Hai người phát lệnh nhìn nhau chằm chằm, toàn đấu trường đệ tử đôi bên ai cũng vô cùng căng thẳng chờ đợi phút giây sinh tử sắp đến.Đột nhiên Nguyệt Hoa phu nhân lanh lảnh hét lên:- Đệ tử Nguyệt Hoa hội... Tiến!Thiên Tâm Quái Cái cũng phất tay hô lớn:- Người của Vạn Thánh Đảo, tiến!Đó là sự khởi đầu của cuộc chiến tàn khốc với sự tham gia của hơn một trăm nhân mạng.Đệ tử hai bên như thú được sổng chuồng, trong tiếng thét vang dậy lập tức lăn xả vào nhau, tự tìm cho mình mục tiêu để chém giết.Địa Sát Lệnh chủ, Nhan Ngọc Vi, Thần Châu Tam Tà và Vạn Thánh Nhất Tiên từng đôi đấu với bốn người còn lại trong bát lực sĩ, Nhan dân huynh đệ và ba thiếu nữ phân tán quan sát và hỗ trợ cho các đệ tử tấn công chúng nhân Nguyệt Hoa hội.Thập Điện Truy Hồn Yên Di Thánh, Thánh Tâm Sư thái cũng Đảo Chủ phu nhân đứng ở góc trận quan sát chờ bổ sung.Thiên Tâm Quái Cái vốn đã định bụng sẵn. Vừa dứt lệnh, lão vênh râu xông sang đối diện với Hận Thiên Tiên Tang Thiên Khôi, lạnh giọng nói:- Tang Thiên Khôi! Ngươi nghĩ rằng chủ ngươi sẽ rút ngươi sang đối phó với Đồng Thiên Kỳ ư? Ra đây, ra đây! Không ưng gặp lão ăn mày ta thì cũng phải gặp, và chủ ngươi càng khốn khó hơn không ứng cứu nổi đâu?Hận Thiên Tiên vốn đang căm uất Thùy Long Tăng và Tinh Sư Đạo chưa có dịp phát tiết, nay cơn giận chợt bùng lên. Lão hét lớn:- Hàn Tâm Ẩn! Lão phu sớm đã muốn lấy cái mạng đói của ngươi rồi!Dứt lời xuất ngay một chiêu "Cô trụ cầm thiên" đánh sang hung khẩu của Thiên Tâm Quái Cái với áp lực kinh nhân.Vung ngọc trượng sang bên hữu, Thiên Tâm Quái Cái mắng trả:- Lão ăn mày ta cũng chẳng muốn để ngươi kéo dài cái mạng thừa nữa!Nói rồi xuất chiêu "Hàn đàm ấn nguyệt" tiếp chiêu Hận Thiên Tiên."Uỳnh"! tiếng nổ của hai chưởng giao nhau làm đất lở đá bay bốc cao năm sáu trượng, tạo thành một cái hố sâu tới ba thước.Hận Thiên Tiên bị thoái lùi một bước, vai đau ê ẩm, tay phải tê đi như không nhấc lên được.Thiên Tâm Quái Cái phải lấy hết sức mới trụ vững, tuy nhiên hữu thủ cũng đau như dần.Vừa tiếp chiêu, đôi bên đã biết công lực của đối phương. Thiên Tâm Quái Cái buông giọng châm biếm:- Tang Thiên Khôi! Tuy ngày tháng qua công lực của ngươi tăng tiến không ít nhưng vẫn chưa phải là địch thủ của lão ăn mày ta đâu! Vạn Thánh Đảo là đất táng thân ngươi mất rồi!Hận Thiên Tiên uất đầy bụng quát mắng:- Cùng quy! Đừng vội khoác lác, đêm nay nhất định ta sẽ tế sống ngươi!Lão lại nhảy xông tới, vận đủ mười thành công lực vào song chưởng đánh một lúc bảy tám chiêu.Thiên Tâm Quái Cái "hừ" một tiếng, cũng xuất bảy tám chiêu nghênh địch, từ đó hai bên quấn chặt lấy nhau, xung quanh chưởng ảnh mịt mù không trong thấy ai nữa.Quét mắt nhìn đấu trường, Đồng Thiên Kỳ lãnh đạm nói:- Xem tình thế thì bên phía quí vị bất lợi rồi!Tinh Sư Đạo nhân cười khẩy đáp:- Đồng Thiên Kỳ, cứ chú trọng đến cái mạng ngươi. Xung quanh không phải là trọng tâm đâu.