- Bao giờ là bao giờ? Vũ Thường cho một cái hẹn chắc chắn đi
- Dạ, em cũng chưa biết nữa, bao giờ rảnh em sẽ gọi điện cho anh
- Vậy thì nhớ nhé, đây là điện thoại của anh, có cả số Phonelink trong đó, Vũ Thường muốn gọi bất cứ giờ nào cũng được
- Da.
Vũ Thường cầm lấy tấm danh thiếp trên tay hắn, lịch sự đọc lước quạ Hắn nhắc lời với vẻ hăm hơ?
- Tôi ít có mặt trong công ty lắm, cho nên nếu gọi cho tôi thì hãy gọi số di động, dù ở đâu tôi cũng tới ngay
- Da.
Giang Thoại quay mặt chỗ khác, cười kín đáo. Anh nhìn hắn với một chút coi thường, thương hại. Lóc chóc như một cậu bé thế kia mà chinh phục được ai
Ở phía bên kia, Vũ Thường đang bắt chuyện với tên con trai ngồi phía bên trái cô
- Lúc này anh Nhu có đi công tác thường không?
- Anh vẫn đi thường, lần trước về anh có đến tìm em, nhưng thấy nhà đóng cửa, nhà hát thì người ta bảo em vừa ra về. Anh đói cả buổi chiều hôm ấy.
- Ôi trời, sao mất công anh vậy, thật em không biết đó
- Em mà. nhiều người đến tìm quá, làm sao em biết cho hết
- Dạ, không phải thế đâu, nhưng anh đừng tìm như vậy em ngại lắm
- Em ngại gì?
- Em không muốn làm phiền anh
- Không muốn thì cho anh một cái hẹn đi
Giang Thoại hơi nghiêng đầu nhìn Vũ Thường, xem cô sẽ nói gì. Nhưng cô chỉ lặng thinh. Một nụ cười kiểu như đdể người ta tự hiểu. Còn người ta hiểu thế nào là tùy
Cứ thế, cô nói chuyện với lần lượt từng người, mỗi người vài câu, cái kiểu phân phát lịch sự và đồng đều. Rõ ràng là cô chán chết được, nhưng không biết làm thế nào vì mọi người đều ngấm ngầm lì lợm. Người nào cũng chờ người kia rút lui trước
Giang Thoại dụi điều thuốc, đứng dậy
- Về nghe Vũ Thường, hẹn gặp lại
Vũ Thường nhỏ nhe.
%0
Giang Thoại chợt thở dài, anh chỉ có bốn ngày ở thành phố. Vậy mà mất toi hết 2 ngày đeo đuổi công cóc, cha, Giang Thoại dắt xe ra đến cổng, anh quay lại, nháy mắt
- Xem ra tôi có nhiều đối thủ quá nhỉ?
Vũ Thường ngơ ngác chưa kịp trả lời, thì anh đã phóng xe đi. Anh không muốn lì lợm ngồi lại, cái kiểu tranh giành như thế chẳng hay ho chút nào. Chỉ làm cho Vũ Thường mệt và mất thời giờ
Giang Thoại nhớ câu Vũ Thường đã nói vào buổi tối chạm trán với ông gìa dở hơi. Những người thích tôi đều không dám đến gần vì uy lực của ông tạ Ý là có người không dám đến gần mà cô ta còn tiếp một nhà khách như thế. Không sợ thì còn nhiều đến đâu
Cũng không lạ gì, một người đẹp đến vậy mà. Ngay cả anh cũng bị quàng mắt vì sắc đẹp ấy. Thậm chí nếu cô không quá xinh xắn, không hiểu anh có kiên nhẫn không
Giang Thoại chợt thở dài, anh chỉ có bốn ngày ở thành phố. Vậy mà mất toi hết 2 ngày đeo đuổi công cóc, chẳng nói được gì chỉ chờ đợi và bị cho leo cây. Nhưng anh quyết tâm chờ được cô một buổi, bất kể giá nào
Tối nay anh lại đến Lindạ Khi anh đến thì Vũ Thường đang biểu diễn trên sân khấu. Hết0 tôi không sợ, nếu ngại dùm tôi thì cô đừng có chối tôi, đừng để tôi mất công đeo đuổi,tôi ít thời giờ lắm, cô thông cảm được không?
Vũ Thường thở dài
- Người nào vư%9i tội nghiệp. Anh vội rời bàn đuổi theo và bắt được cô ở cửa. Vũ Thường lo ngại nhìn vào trong, rồi lắc đầu
- Anh đừng có đi bên cạnh tôi, anh không nhớ hôm trước ông ta đã nói gì sao?
