Về đến nhà, Ngọc gọi dây nói đến nhà Thù Chiến ngay để gặp Triết người tiếp điện thoại lại là Chiến. - Bích Ngọc đấy à? Xin lỗi, nhưng anh Triết bận việc không có ở nhà. Bích Ngọc yên lặng một chút nói: - Chị Mỹ có nhờ tôi chuyển một gói đồ cho anh Triết. Tiếc quá. Anh ấy đi đến bao giờ mới về? Hay là để tôi nay tôi đến tìm anh ấy vậy? - Để tôi nhận giùm anh ấy được không? - Tôi nghĩ là... Để anh ấy đích thân nhận thì hay hơn. Bích Ngọc nói không hiểu sao Ngọc lại thấy ngại phải đối diện với Thù Chiến. - Bao giờ anh ấy về đến, nhờ phone ngay cho tôi nhé? - Vâng. Thù Chiến có vẻ bình thản lại. Ngọc nói; - Vậy thì chào anh. Rồi đặt ống nghe xuống tiếp xúc với Chiến chỉ có mấy câu như vậy mà... Không hiểu sao Ngọc lại thấy căng thẳng. Sao vậy? Đã bảo là như những cụm lục bình trôi sông, tình cờ hạnh ngô, thì có gì đâu là lưu luyến? Thù Chiến giống Chí Hào thật nhưng cũng không thể dựa vào cái cớ đó để bám víu. Ta không thể hành động một cách hồ đồ thế được! Dùng cơm tối xong Bích Ngọc nhận được dây nói của TriếtTiếng Triết hỏi: - Mỹ đã gởi cho cô đồ gì à? - Vâng, chị ấy nhờ tôi chuyển cho anh. - Nó ra làm sao? - Một cái túi da thật tọ Chắc là đưng giấy tờ hay thư tín gì đó. Triết nói một cách cả quyết: - Nếu như vậy, Ngọc cứ tự do mở ra xem. Nếu thấy không có gì quan trọng, thì hãy tự động hủy đi cho tôi. Ngọc phản kháng: - Đâu được Mỹ đã tin tưởng giao phó nó cho tôi, nhờ tôi tận tay trao lại cho anh. Không lẽ tôi lại hành động một cách hồ đồ như vậy? Anh phải đến đây, ít ra phải liếc sơ qua một cái rôi muốn làm gì thì làm. - Bích Ngọc này. Giọng Triết thờ dài mệt mỏi - Ngọc cũng thấy đấy, tôi mệt mỏi lắm rồi. Và tôi cũng không muốn làm một cái gì có liên can đến Mỹ nữa hết. - Anh nói chuyện đầy mâu thuẫn. Tại sao ban sáng anh bảo tôi là hoàn toàn không hận gì Mỹ cả. - Tôi nghĩ là... buổi sáng lúc tôi nói với Ngọc là tôi nói dối chứ Ngọc thử nghĩ xem. Mỹ đã phá tan hoang cả sự nghiệp của tôi như vậy, mà tôi không hận được à? Bích Ngọc suy nghĩ, rồi nói: - Tôi thấy chị ấy hiện rất ăn năn. - Cô ấy nói vậy với Ngọc ư? Triết hỏi - Cô cũng tin nữa à? Hừ! làm gì có chuyện đó. cô ấy đã cố tình muốn triệt tôi. Nếu là người biết suy nghĩ. Mỹ đâu có hành động một cách cạn tàu ráo máng như vậy? Bích Ngọc cả quyết: - Tôi thì tin là chị Mỹ đã hối hận, hoàn toàn chuyện đó. Bởi vì lúc làm việc, con người đang giận thì làm sao tự chủ được mình? Kiểm soát được hành vi của mình? Anh thử nghĩ lại những điều trước đó anh đã làm xem? Anh đòi ly di... Nếu Mỹ không yêu anh thì đã không phản ứng mãnh liệt như vậy. Anh đã dồn chị ấy vào con đường cùng. Anh biết không? Anh