Thế Lãm mặc nhiên cho Hắc huynh đưa mình đi đâu cũng được, chàng nói vào tai Khương Nhi:- Vị công tử đã cỡi Hắc huynhh của tại hạ, có phải là phu tướng của cô nương không?Khương Nhi lắc đầu nguầy nguậy:- Không phải!Thế Lãm bật cười:- Đã nói không phải thì nhất định cô nương phải biết người đó. Tại hạ cần gặp vị công tử đó.Khương Nhi nghiêm mặt buông luôn một lời cộc cằn đay nghiến:- Không nói!Thế Lãm cau mày. Chàng cảm nhận cô nàng này rất bướng bỉnh, nhất thời không thể hỏi bằng lối khuyến dụ. Thế Lãm khoác luôn một khuôn mặt nghiêm khắc.- Nếu cô nương không nói đừng trách tại hạ mạnh tay bất nhã với nữ nhân.- Không nói là không nói.- Cô nương không nói, bắt buộc tại hạ phải dụng đến cực hình đoạn mạch. Lúc bấy giờ cô nương có còn giữ ý định giấu tung tích vị công tử kia nữa không chứ?Khương Nhi xì một tiếng, chẩu hai cánh môi mọng đỏ, rồi nạt ngang:- Chết là cùng, không nói là không nói.- Cô nương bướng bỉnh quá, tại hạ phải mở mắt cho cô thôi.- Cứ giết.Thế Lãm thở dài một tiếng:- Tại hạ không biết lá gan của cô nương lớn đến chừng nào mà đối mặt với Án Sát đường vẫn tỏ ra cương cường như vậy.Chàng dí mặt sát vào mặt Khương Nhi:- Cô nương muốn tỏ lòng trung kiên với vị công tử đó chứ gì?Chàng nặn một nụ cười hóm hỉnh, chế giễu:- Vị công tử kia vừa khôi ngô, tuấn tú, phong cách lại đĩnh đạc hơn người, tại hạ đoán chắc cô nương đã si mê người ta rồi nên mới không màng đến tính mạng mà bảo vệ cho người yêu.Khương Nhi trợn ngược đôi mắt vòng nguyệt:- Xàm ngôn.- Tại hạ không xàm ngôn bao giờ, nữ nhân thì lúc nào cũng nghĩ đến nam nhân sâu như đã yêu. Tại hạ thấy trái tim cô nương cháy bỏng trong đáy mắt.- Xàm ngôn, ta không muốn nghe mấy lời đó nữa. Buông ta xuống đi.Nàng vặn người, vô hình trung tấm kim bài dắt trong thắt lưng lòi ra cạ vào hông Thế Lãm.- Ý...Chàng rút tấm kim bài đó xem qua, rồi nhìn thẳng vào mặt Khương Nhi.Khương Nhi giật thót ruột:- Tấm kim bài đó tôi lượm được trong kinh thành.Thế Lãm nhếch mép:- Tại hạ không thể nào tin được. Cô nương nên nhớ tại hạ đã từng sống trong kinh thành và rất am tường những qui củ của hoàng tộc. Tấm kim bài này rất hệ trọng đối với Đông Giang quận chúa, đâu thể đánh rơi để cô nương lượm dễ dàng.Chàng trầm giọng:- Cô nương là cung nữ của Đông Giang quận chúa?Khương Nhi lắc đầu:- Tôi không biết.- Ha ha ha! Cô nương chối tức là khẳng định thân phận của mình.Thế Lãm suy nghĩ, nếu vị cô nương này có quan hệ với Vương Tỉnh quận chúa thì nhất định Quận chúa có liên quan đến gã công tử đã thỉnh nguyện chàng giải cứu Hằng Ni với giá nghìn lạng.Sự tình có lắm điều uẩn khuất, mà lý giải nó trong một sớm một chiều quả là khó vô cùng.Thế Lãm thở dài một tiếng, cũng vừa lúc Hắc tuấn mã đưa chàng và Khương Nhi đến túp lều có vòng trúc vây quanh. Hắc tuấn mã nện vó, hí vang một tiếng.Tiếng hí của nó như muốn nói với Thế Lãm, nơi chàng cần đến chính là túp lều này.