Có lần Tùng nói với tôi là anh sẽ nhờ các bác sĩ phẫu thuật gắn vào phía trong cánh tay của tôi một "con chíp", để khi nào tôi đi xa quá, tôi không nhớ lối về, anh sẽ dò theo con chíp mà tìm ra tôi. Buồn cười trước ý nghĩ của anh, tôi nói:- Anh tưởng mấy con chíp rẻ lắm sao? Nhưng nếu em chẳng còn yêu anh nữa thì em ở đâu cũng đâu quan trọng.Tùng lắc đầu:- Anh không tin là em ngừng yêu anh. Em biết tại sao không? Vì dù em có cách xa anh vạn dặm, dù em có trốn lánh anh, tình yêu của anh sẽ khiến cho em phải trở về còn nếu em không trở về thì anh cũng tìm ra em.Những lúc chỉ có bên nhau trong ánh nắng chiều với những sợi vàng mỏng tung hứng trên thảm cỏ xanh, nắng lướt nhẹ đến nơi hai đứa tôi ngồi. Tùng lãng mạn:- Phải chi cho đến khi mình trở thành hai ông bà già, anh và em vẫn còn ngồi bên nhau như thế này nhìn nắng múa may mà biết rằng tại sao mình yêu nhau lâu dữ vậy. Không biết lúc đó anh với em có còn gọi nhau là anh, em nữa không? Hay gọi là tôi và bà?Tôi pha trò:- Thế ngày hôm đó trời mưa tỉ tê thì nắng ở đâu để cho anh nhớ? Chắc lúc đó mình phải mặc áo mưa anh há?Tùng nhìn tôi:- Em đã là những ngày nắng đẹp của anh rồi…Đó là tất cả kỷ niệm. Bởi tôi chẳng còn ở cạnh bên anh. Tôi không thể ôm nắng vàng như ôm anh trong lòng mà nhìn những vạt cỏ xanh ở trên ngọn đồi lãng mạn ngày xưa. Tôi không thể hốt trong tay mình đầy những giọt nắng. Tôi cũng chẳng thể nhặt những cọng cỏ xanh êm ái dưới chân mình để chế biến chúng thành chiếc nệm êm ái trong những chuyện cổ tích. Chúng tôi chẳng có thời gian giận nhau như theo cách nói của thế gian: "Trong tình yêu nếu chưa trải qua dăm lần hờn giận thì chưa thể gọi là tình yêu". Ôi, thiên hạ quả thật là nhiều chuyện, giận hờn để làm cho trái tim mình mệt mỏi thì ích lợi gì. Nhưng tôi đã làm một cuộc thử thách anh như thể tôi muốn đem tình yêu của hai đứa tôi để lên lửa đỏ xem thử đó có phải là vàng mười không? Tùng có thể chẳng phải là hiên nhà cho tôi trốn lánh cơn mưa, nhưng anh là chiếc ô to để tôi đứng dưới vòm tạnh ráo đó mà nhìn thành phố đẫm nước mưa. Tôi đang gạt bỏ chiếc ô to anh che cho tôi, bắt anh tham dự với tôi vào trò chơi kiếm tìm.Buổi sáng ở Hội An này im ắng quá. Con phố chẳng trọn vẹn cho bước đi khi ngay lưng chừng con đường có một chiếc cầu được lợp mái. Tôi đã bao lần đưa những người khách du lịch từ nhiều nơi đi qua con đường này. Ghé vào chùa Phúc Kiến, ngắm nhìn những ngôi nhà cổ với những mái ngói âm dương bám đầy rêu nhỏ. Tôi đã giải thích cho những người khách của tôi bao điều mà tôi đã được đọc qua sách vở:- Hội An ngày xưa là một thương cảng lớn nằm sát cạnh sông Thu Bồn. Nơi đây mang dáng vẻ kiến trúc của hai nền văn hóa Trung Hoa và Nhật. Đây là khu phố cổ độc đáo gần như còn giữ được nguyên vẹn dáng dấp riêng.Hội An giống như cô gái nhỏ đang bắt đầu soi gương xem thử gương mặt của mình như thế nào, ấn tượng của tôi chính là vào những đêm rằm. Vầng trăng ở đây dường như đẹp hơn bất cứ một vầng trăng nào. Nó lén treo trên những mái ngói rêu. Bóng trăng mềm thả xuống con đường nhỏ không có tiếng xe, chỉ toàn người đi bộ đẹp lạ lùng. Đêm rằm của Hội An là đêm của đèn lồng. Tất cả những ngôi nhà ở đây đều treo những chiếc đèn lồng ra trước hiên nhà, thắp sáng chúng lên. Cả con phố chỉ có ánh sáng của trăng trộn cùng ánh sáng của những chiếc đèn lồng.Tôi đi trên con phố tràn ngập ánh đèn lồng với