không hiểu tâm lý phụ nữ tí nào cả. Nhưng Triết vẫn ngoan cố- Nếu Mỹ thật yêu tôi cô ấy đã không đối phó một cách mạnh mẽ với tôi như vậy? Ngọc có biết là chuyện của Mỹ làm đã chặn cứng mọi đường của tôi rồi không? - Tôi thì không nghĩ như vậy. Anh Triết, anh hãy công bằng một chút. Anh suy nghĩ cho kỹ đi. Mỹ biết anh yêu Khả Dị Và chính vì vậy. Mỹ không đụng chạm một tí gì đến Khả Di cả. Hãy suy nghĩ xem đúng không? Tại sao vậy? - Bởi vì cô ấy biết là có thế nào thì tôi cũng không quay lại với cô ta. - Ờ, không quay lại?... Tại sao vậy, đâu có ai cản trở chuyện đó? Cô ta đã chừa đường để anh về với Khả Di à? Triết nghe nói ngẩn ra. Thật lâu Ngọc không nghe Triết nói gì cả. Rồi tiếng thở dài: - Tại sao Ngọc lại nói điều đó với tôi. - Tôi cũng không biết. Ngọc trả lời mà thấy tim mình đập mạnh - Anh Triết, anh biết không, ban nãy tan sở về, tôi đến đấy gặp Mỹ. Cái thần sắc của Mỹ, vẻ đơn độc, tuyệt vọng của cô ấy... Tôi thật không biết phải diễn tả thế nào... - Còn gì nữa. - Tôi không biết nói sao. Nhưng mà cái không khí ở nhà anh... Hừ... thật ra thì không còn giống là một căn nhà hạnh phúc nữa. Mọi thứ rối tung. Không ai buồn chăm sóc. Trẻ con thì không có trong nhà... mà Mỹ lại như một cái thân xác không hồn. Giọng Triết cứng cỏi:: - Tất cả những điều đó không phải do tôi gây ra! - Vậy theo anh thì do ai? Không lẽ là tại một mình Mỹ hay là do Khả Dỉ Bích Ngọc hỏi mà không hiểu sao mình lại dạn dĩ như vậy - Hoặc là không phải lỗi của ai cả. Ai cũng hoàn toàn vô tội? Và ta cứ để cho gia đình kia sụp đổ. Anh Triết, tôi thấy thì... cái gì cũng phải khách quan nhận xét. Một mình Mỹ không đủ yếu tố phá vỡ nó được đâu anh ạ. Triết yên lặng. Ngọc không biết là Triết đang nghĩ gì. Ngọc bồi thêm một đòn nữa: - Tôi thì là người ngoài cuộc... Tôi cũng không hiểu mình hành động thế này là đúng hay sai. Nhưng mà tốt nhất, anh cũng nên quay lại đằng chị Mỹ một lần... Để làm gì? Chẳng làm gì cả. Nhưng có khi sự hiện diện của anh cũng khiến cho chị ấy đỡ cắn rứt. - Cô ấy mà còn biết cắn rứt à? - Tôi nghĩ là có... Và nếu vì không có sự hiện diện của các con anh, có lẽ chị Mỹ đã tự sát chết rồi đấy. Tôi nói thật! - Tại sao cô lại chủ quan như vậy? Triết kêu lên - Cô biết gì chứ? Mỹ là con người cứng cỏi ngang ngạnh. Tôi không phải là địch thủ của cô tạ Bằng chứng là cái hôm ấy. Cô cũng ở đấy mà? Cô không thấy sao? Cái hành vi của Mỹ thật quá lắm, gần như là... là... - Phát điên lên? Phải không? Bích Ngọc hỏi rồi nói - Ngay chính Mỹ cũng thú nhận điều đó... Nhưng anh phải suy nghĩ lại xem tại sao chị ấy lại hành động như vậy? Chính anh! Anh đã dồn người ta vào chân