Một công ty nọ tuyển nữ thư ký có 4 ứng viên cho vị trí này.
Phòng nhân sự đặt ra tình huống như sau: “Có một vị khách, sau khi làm việc với giám đốc, lúc ra về đã để quên trên bàn một phong bì tiền. Người thư ký cần phải xử lý như thế nào?”.
Ứng viên thứ nhất viết: “Tôi sẽ tìm người khách đó và trả lại họ” và người này nhanh chóng bị loại vì giải pháp đưa ra quá “trẻ con”.
Ứng viên thứ hai: “Nộp vào quỹ công đoàn”. Ứng viên này cũng bị loại bởi lý do “đem của miền xuôi đi nuôi miền ngược”.
Ứng viên thứ ba có cách xử lý “sáng tạo” hơn một chút, cô viết: “Tôi sẽ đưa cho giám đốc, làm tiền tiêu riêng”. Tuy nhiên câu trả lời đi thẳng vào vấn đề của cô gái này làm hội đồng tuyển dụng hơi phân vân e ngại.
Ứng viên thứ tư thì chẳng viết gì, chỉ ghé tai chủ tịch hội đồng tuyển dụng thì thào: “Em sẽ gửi giám đốc số tiền ấy thật kín đáo trong lần gặp sớm nhất!”.
Và ứng viên thứ tư này đã trúng tuyển bởi khả năng xử lý công việc kín kẽ mà không để lại dấu vết gì.