Bấy giờ Tôn Chí Tây đang đứng trước tình thế tiến thoái lưỡng nan, bỗng nghe tiếng Liên Vân Bảo chủ Hồ Dã nói lớn:- Đại Xuân, đã hết năm mươi chiêu, xin nhượng vị hộ đài thứ nhì xuất thủ!Dưới đài quần hùng thấy Tôn Chí Tây thế tất bại rõ, chẳng ngờ bằng một chiêu đảo người tuyệt diệu, giờ lại may vượt qua chiêu thứ năm mươi, tự nhiên lọt vào giải thứ hai, thì reo lên tán thưởng. Ngược lại Thiên Cang Thủ Lạc Đại Xuân thì vẻ mặt tỏ ra không vui với Hồ Dã, nhưng lão cũng đành trở lại chỗ ngồi của mình.Tiếp đó liền thấy một lão già béo trùng trục ngồi bên trái Lạc Đại Xuân đứng lên bước ra đài đấu, ôm quyền nói:- Lão phu tay không xin tiếp tôn giá năm mươi chiêu.Dưới đài chừng như quần hùng không biết lão nhân béo ục kia là ai, nhưng thấy Tôn Chí Tây võ công quả không tồi, vậy mà lão ta chỉ dám bằng tay không đấu trường kiếm năm mươi chiêu, thì thật là cuồng ngạo.Nào ngờ, chỉ thấy Tôn Chí Tây một lúc ngưng mắt nhìn lão béo, đột nhiên thâu kiếm, rồi lẳng lặng nói một câu nhảy xuống đài chuồn lẫn vào đám quần hùng mất dạng.Dưới đài quần hùng trố mắt nhìn không ai hiểu ra chuyện gì.Lão béo thấy Tôn Chí Tây tự rút lui cũng hơi bất ngờ, khựng người đứng trên đài một mình nhìn quanh, rồi cũng trở lại chỗ ngồi của mình.Nhưng lão ngồi còn chưa được mấy giây thì liền thấy một bóng người vọt lên đài, bằng thân pháp cũng đủ thấy người này nội công thâm hậu.Lúc dừng hẳn người, dưới đài mới nhận ra một gã trung niên tuổi ngoài ba mươi, đứng ưỡn ngực hiên ngang, mắt như dạ tinh quắc lên quét nhìn toàn trường.Lão già béo tròn tự nhiên liền đứng lên, bước ra giữa đài đấu, chấp tay nói:- Xem ra tôn giá có ý...Trung niên tráng hán không chờ lão già nói hết, gật đầu tiếp ngay:- Không sai, tại hạ Điền Ca Xuyên, chính muốn đăng đài cầu hôn.Điền Ca Xuyên vừa buông một câu, dưới đài hào kiệt các phái reo ầm lên.Điền Ca Xuyên thật ra cái tên này rất lạ trong võ lâm, nhưng chỉ nghe ngữ khí cũng đủ thấy gã cuồng ngạo, chừng như gã tin chắc đăng đài tất không còn ai là địch thủ.Chỉ thấy Liên Vân Bảo chủ mắt nhíu lại hừ một tiếng lạnh nhạt.Điền Ca Xuyên nhướng mày cười nói:- Xin hỏi, nếu nội trong hai mươi chiêu, may được tôn giá nhường chiêu thì thế nào?Thiên cang thủ Lạc Đại Xuân vai tổng quản chủ nhân, liền bước ra ứng lời đáp:- Tự nhiên được coi qua một ải, chỉ cần tôn giá tự tin có đủ bản lĩnh này!Điền Ca Xuyên không để ý đến câu nói khích này, tiếp tục hỏi:- Có phải tại hạ được quyền chọn ba vị trong bảy vị hộ đài tỷ đấu?Lạc Đại Xuân lần này hơi do dự, nhưng lão mập đã lên tiếng:- Đương nhiên là có quyền chọn, tôn giá đủ bản lĩnh qua nổi ba vị hộ đài là được.Điền Ca Xuyên vẻ mặt tự tin gật đầu cười nói:- Tất nhiên, tất nhiên! Đã thế tại hạ trước hết xin lĩnh giáo các hạ!Lão già béo mập cười ha hả, rồi bước lên mấy bước đối mặt với Điền Ca Xuyên, xem ra coi trọng đối phương. Thần thái tuy bình thản tự nhiên, như chẳng chút chuẩn bị, nhưng kỳ thực tay phải hai ngón cái và trỏ đã bắt quyết chính là bãi thúc dự bị của Thái Cực Môn.Điền Ca Xuyên không hề để tâm, thân hình lay động, bước lên ba bước, một chiêu Du phong hấp mật bổ một chưởng vào ngực lão già.Lão già thần tình không chút giao động, mắt ngưng nhìn trực tiếp vao tay quyền đối phương, chờ đến khi quyền đến trước mới thấy người xà nhẹ đủ để đầu quyền đối phương lướt qua vai, tay trái khoát lên định khóa chiêu đối phương, hữu chưởng đánh ra nhắm hạ bàn của Điền Ca Xuyên.Điền Ca Xuyên mới chiêu đầu cũng đã nhận ra đối phương thuộc Thái Cực môn, mà võ học thì hấp thụ đầy đủ chân truyền chính phái, cho nên ý khinh địch tự nhiên biến mất.Thoái bộ nhượng chiêu, chưởng biến thành trảo chộp vào hổ khẩu lão nhân. Nháy mắt hai người vây lại thành một cặp long tranh hổ đấu, tùng thế quyền từng chiêu cước đều chuẩn xác tinh luyện.Nhìn lão già béo tròn trùng trục thực cảm thấy rất nặng nề, vậy mà lâm trận bộ pháp linh hoạt, thân hình nhẹ nhàng vô cùng, lão vốn thấp lùn, bộ pháp đa phần dài mà thấp, nên càng thấp thêm. Nhưng ngược lại Điền Ca Xuyên thân hình cao lớn, chiêu thường thượng bộ, trở thành một cặp đấu tương phản ngoạn mục vô cùng.Tuy thế, nhưng Điền Ca