- Ông ta đã ra tay rồi. Đã cho hai tên du đãng cảnh cáo tôi rồi. Nhưng hình thức không ép phê với tôi
Vũ Thường đứng hẳn lại, mở to mắt
- Lúc nào?
- Tối qua
Cô thì thào "trời ơi" một cách chán nản, tuyệt vọng. Rồi cô ngước lên nhìn anh
- Vậy mà anh vẫn đi theo tôi, anh liều lắm
Giang Thoại nhún vai
- Chẳng lẽ vì sợ Ông ta mà tôi tránh cô, thật là vô lý.
Vũ Thường kêu lên
- Ông ta sẽ cho người đánh anh, anh hiểu không?
- Tôi đã nói là tôi không sợ, nếu ngại dùm tôi thì cô đừng có chối tôi, đừng để tôi mất công đeo đuổi,tôi ít thời giờ lắm, cô thông cảm được không?
Vũ Thường thở dài
- Người nào vướng vào tôi cũng chuốc lấy tai họa, tôi không muốn anh bị như vậy đâu. Tôi nói thật đấy
Giang Thoại cười ranh mãnh
- Thế cô thích tôi chử Hỏi nghiêm chỉnh đây
- Tôi mà thich anh thì chỉ đem họa tới cho anh, tốt nhất là anh tránh xa tôi đi,tôi không đáng để anh bị Ông ta uy hiếp đâu
- Cái gì cũng có giá của nợ, tôi chấp nhận mà
Anh vén tấm màn, rồi mạnh dạn choàng tay qua người cô
- Tối nay cô đồng ý để tôi đưa về chứ?
Vũ Thường không trả lời. Không hiểu đồng ý hay từ chối, chỉ thấy cô lẳng lặng ra. Giang Thoại thông thả đi bên cô, cả hai băng qua đường vào bãi giữ xe
Nhưng khi anh cầm vào cổ xe thì hai tên hôm nọ xuất hiện. Cả hai lững thững tiến về phía anh. Trong bóng tối, Giang Thoại vẫn nhận ra đó là hai tên hôm trước. Anh hiểu ngay lập tục. Máu nóng bốc lên đầu làm anh bất chấp nguy hiểm. Và bước hẳn ra phía ngòai chống nạnh nhin hắn như một sự đối đầu khiêu khích
- Thế nào
Cả hai đứng trước mắt Giang Thoại, khoanh tay trước ngực, gật gù
- Đúng là mày ngon lành
- Tụi mày là đệ tử của lão già ấy phải không?
Không trả lời, một tên chọt nhảy đến, đá phóc vào mặt anh. Nhanh như cho Giang Thoại đã lập tức nghiêng người tanh và cũng nhanh nhẹn đấm cho hắn một cái. Thế là không hề lời qua tiếng lại, chỉ Có tay chân nói chuyện với nhau, dử dội
Vũ Thường từ nãy giờ đứng chôn chân một chỗ, sợ đến bũn rũn cả người..Rồi khi ý thức được, cố chạy ra phía ngoài kêu cứu
Khi mọi người chạy vào thì bãi xe giống như bãi chiến trường xe nó ngã chồng lên xe kia. Một mình Giang Thoại bị vây giữa hai người. Anh có vẻ đuối Nhưng aất may lài đúng quá. Cô hơi dịu dàng
- Anh có đau lắm không?
- Có, tất nhiên
- Sao, lúc nãy anh không bỏ chạy?
- Tôi còn muốn rủ th嫕nh quáng nhảy qua mấy chiếc xe, đến bấu chặt lấy áo anh, mặt tái xanh
- Anh có sao không, trời ơi, sao máu chảy nhiều vậy, chết mất
Giang Thoại rút khăn ra lau mặt, khoát tay
- Nhìn vậy chứ không sao đâu, chắc là bị đánh trúng mũi,lát nữa sẽ hết thôi
Vũ Thường nhìn anh một cách lạ lùng. Máu me tùm lum thế kia mà anh bảo là không có sao, trong khi cô thìsợ muốn chết
Nếu không phải là Giang Thoại, chắc cô đã bụm mặt quay đi chỗ khác rồi
Khá lâu sau cả hai mới ra được ngoài đường. Vũ Thường vô tình ngồi sát vào Giang Thoại, tay đặt lên vai anh, cô nhiếp người tới phía trước
- Anh về nhà tôi đi nhe, tôi sẽ săn sóc anh
Giang Thoại lặng lẽ cười một mình. Bị thế này kể cũng không tức lắm. Nếu không chẳng biết đến bao giờ cô mới chịu mở miệng bảo anh đến nhà
Không nghe anh trả lời, Vũ Thường rụt rè hỏi
- Anh có giận tôi không?
