Tôi biết nàng từ năm nàng 11 tuổi. Lúc đó tôi là cậu thiếu niên 12 tuổi đầy kiêu hãnh do tôi là vô địch đơn nam bóng bàn của khu phố và là người duy nhất đậu vào trường Chu Văn An trong 3 thí sinh thi vào ở cùng phố tôi biết mà.
Nàng là thiếu nhi của chị tôi. Nàng luôn là diễn viên chính trong các màn múa chị tôi phụ trách. Nàng " nổi tiếng" lắm, ai cũng biết, có tôi là chưa biết ( hay cố tình không biết ). Cho tới một hôm khi tôi về nhà sau ngày học, tôi tính thay đồ đi đánh bóng bàn, chị tôi đứng ngay cửa ngăn không cho vào, tôi đẩy chị, giọng vội vàng " Ra mau, em vội ".. Khoan đã mày, Trâm đang thử đồ" chị vừa nói vưà nắm chặt cửa, tôi cũng không vừa, ráng xô cửa bước vào.
Trâm đang đứng đó, chiếc áo đầm vàng đang ướm trên người, đôi mắt bồ câu to, tròn, nhìn tôi tự tin. Tôi như bị ánh mắt đó hớp hồn, tôi cười trong bụng " Nghe nói mãi, hôm nay mới gặp ". Lúc đó, tôi rất trẻ con cho rằng nàng cũng thấy hân hạnh khi vô tình được biết tôi hay sao mà nhìn tôi chăm chăm, đâu có, sau này tôi mới hiểu, ánh mắt nàng lịch thiệp như mời tôi bước ra chỉ để... chỉ để... tiếp tục thử đồ mà thôi. Một tiếng " Cóc" làm tôi hoàn hồn, chị tôi kí đầu và mắng " Vô duyên mày, đã nói rồi..." Tôi không vừa " Nhanh lên đó nha!"
Tôi bị đôi mắt đó ám ảnh từ hôm ấy, sau ngày đó, tôi hay ra đứng đầu ngõ vào giờ các trường tan học, chỉ dể mong được thấy nàng đi ngang qua, để được nhìn lại nàng.
Bao lần tôi toại nguyện, bao lần tôi mơ ước thêm sẽ cười và mời nàng lên tôi chở trên chiếc xe đạp mẹ tôi mua thưởng cho thi đậu....mà vẫn chưa có dịp nào
Ðến 1980 tôi đi vượt biên. Tới đảo tôi buồn lắm, ánh mắt ấy vẫn đeo đuổi tôi, tôi đánh bạo viết thư về cho một người bạn cùng xóm hỏi thăm địa chỉ nàng để viết thư thăm, năm đó tôi 16 tuổi...
Có địa chỉ nàng đó, nhưng cuộc sống cuốn hút lấy tôi khi định cư ở Hoa Kỳ, vào trường trung học, khó khăn lắm tôi mới hội nhập được đời sống học đường ở Mỹ. Ngày ra trường HighSchool là ngày vui đầu tiên của tôi tại mảnh đất xa lạ này. Người đầu tiên tôi nghĩ tới để chia xẻ không biết sao lại là nàng, dù đã 7, 8 năm, chúng tôi đã lớn hơn và không biết nàng có còn là Trâm với đôi mắt bồ câu, ngây thơ như xưa không!
Tôi nhận lại thư hồi âm của nàng, nàng vẫn chưa quên những ngày thơ ấu, thư nàng viết rất hay, lần nào dọc, tôi cũng như được sống lại những ngày tháng kiêu hãnh của đời mình.
Chúng tôi liên lạc qua lại, khoảng 2, 3 tháng một lá thư, chỉ là bạn, tôi có lúc đã sống nhờ vào lời động viên của nàng, có lúc lại không thấy nhớ nhung gì nên thư viết thưa dần... Tôi theo bạn bè di chơi, những đêm khuya, sau những lần hoan lạc với các cô kỹ nữ, có một vài lần, tôi nhớ Trâm và hoài vọng phải chi tôi và Trâm đã từng là người tình...
Năm 1990 tôi nhận dược một lá thư với nét chữ quen quen, Trâm dến Mỹ theo diện HO, có báo chị Trâm sắp đám cưới và mời tôi qua dự.
Tôi lúc đó đã đi làm, một accountant có văn phòng tại một cao ốc lớn. Vì cùng xóm, cả gia đình tôi biết Trâm, gia dình Trâm cũng biết tôi qua thư tôi gửi về, tôi và Trâm đều đang tuổi lập gia dình, mọi người hát bài " Mười Năm Tình Cũ " chọc chúng tôi từ lúc biết tôi sắp từ Texas qua Oregon..
Ngày gặp gỡ thật là diều không tưởng, nhưng không, sự thật, Trâm trong vòng tay, Trâm bên nụ hôn, nhưng tôi nhận ra Trâm không phải là của tôi, Trâm có bạn trai rất thân còn ở lại và hứa hẹn trở về. Gặp lại tôi, tôi quá nồng nhiệt, Trâm dù xa ngã, nhưng trong những nụ hôn tôi biết tôi chỉ là người thay thế....
Tôi về lại Texas vô hồn, anh chị em tôi lại hát bài " Ðể Quên Con Tim" chọc tôi và Trâm cùng cầu mong chúng tôi sẽ thành chồng vợ...
Vợ tôi hiện tại không phải là Trâm, nàng là người quen của mẹ tôi lúc còn ở đảo, tôi nghe lời mẹ quên Trâm vì Trâm không thích đạo khi tôi ướm lời bảo nếu thành vợ tôi Trâm sẽ theo tôi đi nhà thờ. Nhưng trong thâm tâm, tôi hiểu tôi không muốn là chồng hờ của Trâm khi trái tim Trâm đã thuộc về người khác, nếu Trâm yêu tôi thật thì dù tám nắng mười mưa, dù mẹ tôi có cản tới đâu cũng không thành vấn đề.
Cho đến hôm nay, tôi thỉnh thoảng vẫn nhớ Trâm vô cùng, nhớ ánh mắt Trâm tiễn tôi hôm chia tay tại phi trường Portland không còn ngây thơ, nhưng chứa đựng cả một thời thơ ấu ngây ngô và một tình yêu đầu đời đã tiếp tôi sức sống và niềm tin, dù không trọn vẹn.....
2/02
For Long, my puppy love.
 

Xem Tiếp: ----