Tôi hết sức căm thù một tật và một bịnh cuả tôi: nhát và khó ngủ. Cái tật Nhát, tôi quy trách nhiệm cho cha mẹ tôi (!) và thằng em họ. Các cụ ngày xưa đôi lúc dạy con..bậy bạ hết sức. Cái khỉ gì mà doạ khi muốn nó vâng lời? Vd “ không đuợc ra ngòai nhé, có ông kẹ hay con ma thè lưỡi đấy! “Đã vậy, trẻ con có đưá tròn đưá vuông. Do đó đứa nào sợ bóng tối thì để đèn cho nó. Tôi rất cảm động khi đọc Cuốn theo chiều gió, anh chàng Rhett Buttler rất tâm lý và thương con khi dặn vú em “ Vú phải chờ bé ngủ mới đuợc ra khỏi phòng và luôn nhớ, không đuợc tắt đèn ngủ. Bé rất sợ bóng tối”. Đằng này, ông bố tôi( nói trộm một tí ) huấn luyện con theo kiểu sau, mày sợ ma hả, tao cho xuống bếp một mình, theo tao ra nghiã trang..cho hết sợ! hết con khỉ tiều! vì sợ bố, tôi phải xuống bếp mà trong bụng đánh lô tô, cứ ngó truớc sau, trái phải, làm như có con ma sẽ ló vào từ cửa sổ vậy! Bố “đèo ‘ (à, chữ cuả dân Bắc cờ di cư nhé) vào nghiã trang thăm người thân, má ơi, tôi ngồi phiá sau, run thấy ông bà ông vải! Nghiã trang thì vắng vẻ, con đường lá vi vu, chỉ có xe bố tôi chạy vòng vòng.Ngồi phiá sau, tôi tuởng tượng..ma sắp vỗ vai mình! Năm sáu tuổi, tôi lên ở trọ nhà các cô. Mấy bà cô gian ác(!!), con bé nhỏ xiú mà bắt lên gác một mình ngủ truớc( phải đi ra sau, cầu thang sát tuờng nhà hàng xóm, nhìn sang tối thui thấy mà ớn! Đã thế, từ cửa sổ nhìn ra là một cây đa to, rễ lòng thòng..Thằng em họ doạ, ma từ cây đa xoã tóc ngồi khóc! Làm con bé lên gác là trùm chăn kín mít, không dám ngó ngoáy cựa quậy! Chưa hết, tánh nhát mà chuyên môn phải ngủ mình ên. Hồi bé tí cũng có lần phải ngủ một mình trên gác cả tháng. Năm Trung Học ngủ chung với bà chị,cuối năm bả lên nhà cô học thi với em họ,chỉ mình tôi nằm nhà duới cũng mấy tháng.Vì thế cứ nghĩ ngợi vẩn vơ, tinh thần vì thế yếu nhiều. Sau 75,vì sợ nhà nước gả cho một chàng thương binh què chân cụt tay gì đó nên lấy chồng đại và hậu quả là …mắc bịnh mất ngủ. Bao muộn phiền cứ ngu xuẩn ôm hết trong lòng (chả bù cho bây giờ, có gì la toáng khắp các anh chị gần xa!) và mất ngủ. Những năm sau 75, có khi tôi dùng thuốc trị ngứa để ngủ!Năm 85, bà chị đi định cư Canada,từng mất ngủ nên gửi thuốc về. Được Valium, tôi quý hơn vàng! Năm 87 bịnh mất ngủ giảm từ từ do chim..hết hót trong lồng. (Khỉ, lồng gỗ chứ có phải lồng son đâu?) Tính nhát thì nguyên vẹn bài thơ cũ. Nhà chỉ có hai mẹ con và con bé giúp việc.Ban đêm, tôi không dám ở nhà trong mà..trải chiếu sát cửa ra vào, đem theo đầy đủ bô, nước uống. Lý do bà chị và con bả, chủ nhân cũ căn nhà đó nói có tiền chủ …thỉnh thỏang xuất hiện. Tôi chưa thấy bao giờ nhưng nghe kể cũng rét bỏ bu. Tuy vậy cái cảm giác lành lạnh và như có ai đó đang nhìn mình từ..góc nhà thì tôi có. Qua Mỹ, một tật và một bịnh này làm tôi khổ không ít. Đúng là ghét của nào trời trao của ấy(Cô hoa hậu kia nói cổ ghét con trai con nhà giàu,học giỏi,đẹp giai lắm mà chờ mãi không thấy trời trao???!) Tôi đang ở nhà ông X, khá yên lành thì không dưng ông chú cà nông ở CA bảo, nhà này có ma. Thế là từ đó tôi không dám ở phòng riêng lúc trời chập chọang tối. Tôi phải xuống gara, nơi ông X “sáng kiến” biến thành xuởng làm việc của ổng để ngồi chung… cho đỡ sợ. Má ơi, xuởng lạnh chết cha. Đêm thì không dám đi restroom như trước kia vì phải đi ngang hành lang, từ đây nhìn thẳng xuống phòng khách, eo ơi sợ thấy bà vì nghe nói chủ nhân cũ bị giết ở đây. Tôi phải đem cái bô vào phòng. Chán thật. Khi đi làm cho bà Y, bà không cho tôi ở phòng nhỏ đối diện với phòng hai vợ chồng bả. Lý do, bà bị stroke nhẹ, ngại đi lên xuống nên không ngủ chung với chồng mà tòan dùng sofa ở family room. Bà bắt tôi ở phòng kia, từ sofa, bà nhìn thẳng vào đó đuợc. Tôi chán quá sức vì phòng to( người ta thích phòng bự còn tôi thì trái lại. To quá sợ ma vô ở chung phòng!). Thêm tật khó ngủ, ban đêm chỉ cần đi restroom hơi xa là dễ mất ngủ như không.Phòng này phải đi xuống nhà duới mới có restroom. Ban đầu bà đồng ý cho tôi đem bô, sau lại đổi không. Thật là khổ sở. Tôi tiêu thụ bao nhiêu thuốc ngủ khi ở nhà này. Thời gian đầu vừa lạ nhà vừa phòng to. Nhà bên Mỹ có nhiều cái kỳ khôi. Ví dụ cái gương soi to tổ chảng đối diện với giường ngủ. Cái này là phương đông kỵ. Các cụ bảo, bóng hắt từ gương vô người là không tốt. Với tôi, càng không tốt hơn vì tôi để đèn khá sáng do tính sợ ma.Ban đêm thức giấc, nhìn thấy gương soi là sợ! Tôi nhớ thuở bé, bà ngọai dặn tối đến chớ soi gương, chải tóc nhiều vì..ma dễ nhập(??) Vì thế, tôi lấy đủ thứ, từ mấy cái gối ôm đến báo ráng che cái gương.Thuốc ngủ sau này phải dùng vì cữ ba giờ sáng thức hơi lâu là không ngủ lại đuợc. Tôi tự chữa cho mình khá nhiều bịnh bằng cách ăn uống,tập dưỡng sinh nhưng hai cái tật và bịnh trên khó trị quá? Con em gái nghe than thở mãi bèn phán: -Đã nói tìm cái mền 37 độ là xong tuốt. Tôi tuy già nhưng Tồ thì vẫn còn nên ngớ ngẩn: -Là cái gì? Con mắc toi ré lên cười: -Là bà tìm thằng già cha già nào đó. Có cái mền 37 độ cho ấm, có người ngủ chung khỏi sợ ma, có người..dắt đi restroom ban đêm khỏi sợ mất ngủ. Dễ ợt! Trời???????????? Viết tại Rừng gió Virginia 2005 Hòang Lan Chi