Xuyên từng chiêu từng thức kỳ ảo hiếm thấy, mặc lão nhân tấn chiêu công tới vẫn bị bức trở lại, chung quy Điền Ca Xuyên vẫn thấy chiếm thế thượng phong.Lão già béo mập vốn ngoại hiệu Bàn Di Lặc Công Tôn Vân, thuộc môn phái Thái Cực, từng thâm giao với Liên Vân Bảo chủ, nên lần này được Hồ Dã thịnh ý mới đến làm hộ đài.Công Tôn Vân hấp thụ Thái Cực nội ngoại công đều cao siêu, Thái Cực quyền pháp vốn lấy tĩnh chế động, dùng tám lạng thắng nghìn cân, mượn sức địch làm sức mình. Nhưng lần này gặp Điền Ca Xuyên với lối công thủ điều luyện, nắm bắt được tình yếu của Thái Cực môn, nên đã ngoài hai mươi chiêu Công Tôn Vân vẫn thấy bị yếu thế.Toàn quần hùng chỉ nhìn thấy Điền Ca Xuyên mới hơn hai mươi chiêu đã bức Công Tôn Vân tay chân khó thi thủ, đủ thấy gã ta lại đại hành gia võ học, mà công lực cũng thuộc hạng thặng thừa chứ chẳng nghi. Lo lắng nhất vẫn là Hồ Dã, lão thầm nghĩ nếu Điền Ca Xuyên nội trong năm mươi chiêu qua nổi Công Tôn Vân, thậm chí đánh lão thảm bại, thì ái đồ của lão Liêu Thứ xem ra phải đối đầu với đại cao thủ, chỉ e tính toán của lão không thành.Nên biết, Hồ Dã nếu muốn chọn ái đồ Liêu Thứ làm rể thì chẳng có gì khó, nhưng lão lần này tổ chức Anh hùng lôi đài này là có dụng ý. Chẳng những nhân cơ hội để Liêu Thứ ra mắt dương danh trước quần hùng, thứ đến cũng là gây dựng thêm uy danh của mình, ngoài ra còn có một nguyên nhân sâu xa hơn mà chỉ một mình lão trong lòng thầm giữ kín.Trên đài đầu, Công Tôn Vân bị bức mãi đến phát giận, lão thỉnh thoảng cũng trực tiếp nghênh chiêu đó chỉ là bất đắc dĩ trong lối đánh của Thái Cực môn.Điền Ca Xuyên ngược lại càng đánh càng hăng, chiêu thức ra càng lúc càng quái dị, khó ai nhận ra được thuộc võ công môn phái nào. Chiêu thức thấy cực nhanh mà lại chậm, thân hình hiêu hốt di động lẹ làng, khiến Công Tôn Vân vừa xuất chưởng công tới, thì đối phương đã ở sau lưng, thật lão ở vào tình thế lúng túng vô cùng.Bấy giờ, lão đã ở ngoài mép đài, Điền Ca Xuyên ở giữa đài, lão mấy lần tấn công tiếp vẫn không làm gì nổi đối phương, ngược lại còn suýt bị trúng chiêu, bất giác lòng thầm nghĩ:- Ta chức hộ đài, nếu nhượng đòn để hắn qua được năm mươi chiêu thì không có gì đáng nói, nhưng nếu nội trong năm mươi chiêu, nhỡ trúng đòn bại dưới tay hắn, há chẳng phải để tiếng cười cho thiên hạ sao?Lúc này Điền Ca Xuyên chính vừa lướt người về sau, Công Tôn Vân nghĩ rồi liền thi triển một chiêu uy lực nhất trong Thái Cực môn Đảo chuyển kiền không, đo người nghịch phản công liền hai chưởng nhắm hạ, trung, bộ của đối phương.Điền Ca Xuyên không ngờ đối phương nghịch công sau lưng, thế chưởng thấy thì nhu nhược nhưng bên trong ngầm một cổ kình lực tợ sóng ngầm chực khởi.Điền Ca Xuyên nhảy người né tránh, rồi ra thức định hóa chiêu, Công Tôn Vân chỉ chờ giây phút đó đã chuyển người tay công tay thủ giành thế tiên.Thoạt trông cả hai quần nhau để đến chiêu thứ bốn mươi chín, lúc này Công Tôn Vân đã lấy lại thế cân bằng, lão hứng khởi ra chiêu mỗi lúc một nhanh mạnh. Điền Ca Xuyên đang đấu bỗng nhiên tung người lên không vọt ra ngoài...Công Tôn Vân khựng người thầm nghĩ không hiểu sao còn một chiêu nữa mà hắn bỏ cuộc?Nhưng đúng lúc lão nghĩ chưa dứt, đã thấy thân hình Điền Ca Xuyên từ trên không như tàn diệp lạc địa chao đảo gió lóc, rơi xuống vừa nhanh vừa mạnh nhắm đúng người lão già.Công Tôn Vân chợt hiểu ra, thầm cười nhạt:- Hừ, thì ra ngươi giở trò này!Lão thét lên:- Chiêu hay lắm!Vừa hét lên lão hai tay hoa lên một vòng, tay công tay thủ ra chiêu Nhĩ quải lục hợp công thủ kiếm toàn.Nguyên Điền Ca Xuyên giở chiêu kết Lạc diệp quy nguyên, Công Tôn Vân đã nhận ra, nên tay công tay thủ, quyết đấu chiêu cuối bằng nội lực, lão đã vận hết chín thành công lực vào chưởng công.Nhưng chẳng ngờ, thân hình Điền Ca Xuyên xoáy tới, xem ra chưởng đã sắp chạm nhau, bỗng gã lách người, tay nhanh như chớp hóa chưởng thành trảo chộp vào uyển mạch đối phương. Công Tôn Vân giật mình, lòng thốt lên một tiếng, tay thủ đẩy ra năm thành nhắm thay trảo đối phương, tay công thì thuận thế nửa vòng chộp vào ngực đối phương.