Mở đầu câu chuyện “có hậu” của nha quan luôn luôn là cực kỳ khủng khiếp, gã họ Triệu đít chưa đụng ghế là đã chắc lưỡi lắc đầu:- Lạc hàng chủ thật hồ đồ, làm cái chuyện chết như không?Lạc Hoằng Thâm lúng túng:- Triệu đại gia...Gã họ Triệu cứ thở dài:- Tại làm sao Lạc hàng chủ lại không cho tôi biết trước? Nhỡ lão Cam mà đụng vào thì coi như hết gỡ?Lạc Hoằng Thâm thấp giọng:- Thật tình thì tôi không có ý gì khác, chẳng qua là muốn... đôi bên có lợi.Gã họ Triệu gắt nhỏ:- Biết rồi, nhưng lão Cam không thích chuyện đó, cái hắn không thích mà làm là hắn không dung đâu. Câu chuyện có lẽ giàn xếp được, Lạc hàng chủ bỗng làm rối rắm, tình hình này tôi sợ không còn cứu vãn nổi rồi.Cứu vãn không nổi mà vẫn có có chuyện “nói riêng” thì nhứt định không phải là bít lối, Lạc Hoằng Thâm kiếm ngay lối đó, ông ta gật đầu nhè nhẹ:- Thì tôi biết, đó là một cái lỗi, nhưng tôi cũng biết nếu Triệu đại gia cố giúp cho thì chắc chán câu chuyện sẽ giàn xếp được...Gã họ Triệu kéo ghế xích lại gần thêm, giọng hắn cũng thấp hơn:- Lạc hàng chủ không biết lão Cam là con người rất ghét chuyện tiền bạc, phải nói “thù” mới đúng, Lạc hàng chủ nhè cái chỗ thù của hắn mà đi vào, thế có chết không?Hắn ngưng một chút để dò xem phản ứng và nói tiếp ngay:- Nói cho thật tình, tôi thấy hoàn cảnh của Lạc hàng chủ quá khốn đốn, nên không nỡ thẳng tay, riêng tôi, Lạc hàng chủ nghĩ xem, lương bổng đâu có là bao, vì thế cũng rất cần có thêm chút ít, chỉ có điều chuyện này đã quá lớn, nói thuộc về chuyện... tử hình, Lạc hàng chủ lại làm cho lão Cam giận dữ, thành ra tôi không biết phải làm sao!Chuyện lớn không biết phải làm sao, nhưng lại dẫn đi “bỏ nhỏ”, là tay lão giang hồ, Lạc hàng chủ biết dư chuyện đó, ông ta cố làm bộ van nài:- Triệu đại gia, đã quen biết nhau thì... tình nghĩa này còn dài xin Đại gia cố giúp cho.Gã họ Triệu nói:- Tôi đã nói, tôi thì sao cũng được, không giúp thì tôi thẳng tay ghê lắm, nhưng một khi đã nghĩ đến chuyện giúp thì tôi đâu có so đo, miễn Lạc hàng chủ biết điều với anh em là được...Đã thấp giọng rồi, bây giờ hắn còn thấp thêm chút nữa, có lẽ không phải để dấu ai mà là để tăng phần... quan trọng:- Lạc hàng chủ biết không, tôi còn có cấp trên nữa chớ thôi sao, tỷ dụ tôi nhận ở Hàng chủ mười thì tôi cũng phải còn xuất bớt năm để dâng chút lễ rồi mới làm cho câu chuyện phát lần được chớ.Lạc Hoằng Thâm gật gật đầu:- Tôi biết, tôi biết anh em đã thương thì tôi cũng nói thật, chỗ nào cũng vậy mà, tôi sẽ cố không để thiệt cho Triệu đại gia đâu.Gã họ Triệu cau mặt:- Nhưng còn cái lão Cam?Lạc hàng chủ đáp:- Thì xin Triệu đại gia cố nói giúp cho luôn.Gã họ Triệu chắc lưỡi:- Cái gì thì nói được, chớ cái vụ bạc này thì khó lắm, hắn kỹ mà!Lạc Hoằng Thâm chưa biết nói sao thì gã họ Triệu lại kéo ghế xích lại gần thêm chút nữa:- Tôi cũng cố thử xem, nhưng kết quả hay không thì không dám hứa, bị