Chương 7

Thu Vân vừa ra đến cửa thì thấy Quốc Tuấn đứng giữa lối đi, như chờ ai đó. Cô mím môi đi thật nhanh như không thấy anh ta. Nhưng ngang qua anh, cô bị giữ cánh tay lại:
- Nói chuyện một chút đi.
- Không.
Vừa nói cô vừa quẩy mạnh người bỏ đi, câu nói của Huệ Linh còn làm cô tức phừng phừng. Và cô không để ý mình có thái độ như gặp một kẻ thù. Quốc Tuấn không hiểu tâm trạng của cô. Anh nghiêm mặt:
- Có mâu thuẫn gì đi nữa thì cũng không nên đối xử như kẻ thù vậy.
- Anh tưởng tượng cái gì vậy? Tại sao em phải coi anh như kẻ thù, anh đâu có quan trọng đến vậy.
Ngay lúc đó, Huệ Linh đi ra. Cô nhìn hai người như tò mò. Nhưng cả Quốc Tuấn và Thu Vân đều không nhìn đến cô. Chờ cho Huệ Linh đi rồi, Quốc Tuấn quay lại:
- Trước khi đi đến quyết định chia tay, anh muốn nói chuyện với em một cách thẳng thắn, sau đó đường ai nấy đi, anh sẽ không làm bất cứ điều gì liên quan tới em nữa.
- Anh quyết định chính thức yêu nhỏ Châu, và kiểm tra lại xem em có thay đổi không chứ gì? Hay là anh cần em khẳng định để anh yên tâm là không bị quấy rầy?
Quốc Tuấn nhìn cô một cách lạnh lùng:
- Anh đã thấy em đi lại với Bảo Quân, điều đó vượt quá sự kiên nhẫn của anh.
- Và anh quyết định chia tay phải không?
- Ban đầu anh tưởng em chán ghét vì cuộc sống tình cảm của anh, nhưng sau này anh mới biết, em phản bội chứ không phải bị xúc phạm.
- Vậy thì sao?
Đối với Quốc Tuấn thì đó là cách nói khiêu khích, ngang ngược. Anh rất muốn tát cho cô một cái. Nhưng chỉ điềm nhiên:
- Em không xứng đáng để anh kiên nhẫn, có điều trước khi chia tay, anh muốn mọi thứ đều rạch ròi, để sau này không ai trách được ai.
Thu Vân dựa vào tường, cô nói bằng vẻ mặt dửng dưng:
- Anh đã muốn đến với Mai Châu rồi, thì cần gì phải viện lý lẽ.
- Cứ cho là anh có lỗi trước. Nhưng em đi quá xa rồi đó Vân. Danh vọng làm em thay đổi nhiều quá. Vì muốn trở thành diễn viên, em bỏ anh để đến với Bảo Quân. Vậy rồi nếu muốn làm một ngôi sao ở lĩnh vực khác, em sẽ đến với ai? Và định phiêu lưu đến bao giờ.
- Anh cho em là loại người như vậy? Không ngờ anh khinh em đến mức có ý nghĩ đó.
Quốc Tuấn cười như không hề hối hận:
- Có lẽ anh không nên nói ra sự thật, thẳng thắn quá nhiều không hay. Bây giờ anh không còn gì để luyến tiếc nữa.
Anh chìa tay ra:
- Cám ơn em đã giúp anh có một quyết định đứng đắn.
Thu Vân nhìn xuống tay anh, nhưng không có ý định bắt tay cái kiểu bình đẳng đó. Giọng cô cố thản nhiên:
- Anh đã có quyết định đó từ lâu rồi, bây giờ cám ơn thì khá muộn, em không nhận đâu.
- Không, anh không hề có ý nghĩ đó, trong mắt anh trước đây, Mai Châu là cô em gái, hoặc bạn anh, hiểu anh nhiều nhất. Nhưng bây giờ thì khác, yêu cô ấy, anh có thể yên tâm.
- Vậy thì xin chúc mừng anh.
- Cám ơn em.
Quốc Tuấn cười với cô một cái rồi bỏ đi. Nhưng đi vài bước anh chợt quay lại:
- Em đóng phim không thua gì hát, đường em đi rộng lắm. Anh rất khâm phục.
Thu Vân bước tới một bước:
- Em hơi ngạc nhiên về anh đó, anh đứng ra làm phim, sao anh không dành cho Mai Châu một vai?
- Cô ấy không có khiếu.
- Không phải thế, nó cũng đâu có khiếu ca hát, thế mà anh đã đưa nó trở thành ca sĩ. Anh không nâng đỡ nó ở lĩnh vực này, vì rút kinh nghiệm từ em phải không?
Quốc Tuấn hiểu ngay. Nhưng anh không có ý định đối đáp với cô. Thu Vân thì lại khác, cô cố nói cho được ý nghĩ của mình:
- Anh sợ rằng khi nổi tiếng rồi, nó sẽ không còn là của anh nữa, phải không?
Quốc Tuấn thoáng mím môi giận dữ. Nhưng rồi anh chỉ cười nhạt:
- Mai Châu không phải là em.
- Không, nó cao vọng hơn em nhiều, nó đã đến gặp anh Quân để xin làm album lịch. Đã nhờ anh ấy nói ông Luận cho một vai diễn. Nhưng tiếc là đã bị từ chối.
- Và em khoan khoái vì điều đó?
- Em không khoan khoái, chỉ tội nghiệp. Một người không có năng lực muốn nổi tiếng, cứ phải gồng mình làm một điều mà nếu có chút xấu hổ, cô ta sẽ không dám làm.
Quốc Tuấn nhìn cô như nhìn một quái vật, nhưng vẫn không nói gì. Thu Vân thì như bị ma quỷ ám, cô hấp tấp nói tiếp:
- Em lo dùm anh, sợ rằng anh sẽ không giữ được nó. Em nghĩ, nếu để được đóng phim, ông Luận yêu cầu nó bỏ anh, chắc nó sẽ không lưỡng lự đâu.
- Vậy à?
- Hoặc tệ hơn, có thể qua một đêm với ông ấy để có một vai diễn, chắc nó không cho như thế là xấu lắm đâu.
- Thu Vân, trước kia anh rất nể phục em, gần như là kính trọng sự cao thượng, nhưng bây giờ em buột anh phải nghĩ khác.
Anh bước đến một bước, nhìn vào tận mắt cô, gằn giọng:
- Và anh không cho phép ai hạ nhục người anh yêu, kể cả người đó là em.
Bất ngờ anh vung tay tát cho cô một cái. Rồi bỏ đi. Thái độ bình tĩnh như chẳng có việc gì xảy ra.