- Có
Giọng nói khó khăn cuả anh càng làm cô rụt rè thêm
-Sao vậy?
- Vì tối giờ cô mới chịu mời tôi vào nhà, nếu không chắc cô sẽ tiếp tục bắE1t nhừ tử. Nghĩ đến việc làm con đo của lão tạ Anh tức nghiến răng thề sẽ trị Lão một trận. Vũ Thường có thể sợ. Nhưng anh chỉ muốni đúng quá. Cô hơi dịu dàng
- Anh có đau lắm không?
- Có, tất nhiên
- Sao, lúc nãy anh không bỏ chạy?
- Tôi còn muốn rủ thêm bạn đến nh`a tên đó, làm gì có chuyện chạy
Anh quay lại, vỗ nhẹ lên tay cô
-Nhưng dù sao hai ten^ đó cũng bị sứt mẽ chút ít, nếu không tôi sẽ càng tức hơn
Vũ Thường buột miệng
- Anh trẻ con quá. Nhưng anh không sợ Ông ta sao, không sợ thật sao
- Tai sao tôi phải sợ con người hèn nhát ấy
Vũ Thường thở dài
- Ông ta có thế lực lăm
Giang Thoại không nói gì. Cả hai im lặng mãi đến lúc về nhà. Vũ Thường vào nhà trong thay đồ. Giang Thoại ngồi dựa vào salon ngã đầu vào thành ghế, mắt nhấm lại. Trước mắt Vũ Thường anh làm ra vẻ tỉnh bợ Nhưng thật sự là mệt nhừ tử. Nghĩ đến việc làm con đo của lão tạ Anh tức nghiến răng thề sẽ trị Lão một trận. Vũ Thường có thể sợ. Nhưng anh chỉ muốn bẻ răng. Càng bị đau anh càng tức điên cả người, chỉ muốn bật dậy đi tìm cái đám ấy
Vũ Thường đi ra với thau nước ấm trên tay, dịu dàng
- Anh nằm nghĩ đi, tôi lau vết máu cho anh
Giang Thoại nhìn chiếc khăn trắng tinh trên tay cô, nháy mắt cười
- Bộ tôi nhìn tơi tả Lắm hả. Coi vậy chứ không có gì đâu
Vũ Thường không nói gì, chỉ Chăm chú quan sát những vết thương trên mặt anh, khẽ kêu lên
- Trời ơi, ghê quá,tôi biết anh đau lắm đúng không
- Dĩ nhiên là đau, nhưng chịu được
Vũ Thường ngồi xuống bên canh, lau nhẹ vết mà lem luốc trên mặt anh. Nhẹ như chiếc khăn chỉ Lướt qua mặt. Trán cô cau lại chăm chú. Cô hỏi một cách cẩn thận
- Thế này có đau không?
Giang Thoại không trả lời, chỉ Nhìn những đường nét trên gương mặt cộ Sự gần gủi này làm anh thật thú vị. Và tha hồ nhìn cô
Mùi phấn thơm từ người cô như pha nhẹ vào mũi anh. Đến nỗi anh quên cả chiếc mũi bị đau. Đầu óc anh lần thần nghĩ đến việc hôn cộ Nhưng không dám liều lĩnh. Anh không muốn Vũ Thường nghĩ anh lợi dụng.
- Không phải vậy đâu, vết thương thế này chắc chắn là đau ghê gớm, anh giấu làm gì
Lau xong cô đứng dậy, mang thau nước ra sau. Giang Thoại thấy một chút tiếc tiếc. Nếu trên người đau thêm vài chỗ nữa để Được săn sóc, anh rất sẵn lòng. Anh ngồi yên nhắm mắt mà có cảm giác hương thơm còn lang thang trong không khí.


Chương 7

Giang Thoại nhảy qua những đống gạch ngổn ngang, định rồi khỏi công trường. Từ phía nhà đối diện,ột nhà báo đang đi về phía anh. Ban đầu Giang Thoại không để ý.Nhưng khi nghe tiếng anh ta gọi, anh đứng lai, ngạc nhiên nhìn anh ta, Nhà báo chìa tấm thẻ về phía anh, định tự giới thiệu.Nhưng Giang Thoại khoát tay
- Tối biết rồi,tôi có nghe giám đốc báo trước, thế an h muốn hỏi về vấn đề gì?