những người khách của tôi trong đêm rằm. Phố của tôi chỉ toàn lồng đèn. Tôi ghé qua gánh chè đêm ven lề đường. Tôi vào quán mời khách ăn món cao lầu. Tôi đưa họ đi mua những chiếc lồng đèn để họ đem về nhà tặng người thân làm món quà kỷ niệm. Tôi không ngừng nhớ thương Tùng.Tôi không ngừng nhớ thương anh như thể tôi chả cần có con chíp như hôm nào anh đùa là sẽ cài nó vào trong người tôi để theo dõi bước tôi đi. Nhưng lạ kỳ cho tôi chưa, tôi thèm có anh trong đêm đầy ánh trăng và ánh đèn, nhưng tôi lại không gọi điện thoại cho anh, tôi chẳng hề viết thư cho anh. Anh chỉ biết là tôi đang làm công việc một hướng dẫn viên du lịch ở một thành phố nào đó. Tôi giận anh bởi vì anh chẳng nhớ nổi ngày tôi sinh ra đời. Anh chẳng bao giờ nhớ tôi thích ăn món gì cả. Cả những lúc đi xa, thỉnh thoảng anh mới gọi điện về cho tôi nhưng chẳng bao giờ anh nói với tôi câu nói mà tôi mong đợi: “Anh nhớ em lắm”. Anh nhớ tôi chứ sao không nhớ, nhưng cách nhớ của anh là nhớ theo kiểu người lớn, anh để trong lòng, anh không vội vã biểu lộ.Hôm tôi sắp đi xa, tôi nói với anh: “Chỗ đó chẳng có điện thoại. Chỗ đó không có các điểm dịch vụ Internet, cũng chẳng có quán phở hay quán bán bánh ướt”. Anh cười: "Tại vì người dân ở đó không dùng Internet để trao đổi với nhau, họ chỉ thích gặp mặt nhau. Gặp mặt nói với nhau nhiều khi còn gian dối, huống chi là qua những dòng chữ điện tử. Còn không ai bán bánh ướt vì dân ở đó không thích ăn bánh ướt”. Tôi im lặng. Tôi đợi anh hỏi khi nào tôi đi, tôi đợi anh dặn dò tôi những lời cần thiết như: “Em nhớ mang theo áo lạnh. Tối ngủ nhớ đắp mền. Em nhớ treo mùng vào buổi tối trước khi đi ngủ…”. Nhưng anh chỉ bước theo bước chân tôi. Im lặng đến độ tôi nghe cả tiếng những hạt cát bị nghiền nát dưới đôi chân của tôi.Vậy mà đã một tháng lìa xạ Một tháng cho tôi chạm gặp đúng hai đêm phố cổ mở hội lồng đèn. Đêm nay trăng cũng đang tròn như những đêm trăng tròn trước. Hôm nay tôi không đi theo đoàn khách nào, chỉ một mình tôi lang thang dưới ánh sáng màu vàng của những ngọn đèn lồng tỏa sáng. Người dân phố cổ đang bày bán lồng đèn. Những dãy hàng bán lồng đèn thật đẹp bởi chúng đang rực rỡ sắc màu. Những người bán lồng đèn đã quen mặt tôi. Như quầy bán lồng đèn của bé Thúy chẳng hạn.Tôi dừng lại quầy bán lồng đèn của bé Thúy, nói:- Hôm nay chị bán lồng đèn với em cho vui.Bé Thúy vui ra mặt.- Chị Lan mà bán lồng đèn nhất định khách tới mua sẽ đông. Chị đẹp lắm.Tôi tiêu hao đêm của mình trong không gian của con phố tràn ngập những chiếc đèn lồng. Tôi giấu lòng mình nỗi nhớ Tùng quay quắt. Anh không nhớ tôi nữa sao? Anh lãng quên tôi rồi sao? Chẳng lẽ anh không biết lên công ty để hỏi thăm là tôi đang ở đây sao?Tôi đang nghĩ như thế thì thoáng nghe có tiếng hỏi:- Cô ơi! Cô bán hết bao nhiêu lồng đèn này cho tôi được không?Trời ơi tôi chẳng tin vào mắt mình. Tùng đang đứng trước mặt tôi. Anh giống như được hiện ra từ chiếc lồng đèn.Có thể đêm hôm đó có nhiều chiếc lồng đèn được bán đi. Cũng có thể đêm hôm đó Hội An có nhiều lồng đèn hơn bất cứ đêm nào. Nhưng tôi biết rằng đó là một đêm Hội An đẹp nhất trong đời tôi. Tôi nói rất nhỏ theo ánh trăng: “Sao biết em ở đây?”. Không biết Tùng có nghe tôi nói không, nhưng anh nghiêng qua tai tôi thì thầm "Đèn lồng gọi". Hẳn lúc đó tôi đã mỉm cười rạng rỡ. Điều này chỉ có anh mới biết và… đèn lồng biết. Đèn lồng tình yêu.
Hết