Thu Vân còn đứng ôm mặt nhìn sững phía trước. Đau đớn và phẫn nộ. Cô nuốt nước miếng, quắc mắt một cách căm hờn.
Chợt một giọng nói vang lên:
Khi Thu Vân và Huệ Linh rời quán thì trời đã về chiều. Đứng ở chỗ lấy xe, Huệ Linh chợt đề nghị:
- Bây giờ mình kiếm cái gì ăn, sau đó tao đến nhà hát, mày đi với tao đi Vân.
Thu Vân cười gạt ngang:
- Tao tới mấy chỗ đó làm gì?
- Tối nay có chương trình ca nhạc, thời trang, quy mô lắm. Mày lên hát một bài đi. Bảo đảm người ta sẽ ngạc nhiên lắm.
Thu Vân cứng rắn từ chối, mặc cho Huệ Linh đứng giữa đường nài nỉ. Nhưng khi chạy một đoạn đường, cô bỗng thấy mình vô lý khi từ chối như thế. Cô cũng rất nhớ sân khấu và muốn hát lại. Hát một lần cuối rồi mai mốt sẽ rút lui vĩnh viễn.
Thế là cô đi ăn với Huệ Linh, và im lặng đi theo sau cô nàng đến nhà hát.
Huệ Linh rất ngạc nhiên khi thấy Thu Vân thắng xe phía sau mình. Thoạt nhìn cô hơi ngơ ngác. Nhưng rồi cô lập tức vui vẻ:
- Phải thế chứ, ít nhất mày cũng còn một chút máu văn nghệ chứ.
Cả hai đi vào hậu trường. Rất nhiều người ngạc nhiên khi thấy Thu Vân. Và cô được đón tiếp nồng nhiệt, cô gái dẫn chương trình loại bỏ bớt một tiết mục để xen vào phần biễu diễn của Thu Vân. Khi cô bước ra sân khấu, khán giả chợt vỗ tay đến vỡ cả rạp. Sự xuất hiện trở lại của cô đã gây được tình cảm yêu thích ngoài sự tưởng tượng.
Theo yêu cầu của khán giả, Thu Vân phải hát đi hát lại có đến ba lần. Cô làm chương trình bị thay đổi. Nhưng lại có sự hào hứng mới. Khi cô xuống sân khấu thì đã không còn đủ sức để nói chuyện nữa.
Cô ngồi trong một góc phòng, chờ Huệ Linh cùng về. Phía ngoài, mọi người vẫn đi tới đi lui tấp nập, chuẩn bị ra sân khấu.
Chợt cô thấy Quốc Tuấn đi về phía mình, anh đến trước mặt cô, chìa ra chai nước suối.
- Bỏ lâu qúa, bây giờ hát lại mệt lắm phải không?
Thu Vân đón lấy chai nước, cám ơn một tiếng, nhưng không uống, cô gật đầu đồng tình:
- Chưa bao giờ em mệt như vậy, nhưng vui lắm, mọi người làm em thấy cảm động.
Quốc Tuấn cười:
- Nếu bây giờ em trở lại sân khấu, em càng được yêu thích hơn, tâm lý khán giả là vậy.
Thu Vân cười như không trả lời. Quốc Tuấn nhắc:
- Em uống nước đi.
Vừa nói anh vừa khui nắp chai cho cô. Thu Vân lặp lại:
- Cám ơn.
Cô uống một ngụm, rồi cầm trên tay. Im lặng. Đứng bên cạnh cô, Quốc Tuấn cũng không nói gì. Chỉ nhìn cô một cách kín đáo. Thu Vân nghĩ anh cũng như những người khác, nghĩa là đến gặp cô vì lịch sự, nên cô chỉ nói vài câu xã giao rồi chờ anh bỏ đi. Nhưng Quốc Tuấn không có ý định đó. Anh ra hiệu cho cô đi ra ngoài. Khi xuống đến sân, anh khẽ kéo cô lại gần:
- Anh đến nhà mấy lần không gặp, em hay vắng nhà lắm hả Vân?
Thu Vân hơi ngạc nhiên nhìn Quốc Tuấn. Cô không ngờ có chuyện đó. Mẹ cô không hề nói lại, có lẽ bà không muốn cô bị vướng bận.
Thu Vân nhẹ nhàng rút tay lại:
- Em ít ở nhà lắm.
- Công việc bắt buộc phải đi à?
- Vâng.
Quốc Tuấn lặng thinh một lát. Rồi cúi xuống nhìn mặt cô:
- Mình đi ra ngoài đi, anh có chuyện muốn nói với em.
Thu Vân hơi lưỡng lự một lát. Nhưng cũng gật đầu:
- Chờ một chút, em đến nói với Huệ Linh.
- Khỏi, anh đã nói với cô ta rồi.
Vừa nói anh vừa kéo nhẹ cô đi theo mình. Thu Vân nhận thấy cử chỉ thân mật và có vẻ sở hữu của anh. Nhưng cô không tiện phản đối. Cô lặng lẽ theo Quốc Tuấn ra xe. Anh không đi đâu, chỉ đưa cô về nhà. Thấy Thu Vân có vẻ lưỡng lự không muốn vào, anh nói như thuyết phục:
- Lát nữa anh đưa em về, ở đây nói chuyện yên tĩnh hơn.
Thu Vân suy nghĩ một chút. Rồi mở cửa bước xuống. Cô đi thẳng vào phòng khách, ngồi xuống salon:
- Em thấy thế này cũng không tiện lắm đâu, cho nên em không thể ở đây lâu.
- Em uống gì không?
- Dạ thôi.
Quốc Tuấn ngồi xuống đối diện với cô:
- Tại sao tối nay em đến nhà hát?
- Huệ Linh nó rủ, tự nhiên em cũng thấy nhớ sân khấu, thế là đi với nó.
- Hai cô đã làm hòa từ lúc nào vậy?
- Em cũng không nhớ. Nhưng... anh muốn nói với chuyện gì vậy?
Quốc Tuấn lặng thinh tìm điếu thuốc. Khi châm lửa Thu Vân thấy tay anh hơi run run. Nhưng khuôn mặt vẫn điềm đạm như bình thường. Điều đó làm cô thấy tò mò.
Cô ngồi im chờ. Khá lâu anh mới lên tiếng, giọng nói chậm rãi đến mức thờ ơ. Nhưng kỳ thực lại có gì đó như căng thẳng:
- Khi em bỏ sân khấu, anh đến khuyên em hỏi động lực nào khiến em làm vậy, em có nhớ không?
- Em nhớ - Thu Vân nói mà vẫn thấy tò mò.