-Ở đây ồn quá, mời anh ra quán cafe bên kia vậy
- Xin lỗi, tôi có cái hẹn gấp, ½ giờ nữa tôi phải có mặt ở đó.Anh có thể hỏi nhanh không, nếu không, hẹn anh lại chiều nay vậy
Nhà báo chưa kịp trả lời thì Giang Thoại nhìn qua người đứng bên cạnh. Anh nhận ra anh ta ngay, nãy giờ anh ta nhìn anh, hơi cười như như muốn bắt chuyện, thấy cái nhìn của Giang Thoại, anh ta lên tiếng trước
- Chúng ta đã gặp nhau nhà Vũ Thường. không ngờ gặ.p lại anh ở đây, lúc nãy gặp anh Quang, tôi chỉ định theo chơi, không ngờ người anh ấy viết bài là anh
Anh ta chìa tay ra
- Tôi tên Minh Nhu
Giang Thoại cũng bắt tay anh ta, mỉm cười
- Có lẽ anh biết tên tôi rồi
- Chưa biết thì chiều cũng biết thôi
Giang Thoại quay qua anh nhà báo
- Nếu tiện, chiều nay gặp ở quán bên kia đường lúc ba giờ, bây giờ tô i phả iđi rồi, rất tiếc
- không sao, chiều tôi sẽ trở lại
Giang Thoại quay qua Minh Nhu
- Chào anh
-Nhưng Minh Nhu không có vẻ gì la muốn đi ngay, anh mỉm cười
- Tôi có nghe Vũ Thường kể về anh. Chuyện. gì đã qua coi như cho qua, tôi sẽ coi anh như bạn, anh đồng ý chứ
- Tất nhiên
- Chúng tôi sắp cưới nhau, lúc đó 'nếu không quá bận, mời anh đến một chút dự tiệc với chúng tôi. Hy vọng anh không từ chối
Đôi mắt Giang Thoại hơi nhíu lại, dữ dội. Nhưng lậ p tức anh cười như không
- Bao giờ có thiệp, nhất định tôi sẽ đến. Chào anh
Anh quay lại chào anh nhà báo. Rồi đến dắt xe, phóng nhanh ra cổng, hoàn toàn không để tâm tới cuộc tiếp xúc ngắn ngũi vừa rồi với anh ta
Trong đầu anh,một cảm giác gì đó gần như bị choáng váng. Nó làm sự giận dữ phùng lên, trong đó có cảm giác nao núng. Anh không ngờ Vũ Thường đi quá đà như vậy. Quyết liệt như vậy. Và không cần biết như thế là chịu thua hay không, anh thề với lòng sẽ ngăn chặn cô bằng bất cứ giá nào
Giang Thoại quên bẵng cái hẹn với nhà thầu Khánh Sơn. Anh đi về phía hướng nhà Vũ Thường. Không có cô ở nhà. Nhưng anh không có ý định ngồi mà chờ. Biết chắc giờ này Vũ Thường ở nhà hát. Anh phóng xe đến đó ngay
Nhưng không có Vũ Thường ở đó. Hỏi thăm mọi người thì họ bảo hôm nay cô không có lịch tập. Cử chỉ tỉnh bơ của họ càng làm cho Giang Thoại nóng lên. Anh có cảm giác như bị họ đùa chọc. Và anh phải cố gắng lắm mới bình tỉnh, để nhớ ra rằng họ chẳng biết gì về chuyện của mình
Mãi đến chiều tối anh mới gặp Vũ Thường. Khi anh đến nhà cô thì thấy cửa mở, đèn bật sáng dù trời chưa tối lắm. Anh dừng xe rồi đi thẳng vào phòng cô
Vũ Thường đang ngồi trước bàn phấn. Nhìn thấy Giang Thoại trong gương, cô sững sờ làm rớt chiếc lược xuống gạch. Giang Thoại bước đến nhặt nó để lên tay cộ Rồi đúng tựa cạnh bàn, đối diện với cô
- Em không ngờ anh đến phải không, chắc em nghĩ là chuyện lúc trước chấm dứt hẳn rồi, chứ gì?
Vũ Thường ngồi im, băn khoăn. Anh không để ý cử chỉ của cô, và gằn giọng
- Anh không ngờ em đi xa như vậy, em trả lời đi, tại sao em hiếu thắng như vậy?
- Nhưng là chuyện gì kia, anh muốn hỏi chuyện gi? - Vũ Thường hỏi thận trọng
Giang Thoại quát lên
- Có phải em sẽ làm đám cưới với hắn không, tại sao em làm như vậy, trong khi chưa đầy một tháng đã quyết định làm vợ hắn. Em trả thù anh như vậy à? Em muốn dằn mặt anh phải không?
- Làm sao anh biết chuyện đó?
- Hắn mới tuyên bố với anh, còn em, có phải em đã muốn ngã vào hắn không?