tường.,. Anh nghĩ lại xem, đúng không? - Thế bây giờ... Bích Ngọc muốn tôi phải làm gì? Ngọc nói: - Phải suy nghĩ một cách công bằng... Và anh thấy đấy Khả Di đã tự ý bỏ anh đi, trong khi anh lại tìm cách bỏ Mỹ. Triết yên lặng, rồi đột ngột nói: - Tôi sẽ đến ngay đằng Ngọc, để lấy túi da kia về. - Bao giờ? - Ngay bây giờ. Có lẽ mười lăm phút nữa tôi sẽ có mặt ở nhà Ngọc. Và quả đúng như vậy, chỉ mười lăm phút sau. Ngọc nghe tiếng chuông cửa reo. Rồi Triết xuất hiện, dáng tiều tụy không kém Mỹ. Triết vừa ngồi xuống ghế, Ngọc đã mang túi da ra. - Đây, cái này Mỹ nhờ tôi trao lại cho anh đây. Triết đỡ lấy, do dự một chút, rồi mở toạc túi ra. Trước mắt Ngọc, toàn là những giấy tờ thư tín. Nhung Triết xem sơ một chút, mặt đã tái hẳn lại, Giọng Triết run rẩy: - Cô ấy nói là... là cho hết tôi những thứ này? - Vâng. Triết nhìn lên: - Ngọc biết đây là những cái gì không chứ? - Tôi không biết. Bích Ngọc nhìn thẳng vào mặt Triết - Nó quan trọng lắm hở anh? - Vâng, rất quan trọng. Triết lắp bắp nói- Ngoài những bức thư tình ngày xưa trước khi cưới tôi viết cho Mỹ, còn có những cánh thư liên lạc của tôi và Khả Di, rồi còn cả giấy tờ nhà, giấy tờ bất động sản... Tóm lại nó là toàn bộ tài sản cả đời của tôi. Triết nói và nhìn Ngọc ngơ ngác, như không hiểu được tại sao Mỹ lại đưa hết cho chàng như vậyNgọc cũng bất ngờ. - Anh thấy có gì không phải ở đây ư? - Vâng, phải làm sáng tỏ chuyện này, Triết nói - Bởi vì Ngọc biết không. Mỹ đã từng dọa là sẽ công bố hết những tài liệu này lên báo chỉ để làm nhục tôi. Riêng giấy tờ nhà và bất động sản là tôi tự ý giao cho cô ấy. Tại sao Mỹ lại trả lại cho tôi chứ? Ngọc căng thẳng. - Hay là anh quay về nhà xem sao? Triết chợt xì hơi. - Tôi... Tôi rất ngại nhìn mặt cô ấy. - Tại sao vậy? Mỹ vẫn còn là vợ của anh. Cô ấy cũng không có gì thay đổi lắm đâu. Chỉ hơi tuyệt vọng. Anh hãy quay về đi. Mỹ còn yêu anh lắm,... Biết đâu... Triết lắc đầu: - Ngọc đừng nói gì nữa. Tôi không muốn... Tôi không muốn có sự dính líu gì tới Mỹ nữa. - Anh nói vậy mà cũng nói? Trước kia anh không hề có một tình cảm nào với Mỹ thật? Hay là anh đã quên? Triết chỉ chau mày, không dáp, Ngọc bồi thêm: - Anh không thấy Mỹ bây giờ thật đáng thương sao? Triết hỏi ngược lại: - Thế còn Khả Di? Ngọc lắc đầu: - Khả Di thì khác, Di còn có cả sự nghiệp, còn Mỹ chỉ có một mình anh. Sắc mặt Triết thay đổi. Hình như đang có một sự giằng co nào đó trong lòng. Triết chợt đứng dậy. - Thôi, tôi về... Ngọc cũng đứng dậy. - Anh... về đâu? Nhưng Triết không dáp, chỉ cắm cúi bước ra cửa. Ngọc nói theo: - Nếu tôi là anh, tôi sẽ về với Mỹ. Nhưng mà đó là ý riêng của tôi thôi