Giọng Quốc Tuấn vẫn chậm rãi:
- Lúc đó anh bảo vì trách nhiệm của một người đã từng hướng dẫn em. Kỳ thật, đó chỉ là một lý do, đúng hơn là một lời nói dối.
- Tại sao anh phải làm vậy?
- Vì anh không muốn mất em, em thoát ly khỏi thế giới của mình, có nghĩa là anh không còn cơ hội để gặp em.
- Lúc đó mà anh vẫn muốn gặp em sao? Trong khi chính anh từ chối em, chính anh xua đuổi em, phủ nhận nhiệt tình của em.
- Đó chỉ là sự thể hiện bên ngoài, sao em dễ tin vậy?
Giọng anh trở nên nặng nề:
- Đó là thử thách sai lầm của anh.
- Anh muốn thử thách em? - Thu Vân hỏi trong cảm giác bàng hoàng.
Quốc Tuấn nhìn cô như trách móc:
- Em chia tay với anh để đến với Bảo Quân, rồi khi anh vào bệnh viện, em xin lỗi và muốn anh tha thứ. Lúc đó anh không khẳng định được tình cảm thật của em. Nếu em thật lòng thì một lời từ chối sẽ không có nghĩa lý gì cả.
- Em đã hạ mình đến vậy, vậy mà anh có thể dửng dưng, cái đó mà không có nghĩa lý sao, trong khi lúc đó em chỉ muốn chết cho rồi.
- Không, em không tuyệt vọng như đã nói. Khi anh chưa kịp nói hết với em thì em đã quay qua Sĩ Đại, em bỏ người này bắt người kia như tung hứng tình cảm, liệu anh có thể tin được sự thật lòng của em không?
Thu Vân thì thầm:
- Thật không ngờ, anh không hiểu chút gì về em.
- Hành động của em làm anh chỉ hiểu một điều, em chưa kiên định trong tình cảm.
- Thì anh cứ tiếp tục nghĩ như vậy đi.
- Đừng nói với nhau kiểu nặng nề như vậy nữa, mình không còn trẻ con đâu em.
Thấy Thu Vân làm thinh, anh hỏi tiếp một cách đột ngột:
- Anh linh cảm chính việc làm của Mai Châu đã đẩy em đến chỗ bế tắc, và em giải quyết bằng cách chạy trốn. Nói thật với anh đi.
Thu Vân ngước lên, cười nhẹ:
- Vâng, bây giờ thì em nói thật, chuyện đó có. Em không thể gặp bạn bè mà cứ nghe tụi nó nói về nỗi nhục của em. Càng không đủ sức chứng kiến tình cảm của hai người. Thà là bỏ hết.
- Khi đã nói như vậy, chứng tỏ em luôn tôn thờ tình yêu đến mức tuyệt đối. Và anh quyết định dứt khoát với Mai Châu. Lúc đó anh không đủ sức cố gắng nữa.
- Anh đã cố gắng yêu sao?
- Không phải cố gắng yêu, mà là thương hại, cộng với cảm giác muốn ổn định để quên em. Thật ra thời gian đó anh đã nhiều lần muốn chia tay, nhưng rồi, lại không nỡ nhìn cổ đau khổ.
Thu Vân mím môi, đầy vẻ căm giận:
- Vậy mà anh đã đủ sức nhìn em đau khổ.
Bỗng nhiên cô đứng bật dậy:
- Anh đừng có nói nữa, nhắc lại chỉ làm em thấy hận anh mà thôi.
Quốc Tuấn dịu dàng kéo cô ngồi xuống:
- Em bình tĩnh lại đi.
Nhưng Thu Vân lập tức rút tay ra:
- Mãi cho đến lúc anh đến khuyên em trở lại sân khấu, em vẫn còn hy vọng. Thế mà anh cứ im lặng, em chờ đợi qúa lâu rồi. Và cuối cùng em quyết định không nghĩ đến anh nữa. Em sẽ lấy chồng, cuối năm nay sẽ tổ chức, anh có gì để nói không?
- Em nói dối, đừng trả thù nhau nữa Vân.
Thu Vân nhìn thẳng phía trước, khuôn mặt thẫn thờ:
- Em không nói dối những chuyện như vậy. Anh ấy trước đây là thầy em, nếu không có chuyện gì xảy ra, thì em và anh ấy đã cưới nhau lâu rồi.
- Không thể như vậy được.
Quốc Tuấn nói và đứng bật dậy, có vẻ mất bình tĩnh. Anh bước tới một bước, đứng trước mặt cô:
- Đối với em, tình cảm tới dễ dàng như vậy sao?
- Nó tới không dễ, nên em mới phải giữ gìn, em nghĩ người ta sống với nhau phải có duyên nợ, và anh ấy là duyên nợ của em.
- Vậy khi tới với anh, em có nghĩ là duyên nợ không?
- Lúc đó em không nghĩ gì hết, khi vấp ngã rồi, em mới có dịp suy ngẫm lại, em biết anh với em không phải là duyên nợ với nhau.
Quốc Tuấn lầm lì:
- Anh ta là ai vậy?
- Em nói rồi, trước kia anh ấy là thầy em. Lúc đó em ra trường còn thầy thì đi nghiên cứu sinh ở nước ngoài. Sau này mới có dịp gặp lại.
- Lãng mạn lắm.
Thu Vân buồn buồn:
- Không lãng mạn đâu anh. Lúc em quyết định không đi hát, em dở sống dở chết vì buồn. Em hay vào thư viện và gặp thầy ở đó. Và em xin làm việc chung với thầy. Bây giờ mọi việc đều yên ổn rồi.
- Yên ổn theo nghĩa nào, anh muốn biết lương tâm em có yên ổn không?
Thu Vân trả lời tránh né:
- Em sẽ coi đó là hạnh phúc duy nhất của em, và sẽ cố gắng không để nó tan vỡ.
Quốc Tuấn ngồi ôm đầu, yên lặng. Thu Vân có cảm giác trong lòng anh bão táp ghê gớm. Chứ không phải chỉ là sự chán nản như anh thể hiện. Những gì cô đã đi qua thì bây giờ đến lượt anh. Cô hiểu sự thất vọng đó vô cùng khủng khiếp. Vì nó bất lực, không thể nào cứu vãn được.
Quốc Tuấn chợt ngẩng đầu lên, khuôn mặt vẫn lầm lì:
- Em chỉ cần trả lời anh câu này thôi. Và hãy nói thật lòng em. Sau đó anh sẽ không nói gì nữa, là, em có yêu anh ta không?