- Nếu có như vậy, thì chuyện đó cũng là của em, nó đâu liên quan gì đến anh
Giang Thoại lặng người cứng họng. Nhưng anh nói lướt đi
- Chuyện giữa hai đứa chưa dứt khoát rạch ròi, nếu em ngang nhiên có chồng, anh sẽ phá nát đám cưới, anh không nói suông đâu
Vũ Thường ngồi im. Cô đâu có ngờ Minh Nhu đẩy cho chuyện quá trớn như vậy. Nhưng không muốn giải thích với Giang Thoại, cô nói buông xuôi
- Không có chuyện đó, còn tin hay không là quyền của anh
Nhưng Giang Thoại hoàn toàn không tin, anh nói như răn đe
- Em muốn giấu cũng không được đâu, anh sẽ theo dõi em từng bước đó. Cách hay nhất là bỏ ý định nông cạn đó đi
Vũ Thường cười lạt lẽo
- Anh không đem hạnh phúc tới cho em được, vậy mà vẫn theo phá hoại hạnh phúc của em, em chưa thấy ai ích kỷ như anh
- Tai sao hai đứa lại không hạnh phúc được?
Vũ Thường cười tư lư.
- Anh để mặc cho mẹ anh sĩ nhục em. Và quen với Tú Mai ngay khi xích mích với em. Anh muốn làm cho mẹ anh vui vẻ. Như vậy mà hứa hẹn sẽ có hạnh phúc với em, cái đó kinh khủng quá, em không dám nhận đâu
- Đó là lý do để em lấy chồng?
Vũ Thường khẻ nhăn mặt
- Em đã bảo không có mà
-Em đừng chối
Vũ Thường làm thinh. Cô thấy tình huống vừa ngớ ngẫn, vừa kỳ cục.Tự nhiên Minh Nhu phóng đại sự việc lên như thế. Nếu nói thật thì dại dột. Còn im lặng thì cứ nghe Giang Thoại đe dọa khó chịu. Cuối cùng cô nhất định đứng dậy
- Em đi làm đây, trễ giờ rồi
Giang Thoại ấn cô trở lại
- Em nghĩ làm chổ đó đi, bỏ hẳn công việc đó đi
Vũ Thường nhạy cảm hiểu ngay
- Vì chỗ đó xấu lắm, mẹ anh không đồng ý phải không? Vậy thì em càng sẽ làm, tại sao em phải vâng lời một người khinh rẻ em chứ. Và em không ưa được bà ấy.
"Lại có chuyện, chuyện này chưa xong là bắt qua chuyện kia" Giang Thoại nghĩ một cách ngao ngán. Nhưng không thể giải quyết căng thẳng như lần trước được, anh đành ráng kiên nhẫn
- Thôi được, đừng nhắc dến mẹ anh nữa, nói về chuyện của hai đứa thôi
Nhưng Vũ Thường vẫn còn tức anh ách vì cách né tránh của anh, cô lắc đầu
- Cho dù không có chồng, em vẫn không dám quen biết với anh. Em không bao giờ đến nhà anh thì quen làm gì kia chứ
Giang Thoại nhìn cô đăm đăm
- Nghĩa là em nhất quyết lấy chồng
- Bộ anh không nghĩ cái gì khác được hả, cứ nhắc chuyện đó hoài
Cô định đứng dậy lần nữa, nhưng Giang Thoại cương quyết đẩy cô ngồi xuống
-Anh biết chuyện lần trước anh cư xữ quá nóng nãy, anh chỉ định dùng Tú Mai để bắt em khuất phục thôi, vì em cứ thách thức anh. Không ngờ em dữ như vậy. Anh thua em rồi đó Thường
- Nhưng còn mẹ anh thì sao, bà ấy chẳng bao giờ ưa em, và em cũng vậy. Em chán lắm
- Vậy bây giờ em muốn gì?
- Em không biết
- Em không dám nói chứ không phải là không biết, em chỉ viện cớ để lấy anh ta thôi chứ gì
Vũ Thường nhăn mặt
- Anh ở đó mà nói bậy một mình đi, em đi đây
- Khoan, anh đã nói rồi, ít nhất đêm nay em cũng nghĩ làm đi
- Đừng có ra lệnh cho em
Vũ Thường đẩy anh ra, và đi về phía tủ lấy chiếc xắc tay. Cử chỉ bướng bỉnh bấc cần của cô làm Giang Thoại không có cách nào hơn là chịu thua. Dù anh tức điên cả người
Nhưng nỗi nóng lên mà để mất cô thì chỉ càng tệ hại thêm. Vũ Thường không phải là Tú Mai. Và anh ý thức rất rõ cô không cần anh. Anh nói dịu lại
- Để anh đưa em đi
- Không thèm đi với anh, mấy lần trước anh đưa Tú Mai của anh đến đó, bây giờ đi với em cho bạn em cười vào mũi em, không thèm
-Anh thề sẽ không gặp Tú Mai nữa
- Gặp hay không kệ anh, anh có cưới họ đi nữa em cũng không cần. Chịu khó tìm hiểu người ta đi,cho mẹ anh vui
- Em quá đáng lắm, muốn anh nhịn đến mức nào nữa đây
Vũ Thường mím môi, dằn dỗi bỏ đi ra cửa. Giang Thoại lắc đầu chịu thua, dịu lại
- Để anh đưa đi
Anh thở nhẹ khi thấy cô không còn gây hấn nữa. Vũ Thường cũng không còn hứng thú để nói chuyện. Cô đang có tâm lý chán chán. Khi giận nhau cô thấy buồn, nhưng còn sợ mất. Nhưng khi Giang Thoại bị khuất phục thì cô lại bị ám ảnh về bà me.
