Tôi vẫn còn nhớ rõ ngày tôi đi là ngày thứ năm trong tuần, ngày thứ hai, tôi với anh quyết định gần nhau để những tháng ngày xa nhau sắp tới có cái gì đó để mà tin, mà nhớ nhau. Tôi thật tình không còn lòng dạ nào để tận hưởng những phút giây lẽ ra phải thật tuyệt vời đó sau ngày cưới, một cảm giác chua chát, một cảm giác gì như là nửa muốn, nửa không, để khi mất đi rồi, tôi chẳng có cái cảm giác tiếc vô ngần như người ta vẫn kể trong các câu chuyện vì tôi yêu anh lắm, nhưng cái cảm giác hụt hẫng, biết mình không còn là mình, thậm chí về nhà tôi không dám ngẩng mặt nhìn cha mẹ vì sợ họ nhận ra tôi không còn là con gái của họ.
Đêm trước ngày ra đi, tôi không còn là tôi nữa rồi.
Khoảnh khắc chia tay đêm ấy, cái đau đớn thân thể không rõ ràng bằng cảm giác đau đớn trong tâm linh. Anh rủ tôi đừng về nhà mà ra thẳng bến xe về quê anh, qua ngày đi, về lại thành phố mà sống.
Tôi đã từng muốn thoát ly chỉ để có anh. Không muốn sao được, anh từng kể, những ngày anh xuống đó thăm mẹ, nằm trên phản nhìn qua khe cửa sổ trong chiếc nhà lá đơn sơ mẹ và anh của anh đang sống, ánh trăng thật sáng, thật to, thật tuyệt vời như những đêm nào hai chúng tôi xa nhau cùng nhìn ánh trăng để thấy mình không xa cách. Tôi và anh sẽ bên nhau, anh sẽ làm cho tôi hạnh phúc cả đêm, cả ngày, thậm chí cả cuộc đời này.
Chỉ tưởng tượng cảnh đó và khoảnh khắc chia tay ngày mai, khuông mặt tôi đã nhạt nhòa nước mắt.
Anh ơi em không muốn xa anh, ngàn lần không, không, không, không anh ạ.
*
Cuộc sống mới định cư thật là dễ chịu, tôi và hai người chị gái có cái phòng riêng, ai vô phải gõ cửa chứ không phải cái xó nhà như căn nhà chúng tôi ở chen chúc nhau tại thành phố. Chúng tôi quây quần bên nhau trong những bữa cơm và những buổi tiệc tùng, họ hàng và bạn bè mừng chúng tôi mới định cư.
Tôi nhớ anh vô ngần. Uống một ly nước cũng nhìn thấy anh trong đó. Đi trong trường học cũng dường như nhìn thấy anh ở cuối con đường tôi đang đi vẫy tay và tôi chỉ còn chạy lẹ tới để có thể ôm chầm lấy anh sung sướng và quen thuộc như ngày nào.
Cái đau đó ghê gớm lắm, nó làm tôi tê liệt hết những sợi thần kinh tỉnh táo, tuần nào, thậm chí mỗi ngày tôi viết thư cho anh, tôi cũng mong anh như vậy với tôi. Hễ tuần nào không có thư anh, tôi trở chứng điên dại, im lặng, không nói, cứ nhìn xa thật xa mà nước mắt tuôn dòng.
Mẹ tôi hiểu lòng con gái, cứ gặp tôi trong cảnh ấy là thở dài.
Biết đến khi nào, lủ trẻ gặp lại nhau đây..
" Mày quên nó đi!" Mẹ tôi nhắc.
Tôi hạ giọng " Kệ con mẹ ạ ".
Có lẽ không ai ngòai tôi hiểu tại sao tôi không quên được anh và cũng không ai ngòai tôi có thể quyết định được điều đó cho dù tôi có muốn là đứa con hiếu thảo cách mấy đi nữa.
Tôi thấy mắt mình nóng, thất thểu đứng dậy vào phòng, đặt lưng xuống, tôi mau chóng chìm vào giấc ngủ may ra gặp lại anh.