Đặt Khương Nhi trên mình Hắc tuấn mã, Thế Lãm băng mình xuống, sải bước thẳng vào trong túp lều của Vân Minh cư sĩ. Chàng đứng ngay bên hố huyệt.Thế Lãm chưa kịp lên tiếng gọi thì cửa lều bật mở toang hoác. Vân Minh cư sĩ và Thần tăng Kim Chung Trí Giả xuất hiện.Nhìn qua hai người đó, Thế Lãm thấy cái xác của Thần Cơ Bất Tri Khách nằm sóng soài trước bệ thờ linh vị tiên đế. Trên bản tre là túi nải của Thần Cơ Bất Tri Khách.Vân Minh cư sĩ và Thần tăng Kim Chung nhận ra Thế Lãm không khỏi sửng sốt. Thần tăng Kim Chung Trí Giả lẩm nhẩm nói:- Án Sát đường Truy Hình Tướng Hoàng Thế Lãm.Thế Lãm nghiêm mặt:- Hai vị một là Vân Minh cư sĩ, còn hòa thượng là Thần tăng Kim Chung trưởng lão Phương trượng Linh Sơn cổ tự?Vân Minh cư sĩ và Thần tăng Kim Chung gật đầu:- Chính thị.Vân Minh cư sĩ nhìn chằm chằm Thế Lãm:- Không ngờ lại gặp Truy Hình Tướng ở đây.Thế Lãm chỉ vào trong nhà:- Người nằm kia là ai? Hình như khuôn mặt tại hạ thấy quen quen.- Hoàng tướng rất quen thuộc với người này. Y cùng một giuộc với Hoàng tướng.- Y là ai?Vân Minh cư sĩ nghiêm giọng nói luôn:- Lượt Sử học giả Thần Cơ Toán, ngoại hiệu ngoài giang hồ là Thần Cơ Bất Tri Khách.Vừa nghe Vân Minh cư sĩ thốt xong mấy lời đó, Thế Lãm đã trổ thuật khinh thân “Nhứt Điểu Phi Thiên” lướt qua lão và Thần tăng Kim Chung Trí Giả.Vân Minh cư sĩ lẫn Thần tăng Kim Chung Trí Giả chỉ cảm nhận có luồng gió vừa thoạt qua bên mình thì Thế Lãm đã biến mất rồi.Thần tăng Kim Chung giật mình, nạt lớn:- Vân huynh coi chừng.Vân Minh cư sĩ sàn bộ quay ngoắt lại. Hai người thấy Thế Lãm đang đứng trước cái xác Thần Cơ Bất Tri Khách.Chàng từ từ quay lại đối mặt với Vân Minh cư sĩ và Thần tăng Kim Chung Trí Giả.Ba người đối nhãn với nhau.Thế Lãm lạnh lùng hỏi:- Hai vị đã bức tử Thần Cơ Bất Tri Khách?Vân Minh cư sĩ gật đầu:- Đúng như vậy! Lão phu muốn dẫn giải lão ta về cho Tổng tài Thái Minh Công phán xử về tội phản nghịch khi quân. Lão đã không nghe theo chỉ dụ mà tự cắn lưỡi chết.- Hừ, các vị thật là hồ đồ.Thần tăng Kim Chung quắc mắt:- Vọng ngôn! Dám cho bần tăng và đạo sĩ đây là người hồ đồ.Thế Lãm trừng trừng nhìn Thần tăng Kim Chung và Vân Minh cư sĩ. Chàng đổi cách xưng hô:- Bổn tướng cho rằng các vị hồ đồ, điều đó quả không sai.Thần tăng Kim Chung hừ lạnh một tiếng:- Bần tăng không nề hà với sự nhận xét của ngươi, khi nào ngươi đứng trước sự phán xử của Thái Minh Công coi ngươi còn ngạo mạn nữa hay không.