Đúng lúc ấy chỉ nghe thấy Điền Ca Xuyên cười vang lên kha kha, tay công thâu thế, tay còn nhanh như năm vuốt chim ưng chộp tới, người đồng thời cùng lúc tung lên không kịp tránh một chiêu của Công Tôn Vân.Mọi người chỉ nghe thấy “soạt” một tiếng, hai thân hình tách ra, Điền Ca Xuyên thì lơ lửng trên không với tràng cười đắc ý, còn Công Tôn Vân thì chết khựng người với tà áo bị xé rách một mảnh.Sự tình xảy ra nói thì chậm nhưng thực tế chỉ là cái nháy mắt, quần hùng chỉ có dăm ba người nhãn lực phi phàm mới kịp nhận ra song phương đấu với nhau chiêu cuối.Đến bản thân Hồ Dã cũng phải bật người đứng dậy, miệng la lớn:- Công Tôn huynh, coi chừng!Quần hùng thì sau giây phút sững người mới reo ồ lên.Rõ ràng là trong năm mươi chiêu, Công Tôn Vân chẳng những không thắng được Điền Ca Xuyên, ngược lại còn bị thua chiêu cuối.Có dũng phải có trí mới thắng được đối phương, Điền Ca Xuyên chiêu thức quái lạ, ứng biến phàm tốc, khiến Công Tôn Vân thua chiêu cuối, tuy không hề thương tích, nhưng vạt áo bị xé toạc cũng là thảm bại rồi.Mặt lão sa sầm, lẳng lặng quay người trở lại ngồi vào ghế của mình, nuốt nghẹn trong lòng.Điền Ca Xuyên thắng trận đầu dương dương tự đắc, liền đến trước mặt một gã trung niên hán tử ngồi bên cạnh Công Tôn Vân khiêu chiến.Trung niên hán tử này họ Trương tên Dịch, vốn là tục gia đệ tử phái Võ Đang, luận kiếm thuật thì bảy tỉnh phía bắc được xưng là Đệ nhất kiếm.Tuy là thế, nhưng vừa rồi tận mắt mục kích Điền Ca Xuyên đánh bại Công Tôn Vân cho nên vừa vào trận gã đã thi triển kiếm pháp tuyệt luân cố công chiếm tiên cơ. Nhưng Điền Ca Xuyên ngược lại vừa thắng trận, hào khí hứng khởi còn dâng cao, cho nên đánh rất hăng.Chớp mắt, năm mươi chiêu đã qua, lần này Trương Dịch không đến nỗi bại, nhưng đối phương vẫn qua được năm mươi chiêu dễ dàng.Quần hùng dưới đài thấy Điền Ca Xuyên qua liền hai ải thì reo lên vỡ trời vỡ đất, thật ra Điền Ca Xuyên thắng phụ thế nào với bọn họ vô can, nhưng thấy Điền Ca Xuyên càng đấu chiêu thức càng tinh thâm quái lạ, quả là họ ít khi chứng kiến. Nên vỗ tay tán thưởng một cách hết sức vô tâm.Điền Ca Xuyên tuy qua được hai cửa ải, thế nhưng lần này trên mặt có vẻ hơi nặng nề.Rõ ràng gã qua được hai cửa ải này cũng không phải là không phí nhiều sức lực, tuy rằng võ nghệ cao cường, nhưng đấu liền ba trận chẳng phải là chuyện đơn giản, huống gì những tay hộ đài đều là võ lâm cao thủ.Nhưng chỉ thấy gã tiếp tục mời đấu với một lão nhân khác trong đám hộ đài.Hồ Dã chau mày giật mình, nguyên vì Điền Ca Xuyên chọn ba người thách đấu đều là ba nhân vật có võ công thâm hậu nhất trong đám bảy vị hộ đài. Lão nhân gầy ốm này họ Thôi tên Bàng, ngoại hiệu “Độc cước vạn trình”, lão vô môn vô phái, đơn hành lang bạt, giao lưu đó đây, nhưng người trên giang hồ đều biết đến nghĩa khí của lão ta.Vào trận đấu chỉ thấy “Độc cước vạn trình” thân pháp kỳ ảo, thoắt đông thoắt tây, thủ nhiều công ít, chừng như nhường đòn cho Điền Ca Xuyên là nhiều.Đứng bên ngoài, Thiên cang thủ Lạc Đại Xuân nhíu mày như không hài lòng với lối đánh cầm chừng của “Độc cước vạn trình”, nhưng lão ta vốn là thượng khách ca Liên Vân Bảo chủ. Cho nên Thiên Cang Thủ không dám lên tiếng.Đánh mới ngoài ba mươi chiêu, chẳng hiểu “Độc cước vạn trình” nghĩ sao, tự nhiên cười lớn tiếng vui vẻ, nhảy ra ngoài ôm quyền nói:- Cung hỷ các hạ qua liền ba ải!Đến nước này thì Thiên Cang Thủ không nhịn được, lão hừ một tiếng lạnh lùng khinh bỉ ra mặt, liền nhận được một cái lườm của Hồ Dã, lão mới thôi.Rõ ràng Thiên Cang Thủ nhận ra Độc Cước Vạn Trình chưa đấu hết sức, cố ý nhượng bước cho Điền Ca Xuyên qua ải.Điền Ca Xuyên hẳn cũng thừa hiểu ra điều này, khi ấy chấp tay xá dài nói:- Đa tạ các hạ nhượng chiêu!Dưới đài võ lâm hào kiệt reo hò lên tán tụng Điền Ca Xuyên.Hồ Dã là người vừa kinh ngạc vừa thảo dị nhất, bởi vì lão thành danh lập nghiệp dựng Liên Vân Bảo này mấy mươi năm nay, chưa từng nghe đến một cái danh nào là Điền Ca Xuyên.