- Trọng tâm là bốn người chúng ta ư?Nguyệt Hoa phu nhân góp lời:- Ngươi nói không sai.Mấy tiếng kêu thảm vang lên, Đồng Thiên Kỳ nói:- Nguyệt Hoa phu nhân, thủ hạ ngươi bớt đi ba người rồi!Nguyệt Hoa phu nhân vận công vào song chưởng từ từ đưa lên, mặt trầm lại hằn học nói:- Đồng Thiên Kỳ! Dù đệ tử của bổn hội đêm nay có chết hết nhưng gặp hồn ngươi dưới chín suối họ cũng ngầm cười!- Đáng tiếc là hồn người gặp họ không phải của Đồng Thiên Kỳ mà la oan hồn của ba vị.Nguyệt Hoa phu nhân làm như không để ý đến hai vị chiến hữu kia, chậm bước lại gần Đồng Thiên Kỳ hỏi:- Đồng Thiên Kỳ, ngươi và ta ai xuất thủ trước?Đồng Thiên Kỳ đáp:- Huyết Kiếp Thủ trước khi giết người ít khi xuất thủ trước. Với Nguyệt Hoa phu nhân, Đồng mỗ cũng không coi ngoại lệ, phu nhân cứ tự nhiên.Lúc này xung quanh đưa lại mấy tiếng la đau đớn nữa, Nguyệt Hoa phu nhân nghe ra trong đó có tiếng một võ sĩ, đột nhiên hét lên một tiếng:- Tiếp chưởng!Theo tiếng quát, hai tay đã đề khí liền phóng ra. Thoắt cái, từ đôi bàn tay nhỏ nhắn đã lấp lánh hai thứ binh khí, đó là hai chiếc nguyệt nha mũi nhọn hoắt nhanh như chớp đâm thẳng tới.Động tác đã nhanh, bộ vị lại kỳ dị khiến Đồng Thiên Kỳ phải dùng thân pháp nhảy sang bên né tránh.Đồng Thiên Kỳ qua chiêu đầu tiên biết dối phương không dễ đối phó. Chàng vừa nhảy sang thì Nguyệt Hoa phu nhân lại biến chiêu, một mũi nguyệt nha nhầm vào sườn trái của chàng, mũi kia đâm lên vai phải.Đồng Thiên Kỳ xuất một chiêu "Tiềm long sơ động", Nguyệt Hoa phu nhân thấy bàn long cuồn cuộn tràn sang vội nhảy lui để tránh.Thùy Long Tăng thìn Tinh Sư Đạo, thấp giọng:- Thế nào?Tinh Sư Đạo khẽ lắc đầu.Lúc này Nguyệt Hoa phu nhân lại đánh tạt sang, đôi nguyệt nha múa như rồng cuốn khiến Đồng Thiên Kỳ chưa vội xuất chiêu lại lui về một bước tránh một lúc ba bốn chiêu hiểm ác của đối phương.Thùy long Tăng nói nhỏ:- "Long phún nha hoa" một tuyệt chiêu của Tân nguyệt chưởng.Tinh Sư đạo nhân gật đầu nói:- Nên động thủ.Thùy Long Tăng liền quát to:- Đồng Thiên Kỳ! Mạng ngươi chấm dứt ở đây rồi!Nói xong, liền bổ vào vòng chiến, song chưởng hoa vun vút biến thành muôn mũi nhọn vô cùng sắc bén.Thùy Long Tăng vừa xuất thủ thì Tinh Sư Đạo nhân cũng lao theo, chưởng pháp hoàn toàn giống Thùy Long Tăng.Mới xuất chiêu thứ hai bị thân pháp tinh diệu của Đồng Thiên Kỳ tránh được, Nguyệt Hoa phu nhân mới rõ vì sao Vu Hồi Kiếm lại phóng thả một đối thủ nguy hiểm như thế? Đồng thời sự tự tin cũng dần dần giảm suất.Cũng vừa lúc đó tăng, đạo hai người xuất thủ tấn công.Vừa thấy chưởng pháp của hai người, Nguyệt Hoa phu nhân giật mình lẩm bẩm:- "Kim Nhẫn chưởng"! Hóa ra chủ của chúng là Kim Nhẫn Phật ở Linh Sơn.Nguyên Đồng Thiên Kỳ từ trước có chủ quan coi thường hai đối thủ này. Nhưng vừa nếm một chiêu, chàng đã sửng sốt không dám khinh thị nữa liền xuất chiêu "Thất hải du long" để đẩy lùi thế tấn công mãnh liệt của đối phương.Tuy nhiên trong lúc hoang mang chàng đã để lọt một khoảng trống sau lưng mà đối phương có thể lợi dụng.Nguyệt Hoa phu nhân không bỏ qua cơ hội đó. Bà ta vừa định phát chiêu đánh vào chỗ sơ hở của Đồng Thiên Kỳ, đột nhiên trong óc hiện lên dung mạo tuấn mỹ tuyệt vời của chàng, niềm phấn khích thừa cơ tấn công địch nhân đột nhiên tiêu thất Sau một phút khinh thị lỡ để mất thất cơ, Đồng Thiên Kỳ lập tức lấy lại thượng phong, chỉ một chiêu bức địch nhân lùi lại. Trên mặt sát cơ chợt hiện, chàng lạnh giọng quát lên:- Hai vị tiếp Đồng mỗ chiêu này?Nói vừa xong, chiêu "Hồi long chuyển phượng" đã xuất ra với uy mãnh tuyệt luân.Hai vị đạo tăng tuy thân hoài tuyệt học Linh Sơn nhưng đâu thể sánh với Tiềm Long Thần Công và công lực được triết long nội đan làm tăng trưởng? Vì thế sau khi trấn định lại, chỉ trong chiêu tiếp theo Đồng Thiên Kỳ đã bức đối phương thoái lùi năm sáu thước, dù Thùy Long Tăng và Tinh Sư Đạo nhân có phát huy "Kim Nhẫn chưởng" thế nào cũng không xoay chuyển được tình thế.Lúc đó vọng tới tiếng thét của Vạn Thánh Nhất Tiên:- Nằm xuống!Tiếp theo là một tiếng kêu thảm khốc. Trong ba người còn lại của bát lực sĩ lại thêm một người bị loại khỏi vòng chiến.Tăng, đạo hai người tránh qua một chưởng của Đồng Thiên Kỳ chợt nhớ lại Nguyệt Hoa phu nhân vừa bỏ lỡ một cơ hội có thể đả thương đối thủ. Tinh Sư Đạo nhân lạnh giọng nói:- Phu nhân vừa rồi đại lượng quá!Rồi cùng Thùy Long Tăng mãnh liệt công sang. Hai người cho rằng chỉ cần cảnh cáo như vậy ắt bà ta lần khác không còn bỏ lỡ thời cơ nữa, có thể chỉ cần một chưởng là thành.Nào ngờ Nguyệt Hoa phu nhân còn căm hận họ còn hơn cả Đồng Thiên Kỳ.Quét mắt nhìn ba người đang xuất chưởng tung chiêu rất ác liệt, Nguyệt Hoa phu nhân nở nụ cười giảo hoạt nói thầm:- Các ngươi đã nghĩ không sai, Nguyệt Hoa phu nhân ta vốn dùng kế mượn dao giết người, nhưng các ngươi tính đã sai lầm một điểm, trước mắt ta chưa định giết hắn.Nếu giết hắn thì Nhật Nguyệt Bang chẳng cần gì Linh Sơn phái các ngươi giúp đỡ đâu.Nói xong thị chậm bước trở về kiệu.Toàn đấu trường đang hồi loạn đả căng thẳng không ai chú ý đến hành động của Nguyệt Hoa phu nhân.Đến sát kiệu, bà ta định lên giọng gọi bọn đệ tử thủ hạ nhưng một ý nghĩ lóe lên trong dầu, bà liền đổi ý nhỏ giọng ra lệnh cho bốn tì nữ hộ kiệu:- Trở về thuyền!Một người trong hai vị tôn giả xưng là "Thôn Nhạc Hống" nghe lệnh ngạc nhiên thấp giọng hỏi:- Khải bẩm phu nhân có cần thông báo cho chúng đệ tử một tiếng không?Nguyệt Hoa phu nhân lạnh lùng đáp:- Những người có năng lực nếu phát hiện chúng ta về thuyền ắt tìm cách đi theo, còn những kẻ vô năng không chịu xem xét sự việc xung quanh thì có theo hay không cần rút theo đối với bổn hội không can hệ gì... Về thuyền đi!Nói xong cúi người bước vào kiệu.Thôn Nhạc