- Trước đây em bắt đầu thích, nhưng tình cảm không có điều kiện phát triển, em nghĩ nếu không xa nhau thì tụi em đã cưới nhau lâu rồi.
- Trả lời như thế chưa chính xác, em hãy nói tình cảm thật của em hiện tại đi.
Thu Vân lắc đầu:
- Đừng hỏi em.
- Em không trả lời được sao? Có nghĩa là em không yêu, chỉ cần một nơi yên ổn, cảm giác đó anh đã trải qua rồi.
Nhớ đến Mai Châu, tự nhiên Thu Vân lại giận dữ. Cô nghiêm nghị:
- Em không giống anh, em thật sự yêu anh ấy. Anh không hiểu đâu, khi người ta sắp là vợ chồng, tình cảm của người ta sâu sắc lắm.
Quốc Tuấn nhìn cô chăm chăm. Thật sự thất vọng. Anh cười khẽ:
- Vậy thì anh không còn gì để nói nữa. Chúc em may mắn.
Thu Vân quay lưng về phía anh, cố giữ để giọng nói được bình thản:
- Có lẽ khi đám cưới, em không mời anh, bây giờ anh biết tin là đủ rồi.
Quốc Tuấn cười lạnh lùng:
- Cứ mời, anh không cần trốn tránh, không hèn nhát đâu.
Thu Vân quay lại:
- Nếu anh không từ chối thì em sẽ mời. Coi như mình đã từng là bạn. Mà là bạn thì có một người lên xe hoa, người kia chẳng có gì phải bận tâm.
- Anh coi đó là hiển nhiên.
Anh chợt đổi giọng, rất bình thường:
- Khuya rồi, em ở lại không hay đâu, để anh đưa về.
Thu Vân quay lại ghế lấy chiếc xắc tay. Khi cô đứng thẳng lên thì Quốc Tuấn đến đứng đối diện với cô. Giọng anh có chút gì đó châm biếm.
- Lẽ ra anh không nên đưa em về đây, phải không? Con gái sắp lấy chồng, không nên đến nhà người yêu cũ.
Thu Vân chớp mắt nhìn xuống gạch như lảng tránh cái nhìn của anh. Cô đưa tay bụm miệng, cố nuốt cảm giác nghẹn ngào đang làm cổ họng đau thắt. Quốc Tuấn thản nhiên gỡ tay cô xuống:
- Em có thấy muốn khóc thì cứ khóc, khóc lần cuối với người yêu cũ cũng thi vị lắm chứ, sau này buồn giận chồng thì cũng còn kỷ niệm để nhớ. Kiềm chế làm gì.
Thu Vân ngước mặt lên, nụ cười trên môi cô thật thanh thản:
- Anh hiểu sai rồi, em không muốn khóc đâu, em đi về phía hạnh phúc chứ đâu có đi xuống vực thẳm. Cái đó em đã vượt qua được rồi.
Quốc Tuấn cười khẽ, như không còn chuyện gì để nói. Anh đi song song bên cô ra ngoài sân. Khi cánh cửa được khóa lại, đứng trong bóng tối, anh chợt kéo Thu Vân vào người:
- Tặng em cái này, một lần cuối.
Anh cúi xuống hôn môi cô. Thu Vân không phản đối. Cô nhắm mắt đón nhận cảm giác sung sướng kéo dài. Tự nhiên cô ứa nước mắt. Đến tận bây giờ cô cũng không hiểu khi quyết định đám cưới là mình vui hay buồn.
Và cô cũng không hiểu hết có phải mình thật sự nguội lạnh với tình cảm cũ hay không. Trong giây phút này cô thấy đau lòng vô cùng.
Quốc Tuấn có vẻ ngạc nhiên trước cử chỉ thụ động của Thu Vân. Thậm chí gọi là đáp lại. Anh đứng yên cố phân tích cử chỉ đó của cô. Cuối cùng anh đẩy nhẹ cô ra:
- Em có vẻ còn hoang mang qúa. Anh có cảm tưởng em không hiểu hết mình đang làm gì. Suy nghĩ lại đi em.
Câu nói như thức tỉnh Thu Vân. Kéo cô về hiện tại. Cô vội đứng xa ra, rồi đi ra ngoài. Giọng cứng rắn:
- Em thấy mình thật điên khi đa cảm kiểu đó.
Quốc Tuấn không nói gì. Cả cô cũng im lặng đến mở cửa xe. Trong bóng tối, cô nhắm kín mắt, tự nhủ với lòng mình là phải chấm dứt tất cả những lần gặp nguy hiểm như vậy.

Thấy khuôn mặt như đưa đám của cô, Huy Bình có vẻ buồn:
- Bộ em chán khi thấy mặt anh lắm hả?
- Không có, tôi vui lắm.
- Thật chứ?
Thu Vân làm thinh. Bất chợt HB bước qua ngồi sát bên cô:
- Vậy em có nhớ anh không?
Vừa nói anh vừa định nắm tay Thu Vân. Nhưng cô hoảng hốt rụt lại:
- Anh đừng có làm vậy, trong nhà có người đấy.
Huy Bình buông thõng tay xuống, buồn buồn. Thu Vân khẽ liếc nhìn anh ta. Lúc này anh ta có vẻ hiền. Thật ra anh ta cũng không đáng sợ lắm, nếu lúc nào cũng như thế.
Giọng HB hiền khô:
- Anh biết em ghét anh, nhưng anh đâu có làm gì đâu, tại sao vậy Vân?
Thu Vân đáp thẳng thắn:
- Anh có tính khí bất thường qúa, tình cảm phải là tự nguyện, chứ đâu phải áp đặt, nếu không được thì anh đòi giết. Lúc nào cũng bị khủng bố như vậy, không ai dám đến gần anh đâu.
- Nếu em yêu anh, anh sẽ rất hiền, anh thề là như vậy. Và anh thề phải chiếm được em bằng bất cứ giá nào.
"Lại đe dọa" - Thu Vân nghĩ thầm một cách ngao ngán. Cô muốn đuổi Huy Bình về, nhưng không biết làm cách nào, thì anh ta hỏi với giọng điều tra:
- Anh chàng hay nói chuyện điện thoại với anh là gì của em vậy?
- Không là gì cả.
- Không là gì mà ở nhà em vào ban đêm, em nói thật đi, anh ta tán tỉnh em phải không?
- Đó không phải là chuyện để anh quan tâm.
- Anh biết anh ta rồi, đó là nhạc sĩ Quốc Tuấn, trước đây anh cũng thích nhạc của anh ta lắm. Hừ, em là ca sĩ, anh ta có dịp gặp em thường xuyên lắm chứ gì.