nhé. Anh đừng giận, nếu điều tôi nói làm anh không hài lòng. - Không! Triết dừng lại, quay qua - Ngọc lúc nào cũng là người tế nhị một cách đáng yêu. Bích Ngọc lắc đầu. - Tôi hay nói một cách bộc trực, nên anh hiểu cho, tôi chỉ mong anh đừng trách tôi là được rồi. - Làm sao trách Ngọc được, khi lời của Ngọc nói đều có lý. Tôi rất muốn làm theo lời Ngọc lắm, chỉ sợ lại húc đầu vào cái khoảng không. - Thì anh cứ thử! - Vâng, có lẽ tôi sẽ thử!Triết nói và ngập ngừng một chút tiếp: - Nhưng Ngọc cũng nên nghĩ lại cái thái độ của mình đối với Thù Chiến, đừng vì một lý do gì đó, mà bỏ dở cơ hội. Để sau này tiếc rẻ. Bích Ngọc cảm động khi thấy bạn bè quan tâm đến hạnh phúc của mình, nhưng chỉ cười nói. - Tôi nghĩ là... chuyện của chúng tôi không giống như điều anh và Khả Di nghĩ đâu... Ngay ban nãy đây, tôi cũng vừa nói chuyện với Thù Chiến. - Vâng, tại sao cô lại lánh mặt hắn. Hãy trực diện một lần cuối xem sao? - Sợ chỉ làm chuyện vô ích? Và Bích Ngọc đã không tính chuyện gặp lại Thù Chiến. Mặc dù lòng có bâng khuâng. Ở đây toàn không phải là không có chuyện tình cảm. Nhưng Ngọc không an tâm, Bích Ngọc sợ rồi lại có chuyện phiền nhiễu trong đời. Ngọc giống như cánh chim sau một lần trúng đạn. Nhưng không gặp, Ngọc lại bứt rứt. Cái trạng thái mâu thuẫn giằng co nửa muốn nửa không cứ hành hạ Ngọc. Đi làm, ra về. Rảnh rỗi là thấy xốn xang. Tại sao vậy? Bích Ngọc cũng không hiểu, chỉ thấy một chút muộn phiền. Không làm sao phấn chấn nổi. Hôm nay vừa tan sở ra, đã thấy Triết đến với nhiều thay đổi. Triết không còn là một Triết tuyệt vọng say sưa trong men rượu mấy ngày qua. Vâng hình như Triết đã lấy lại được cái thế thăng bằng cũ. Vừa trông thấy Triết, Bích Ngọc đã cười nói: - Anh Triết này, Ngọc thích thấy anh thế này hơn, thế nào khỏe chứ? Triết không trả lời, thẳng Ngọc, chỉ hỏi: - Mình đến quán rượu cũ uống cái gì chứ? Bích Ngọc không phản đối, lặng lẽ theo Triết. Trong lúc tinh thần sa sút thế này. Rượu nhiều lúc lại là một nhu cầu cần thiết. Cảnh cũ, vị trí cũ. Nhưng trước kia lại đông đủ mặt, còn bây giờ chỉ có hai người. Triết vừa nâng ly rượu lên vừa cảm khái. - Cuộc đời có nhiều thứ chuyển biến nhanh chóng va ngoài cả dự định. Mới đây mà mọi thứ đã đổi khác. Cảm khái của Triết làm Ngọc xúc động: - Thế anh đã gặp Mỹ chưa? - Rồi, tôi đã đến đấy. - Và anh thấy sao? Điều tôi nói đúng chứ? Triết hơi ngập ngừng: - Sớm biết là Ngọc đúng rồi nhưng mà lúc đó tôi còn giận, còn hận nên làm sao có thể sẵn lòng đến ngay? Tôi đã có thành kiến. - Nhưng còn bây giờ? Triết nói một cách không do dự: - Tôi đang sửa soạn quay về đấy đây. Bích Ngọc hiểu không, có thế nào