Có một gã lý trưởng nhà giàu, ỷ thế Tây đồn hà hiếp nhân dân, nên ai cũng oán ghét. Có một lần không rõ vì lý do gì mà hắn bị Tây đánh cho què chân phải đi
khập khiễng.
Hắn gặp một ông, ông này hỏi:
– Thầy lý sao coi bộ không được bình thường.
Hắn đáp qua quýt:
– Trước có bị phong.
– Thưa, thầy lý năm nay xuân thu bao nhiêu ạ?
– Băm lăm.
– Dạ, thế thì hạn nặng.
Lý trưởng sừng sộ:
– Anh nhằm vào sách vở nào mà dám nói thế?
Ông nọ thản nhiên đáp:
– Dạ, dân chúng tôi không biết sách vở nhưng căn cứ vào lời chim nói chuyện nên tin như vậy.
Lý trưởng nghe lạ liền đấu dịu hỏi:
– Chim nói ra sao?
– Dạ, xin kể thầy nghe. Có con ác là bám vào đít trâu để kiếm ăn. Ác là thấy con vẹt trong háng trâu, rúc vào mổ, bị chân trâu kẹp ra không được. May lúc đó có con cà cưỡng bày cho "Thò chân ra cọ", "Thò chân ra cọ", ác là liền lấy chân cào làm trâu non ngứa rẩy chân mới chui ra được, chim chích choè tới ỏi ác là:
– "Bác năm nay xuân thu mấy ạ".
Ác là trả lời:
– "Băm lăm, hạn nặng; băm lăm, hạn nặng".
Lý trưởng biết ông nọ chưởi mình liền bỏ đi chứ không có cớ làm gì được.