Thu Vân cắt ngang câu chuyện:
- Bây giờ tôi phải đi quay phim, anh về vậy nhé.
- Vậy thì anh đưa em đi.
- Không được, tôi có hẹn rồi.
- Em hẹn với ai?
- Với bạn tôi, anh về đi.
HB vẫn ngồi yên:
- Anh sẽ đi với em.
Thu Vân nhìn anh ta một cách bực mình. Cuối cùng biết không thể đuổi được con người lì lợm này, cô đành buông xuôi:
- Thôi được, anh chờ một chút.
Một lát sau Thu Vân dẫn xe ra đường. Huy Bình kè theo một bên, đến trường quay, anh ta ung dung đi phía sau cô. Và tìm một chỗ khá xa ngồi chờ. Anh ta làm Thu Vân bực mình muốn phát điên. Nhưng cô vẫn cố dằn xuống để tập trung làm việc. Dù sao thì hôm nay cũng là ngày quay cuối cùng, cô không sợ bị quấy rầy thế này nữa.
Buổi trưa khi cô trên đường đến chỗ thay đồ, thì Bảo Quân đi theo:
- Nầy Vân đi ăn bây giờ chưa?
Nhớ ra Huy Bình đang chờ, Thu Vân lắc đầu:
- Tôi có hẹn với một người bạn rồi, anh đi trước đi.
Bảo Quân nhìn mặt cô chăm chăm:
- Hôm nay cô có vẻ ủ rũ qúa, có chuyện gì không, hay là cô bị ám ảnh chuyện hôm qua?
Thu Vân cười gượng:
- Không có gì đâu, thôi anh đi đi.
Bảo Quân đi rồi, cô tiếp tục đi đến căn phòng ở cuối hành lang. Khi cô trở ra thì đã thấy Huy Bình đứng phía trước. Nghe tiếng mở cửa, anh ta quay lại:
- Tên lúc nãy là ai vậy?
- Anh hỏi người nào?
Thu Vân vừa hỏi vừa nhìn HB một cách lo ngại. Mặt anh ta hầm hầm đầy đe dọa. Anh ta nói giọng chất vấn:
- Anh đã thấy hắn đuổi theo em, hắn nhìn em thân mật lắm, còn em thì lại cười với hắn. Nói thật đi, có phải hắn muốn tán tỉnh em không?
Thu Vân lớn giọng:
- Anh đừng có xen vào chuyện riêng của tôi. Tôi quen biết với ai là quyền của tôi.
- Có phải em đuổi anh vì hắn không, hắn là ai nữa vậy? Nói đi. Nói mau đi.
Huy Bình chợt nắm vai Thu Vân lắc mạnh. Còn cô thì cố đẩy ra. Vừa lúc đó có một giọng nói vang lên, nghiêm nghị:
- Buông cô ta ra, đừng có vũ phu như vậy.
Cả hai quay lại phía bậc tam cấp. Quốc Tuấn đang đi lên. Thấy anh, Huy Bình dặc tay Thu Vân một cái:
- À, vậy là em vừa quen với hắn, vừa cặp với anh ta. Cô là đồ khốn nạn.
Anh ta xô mạnh Thu Vân vào cửa. Khiến cô chới với văng xuống gạch. Quốc Tuấn phóng tới một bước để đỡ cô đứng dậy. Nhưng cả hai chưa kịp đứng lên thì Huy Bình đã kéo áo Quốc Tuấn:
- Mày tưởng tao không biết mày là ai hả, lần này tao sẽ tính sổ với mày.
Quốc Tuấn quay lại gạt mạnh HB ra. Còn anh ta thì cứ lao vô. Cả hai quần nhau dưới gạch. Nhìn cảnh tượng đó Thu Vân không sao chịu nổi. Cô bỏ chạy ra ngoài sân, đến gọi mấy người trong đoàn làm phim. Rồi bỏ ra đường tìm một quán nước ngồi.
Cô tức rưng rưng nước mắt. Vừa căm ghét vừa kinh sợ con người bất thường của Huy Bình. Cô hiểu lẽ ra mình không nên bỏ đi như vậy. Nhưng dù có ai lên án cũng mặc, chứ không thể nào đủ sức nhìn cảnh tượng thô bạo đó.
Một lát Thu Vân trấn tĩnh lại, rồi trở lại trường quay. Mọi người đã dàn xếp xong vụ đánh nhau. Thu Vân không thấy Huy Bình đâu. Và cũng không muốn hỏi về anh ta. Thấy Quốc Tuấn đang đứng phủi áo, cô đi về phía anh:
- Anh có sao không?
- Không sao.
Thu Vân nhìn tháy áo anh lấm lem, mũi còn dính máu do lau chưa hết. Cô ái ngại:
- Anh nên đi khám xem sao, sợ là chấn thương ở chỗ nào đó mà không biết, dù sao cũng không nên coi thường.
Thấy Quốc Tuấn vẫn lặng thinh, cô lại lên tiếng:
- Xin lỗi anh.
- Xin lỗi cái gì?
- Thật ra lúc nãy anh không nên ra mặt với anh ta, cứ để mặc tôi.
- Lúc đó cô sẽ làm gì anh ta?
- Tôi không biết, nhưng dù sao anh cũng không nên can thiệp, chuyện này không liên quan gì đến anh.
Quốc Tuấn cười nhạt:
- Cô nói đúng, nó không liên quan gì đến tôi.
Thu Vân thấy đau khi nghe nói câu đó. Nhưng suy cho cùng thì đúng là như vậy. Cô liếm môi:
- Lẽ ra lúc nãy tôi phải cản hai người, nhưng tôi không đủ can đảm chứng kiến. Tôi biết thế là hèn nhát, cho nên tôi muốn xin lỗi.
- Cô ở lại cũng không làm được gì. Cô can chúng tôi nổi không?
Thu Vân đuối lý im lặng. Quốc Tuấn đã phủi xong áo quần. Anh đứng thẳng lên đối diện với Thu Vân:
- Nếu muốn yên ổn, thì cô phải nói Bảo Quân dàn xếp chuyện này cho cô. Anh ta là đàn ông mà. Lúc này chính anh ta có nhiệm vụ bảo vệ cô đấy.
Thu Vân chưa kịp nói gì thì anh đã bỏ đi. Cô ngồi phịch xuống bậc thềm, ngẫm nghĩ những điều anh nói. Càng nghĩ cô càng thấy mình rơi vào những quan hệ rối ren, giống như mớ bòng bong. Tự nhiên cô có tâm trạng muốn trốn thoát tất cả.