Đôi mày lưỡi kiếm của Thế Lãm nhíu lại, đôi mắt sắc nhãn khắt khe đến độ tưởng như sắp loé ra hai đạo hung quang sát phạt Vân Minh cư sĩ và Thần tăng Kim Chung.Chàng lạnh lùng nói:- Hai người đã đầu phục Thiên giáo?Vân Minh cư sĩ trợn mắt:- Ta đầu phục Thiên giáo thì sao? Ta chỉ vì chữ trung chữ nghĩa mà hành sự thôi.Vân Minh cư sĩ chỉ tay vào mặt Thế Lãm:- Ngươi và Thần Cơ Bất Tri Khách cấu kết với Bạch Hoa Lan, ám hại Thái thượng hoàng, với mưu đồ xóa đế đoạt ngôi. Hôm nay được Vương gia thừa thánh chỉ, phát lệnh truy nã ngươi và Lượt Sử học giả. Nếu ngươi ngoan ngoãn hãy tự trói mình mà xin Vương gia tha tội chết.- Lão đạo sĩ tịnh thân nơi thâm sơ cùng cốc, chọn kiếp sống ẩn cư an nhàn nên chẳng biết gì ngoài giang hồ.Chàng quay sang Thần tăng Kim Chung Trí Giả:- Còn lão hòa thượng Phương trượng chắc có ý đưa Linh Sơn cổ tự thay thế Thiếu Lâm bắc đẩu nên mới gia nhập Thiên giáo.Chàng hừ lạnh một tiếng:- Bốn vị Linh chủ của cổ tự hiện nay đã trở thành Hộ pháp Thiên giáo, còn lão chắc chắn sẽ trở thành Phó giáo chủ thay thế cho Kha Chấn Bình phải không?Thần tăng Kim Chung Trí Giả ửng mặt thẹn thùng:- Bồ tát cứu chúng sinh, Linh Sơn cổ tự của lão tăng chỉ hành sự theo chỉ dụ của Vương gia.Thần tăng Kim Chung Trí Giả quay sang Vân Minh cư sĩ:- Vân huynh...Vân Minh cư sĩ gật đầu, nói với Thế Lãm:- Hoàng tướng đã phạm tội khi quân diệt chúa, dự mưu đoạt ngôi tiên đế. Tội ấy không thể nào tha thứ được. Chỉ dụ của Tiểu hoàng đế đã phát lệnh truy nã, lão phu không thể không ra tay để tỏ chút lòng thành với tiên đế, vì đã từng hưởng lộc mưa mốc.Thế Lãm khoát tay:- Nếu đạo trưởng còn nghĩ đến tiên đế, hãy cùng bổn tướng dẹp loạn thần trong triều cung, may ra mới cứu vãn được tình thế như dầu sôi lửa bỏng lúc này.Chàng muốn nói hết sự tình để Vân Minh cư sĩ hiểu, nhưng Thần tăng Kim Chung Trí Giả đã nạt ngang:- Phản tặc ngoa ngôn, thánh chỉ của Hoàng đế đã chỉ rõ chính ngươi là loạn thần đang bị truy nã, còn nói gì nữa.Thần tăng Kim Chung Trí Giả vừa nói vừa lắc chiếc Kim chung trên cổ tay mình.Âm thanh từ chiếc kim chung phát ra thật đều và nhạt nhẽo, khiến người nghe trở nên lẩn thẩn, hai mắt cú díp lại như người mất ngủ lâu ngày, không sao trụ được thần thức.Vừa lức kim chung, Trí Giả vừa phát động thế công “Thiết Thủ Tầm Lôi”. Thiết tầm lôi là bí công tuyệt thức mà Trí Giả hòa thượng đắc ý nhất. Trong giang hồ không một ai có thể trụ được khi đối mặt với tuyệt công đó. Ngọn khí chưởng “Thiết Thủ Tầm Lôi” ẩn tàng một nội kình tụ khí thành bàn tay nhàn nhạt, ập tới Thế Lãm.Vừa xuất thủ, đối phương đã xử dụng tới tuyệt thức tấn công mình, Thế Lãm không sao dằn được uất giận. Chàng chẳng thèm lách tránh mà dựng luôn song thủ hét lớn:- Kim ảnh thủ.