Thường ngày, khi hoàng hôn vừa tắt nắng tiếng dương cầm trầm bổng trổi lên bản nhạc ‘’Lettre à Élise’’ của Beethoven. Và đôi khi người ta còn nghe tiếp bản ‘’Những Lá Thư Tình’’ của nhạc sĩ Anh Huy. Tiếng đàn êm dịu phát ra từ vi-la ‘’Nhựt Yên’’, nằm cuối đường Balzac, khu nhà mới xây cất khoảng mười năm nay, trong vùng Bussy-Saint-Georges cách Paris khoảng ba mươi cây số, của đôi vợ chồng người Việt Nam. Họ dọn về đây mấy năm nay mà không làm quen - giao thiệp với bất cứ ai trong xóm. Những người hàng xóm rất lấy làm lạ, thường xúm lại hỏi nhau:‘’Hai vợ chồng người Á-Châu kia. Họ là ai? Làm nghề nghiệp gì? Mà cuộc sống của họ có vẻ kín đáo và bí mật thế?’’... ° ... Đầu thiên niên kỷ thứ ba, vào một đêm cuối tuần của mùa đông buốt giá, tuyết rơi trắng xóa bao phủ cả trời Tây. Ông Phạm Tân Nhựt, cựu Giáo sư trường Đại học... Paris..., sống độc thân trong một căn appartement ba phòng khá khang trang gần công-trường Madeleine quận 8 Paris. Ông rất nghiêm trang, đứng đắn, dáng vóc cao ráo. Tuy tuổi ông đã quá lục-tuần, nhưng trông không già lắm, gương mặt vẫn còn ‘’đẹp lão’’, đôi mắt trong sáng đầy nhựa sống, nhưng ánh mắt hơi buồn. Dường như lúc nào ông cũng mơ mộng, gởi hồn vào tận cõi xa xăm! Sau khi Tân Nhựt ăn cơm xong, ông ngồi nhìn qua song cửa thấy tuyết đã ngừng rơi, ông lưỡng lự, tự nhủ:‘’Mình phải sửa soạn đi ra ngoài mới được. Ở nhà đọc sách, xem ti-vi hoài cảm thấy chán nãn sự đời thêm!’’. Ông đứng lên đi đến bàn phấn ngồi trang điểm... Lấy mái tóc giả chấm vai trùm lên đầu, độn ngực, mang vớ đen, mở tủ lựa chiếc rốp màu đỏ dài khỏi đầu gối mặc vào, mang giày và xách tay cùng màu để sẵn sàng, rồi với tay lấy hộp móng tay giả đã chuốt sẵn và sơn màu đỏ choét dán đều mười ngón tay. Sửa soạn xong, ông đứng trước gương, ẹo mình, xoay qua, xoay lại, ngấm nghía, miệng mỉm cười, tự khen:‘’Ô! Nhựt Lan! Mi vẫn còn đẹp!... Kể từ giờ phút này, Tân Nhựt là Nhựt Lan như thường khi đấy nhé!’’. Rồi ông lấy áo măn-tô choàng qua vai... Ra khỏi nhà nghe lòng thoải mái đôi chút. Ông sửa tướng như đàn bà, uốn mình, õng ẹo đi lang thang trên đại lộ Capucine. Bất chợt, ông nhìn thấy tấm bảng nhỏ gắn bên hong ‘’Club Privé - L’ Âme de la Fleur’’ (Linh Hoa - Câu Lạc Bộ - Tư Nhân), ông tự thốt lên:‘’Đúng là đây rồi! Chỗ này, mình nghe ông bạn Jean-Paul... nhắc hoài. Mình thử vào xem...!’’