Sách thứ năm của Môi-se
gọi là
PHỤC-TRUYỀN LUẬT-LỆ KÝ (tiếp)
Sự từ giã về sự qua đời của Môi-se
(Từ đoạn 31 đến đoạn 34)

Trao quyền cai-trị lại cho Giô-suê, và giao luật-pháp cho người Lê-vi

31 1 Môi-se đến giảng cho cả Y-sơ-ra-ên những bài sau nầy. 2 Người nói: Ngày nay ta được một trăm hai mươi tuổi; không thể đi ra đi vào nữa; và Đức Giê-hô-va có phán cùng ta rằng: Ngươi không đi ngang qua sông Giô-đanh nầy đâu. 3 Giê-hô-va Đức Chúa Trời ngươi sẽ đi đầu ngươi. Ngài sẽ diệt các dân tộc ở đằng trước ngươi, và ngươi sẽ nhận được xứ chúng nó; Giô-suê sẽ đi trước ngươi, y như Đức Giê-hô-va đã phán dặn. 4 Đức Giê-hô-va sẽ đãi chúng nó như Ngài đã đãi Si-hôn và Óc, vua dân A-mô-rít, và xứ chúng nó mà Ngài đã hủy phá. 5 Đức Giê-hô-va sẽ phó chúng nó cho các ngươi, và các ngươi phải đãi chúng nó tùy theo lịnh ta đã truyền cho. 6 Hãy vững lòng bền chí; chớ sợ chi và chớ kinh khủng trước mặt các dân đó; vì Giê-hô-va Đức Chúa Trời ngươi đi cùng ngươi; Ngài chẳng lìa khỏi ngươi, chẳng từ bỏ ngươi đâu. 7 Đoạn, Môi-se gọi Giô-suê, nói cùng người tại trước mặt cả Y-sơ-ra-ên mà rằng: Hãy vững lòng bền chí; vì ngươi sẽ vào với dân nầy trong xứ mà Đức Giê-hô-va đã thề ban cho tổ phụ họ, và ngươi sẽ chia xứ cho họ. 8 Chính Đức Giê-hô-va sẽ đi trước ngươi, Ngài sẽ ở cùng ngươi, chẳng lìa khỏi ngươi, chẳng từ bỏ ngươi đâu. Chớ sợ, và chớ kinh khủng.
9 Môi-se chép luật nầy, giao cho những thầy tế lễ, là con cháu Lê-vi, khiêng hòm giao ước của Đức Giê-hô-va, lại giao luôn cho hết thảy trưởng lão Y-sơ-ra-ên, 10 và truyền lịnh nầy, mà rằng: Cuối bảy năm, nhằm năm giải thích, tại ngày lễ lều tạm, 11 khi cả Y-sơ-ra-ên đến chầu trước mặt Giê-hô-va Đức Chúa Trời ngươi, trong chỗ Ngài sẽ chọn, thì người phải đọc luật nầy trước cả Y-sơ-ra-ên cho chúng nghe. 12 Ngươi phải nhóm hiệp dân sự, nào người nam, người nữ, nào con trẻ và khách lạ ở trong các thành của ngươi, để chúng nghe, tập kính sợ Giê-hô-va Đức Chúa Trời ngươi, và cẩn thận làm theo các lời của luật pháp nầy. 13 Những con cái của dân sự chưa biết việc ấy, sẽ nghe, tập kính sợ Giê-hô-va Đức Chúa Trời các ngươi, trọn lúc các ngươi sống trên đất mà các ngươi sẽ nhận được, sau khi đã đi ngang qua sông Giô-đanh.
14 Đức Giê-hô-va bèn phán cùng Môi-se rằng: Kìa, ngày chết của ngươi hầu gần; hãy gọi Giô-suê, rồi hai ngươi hãy ra mắt tại hội mạc, để ta truyền lịnh ta cho người. Vậy, Môi-se và Giô-suê đi đến chầu tại hội mạc. 15 Đức Giê-hô-va hiện ra nơi Trại, trong một trụ mây, và trụ mây dừng lại tại cửa Trại.