Đôi bản thủ của chàng thoáng chốc chuyển sắc qua màu vàng, dựng lên đón thẳng vào Thiết thủ tầm lôi của Thần tăng Kim Chung Trí Giả.Ầm...Thế Lãm lùi luôn ba bộ, trong khi Thần tăng Kim Chung Trí Giả chỉ lùi hai bộ. Chàng giật mình, tai vẫn nghe văng vẳng tiếng leng keng từ chiếc kim chung phát ra.Đánh thẳng một chưởng, Thần tăng Kim Chung Trí Giả đắc ý vô ngần vì thấy mình hơn hẳn đối phương một bậc. Lão buông luôn một lời kiếu thị:- Bản lãnh của Truy Hình Tướng xoàng quá, không xứng là đối thủ của bần tăng.Thần tăng Kim Chung Trí Giả vừa nói vừa lắc đều cổ tay để chiếc tiểu kim chung phát ra những âm thanh đều đều.Lão nhìn Thế Lãm khắt khe, tự thị nói:- Trong hai chiêu nữa, lão tăng sẽ thu nạp phản tặc.Trong khi đó, Thế Lãm không sao hiểu được nội lực nguyên khí của chàng khi dụng Kim ảnh thủ chỉ có oai lực không quá ba thành công lực nên mới bị đối phương hất lùi dễ dàng như vậy. Mặc dù biết được điều đó, nhưng chàng cũng như kẻ hoang mang, chẳng định hướng tập trung thần thức để có thể gia tăng nội lực.Tiếng leng keng từ kim chung phát ra khiến Thế Lãm cứ vẩn vơ, chẳng thể nào tập trung tinh thần.Chàng còn đang vẩn vơ thì Thần tăng Kim Chung Trí Giả quát lớn:- Phản tặc nằm xuống.Lần này lão hòa thượng Linh Sơn cổ tự vận dụng đến mười hai thành công lực thi triển tuyệt chưởng “Thiết Thủ Tầm Lôi” công thẳng vào.
- Hắc huynh, nhanh lên, không lão quỷ đó sẽ bắt được chúng ta.Thiên lý hắc long câu rướn đầu đến trước, bốn vó cứ nện thình thịch xuống mặt đất.Thiếu nữ nghĩ thầm, nếu không có Thiên lý hắc long câu cảnh báo, có lẽ bây giờ nàng đã rơi vào tay Thiên giáo rồi.Nàng rùng mình khi nghĩ đến những cực hình tra khảo của Tổng tài Thái Minh Công.Phía sau, Hắc Lâu giáo chủ vẫn không hề giảm bộ pháp phi hành quán tuyệt vô song của lão. Hai cánh tay của lão cứ như đôi cánh đại bàng vỗ liên tục để lướt theo Thiên lý hắc long câu.Nếu như Thiên lý hắc long câu chỉ là chú ngựa tầm thường, có lẽ lão quỷ đã bắt kịp nó rồi. Mặc dù tuấn mã đã ra nước đại lao đi vun vút như cơn lốc đen, thế mà vẫn không bỏ rơi được lão quỷ, bấy nhiêu đó cũng đủ biết khinh công của Hắc Lâu giáo chủ cao thâm đến độ nào.Thiên lý hắc long câu đã xuất hạn mồ hôi, mà xem chừng lão quỷ vẫn chưa chịu bỏ cuộc. Khoảng cách trên năm mươi trượng không rút lại và cũng không giãn ra.Thiếu nữ vừa ôm Thế Lãm vừa nhủ thầm:- “Không biết lão quỷ còn rượt đến bao giờ”.Nàng vừa nghĩ thầm vừa lo âu vô cùng, bởi sợ Thiên lý hắc long câu sẽ đuối sức trước khi thoát khỏi sự truy đuổi của Hắc Lâu giáo chủ. Cuối con đường