Đến võ công của gã thuộc môn phái nào lão cũng không nhận ra nổi, mà chọn đấu lại là ba cao thủ võ nghệ cao cường nhất trong bảy vị hộ đài, điều này khiến lão thấy rầu trong lòng.Hẳn là lão đang lo thầm cho ái đồ Liêu Thứ của mình, tuy rằng Liêu Thứ theo lão hấp thụ võ nghệ hơn hai mươi năm. Liêu Thứ khí cốt hơn người, thông minh đĩnh ngộ, lão ưu ái nhất mà đem hết tuyệt học truyền thụ.Liêu Thứ có thể nói hấp thụ được tám chín phần võ học của lão. Việc qua ba cửa ải này không thành vấn đề, nhưng mỗi khi đối đầu với nhân vật này, thì chuyện thắng địch không thể dám đoán chắc được.Lập “Anh hùng lôi đài” kén rể lần này, hiển nhiên Hồ Dã đã có chủ đích. Mời bảy cao thủ lão bối võ lâm về làm hộ đài, tất là một cửa quan cản đường những tay hào kiệt trẻ tuổi mon men đăng đài cầu hôn. Bốn ngày qua không một người nào qua được ba ải này, vốn khiến Hồ Dã thấy yên tâm.Nào ngờ, ngày cuối cùng vừa bắt đầu từ đâu đã xuất hiện một Điền Ca Xuyên này. Từ đây cho đến khi cây nêu đứng bóng còn lâu, chẳng biết còn bao nhiêu nhân vật như Điền Ca Xuyên nữa, chính điều này càng khiến cho Hồ Dã lo lắng bất an.Tiếp theo Điền Ca Xuyên chính là nhân vật tâm ý của Hồ Dã, Liêu Thứ.Gã là chủ bài, tự nhiên việc qua ba ải này không mấy khó khăn.Đám quần hùng cũng hoan hô vang dậy khi thấy một thanh niên trẻ tuổi tao nhã đấu với ba cao thủ liền ba trận.Đương nhiên ít nhiều gì trong đám quần hùng cũng hiểu được có sự sắp đặt của chủ nhà đối với vị đệ tử ưu ái nhất của mình.Trong bảy vị hộ đài, thì Lạc Đại Xuân là sư thúc của Liêu Thứ không nói, còn lại sáu vị được mời đến tự nhiên chẳng khi nào đấu hết sức với đệ tử của chủ nhà.Liêu Thứ uy nghi tuấn tú, qua liền hai trận được quần hùng nhiệt liệt hoan hô thì hớn hở ra mặt, nhưng khi liếc nhìn Điền Ca Xuyên đĩnh lập im lặng cuối đài thì hơi ngần ngại.Điền Ca Xuyên hai tay vòng trước ngực, mắt nhìn ra xa, tợ như không để tâm đến những gì đang diễn ra trên đài đấu.Tiếp theo Liêu Thứ, quần hào trẻ tuổi như được bồi thêm lòng dũng cảm lẫn chí khí, nhiều người tình nguyện đăng đài cầu hôn. Nhưng từ sáng đến gần đúng ngọ vẫn không có thêm một người nào vượt được qua ải thứ hai, chứ đừng nói đến qua được ba ải.Cứ theo như quy định ban đầu thì có ý đăng đài tỷ thí cầu hôn phải lên đài đấu trước ngọ. Sau ngọ mọi người tạm nghỉ, buổi chiều là chính thức vào chung cuộc tỷ đấu kén hiền tế.Cả Lạc Đại Xuân lẫn Hồ Dã nôn nóng chỉ mong thời gian chóng qua, càng ít đấu cho Liêu Thứ chừng nào càng tốt chừng nấy.Thời gian còn chưa đầy một khắc thì hết giờ đấu, quần hùng ban đầu nhiều người muốn đăng đài, nhưng chưa lên thì chưa biết, khi thấy cả bảy tám người nữa đăng đài đều bại thủ, thì họ mới nhụt chí. Tự nhiên mọi người đều có cùng suy nghĩ, buổi chiều trận đấu chung cuộc e rằng chỉ có Liêu Thứ với Điền Ca Xuyên mà thôi. Lập tức đây đó có nhiều tiếng tranh luận phán đoán, xem ai có thể là người đoạt vòng nguyệt quế hôm nay.Chỉ thấy lúc này Điền Ca Xuyên vẫn vòng tay đỉnh lập, mắt nhìn ra xa vẻ rất tự tin, nhưng Liêu Thứ thì thỉnh thoảng mắt không khỏi liếc nhìn đối thủ của mình.Dưới đài tiếng tranh luận càng lúc càng sôi nổi, nhưng trên đài ngược lại càng im lặng lạnh lùng, chẳng còn thấy có người nào nhảy lên đài đấu.Thiên Cang Thủ phải đứng lên nói:- Chư vị anh hùng, còn ai muốn đăng đài cầu hôn, xin nhanh chân cho!Tính ra chỉ còn chừng vài ba phút nữa là phần đấu loại kết thúc, dưới đài nghe vậy liền im bặt, người này đưa mắt nhìn người kia như ngầm hỏi nhau.Đang lúc không khí lắng xuống im phăng phắt, bỗng một tiếng áo lướt gió, một bóng tăng bào đen phi lên đài đấu, toàn trường ngưng mắt chú nhìn. Chỉ thấy đó là một thiếu tăng, đầu đội mũ vải, bên má trái là một vết bớt đen rất lớn.Vừa đặt chân lên đài, tăng nhân lên tiếng hỏi lớn:- Chẳng biết người xuất gia có thể đăng đài tỷ đấu không?Thiên Cang Thủ nghe hỏi nhất thời ngớ người, bởi lão không lường được người xuất gia lại có thể tham gia vào chuyện này, mà ngay lúc đầu thì cũng không có quy định là người xuất gia không được tham gia.Dưới đài, quần hùng thấy tự nhiên có người Phật môn nhảy vào tham dự thì cảm thấy không khí càng hấp dẫn hơn, bất giác đều vỗ tay reo hò.Thiên Cang Thủ lúng túng, đành đưa mắt chờ chỉ thị của Hồ Dã.Hồ Dã vốn vừa rồi mãi lo lắng cho Liêu Thứ đối đầu với Điền Ca Xuyên, lúc này thấy có vị tăng trẻ lên đài đòi tham