thì chúng ta cũng không thể, để một gia đình đang êm ả biến thành một địa ngục. Ngọc vui: - Có nghĩa là anh đã tha thứ cho chị Mỹ? - Cũng không phải là tha thứ - Triết cười nhẹ - Giữa tôi và Mỹ bây giờ cái “tình” hình như không có nữa. Mà đây chỉ còn lại cái “nghĩa”. Chúng tôi còn con cái. Nhưng không phải chỉ có vậy. Sau nhiều đêm suy nghĩ tôi đã nhìn thấy cái dụng tâm của Di khi bỏ đi. Di đã vì yêu tôi mà làm cái chuyện hy sinh đó. Tôi hiểu. Là một người đàn ông, sống phải có trách nhiệm. Bích Ngọc cười lòng vui hẳn. Bạn bè người nào cũng tốt, cũng có lương tâm trong sáng. Mọi thứ đâu đó rõ ràng, trong suốt. Triết lại nói: - Khả Di đã hy sinh quá nhiều. Và tôi, tôi không thể phụ lòng cô ấy, tôi phải làm sao cho xứng đáng với Dị Vợ con tôi từ đây về sau không còn lý do để trách cứ tôi nữa. - Vậy chứ xưa tới giờ cũng nào có ai dám trách anh đâu? - Vâng, bây giờ nghĩ lại tôi thấy mình là người may mắn nhất. Bích Ngọc nâng ly lên, rồi nhìn Triết cười: - Thế anh có cái quyết định này từ bao giờ? Triết thành thật. - Khi tôi quay về nhà, nhìn thấy hết mọi thứ... Và khi tôi trao trả giấy tờ nhà lại cho Mỹ, Mỹ đã khóc... đúng như điều Ngọc đã nói, tôi không có quyền để mọi thứ vỡ nát... Phải hàn gắn lại. Nhìn khung cảnh trong nhà mà tim tôi nhói đau... Tôi thấy là nguyên nhân đều do tôi cả... Bích Ngọc gật đầu: - Đấy anh cũng thấy đấy, Mỹ cũng không đến đỗi tệ như anh tưởng. Triết chỉ lắc đầu, rồi cười: - Vâng, tôi không có một lý do gì để chối bỏ, vì Mỹ chính là người vợ mà tôi đã lựa chọn. Và tôi đã phá vỡ, tôi phải có bổn phận hàn gắn. - Anh biết nghĩ như vậy quá tốt! Bích Ngọc nói làm Triết có vẻ ngượng. - Đến bây giờ nghĩ lại tôi mới thấy mình ngụ Lý do tại sao Khả Di bỏ đi bây giờ mới thông suốt. - Nhưng tại sao anh ngỡ ra được điều đó! - Tôi đã liên lạc dây nói với Dị Triết nói mà ánh mắt buồn hẳn - Di đã cho tôi biết là Di hiện đã an cư lập nghiệp ở Singapour. Di được mọi người trọng nể. Và Di không muốn gặp lại tôi. Di muốn được sống một cách bình thản. Bích Ngọc gật đầu. - Trước khi Khả Di bỏ đi, tôi biết Di đã suy nghĩ thật kỹ mới quyết định. - Phải nói là Di là một người đàn bà lý tưởng, hoàn hảo. Di đã cho tôi tất cả tình yêu, cho mà không nhận... Tôi còn gì để mà khiếu nại nữa chứ... Di đã vì tôi mà hy sinh. Tôi phải biết đó và phải trân trọng tình của Di. - Bằng cách xây dựng một gia đình hạnh phúc cho mình? Ngọc tiếp lời, Triết gật đầu. - Vâng, tôi tin là như vậy. Triết nhìn thẳng vào ly rượu màu hổ phách trước mặt nói - Và Ngọc biết không? Tôi hiện đang chuẩn bị mở riêng cho mình một công ty tự Nghiệp vụ của công ty này là chuyên cung cấp