Tư Ếch từ ngày biết hai câu thơ:
Trúc xinh trúc đứng hàng rào
Em xinh em hút thuốc lào… cũng xinh!
cho nên bị lên cơn ghiền sâu mắt đã hai hôm, mà đợi đến phiên chợ làng thì còn những một tuần nữa, nên bèn lân la vào ngõ cô gánh hàng xén:
– Cô mình có bán thuốc lào không hả?
– Không có bác ơi!
Qua hôm sau, chưa bảnh mắt, Tư Ếch lại ra ngõ ấy vừa ngáp lia lịa vừa hỏi:
– Cô mình có bán thuốc lào không?
Cô hàng xén mới mở hàng đang ế, phát cáu:
– Này, này… em bảo cho bác biết nhá, em chưa từng bán thuốc lào, em không có bán thuốc lào, và em sẽ không bao giờ bán cái ngữ thuốc lào! Bác còn dấm dớ hỏi nữa là em búa cho bác mấy búa đấy…!
Qua tờ mờ sáng hôm sau nữa, đang lúi húi dọn hàng ra thì cô hàng xén đã thấy Tư Ếch lò dò đến:
– Này, cô mình có bán búa không hử?
Cô hàng xén chưng hửng:
– Làm gì có búa mà bán!? Rõ chán cái bác này!…
Tư Ếch mừng ra mặt:
– Thế… có bán thuốc lào không hử!?