đang thoát chạy đây biết đâu lại là ngõ cụt, thì nàng và Thế Lãm nhất định bỏ mạng.Nghĩ như vậy, nhưng tâm nàng vẫn tin tưởng vào linh giác của hắc mã. Nếu hắc mã không thông minh hơn những con ngựa bình thường khác sao lại xuất hiện kịp thời cứu Thế Lãm khỏi sát thủ của thiếu nữ.Thiếu nữ liếc lại phía sau. Nàng thở ra một cái thật khoan khoái khi thấy Hắc Lâu giáo chủ không còn đuổi theo nữa.Thiếu nữ nhỏ nhẻ nói vào tai ngựa:- Hắc huynh giỏi quá đã bỏ được lão quỷ rồi.Mặc cho nàng nói, Thiên lý hắc long câu vẫn không giảm cước tốc mà còn gượng phi nhanh hơn.Đột nhiên Thiên lý hắc long câu đổi hướng bỏ tiểu lộ đó, phi nước kiệu băng vào khu rừng bên cạnh. Tuấn mã lòn lách phi qua những lùm cây, rồi đột ngột dừng lại, quỳ hai vó trước xuống.Thiếu nữ hỏi:- Ngươi muốn ta xuống đây à?Tuấn mã gục gặc đầu.Thiếu nữ đỡ Thế Lãm xuống.Thiên lý hắc long câu lại đứng lên, rồi bất ngờ quay trở lại tiểu lộ. Ra đến tiểu lộ, Thiên lý hắc long câu hí vang một tiếng quay ngược trở lại.Thiếu nữ ngạc nhiên vô cùng, vì hành động của tuấn mã.Còn chưa hết ngạc nhiên, nàng đã nghe tiếng oang oang của các cao thủ Thiên giáo.Đến lúc này thiếu nữ mới hiểu ra hành động của Thiên lý hắc long câu. Con ngựa trung thành đã biết dụng kế đánh lạc hướng kẻ địch để cứu chủ.Nàng quay lại Thế Lãm đang nằm thiêm thiếp bên cạnh mình, lẩm nhẩm nói:- Không ngờ ngươi lại có một con ngựa trung thành và thông minh như vậy. Nể tình hắc mã, bổn cô nương cứu ngươi.Nàng đỡ Thế Lãm lên, dìu đi từ từ tiến sâu vào cánh rừng đó. Nàng cứ đi với ý niệm càng tránh xa bọn Thiên giáo chừng nào tốt chừng nấy.Thiếu nữ chợt nghe Thế Lãm rên khẽ:- Nước... nước...Nàng thở dài một tiếng, đặt chàng ngồi tựa vào một gốc đại thụ, rồi mở túi nải của Thần Cơ Bất Tri Khách. May mắn trong túi nải của Thần Cơ Bất Tri Khách còn một bầu nước.Thiếu nữ liền cho Thế Lãm uống từng ngụm nhỏ.Chàng từ từ hé mắt.Nhận ra khuôn mặt của thiếu nữ:- Cô nương à?Thiếu nữ hậm hực nói luôn:- Chính bổn cô nương.- Tại hạ đang ở đâu đây?- Trong một cánh rừng hoang.- Tại sao tại hạ và cô nương lại ở trong cánh rừng hoang này.Thiếu nữ liền thuật lại tất cả mọi chuyện cho Thế Lãm nghe. Vừa nghe xong câu chuyện của thiếu nữ, chàng gượng ngồi bật lên.Thiếu nữ liền đỡ Thế Lãm:- Hoàng tướng tính đi đâu?Thế Lãm thều thào nói:- Tại hạ không thể để cho Hắc huynh bị nguy hiểm được.Thiếu nữ ghịt tay chàng:- Hắc huynh không sao đâu. Nếu Hoàng tướng trở ra lúc này, Hắc huynh càng bất lợi hơn.Thế Lãm như người mê sảng nhìn thiếu nữ nói:- Hắc huynh đang bị nguy, ta phải cứu Hắc huynh.Thiếu nữ lắc đầu:- Hoàng tướng hãy nghe tôi. Hắc huynh một mình tự lo liệu được mà. Ta