. Ông ngần ngừ vài giây, rồi đưa tay nhận chuông... Yvonne (trai giả gái) khoảng hai mươi tuổi, dáng vóc mảnh mai, phấn son lòe loẹt, mái tóc vàng cắt kiểu bôm-bê, mặc mi-ni-rốp thật ngắn, có kim tuyến lóng lánh, kín ngực, nhưng phía sau khoét hình trái tim lớn hở gần hết lưng, mang giày-bốt trắng, gót cao, dáng đi õng ẹo ra mở cửa: - Chào bà! - Chào cô! - Bà có hẹn với ai ở đây không? - Dạ, thưa không. Xin lỗi, tôi có làm phiền gì không? - Không. Rất hân hạnh. Xin mời bà vào... Tân Nhựt theo chân Yvonne bước vô trong, ông cỡi áo lông... màu nâu đậm đưa Yvonne... Ông làm dáng yểu điệu kiểu cách như một mệnh phụ, chễm chệ ngồi xuống chiếc ghế nhung màu xanh dương trước cái bàn tròn nhỏ. Ông nhìn chung quanh, phía trong góc có để cây đàn dương cầm. Đã có khoảng vài ba chục người khách, đàn ông lẫn đàn bà (?) ngồi từng nhóm đang chuyện trò, cười giỡn vui nhộn. Họ trưng diện quần áo màu mè, kim tuyến lóng lánh... Những giọng nói Âm-Dương lẫn lộn nghe eo éo, ồ ồ... Vì nơi đây, có những vị khách rất ‘’đặc biệt’’. Họ đến uống rượu, uống nước, nghe nhạc... Nơi đây, nhân viên toàn là trai giả gái hoặc ngược lại. Quang cảnh, đèn mờ mờ, ảo ảo đủ màu ; tím, đỏ, vàng, xanh, trông rất ‘’Liêu Trai...’’. Nếu là người bình thường, lần đầu tiên đặt chân nơi chốn này thì không thể nào phân biệt được, ai trai, ai gái? Yvonne máng áo xong, đi đến trước mặt Tân Nhựt: - Thưa bà! Bà dùng chi? - Tôi có thể xem carte được chứ? Yvonne làm duyên, õng ẹo: - Dạ, có ngay. -...... Tân Nhựt lật vài tờ và đọc sơ: - Cô cho tôi xin chai Champagne Cristal. -...... Nãy giờ, Tân Nhựt để ý người đàn ông Á-Châu, tuổi ngoài bốn mươi, (gái giả trai, tên Minh Yên) đang đứng trong comptoire. Tân Nhựt nghe tim mình xao xuyến, tự nhủ:‘’Hắn đẹp trai quá! Mình thử mời hắn đến uống với mình, coi hắn chịu không? Chắc hắn là ông chủ ở đây?’’. Tân Nhựt đưa bàn tay dịu nhiễu ngoắt Yvonne: - Cô có thể mời ông chủ đến uống Champagne với tôi được không? Yvonne vén mái tóc và hất qua bên trái, cô biết Tân Nhựt là loại nào rồi. Vì nghề nghiệp nên phải rót mật ngọt vào tai khách: - Chắc chắn được liền... Người đẹp mời làm sao dám từ chối! Yvonne nhìn Minh Yên ra dấu, gật đầu. Tuy nơi đây ít khi có khách Á-Châu, nhưng dù Á hay Âu gì cũng là khách. Minh Yên tự hỏi:‘’Không biết ‘’Má’’ này từ đâu đến? Coi bộ hơi ‘’quê quê’’. Nhưng cũng có chút tư cách. Chắc là dân Nhựt Bổn!’’. Nàng tự nhiên như Tây-đầm, tay rút điếu thuốc ghim vào ống điếu nhỏ, cầm theo gói thuốc lá và hộp quẹt, tướng đi mạnh dạn như phái nam, vòng ra ngoài và ngồi xuống bật lửa đốt thuốc, phì phà vài hơi, tay mở gói thuốc: - Dạ, xin mời bà! Tân Nhựt lắc đầu: - Dạ, cảm ơn ông. Tôi đã bỏ hút thuốc từ lâu rồi. Tân Nhựt nhìn chai Champagne, thì Yvonne đem thêm một cái ly nữa và rót... Minh Yên làm ra vẻ như đàn ông, liền nâng ly: - Dạ, xin uống cùng bà. Tân Nhựt nâng ly... hơi thẹn thùng, nói: - Xin... ông gọi tôi... Nhựt... Lan! - Ô, Nhựt Lan! Tên của bà đẹp quá! Xin lỗi, phải bà là người Việt Nam không? - Vâng! - Tôi cũng vậy. Gặp được người đồng hương, tôi vui quá... Vì lâu rồi, tôi chẳng được nói tiếng Việt, nên rất thèm... Xin bà gọi tôi Minh Yên đi nha! Tân Nhựt lảm nhảm: ‘’Minh Yên! Minh Yên!’’