câu chuyện Lạc hàng chủ làm lở dở, chớ phải ban đầu thì có lẽ dễ hơn...Hắn ngưng lại để cho “thân chủ” kịp lấy hơi mừng, chỉ ngưng cho đủ mức “hồi tỉnh” thôi rồi hắn tiếp ngay:- Bây giờ thì coi như kẹt cứng rồi, chỉ còn một cách...Lạc hàng chủ hỏi dồn:- Cách chi, Triệu đại gia?Gã họ Triệu trầm ngâm:- Tôi cũng cần nói trước, đây là tôi chỉ cố giúp cho Lạc hàng chủ thôi chớ không có lợi gì cho tôi cả, Lạc hàng chủ thấy được thì làm, không thì thôi chớ tôi không ép nghe.Lạc Hoằng Thâm vội đáp:- Vâng, vâng, tôi biết, xin Triệu đại gia cố giúp cho, ngàn đời tôi cũng không dám quên ơn...Gã họ Triệu nói:- Hắn không thích rượu thích vàng bạc gì cả, chỉ có... người đẹp là họa may còn cạy gỡ cái vụ này thôi.Lạc hàng chủ nhúng mình lên:- Được rồi, tôi sẽ chọn ngày, nhiều không có, chớ vài ba cô hạng nhứt trong thành này tôi kiếm được...Gã họ Triệu trừng mắt:- Lạc hàng chủ không hiểu gì cả, muốn kiếm thứ trong thành là hắn dư sức kiếm, bộ Lạc hàng chủ nghĩ hắn không tiền chắc?Lạc hàng chủ lại ngồi thụng xuống trong tư thế... lép:- Thì Triệu đại gia vừa mới nói...Gã họ Triệu gắt nhỏ:- Tôi nói là nói thứ khác, chớ cái hạng... nát bét ở mấy ngỏ hẻm trong thành có cho không hắn cũng đuổi đi.Lạc Hoằng Thâm cau mặt:- Như vậy Triệu gia muốn nói...Gã họ Triệu cau mày như đang gặp một vấn đề quá “khổ tâm” và cuối cùng hắn thở ra:- Thật sự thì tôi không muốn nói, nhưng nghĩ tình Lạc hàng chủ, nghĩ rằng ít nhiều gì tôi cũng đã có nhận xét của Lạc hàng chủ, không lẽ làm thinh để cho tai họa làm cho tiêu tan cơ nghiệp mà tánh mạng của Lạc hàng chủ cũng không thể bảo toàn...Lạc hàng chủ nôn nóng:- Vâng, tôi biết ý tốt của Triệu đại gia...Gã họ Triệu đắn đo thêm một chút nữa và hắn lại chắc lưỡi:- Tôi cũng xin nói trước, tôi chỉ vì sản nghiệp mồ hôi nước mắt và sanh mạng của Lạc hàng chủ, ngoài ra tôi không hề có chút sơ múi nào về vụ này, nghe hay không là do Lạc hàng chủ...Lạc Hoằng Thâm gật lia:- Tôi biết, tôi rất mang ơn Triệu đại gia...Gã họ Triệu bây giờ mới chịu... vô đề:- Sao Lạc hàng chủ lại không chịu nghĨ, chẳng phải Lạc hàng chủ có một viên ngọc cứu mạng là đứa con gái trên tay đó sao...Lạc Hoằng Thâm tái mặt đứng phắt lên:- Triệu đại gia...Gã họ Triệu cũng đứng lên:- Tôi đã nói hết đâu, tôi chỉ nói là nếu Lạc cô nương khôn ngoan, biết nắm cơ hội, biết tận dụng thủ đoạn của mình thì lo gì không cứu được cha, mà cũng đâu có thiệt gì.Lạc hàng chủ cười lạt, giọng ông ta lạnh băng băng:- Cám ơn Triệu đại gia, chuyện đó tôi không làm được.Giọng của gã họ Triệu lạnh ngang:- Tôi đã nói trước rồi, tôi chỉ vì sự an nguy của Lạc hàng chủ mà thôi, nghe hay không là tùy, đáng lý tôi không cần phải nói thêm, nhưng nghĩ vì tình cảnh khốn khổ của Lạc hàng chủ nên tôi cố nói một tiếng cuối cùng, Lạc hàng chủ cứ tự tiện mà hành động, chỉ cố gắng một chút xíu chứ chẳng chết chóc gì, còn không