Tại một làng nọ có một vị sư rất là đức độ. Ông luôn giúp đỡ mọi người, ai cũng rất cảm mến. Ông tu tại một ngôi chùa tuy không lớn như Thiếu Lâm Tự bên Trung Quốc nhưng nói chung là khá lớn và nổi tiếng. Ngôi chùa có sân, có vườn cây ăn trái. Một ngày kia có một thằng nhỏ trong làng lén vào chùa hái trộm xoài bị nhà sư bắt được, không cho hái nữa.
Thằng nhỏ tức lắm mới về mách ba nó, nói rằng sư đã chửi nó, đánh nó. Nghe vậy, ông bố nổi giận chạy lên chùa kiếm sư.
– Thưa Sư, lâu nay con rất kính trọng Sư và xem Sư như là cha mẹ. Thế sao Sư lại chửi con tui vậy?
Nhà sư rất từ tốn, lui lại 3 bước và nói:
– Adiđà Phật, bần tăng chưa chửi ai bao giờ.
Ông bố đang trong cơn nóng giận, nói tiếp:
– Sư chửi nó thì thôi chứ, sao Sư lại đánh nó, nó là con nít mà.
Vị sư cũng rất hiền hòa, từ tốn lui lại 3 bước, chắp tay trước ngực, Sư nói:
– Mô Phật, bần tăng chưa đánh ai bao giờ.
Ông bố tức qua, quát vào mặt sư:
– Sao Sư chối hoài thế, Sư dám đánh con tui, sao Sư không dám nhận. Có ngon thì đánh tui luôn nè.
Vị sư vẫn lui lại 3 bước và nói:
– Thiện tai, thiện tai. Bần tăng chưa ngán ai bao giờ!