. Ông hỏi: - Ông là... là chủ ở đây à! - Không. Tôi chỉ làm quản lý thôi! - Chắc ông sống ở Pháp lâu rồi chứ? - Hơn hai mươi bốn năm! Còn bà? Tân Nhựt im lặng vài giây: - Tôi thì qua đây lâu lắm rồi! (......) Đôi bên chuyện trò qua lại, mà đã hơn mười giờ đêm. Một nữ nhạc sĩ (?) tha thướt bước ra, nhún chân chào quan khách, trên đầu đội vương-miện gắn kim cương chiếu lấp lánh, mặc chiếc áo đầm màu trắng ngà kiểu cổ-điển xa xưa, trông giống y như Hoàng Hậu Josephine, ngồi xuống đệm dương cầm. Tiếng nhạc trổi lên với bài ‘’La Vie En Rose’’(?). Một nam ca sĩ hóa trang Hoàng Đế Napoléon lên cầm micro... giọng hát khàn khàn nghe rất chuyên nghiệp. Nhưng ánh mắt chàng ta cứ nhìn về bàn của Nhựt Lan và Minh Yên... Khi bài hát vừa dứt, tiếng vỗ tay và la ó ‘’bis-bis’’... Nhưng ‘’Napoléon’’ không hát nữa. Chàng để mặc tình cho ‘’Josephine’’ đệm đàn... ° Tân Nhựt về đến nhà hơn ba giờ sáng, tâm hồn lâng lâng như bay bổng tận mây xanh. Ông nghe tim mình là lạ, lòng hơi lo và nghĩ:‘’Trời ơi! Mình đã yêu Minh Yên rồi sao? Sẽ khổ nữa chăng? Ha! Con tim không có tuổi, yêu thì cứ yêu! Nhưng khổ vì yêu là ‘’thú đau thương’’. Ta cần phải có Minh Yên, người lý tưởng của tôi ơi!’’. Đôi mắt ông mơ màng và ôm thương nhớ hình bóng Minh Yên. Vì ông đinh ninh Minh Yên là đàn ông thật. Ông ngả mình trên giường lăn qua lộn lại và ngâm thơ: Đêm nay hồn bổng xoay chiều Yêu ai, ai hiểu những điều ta mơ? ° Sau cả tháng trời, Tân Nhựt thường lui tới nơi hộp-đêm nho nhỏ này. Rồi một hôm ông không thấy Minh Yên nữa. Ông kiên nhẫn trở lại nhiều lần, nhưng Minh Yên vẫn bặt tăm. Đêm nay còn sớm, khách mới vô lai rai có mấy cặp, họ ngồi tuốt bên trong. Nhựt hỏi nhỏ Yvonne: - Cô Yvonne! Sao lâu rồi, tôi không thấy ông Minh Yên đi làm? Ông ấy có khỏe không? - Chắc khỏe mà. Nhưng bị bà chủ cấm lại đây rồi. - Bà chủ là ai? Bộ ông ấy có vợ hả? Yvonne gật đầu, uốn éo, cười hí hí, cô bắt đầu nhiều chuyện: - Minh Yên là đàn bà. Bộ bà không biết sao? Còn bà chủ là, ca sĩ "Hoàng Đế Napoléon’’ lùn tịch đó. Bà ấy, tên Marie. Trời ơi! Bà ta ghen Minh Yên với bà dữ lắm đó. Bà Minh Yên ăn diện theo đàn bà thì đẹp gái. Nhờ tướng tá cao ráo, khi giả đàn ông thì đẹp trai. Nên "má già "Marie mê mệt, bắt Minh Yên đóng vai chồng của bả... - Hả! Trời ơi! - Làm gì mà bà ngạc nhiên dữ vậy? Để tôi kể tiếp cho bà nghe... - Thôi, thôi đủ rồi, cô Yvonne à! Nhựt