gia, trong đầu nghĩ nhanh, gật đầu nói:- Chẳng có quy định cấm người xuất gia tham dự, pháp sư như nguyện ý thì cứ thử một phen chẳng ngại gì.Thiên Cang Thủ khựng cả người, lão thật không ngờ Hồ Dã chấp nhận nhanh chóng như vậy, nhưng Hồ Dã đã nói ra thì không còn cãi vào đâu được nữa.Hắc y tăng lướt mắt nhìn một lượt bảy vị hộ đài, rồi dõng dạc nói:- Dám phiền Bàn Di Lặc Công Tôn Vân, một trong Tần Lĩnh tam lão, Tây Hán thượng nhân Ngô Đông Nguyên, Thanh Bằng kiếm khách Trương Dịch và Thiên cang thủ Lạc Đại Xuân, bốn vị cùng ra tay chỉ giáo.Một câu này vừa tuyên bố khiến quần hùng “ồ” lên vẻ kinh ngạc chấn động.Điền Ca Xuyên từ đầu đến giờ lãnh tĩnh cao ngạo, nhưng lúc này mày rậm nhíu chặt, bất giác liếc xéo hắc y tăng một cái vẻ thỏa dị vô cùng.Nguyên là bốn vị hộ đài được hắc tăng chọn đấu, ngoài Thiên Cang Thủ ra thì ba người kia chính là ba người trước đây Điền Ca Xuyên chọn đấu, là ba người có công lực cao nhất trong bảy vị hộ đài.Thiên Cang Thủ thấy hắc tăng mở miệng ra buông lời cuồng ngạo như vậy, mà còn trái hẳn với quy định, lão vốn định lên tiếng quát tháo. Nhưng nghĩ làm như thế hóa ra quần hùng nghĩ rằng lão hoảng sợ. Vả lại hắc y tăng dám buông lời như vậy, tất phải có bản lĩnh phi thường, chứ không khi nào tự nhiên dám nghênh ngôn trước thiên hạ. Nếu để hắc y tăng đấu với từng người thì xem ra tám phần chắc thắng, như vậy chẳng phải thêm phiền phức cho Liêu Thứ.Nghĩ đến đó, lão lớn tiếng:- Người xuất gia mà không chút khiêm tốn, đã vậy lão phu sẽ tiếp ngươi năm mươi chiêu!Hắc y tăng lãnh tĩnh nói:- Bằng vào ngươi mà cũng dám buông đại ngôn!Điền Ca Xuyên tuy thái độ cao ngạo, nhưng cũng chưa đến nỗi buông lời hạ nhục người.Vị tăng này chưa xuất thủ mà lời lẽ ngông cuồng đến thế, khiến Lạc Đại Xuân hừ một tiếng tức gận, tuy vậy lão vẫn trấn tĩnh không vội bộc phát ngay. Là vì lão nghĩ nếu không nhẫn nhịn lên tiếng đáp lại, nhỡ thua một chiêu há chẳng thẹn với chúng khách. Nhưng trong lòng thì đã quyết tâm hạ nhục vị tăng lạ này một phen.Lão nghĩ thế cười gằn nói:- Được, dã tăng, mời!Hắc y tăng không nói thêm tiếng nào, vung tay phải tới xuất chưởng đánh ngay vào ngực đối phương.Lạc Đại Xuân giật mình, lão thật hết sức bất ngờ, không hiểu ra hắc y tăng chỉ tỷ đấu quá quan mà vừa ra chiêu đã dũng mãnh nhanh cực như vậy, đã thế lại là đấu nội công.Lão thân phận hộ đài lại là tổng quản Liên Vân Bảo, khách ra chiêu đầu đấu nội lực, chẳng có lý gì sợ mà lãnh tránh. Khi ấy đành giơ chưởng vận năm thành công lực tiếp chiêu.Chỉ nghe “bình” một tiếng, cuồng phong khởi dậy, trong tiếng thốt lên đầy kinh ngạc của quần hùng, chỉ thấy hắc y tăng trầm ổn đĩnh lập như Thái Sơn, không chút dao động thân hình, vậy mà Lạc Đại Xuân bị chấn lùi ba bước. Đến ngay bọn Điền Ca Xuyên, Liêu Thứ và sáu vị hộ đài ngồi gần đó bị dư phong ập tới khiến áo bay phần phật, cả bọn đều tái mặt.Lạc Đại Xuân mặt đỏ gay vừa thẹn vừa tức giận, nhưng lão nghĩ chưởng đầu tiếp đối phương lão dụng chưa hết lực, nếu dụng hết chẳng dễ thua đối phương thế này, lão gằn giọng một tiếng, thét lớn:- Dã tăng tiếp chưởng!Một chưởng thứ hai, Lạc Đại Xuân dồn hết tinh hoa chân lực quyết lấy lại thể diện, nên ra chưởng với mười hai thành công lực.Hắc y tăng mặt lạnh như tiền, ở khóe môi nở nụ cười xéo đầy khinh thị, rồi thân hình đột nhiên thấp xuống, một chiêu Đồng tử bái Quan Âm phản chiêu.Một chiêu của hắc y tăng kỳ diệu, ngoại cương nhưng hàm nội nhu.Lạc Đại Xuân lúc đầu cứ ngỡ song chưởng toàn lực đối đầu nhau, không ngờ khi phát hiện ra mắc kế đối phương thì một chưởng với mười hai thành công lực đã phát tận. Đối phương chỉ chờ một chưởng đánh hết, thì chỉ cần bồi liền một chưởng với ba bốn thành công lực cũng đủ khiến lão trọng thương, vì nội lực đề kháng đã hết tận.Chỉ lóe nghĩ tới đó Lạc Đại Xuân lưng đã toát mồ hôi lạnh, nhưng lúc này có muốn thâu hồi công lực cũng đã muộn, khoảng cách song phương rất gần, mà chưởng đánh ra thì mạnh.Liêu Thứ đứng gần đó đã nhận ra tình hình nguy cấp của Lạc Đại Xuân, liền thấy gã chuẩn bị đề phòng nhảy vào ứng cứu cho sư thúc khi nguy cấp.Nói thì chậm, lúc ấy lại rất nhanh, chỉ nghe Lạc Đại Xuân hừ một tiếng, thân hình lảo đảo nhào chúi tới trước.