MỘT CON LỪA
Ngày xưa, Đạo Bà La môn định tổ chức một đại hội rất lớn và phải cần tới rất nhiều bát đĩa, mâm chậu. Vị giáo chủ bèn sai một người đồ đệ ra chợ thuê một người thợ gốm về làm. Người đồ đệ vâng lệnh ra đi. Dọc đường anh ta gặp một người thợ gốm đang dắt một con Lừa, trên lưng Lừa chở rất nhiều đồ gốm đang trên đường chở ra chợ bán. Bỗng Con Lừa bị trượt chân thế là bao nhiêu đồ gốm chở trên lưng Lừa bị rơi xuống đất vỡ tan tành. Người thợ gốm tiếc của khóc sướt mướt mãi không thôi. Người đồ đệ thấy vậy lấy làm lạ, bèn hỏi người thợ gốm rằng:
– Vì sao mà anh khóc nức nở mãi vậy?
Người thợ gốm đáp:
– Tôi không khóc sao được. Số đồ gốm này tôi phải mất một năm ròng rã mới làm ra, hôm nay mang ra chợ, tưởng bán được tiền, nào ngờ chỉ tại Con Lừa chết tiệt trong giây lát đã làm vỡ hết. Anh bảo không buồn làm sao được!
Người đồ đệ nghe xong trong lòng rất vui, nghĩ rằng:
– Chú Lừa này khá lắm đây, số đồ gốm người thợ làm trong một năm, mà chỉ nháy mắt chú ta đã làm vỡ tất cả.
Thế là người đồ đệ nằn nì xin người thợ gốm bán cho con Lừa. Người thợ gốm đang lúc cần tiền, liền bằng lòng bán ngay. Người đồ đệ liền cưỡi Lừa ra về, ra mắt vị giáo chủ. Vị giáo chủ hỏi:
– Tại sao nhà ngươi không tìm thuê người thợ gốm về, mà lại mua một con Lừa?
Người đồ đệ trả lời:
– Tài nghệ bản lĩnh của con Lừa này hơn người thợ gốm nhiều lắm. Số đồ gốm mà người thợ làm một năm mới xong, thì Con Lừa này chỉ nghiêng một cái đã làm vỡ vụn tất cả.
Vị giáo chủ nghe xong lắc đầu nói với người đồ đệ của mình rằng:
– Nhà ngươi thật là ngốc chẳng hiểu gì cả. Con Lừa trong khoảnh khắc làm vỡ hết cả số đồ gốm, nhưng cho nó cả một trăm năm cũng không làm nổi lấy một chiếc nào!