Năm ấy, người chị lớn nhất của tôi đã ba mươi lăm tuổi. Ngay từ những ngày chưa định cư, có một anh là anh ruột của người bạn sinh họat chung với chị cùng định cư tại tiểu bang tôi tới, viết thư về cho chị và tỏ lòng muốn tiến tới hôn nhân, dù chưa biết thực hư chị tôi là ai, toàn là qua lời kể của gia đình anh. Gia đình tôi đến vào tháng Giêng, thì tháng Tám năm đó, với chút ít vốn liếng ESL, chị tôi lên xe hoa về nhà chồng như để tránh lỡ thì con gái, còn chưa biết yêu thương nó ra làm sao.
Tôi chỉ cười buồn. Cầu mong chị hạnh phúc, dầu gì cũng là do chị đồng ý, chị có không đồng ý, chắc ba mẹ tôi cũng chẳng ép. Người anh rể trước khi rước chị tôi về đã dẫn chúng tôi đi chơi thác, chơi rừng một vài lần như là để làm quen và để chúng tôi nói vào cho chị và anh.
Tôi chưa từng hỏi chị tôi có hạnh phúc với anh hay không sau ngày ấy, nhưng tôi bỗng thấy thương chị tôi hơn. Những chuyến du lịch sau ngày cưới tại Las Vegas, Canada với chị tôi cùng người chồng bên cạnh, thật là một điều an ủi cho một người chị cả như chị tôi, tất bật với chuyện gia đình và một tay lo cho đàn em nhỏ từ những ngày còn là cô gái 18 tuổi cho tới ngày trước khi định cư.
Tôi thương chị tôi lắm.
Người chị kế tốt nghiệp đại học tại VN, tương lai chỗ nào cũng sáng. Chị yêu người Thầy dạy Điện Toán của mình, hai người hứa hẹn cầm sắc. Chưa biết sẽ ra sao, nhưng chị cũng đã có nơi chốn. Em gái tôi trước khi đi là sinh viên năm thứ ba Đại Học cũng lắm mối, mối được nhất là một anh chàng học Hải Dương học tại VN, sau đó đi tàu Viễn Dương nhưng em tôi không yêu.
Tôi cần cù với thi cử, yêu ngay một người không bằng cấp, không nhà cửa, có cũng như không với cha mẹ tôi, họ đã âm thầm tìm cho tôi người khác.
*
Ai từng qua cú xốc đó mới hiểu hay sao? Còn tôi, tôi tự nhận tôi không hề hiểu mình và không biết mình là ai ngay từ những ngày đầu tới Mỹ.
Tôi là cô gái tội nghiệp mới xa quê hương, xa người yêu đi tìm ý nghĩa, tương lai cho cuộc sống riêng của mình sau này.
Tôi cũng là một cô gái vừa mới bước ra khỏi chỗ mình không còn dung thân được, đang cố gắng ngẩng mặt lên nhìn đời, nhìn mọi người và bao giờ trong cô gái này, không bao giờ muốn nhớ lại chút mảy may nào về quá khứ của mình vừa mới bỏ lại.
Tôi sống qua lại hai con người đó.
Nhờ mai mối, người đưa kẻ đón tôi tấp nập. Tối đến tiếng phone reo nhà anh tôi liên tục, hỏi tên tôi, rào đón và mong trên bước đường còn chập chững nơi xứ lạ, tôi sẽ bằng lòng làm vợ họ, sống một đời sống an lành.
Có dễ dàng như vậy không? Tôi sợ cô độc, đi với anh này, anh kia, chỉ là để tâm sự, nhưng ông nào cũng muốn tấn công, hết tay đến chân, thậm chí có ông muốn chạm vào chỗ kín của tôi.
Chẳng ai tôi tìm thấy một sự đồng cảm, một sự thành thật, chỉ toàn đụng chạm tôi không thể chấp nhận được. Tôi càng rơi vào tuyệt vọng và cố gắng bắt mình trở thành người con gái chung thủy đã từng yêu một người không được gia đình chấp nhận. Tôi khổ lắm. Tôi lầm lẫn tình yêu và tình bạn, mọi người chung quanh tôi cũng lầm lẫn, họ nghĩ cứ chiếm được thân thể của nhau là yêu thương mà thử hỏi bao lần họ đã chiếm thân thể người khác thì những yêu thương đó có tồn tại không vậy.
