Suốt mấy ngày nay, ngày nào trời cũng đổ mưa... Mưa không đến bất ngờ và tạnh bất ngờ như thường lệ... Mưa như dai dẳng hơn, rả rít hơn. Có lẽ lại có bão ở miền Trung? Nhi nhớ lời Ngoại nói khi còn sống mưa bong bóng rất lâu tạnh. Nhi ngồi đây đếm những hạt mưa rơi buồn da diết. Nhìn những giọt nước đọng trên thềm nhà thành những bong bóng trôi lập lờ và bỗng chốc lại tan ra trong làn nước. Nhi chợt nhớ tới một câu hát ru " Trời mưa bong bóng bập bồng, Mẹ đi lấy chồng con ở với ai?"... Lòng Nhi bỗng đau nhói như đứt từng đoạn ruột, nhìn con trong giấc ngủ say, thơ ngây và đẹp tựa thiên thần. Nhi như tỉnh cơn mơ, tự bao giờ lệ đã hoen mi, rơi ướt cả áo con.
Ngoài kia mưa vẫn rơi... rơi mãi... Nhi nhớ Anh, nhớ đến se lòng. Dù Nhi có muốn trốn chạy, dù Nhi có dối lòng mình và dối Anh. Nhưng những lúc đối diện với chính mình như thế này, Nhi vẫn không thể không nhớ Anh, không nghĩ đến Anh. Trong Nhi đang tồn tại sự mâu thuẫn và Nhi đang tự đấu tranh với chính mình. Ở nơi nào Anh có hiểu thấu cho lòng Nhi không Anh?
Con nhoẻn miệng cười, có lẽ nó đang mơ? Giấc mơ trẻ thơ an lành không vướng bụi trần, không chút âu lo... Nó ngây thơ nào biết những toan tính của lớn, nào biết ngày mai những điều bất hạnh, thiệt thòi hơn những đứa trẻ có đủ cả cha lẫn mẹ, đang chờ? Nhi nghe đau nhói nơi trái tim, thầm nhắc lại câu hát ru "Mẹ đi lấy chồng, con ở với ai?"... Nhi bật khóc lên thành tiếng và kịp bụm miệng lại vì sợ con thức giấc. Nhưng con đã mở mắt và lại nhoẽn miệng cười thật tươi với Nhi. Có lẽ thấy trên gương mặt Nhi vẫn còn đầm đìa nước mắt. Con hỏi "Mẹ ơi, sao mẹ lại khóc?" Nhi luống cuống không biết nói như thế nào với con. "Không, Mẹ đâu có khóc, bụi rơi vào mắt Mẹ đó thôi. Ngủ ngoan đi con, còn sớm lắm, ngoài kia trời đang mưa, không ra ngoài chơi được đâu ".
Nhi hát ru con ngủ "Ầu ơ... Ví dầu cầu ván đóng đinh, cầu tre lắc lẻo gập gềnh khó đi... Khó đi mẹ dắt con đi, con đi trường học... mẹ đi trường đời...". Con lại chìm vào giấc ngủ, Nhi vãn ru con hết bài này đến bài khác. Nhi cố không nhớ tới câu hát về mưa bong bóng. Đầu óc Nhi chẳng bình yên, Nhi đang suy nghĩ đủ thứ chuyện. Nhi nghĩ về "trường đời" lắm gian truân của Nhi..."con ơi, đã có Mẹ dắt con đi "trường học"... "trường đời" cay nghiệt ai dắt mẹ đây con?
Mưa như rơi nặng hạt hơn, bong bóng như cũng nhiều hơn, trôi bập bồng... bập bồng... như chọc tức Nhi. Nhi có thể nào bỏ con đi tìm hạnh phúc mới chăng? Nhi sẽ có hạnh phúc không khi ngày nào cũng bị dằn vặt, cắn rứt vì đã bỏ mặc con thơ? Hạnh phúc là một cái gì vừa hư vừa thực mà ai cũng muốn tìm kiếm? Hạnh phúc tưởng chừng chỉ ở ngay trước mặt, ai cũng cố với tay chạm vào nhưng với mãi... với mãi vẫn không tới. Hạnh phúc không thể được xây dựng trên nỗi bất hạnh và niềm đau của kẻ khác. Hạnh phúc của mỗi người không giống nhau và quan điểm về hạnh phúc của mỗi người cũng khác nhau.
Hạnh phúc của Nhi là gì? Nhi suy nghĩ rất lung và bất giác lại nhìn ra ngoài trời đang mưa, lại nhìn xuống sân đang lập lờ trôi những bong bóng nước... Hạnh phúc phải chăng chỉ như những bong bóng kia, trong suốt như pha lê, hiện lên rồi lại biết mất? Ờ phải rồi, hạnh phúc chẳng ở đâu xa... nó thật gần và luôn ở quanh ta. Hạnh phúc của Nhi là khi thấy nụ cười hồn nhiên của con, khi thấy con được hạnh phúc... Vâng, hạnh phúc của Nhi không là gì xa vời cả... đó chính là đứa con yêu qúy nhất của Nhi...
Con lại nhoẽn miệng cười trong giấc mơ, nhìn khuôn mặt đẹp như thiên thần của con Nhi cũng cười... Nhi đã tìm thấy hạnh phúc của mình... ngay bên cạnh... hạnh phúc thật giản đơn nhưng... bất tận.

Xem Tiếp: ----