16 Đức Giê-hô-va phán cùng Môi-se rằng: Kìa, ngươi sẽ an giấc với các tổ phụ ngươi; dân sự nầy sẽ dấy lên và thông dâm cùng các thần khác trong xứ mà họ sẽ vào, bỏ ta và bội giao ước ta đã lập cùng họ. 17 Trong ngày ấy, cơn thạnh nộ ta sẽ phừng lên cùng họ, ta sẽ bỏ họ, giấu mặt ta đi, khiến cho họ bị tiêu nuốt; nhiều sự tai vạ và buồn thảm sẽ xông hãm vào họ. Trong ngày đó họ sẽ nói rằng: Há có phải vì Đức Chúa Trời không ngự giữa tôi, nên những tai vạ nầy xông hãm vào tôi chăng? 18 Còn ta, trong ngày đó, sẽ giấu mất mặt ta đi, vì cớ các tội ác của dân đã làm, trở theo các thần khác.
19 Vậy bây giờ, hãy chép bài ca nầy và dạy cho dân Y-sơ-ra-ên; hãy để trong miệng họ, để bài ca nầy dùng làm chứng cho ta nghịch cùng dân Y-sơ-ra-ên. 20 Vì ta sẽ đưa dân nầy vào xứ, ta đã thề hứa cùng tổ phụ chúng nó; tức là xứ đượm sữa và mật; chúng nó sẽ ăn no nê và mập béo; đoạn, trở đi hầu việc các thần khác, khinh dể ta, và bội giao ước của ta. 21 Khi tai vạ nhiều và sự gian truân đã xông hãm dân nầy, thì bấy giờ, bài ca nầy sẽ rền lên làm chứng nghịch cùng nó, vì miệng của dòng dõi nó sẽ không quên. Vả, ta biết những ý tưởng của nó đã kết nên ngày nay, trước khi đưa nó vào xứ mà ta đã thề ban cho. 22 Trong ngày đó, Môi-se chép bài ca nầy và dạy cho dân Y-sơ-ra-ên.
23 Đức Giê-hô-va ra lịnh cho Giô-suê, con trai Nun, mà rằng: Hãy vững lòng bền chí, vì ngươi sẽ đưa dân Y-sơ-ra-ên vào trong xứ mà ta đã thề ban cho chúng nó; còn ta, ta sẽ ở cùng ngươi.
24 Khi Môi-se chép những lời luật pháp nầy trong một cuốn sách xong rồi, 25 thì ra lịnh cho người Lê-vi khiêng hòm giao ước của Đức Giê-hô-va mà rằng: 26 Hãy lấy cuốn sách luật pháp nầy, để bên hòm giao ước của Giê-hô-va Đức Chúa Trời các ngươi. Nó sẽ ở đó làm chứng nghịch cùng ngươi; 27 vì ta biết tánh bội nghịch và cứng cổ của ngươi. Nầy ngày nay, lúc ta còn sống với các ngươi, các ngươi đã phản nghịch cùng Đức Giê-hô-va; huống chi sau khi ta qua đời! 28 Hãy nhóm hiệp những trưởng lão của các chi phái và quan cai các ngươi lại gần ta; ta sẽ cho họ nghe những lời nầy nơi lỗ tai, và ta bắt trời cùng đất làm chứng nghịch cùng họ. 29 Vì ta biết rằng, sau khi ta qua đời, các ngươi hẳn sẽ bại hoại, trở bỏ đường ta đã truyền dạy cho các ngươi; trong ngày sau rốt, tai họa sẽ xông hãm các ngươi, bởi các ngươi làm điều ác trước mặt Đức Giê-hô-va, lấy những công việc của tay mình mà chọc Ngài nổi giận. 30 Môi-se đọc hết những lời của bài ca nầy cho cả hội Y-sơ-ra-ên nghe:

Bài ca của Môi-se

32 1 Hỡi trời, hãy lắng tai, tôi sẽ nói;
Và đất, hãy nghe những lời của miệng tôi.