Mỗi đêm về tôi khóc mà không ra tiếng, khóc trong lòng, tôi lạc, lạc thật sự, tôi không còn biết lần đường ra từ chỗ nào nữa.
*
Tôi tự lý giải với mình là những anh chàng này ít học, đời sống Mỹ hoá. Tôi bỏ thành phố đang sống, ra tự lập tại một thành phố khác mang theo nhiều hy vọng của một sự đổi thay có ý nghĩ hơn.
Tôi vẫn viết thư về cho anh, kể hết, kể những lần chung đụng với các tay đi chung, trong thư hồi âm, tôi đọc hết những tiếng nấc, những hoảng loạn anh có về những gì tôi đã kể. Tôi thấy mình bậy, bậy hết sức. Tôi làm vậy chả khác nào đưa anh ly thuốc độc, bảo anh uống đi, và với anh không còn lựa chọn nào khác ngoài sự chấp nhận.
Tôi ước gì anh thông cảm được cho tôi, tôi cô độc quá, tôi cô độc đến độ tôi chỉ nhờ những cánh thư để giải tỏa hết những nỗi niềm của mình, anh hãy thông cảm cho tôi mà tôi quên bẳng đi anh đã từng trong vị trí là người đàn ông duy nhất tôi phải tôn thờ như đạo lý của một người phụ nữ Việt Nam, dù có xa cách bao nhiêu và bao lâu chăng nữa.
Tôi vào trường lớn học tiếp hai năm còn lại. Chả thèm quen vớ vẩn, tôi may mắn được một người VN đang làm luận án tiến sĩ trong trường để mắt, nhận làm em nuôi trong một buổi tình cờ gặp gỡ, hắn khen tôi hiền và đẹp. Chung quanh hắn có rất nhiều cô, tôi chạnh lòng thấy những cô đó như thù ghét tôi. Tôi mơ hồ hình dung tôi đang trong cái game tình yêu của hắn hay sao mà hắn ve vản tôi với thái độ rất không xứng hợp. Mới qua mà, cái gì kỳ trong suy nghĩ của tôi, tôi bảo đó là Mỹ và tôi tập quen hết. Quen cả cái thói lẳng lơ mà lẽ ra là lòng kính trọng với hắn người đang là anh nuôi của tôi.
Tôi đang trên chiếc xe tuột dốc.
*
Một ngày, sau khi dạy xong, hắn mời tôi ở lại trường hàn huyên với hắn trước khi về để đợi hắn về luôn. Trong văn phòng của hắn, lao công trường mới dọn thật là ngăn nắp, sạch sẽ vô cùng, tôi ngồi đó thích thú. Hắn bảo hắn đi restroom chút xíu sẽ quay lại. Tôi chờ không nôn nóng, đàng nào tôi cũng về, có hắn nói vài câu chuyện, đỡ tẻ lúc xuống cầu thang thì cũng hay. Lúc hắn mở cửa vào, tôi nhận ra trên tay hắn cầm vật gì đó, hắn tiến gần đến tôi, nham nhớ: " Giờ này trường về hết rồi, anh biết chỉ còn anh và em, mình lẹ lên. "
Tôi há hốc miệng nhìn rõ vật trên tay hắn khi bàn tay hắn mở ra thì rõ đó là một cái condom. Tôi chỉ có hắn là người bạn duy nhất, tôi đã nhận làm anh nuôi cho phù hợp với cái vị trí tôi đã có bạn trai. Nhưng là gì thì chỉ có tôi biết. Trước mặt hắn, lúc này tôi chỉ là cái xác cho hắn thoả mãn cái điều hắn muốn trong lòng.
Hắn ôm lấy tôi vụng về, tôi nhu nhược làm theo lời hắn, tôi nghĩ chắc có thế hắn mới tiếp tục chơi với tôi, cho tôi cái kiêu hãnh giả tạo có người anh nuôi đang dạy tại trường đại học của một con bé đang tập làm quen với đời sống Mỹ. Dầu gì tôi cũng còn là con gái nữa đâu mà tiếc chi.