Hống liếc nhìn đồng bọn ở bên cạnh, một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng, lão chua chát nghĩ thầm:"Thế gian độc địa nhất là lòng dạ nữ nhân! Thân ta đang ở Hội này nhưng sợ khó toàn mạng mà ra khỏi đó! ".Thế rồi bốn tì nữ cao lớn khiêng kiệu, hai vị tôn giá đi đoạn hậu phóng như bay ra phía bờ biển. Lúc này lại vang lên tiếng kêu trong giờ hấp hối của nhân vật thứ ba trong bốn lực sĩ bị tử thương dưới tay của Nhan Ngọc Vi.Đệ tử của Nguyệt Hoa hội lúc này đã bị thương vong gần hết, trừ một người cuối cùng trong bát lực sĩ đang vong mạng đấu với Thần Châu Tam Tà. Địa Sát Lệnh chủ, Nhan Ngọc Vi, ba thiếu nữ khác cũng như phần đông chúng nhân của Vạn Thánh Đảo đã buông binh khí nghỉ ngơi.Mọi người vẫn hướng trung tâm chú ý của mình vào Đồng Thiên Kỳ. Nhan Ngọc Vi không thấy Nguyệt Hoa phu nhân trong vòng đấu, nàng ngạc nhiên đưa mắt tìm quanh rồi thảng thốt kêu lên:- Nguyệt Hoa phu nhân đào tâu rồi!Lời vừa vang ra, đám đệ tử của Nguyệt Hoa hội như rắn mất đầu, trong lúc hoảng loạn lại thêm ba người bị giết. Bọn còn lại đều quỳ xin tha mạng. Không khí đấu trường đã lặng đi nhiều.Tăng, đạo hai người đấu với Đồng Thiên Kỳ do công lực và chiêu thuật đều thua kém đối phương nên phải dốc toàn lực vào cuộc đấu, tuy có băn kho'height:10px;'>
Cổ Phong chuyển nhẹ chiếc đồng cầu trên tay mình, lạnh giọng:- Lão phu tin rằng ngươi còn có nhiều điều để nói, ta không còn điều gì để nói, song sự đại lượng của ngươi khiến ta lục lại trong ký ức xem thân thế của ngươi như thế nào?Thiên Kỳ vẫn lạnh lùng:- Hình như tôn giá đã nắm chắc phần thắng?Chàng vừa dứt lời, từ sau lừng một giọng trong trẻo vang lên:- Ít nhất hắn cũng nắm chắc đến tám phần.Cổ Phong cười âm trầm:- Tiểu tử, Mai cô nương đã nói thay ta rồi đó, chắc hẳn lão phu không cần lập lại.Đồng Thiên Kỳ không quay đầu lại nhìn Mai Phụng Linh lúc này đang kích động và lo lắng cho chàng, chàng chỉ lạnh lùng nói với Cổ Phong:- Tại hạ Đồng Thiên Kỳ của Đào Hoa đảo. Bằng hữu, tại hạ tin rằng người sẽ luôn luôn nhớ đến cái tên này trong những năm tháng còn lại của cuộc đời. Người sẽ từng phút từng giây nhớ đến cái tên này để lẫn trốn nhằm bảo toàn tánh mạng.Cổ Phong ngẩng mặt lên trời cười cuồng ngạo rồi mai mỉa:- Nói vậy té ra một đứa tiểu tử như ngươi quyết định vận mạng của lão phu ư?Thiên Kỳ gật nhẹ đầu:- Đúng! Nhưng hôm nay Đồng mỗ chưa muốn lấy cái mạng già của lão nhưng không phải là vì lòng nhân từ.Phụng Linh xen vào:- Thế công tử vì cái gì nào?Thiên Kỳ từ từ quay lại, khi ánh mắt chàng tiếp xúc với đôi mắt đầy u oán của cô gái, chàng cảm thấy mình đối với cô ta đã hơi nhẫn tâm song lại không muốn nói lời an ủi.Trong khoảnh khắc, Thiên Kỳ quay đầu lại, Cổ Phong đã lạng người sang bên trái hơn năm bước, đứng đối diện với mặt trời lúc đó đã khá cao. Lão tỏ vẻ đắc thắng nói:- Thiên Kỳ! Lão phu không màng đến ngươi vì nhân từ hay tàn khốc, hôm nay lão sẽ lấy tính mạng của ngươi.Giọng nói của lão đượm mùi tàn khốc khiến ai nghe cũng cảm thấy ghê người.Thiên Kỳ quay đầu lại cười lạnh:- Đó chính là vị trí mà tôn giá khát khao đó ư?