2 Đạo của tôi rải ra như mưa;
Lời tôi sa xuống khác nào sương móc,
Tợ mưa tro trên cây cỏ,
Tỉ như mưa tầm tã trên đồng xanh.
3 Vì tôi sẽ tung hô danh Giê-hô-va.
Hãy tôn sự oai nghiêm cho Đức Chúa Trời chúng tôi!
4 Công việc của Hòn Đá là trọn vẹn;
Vì các đường lối Ngài là công bình.
Ấy là Đức Chúa Trời thành tín và vô tội;
Ngài là công bình và chánh trực.
5 Chúng đáng mang xấu hổ, vì đã phản Ngài,
Chẳng phải con trai của Ngài nữa: quả là một dòng dõi gian tà và điên-đảo!
6 Hỡi dân khờ dại không trí,
Các ngươi báo đáp Đức Giê-hô-va như vậy sao?
Ngài há chẳng phải là Cha ngươi,
Đấng đã chuộc ngươi chăng?
Há chẳng phải Ngài đã dựng nên ngươi, và lập ngươi sao?
7 Hãy nhớ lại những ngày xưa;
Suy xét những năm của các đời trước;
Hãy hạch hỏi cha ngươi, người sẽ dạy cho.
Cùng các trưởng lão, họ sẽ nói cho.
8 Khi Đấng Chí Cao phân phát sản nghiệp cho muôn dân,
Phân rẽ những con cái A-đam,
Thì Ngài định bờ cõi của các dân,
Cứ theo số dân Y-sơ-ra-ên.
9 Vì phần của Đức Giê-hô-va là dân Ngài,
Gia-cốp là cơ nghiệp Ngài.
10 Ngài tìm được người trong một nơi rừng-rú,
Tại nơi vắng vẻ, giữa những tiếng hét la của đồng vắng.
Ngài bao phủ người, săn sóc người,
Gìn giữ người như con ngươi của mắt mình.
11 Như phụng hoàng phấp phới giỡn ổ mình,
Bay chung quanh con nhỏ mình,
Sè cánh ra xớt nó,
Và cõng nó trên chéo cánh mình thể nào,
12 Thì một mình Đức Giê-hô-va đã dẫn dắt người thể ấy,
Không có thần nào khác ở cùng người.
13 Ngài đã khiến người cỡi trên các nơi cao của xứ,
Y-sơ-ra-ên ăn hoa quả của đồng ruộng,
Ngài khiến người hút mật của hòn đá,
Dầu của hòn đá cứng hơn hết,
14 Và nút mỡ sữa bò và sữa chiên.
Ngài ban cho người mỡ chiên con,
Chiên đực sanh tại Ba-san, và dê đực,
Cùng bột lọc nhất hạng của lúa mạch;
Người có uống huyết của nho như rượu mạnh.
15 Giê-su-run (Giê-su-run là tên của dân Y-sơ-ra-ên dùng trong văn-thi) đã mập mạp và cất đá,
– Người trở nên mập, lớn và béo tròn. ­­­­–
Người đã lìa bỏ Đức Chúa Trời, là Đấng dựng nên người,
Và khinh dể Hòn Đá của sự chửng cứu ngươi.
16 Chúng nó trêu ghẹo Ngài phân bì, bởi sự cúng thờ những thần khác,
Chọc giận Ngài vì các sự gớm ghiếc;
17 Tế lễ những ma quỉ chẳng phải là Đức Chúa Trời,
Quì lạy các thần mà mình chưa hề biết,
Tức là các thần mới vừa đến ít lâu,
Mà tổ phụ các ngươi không kính sợ.
18 Ngươi không kể đến Hòn Đá sanh mình.
Và quên Đức Chúa Trời đã tạo mình. 1
9 Đức Giê-hô-va có thấy điều đó, nên trong cơn thạnh nộ,
Ngài đã từ bỏ các con trai và con gái mình.
20 Ngài có phán: Ta sẽ giấu mặt ta,
Để xem sự cuối cùng của chúng nó ra sao;
Vì là một dòng dõi gian tà,
Là những con cái không có lòng trung tín.
