Trần là một cây đại thụ trong rừng cây có muôn trùng cây lớn. Tôi luôn luôn thích làm một cây dương xỉ bé nhỏ để được những giọt nước mưa từ bóng cây anh cao lớn kia. Anh kiên trì theo đuổi tôi giống như một người lặng lẽ đếm dấu chân mình trên bờ cát biển trùng xạ Tôi xóa mãi dấu chân mình như sợ anh theo đuổi, nhưng cuối cùng tôi phải ngã vào bờ vai rộng của anh để được khóc, được cười hoặc được nói năng huyên thuyên. Tôi đợi một ngày được cùng anh ăn bữa cơm chung dưới ngọn đèn dầu khi thành phố mất điện, tôi đợi được pha cho anh ly cà phê khi anh mải mê làm việc cho đến khuya. Tôi còn nói với anh:
- Khi em và anh già rồi, em sẽ nhổ những sợi tóc bạc cho anh. Anh đừng có thấy em già để rồi lại ngã lòng với người đàn bà khác đó nghe chưa?
Anh lắc đầu:
- Người đàn ông khi đã yêu thật rồi thì rất khó lãng quên. Em giống như ly cà phê buổi sáng, uống thét rồi quen.
Tôi không biết có ai ví von người yêu của mình như ly cà phê buổi sáng không? Nhưng tôi cảm thấy như trong lòng mình đã đầy ắp nỗi hân hoan, được dạo cùng anh qua những con đường làng lớn nhỏ ở ngoại ô thành phố. Ở nơi chúng tôi đến bóng nắng dường như mềm hơn nắng trong thành phố. Ở đó không khí trộn cùng hương của cỏ cây, khiến cho lòng người thanh thản và cảm thấy yêu người hơn. Có khi xe đi qua, những bóng cây đang nghiêng chào dòng sông. Anh dừng xe lại và xoay người ôm hôn tôi trong bóng mát cỏ cây như thể trên thế gian này chẳng ai tò mò nhìn hai chúng tôi. Có khi tôi từ chối:
- Anh làm như anh chưa hôn em bao giờ!
Anh cười trong nắng gió:
- Môi em ngọt như đường phèn.
Trần xạo đó, bởi tôi biết anh chẳng ăn đường phèn bao giờ. Đường phèn sản xuất từ Quảng Ngãi, có màu trắng thủy tinh. Anh nhắc đến đường phèn bởi vì có lần anh đi công tác ở Quảng Ngãi đã ký ca ký cóp mang về cho tôi một ký. Ký đường phèn đó tôi cũng chẳng biết dùng để làm gì. Khi tôi hỏi anh thì anh pha trò: "Em cứ dùng đường để nấu chè… đậu xanh đánh. Nhớ để dành cho anh một chén".
Càng quen Trần, tôi càng cảm nhận rằng anh đã cho tôi rất nhiều, anh mang cho tôi một thứ tình yêu luôn luôn mới mẻ, pha chút lãng mạn của những chàng hiệp sĩ thời xưa. Tôi không biết anh đọc thơ của ai, nhớ thơ của ai hay thơ của anh mà giữa không gian của tình yêu, anh luôn đọc cho tôi nghe. Tôi chẳng hề nhớ những câu thơ anh đọc, nhưng tôi thích nghe những âm thanh trầm bổng anh đọc và cũng không dám ngắt lời anh vì sợ anh giận.
Cuối mùa đông, những cây bàng dọc biển vàng hết lá và cứ chao rụng xuống con đường lộng gió. Đó là kỷ niệm mỗi buổi chiều anh đón tôi khi tan sở làm. Trần đã dạy cho tôi nhiều điều, anh dạy cho tôi mạnh dạn bước chân vào đời, dạy cho tôi biết như thế nào là nỗi nhớ. Nhưng có một điều anh không dạy cho tôi được, khi những lúc không có anh, tôi đã gửi lòng mình cho Vũ.
Tôi vẫn tự hỏi là có phải tôi đang tham dự một trò chơi ú tim với một lúc hai người đàn ông khi tôi đã hứa hôn với Trần, đợi sau khi anh đủ tiền mua một căn nhà nhỏ thì hai đứa bắt đầu cuộc sống riêng. Tôi cũng không hiểu tại sao khi quen anh cả năm năm trời, tưởng rằng chẳng có ai có thể thay đổi trái tim tôi, mà tôi lại chao lòng với một người đàn ông khác, người đàn ông đó không phải là cây đại thụ mà chỉ là vạt cỏ nhỏ bên lề đường.
Vũ về phòng tôi làm việc với dáng vẻ lấc cấc khiến ngay ngày đầu tiên chạm gặp là tôi đã không chịu nổi. Vũ hút thuốc, loại Cotab tỏa ra một mùi khen khét. Tôi nói: "Anh không hút thuốc được sao anh Vũ?". Vũ cười: "Tôi chỉ không hút thuốc trước mặt người con gái tôi yêu mà thôi". Tôi đem chuyện cơ quan về nói với Trần. Anh tìm đến cơ quan, rồi trở về: "Em có thích thay đổi công tác không?" Tôi lắc đầu: "Thôi kệ hắn tạ Em không quan tâm đến hắn nữa".
