Nhỏ thích đọc truyện tranh. Nhỏ cũng thích đọc truyện của những người mà hầu hết trẻ con đều thích. Nhưng nhỏ không muốn ai biết, nhỏ lại nói với mấy đứa bạn: “Mấy truyện đó dành cho con nít, đọc chi!”.
Nói vậy nhưng trong đáy tủ quần áo của nhỏ là hàng đống truyện con nít như vậy.
Tôi biết, nhưng tôi không thể nói.
*
Nhỏ thích trang điểm trước khi ra ngoài. Nhỏ trang điểm kỹ lắm. Nhỏ học lỏm trong mấy tạp chí của người lớn. Nhỏ học lỏm trên TV. Nhỏ học lỏm trên Internet. Có khi nhỏ ngồi cả mấy tiếng đồng hồ bôi đi quẹt lại. Rồi lại tẩy tẩy xóa xóa. Rồi bôi, rồi quẹt… Cứ như thể nhỏ là nhà trang điểm chuyên nghiệp vậy. Và thường thì tôi hiếm khi nhận ra khuôn mặt sau khi trang điểm của nhỏ. Nó xa lạ và vô hồn.
Tôi không thích, nhưng tôi không thể nói.
*
Ban ngày, ngoài thời gian trang điểm, nhỏ ít khi ở phòng. Nhỏ hay đi ra ngoài. Nghe má nhỏ bảo nhỏ đi học. Học sáng. Học chiều. Học trưa. Học tối. Hình như nhỏ sinh ra để học. Tôi chưa bao giờ được đi học.
Tôi ghen tị, nhưng tôi không thể nói.
*
Buổi tối, nhỏ thường thức rất khuya. Nhỏ lên mạng. Nhỏ làm đủ thứ. (Tôi thấy, nhưng tôi không thể nói). Rồi một hôm (và nhiều hôm) tôi thấy nhỏ cười. Nhỏ nheo mắt. Nhỏ đung đưa cái đầu xinh xắn. Và nhỏ cởi đồ trước cái màn hình máy tính. Tôi ngỡ ngàng. Rồi nhiều hôm, nhiều hôm nữa. Nhỏ vẫn đung đưa cái đầu xinh xắn.
Nhỏ vẫn thường cởi đồ trước mặt tôi. (Tôi xấu hổ, nhưng tôi không thể nói). Nhưng cởi đồ trước cái máy tính có một mắt (giống mắt của tôi) thì hơi lạ lùng. Tôi buồn vì cảm giác nhỏ chia sẻ thân thể mình với một người khác nữa.
Tôi lo lắng, nhưng tôi không thể nói.
*
Tôi chỉ buồn một mình. Còn nhỏ, hình như vui hơn. Nhỏ trang điểm với một thái độ khác. Nhỏ hay cười nói một mình hơn. Và nhỏ càng ít ở trong phòng hơn. Hình như nhỏ đang yêu…
Một sáng trước giờ đi học như thường lệ, nhỏ khỏa thân trước mặt tôi. Nhỏ từ từ nhìn tôi một lượt từ trên xuống dưới. Nhỏ mỉm cười. Như hiểu được câu hỏi của tôi. Nhỏ cắn lưỡi, độc thoại: “Mình mười bốn tuổi rưỡi rồi. Mình lớn rồi. Có phải con nít nữa đâu”. Như hiểu được điều băn khoăn của tôi, nhỏ nhoẻn miệng cười: “Nữ thập tam, nam thập lục”. Tôi không thể nói gì. Nhỏ cứ đứng nhìn tôi một chặp. Nhỏ cười. Rồi bỏ đi. Tôi còn lại một mình với căn phòng trống hoác. Nhỏ bỏ lại những vẩn vơ của tuổi dậy thì dang dở. Tôi nín thinh, vì tôi không thể nói. Có lẽ nhỏ đã lớn rồi…
*
Nhỏ tắt vội cái màn hình và khoác cái chăn mỏng lên người khi nghe tiếng gõ cửa. Mẹ nhỏ vào phòng. Mẹ nhỏ rất quý phái. Dạo trước (khi nhỏ còn chưa biết trang điểm và cũng chưa cởi đồ trước cái máy tính một mắt) mẹ nhỏ hay vào phòng nhỏ vào ban đêm. Hai mẹ con thủ thỉ đủ điều. Giờ rất ít khi thấy bà xuất hiện. Có lẽ mẹ nhỏ cũng bận học hay đại loại một công việc nào như vậy. Tôi không thể ra ngoài nên không hiểu hết chuyện đời. Chỉ phỏng đoán mà thôi.