Không chừng cứ biến mối quan hệ với Minh Nhu thành tình cảm thật mà sung sướng hơn
Từ nãy giờ Giang Thoại chăm chú lái xe. Nhưng sự im lặng của cô làm anh rất căng thẳng. Bình thường Vũ Thường rất hay nói. Thái độ lặng lẽ của cô làm anh nghĩ cô chán khi đi với anh. Điều đó làm anh vừa ghen với Minh Nhu, vừa có tâm lý sợ mất cô. Nhưng quát tháo lên thì sợ chọc cô giận. Sự mâu thuẩn đã làm anh bực mình đến nỗi muốn quăng luôn cả chiếc xe.
Đưa Vũ Thường đến nơi, anh ngồi ở một bàn chờ cô diễn với tâm trạng phập phồng. Sợ Minh Nhu sẽ đến đón và cô sẽ về với anh ta. Bây giờ anh đã biết sợ mất Vũ Thường. Và bằng lòng chiều chuộng cô vô điều kiện
Mà có sợ cũng không tránh được. Vì chỉ một lát sau Minh Nhu đã xuất hiện ở giữa phòng. Anh ta đưa mắt tìm bàn trống. Thấy Giang Thoại, anh ta lập tức đến ngồi cùng với anh
- Xin lỗi,tôi có thể ngồi cùng bàn được không?
Giang Thoại nhếch một nụ cười không mấy thiện cảm, anh khoát tay
- Anh cứ tự nhiên
Minh Nhu ngồi xuống, quay qua gọi nước. Rồi tựa lưng một cách thoải mái
- Cô bạn anh đâu, sao tối nay anh đi một mình vậy?
Giang Thoại liếc nhìn khuôn mặt vô tư của hắn, tự hỏi có nên nói thẳng không. Nhưng anh cố dằn lòng lại, chỉ cười. Một nụ cười kiểu để người đối diện hiểu anh ta đã hơi tò mò
Khi Vũ Thường đi xuống. Cô hơi đứng lại, lúng túng nhìn hai người. Nếu để Minh Nhu đưa về, chắc chắn Giang Thoại sẽ không chịu khoanh tay mà nhìn. Còn về với anh thì có vẻ vô ơn với Minh Nhu quá. Cô bước thật chậm về phía bàn, vừa đi vừa suy nghĩ căng thẳng
Cả hai người cùng nhìn Vũ Thường chằm chằm. Một người tò mò và một người quyết liệt. Khi cô ngồi xuống ghế. Cả hai vẫn không ai lên tiếng. Cô hơi lúng túng một chút. Rồi nhìn Minh Nhu.
- Anh tới lúc nào vậy?
- Chưa đầy 10 phút. Anh về trể quá, biết em đã đến đây nên anh tạt qua đây luôn
Vũ Thường khẽ liếc qua nhìn Giang Thoại. Cái nhìn như có lửa của anh làm cô bối rối quay chổ khác. Giang Thoại hiểu cô sẽ cứ lúng túng như thế, nếu anh không chủ động chấm dứt. Anh bèn nhìn thẳng cô
- Anh chờ em nãy giờ, tối nay anh muốn nói chuyện với em
- Nhưng...
- Anh đã nói trước rồi, em còn phân vân gì nữa
Và Giang Thoại quay qua Minh Nhu
-Xin lỗi anh, chúng tôi về trước vì có việc, hẹn gặp lại
Nói xong anh nhìn Vũ Thường chằm chằm
- Mình về bây giờ chứ?
- Hay là anh về trước, hôm nào..