Ánh mắt của Cổ Phong chiếu ra những tia bạo tàn, rồi lại cười ngạo nghễ:- Không sai! Tiểu tử, ta nhắc lại một lần nữa, ngươi sẽ hối hận.Trên nét mặt mê hồn của Phụng Linh toát lên một vẻ kiên định lạnh lùng, những tia mắt u oán đã không còn, như một người sẵn sàng tử vì đạo, nàng chuyển gót sen về phía hai người.Tất cả ánh mắt có ở đó đều hướng về hai cao thủ đang chuẩn bị giao chiến, không ai để ý đến người con gái mỹ lệ kia.- Hình như tại hạ có nói người hối hận không phải là tại hạ.Thác Nhật Sầu Cổ Phong rút vội trong người ra một thanh kiếm ước chừng một thước, lão cất giọng âm trầm:- Chúng ta lập tức sẽ biết ai là người hối hận. Tiểu tử, ngươi hãy chuẩn bị vũ khí đi.Thiên Kỳ mân mê cây nhuyễn tiên bằng bạch ngọc, lạnh lùng:- Vũ khí đã sớm có trong tay ta, người hãy xuất thủ đi.Lúc này Phụng Linh đã bước đến chỗ giữa hai người đang đứng cách đó không đầy ba thước. Thác Nhật Sầu Cổ Phong bỗng nhiên cười lớn nói:- Thiên Kỳ! Ngươi là một tên ngông cuồng nhất trong những tên ngông cuồng mà lão phu đã gặp qua trong đời. Ha ha cung kính không bằng tuân lệnh, ngươi tiếp chiêu.Tiếng “chiêu” của lão vừa dứt thì lập tức một giọng thiếu nữ vang lên:- Đồng công tử! Bây giờ công tử có thể hiểu danh “Thác Nhật Sầu” do đâu mà có.Tiếng nàng chưa dứt thì một luồng áp lực như bài sơn đảo hải chụp về phía Cổ Phong cực nhanh cực mãnh liệt, khiến người xem phải trố mắt chắt lưỡi. Tình hình xảy ra ngoài dự liệu của Thiên Kỳ, càng ngoài dự liệu của Cổ Phong. Trên khuôn mặt diều hâu của lão họ Cổ thoáng vẻ hung tàn, như một ngọn cỏ đăng tâm không có trọng lượng, thân hình lão theo đà của chưởng phong uy mãnh của Phụng Linh mà bay tà tà ra xa hai trượng. Ứng biến của lão vừa nhanh vừa chuẩn đến khó tưởng tượng.Thiên Kỳ hơi bị bất ngờ, tợ hồ ngoài ý liệu của chàng té ra công lực của ba cha con nhà họ Cổ cách nhau xa dường ấy.Võ công của Mai Phụng Linh quả thật không phải tầm thường, thân pháp của Cổ Phong tuy ảo diệu vô song thế nhưng Phụng Linh vẫn theo kịp như bóng với hình để tiếp tục tấn công. Làn chưởng phong của nàng càng mạnh hơn lại như mai rụng tuyết bay vây cả bốn phía như tấm lưới dày đặc khiến đối phương khó có thể tìm thấy khe hở.Liếc nhanh một cái về phía Thiên Kỳ đang đứng bên ngoài, Cổ Phong vừa mới nâng quả cầu đồng lên lại lập tức thu hồi, tay phải lão vung đoản kiếm lên khoa một vòng xuất chiêu “Vạn Hoa Qui Tôn” phòng thủ từ bề. Ánh sáng trắng của thanh kiếm như một đạo cầu vòng đột phá vào chưởng phong bốn phía như tuyết rụng của Phụng Linh. Chưởng phong của Phụng Linh không tỏ ra kém, như tầng tầng lớp mây mù dày kín bao