( Thương mến tặng Phong Lan Tím ) Như thường lệ, mỗi khi lên “net”, tôi đều ghé vào trang Phụ Nữ Việt(PNV) để đọc những bài “ Người viết cho người”. Người viết cho tôi hôm nay là Phong Lan Tím (PLT), dùchỉ là một lời nhắn thôi mà lòng tôi xót xa, bây giờ và mãi mãi. PLT, cái tên rất đẹp và đáng yêu! Tên của một người con gái, ngay cả nơi cô sống tôi cũng không rõ, chỉ biết nhau qua một trang thơ. Những dòng thơ rất buồn của nàng đã “ bắt ý ” tôi, bởi chính tôi cũng gắn liền trong số phận “ lời tình buồn ”, cả cái tình gởi cho quê hương và gởi cho những ân tình giao tiếp trong đời, lời thơ khắc khoải chạy dài theo cuộc sống có quá nhiều những trầm tư về dĩ vãng và hôm nay. Cảm xúc thì nhiều và nồng nhiệt lắm, thơ mà! Những dòng chữ chảy từ trài tim đã gắn liền với vận nước không may và với vận đời trôi trong khắc nghiệt! Trên trang thơ “ Hoa Tím Bằng Lăng “ của Solo, tôi gặp Phong Lan Tím với vài đoạn thơ của nàng, phải rồi, nàng chỉ “ post ” lên những đoạn thơ ngắn, và tôi đã đọc được tâm trạng nàng xót xa, bi thương về cái thân phận làm người. Có những lúc buồn ôi vô số kể Tháng ngày dài trong kiếp sống lê thê Lắm xót xa nhiều chua xót não nề Lòng héo hắt mắt đong đầy ngấn lệ Buồn thế sao em? Mà buồn thật! Một người con gái nhìn đời với tất cả sự chua xót. Tôi muốn chia xẻ với nàng những buồn phiền đó, phải nói thế nào khi không biết nàng là ai? Không khéo thì tâm trạng buồn của Nàng chẳng những được giải tỏa mà lại vướng thêm một nỗi buồn không tên nên tôi chỉ gởi lên bài Thơ “ HOA XƯA “ như nói vu vơ về một chuyện tình còn lưu dấu tiếc thương để “ góp buồn “ cùng nàng. Thực ra là tôi muốn gợi chút cảm thông về những nỗi đau nội tâm với những người “ Yêu Hoa màu Tím ”. Màu Tím dẫn dắt văn thơ đi vào những câu chuyện tình buồn. Bài thơ tôi đã viết trên Trang Thơ Hoa Tím Bằng Lăng: Hoa xưa ghé rừng hoa dọc bên đường ngắt cành lan tím gọi mừng tuổi em nhìn hoa nhớ màu áo quen reo lên tiếng guốc rộn trên phố chiềụ …… rồi đi lạc cõi xa quê nhớ nhau cũng chỉ trăng thề, hoa xưa! Sau một tuần khi bài này gởi lên trang thơ “ Hoa Tím Bằng Lăng ”, chiều hôm qua, vào lại trang thơ, tôi bàng hoàng, xúc động khi đọc lời nhắn tin của Phong Lan Tím: Chào Solo, Mấy hôm nay bệnh tim tái phát PLT mệt và tim đau buốt không ngồi dậy nổi để xử dụng máy computer. PLT nhờ SL nhắn lại với anh Cao Nguyên là khi nào PLT bớt bệnh sẽ đáp lại thơ của SL và của anh Cao Nguyên. Nếu như SL thấy PLT bặt tin không còn xuất hiện trên PNV nữa thì co’ nghĩa là PLT đã chết. Lúc ấy SL hãy viết tặng PLT bài thơ “ Khóc thương một kiếp hồng nhan bạc mệnh ”, chúc SL ở lại họa thơ vui với mọi người. Cho PLT gởi lời từ biệt anh Cao Nguyên cùng ca’c bạn nếu như PLT đã thực sự đi vào giấc ngủ thiên thu nhe’. ......Ôi đau buốt quá trái tim tôi Đành phải nghìn thu vĩnh biệt rồị... ………. ….. Bệnh đã hành thân đến rã rời Sức đã kiệt dần hơi đã cạn Thôi đành vĩnh biệt thế gian thôi! Sự xúc động đến tột cùng đã làm tôi ngạt thở.Tất cả các Bạn trong PNV khi đọc đoạn nhắn tin này ai nấy đều cùng xúc động. Suốt mấy đêm rồi giấc ngủ tôi không yên. Tôi nghĩ về Phong Lan Tím, nghĩ về nàng như là em gái tôi, như người tình của tôi trong sự cảm nhận của “ một trái tim thơ ” Tôi buồn lắm! Nhưng tôi không khóc. Dễ gì mà tôi khóc được. Nước mắt tôi đã khô từ lâu, dễ chừng cũng đã trên ba mươi năm kể từ khi tôi nhận diện “ những cái chết tập thể ” từ mùa xuân 1968 đến mùa hè 1972 và mùa xuân 1975 với những biến loạn của thời cuộc thổi những ngọn lửa tàn bạo đốt cháy quê hương tôị … dòng nước mắt tuôn trào loang vỡ từ một ngày phố rợp khăn tang mím môi lại nén lời đưa tiễn ghìm nụ hôn chờ gọi trăm năm …” Dòng sông nước mắt chảy xuyên suốt cõi làm người, nó xuất phát từ nguồn đã rõ biết không cần truy cứu, chảy từ không nơi có khởi