Cô nhớ lại ngày trước, và thấy lúc đó mình sướng hơn rất nhiều. Lúc đó chỉ biết tìm việc làm, sống khiêm tốn với công việc. Bây giờ có danh vọng tiền bạc. Nhưng phải chịu bao nhiêu áp lực. Cô không muốn một cuộc sống như thế.
Nếu không là một ngôi sao, chắc chắn cô sẽ không bị một người hâm mộ điên cuồng như Huy Bình. Không bị dư luận khống chế, không sợ đánh mất sựmến mộ của mọi người. Như thế tự do hơn nhiều.
Thu Vân ngồi một mình khá lâu. Khi cô đứng lên thì thấy xung quanh hoàn toàn vắng. Có lẽ mọi người đang nghỉ trưa. Chợt nhớ ra mình chưa ăn gì, cô mệt mỏi đi ra đường mua bánh mì ăn một mình.
Bộ phim đã quay xong, nên mấy ngày sau Thu Vân khá rảnh. Cô tiếp tục trốn chui trốn nhủi Huy Bình. Mỹ Thanh kể với cô là anh ta tới các phòng thu tìm, hoặc chờ ở các tụ điểm. Cả cô cũng thấy ngao ngán dùm.
Buổi trình chiếu ra mắt bộ phim được tổ chức rất lớn. Thu Vân bắt buộc đến dự, nhưng cô không thấy vui chút nào. Cô đi với Bảo Quân để giữ vững tinh thần. Vì biết phải đối diện với cái điều mình rất sợ.
Từ lúc quay xong phim tới giờ, Thu Vân chưa gặp Quốc Tuấn. Cô biết chắc chắn tối nay không thể tránh được nên đã chuẩn bị tinh thần. Cô cố ý đến trễ để tránh mặt Quốc Tuấn. Cho nên cả hai tới thì mọi người đã ở trong phòng xem phim. Đèn tắt nên Thu Vân không nhận rõ ra ai. Cô và Bảo Quân không ngồi ghế, mà đứng bên tường nhìn màn hình.
Thu Vân thấy Quốc Tuấn ngồi ở hàng ghế đầu. Bên cạnh là Mai Châu. Cô nàng ngồi rất thẳng, chăm chú xem phim. Tối nay cô ta ăn mặc quá mức trịnh trọng. Có lẽ đối với cô ta, việc xuất hiện bên cạnh Quốc Tuấn trong dịp này đặc biệt quan trọng.
Khi mọi người đứng lên đi ra ngoài, Thu Vân vẫn cố ý nán lại trong phòng. Nhưng Huệ Linh đã đi đến bên cô. Cô nàng dựa lưng vào tường, mắt liếc ra ngoài:
- Thế nào, mày thấy con Châu chưa?
- Chưa, nhưng sao?
- Tối nay nó tưởng mình là bà chủ chắc. Nhìn điệu bộ của nó kìa, đĩa bám chân hạc mà tưởng mình ngon lắm. Tao dám chắc nó cố ý phô trương quan hệ của nó với anh Tuấn đấy.
- Đó là việc của nó, tao không quan tâm.
- Này, tao với mày kết hợp chơi cho nó một vố đi.
- Chơi cái gì?
- Rồi sẽ biết, đi ra ngoài đó đi.
Thu Vân lắc đầu:
- Thôi. Tôi không muốn đâu.
Huệ Linh huých tay cô một cái:
- Mày giành lại anh Tuấn đi, tao sẽ giúp cho. Thấy cách lên mặt của nó tao xốn mắt quá. Mày dư sức hạ nó mà, tội gì để mang tiếng bị đá.
Thu Vân lắc đầu nguầy nguậy. Cô đã quá sợ sự giúp đỡ của Huệ Linh rồi. Nếu ai chơi với cô nàng, thì đó là liên minh của quỷ sa tăng. Cô không muốn tự đánh vào mình.
Sau này Huệ Linh chuyển hướng tấn công sang Mai Châu. Cô được yên ổn nên rất mừng, cho vàng cũng không dám liên kết với cô nàng nguy hiểm này.
- Tao không thích anh ta, cũng không muốn giành giật. Còn chuyện riêng của hai đứa mày, mày tự giải quyết với nó đi. Tao không thích dính dáng đến họ, thật đấy.
- Mày thật lạ, không biết nên nói hèn nhát hay cao thượng nữa. Nhưng tao nghĩ mày điên nhiều hơn.
Cô nàng gục gặc đầu, như ngẫm nghĩ:
- Bây giờ tao thấy dù sao chơi với mày cũng sướng hơn. Mày cũng có học thức, nhưng không lên mặt như nó. Nó là cái thá gì mà chỉ trích tao. Lúc nào cũng cố chứng minh cho mọi người thấy tao ít học hơn nó, đồ chó!
- Mày có biết câu này không, chơi dao có ngày đứt tay. Lẽ ra mày không nên thật hết mình với nó. Bị bạn bè mình giúp đỡ hạ mình thì đau lắm.
Câu nói của Thu Vân hình như làm Huệ Linh tức khí lên. Cô hùng hùng hổ hổ:
- Mày xem, tối nay tao sẽ chơi nó một cú bẻ mặt này.
Cô nàng đi băng băng ra phòng ngoài. Tiến thẳng về phía nhóm người đang đứng bên cửa sổ. Thu Vân tò mò nhìn theo. Cô thấy Mai Châu đang đứng sát bên Quốc Tuấn. Dáng đứng rất thẳng, ngực hơi uốn tới trước. Cố ra dáng bà chủ, quí phái. Còn Quốc Tuấn thì nói chuyện với ông Luận. Họ nói gì đó và mọi người cười rộ lên, vẻ như rất hưng phấn.
Huệ Linh bước xen đứng giữa, đối diện với Mai Châu. Không biết cô ta nói gì mà vẻ mặt Mai Châu sượng sượng. Nhưng cô ta cố làm tỉnh và mỉm cười. Còn mấy người kia thì có vẻ nửa thú vị nửa nghiêm trang. Thu Vân không thấy rõ Quốc Tuấn lắm, vì anh đã quay lưng về phía cô.
Lát sau Huệ Linh đi chỗ khác. Cô ta đưa mắt tìm, rồi đi lại phía Thu Vân, cười đắc thắng:
- Tao đã nói chơi là chơi tới bến mà, cho hết kênh kiệu.
- Mày nói gì với nó vậy?
- Tao hỏi có phải lần trước thấy mày chụp hình lịch, nó đến yêu cầu anh Quân chụp cho nó không? Con nhỏ quê liền, chối biến liền.
Bảo Quân trợn mắt:
- Cô hỏi chuyện đó trước mặt mọi người à?