Có một đêm Trần không đi xem chương trình ca nhạc mà tôi rất thích. Hôm đó tôi tìm mãi không ra một người bạn nào để đi xem chung với mình. Cơn mưa vỗ về đêm hôm ấy có phải là định mệnh khi Vũ ghé nhà tôi chơi, rồi cùng đi xem ca nhạc chung với tôi. Mái hiên nhà trú mưa đã đồng lõa với nụ hôn cưỡng ép của Vũ. Tôi không hiểu tại sao tôi không vùng chạy khỏi mái hiên nhà đó? Và tại sao tôi lại có một cảm giác lạ như thể tôi đã đồng lõa với Vũ. Rồi từ đó tôi bắt đầu trở thành người nói dối điêu luyện với Trần. "Ngày mai em đi với mẹ em qua bên bác Tư". "Mẹ em bị bệnh, em phải ở nhà đi chợ". Thời gian hẹn gặp ngày xưa không cần đo đếm, thì giờ đây tôi lại nôn nã rời xa Trần như thể tôi sợ rằng nếu ở bên anh lâu tôi sẽ òa khóc lên, kể với anh rằng tôi đã từng trốn anh để đi chơi với người đàn ông khác.
Cuộc sống luôn luôn phải có sự chọn lựa. Không thể đặt một lúc hai bước chân của bạn về hai con đường rẽ khác nhau khi chợt gặp ngã ba trước mặt. Tôi biết rằng mất Trần tôi sẽ hụt hẫng, bởi anh là bóng cả của cây đại thụ. Còn với Vũ là sự lún sâu. Càng lún sâu hơn nữa khi cơ quan luôn sắp xếp cho tôi và Vũ đi công tác xạ Trần giống như một vị thánh, không hoài nghi tình yêu của tôi. Còn Vũ thì biết rằng tôi rất yêu Trần, cứ khéo léo giăng bẫy, tôi sập bẫy mà tìm mãi chẳng có lối ra nào. Tôi không hiểu rằng Trần đã biết được gì, và ngay cả khi anh biết chuyện, tôi sẽ ra sao?
°
Tôi nói với Trần là tôi đi Đà Lạt ba ngày dự hội nghị khách hàng của công tỵ Trần nói: "Anh lên Đà Lạt được không?". Tôi lắc đầu: "Em đi cả đoàn, có cả chị Ngà tổ chức nữa mà". Hai đứa ghé vào quán uống cà phê, anh nhìn tôi với cặp mắt rất lạ mà lúc ấy tôi tưởng rằng anh buồn vì phải xa tôi mấy ngày: "Em nói có thật không?".
Thực ra là chuyến đi chỉ có tài xế, tôi và Vũ. Tôi không thể từ chối chuyến đi kéo dài tới 5 ngày, lại càng không từ chối đi chung với Vũ, dẫu rằng tôi rất ngại khi phải đi xa với Vũ, Trần biết thì chuyện gì sẽ xảy ra?
Mỗi ngày tôi gọi điện cho anh một lần. Vũ soi mói nhìn tôi: "Gọi cho chồng sắp cưới phải không?". Còn anh thì vẫn nói câu quen thuộc: "Em sắp về chưa?". Tôi đâu biết rằng Trần cũng có mặt ở Đà Lạt.
Tôi về, điện thoại của Trần không có tín hiệu. Điện thoại di động của anh từ chối cuộc gọi, anh đã tắt máy rồi. Tôi đi tìm anh, cuối cùng gặp Trần trong quán cà phê quen. Tôi vẫn vô tình: "Anh không thèm ra đón em à?". Trần cười rất lạ: "Anh quên, anh xin lỗi".
Tôi liến thoắng kể cho Trần nghe chuyện tôi đi Đà Lạt. Tôi kể tôi và chị Nga đi chợ Hòa Bình, đi thăm vườn hoa thành phố. Trần cười rất tươi. Chưa bao giờ anh cười tươi như thế: "Mình chia tay nhau đi, Nga ạ". Tôi ngạc nhiên: "Anh bệnh à?". Trần đứng dậy, anh để trên bàn một bức ảnh. Vâng, chỉ một bức ảnh nhưng tôi không thể nhón chân chạy theo anh. Bức ảnh tôi và Vũ chụp chung với nhau ở Đà Lạt. Rõ ràng là tôi đã xé nó và ném vào sọt rác trước tiệm ảnh tận Đà Lạt mà. Bức ảnh đã được nhặt lại và dán cẩn thận.
Cây đại thụ của tôi đang đổ bóng mình trên đường. Tôi nhìn theo anh, và khóc.

Hết


Xem Tiếp: ----