trùm lấy Cổ Phong.Nhìn thấy hai bóng hoan ảnh chập chờn trước mắt, lòng Thiên Kỳ đối với Phụng Linh càng cảm thấy ân hận nhiều hơn. Chàng nhìn vào đấu trường bất giác tiến lên mà không hay.Chớp mắt, hai cao thủ đã giao đấu năm chiêu, Cổ Phong vẫn chưa có cách nào để phá hàng rào chưởng phong của Phụng Linh. Thực ra Cổ Phong chưa dốc hết toàn lực vì vẫn sợ khi phá được vòng vây thì không còn đủ súc để đối phó với Thiên Kỳ nữa.Chợt một ý nghĩ tàn độc lóe lên trong lòng Cổ Phong vừa đúng vào lúc Phụng Linh xuất chiêu “Bích Hải Phi Phụng” ngay trên tầm mắt của Thiên Kỳ. Chỉ thấy Cổ Phong cười gằn một tiếng, tay trái lão đưa lên đột ngột, một luồng cương quang chiếu thẳng vào mặt Phụng Linh chói lòa, chính trong luồng bạch quang sáng chói đó, tay phải cầm đoản kiếm của lão xuất chiêu.Phụng Linh khg với tương lai lại còn kém xạ..Nhan Ngọc Dung chỉ tay vào những mảnh tử thi nằm vương vãi nói:- Đồng công tử có cho rằng hoàn cảnh này thích hợp với chốn dân cư không?Đồng Thiên Kỳ lãnh đạm trả lời:- Tử thi, máu huyết tất nhiên không thích hợp với chốn quần cư nhưng tại hạ đã quen và cần phải quen với hoàn cảnh đó.Mai Phụng Linh hỏi:- Chàng cần thích ứng với nó ư?Đổng Thiên Kỳ cười đáp:- Người tất nhiên cần phải thích nghi với hoàn cảnh.Nhan Ngọc Dung thấp giọng:- Đồng công tử có tin rằng một số người không bao giờ thích nghi với hoàn cảnh đó hay không?Đồng Thiên Kỳ lẳng Lặng gật đầu chừng như không muốn tiếp tục tranh luận về đề tài đó, chàng ngước mắt nhìn bầu trời tăm tối chỉ còn lác đác mấy vì sao cuối cùng nhìn những thi thể nằm khắp nới, trầm giọng nói:- Nên thu lượm những tử thi này để khôi phục sự an lạc vốn có ở nơi đây.Đột nhiên có tiếng nói:- Có thích hợp với chốn quần cư hay không, nhưng bần ni tin rằng dù có thu nhặt chúng đi thì sẽ có những tử thi khác thay vào.Mới rồi đã trấn tĩnh phần nào nỗi thống khổ trong lòng, nghe những lời vừa rồi, Đồng Thiên Kỳ quay phắt người lại, bắt gặp cái nhìn lạnh lùng trách móc của Thánh Tâm Sư thái và Vạn Thánh Đảo chủ phu nhân đang nhìn mình, nỗi đau lại trào lên không kiềm chế nổi, chàng lạnh lùng nói:- Đúng như vậy. Bà là Thánh Tâm sư thái ư?Thánh Tâm Sư thái gật đầu đáp:- Đúng thế. Bần ni pháp hiệu là Thánh Tâm, võ công kém xa ngươi nhưng may có chút ít lòng từ bi của một lão ni cô.Không nhìn vào người nào, Đồng Thiên Kỳ ngước nhìn bầu trời hắc ám não nùng nói:- Sư thái! Những người nào không phải vì tôi mà đến... Lẽ ra tôi không nên xuất hiện ở thánh địa an lạc thanh bình này.Dứt lời quay người bước tới thi thể của "Trác Kình" Mãnh Long quỳ xuống, từ đó mắt rơi xuống những giọt lệ nóng hổi.Ở nơi đây, chàng đã mất những gì và được những gì? Chỉ là những lời trách mắng phủ phàng và thái độ lạnh lùng nơi đối với chàng còn những người thân duy nhất trong cõi đời này... Tuy nhiên, chàng không tìm thấy chút ấm áp nào.