- Chứ sao, vậy mới làm cho nó hết đường chống đỡ chứ. Chưa hết đâu, còn nữa, câu đầu nó chối. Tao làm bộ tin. Và chơi tiếp câu thứ hai, tao hỏi nó có đến gặp anh Quân nhờ anh nói ông Luận cho một vai không, vai phụ cũng được. Con nhỏ nói cứng lắm, phủ nhận liền.
- Trời, thật kinh khủng, có thể chà đạp nhau cho chết vậy sao? - Thu Vân lẩm bẩm.
Huệ Linh cười tỉnh bơ:
- Với con đó phải trị như vậy mới được. Để nó biết mình không phải tay vừa.
Bảo Quân xen vào:
- Cuối cùng cô ta phản ứng ra sao?
- Ban đầu nó cứng cỏi lắm, làm như không có chuyện gì. Nhưng sau đó tôi tấn công quá, hết đỡ nổi luôn. Anh biết cuối cùng là sao không?
- Sao?
- Nó chửi tôi là đồ khốn nạn. Tôi cười và bỏ đi. Trời ơi, gì chứ tôi còn khoái nghe chửi nữa là, cho mọi người biết nó một chút. Hừ, hết làm ra vẻ ta đây có học nữa. Hết tiêu thụ luôn.
Huệ Linh nghênh mặt lên:
- Tui không có bằng đại học, tui ăn nói thiếu văn hóa vậy đó. Nhưng không giả dối. Mấy người học cao bày đặt tạo bộ mặt trí thức, chứ nổi nóng lên rồi thì cũng mất dạy như ai, tui nói đúng không?
Bảo Quân cười:
- Tôi biết cô nói Mai Châu, nhưng có ám chỉ Thu Vân trong đó không vậy?
- Lúc trước thì có, bây giờ thì không.
Thu Vân rất muốn hỏi Quốc Tuấn phản ứng ra sao. Nhưng lại không dám. Cô mà hỏi Huệ Linh thì chẳng khác nào hỏi cả giới ca sĩ. Và tự ái không cho phép cô tỏ ra quan tâm đến anh.
Huệ Linh huyên thuyên một lúc rồi biến. Thu Vân thấy cô ta lẫn vào đám đông, hết nói chuyện với người này đến người khác. Cô nàng đang bắt giò cho những mối quan hệ mới. Và rất có khiếu ngoại giao.
Thu Vân chỉ đứng một chỗ với Bảo Quân chứ không đi đâu. Cô không thích tiếp xúc nhiều. Càng không thích nói chuyện. Nhưng mặc dù thế, chỗ cô đứng cũng có người tìm tới bắt chuyện. Và suốt buổi tối, cô không chạm trán với Quốc Tuấn lần nào.
Quốc Tuấn và Mai Châu ra về sớm. Thu Vân thấy họ đi ngang cửa, rồi xuống cầu thang. Vẻ mặt Quốc Tuấn trầm ngâm như bình thường. Nhưng Mai Châu thì có vẻ sượng sùng, thiếu tự nhiên. Thu Vân hiểu tối nay Huệ Linh đã cho cô ta một đòn quá nặng. Nặng bằng tất cả những lần nhỏ nhặt mà cô ta hạ Huệ Linh. Có lẽ lần này cô ta sẽ biết thu mình trước đối thủ của mình.
Một lát sau cô nghe phòng ngoài có tiếng lao xao, người ta truyền miệng về một vụ thanh toán nhau. Cô không quan tâm lắm. Nhưng đến khi ông Luận nói với Bảo Quân thì cô rụng rời cả người.
- Cậu Tuấn vừa ra xe thì có hai tên xông ra đâm cậu ta. Cô Châu kêu cứu kịp lúc, chứ không thì có chuyện nữa.
Thu Vân bước nhanh tới một bước:
- Chú nói sao?
- Chuyện mới xảy ra lúc nãy, có lẽ là một vụ thanh toán. May là công an bắt kịp hai tên đó, đợi họ điều tra xem sao.
- Còn anh ấy thì có sao không? Thế nào, tại sao một chuyện lớn lao như thế mà không ai biết gì cả vậy.
- Chuyện bất ngờ quá, họ về sớm mà không nói với ai, khi tôi xuống thì người ta đã đưa cậu ấy vào bệnh viện. Có lẽ có ai đó thuê người làm việc này.
Thu Vân lặng lẽ nghe trái tim đau thắt, như có ai bóp nghẹt, cô lờ mờ nghĩ đến Huy Bình. Không phải là nghi ngờ, mà gần như chắc chắn. Anh ta đã từng đòi thanh toán Quốc Tuấn kia mà.
Nỗi nghi ngờ dày dò làm cô chấn động phát điên. Nhưng cô không dám hé môi nói với ai. Trong thâm tâm, cô muốn phủ nhận ý nghĩ đó. Nếu thật sự là Huy Bình ra tay, thì cô sẽ khó xử và sẽ căm thù anh ta hơn.
Trong phòng, mọi người vẫn xôn xao bàn tán chuyện Quốc Tuấn. Có mấy người bạn thân của anh đến bệnh viện. Thu Vân ngồi khụy xuống ghế. Âm thầm với cơn hoảng loạn trong lòng mình.
Rồi bao giờ sẽ đến lượt cô đây? Chắc chắn anh ta sẽ chẳng bao giờ buông tha cô.
Thu Vân muốn đến bệnh viện. Nhưng cô bị giằng xé giữa nổi sợ và sự nóng ruột, cô sợ Quốc Tuấn sẽ trút tất cả thù hận vào cô. Lúc ấy còn đau đớn hơn nữa. Đau mà không biết kêu với ai.
Như hiểu nổi lòng cô, Bảo Quân ngồi xuống bên cạnh nói như khuyên:
- Cô hãy đến đó một chút đi, biết đâu chuyện này có dính dáng đến cô.
Thu Vân ngẩng lên, mặt tái nhợt:
- Anh cũng nghĩ vậy nữa sao? Có thật anh cũng nghĩ như vậy không?
- Kết hợp với những gì tôi đã thấy lần đó, tôi nghi ngờ anh ta, vì anh Tuấn đâu có thù oán với ai.
- Tại sao anh không nghĩ đó là ai khác?
BQ nhìn cô chăm chú:
- Cô cũng nghĩ như tôi, nhưng muốn phủ nhận phải không?
- Tôi không biết, nhưng tôi không muốn có thêm một gánh nặng. Bao nhiêu đó quá đủ rồi.
- Dù sao cô cũng nên đến xem anh ấy ra sao, lấy tư cách là một người bạn cũng được vậy.