21 Chúng nó giục ta phân bì, vì cúng thờ thần chẳng phải là Đức Chúa Trời,
Lấy sự hư không mà chọc giận ta;
Ta cũng vậy, lấy một dân tộc hèn mà trêu sự phân bì của chúng nó,
Lấy một nước ngu dại mà chọc giận chúng nó.
22 Vì có lửa nổi phừng trong cơn giận ta,
Cháy cho đến đáy sâu âm phủ,
Thiêu nuốt đất và thổ sản,
Cùng cháy đốt nền các núi.
23 Ta sẽ chất những tai vạ trên mình chúng nó,
Bắn chúng nó hết các tên ta.
24 Chúng nó sẽ bị đói hao mòn, bị rét tiêu đi,
Và một thứ dịch hạch độc dữ ăn nuốt.
Ta sẽ khiến răng thú rừng, Và nọc độc của loài bò dưới bụi đến hại chúng nó.
25 Ngoài thì gươm dao,
Trong thì kinh khủng Sẽ làm cho trai trẻ, gái đồng trinh,
Và con đang bú, luôn với người già bạc Đều bị diệt vong.
26 Ta nói rằng: Ta sẽ lấy hơi thở ta quét sạch chúng nó đi,
Diệt kỷ niệm chúng nó khỏi loài người.
27 Song sợ thù nghịch nhiếc nhóc,
Kẻ cừu địch chúng nó lầm hiểu,
La rằng: Tay chúng tôi đã tỏ sức cao cường,
Chớ chẳng phải Đức Giê-hô-va có làm mọi điều ấy đâu!
28 Vì là một dân mất trí,
Trong lòng không có thông minh!
29 Chớ chi họ khôn ngoan và hiểu được,
Ước gì nghĩ đến sự cuối cùng vẫn đợi họ!
30 Nhược bằng Hòn Đá không có bán chúng nó,
Và Giê-hô-va không giao nộp chúng nó,
Thì làm sao một người rượt nổi ngàn người,
Và hai người đuổi mười ngàn người trốn đi?
31 Vì hòn đá chúng nó chẳng phải như Hòn Đá chúng ta,
Thù nghịch chúng ta cũng xét đoán như vậy.
32 Cây nho chúng nó vốn là chồi của Sô-đôm,
Và do đất của Gô-mô-rơ.
Trái nho chúng nó vốn là độc,
Và chùm nho vốn là đắng;
33 Rượu nho chúng nó là nọc độc con rắn,
Một thứ nọc độc rất dữ của rắn hổ.
34 Những việc như thế làm sao ta quên được?
Ta đã niêm phong nó vào trong kho ta.
35 Khi chân chúng nó xiêu tó,
Sự báo thù sẽ thuộc về ta, phần đối trả sẽ qui về ta.
Vì ngày bại hoại của chúng nó hầu gần,
Và những tai họa buộc phải xảy ra cho chúng nó đến mau.
36 Phải, khi Đức Giê-hô-va thấy sức lực của dân sự mình hao mòn,
Và không còn lại tôi mọi hay là tự chủ cho chúng nó,
Thì Ngài sẽ đoán xét công bình cho chúng nó,
Và thương xót tôi tớ Ngài.
37 Ngài sẽ phán: Các thần chúng nó,
Những hòn đá chúng nó nhờ cậy,
38 Các thần hưởng mỡ của hi sinh,
Và uống rượu của lễ quán chúng nó, đều ở đâu?
Các thần ấy hãy đứng dậy, giúp đỡ
Và che phủ cho các người!
39 Bây giờ, hãy xem ta là Đức Chúa Trời,
Ngoài ta chẳng có Đức Chúa Trời nào khác.
Ta khiến cho chết và cho sống lại,
Làm cho bị thương và chữa cho lành,
Chẳng có ai giải cứu khỏi tay ta được.