nghe Yvonne nói, tâm hồn ông như bị trời đánh, súng nổ bên tai, chết điếng trong lòng. Ông cố gắng trấn an, ráng bình tĩnh và hỏi nhỏ Yvonne: - Cô có biết số điện thoại riêng của Minh Yên không? Xin cô cho tôi. - Có đây. Mà điện thoại di động. Tôi cho bà... Bà nhớ cẩn thận nha. Bà Minh Yên thường nhắc và khen bà đẹp... Nhựt lấy số điện thoại xong, ông bảo Yvonne tính tiền. Yvonne cười: - Còn sớm mà! - Tôi phải về. - Nè, nếu bà có gọi bà Minh Yên, thì gọi cỡ nửa đêm nha! Nhựt trả tiền xong và nhét vô tay Yvonne hai trăm quan và nói: - Cám ơn cô Yvonne. Chào cô, tôi về. - Chúc bà ngủ ngon. Đêm nay, Tân Nhựt về nhà, tâm hồn của ông bị chấn động, quay cuồng như người điên loạn. Ông nắm đầu tóc giả giựt mạnh ra và vứt bừa xuống đất. Ông không thay đồ, chẳng thiết tha gì nữa cả. Ông mở tủ rượu lấy chai Cognac nóc một hơi, trong chốc lát... rồi buông mình trên salon nửa trên nửa dưới, nhắm nghiền đôi mắt... Hơn bốn mươi năm về trước... ... Phạm Tân Nhựt, mười tám tuổi, sanh trưởng trong một gia đình buôn bán nho nhỏ ở Bình-Điền - Bình-Chánh (Sài-gòn), vừa thi đậu bằng tú tài toàn phần. Cậu là học sinh ưu-tú nên được chánh phủ (thời Ngô Đình Diệm) cho sang Pháp học bổng. Trong khi đó, Tân Nhựt và Minh An, hai người yêu nhau tha thiết và thề non, hẹn biển... Ngày tiễn đưa Tân Nhựt đi du học, đôi trai-gái trẻ đọng đầy nước mắt chia ly... ° Tân Nhựt đến Paris, học qua năm thứ ba, thì thời cuộc biến đổi. Trào Ngô Đình Diệm bị lật đổ, Nhựt không còn nhận tiền trợ cấp qua Tòa Đại Sứ nữa. Tại vì Tân Nhựt không chịu đầu phục ai, nên sống trong nghèo túng, cậu phải đi xin rửa chén trong những nhà hàng... để tiếp tục sự học. Vì con nhà nghèo nên gia đình chẳng có phương tiện nào để giúp đỡ cậu. Và cũng chẳng còn được nhận những lá thư tình của Minh An nữa. Từ thất vọng này sang đến thất vọng khác. Tân Nhựt chỉ còn một cứu cánh duy nhứt là phải ráng học đến thành tài. Sau bao năm cuộc sống của Tân Nhựt thật là cực khổ ; thiếu cơm, thiếu áo... ‘’Đơn thương, độc mã’’ bơ vơ trên xứ người. Nhưng khí-phách của chàng trai nước Việt không hề nãn chí, lòng cương quyết tiến thân, chấp nhận đời lưu-vong, vững bước trên đường học vấn cho đến ngày đỗ đạt. Sau khi Tân Nhựt đậu bằng Cử Nhân... Rồi vừa đi làm vừa đi học, cậu đỗ luôn bằng Tiến Sĩ....Và được bổ nhiệm làm giảng Sư Đại-Học... Paris... Tuy, Tân Nhựt đã thành tài mà trong lòng luôn ôm khối hận ‘’tình-tiền’’. Cậu không tha thiết gì đến đàn bà, con gái. Rồi tâm hồn cậu ‘’xoay chiều’’ trở thành người ‘’đồng-tính-luyến-ái’’. Cậu chỉ kết bạn và đi chơi với những ‘’xác bướm hồn hoa’’... ° Tiếng động của xe đổ rác nghe rầm rầm dưới đường. Tân Nhựt giật mình thức dậy, nhìn đồng hồ mới bảy giờ sáng. Trong đầu ông nghĩ ngay đến Minh Yên, bên tai còn văng vẳng lời của Yvonne nói:‘’Minh Yên là đàn bà. Bộ bà không biết sao?’’