Một
buổi tối Kỳ đang ngồi trong lều tranh thì một chàng thanh niên tuấn tú khăn áo
chỉnh tề, đem châu báu đến tạ ơn Kỳ. Chàng xưng là Tiểu Long hầu con Long Vương
ở biển Nam, bị trẻ chăn trâu đánh dập đầu chết ở bờ sông và được Kỳ cứu sống hôm
nọ. Kỳ nhất định không nhận lễ vật. Chàng thanh niên có ý băn khoăn, cố mời Kỳ
xuống thủy cung chơi. Chàng đưa cho Kỳ một ống linh tê để rẽ nước đi xuống. Ðược
Kỳ xuống chơi, Long Vương rất lấy làm mừng rỡ, mở yến tiệc linh đình thết đãi.
Ðến khi về, Long Vương đưa tiễn đủ các thứ vật lạ dưới biển, nhưng Kỳ nhất định
không nhận. Sau Long Vương lấy ở tráp ra một quyển sách nói với chàng rằng:
-Ngài cứu sống con lão, lão không biết lấy gì đáp lại. Nay biếu vật gì ngài cũng
không nhận, lão xin có quyển sách này tặng ngài. Dùng quyển sách này, ngài sẽ
ước gì được nấy.
Kỳ nhận sách ước và trở lại trần gian. Từ đó, Chàng cầu
được ước thấy, có phép biến hoá trở nên một vị thần cứu nhân độ thế. Thần đi qua
cửa bể thần phù, theo dòng sông lớn, đổ ngược mãi lên, tìm nơi đất cao phong
cảnh đẹp để cắm chỗ ở. Ðến một nơi thấy có một ngọn núi cao chót vót ba tầng,
tròn như cái tán, thần hoá phép mở một con đường qua các động và các suối lên
đỉnh núi và hoá phép thành lâu đài để ở. Khi đã định cư rồi thần thường xuống
núi đi xem khắp phong cảnh đẹp và dùng phép cứu nhân dân rất nhiều. Ngọn núi
thần ở là núi Tản Viên, nên người ta gọi thần là thần Tản Viên hay Sơn Tinh .