Giang Thoại cắt ngang
- Anh không thể chờ được nữa đâu, đi về
Thấy Vũ Thường nhìn Minh Nhu như dò hỏi, anh điên tiết lên, đứng dậy nghiêm mặt
- Đừng để anh phải nói nặng
Từ nãy giờ Minh Nhu vẫn không nói một tiếng. Chỉ mĩm cười như để cô tự quyết định. Thấy Vũ Thường có vẽ khó xử anh lên tiếng
- Em cứ về trước đi,chuyện cũ dù sao cũng cần phải nói cho dứt khoát. Anh hiểu mà
Vũ Thường miễn cưỡng đứng lên
- Mai anh đến nhà em nghe
- Tất nhiên
Giang Thoại lờ đi như không nghe cái hẹn của hai người. Đợi Vũ Thường bước ra lối đi. Anh choàng tay qua lưng cộ Cử chỉ cố tình như một sự sở hữu. Ra đến ngoài,Vũ Thường nhăn mặt
- Bỏ tay ra, chưa bao giờ em thấy anh kỳ cục như vậy
Giang Thoại lầm lì
- Anh thừa biết như vậy là kỳ, thậm chí quá con nít. Nhưng em làm anh phải có thái độ bất lịch sự đó
Vũ Thường lẩm bẩm
- Kỳ cục quá đi
Giang Thoại nghe được nhưng vẫn thản nhiên
- Bắt đầu từ nay, anh sẽ quản lý em thật chặt chẽ. Ngoài anh ra, không ai được đưa đón em kiểu đó nữa
- Anh lấy danh nghĩa gì?
- Đâu cần phải viện đến danh nghĩa. Còn nếu em cần có chồng thì mình làm đám cưới ngay đi. Để em không còn lý do lăng nhăng nữa. Anh nói thật
Vũ Thường giận dữ
- Nói kiểu đó, anh coi thường em quá lắm
- Anh chỉ bảo vệ tình cảm của anh, chứ không phải coi thường. Nếu coi thường em thì anh đã không đề nghị cưới
Vũ Thường hơi đứng lại, cô nghe một cảm giác xúc động mãnh liệt. Nhưng liền sau đó cô lại nhớ tới bà Diệu. Cô chán nãn buông xuôi
- Khi nói câu đó, anh đừng quên anh còn bà mẹ ghét em
- Anh sẽ thuyết phục mẹ anh
- Em không tin, em đã thấy anh thuyết phục một lần rồi
- Đó là sai lầm của anh, nó sẽ không xãy ra nữa đâu
Vũ Thường hỏi nghiêm trang
- Tai sao đến thời điểm này, anh cứ đòi phải cưới hoài vậy?
Giang Thoại nhún vai
- Đã yêu nhau rồi, trước sau gì cũng đi đến chuyện đó. Nói thẳng ra, anh không muốn bị cảm giác phập phòng sợ mất, hai đứa không bình thường như người khác nên anh không yên tâm
- Nhưng em chưa muốn có chồng bây giờ đâu
Giang Thoại đưa mắt nhìn cô một hồi. Rồi nói như phản kích
- Em không muốn lấy anh, chứ không phải chưa muốn lấy chồng. Vì nếu không muốn em đã không đồng ý lấy hắn
- Anh..
Vũ Thường cứng họng làm thinh. Cô rên rĩ thầm trong bụng khi mình đã tự hại mình. Cô mới 19 tuổi. Và hoàn toàn không nghĩ là mình sẽ có chồng. Nhưng cô biết nếu từ chối Giang Thoại sẽ không để cô yên. Tưởng như cô bất cần anh. Nhưng thực tế, cô hoàn toàn bị anh khống chế. Vì Giang Thoại không phải mẫu người quen kiên nhẫn
Cô thở dài như quá mệt mõi
- Đừng nói tới chuyện đó nữa, em căng thẳng lắm
Giang Thoại quay lại nhìn cộ Vẻ mặt chán nãn của cô làm anh vừa ngạc nhiên vừa tức bực. Đáng lẽ phải lấy thế làm hạnh phúc, thì cô ta lại áo não như đưa đám. Anh muốn lôi Vũ Thường về nhà quất cho một trận kể tộI. Nhưng anh dằn lòng cố nhịn, và vẫn bình tỉnh đi song song bên cô như hai người đi dao.