. Ông nhìn xuống người, giựt mình:‘’Trời ơi! Đêm qua về, mình say dữ lắm sao?’’. Ông đứng dậy, thất thiểu đi thay đồ và làm toilette... Tân Nhựt ngồi trước tách cà-phê nóng, ông ráng tưởng tượng và hình dung Minh Yên là đàn bà. Nhưng không làm sao tưởng tượng ra nổi, lòng tự hỏi:‘’Mình đã ngoài sáu mươi tuổi rồi mà còn mang bệnh tương tư à? Mình có thể còn yêu đàn bà được nữa sao? ‘’. Càng nghĩ đến Minh Yên, ông nghe tim mình quặn đau, Ông nghĩ tiếp:‘’Làm sao mình gặp được Minh Yên đây? Nàng có biết, mình là đàn ông không? Vì mình chích thuốc... cho đổi giọng nói...’’... Tân Nhựt suy nghĩ bao nhiêu điều, rồi ôm đầu, rứt tóc..., đứng lên mở tủ thuốc lấy tất cả những loại thuốc ‘’đặc biệt’’ kia vứt vào giỏ rác. Rồi ông đến mở hộc tủ tìm kiếm lại ‘’những lá thư tình’’ của Minh An gởi cho ông hơn bốn chục năm qua. Ông lần lượt mở ra đọc từ từ cho đến hết... Ông nghe tâm hồn mình đang trở về tuổi trẻ. Hai hình bóng, Minh An và Minh Yên chập chờn ẩn hiện lúc mờ, lúc tỏ... Tách cà-phê đã nguội ngắt, Tân Nhựt bưng lên hớp vài hớp. ngồi lẩn thẩn từ sáng sớm đến trưa như người mất trí. Rồi ông sực nhớ số điện thoại của Minh Yên. Không thể nào chờ đợi tới nửa đêm được, liền với tay lấy điện thoại bấm số... -...! Minh Yên đang loay hoay sau bếp, lo sửa soạn bữa cơm trưa, nghe Marie gọi: - Minh Yên! Điện thoại của mày reo... Minh Yên liền chạy nhanh lên lấy điện thoại của mình nghe: -... A-lô! - A-lô! Dạ, thưa, có phải ông Minh Yên không à? - Dạ, tôi đây! Xin lỗi, ai đầu giây đó? - Dạ, tôi Nhựt... Nhựt Lan đây! - Ha!... Chào bà Nhựt Lan! Nhựt lặng im vài giây, rồi hỏi: - Tôi có làm phiền gì ông không? - Không. Bà cứ tự nhiên đi. - Tôi có được hân hạnh mời ông tối nay đi dùng cơm với tôi không? -......! - A-lô, a-lô! - Dạ, được! Mấy giờ, ở đâu? Nhựt nghe lòng nhẹ nhõm: - Hai mươi giờ, nhà hàng Sàigòn-Sàigòn, số... đường Convention, Paris15. - Nhà hàng Việt Nam à? - Vâng! Ông biết chỗ đó chứ? - Dạ, biết. Chỗ quen lắm. - Ông có ngại gì không? - Không. Không hề gì... Chắc, cô Yvonne có nói với bà về tôi rồi chứ? Nhưng... thôi, tối mình gặp nhau nha bà! Nhựt lưỡng lự: - Rất mong gặp ông tối nay! - Dạ. Xin chào bà nha! Minh Yên vừa cúp điện thoại, thì Marie hỏi: - Cái con ‘’mụ già’’ Việt Nam gọi mày phải không? Làm sao, nó có số của mày mà gọi vậy? Minh Yên biết là Marie ghen với Nhựt Lan dữ lắm, nàng nín thinh không thèm trả lời. Marie tiến tới lắc vai và lớn tiếng: - Tao bảo mày ở nhà, mọi