Mẹ nhỏ bảo: “Ngày mai bà ngoại lên chơi, bà ngoại ngủ cùng phòng với con nha?”. Nhỏ nói: “Thôi má, con lớn rồi mà. Má để con ngủ một mình đi. Con không thích ngủ với ngoại”. Mẹ nhỏ nói (hình như giọng không vui): “Con nói gì kỳ vậy?”. “Có gì đâu má, con lớn rồi, con muốn ngủ một mình. Không thì đó, má vẫn ngủ phòng riêng mà, để ngoại ngủ với má đi!”. Hai mẹ con còn nói chuyện (hoặc cũng không phải là nói chuyện) một cách khá ầm ĩ. Cuộc nói chuyện (hoặc cũng không phải là nói chuyện) chỉ chấm dứt khi mẹ nhỏ tát nhỏ một cái. Không biết có đau không nhưng nhỏ khóc. Cái chăn mỏng che thân rơi xuống đất. Mẹ nhỏ vừa giận run và ngạc nhiên, không thể thốt lên: “Con ăn mặc kiểu gì kỳ vậy?”…
Tôi hiểu cảm giác của nhỏ. Tôi cũng hiểu cảm giác của mẹ nhỏ. Nhưng tôi không thể nói gì.
Khuya đó, nhỏ lặng lẽ xếp quần áo. Lấy toàn bộ tiền nhỏ giấu dưới đệm (tiền ba nhỏ thỉnh thoảng cho). Nhỏ cũng không quên vơ đống mỹ phẩm dồn vào túi xách. Gương mặt nhỏ quả quyết. Nhỏ bước ra cửa. Nhỏ quay lại nhìn căn phòng, nhìn tôi. Nhỏ không nói gì. Nhỏ đi.
Tôi muốn giữ chân nhỏ lại, nhưng tôi không thể nói gì.
Muộn hơn nhỏ một chút, mẹ nhỏ quay vào phòng. Căn phòng không có nhỏ. Bà liếc qua tôi như dò hỏi.
Tôi không thể nói gì.
Và bà hốt hoảng…
*
Gặp lại nhỏ, tôi mừng như chết đi sống lại nhưng tôi không thể nói gì. Từ hôm nhỏ về, căn phòng trở nên tấp nập. Họ hàng, bạn bè nhỏ đến nói chuyện với nhỏ. Người ta sờ đầu, vuốt má nhỏ. Người ta cố nặn ra những điều tốt đẹp.
“Cố lên, rồi con sẽ vượt qua thôi”. Khi chỉ còn lại hai người, mẹ nhỏ thì thầm với cô con gái. Đôi mắt bà mọng nước bên thân thể tiều tụy và xác xơ của nhỏ.
Tôi xót xa nhưng tôi không thể nói gì.
“Má… má ơi… con xin lỗi”. Nhỏ nghẹn ngào, nấc lên từng tiếng khó khăn. “Ừ… Má cũng xin lỗi…”. Bà lau nước mắt cho nhỏ, lau nước mắt cho mình. Bà kéo cái chăn mỏng từng che thân nhỏ trong cuộc nói chuyện (hoặc không phải nói chuyện) hôm nào.
Hình như mẹ nhỏ mải miết nghĩ về lời xin lỗi của cô con gái. Trước khi ra khỏi cửa, bà dừng lại nhìn nhỏ và mỉm cười: “Con gái má đã lớn rồi đó”. Ánh mắt vui đã che khuất đôi mắt buồn của nhỏ. Nhỏ khẽ mỉm cười.
Ước gì tôi có thể nói điều gì đó với nhỏ…
Truyện ngắn của Nguyễn Anh Dân