Mùa xuân năm ấy, người ta thấy một con kiến càng loại khá lớn, từ thinh không sà xuống cánh đồng hoa Răng Sư Tử nở vàng. Nàng kiến càng bay từ bụi cây này này qua bụi cây khác với đôi mắt nháo nhác như đang tìm kiếm điều gì. Đôi cánh mỏng như giấy bóng kiếng của nàng lấp lánh dưới ánh sáng mặt trời, vừa che kín tấm thân với những đường con tuyệt mỹ.
Nàng biết mình đẹp, to khỏe và có nghị lực hơn hẳn các chị em đồng lứa. Từ khi nàng bước vào lứa tuổi cập kê, nàng thường được nữ chúa, cũng là mẹ nàng gọi vào hầu riêng. Mẹ nàng đã lớn tuổi nên đi lại khó khăn, bà lại phát phì sau mấy chục năm sinh sản ra hàng triệu đứa con, nên nàng thường phải lấy khăn nhúng khăn ướt lau mình cho nữ chúa, rồi lại đưa thức ăn đồ uống vào tận giường nữ chúa! Sự hầu hạ tuy vất vả, song đó cũng là sự vinh hạnh trong cộng đồng nhà kiến. Mấy ai được gần gũi nữ chúa như nàng. Đồ ăn thức uống tốt nhất, luôn được bầy kiến thợ khuân chất đầy hoàng cung. Thêm vào đó, nữ chúa là người duy nhất trong kiến tộc từ phương xa tới đây dựng nhà xây tổ, nên bà thường kể cho những đứa hầu hạ bên bà những câu chuyện hết sức hay ho.
"Các con thấy quê hương xứ sở này có đẹp không?" Nữ chúa cất giọng từ ái hỏi bầy con đang vây quanh bà!
"Thưa nữ hoàng mẫu hậu, đẹp tuyệt vời ạ! Xứ này bốn mùa mưa nắng thuận hoà, thức ăn đầy rẫy, không có những loài Xuyên Sơn Giáp ác độc hay phá tổ của chúng ta! Chúng con thật là hạnh phúc, vì nữ hoàng đã sáng suốt kiếm được nơi đây đựng nhà, lập quốc!" Bầy kiến con xung quanh đồng thanh trả lời!
Nữ chúa hài lòng: "Phải đó các con! Tuy nhiên đây có một khuyết điểm, các con có biết khuyết điểm gì không?"
Bầy kiến con im lặng suy nghĩ, nhưng chằng đứa nào trong chúng biết chuyện gì là khuyết điểm cho tổ của chúng.
Nữ chúa quay đầu nhìn quanh, bà hất đầu về phía Matasa, tên nàng kiến công chúa chúng tôi đã nhắc phía trên, và hỏi: "Matasa, con là con kiến có kiến văn khá nhất trong gia tộc Kahabama này, con đã hầu hạ ta khá lâu, nên cũng biết phần nào những lo âu của ta! Con hãy nói cho các chị em con ở đây biết khuyết điểm của quốc gia này đi!"
Matasa bẽn lẽn thưa: "Muôn tâu nữ hoàng, con ngu muội nên dù được hầu nữ hoàng lâu năm, song vẫn chưa hiểu được bao nhiêu tâm ý của người! Tuy nhiên con đã cảm nhận được những lo âu của nữ hoàng trong khoảng thời gian gần đây, nên con ra ngoài điều tra, biết được ít nhiều những yếu tố ảnh hưởng đến nỗi lo của nữ hoàng!"
Nữ chúa gật đầu bảo: "Matasa, con hãy mạnh dạn trình bầy kiến giải của mình đi!"
Matasa đằng hắng lấy hơi rồi chậm rãi thưa: "Muôn tâu nữ hoàng, con nghĩ 29 năm trước khi nữ hoàng tới vùng đất hoang vu này lập nghiệp, thì nơi đây quả là một thiên đường hạ giới, đất rộng người thưa, cảnh vật thiên nhiên trù phú, ưu đãi, thức ăn thật nhiều! Chính vì vậy chỉ cần 5 năm chịu thương chịu khó, nữ hoàng đã tạo ra một gia tài kha khá! Một vương quốc hùng mạnh!" Matasa chậm rãi uống miếng nước rồi nói tiếp, "nhưng hiện nay có quá nhiều thay đổi, khí hậu không còn thuận hoà như xưa nữa, vì môi sinh ô nhiễm. Những mùa đông lạnh cắt thịt da, mùa hè nóng như lò bát quái của Thái Thượng Lão Quân, những trận hoả hoạn thường sảy ra. Nguồn thức ăn lâu dài của chúng ta bị tiêu mòn nhanh hơn khả năng sinh hóa lại. Nhưng điều đáng lo ngại nhất, là vì loài người quá ích kỷ, dùng mọi loại thuốc trừ diệt sâu rầy trong cỏ, khiến đôi khi có anh em ngộ độc bởi thức ăn... Con lo ngại rằng với tương lai xa, môi trường sống của chúng ta sẽ bị ảnh hưởng mạnh!"
Nữ hoàng Kahabama rất hài lòng về lời giải thích của công chúa Matasa! Song bà chợt thấy tê tái khi cất giọng run run:
"Các con ạ, ta còn có nỗi lo tâm phúc nữa, vì nếu thảm họa này sảy ra, chúng ta sẽ nhất định bị diệt vong."