những tư liệu, những thước phim phóng sự cho đài truyền hình. Tôi nghĩ là... rồi mọi thứ sẽ tốt đẹp. Bích Ngọc nghĩ ngờ. - Nhưng còn vốn liếng? Anh có nguồn tài trợ? Triết cười: - Nói ra hẳn Ngọc không tin đâu. Nhưng Ngọc biết nguồn tài trợ Ở đâu không? Mỹ đấy! Bích Ngọc giật mình, - Mỹ? Mỹ ở đâu có tiền? - Lúc chưa có chuyện xảy ra, Mỹ đã từng báo cho tôi biết là cô ấy có dành dụm được một số tiền tiết kiệm, định kinh doanh địa ốc. Bây giờ, số tiền đó được chuyển qua để cho tôi kinh doanh tư. Mắt Ngọc sáng ra. - Đấy anh thấy không? Mỹ không tệ, Mỹ vẫn là một người vợ gương mẫu! Triết vỗ nhẹ những ngón tay lên bàn. - Bây giờ tôi mới thấy mình là một thằng đàn ông vô dụng. - Anh đừng có nói như vậy. Ngoc lắc đầu - Cả chị Mỹ lẫn Khả Di đều không thích nghe những lời đó đâu... Trong mắt họ anh là người hùng. Và họ chưa đổ là bởi vì có anh đấy. - Tôi không tin nhất là với Khả Dị Rõ ràng là Khả Di đã đứng thẳng bằng đôi chân của mình. - Nhưng mà Di đã yêu anh và vẫn còn yêu, bằng không cô ấy nào cần bỏ đi? Triết suy nghĩ rồi lắc đầu. - Tôi như một thằng ngáo, mãi đến giờ tôi mới biết tình yêu là cả một sự phức tạp. - Biết hay không chẳng quan trọng. Bích Ngọc cười nói - Điều quan trọng ở đây là... Anh, một con người may mắn, người ta chỉ có một, còn anh? anh đến hai phần hạnh phúc. Triết quay qua nhìn Ngọc: - Thế còn Ngọc: Lời Triết làm Ngọc giật mình. Ngọc cảm thấy như bị gõ vào tim. - Mai này, trên chuyến máy bay chín giờ rưỡi sáng. Thù Chiến sẽ quay về Mỹ... Triết nói, Ngọc cúi nhìn xuống. - Với khoa học hiện đại Mỹ và nơi đây cách xa bao nhiêu? Vẫn có thể liên lạc được cơ mà? - Nhưng Thù Chiến lại không cho mình biết địa chỉ của hắn ở bên đấy chứ? Triết nói, Ngọc chau mày... Có cái gì lay lay trong lòng. Không hiểu sao với Thù Chiến. Ngọc sợ hãi. Ngọc hoàn toàn không dám nghĩ đến bất cứ một điều gì có liên hệ đến Chiến. Tại sao? Phải chăng lại sợ rơi vào vết thương cũ? Cái vết thương mà Chí Hào để lại trong lòng nó quá sâu. Ngọc sợ mình sẽ không chịu nổi vết thứ hai... Thù Chiến và Chí Hào lại giống nhau. Nhưng họ không phải là hóa thân của nhau. Ngọc sợ có sự lầm lẫn... Tiếng của Triết thăm dò: - Thế nào? Có muốn gặp lại cậu ấy một lần cuối cùng không? Ngọc khổ sở: - Không... tôi, tôi không muốn gặp lại. - Tại sao vậy? Triết bức... Ngọc lắc đầu. - Tôi... tôi cũng không biết... Tôi thấy mình đầy mâu thuẫn, tôi sợ mà cũng không biết sợ gì... Thật ra thì... Bây giờ tôi không còn dè dặt chuyện Chiến nhỏ hơn tôi bốn tuổi nữa đâu. Nhưng mà tôi lại sợ cái sự trùng lặp... Cái vóc dáng giống nhau của Chiến với Chí Hào. Điều đó làm tôi cảm thấy không ổn. Căng