Đúng lúc này, hai bóng người từ hai cánh tả hữu nhảy vào tấn công hắc y tăng.Hắc y tang vừa rồi chỉ hóa chiêu bồi nhẹ một chưởng vào lưng Lạc Đại Xuân, lúc này nhận thấy có người vào ứng cứu cho Lạc Đại Xuân, song chưởng xoay tròn rồi phát ra hai chưởng nghênh tiếp.“Bình bình” tiếp liền hai tiếng, hai thân hình vọt nhanh vào rồi cũng nhào nhanh trở ra ngoài. Bấy giờ mới thấy rõ người nhảy vào cánh trái chính là Bàn Di Lặc Công Tôn Vân, lão sau một chưởng thân hình vẫn trầm ổn, tợ hồ như không hề hấn gì. Nhưng người cánh phải chính Liêu Thứ, gã bị đánh bật lùi phải khó khăn lắm mới đứng vững.Lạc Đại Xuân cố gắng khống chế huyết nghịch trong tâm mạch, lớn tiếng hỏi:- Dã tăng, mau báo tính danh!Hắc y tăng trên môi nở một nụ cười khinh miệt:- Hừ, Lạc Đại Xuân, ngươi là cái thá gì mà dám hỏi đến pháp hiệu Phật gia?Lạc Đại Xuân nghe vậy thì giận tím mặt, chẳng kể đang thụ thương, định xông tới vung chưởng thí mạng.Nào ngờ, lão thụ thương chẳng nhẹ tí nào, không tức giận thì tốt, tức giận vận khí lên thì lập tức nghịch thượng xung, chỉ thấy cổ họng lờm lợm, rồi không cưỡng lại được. “Hộc” một tiếng, máu phun ra thành vòi, người lảo đảo muốn ngã khụy.Liêu Thứ vội nhảy đến đỡ lấy người Lạc Đại Xuân mới khỏi ngã, rồi dìu lão tạm về chỗ ngồi. Nhưng Lạc Đại Xuân trong vòng tay Liêu Thứ vẫn tức giận hỏi:- Dã tăng, thật ra ngươi là ai?Nguyên là vừa rồi, Lạc Đại Xuân khi nghe hắc y tăng nói một câu “Hừ, Lạc Đại Xuân, ngươi là cái thá gì...” thì lão cảm nhận giọng nói người này rất quen, có điều nhất thời lão không nghĩ ra đã nghe qua ở đâu.Lạc Đại Xuân tức giận vô cùng, nhưng biết đã bại trận, giờ ở đây chỉ càng thêm xấu mặt cho nên bảo Liêu Thứ dìu mình vào hẳn nội bảo nghỉ dưỡng thương.Quần hùng dưới đài đã xầm xì bàn tán lớn nhỏ, đa phần đều tập trung bàn luận về vị tăng lạ này, họ tất nhiên không ai biết được hắc y tăng kia là ai? Thuộc môn phái nào?Thậm chí chưa một người nào từng nghe qua hay thấy một vị hắc y tăng nào như vậy.Người buồn phiền nhất lúc này là Hồ Dã. Lão không ngờ lại xuất hiện thêm một hắc y tăng, mà chỉ mới chiêu thứ hai đã đánh tổng quản Lạc Đại Xuân trọng thương.Lão vốn định ra mặt, nhưng nghĩ lại đây chỉ là nằm trong phạm vi đấu đài, không thể lỗ mãng được, nên mới thôi.Bấy giờ đã thấy hắc y tăng đấu nhau với Bàn Di Lặc Công Tôn Vân.Lần này hắc y tăng đấu rất chậm rãi hòa hoãn, không còn hung bạo cuồng mãnh như chiêu vừa rồi ra tay đấu Lạc Đại Xuân. Điều này khiến Công Tôn Vân cũng bị bất ngờ, vốn vào đầu trận lão đã chú tâm chuyên đánh, cứ nghĩ đối phương sẽ đấu như đã đấu với Lạc Đại Xuân. Nhưng chẳng ngờ cuộc đấu đã khác, khách chủ nhượng chiêu tấn chiêu đều đủ lễ.Qua chừng hai mươi chiêu, hắc y tăng bỗng thét lớn:- Tôn giá cẩn thận!Dứt lời, bóng áo tăng phất lên xoay tròn một vòng tợ như làn khói, chưởng ảnh một hóa hai, hai hóa bốn, bốn hóa vạn chưởng trùm lấy cả người Bàn Di Lặc.Bàn Di Lặc từ đầu đến giờ vừa đánh vừa cố nhận ra đối phương môn hạ là ai, nhưng không tài nào nhận ra được.Lúc này vừa thấy hắc y tăng ra chiêu, thì toát mồ hôi, vội nhảy lùi xa miệng la lên:- Oái, Thiên Phiên chưởng!Hắc y tăng đã thâu chưởng đĩnh lập, thầm khen đối phương nhãn lực không tồi.Công Tôn Vân chấp tay xá dài, nói:- Tại hạ xin chịu nhường bước. Nhưng dám hỏi pháp sư với Nhẫn đại sư quan hệ thế nào?Hắc y tăng chỉ cười nói:- Không là gì cả!Công Tôn Vân ngạc nhiên hỏi:- Chẳng lẽ một chưởng vừa rồi Mãn thiên bách thủ chẳng phải nằm trong Phiên Thiên chưởng là gì? Thử hỏi trên võ lâm giang hồ có ai sử dụng được môn tuyệt luân chưởng pháp này?Hắc y tăng vẫn nụ cười thản nhiên:- Thứ lỗi bần tăng không thể trả lời câu này.Bàn Di Lặc thấy đối phương không chịu đáp thẳng, nhưng đằng nào thì lão cũng không địch nổi một chưởng vừa rồi nên đành lặng lui.Tiếp đó là lão nhân gầy ốm Tây Hán thượng nhân Ngô Đông Nguyên và Thanh Bằng kiếm khách Trương Dịch ra đấu.Bọn họ thật ra đến đây theo lời mời của Liên Vân Bảo chủ là nhiệm vụ hộ đài, với họ chỉ cần thấy người nào có bản lĩnh thì nhẹ nhàng để thông qua. Đằng nào thì