- Tôi biết.
Thu Vân trả lời như người mất hồn. Cô đứng lên, đi theo BQ xuống đường. Khi cả hai đến bệnh viện thì gặp Mai Châu và một số người đứng ngoài phòng cấp cứu. Mai Châu ngồi phịch dưới thềm. Vẻ mặt lo sợ. Thấy Thu Vân, cô cau mặt khó chịu. Và ngó đi chỗ khác.
Bảo Quân đi về phía nhạc sĩ Khải Minh:
- Thế nào rồi anh?
- Còn đang tiếp máu, tất cả là 4 nhát dao, máu ra nhiều quá.
Thu Vân mở to mắt nhìn nhạc sĩ Khải Minh, ông ta cũng nhìn cô, rồi nói như trấn an:
- Chắc không đến nỗi đâu. Vì nếu trúng tim thì đã chết rồi.
Cô thều thào:
- Ông có dám chắc là sẽ không có chuyện gì không?
Mai Châu chợt quay lại:
- Nếu có chuyện gì thì anh ha gì đến mày. Sao mày có vẻ lo quá vậy, mày nên đứng ngoài chuyện này đi.
Thu Vân quắc mắt nhìn Mai Châu:
- Bạn bè không thể thăm hỏi nhau sao?
Thấy chiến tranh sắp bùng nổ. Mọi người vội can thiệp:
- Thôi đi Mai Châu, sao lại gây ở đây, chỗ này là bệnh viện cô không nhớ sao?
Mai Châu đang ở tâm trạng kích động, cô bất kể tất cả. Và cũng quắc mắt nhìn Thu Vân:
- Tao biết mày với con Linh liên kết nhau hạ tao, rồi mày sẽ biết.
- Mày cũng đáng bị đối xử như vậy lắm.
Nói xong cô quay người bỏ đi. Bảo Quân cũng đi theo. Ra đến cổng, anh nói nhỏ nhẹ:
- Cô mất bình tĩnh quá rồi Thu Vân, tại sao lại cãi nhau với cô ta, cô không còn là cô nữa rồi.
Thu Vân ngước mặt lên nhìn trời. Gió đêm làm cô bớt căng thẳng một chút, giọng cô dịu lại:
- Tôi cũng không biết tại sao mình lại vậy, tôi...
Thu Vân ngừng lại, rồi bật khóc:
- Tôi không chịu nổi khi chuyện xảy ra như thế, mà cũng không phân tích được tại sao.
- Tôi hiểu rồi, lẽ ra cô không nên đến đây. Đâu có gì khẳng định là Huy Bình làm chuyện này. Vậy thì cô không có lỗi, mà cũng chẳng còn là người yêu, tóm lại là không liên quan gì đến cô. Lúc nãy tôi không khuyên cô đến thì hay hơn.
Thu Vân không trả lời. Nhưng lồng ngực cô muốn nổ tung vì căm giận. Mai Châu lấy quyền gì không cho cô đến thăm Quốc Tuấn chứ. Đồ ngang ngược!
Nhưng rồi một ý nghĩ khác làm cơn giận xìu đi. Dù muốn dù không thì cô cũng phải thừa nhận họ là của nhau. Cô chỉ là người ngoài. Thật là đau khổ khi phải thừa nhận như vậy.
Cô lặng lẽ đi bên Bảo Quân. Đầu óc theo đuổi những ý nghĩ riêng. BQ cũng để cho cô được yên tĩnh. Cả anh cũng lặng thinh.
Trước khi chia tay, Thu Vân ngập ngừng:
- Tôi có thể nhờ anh điều này không?
- Tôi sẵn lòng làm bất cứ chuyện gì cô nhờ. Nói đi.
- Anh hãy đến công an tìm hiểu dùm, xem họ điều tra ra chưa.
BQ nhìn cô hơi lâu rồi gật đầu. Thu Vân nói thêm:
- Dù có thế nào, anh cũng đừng giấu tôi nhé.
- Chuyện mọi người đều biết như vậy, muốn giấu cũng khó lắm, cô yên tâm đi.
- Cám ơn anh.
Thu Vân đi vào nhà, môi trường đã về và chuẩn bị đi ngủ. Lúc sau này trốn Huy Bình, cô hay đến ở đây. Mỹ Thanh không hay biết chuyện mới xảy ra lúc nãy, nên cô kể huyên thuyên về chuyện đụng chạm của hai ca sĩ nào đó. Thu Vân nghe một cách lơ mơ chứ không hỏi.
Hôm sau Bảo Quân đến tìm cô, anh nói như thông báo:
- Hai tên đó khai rằng tụi nó đâm thuê, công an đang lùng bắt Huy Bình, nghe đâu hắn đang trốn.
Mặt Thu Vân xanh nhợt đi. Dù đã nghi ngờ trước, nhưng khi nghe chính xác, cô cũng không khỏi thót tim. Cô ngồi phịch xuống băng đá:
- Tôi phải làm sao đây anh Quân?
- Điều trước tiên là cô không có lỗi. Cô đâu có xúi giục anh ta làm chuyện đó, vậy thì không sợ gì cả.
- Tôi đâu có sợ tội, nhưng vì tôi mà anh Tuấn như thế, chẳng khác nào tôi phải chịu trách nhiệm. Còn nữa, tôi biết làm sao để thoát khỏi Huy Bình bây giờ.
- Trước sau gì anh ta cũng bị bắt thôi.
- Cái đó đâu phải là chấm dứt. Tôi chỉ muốn anh ta không thèm quan tâm đến tôi mà thôi.
- Bây giờ cô sẽ làm gì, Thu Vân?
- Tôi cũng không biết nữa.
Bảo Quân ngồi lại một lát rồi về. Thu Vân đi lên phòng Mỹ Thanh, bồn chồn hết đứng lại ngồi. Cuối cùng cô thay đồ đi đến bệnh viện.
Cô tìm phòng Quốc Tuấn khá dễ dàng. Anh đã tỉnh lại có vẻ vết thương không qúa nặng như cô nghĩ. Có vài người trong phòng, toàn là những người cô quen biết. Rất may là không có Mai Châu nên cô đỡ phải thấy ngượng ngạo.
--!!tach_noi_dung!!--

Đánh máy: thuytruc
Bỏ dấu: BéLùn, HongVane
Nguồn: vietlangdu.com
Được bạn: mickey đưa lên
vào ngày: 7 tháng 2 năm 2004

--!!tach_noi_dung!!-- --!!tach_noi_dung!!-- --!!tach_noi_dung!!-- ---~~~mucluc~~~---