thì cả sản nghiệp này, cả tính mạng của toàn thể những người trong Dục Ký Thương Hàng, nhớ nghe, tất cả đều là “bè đảng” của Tướng cướp Liêu Đông, của tên tử tù vượt ngục, lúc đó trước khi chết, cô con gái cưng của Lạc hàng chủ cũng nát bấy như tương.Hắn chấm câu bằng cách đi thẳng ra ngoài.Lạc Hoằng Thâm hoảng hốt đưa tay kéo lại:- Triệu gia, chuyện đâu còn có đó, xin Triệu gia đừng giận, xin ngồi lại...Gã họ Triệu ngồi lại, hắn ngồi thật nặng và nói mà không thèm ngó:- Tôi có thể ép Lạc hàng chủ đưa thêm cho tôi một mớ bạc, chớ cái thứ đó thì tôi không hề ép, tôi có liếm láp cái con mẹ gì đâu!Lạc Hoằng Thâm xuống giọng năn nỉ:- Triệu gia, xin cho tôi được một khoảng thời gian đêm nay để tôi tính kỹ lại.Gã họ Triệu nhếch nhếch môi:- Chuyện dễ quá mà còn tính toán cái gì? Mất hết, kể cả tính mạng hay là còn đủ mà thêm lợi, chỉ có thế thôi.Lạc Hoằng Thâm gật gật lấy lòng:- Đã đành là vậy, nhưng dầu sao cũng phải phân trần cho tiểu nữ, cần phải giải thích như Triệu gia đã nói mà có lẽ còn phải nhiều thì giờ hơn, nếu được thì tốt, bằng không sau này có khổ có nạn tai, nó không trách móc.Gã họ Triệu trầm ngâm thật lâu, hắn làm như “ráng hết sức mình” để gật đầu:- Được rồi, tôi sẽ cố sức, nhưng khi ra nhớ đừng nói trước việc gì cả, coi chừng hắn lại không chịu thì bí lối, chỉ còn có con đường chót này thôi, hắn phản đối lần nữa thì vô phương giải cứu. Tất cả mọi việc Lạc hàng chủ cứ để cho tôi lo, về sau, anh em có nghĩ tình tôi cũng tốt, không nghĩ thì thôi, tôi coi như... làm phước để “đức” cho con cháu sau này.Hai người cùng đứng lên, gã họ Triệu bồi thêm:- Nhưng tôi cũng cần nói trước, thành hay không là do Lạc hàng chủ, thành thì bọn tôi làm theo chuyện thành, bằng không bọn này làm theo chuyện không, tôi không đòi hỏi gì thì Lạc hàng chủ cũng đừng nên trách móc nghe.Không chờ cho Lạc Hoằng Thâm trả lời, nói xong là hắn vén rèm bước thẳng ra ngoài.Gã họ Cam “phủ đầu” ngay:- Sao? Bàn định mưu kế làm thịt tôi kỹ chưa?Lạc Hoằng Thâm cười cười, giọng cười của ông ta nghe giống y như tiếng khóc.Gã họ Triệu thấp giọng:- Thôi, bữa nay tối quá, mình cũng nên rộng lòng cho họ nghĩ một đêm, ngày mai rồi tính.Gã họ Cam nhướng mắt:- Giỡn sao chớ? Chuyện quan hệ bằng trời mà để lại ngày mai? Phải thức suốt đêm nay để hoàn tất vụ án để... đệ trình thì cũng cứ làm.Gã họ Triệu chắc lưỡi:- Kỳ quá, tôi bảo đảm mà!Gã họ Cam lừ lừ mắt:- Chuyện đứt đầu chớ không phải chơi đâu, anh không muốn sống với vợ con nữa à?Gã họ Triệu kéo tay hắn:- Được rồi, anh có nói tôi tự tư cách nào tôi cũng không cãi, bạn bè là phải hy sinh với nhau trong những cơn nguy khốn, xin anh nể tình cho tôi được trọn... tình trọn nghĩa với anh em một lần này đi...Một tay đẩy gã họ Cam, một tay ngoặc ra sau nhón lấy phong bì đang sỏ sẻ nơi tay của Lạc Hoằng Thâm, tự nhiên phong bì này phải đầy gấp ba phong bì trước.