hôm nay cũng chỉ là tỷ đấu chọn hiền tài, chứ không tư thù đại oán nên xuất thủ tự nhiên ít nhiều chẳng hết sức.Hắc y tăng đấu với Tây Hán thượng nhân bằng quyền cước, ngoài hai mươi chiêu cũng thắng được một chiêu. Nhưng đấu với Thanh Bằng kiếm khách thì dụng kiếm, lần này chính chiêu thứ ba trong Đạt Ma kiếm pháp đã thắng được Trương Dịch.Quần hùng dưới đài càng xem càng phấn chấn reo hò vang trời dậy đất, bọn họ chừng như quên hẳn bọn Điền Ca Xuyên và Liêu Thứ vừa rồi.oo Buổi chiều.Vừa vào giữa giờ mùi.Trên đài đấu có khác hẳn, một chiếc màn hồng che làm phóng rực rỡ, Liên Vân Bảo chủ Hồ Dã tay dắt thiên kim ái nữ Hồ Vân Thường trong bộ xiêm y kiều diễm bước ra.Quần hùng hào kiệt hàng trăm cặp mắt đều đổ dồn vào thiếu nữ xinh đẹp, mà quên hẳn còn ba đấu thủ chính vào chung cuộc là Điền Ca Xuyên, Liêu Thứ và hắc y tăng đang đứng một hàng trước đài đấu.Hồ Dã trên mặt hiện nụ cười vui vẻ, thế nhưng tinh ý lắm mới nhận ra trong mắt lão chút lo lắng lẫn phiền muộn.Lão chấp tay xá chào mọi người vòng, rồi dõng dạc nói:- Sau năm ngày thi đấu, chúng ta đã chọn ra được ba người hiền tài vào chung kết...Lão dừng lại hắng giọng một cái rồi nói:- Để công bằng, lão phu có một kế nhỏ, ba vị đây mỗi người nắm lấy một giây thép mảnh, chỉ bằng vào nội lực chấn gãy dây thép, ai nắm được đoạn dài nhất thì được quyền chọn đấu thủ trước.Lão nói dứt đã thấy Hồ Vân Thường cười tươi nắm ba đoạn dây thép đến trước mặt trao cho ba đấu thủ, ngang hắc y tăng cô nàng hơi dừng lại với cái nhìn hoài nghi.Hắc y tăng mặt lạnh lùng như không.Nên biết, cách làm thăm dò này của Hồ Dã có dụng ý, nếu người nào công lực kém cỏi tất có thể làm chấn động gãy dây thép được.Lúc này vừa nhận dây thép xong, lập tức thấy hắc y tăng hét dài một tiếng, tay phải nắm dây thép phất lên một cái, chỉ thấy cả đoạn dây thép dài hơn trượng mềm yếu liền thẳng cứng lên, đủ thấy toàn nội lực hắc y tăng vận dồn vào đấy. Rồi sau một cái rung tay mạnh, “kong” một tiếng, đoạn thép gãy làm đôi, một nửa rơi xuống đất, đoạn còn lại dài chừng năm xích trong tay hắc y tăng.Quần hùng lại được một phen thưởng mục pha nội công thâm hậu, bất giác đồng thanh reo lên tán thưởng.Hồ Dã giật thót mình, đầu mày nhíu lại, thật tình nếu bản thân lão ra tay cũng chưa chắc đã đạt đến trình độ đó, vậy thì đủ thấy Liêu Thứ không phải là đối thủ của hắc y tăng rồi.Điền Ca Xuyên vốn cao ngạo, nhưng lúc này nhìn thấy cũng do dự, gã nếu nói dụng nội lực chấn động gãy đoạn thép thì không khó, nhưng nói vận chú nội lực vào đoạn thép dựng thẳng lên như vậy thì chỉ e không dám chắc.Liêu Thứ hẳn cũng tự lượng bản thân mình, lúc này thầm hiểu mình so với đối phương thế nào. Vốn lúc nghỉ trưa nay, gã đã được sư phụ bài bố mọi chuyện. Bày ra trò này, chính Hồ Dã biết chắc hoặc là hắc y tăng hoặc là Điền Ca Xuyên sẽ làm nổi, sau đó quyền chọn đối thủ đấu đầu tiên thuộc về bọn họ. Tất nhiên đang mặt anh hùng đại trượng phu, thì không khi nào chọn người yếu nhất là Liêu Thứ để đấu.Liêu Thứ tính vốn cũng khẳng khái, lúc này thấy vậy định thử xem, nhưng nhận được ánh mắt ngăn cản của sư phụ thì thôi.Điền Ca Xuyên cố chờ Liêu Thứ, nhưng thấy gã đứng yên bất động, bấy giờ liền bước lên một bước, ưỡn ngực hít sâu vận chân khí thập thành vào tay phất mạnh một cái, sợi thép liền vút lên thẳng cứng. Rồi cũng chỉ một cái vung tay, đoạn thép gãy làm đôi, xem ra ngắn dài cũng chính bằng đoạn thép trong tay hắc y tăng.Còn lại một mình Liêu Thứ, lúc này gã trong lòng đã ngưỡng mộ tài năng công lực của hai đối thủ của mình, nhưng hàng trăm cặp mắt đang đổ dồn vào gã chờ đợi gã thi thố tài nghệ, khiến gã rơi vào tình thế nan xử.Đang lúc lúng túng chưa biết thế nào, Hồ Dã tiến lên cười lớn vui vẻ nói:- Hai vị công lực thật phi phàm, tiểu đồ Liêu Thứ tự nhiên cũng có thể làm như nhị vị, khi ấy ba người bình thủ thì cũng không định được người có quyền chọn đấu trước. Theo ý lão phu, đằng nào thì Liêu Thứ phận chủ nhà, nhường nhị vị được quyền chọn đấu trước vậy, không biết ý nhị vị thế nào?Lời Hồ Dã nghe ra thì phóng khoáng cởi mở, nhưng kỳ thực gian giảo khôn ngoan.Tất nhiên ít ai hiểu rằng lão cố ý để cho khách song phương đấu nhau, ai thắng cũng mặc, đến lúc ấy mới cho ái đồ Liêu Thứ rỗi tay. Có vậy phần thắng mới nắm chắc được.Hắc y tăng bấy giờ nghe Hồ Dã nói vậy thì liếc xéo Điền Ca Xuyên dò ý, đồng thời không khỏi hàm chút khiêu khích.