điểm và kết thúc … Triền miên chảy, sâu lắng, sóng nhẹ thôi mà cay đắng biết chừng nào! Tôi không khóc, chỉ nghe lòng thổn thức. Về em thôi ư? Không hẳn là riêng thế, mà cả chúng ta đó. Cái thân phận làm người, sinh ra, lớn lên rồi mất đi theo một chu kỳ sinh, lão, bệnh, tử trong qui luật tất yếu một đời ngườị Cái tỉ lệ nhận được sự sủng ái của chu kỳ đó có được là bao, bởi chúng ta thường nhận chịu biết bao sự bất trắc, từ các mối hiểm họa, nên nỗi buồn mang theo dằng dặc, nặng vô cùng. Hạnh Phúc? Cái rạo rực về một nụ hôn nồng ấm gởi người tình, dù chỉ một lần thôi cũng đủ choàng lên đời những ngày vui, huống chi niềm hạnh phúc em mơ ước một đời với một lần hạnh ngộ giữa thời hoang phế. Quả thật. tuyệt vời, nhưng với em nó mãi xa vời! Phong Lan, có thể nào em thôi cần sắc tím để nụ cười em vĩnh viễn được hồng tươị Anh muốn uống từ em cái giọng cười ấy để phá rã mọi giá lạnh trong thơ! Quên đi hoặc xem như chẳng có cái nghiệt ngã của dòng đờị Anh muốn đổi tên em là Phong Lan Hồng, Phong Lan Muôn Sắc. Đốt hết những bài thơ buồn còn trong ký ức hoặc đang loang lan trên các trang “ web ”, góp hết lại những bài thơ yêu thương và hạnh phúc in thành một tập với hình bìa là một đóa Phong Lan Hồng giống như những cánh môi hồng thắm của em. Thế nhưng, mỗi thân phận chúng ta cứ lầm lũi đi, lầm lũi sống và chết. Sau phút giây thần trí bị tê liệt vì hoang tưởng, ngắm lại mình qua cái phản quang sinh tồn, ngỡ ra mình đâu khác một cội cây: “ …chỉ như một cội cây đời vốn là như vậy cành lá tốt hôm nay ngày mai không còn thấy …” Có thể nào em tựa vào vai anh để nói là em vẫn còn đây và với anh, hình như em đang yêu. Một tình yêu thiết tha với tất cả lòng hăm hở và khao khát, cho một mối tình em mãi ước mơ. Ngủ đi, em sẽ dịu những cơn đau, mai anh sẽ đưa em đi thăm những cánh đồng xanh mượt cỏ, những cánh đồng “ thẳng cánh cò bay ” như ở quê em, cho em gặp lại những tấm lòng khoáng đạt không có tì vết của sự tị hiềm, ích kỷ… Mượn duyên cớ viết cho em, anh lại viết cho cả anh. Có phải mình cùng chung một khao khát về một cuộc sống bình thường mà hạnh phúc cho chính ta và cho ngườị Chính sự vất vả và chật chội trong cái dung nhan bề thế của cuộc đời đưa chúng ta vào vòng mơ ước. Riêng em, niềm mơ ước dù rất đơn giản cũng đang gãy đổ, vỡ vụn. Cho nên mãi mãi với em, hạnh phúc chỉ là một khái niệm. Cũng từ trong “ khái niệm ” biết em qua những dòng thơ gởi cho đời nỗi bất hạnh của em, anh xin chung chia những đau khổ từ em, một người con gái sinh ra bởi một ngôi sao xấu, đang chờ biến đi, mất biệt giữa cõi ngườị Anh gởi đến em những dòng thơ với tất cả sự cảm xúc của mình “…Em, hạt giống đời trầm uất vừa nẩy mầm thân lá đã xác xơ rễ như bám không sâu vào thớ đất mong một lần hoa nở.. biết bao giờ? ……… đừng nhé em, em đừng đi quá vội Bạn và anh đang đợi đọc thơ em … Thế nhé em, hãy cố gắng bình tâm mà sống trong sự an vui, anh và các bạn vẫn chờ đọc những bài thơ của em. Anh chờ em trên trang thơ “ Hoa Bằng Lăng Tím ” của SL. Tạm biệt em. Tình thân, Cao Nguyên Rất may, năm ngày sau khi tôi viết bài này trên trang thơ, PLT đã hồi sinh. Nàng vào trang thơ cám ơn lòng ưu ái của mọi người đã chia xẻ nỗi buồn đau của nàng. Tôi gởi lời chúc phúc cho PLT, và lại gởi tặng nàng bài thơ “ Phong Lan Hồng ” như cách tôi đề nghị đổi tên nàng trên “ net ”. “… mừng em tôi được hồi sinh trăm con mắt ngó bóng hình em ngoan ……. Đóa hoa anh tặng… hân hoan Lấy môi mà ngậm cho tròn cuộc vui ….” Bây giờ thì PLT đã lên họa thơ với tôi và SL trên “ net ”. Tôi rất vui mừng với những lời thơ mới nhất của nàng “…. Trên đỉnh cao thư thả một niềm vui quên đắng cay, quên hết nỗi ngậm ngù…”! Cầu mong em sống vui khỏe với dòng đời xuôi chảy. Tạm biệt Phong Lan Hồng. Anh, Cao Nguyên. ( Tuyển Tập Văn Học Thời Nay 3 - 1/2005 )