Sau này, tôi kể lại chuyện này cho một bà Mỹ bạn tôi nghe, bà ấy hùng hổ bảo thằng đó hiếp tôi, tôi không hiểu ra sao, bả giải thích thêm, dùng sự cô độc để uy hiếp mày, thằng tồi.
Tôi chỉ còn cái mặt trắng bệch ra nhìn bà, thấy thân mình dơ dáy tệ, dơ đến nổi tôi không muốn tắm vào tối hôm đó.
*
Tôi gọi hắn tôi đã trễ kinh. Hắn tỉnh bơ: " Biết có phải là của anh không? " Như bao câu chuyện tương tự tôi nghe, tôi nhận ra ngay chân tướng của hắn. Sở khanh cũng có nhiều đường, nhiều ngã đến thế.
Hắn làm tôi thấy nhục, nhục ghê lắm. Lũ vô học sở khanh còn đoán trước được, đàng này, lũ có học, sở khanh còn làm tôi đau gấp bao nhiêu lần.
Cỡ khoảng tuần sau, tôi có kinh lại, căng thẳng về bài vở thôi, và vì sự cô độc đè nén, tôi như thoát một gánh nặng. Tôi vào trường lầm lũi, hắn vừa nhìn thấy tôi đâu là đi ngõ khác, tôi chán chê cho một mối quan hệ, tôi nghĩ mình xấu hổ đến không thể nào bước nổi vô trường, may mà người bạn Mỹ phân tích rõ ràng cho tôi đứng lại vị trí của mình, người xấu hổ phải là hắn, đã hại mày, còn mày không có gì xấu hổ cả, mày chỉ không kiên quyết hơn thôi.
Tôi vẫn giận mình lắm, tôi về lại gia đình mang theo nỗi chán chường, khắc khoải, cũng may mà tôi chưa kịp khoe với mọi người tôi quen cả anh tiến sĩ cơ đấy.
Tôi nhận ra, giáo dục, đạo đức và học vấn là ba khái niệm chả có gì dính líu và liên quan nhau ở đây. Một thằng có học vấn chưa chắc đã có giáo dục và có đạo đức. Một người có đạo đức, không cần có học vấn, họ vẫn hiểu được những phải trái trong đời.
Tôi nhận ra tôi không còn là cô Trâm ngày nào, dễ tin, dễ gạt, từ đây, tôi sẽ đi vào đời bằng chính đôi mắt và cái nhìn của tôi. Bố thằng nào dám đụng đến.
*
Vâng, chưa có bố thằng nào dám đụng đến, nhưng anh thì đã bỏ tôi mà đi. Anh từ giã tôi trong một lá thư não nùng, tôi đã khóc nhiều lắm, khóc sưng cả mắt, rồi qua ngày hôm sau trở thành con người khác. Tôi như mặc thêm hai ba cái áo giáp vào, đứa nào chưa kịp tấn công, tôi đã giơ tay lên để tự vệ.
Tôi nhớ VN, nhớ vô cùng những ngày hỗn loạn trong tư tưởng của cuộc đời mình, tôi nghĩ đó đã là đỉnh điểm, ai ngờ, cho tới giờ này, tôi không còn cảm giác để biết đau khổ là gì nữa. Tôi chơ vơ, lạc lõng trong đời chưa biết mình sẽ trôi đi đâu.
Tôi tự trách mình đã có cái đêm trước ngày ra đi xuẩn ngốc, đế rồi không còn biết giữ gìn cả lòng tự trọng của một người phụ nữ nơi xứ người. Xứ sở của Đông Tây hội nhập, chính ra là một điều hay, nhưng những con người không chân chính trong cái vòng tròn giao nhập đó đã dựa vào nó mà làm những điều vô đạo đức, vô nhân tính giữa con người với nhau.
Đêm trước ngày ra đi. Tôi có hiểu đâu đêm đó là đêm bắt đầu cho những khổ đau tiếp nối tôi có nơi đây.
Tôi nguyện làm con người chân chính, tôi nguyện sống với ngày mai và cái đêm trước ngày ra đi mãi còn trong tôi như một lời răn thật khó quên cho tới ngày hôm nay.
VK 1/2005