sự để tao lo, mà mày vẫn còn lén tao sao? Nếu, mày muốn còn được tao lo thì mày phải dứt khoác liên lạc với con ‘’mụ già’’ ấy. Minh Yên vẫn nín thinh. Marie tức quá, lấy điện thoại cầm tay của Minh Yên vứt xuống đất thật mạnh và lấy gót giày dậm lên, làm bễ nát cái điện thoại. Miệng bà ta hét lớn: - Tao chịu hết nổi rồi. Bà lấy tay xỉ vô mặt Minh Yên và la tiếp: - Mày làm tao khổ quá. Mày hãy dọn đồ đi đi, đi mau lên. Minh Yên không dằn được nữa: - Nè, bà đuổi tôi. Tôi sẽ ra đi thật đó. - Ừa, đi đi, đi liền cũng được. Minh Yên nghe tự ái bị chạm nặng. Nhưng bị "vợ " đuổi bất thình lình, nghĩ:"Trời ơi! Giữa mùa đông tuyết phủ. Đi đâu bây giờ này trời!’’. Nàng ráng dẹp tự ái, dằn lòng, nói nhẹ giọng với Marie: - Marie! Marie cho tôi ở nán thêm một tuần nữa, để rồi tôi sẽ tìm nhà mướn nha! Marie thừa thắng xong lên: - Không. Tao muốn mày đi liền. Đồ " con chó dơ ".. Minh Yên nghe Marie chửi và đuổi mình. Nàng nghe trong lòng đau buốt và cảm thấy bị Marie miệt thị, khinh bỉ.. Không còn cách nào hơn, nàng vào phòng thay đồ... rồi lấy quần áo, đồ đạc cá nhân bỏ vào va-li và vài túi xách nhỏ. Ứa nước mắt, nói cảm ơn Marie, lấy chìa khóa nhà trả lại cho bà và mở cửa ra đi. Bà Marie nghĩ:‘’Hứ, làm bộ đi. Chút chiều là quay đầu về. Kỳ này ‘’Má’’ sẽ không mở cửa đâu con ơi!’’. Nhưng đến chiều tối, bà không thấy Minh Yên điện thoại để xin lỗi, cho trở về với bà, như những lần trước nữa... (...) Còn Minh Yên, sau khi đi ra khỏi nhà bà Marie, nàng xách va-li đi xuống mê-trô, đến thẳng nhà hàng Sàigòn-Sàigòn. Minh Yên mở cửa bước vô nhà hàng với chiếc va-li và vài bịt lỉnh-nghỉnh. Chị Hai Sâm, chủ nhà hàng vừa trông thấy: - Minh Yên! Em đi đâu mà xách tùm lum đồ đạc vậy? Minh Yên lắc đầu: - Bị bà chủ đuổi, thất nghiệp nữa rồi chị Hai ơi! - Trời ơi! Tai nạn đến với em nữa rồi hả? - Thì đời mà chị! Hên, xui, may, rủi có gì lạ đâu! Chị cho em gởi đồ đạc nha! Chiều em có hẹn bạn đến đây ăn cơm. - Được rồi, cứ để đó, chút chị kêu sắp nhỏ đem lên lầu. Có gì thì ở đây với chị, rồi từ từ đi kiếm việc làm. - Em cảm ơn chị Hai nhiều. Em đi nha! - Em đi đâu giờ này? Ở đây, chút nữa ăn cơm với chị. - Em đi ra Montparnasse làm tóc. Chút chiều, em sẽ trở lại. - Ừa, thôi cũng được! ° Khoảng sáu giờ chiều, Minh Yên trở lại nhà hàng, nàng xin chị Hai Sâm cho lên lầu tắm rửa và sửa soạn, nàng mặc bộ Âu phục màu đen. Bảy giờ rưởi, nhà hàng mở cửa, Minh Yên xuống và lấy cái bàn hai chỗ trong góc, nàng ngồi đợi Nhựt Lan... Đúng tám giờ, một người đàn ông lớn tuổi, tướng diện cao ráo, vẻ mặt rất hiền từ, tóc muối tiêu, mặc áo măn-tô nỉ màu đen, bước vô nhà hàng, cỡi áo măn-tô ra, bên trong ông