Một cặp vợ chồng nông dân nọ ở Thái Bình đồng ý cho một người cắm trại dựng lều trên cánh đồng của họ. Giữa đêm, có cơn dông nổi lên dữ dội, anh cắm trại ướt như chuột lột và rét run lập cập, gõ cửa nhà họ.
– Anh chị cho tôi vào nhà được không ạ? – anh ta tuyệt vọng nói. Ngoài trời gió khủng khiếp quá…
Cô vợ xinh đẹp, bảo chồng: – Cho anh ấy vào đi, tội nghiệp.
– Được. Người chồng đáp.
Anh kia vào ngồi trước lò sưởi.
– Anh chị có gì ăn không? Anh ta nói, mắt liếc nhìn nồi súp trên bếp đang
toả ra khắp phòng một mùi thơm tuyệt diệu.
– Cho anh ấy ăn gì đó đi, tội nghiệp. Cô vợ bảo chồng.
– Được. Người chồng đưa một mẩu bánh mì, anh ta lặng lẽ gặm, rồi lại quay sang anh nông dân:
– Cho tôi một ít súp được không ạ?
– Ồ, không! Đó là súp của tôi, tôi hầm nó đã được một tuần lễ rồi! Không được đâu!
Cơn dông ngày càng mạnh hơn. Người cắm trại đánh bạo hỏi:
– Tôi ngủ lại đây đêm nay có được không ạ? Vì ngoài trời…
– Cho anh ấy ngủ với chúng ta, tội nghiệp. Cô vợ xinh đẹp nói, – Giường chúng ta rộng lắm…
– Được, – người chồng đáp.
Cả ba người đi nằm rồi ngủ thiếp đi. Nhưng lát sau, anh nông dân giật mình thức giấc vì tiếng bò kêu lợn kêu, anh nhỏm dậy lao ra ngoài lo cho lũ gia súc.
Cô nông dân xinh đẹp liền nhích lại gần anh cắm trại và bằng một giọng mơn trớn, cô thì thầm:
– Nào, bây giờ thì được rồi đấy, đi anh!
– Thật sao? Được thật à? Nhưng… nhỡ anh ấy quay vào?
– Không nguy hiểm gì đâu, anh ấy còn ở ngoài đó lâu… Kìa, anh mạnh dạn lên!
– Ồ, cám ơn lắm lắm! – anh cắm trại nói.
Rồi anh ta dậy để ăn bát súp.