Những ngày sau, hai người không ai nhắc đến chuyện đó nữa.Nhưng Giang Thoại quản lý Vũ Thường theo một thời khóe biểu khít khao đế nỗi anh vắng nhà thường xuyên Và bỏ ngoài tai những câu chất vấn của bà Diệu
Còn bà thi không phải là đa bỏ quạ Bà rất chướng mắt kiểu xa cách khép kín của anh. Thậm chí anh cùng không hề nhớ là đã từng đưa Tú Mai đi chơi. Anh quên bẵng cô như a con như tBBt món đ%Bn rồi
- Vậy con trả lờ iđi, tại sao tự nhiên con rủ Tú Mai đi chơi,rồi tự nhiên không them` nói tới nó nữa
%0B4 đi đâu. Cô rất buồn khổ vì sự biến mất của anh. Nghe xong bà phừng phừng nổi giận và quyết bắt Giang Thoại phải nghe bà hài tội cho kỳ được
Tối nay Giang Thoại vê khá khuya. Anh rất ngạc nhiên khi bà Diệu ngồi ở salon. Nhìn vẻ mặt hâm` hầm của bà, anh biết bão táp sẽ nổi lên không nhỏ. Va anh im al(.ng chuẩn bị tinh thần đối phó
Quả nhiên, bàDiệulên tiếng ngay khi anh vừa dựng xe xong
- Con đi đâu về vậy Thoại
- Con đi chơi
- Đi chơi hay la đến nhà con nhỏ đó
Giang Thoại lầm lì
- Con lớn rồi, me đừng tra gạn co như con nít vậy nữa
- Hm.. nghĩa là con thừa nhận con chống đối mẹ phải không?
Bực mình quá,Giang Thoại nói thẳng
- Con không chống đối, nhưng mẹ đừn can thiệ p chuyện của con như thế. Co n lớn rồi
- Vậy con trả lờ iđi, tại sao tự nhiên con rủ Tú Mai đi chơi,rồi tự nhiên không them` nói tới nó nữa
- Lúc nào rảnh thì con rủ đi chơi, không rảnh thì thôi, cái đó đâu có bắt buộc được
- Nhưng con làm nó tưởng con sẽ cưới nó, cả mẹ cùng nghĩ vậy nữa
Giang Thoại ngẩng lên, bàng hoàng rồi anh nói ngang
-Nếu con cứ mời người nào đi chơi là phải cưới người đó, thì con đã cưới cả chục người rồi, cô ta ảo tưởng gì vậy, con không hiểu nổi cô ta nữa
BADiệutức quá, quát lên
- Mày là thằng đểu nhất mà tao mớ ithấy, rủ con gái người ta đi chơi rồi bỏ, mày coi tao có ra gì không?
- Con muốn đưa ai đi chơi là ý thích của con, không ảnh hưởng gì tới mẹ cả. Lần trước mẹ đã cư xử rất kỳ với Vũ Thường. Vậy mà con đâu dám phản đối tiếng nào đâu
- Con nhỏ đó có mắng vào mặt nó cùng không có gì quá, con gái gì mà dày mặt, dám tự động đến nhà người ta
- không phải như vậy, con phải năn nỉ cả ngày cổ mới chịu đến, me. làm như vậy có phải coi thường con không?
- Nhưng mày biết tao không ưa no, tại sao dám dẫn đến? Từ đây về sau nó không được bước vào cái nhà này nữa, nghe chưa
Giang Thoại ngồi yên. Đã đến lúc phải nói thẳng với bà, cho nên anh không lưỡng lự nữa
- Con đã quyết định cưới Vũ Thường, nếu mẹ cấm cửa cô ấy, con đdành ra khỏi nhà vậy.Và cũng sẽ không lam` phiền đến mẹ tự con sẽ lo đám cưới của con
- Cái gì?
Giang Thoại đĩnh đạc nhắc lại một lần nữa. Thái độ anh dứt khoát đến nỗi, dù đang lôi đình, bàDiệucùng ngẩn người ngạc nhiên. Con trai bà đưa bà đi từ đột ngột này đến đột ngột khác. Mà toàn là nghịch ý bà
Nhưng bà cùng đủ tỉnh táo để biết rằng, khi anh đã quyết liệt thì càng căng, bà sẽ càng thất bại
Bà nghiêm mặt hầm hầm
- Mày muốn gì kệ cha mày
Nói xong bà đứng phắt dậy. Bỏ đi lên lâu. Khi đi ngang Giang Thoại, bà thấy khuôn mặt anh sắt lai. một vẻ cố chấp. Đôi môi mím chặt giận dữ. Nếu là Hương Như thì bà đã tát cho một cái rồi. Nhưng là Giang Thoại nên bà chùng taỵ Vì trong thâm tâm, bà hơi e dè bản tính ngang bướng của anh. Và điều căn bản hơn là anh đa ra đơi, chứ không còn dựa vào mẹ như Hương Như
Mấy đêm liền bà không ngủ đươc. vì tức. Và khi không điều khiển được con trai, bà chuyển tất cả sự căm tức qua Vũ Thường. Cuối cùng bà quyết định sẽ đày đọa cô theo cách khác. Lúc ấy dù cô muốn cũng không thoát ra được.