Đồng Thiên Kỳ thận trọng rút từ ngực Mãnh Long ra thanh đoản kiếm, hai dòng lệ cứ để mặc lã chã lon tuôn rơi.Tà bốc Tư Không Linh nhìn thiếu niên - người mà Thần Châu Tam Tà đem lòng ngưỡng mộ duy nhất trong đời hành hiệp giang hồ, lão không nén nỗi xúc động đưa tay lau nước mắt, lát sau ngửa mặt cười to một tràng lạnh lẽo.- Ha ha hạ.. Tấm lòng từ bi của lão sư thái thật tuyệt biết bao! Giả sử Vạn Thánh Đảo hôm nay không có anh ta thì sẽ xảy ra cảnh tượng thế nào người có nghĩ đến không? Người thân là đệ tử Phật môn mà không hiểu lý rằng phải cải ác trừ tà, lại buông ra những lời lẽ sai trái, giả từ giả bi như thế... Vì người thân, chàng ta đã lặn lội muôn trùng cách trở, cải trang giả dạng đến đây. Cũng vì họ, chàng đã bỏ mất bao nhiêu và thu lại được gì? Thương bằng hữu vì mình mà chết đứt từng khúc ruột biết giải bày cùng ai? Tiếc song thân chết thảm dưới tay cường địch, biết than khóc cùng ai? Từ thơ ấu tới giờ vai đã gánh nặng biết mấy đau thương và biết bao trách nhiệm nặng nề mà biết cùng ai chia sẻ? Cũng vì người thân, muốn để họ đoàn tụ chu toàn, tận hưởng an lạc, nén tình yêu xuống tận đáy tâm hồn, đem ái tình đổi thành tình hận nỗi đau khổ đó nào ai thấu hiểu? Để cuối cùng chàng ta đổi lấy cái gì? Một bài học về từ bi nhân nghĩa ư? Ha ha hạ.. Hai chữ nhân nghĩa trong thiên hạ. Tư Không Linh đã thấy rõ ở đây rồi!Địa Sát Lệnh chủ nhìn Tà Bốc Tư Không Linh, trầm giọng nói:- Tư Không Linh, nơi này không lưu người đã có chỗ khác lưu người. Ta và ngươi hãy vì tri kỷ mà dốc hết tấc lòng, hà tất phải thay nó bộc bạch những lời ấy? Công đạo là ở lòng người... Những nhân vật ở đây chẳng còn bé bỏng gì đâu.Lời nói của Thạch Tùng Lỉnh cũng đầy xúc động!Thánh Tâm Sư thái ngượng ngùng cúi thấp đầu, Đảo Chủ phu nhân không nén nổi, khóc như mưa, thổn thức nói:- Ta vĩnh viễn mang tội với em gái ta và em rể ở dưới suối vàng mất rồi? Đúng thế? Các người phó thác cho ta nhiều lắm, nhưng ta nào đã làm được chút gì dâu? Ta đã nghĩ gì? Ta đã thấy gì?Nói chưa xong bà đã chạy bổ tới Đồng Thiên Kỳ, nói trong nước mắt:- Thiên Kỳ! Hài tử! Tha thứ cho dì Bốn thiếu nữ cũng lao ùa tới, mặt đầm đìa nước mắt, trong lòng đầy hối hận và thống khổ.Thiện Tâm Quái Cái cùng với Hận Thiên Tiên đang đánh nhau kịch liệt. Hận Thiên Tiên lúc này đã nao núng vừa cố trấn tĩnh sau một chưởng mãnh liệt của Hàn Tâm Ẩn.Đồng Thiên Kỳ lau thanh đoản kiếm rồi từ từ đứng lên, nghe tiếng la của Đảo chủ phu nhân chàng cũng không quay đầu lại Đúng lúc đó bóng nghe Thiên Tâm Quái Cái thét to:- Lão quỷ chạy đâu? Đồng Thiên Kỳ...Không nghe tiếng Thiên tâm Quái Cái, cũng không ngờ rằng Hận Thiên Tiên lao về phía mình, khi Đồng Thiên Kỳ phát hiện ra thì đã muộn, Hận Thiên Tiên Tang Thiên Khôi chỉ còn cách chàng có mấy tấc!Trong tiếng ầm vang của hai thân thể va mạnh vào nhau vẳng ra hai tiếng kêu đau đớn.