nghĩ, bọn Thiên giáo không làm gì được Hắc huynh đâu.Nàng nắm tay Thế Lãm:- Chúng ta đi tiếp đi. Càng xa nơi này chừng nào càng tốt chừng nấy. Nếu như lão quỷ kia biết được Hắc huynh không mang theo ta và Hoàng tướng, nhất định sẽ cho thuộc nhân lùng sục khắp chốn này, lúc đó ta và Hoàng tướng không còn đường tháo thân đâu, với lại lúc này Hoàng tướng đang bị...Nàng bỏ lửng câu nói ở đó.Thiếu nữ thở ra nói tiếp:- Để xem trong túi nải của Thần Cơ tiên sinh có thuốc trị thương không.Nàng mở túi nải của Thần Cơ Bất Tri Khách, mà nghĩ thầm, tại sao mình trở nên thân thiện với Thế Lãm như vậy, hay chính sự trung thành của Thiên lý hắc long câu khiến cho nàng quên cái chết của Thần Cơ Bất Tri Khách.Thiếu nữ lục tìm trong túi nải, lấy ra một chiếc tịnh bình. Nàng mở nắp ngửi:- Hay quá! Có rồi! Tiên sinh rất cẩn thận nên khi rời kinh thành có mang theo thuốc trị thương.Nàng trút ra hai viên nhét vào tay Thế Lãm:- Hoàng tướng uống thuốc đi.Thế Lãm lưỡng lự.Thiếu nữ hối thúc chàng:- Hoàng tướng hãy dùng thuốc đi. May ra phục hồi lại phần nào công lực mà đi tiếp.Thế Lãm nhận hai hoàn thuốc, cho vào miệng. Chàng dùng xong hai hoàn thuốc đó, mới bùi ngùi nói với thiếu nữ.- Quả thật tại hạ không sát tử Thần Cơ Bất Tri Khách. Người bức tử Thần Cơ Bất Tri Khách chính là Vân Minh cư sĩ và Thần tăng Kim Chung Trí Giả. Tại hạ đã đến muộn.Chàng nhìn thiếu nữ:- Tại sao Hắc huynh lại đưa tại hạ đến gặp Thần Cơ Bất Tri Khách. Phải chăng Hắc huynh biết Thần Cơ Bất Tri Khách và cô nương có quan hệ với nhau.Thiếu nữ vuốt mái tóc mai nhìn Thế Lãm bằng ánh mắt xét nét:- Tôi cũng không biết.- Cô nương muốn giấu tại hạ. Dù cô nương không nói ra, tại hạ vẫn có thể đoán được, Thần Cơ tiên sinh có quan hệ với vị công tử kia và cô nương là người tâm phúc của y.Chàng nhìn thẳng vào đáy mắt thiếu nữ:- Vị công tử kia phải chăng chính là Đông Giang quận chúa giả trang.Thiếu nữ nửa lắc đầu, nửa gật đầu:- Tùy Hoàng tướng nghĩ sao cũng được. Lúc này không nên suy luận làm gì, mà trước hết Hoàng tướng và ta phải thoát khỏi sự truy đuổi của cao thủ Thiên giáo.Thế Lãm thở ra:- Chúng ta đi! Tại hạ cảm thấy đỡ phần nào rồi.Chàng dứt lời, rùng mình một cái, theo cái rùng mình đó ói luôn một ngụm máu bầm.Thiếu nữ đỡ lấy Thế Lãm:- Hoàng tướng thấy trong người ra sao?Thế Lãm mỉm cười:- Không sao đâu! Nhất thời tại hạ không thể dụng đến võ công được.- Chúng ta tìm một chỗ nào an toàn hơn để Hoàng tướng vận công điều tức trị thương.Thế Lãm gật đầu:- Vậy cũng được.Chàng vừa dứt lời thì chợt nghe ngay bên cạnh mình có người đáp lời:- Ta có một chỗ rất an toàn, công tử có thể yên tâm dưỡng thương.
http://eTruyen.com