mặc bộ côm-lê màu xám đậm, mắt đang nhìn cậu chạy bàn. Ông định hỏi, thì Minh Yên đứng dậy ra tiếp: - Thưa ông, có phải ông có hẹn với ông Minh Yên không? - Dạ, thưa bà. Đúng vậy. - Xin ông đưa áo cho tôi, và mời ông bước vô bàn trong. - Cảm ơn bà. Minh Yên đưa Tân Nhựt ngồi vào bàn. Tân Nhựt nhận ra giọng nói của Minh Yên. Ông nghi ngờ, nhưng vì lịch sự nên không dám hỏi. Minh Yên mỉm cười: - Nhựt Lan, không nhận ra em sao? Tân Nhựt xoa hai bàn tay, đôi mắt sáng lên, cười cười: - Thôi, gọi tôi là anh Nhựt được rồi. - Còn em là, cô Minh Yên nha! Tân Nhựt vui vẻ và trong lòng rất sung sướng, ông ráng hạ giọng nói như đàn ông, nhưng vẫn còn giọng hơi the-thé: - Thiệt, trên cõi đời không thể tưởng tượng được nổi, phải không Minh Yên? (...) Chị Hai Sâm bước ra, Minh Yên giới thiệu... Rồi họ kêu canh chua, cá kho tộ ăn với cơm. Bữa cơm thuần túy Việt Nam, mà từ lâu cả hai người không được ăn. Vì đàn ông sống độc thân thường hay làm biếng nấu nướng. Còn người đàn bà kia thì ở với đầm...! Sau khi ăn cơm xong, Minh Yên kể lể chuyện vừa xẩy ra hồi trưa này... Tân Nhựt nghe hết sự tình, ông mở lời mời Minh Yên về nhà. Trong hoàn cảnh, nước đường cùng, Minh Yên như con thuyền bị sóng gió giữa dòng biển cả, mà Tân Nhựt là chiếc phao cứu vớt đời nàng. Nên nàng không chút ngần ngại, mà nhận lời ngay. ° Minh Yên về nhà Tân Nhựt, hai người ngồi bên nhau tâm sự những chuyện đã qua... Minh Yên kể lể: - Hơn hai mươi bốn năm về trước, gia đình em ; ba, má và chị Minh An kéo xuống miệt Cần-Giờ vượt biển. Tân Nhựt giựt mình vội hỏi: - Hả, Minh An là chị của em? Có phải con gái của ông Lý Minh Tịnh không? - Dạ, đúng. Ủa, anh có quen biết gia đình em sao? Làm gì anh ngạc nhiên dữ vậy? - Có... Nhưng không. Không có gì. Thôi, em kể tiếp đi. - Anh biết không? Tất cả trên chiếc ghe tam-bảng khoảng ba chục người. Nhưng vừa ra khỏi hải phận Việt Nam, thì bị bão lớn làm đấm thuyền. Mấy tiếng đồng hồ sau - cũng may nhờ có chiếc tàu hàng... của Pháp đến cứu vớt, nhưng chỉ còn sống sót được chín người, trong đó có em. Còn cha, mẹ, chị Minh An và những người khác bị chìm dưới đáy biển, làm mồi cho cắ mập... Kinh hoàng lắm anh ơi! Sao em không chết chung với gia đình... Kể tới đây, Minh Yên ôm mặt khóc thút thít, nghẹn ngào nói tiếp: - Sau mấy tháng ở trong trại... Rồi em được chánh phủ Pháp nhận về cho tị-nạn. Lúc đầu có tiền trợ cấp và cho đi học Pháp-văn, rồi học nghề kết-xe... Trong suốt hai mươi mấy năm trời, em sống bơ vơ, phiêu bạt giữa thủ đô hoa-lệ này. Em gặp lắm điều buồn khổ, bao cậm bẩy, lừa lọc... Rồi một buổi chiều hè, cách đây hơn ba năm, em đang ngồi trong quán rượu ở khu