40 Vì ta giơ tay chỉ trời
Mà thề rằng: Ta quả thật hằng sống đời đời,
41 Khi ta mài lưỡi sáng của gươm ta,
Và tay ta cầm sự đoán xét,
Thì ta sẽ báo thù kẻ cừu địch ta,
Cùng đối trả những kẻ nào ghét ta.
42 Ta sẽ làm cho các mũi tên ta say huyết;
Lưỡi gươm ta ăn thịt,
Tức là huyết của kẻ bị giết và của phu tù,
Thịt của đầu các tướng thù nghịch.
43 Hỡi các nước! hãy vui mừng với dân Ngài,
Vì Đức Chúa Trời sẽ báo thù huyết của tôi tớ Ngài,
Trả thù kẻ cừu địch Ngài,
Và tha tội cho xứ và cho dân của Ngài.
44 Vậy, Môi-se cùng Giô-suê, con trai của Nun, đến đọc hết các lời bài ca nầy cho dân sự nghe.
45 Khi Môi-se đã đọc xong các lời nầy tại trước mặt cả Y-sơ-ra-ên, 46 thì người nói cùng chúng rằng: Hãy để lòng chăm chỉ về hết thảy lời ta đã nài khuyên các ngươi ngày nay, mà truyền cho con cháu mình, để chúng nó cẩn thận làm theo các lời của luật pháp nầy. 47 Vì chẳng phải một lời nói vô giá cho các ngươi đâu, nhưng nó là sự sống của các ngươi; nhờ lời nói nầy, các ngươi sẽ ở lâu ngày trên đất mà các ngươi sẽ đi nhận lấy, khi qua sông Giô-đanh.
48 Trong ngày đó, Đức Giê-hô-va phán cùng Môi-se rằng: 49 Hãy đi lên núi A-ba-rim, trên đỉnh Nê-bô, ở trong xứ Mô-áp, đối ngang Giê-ri-cô; rồi nhìn xứ Ca-na-an mà ta ban cho dân Y-sơ-ra-ên làm sản nghiệp. 50 Vả, ngươi sẽ chết trên núi mà ngươi lên đó và sẽ được tiếp về cùng dân ngươi, y như A-rôn, anh ngươi, đã chết trên núi Hô-rơ, và đã được tiếp về cùng dân của người, 51 bởi vì tại giữa dân Y-sơ-ra-ên, các ngươi đã phạm tội cùng ta, nơi nước Mê-ri-ba tại Ca-đe, trong đồng bắng Xin, và vì các ngươi không tôn ta thánh giữa dân Y-sơ-ra-ên. 52 Quả thật, ngươi sẽ thấy xứ ở trước mặt mình, nhưng không được vào trong xứ ấy mà ta ban cho dân Y-sơ-ra-ên.

Lời chúc tiên-tri của Môi-se

33 1 Vả, nầy là lời chúc phước mà Môi-se, người của Đức Chúa Trời, chúc cho dân Y-sơ-ra-ên, trước khi qua đời. 2 Người bèn nói:
Đức Giê-hô-va đã đến từ Si-na-i,
Ngài từ Sê-i-rơ dấy lên trên dân chúng,
Chiếu sáng từ núi Pha-ran,
Đến từ giữa muôn vàn đấng thánh;
Từ tay hữu Ngài phát ra cho họ lửa của luật pháp Ngài.
3 Ngài thương yêu dân sự,
Các thánh của Ngài đều ở trong tay Ngài,
Quì xuống chân Ngài,
Đặng lãnh những lời của Ngài.
4 Môi-se đã ban một luật pháp cho chúng tôi,
Là cơ nghiệp của hội chúng Gia-cốp.
5 Khi các quan trưởng của dân sự hội hiệp,
Với những chi phái Y-sơ-ra-ên,
Thì Ngài trở nên vua của Giê-su-run.
6 Nguyện Ru-bên sống, chớ thác,
Dẫu số người của nó sẽ ít đông.
7 Người chúc cho Giu-đa rằng:
Hỡi Đức Giê-hô-va, cầu xin
Ngài nghe tiếng của Giu-đa,
Và đưa người về dân mình;
Nguyện tay người binh vực chúng,
Xin Chúa đến giúp người đương địch cùng kẻ thù nghịch mình!