thẳng, nỗi day dứt có thể khiến tôi không chịu nổi và có thể chết... Ngọc nói một cách rất thành thật. Triết lắc đầu. - Tại Ngọc bị ám ảnh. Chứ Thù Chiến là Thù Chiến, không phải là Chí Hào... Tôi biết chuyện đó... Bởi vì tôi đã sống cạnh anh ta gần một tuần lễ. Tôi hiểu rất rõ anh tạ Bích Ngọc này... nói thật... tôi thấy Chiến yêu cô rất đậm... Yêu một cách tha thiết và tôi nghĩ... Nếu cô lại bỏ qua cái dịp này... Cô sẽ phải hối hận. Ngọc lắc đầu, chống trả. - Tôi lại thấy chúng tôi chưa đủ chín muồi, chúng tôi còn xa lạ quá! Nhưng Triết lại nói: - Tôi thì không thấy như vậy tôi cho là vì chung quanh trái tim của Ngọc có nhiều chướng ngại, nhiều công sự phòng thủ quá. Ngọc không dám tiếp xúc với tình cảm của Chiến. Chớ thật ra thì Chiến không khó hiểu lắm đâu. Anh chàng đang mở rộng trái tim mình chờ Ngọc vào quan sát thôi. - Không, không phải là như vậy. - Tôi không tin. Triết nói - Anh chàng Chí Hào đáng sợ thật. Anh ta đã bỏ đi nhưng cứ để lại một gút thắt quá lớn trong lòng Ngọc làm Ngọc gỡ không ra. Bây giờ Ngọc chịu khó đến với Chiến đi, biết đâu anh chàng sẽ có biện pháp. Ngọc lắc đầu: - Chiến sẽ không làm được điều đó. Bởi vì cái dấu ấn kia quá đậm. Anh đừng quên là tôi và Chí Hào quen nhau từ lúc mới biết yêu nhé? - Ngọc nghe này. Tôi là bạn cũng khá lâu năm của Ngọc. Tôi không nói xấu ai cả. Triết nói - Nhưng Ngọc hãy suy nghĩ cho kỹ đi. Chí Hào lúc còn sống làm khổ Ngọc nhiều hơn là yêu Ngọc. Tôi nói có đúng không? Chí Hào đã quen được nuông chiều từ nhỏ nên sống một cách ích kỷ, chỉ biết đến bản thân hơn là người khác, và ngay trong tình yêu cũng vậy. Ngọc cũng rõ chuyện đó mà? Ngọc cố biện hộ: - Nhưng mà lúc đó chúng tôi yêu nhau. - Thế đấy. Điều đó Ngọc biết. Nhưng tình yêu kia thế nào? Vả lại nó cũng đã thuộc về quá khứ. Tức là cái đã quạ Ngọc còn trẻ Ngọc cũng không thể ôm mãi cái quá khứ đó mà sống. Bây giờ thì Chiến đang yêu Ngọc đấy. Cái tình yêu của Chiến vừa thật tình vừa say đắm. Ngọc lắc đầu: - Nhưng mà Thù Chiến lại giống Chí Hào quá, điều này tôi không thể chấp nhận được- Tôi nghĩ không phải vì Ngọc còn yêu Chí Hào mà vì Ngọc đang hoang mang sợ hãi. Tại sao Ngọc lại sợ? Đó nào phải là lỗi ai đâu? Ngọc nói như hét: - Tôi không biết, nhưng tôi không muốn gặp anh Chiến! Không được! - Tôi không bức Ngọc. Triết thở dài nói - Chỉ tại vì tôi là bạn Ngọc nên tôi thấy là cái chân tình kia là mà bỏ qua thì uổng quá, tôi sợ rồi sau này Ngọc phải hối hận. Ngọc đỏ mặt: - Sẽ không có sự tiếc rẻ hay hối hận gì cả. Triết nâng ly lên: - Vậy thì chúng ta đừng đề cập đến chuyện đó nữa. Nào, nâng ly lên! Ngọc nâng ly lên và nốc cạn rượu.