Opéra, em và bà Marie làm quen với nhau... Kể từ đó, em thay đổi cuộc sống... Tân Nhựt nghe Minh Yên kể, ông rất xúc động. Bao nhiêu oán hận khi xưa điều tiêu tan bay hết. Ông đứng lên, đi lấy quyển album cũ kỹ, lật đến tấm ảnh của ông và Minh An chụp chung ở công-viên Nguyễn Huệ khi xưa, chỉ cho Minh Yên xem. Minh Yên nhìn hình chị mà nước mắt tuôn tràn: - Vậy là khi xưa, anh và chị Minh An yêu nhau à? Rồi vì sao mà không thành hôn? - Câu chuyện dài dòng lắm. Để rồi từ từ, anh sẽ kể cho em nghe. Vì lúc ấy, em còn nhỏ xíu. - Đúng rồi. Chị Minh An lớn hơn em mười mấy tuổi - Minh An bằng tuổi anh; à, Minh An có chồng, con gì không em? - Chị em lấy chồng, thì không đầy một năm anh rể bị tai nạn chết. Cũng may không có con. Tân Nhựt thở ra, nhích lại gần Minh Yên và nói: - Mọi chuyện đau buồn, em hãy cho vào dĩ vãng đi. Anh muốn hỏi em chuyuện này. - Chuyện gì vậy anh? Tân Nhựt nắm tay Minh Yên, lòng hơi ái ngại, ông nghĩ:‘’Mình muốn nói, mình yêu nàng. Không biết nàng có cho mình sổ sàng hay lợi dụng gì không đây? Chắc, nàng cũng có cảm tình nhiều với mình...?’’. Minh Yên thấy Tân Nhựt nín thinh, nàng lắc tay và hỏi: - Kìa, anh đang suy nghĩ gì, mà không nói cho em nghe? Tân Nhựt nói nhanh: - Anh yêu em, và muốn cưới em làm vợ! Minh Yên nhìn Tân Nhựt gật đầu và ngả người vô ngực ông... -......! Tân Nhựt nghe tâm hồn khoan khoái: - Cảm ơn em đã tin tưởng anh... Anh sẽ thu xếp mọi việc trong vòng sáu tháng. Đến hè, chúng mình đổi nhà ra ngoại-ô ở cho yên tịnh. Đừng nên ở trong Paris nữa. - Mọi sự, em để cho anh quyết định. Mà vì sao, anh không thích ở trong Paris? - Vì... Paris có quá nhiều kỷ niệm buồn. Ra ngoài đó, hằng ngày anh sẽ làm ‘’Hoàng Hậu Josephine’’ đệm dương cầm. Còn em là ‘’Hoàng Đế Napoléon’’ hát cho anh nghe nha! - Trời ơi! Sao anh muốn chúng mình giả trai, giả gái nữa? - Thì... thì để nhớ kỷ niệm của chúng mình gặp nhau. Em đồng ý với anh chứ? - Dạ, đồng ý. Và, em sung sướng được trả món ‘’nợ tình’’ mà chị Minh An thiếu anh khi xưa. - Không. Chẳng có nợ nần gì cả. Ngược lại chúng mình còn phải mang ơn Minh An. Có lẽ, nàng xui khiến cho hai chúng ta cứu giúp lẫn nhau đó em à! Đời anh, nay đã có em, thế là anh được trở về nguồn gốc, như thuyền cặp BẾN XƯA:‘’Ta về, ta tắm ao ta. Dù trong, dù đục, ao nhà vẫn hơn’’. Có phải vậy không... ông... Minh... Yên? Ánh mắt Minh Yên tràn đầy hạnh phúc, nàng mỉm cười đáp lại: - Dạ, đúng rồi đó...bà... Nhựt... Lan à! ° ‘’Ngẫm hay muôn sự tại trời Trời kia đã bắt làm người có thân Bắt phong trần, phải phong trần Cho thanh cao, mới được phần tha cao...’’ (Kiều’’ Nguyễn Du) (Ivry-sur-Seine, Bạch Am, đêm hè 12-07-2003)