8 Người cũng chúc cho Lê-vi rằng:
Thu-mim và u-rim của ngươi (Hãy xem Xuất Ê-díp-tô Ký, 28:30) vốn thuộc về người tin kính của ngươi,
Mà ngươi thử thách tại Ma-sa,
Tranh giành với tại nước Mê-ri-ba.
9 Lê-vi nói về cha mẹ mình rằng:
Tôi không hề thấy cha mẹ;
Người không nhận anh em mình,
Chẳng biết đến con cái mình.
Vì người gìn giữ lời Chúa,
Canh chừng sự giao ước của Chúa.
10 Họ lấy mạng lịnh của Chúa dạy cho Gia-cốp,
Và luật pháp Chúa cho Y-sơ-ra-ên;
Họ để hương dưới mũi Ngài,
Đặt của lễ thiêu trên bàn thờ Ngài.
11 Lạy Đức Giê-hô-va, xin ban phước cho của cải người,
Và nhậm công việc của tay người làm.
Xin bẻ nát họng của kẻ dấy nghịch và ghen ghét người,
Để chúng nó không thế dấy lên nữa!
12 Người chúc về Bên-gia-min rằng:
Người mà Đức Giê-hô-va yêu mến
Sẽ được ở yên gần bên Ngài.
Hằng ngày Đức Giê-hô-va sẽ che chở người,
Lập nơi ở Ngài giữa hai vai người.
13 Người chúc về Giô-sép rằng:
Xứ người được Đức Giê-hô-va ban phước;
Từ trời Ngài giáng xuống cho người ân tứ rất báu, là sương-móc,
Những suối của vực thẳm có nước sâu;
14 Những huê lợi quí nhất của mặt trời,
Hoa quả cực báu của mặt trăng;
15 Những vật nhất hạng của núi xưa,
Các báu lạ của mấy gò đống đời đời,
16 Bửu bối của đất, và sự sung mãn nó.
Nguyện ơn của Đấng hiện ra trong bụi gai Giáng xuống trên đầu Giô-sép,
Và trên trán của chúa anh em người!
17 Oai nghiêm người giống như con bò đực đầu lòng;
Hai sừng người vốn sừng của trâu!
Người lấy sừng ấy báng mọi dân,
Cho đến cuối đầu của đất.
Đó là hằng muôn của Ép-ra-im,
Ấy là hằng ngàn của Ma-na-se.
18 Người chúc về Sa-bu-lôn rằng:
Hỡi Sa-bu-lôn, khá vui mừng về cuộc mình đi ra ngoài,
Còn ngươi, Y-sa-ca, hãy hớn hở trong các trại mình!
19 Hai người sẽ gọi các dân tộc lên núi;
Tại đó, dâng những của tế lễ công bình;
Vì hai người sẽ hút sự dư dật của biển,
Và những bửu vật lấp dưới cát.
20 Người chúc về Gát rằng:
Đáng ngợi khen thay Đấng để Gát nơi quảng-khoát,
Người nằm nghỉ như một sư tử cái,
Và xé cánh tay cùng đầu.
21 Người đã chọn cho mình phần đầu nhất của xứ,
Bởi vì tại đó đã dành phần của đấng lập luật pháp,
Và người ở đằng đầu dân sự đi đến.
Người đồng lòng với Y-sơ-ra-ên làm xong công bình của Đức Giê-hô-va,
Và làm theo những mạng lịnh của Ngài.
22 Người chúc về Đan rằng:
Đan là một sư tử tơ,
Từ Ba-san nhảy xông đến.
23 Người chúc về Nép-ta-li rằng:
Nép-ta-li hưởng ân huệ cho thỏa nguyện,
Và phước lành của Đức Giê-hô-va cho đầy dẫy,
Chiếm được phương tây và phương nam.
24 Người chúc về A-se rằng:
Nguyện cho A-se được phước giữa các con trai Y-sơ-ra-ên;
Được đẹp lòng anh em mình,
Và được dầm chân mình trong dầu!
