Trời đã tối, trên phố những cột đèn uốn cong vừa mới thắp lên khi từ vườn hoa nhỏ đối diện ngôi nhà của chàng gù thủ thư vọng đến tiếng đàn bà hét làm đông cả máu trong người. Những thị dân vội vã chạy đến cứu giúp ngạc nhiên một cách vui vẻ khi thấy kẻ phạm tội gây ra cơn kinh hoảng là con cóc gai Bufo Amorala bụng phồng căng như trái bóng đang ngồi rất khiêu khích trên mũi chiếc giày quẳng văng ra của người đàn bà la hét, nó ác cảm nhìn những người đang tụ tập thành đám đông xung quanh. Còn ngày hôm sau, vào buổi sáng đẫm sương và oi ả, có vẻ như đã bắt đầu một cuộc Đại thiên di dân tộc ếch, và trong thành phố người ta nhận thấy có đến hàng chục đại diện của những giống lưỡng thê chưa từng được biết đến trong vùng. Các cậu bé dân địa phương thoắt hiểu nhanh hơn ai hết có chuyện gì đã xảy ra, và trước khi cảnh sát phá cửa xông vào ngôi nhà của chàng thủ thư với hy vọng trông thấy dưới chân lúc nhúc vô số các con vật là thi thể chủ nhân đã chết của chúng, lũ trẻ đã chui vào qua cửa sổ phòng áp mái, trong chớp mắt khoắng sạch bộ sưu tập từ lâu làm chúng hết sức thèm thuồng của anh gù kỳ quặc. Vậy là cảnh sát đã không phát hiện thấy lũ lưỡng thê trong ngôi nhà, cũng như đã không tìm thấy thi thể chàng gù. Và điều này chẳng có gì đáng ngạc nhiên, vì vào phút đó anh chàng đã ngồi bên một chiếc bàn trong chính cái quán cà phê mà cả tôi cũng cảm thấy là nơi có thể xảy ra nhất cuộc gặp ấn định với em. Cũng tại đây, khi thì ngồi nhấp từng ngụm cà phê đắng, lúc cắn điếu thuốc giữa hai hàm răng mà đi tới đi lui trước quầy, có cả ông bá tước khổng lồ mặt khó đăm đăm.Chúng tôi đã ngồi và đợi, - những con cóc, ếch, nhái, nhái bay, ếch cây, cóc phệ và cóc tía của chàng thủ thư thám thính các căn phòng và hệ thống đường ống trong ngôi nhà của những chủ nhân mới, mà phần lớn chưa biết mình có thêm của sở hữu; một cảnh sát trẻ phân vân xoay xoay trên tay chiếc phong bì giấy dày dặn đã bóc vừa nhặt được trên ngưỡng cửa nhà chàng gù, không hiểu tại sao người nhận không đủ kiên nhẫn mang nó vào tận văn phòng, và cặp mắt của chàng trai trẻ hiếu kỳ lúc thì lóe lên say mê, khi lại trở nên mơ màng tuỳ thuộc vào những ý nghĩ mâu thuẫn hay rất khác thường luân phiên thay đổi trong đầu; một ngọn gió phản trắc bật tung cửa sổ căn phòng của ông bá tước trong tiếng hét thất thanh của con vẹt hoảng sợ, oai vệ bứt đám cây “Tóc Vệ Nữ”, quét khỏi mặt bàn, cuốn lấy và mang qua con phố trắng xóa những tờ giấy chi chít chữ viết; hai chiếc máy điện thoại nóng rực vì hiệu thế không ngừng réo lên; cổ phiếu công ty tôi trải qua cơn thảm họa sụt giá vùn vụt, thị trường chứng khoán sôi sục trong cơn kinh hoảng bao trùm - còn em thì vẫn chẳng thấy đâu.Bứt rứt vì cảm thấy hết sức bất tiện, chúng tôi - những người đã quên và vứt bỏ hết thảy những gì đã sống hàng năm trời, - ngồi bên những chiếc bàn nhỏ liền kề nhau trong quán cà phê Dublin, cố làm ra vẻ không nhận ra nhau. Mặt trời đã khuất, trên bầu trời, như rất nhiều, rất nhiều lần trước đây, vẫn hết sức bình yên cháy lên ngôi sao tuyệt đẹp nhất và rực rỡ nhất nhìn thấy rõ được thậm chí cả trong ánh sáng của các cửa hàng và những ngọn đèn công suất mạnh - đó là ngôi sao Venera, thường được gọi tên là Sao Hôm, nhưng cũng là Sao Mai, và còn là Hesperus, Vesper, Phosphorus, Lucifer, Quezalcoatl, Chaska và những tên gọi không kém phần ngân nga khác.Nhưng vẫn không thấy em...Người đầu tiên không chịu nổi, bất lực cúi gập người, tay che mặt và nhìn chằm chặp vào bức tường bằng cặp mắt tràn lệ, cười phá lên trong khung cảnh tĩnh lặng là ông bá tước. Giây lát sau, cũng không giữ được sự tỉnh táo cứu vớt của mình, bị giày vò bởi những cảm xúc trái ngược dồn dập thay thế nhau, - từ nỗi cay đắng, thất vọng, dằn dỗi và tức giận cho đến kinh ngạc thán phục trước cách thức giản dị đến thiên tài để lôi tất cả chúng tôi từ những thời gian và không gian sống quen thuộc, dồn tất cả lại đây, trong cái quán cà phê