Bầy kiến con lơ láo nhìn nhau lo sợ. Nữ chúa Kahabama tiếp tục: "Trước khi ta rời nhà, ta được mẹ ta dậy cho khoa chiêm tinh. Hôm kia, tự dưng ta thấy thịt máy, ta bền bấm đốt ngón tay lấy một quẻ Lục Nhâm Đại Độn, thì thấy rằng vùng này có thể bị một tai nạn lớn. Cách đây 20 dặm về phía Nam, nơi đó có dòng sông lớn chảy qua. Có thể loài người sẽ ngăn dòng sông này để làm đập thủy điện, nếu một khi đập thủy điện này được xây dựng thì cả vương quốc của chúng ta chìm trong biển cả!"
Đàn kiến con sợ hãi mếu máo, có con òa ra khóc! Nữ chúa Kahabama an ủi: "Các con thương yêu, đừng lo sợ! Vạn sự trên đời đều khởi đầu bằng sinh, rồi thành, rồi trụ, rồi hoại, rồi lại không! Chính vì vậy các con đừng rối trí. Hãy bình tĩnh để giải quyết vấn đề. Bây giờ ta có ý như sau, thứ nhất các công chúa phải cố gắng ăn nhiều cho chóng lớn. Khi các con lớn đủ sức thành người phụ nữ thì các con có đôi cánh trong veo và thật dài, các con hãy bay lên thinh không quan sát địa thế, đo đạc ước tính rồi cho ta biết, chúng ta sẽ chuyển bày lên chỗ khô ráo. Nếu vậy thì, khi đập thủy điện có xây thì chúng ta còn có cơ hội trốn thoát. Sau khi làm xong việc trinh thám và project chuyển tổ, ta cho phép các con tổ chức đêm Hôn Vũ. Các công chúa của ta sẽ lấy chồng vào đêm ấy, rồi sẽ bay đi khắp bốn phương trời gầy dựng nên vương quốc của chính mình."
Bầy kiến bàng hoàng trước những lời tuyên bố của nữ chúa. Nhưng chúng không biết làm gì khác, ngoài việc giữ vững sự ổn định sinh hoạt bầy đàn! Lũ công chúa gương lược bận bịu hơn, vì chúng biết thời gian khởi điểm của đêm Hôn Vũ không còn lâu nữa, khi đôi cánh của chúng ngày một dài ra.
Ba tháng sau, lũ kiến công chúa đã trở thành các thiếu nữ mơn mởn, với eo co tuyệt mỹ, xiêm y lộng lẫy vô cùng. Chúng bay khỏi tổ, làm nhiệm vụ quan sát đo đạc theo yêu cầu của kiến chúa. Cuối cùng chúng tìm được một ngọn đồi cao, nơi đó theo trù tịnh của lũ kiến công chúa, thì dù mưa bão hay đập thủy điện có xây, chúng cũng sẽ thoát nạn đại hồng thủy!
Sáu tháng sau, công việc chuyển tổ lên đỉnh đồi cao đã hoàn mãn! Trong đêm ăn mừng tân gia, nữ chúa Kahabama kêu lũ công chúa lại, bà cũng kêu lũ công tử kiến lâu nay làm tân khách tới và ra lệnh: "Đêm nay, ngày lành tháng tốt, ta công bố thành hôn cho các con, vậy các con hãy mở hội Hôn Vũ!"
Lũ kiến công chúa oà khóc, vì hội Hôn Vũ cũng có nghĩa chúng được lấy chồng, được hạnh phúc 1 đêm rồi trở thành nữ chúa cho bầy đàn mới, có nghĩa chúng phải rời xa người mẹ nữ hoàng của chúng mãi mãi. Nhưng luật trời đã vậy, chúng làm sao cưỡng lại! Từng nàng công chúa kiều diễm nối đuôi nhau đến bên nữ hoàng dâng thức ăn, liếm láp chăm sóc lần cuối, hay lạy tạ mẹ chúng.
Tiếng nhạc giao hưởng vang lừng trời đất, từng cặp từng cặp tân hôn bay lên bầu trời mùa xuân. Chúng âu yếm nhau đến hơi thở cuối cùng của các chàng công tử! Khi các chàng rơi xuống đất, lại có các tân lang mới xuất hiện, cuộc Hôn Vũ kéo dài suốt một đêm.... mây ngừng, mưa tạnh... hoa xuân bừng lên nhịp sống thúc đẩy đơm hoa kết trái!
Sáng hôm sau, người ta thấy công chúa Matasa bay vội về hướng đồi hoa Răng Sư Tử cách tổ cũ 50 dặm, nàng sà xuống, tìm kiếm một hang đất nàng đã đánh dấu từ lâu. Hai chiếc càng rắn chắc nuột nà như cặp ngà voi, bắt đầu vần những tảng đất đầu tiên để xây nhà dựng tổ!
Đàn con của nàng sẽ ra đời, dòng họ Matasa sẽ là dòng họ oai hùng và bất diệt, nàng nghĩ thế! Đưa tay lau mồ hôi trên cọng râu rung rung, chợt nàng thấy nhói lên ở lưng, cặp xiêm y tân nương của nàng lìa khỏi mình nàng. Nàng cẩn thận xếp chúng vào góc tổ, để chuẩn bị cho những đứa con (còn là trứng) đang đòi ra đời gấp!
Hoa cỏ ngày xuân thơm ngọt ngào vây cùng bài ca xây tổ củ Matasa!
Thương tặng chị Dã Quỳ cho tâm tình xây tổ!

Xem Tiếp: ----