25 Những then cửa người sẽ bằng sắt và đồng,
Đời ngươi lâu bao nhiêu, sức mạng ngươi lâu bấy nhiêu.
26 Ồ Giê-su-run, không ai giống như Đức Chúa Trời,
Là Đấng oai nghi, cỡi trên các từng trời,
Trên những đám mây, đặng đến cứu giúp ngươi.
27 Đức Chúa Trời hằng sống là nơi ở của ngươi,
Ở dưới có cánh tay đời đời của Ngài,
Ngài đuổi kẻ thù nghịch khỏi trước mặt ngươi,
Và phán cùng ngươi rằng:
Hãy diệt đi!
28 Y-sơ-ra-ên sẽ ở bình an;
Suối Gia-cốp phun lên riêng ra
Trong một xứ ngũ cốc và rượu;
Trời của ngươi nhỏ sương móc xuống.
29 Ồ! Y-sơ-ra-ên, ngươi có phước dường bao!
Hỡi dân được Đức Giê-hô-va cứu rỗi, ai giống như ngươi?
Ngài là cái thuẫn giúp đỡ ngươi,
Thanh gươm khiến cho ngươi nên vinh hiển.
Kẻ thù nghịch ngươi sẽ đến dua nịnh ngươi;
Còn ngươi, ngươi sẽ lấy chân giày đạp các nơi cao của chúng nó.

Môi-se qua đời

34 1 Kế ấy, Môi-se từ đồng bằng Mô-áp lên trên núi Nê-bô, nơi đỉnh Phích-ga, đối ngang Giê-ri-cô, rồi Đức Giê-hô-va cho người xem toàn xứ, từ Ga-la-át chí Đan; 2 toàn Nép-ta-li, xứ Ép-ra-im và Ma-na-se, cả xứ Giu-đa cho đến biển Tây, 3 miền Nam, đồng bằng, sông Giô-đanh và trũng Giê-ri-cô, thành cây chà là, cho đến Xoa. 4 Đức Giê-hô-va phán cùng người rằng: Đó là xứ mà ta đã thề ban cho Áp-ra-ham, Y-sác và Gia-cốp, mà rằng: Ta sẽ ban xứ ấy cho dòng giống ngươi. Ta cho tự mắt ngươi xem xứ ấy, nhưng ngươi không vào đó được.
5 Môi-se, tôi tớ của Đức Giê-hô-va, qua đời tại đó, trong đồng bằng Mô-áp, theo như lịnh của Đức Giê-hô-va. 6 Đức Chúa Trời bèn chôn người trong trũng tại xứ Mô-áp, đối ngang Bết-Phê-o; cho đến ngày nay không có ai biết được mộ của người. 7 Vả, khi Môi-se qua đời, tuổi được một trăm hai mươi; mắt người không làng, sức người không giảm. 8 Dân Y-sơ-ra-ên khóc Môi-se trong ba mươi ngày tại đồng bằng Mô-áp. Những ngày khóc và ngày chịu tang cho Môi-se đã xong rồi là như vậy.
9 Giô-suê, con trai của Nun, được đầy dẫy thần khôn ngoan, vì Môi-se đã đặt tay mình trên người; dân Y-sơ-ra-ên bèn vâng lời người và làm theo điều Đức Giê-hô-va đã phán dặn Môi-se.
10 Về sau, trong Y-sơ-ra-ên không còn dấy lên tiên tri nào giống như Môi-se, mà Đức Giê-hô-va biết giáp mặt. 11 Không có ai bằng người, hoặc về các dấu kỳ, phép lạ mà Đức Giê-hô-va sai người làm tại trong xứ Ê-díp-tô, trước mặt Pha-ra-ôn, các quần thần, và cả xứ của người; 12 hoặc hết thảy công việc lớn lao và đáng sợ mà Môi-se cậy tay quyền năng mình làm tại trước mặt cả Y-sơ-ra-ên.

Xem Tiếp: ----