Hai người trên tàu, cùng một buồng, chuẩn bị ngủ. Người thanh niên hỏi người đàn ông cao tuổi: “Bác làm ơn cho biết mấy giờ rồi ạ?”
Người đàn ông lớn tuổi im lặng. Anh thanh niên lại hỏi lại:
– Xin lỗi bác cháu hỏi bây giờ là mấy giờ tối ạ. Cháu đi công tác Vinh mà.
Người đàn ông im lặng quay mặt vào phía trong và ngủ.
Sáng hôm sau tàu đến Vinh. Hai người đàn ông chuẩn bị đồ đạc xuống tàu. Trong lúc chờ xuống, người thanh niên trẻ hỏi:
– Rất xin lỗi bác, bác là người trí thức thực sự, một con người thông minh lịch sự. Trông là cháu biết ngay. Nhưng tại sao tối hôm qua cháu hỏi giờ bác, bác lại không trả lời?
– Thực sự là anh đẹp trai, thông minh, trí thức. Xin anh hiểu đúng tôi. Nếu như hôm qua, khi anh hỏi, tôi trả lời, anh vốn là người lịch sự thì sẽ cảm ơn tôi. Tôi sẽ nói, không có gì đâu. Bình thường thì đến đó là xong. Nhưng anh sẽ phát hiện ra tính cách của tôi và thật hân hạnh nói chuyện với người có văn hoá và trí thức. Hai người sẽ nói chuyện với nhau. Nếu vậy, Chúng ta cho nhau địa chỉ, số điện thoại. Nhưng điều quan trọng nhất là…
Khi anh đến Vinh anh sẽ đi tìm khách sạn. Hoặc là khách sạn không có chỗ, hoặc là anh không thích ở đó, anh sẽ gọi điện cho tôi. Anh hỏi ý kiến tôi nên xử lý thế nào. Tôi, vốn là người trí thức, mến khách, sẽ mời anh đến nghỉ tại nhà tôi. Anh, một con người lịch lãm, tế nhị, sẽ từ chối. Nhưng cuối cùng vẫn chấp nhận đến ở nhà tôi. Chuyện ấy là bình thường.
Nhưng điều quan trọng… là ở chỗ tôi có một cô con gái cực kỳ xinh đẹp, nết na, còn anh là chàng trai tuấn tú. Tôi chưa đoán trước được ai thích ai trước, nhưng chắc hẳn cô con gái rượu của tôi trước sau cũng sẽ mê chàng trai Hà Nội. Còn anh… anh là cậu thanh niên trong tuổi sung sức. Anh có tất cả những gì tôi có 20 năm về trước. Nhất định anh sẽ nói chuyện với con gái tôi, nhờ dẫn đi chỗ này, chỗ kia, thăm hỏi khi nó nấu bếp. Điều đó cũng bình thường.
Nhưng điều quan trọng là ở chỗ… sau đó sẽ xẩy ra cái điều mà tôi đã làm 20 năm về trước. Sau đó anh lên tàu về Hà Nội, để con tôi 3 tháng sau đi lại khó khăn, có khi không dám đến trường, mà con tôi đang học lớp 10. Bởi vì anh là nguời lịch sự, nên địa chỉ anh để lại là đúng. Khi đó tôi lại phải đi Hà Nội, tìm gặp anh và giải thích rằng anh đã làm một việc văn minh, có ý thức. Và anh vốn đã khoái con gái tôi, văn minh, trí thức, sẽ xin cưới con gái tôi. Và dĩ nhiên là tôi đồng ý vì không có cách nào khác. Và thế là anh trở thành con rể tôi.
Nhưng tôi đâu có cần cậu con rể đến cái đồng hồ cũng không có. Và tôi thú thật là tôi đi Hà Nội, công tác là phụ, mà tìm một chàng trai thông minh tuấn tú, lịch sự, văn hoá… như anh… mà phải có không những đồng hồ… mà nhiều thứ khác nữa. Bây giờ chắc anh đã hiểu tất cả rồi chứ.