Điền Ca Xuyên thầm hiểu hắc y tăng rất khó đấu, nhưng bổn tính cao ngạo lẽ nào chịu lép vế, khi ấy hừ một tiếng, cao giọng nói:- Bảo chủ đã nói vậy, cung kính không bằng tòng mệnh!Hồ Dã ngầm thở phào trong lòng, lão vốn thấy một tay thư sinh nho nhã Điền Ca Xuyên đã khiến lão lo lắng, huống gì tự nhiên thêm một hắc y tăng, vừa ra tay đã đánh thụ thương sư đệ Lạc Đại Xuân. Cho nên bọn họ hai người như hai khối đá đè nặng trong lòng lão từ sáng đến giờ, lúc này tợ hồ như cất được hai khối đá ấy ra. Nghĩ đằng nào cứ để cho hai hổ đấu nhau, thắng phụ thế nào rồi sẽ tính tiếp.Hắc y tăng cười nhạt nhìn Điền Ca Xuyên nói:- Ý ngươi thế nào? Nếu ta chọn, thì nhất định là chọn ngươi!Mọi người chẳng ngờ hắc y tăng tuyên bố thẳng thừng như vậy, nhất loạn reo ầm lên.Điền Ca Xuyên hơi nóng mặt, chỉ thẳng tay vào hắc y tăng thét lớn:- Ta cũng chính muốn chọn ngươi đây. Tốt lắm, vậy càng đỡ phiền hà.Hắc y tăng nói:- Đấu pháp thế nào? Ngươi nói đi, ta sẽ tiếp hết!Lời lẽ hắc y tăng cực cuồng ngạo, chừng như không xem Điền Ca Xuyên vào đâu, khiến Điền Ca Xuyên phải chút chờn lòng trầm ngâm rồi nói:- Võ học mỗi người đều có sở trường, đấu môn này mà không đấu môn kia thì có người lợi, có người thiệt. Chẳng bằng chúng ta đấu liền bốn môn chưởng pháp, binh khí, khinh công và ám khí, thế nào hử?Hắc y tăng không chút do dự, cười lớn nói:- Tuyệt! Có lẽ ngươi muốn thua một cách tâm phục khẩu phục, nếu chúng ta mỗi người thắng hai trận thì coi như ngươi thắng, nếu ngươi bại thì ta muốn ở ngươi một vật!Điền Ca Xuyên ưỡn ngực nói:- Ngươi muốn lấy chỗ đội nón của họ Điền này, thì Điền mỗ cũng không tiếc. Huống gì là một vật ngoài thân, chỉ cần ngươi đủ bản lĩnh thắng Điền mỗ.Điền Ca Xuyên đối với hắc y tăng không còn dám khinh thị, lúc ấy nói xong liền lấy từ trên vai xuống một món binh khí hình thù kỳ lạ, vừa giống kiếm vừa giống phán quan bút, thô ngắn tợ đao hình bồ đào.- Chúng ta trận đầu đấu binh khí vậy!Vừa nói gã vừa vung thanh quái kiếm lên khua một vòng tạo ra một thế khởi thủ kỳ lạ.Hắc y tăng chỉ cười nhạt, rồi rút thanh trường kiếm trên lưng ra nói:- Kiếm thì kiếm, ngươi công ta thủ, chỉ cần ngươi công vào trúng một kiếm kể như ta thua! Ngược lại...Hắc y tăng nói chưa dứt, Điền Ca Xuyên đã tức giận trước lời ngông cuồng, thét lớn:- Chớ đại ngôn, xem kiếm Điền gia!Dứt lời, kiếm hoa lên phát chiêu Thanh long thám huyệt đâm vào ngực hắc y tăng thăm dò. Chỉ thấy hắc y tăng kiếm xoay nửa vòng hóa liền chiêu đầu.Điền Ca Xuyên thấy kiếm thế đầu đối phương hơi lạ, nhưng kín bên trái thì bên phải để hở một khoảng lớn, cười thầm rồi la lên:- Đón chiêu này!Kiếm đang thuận đà vòng ngược lên trên bổ xuống huyệt Kiên tỉnh trên vai phải để hở của hắc y tăng.Nào ngờ, kiếm thế ra trước, nhưng khi đến nơi thì đã thấy trường kiếm của đối phương chắn ngang, chẳng hiểu đối phương vừa ra chiêu kiếm gì để giải nổi chiêu kiếm của mình.Điền Ca Xuyên ra liền hai chiêu không đắc thủ, tức giận thi xuất tuyệt học công vào vùn vụt. Chỉ thấy hắc y tăng hết tả đến hữu, hết thượng đến hạ, từng kiếm liên hoàn không đầu không cuối trùm che kín cả người hoá giải hết tất cả các thế kiếm của Điền Ca Xuyên.Điền Ca Xuyên lúc sáng cũng đã tận mắt chứng kiến hắc y tăng đấu kiếm với Thanh Bằng kiếm khách Trương Dịch, nhưng chỉ là pho Đạt Ma kiếm pháp phổ biến của Thiếu Lâm phái. Không ngờ lúc này hắc y tăng dụng một pho kiếm phòng thân kỳ lạ, tợ hở mà không hở, tợ kín mà không kín, cứ hư hư ảo ảo chẳng thật, nhưng không đâu là không thực. Hễ thấy hở đánh vào là đã bị phong kín, thủy chung hơn hai mươi hiệp chưa đắc được một chiêu.Ngược lại càng đánh càng lúng túng, vì công mãi mà vẫn không vào.Dưới đài tiếng la hét hô hào của quần hùng hẳn là cổ vũ nhiều cho hắc y tăng, bọn họ trong đời luyện võ học chừng như chưa từng nhìn thấy một pho kiếm pháp hộ thân nào tinh diệu và kỳ lạ như vậy.