Dublin nhỏ này, - cái tiếng cười như động kinh cũng xâm chiếm nốt cả tôi. Và cuối cùng, mặt nhăn dúm, nhe răng ra, hất ngược cái đầu to quá khổ chạm cả vào cái bướu, chàng thủ thư khe khẽ cất tiếng ộp oạp. Sau khi dứt cơn cười, anh chàng thận trọng lau những khóe mắt lớn vẫn còn dấu vết buồn bã của mình bằng chiếc mùi soa trắng nõn, đàng hoàng hỉ mũi và với dáng vẻ của một người rốt cục đã giải quyết được nhiệm vụ mắc mứu từ lâu quả quyết tiến về phía tôi và ông bá tước. Nhưng khi đi ngang qua cạnh quầy bán hàng, không thay đổi nét mặt, anh gù với tay chộp lấy chiếc gạt tàn nặng trình trịch ném mạnh vào tấm gương lớn sau lưng ông chủ quán. Tấm gương từ từ nứt rạn, ngoạn mục bắn tung, cuốn theo nó cả những hình ảnh bên trong quán; trong khoảnh khắc ông chủ quán như bị tách làm đôi, lao bổ ra từ sau quầy; còn anh gù quay ngoắt vuột tay ông này chạy thục mạng về phía cửa; mấy khách qua đường sửng sốt dừng chân ngó vào từ khi ở góc vết thủng trên tấm gương vẫn rung rinh chưa rơi nốt mảnh vỡ cuối cùng lóe lên ngôi sao sáng rỡ quá đỗi quen thuộc với tất cả chúng tôi. Trong cái yên lặng tiếp theo, ông bá tước đứng dậy và rảo bước vu vơ trong quán cà phê lúc này đã trở nên gần như trống không, nhặt chiếc mũ rộng vành màu đen buồn tẻ chàng thủ thư bỏ quên và trầm ngâm gõ gõ chỏm của nó vào lòng bàn tay rộng như chiếc xẻng. Tất cả chúng tôi đã tìm thấy gì trong cái cô bé cợt nhả, hài hước này cơ chứ? Không lẽ thực dễ làm mất trí và mê đắm mãi mãi một con người khi quyến rũ anh ta bằng những lời tình yêu nồng nhiệt?! Bằng cách thức mới thú vị và đơn giản làm sao, tự nhiên đã xoay đảo những kẻ vẫn kiêu hãnh nhận mình là Con Người Lý Trí đến thế! Có thể với những con trai và con gái ở thời văn minh chúng ta, tình yêu của Aphrodite là sự hủy diệt, như không khí bị giam hãm trong những Kim tự tháp Ai Cập cổ xưa. Nhưng có thể hạnh phúc của chúng ta đã hàm chứa trong cái sự chúng ta, - những sinh vật năm ngón dịu dàng và nhút nhát, - đã thực hiện một cú nhảy vọt chóng mặt và phút chốc bay bổng vượt trên đầm lầy của những lệ thường, trên các phép tắc và giáo điều quá nghiêm trang, khôn ngoan, hợp lý, đúng mực và quá kiểu cách câu nệ của châu Âu già nua. Và dù chúng tôi gục xuống, tan nát, cảm thấy trong miệng vị máu, nhưng đó là thứ máu chảy trong các huyết mạch loài người vào những thời trẻ tuổi sôi sục, ngây thơ và vui vẻ, vẫn còn chưa biết đến tội lỗi của nó. Tình yêu có thể là đam mê, như chất ma túy. Nó là cơn bệnh và nỗi khổ, nhưng chỉ có với nó ta mới cảm nhận được cái trọn vẹn và sức nặng của từng giây khắc, cảm giác được vị đắng cay của cuộc sống trên môi, và nghe thấy tiếng đập dữ dội như tiếng trống nện man rợ của chính trái tim mình bỗng chốc bay bổng lên trong giấc mơ. Nó là nỗi đau khổ, nhưng sống thiếu nó thì thật vô vị, buồn chán và vô nghĩa chẳng khác nào sự tồn tại của những ma nơ canh vô hồn.Dường như chúng tôi đã không đếm xỉa hơi sớm và từ chối tin vào sức mạnh vô địch của nữ thần sắc dục. Dường như quyền lực của nàng với chúng tôi đã vĩnh viễn được ghi khắc trong gene của chúng tôi, như đã được mã hóa vĩnh viễn trong vật chất di truyền của các tổ tiên loài người những ký ức về lũ lưỡng thê khổng lồ thời tiền sử, và kiên trì trượt bơi trên bề mặt tri giác của chúng ta dưới dạng những huyền thoại về các con rồng và người khổng lồ hùng mạnh. Sự thật, sức mạnh toàn năng của tình yêu - cao nhất trong các lạc thú và nặng nề nhất trong các khổ đau - là vĩnh cửu. MAGNA RES EST AMOR!Em là ai? Điều phỏng đoán của tôi có chắc đúng? Tôi không biết... Có ai nhìn thấu được vào tất cả những chiều sâu và tận đáy cùng của điều bí mật lớn lao nhất trong mọi điều bí mật gọi tên là tình yêu?! Dù thế nào, thì cũng chẳng phải là tôi, và tốt hơn là tôi sẽ tự kiềm chế không đưa ra các kết luận. Hãy để bí ẩn tạm cứ là bí ẩn, huống hồ, người Latin vẫn nói, NON OMNIUM DIERUM SOL OCCIDIT - mặt trời đâu đã lặn lần cuối cùng!