Philip Whithworth ngước nhìn lên, ông chú ý đến những bước chân vội vã trên tấm thảm Đông phương sang trọng trải kín văn phòng tổng giám đốc. Tựa lưng uể oải vào cái ghế xoay bọc da màu hạt dẻ, ông chăm chú nhìn người phó tổng giám đốc đang sải bước đi vào. Ông vội vả hỏi: − Thế nào? Họ đã thông báo cho biết ai là người cho giá thấp chưa? Ông phó giám đốc chống tay lên mặt bàn giấy bằng gỗ bóng loáng cuả Philip. Ông ta phun ra điều bí mật: − Sinclair là người cho giá thấp. Hãng National Motors sẽ cho hắn ký hợp đồng cung cấp tất cả các máy thu thanh gắn trên xe hơi họ sản xuất. Bởi vì Nick Sinclair đã hiến giá thấp hơn giá cuả chúng ta, với con số ba mươi ngàn đô Lauren dơ dáy!- Hít vào một hơi dài, ông ta giận dữ nói như rít lên: Cái thằng chó đẻ ấy đã phỗng mất cuả chúng ta một hợp đồng năm chục triệu đô la bằng cách hiến giá thấp hơn giá cuả chúng ta một phần trăm! Philip nghiến răng để nén sự tức tối đang sôi lên trong lòng. Ông nói: − Vậy là lần thứ tư trong vòng một năm, hắn đã nẫng mất cuả ta thêm một hợp đồng lớn nữa. Phải chăng đây là một sự tình cờ? − Tình cờ?- Ông phó tổng giám đốc lặp lại- Chẳng có sự tình cờ khốn nạn nào ở đây cả, và anh đã biết thế rồi mà, Philip! Một tên nào đó trong bộ phận cuả tôi đã bị Nick Sinclair mua chuộc. Một tên chó chết nào đó đã do thám chúng ta, phát hiện tổng số tiền mà chúng ta hiến giá trong phong bì đã niêm kín, rồi bắn tin cho Sinclair biết để hắn đề nghị một giá rẻ hơn ta chừng vài đô la. Chỉ có sáu người làm việc ở chỗ tôi biết rõ cái giá mà ta sẽ đặt cho thương vụ này; một trong sáu người đó đã do thám chúng ta. Philip ngồi lùi sâu hơn nữa vào cái ghế cuả mình, cho đến khi mái tóc bạc trắng cuả ông ta chạm vào tấm da phía sau lưng. − Anh đã cho điều tra an ninh về sáu người này. Và chúng ta đã biết là trong số đó có ba người đã lừa dối vợ. − Nhưng những cuộc điều tra ấy chưa đầy đủ!- Đi thẳng vào vấn đề, ông phó tổng giám đốc đưa tay lên vuốt ngược mái tóc, rồi để tay xuống- Này Philip, tôi biết Sinclair là con ghẻ cuả anh và anh sẽ làm một cái gì đó để ngăn hắn lại. Nếu không, hắn sẽ tiêu diệt chúng ta đấy! Mắt cuả Philip lạnh như băng: − Tôi không bao giờ thừa nhận hắn là con ghẻ, cả vợ tôi cũng không nhận hắn là con nữa. Nào, nói trắng ra, anh muốn đề nghị tôi làm gì để dứt nó? − Đặt một điệp viên cuả riêng anh vào công ty cuả hắn, tìm cho ra, ai là kẻ cộng tác với hắn ở đây. Tôi không cần biết anh làm gì, nhưng lạy Chúa, anh phải làm một cái gì đó! Câu trả lời cuả Philip bị chặn lại bởi tiếng chuông rè rè cuả hệ thống nội đàm trên bàn giấy. Ông ấn ngón tay vào nút: − Có chuyện gì vậy, Helen? Người thư ký riêng trả lời: − Thưa ông, tôi xin lỗi vì đã cắt ngang câu chuyện cuả ông. Nhưng có cô Lauren Danner đến đây. Cô ấy nói đã có hẹn với ông để xin việc làm. Philip bực bi: − Đúng, cô ấy có hẹn. Tôi đã thuận phỏng vấn cô ấy để giao một công việc ở đây. Bảo với cô ấy chờ chút, lát nữa tôi sẽ gặp. Ông rời nút bấm và trở lại với người phó tổng giám đốc, dù bận tâm lo lắng, vẫn đang quan sát ông với vẻ tò mò. − Kể từ khi nào anh lại đích thân làm cuộc phỏng vấn này vậy, Philip? − Đó chỉ là một cuộc phỏng vấn xã giao- Philip giải thich với tiếng thở dài thiếu thoải mái- Bố cô ấy là bà con xa với tôi, một người anh họ hàng thứ năm, thứ sáu gì đấy, theo tôi biết. Danner là một trong những người bà con mà mẹ tôi đã phát hiện ra từ nhiều năm trước, khi bà sưu tầm để viết cuốn tông chi cuả dòng họ. Mỗi lần bà tìm ra một đợt các bà con có thể công nhận được, bà mời họ đến đây, tại nhà chúng tôi, làm một "cuộc thăm viếng cuối tuần thú vị" để bà có thể hỏi thêm về tổ tiên cuả họ, khám phá ra hiện nay họ có thật sự là thân thuộc hay không, và quyết định xem họ có đáng đề cập đến trong cuốn gia phả cuả bà không. Danner là giáo sư tại trường đại học Chicago. Ông ấy không tới được, vì vậy ông gửi vợ Ông- một người chơi dương cầm cho dàn nhạc- và đứa con gái cuả ông tới. Bà Danner đã bị tử nạn ô tô mấy năm sau đó, và tôi không còn được nghe tin tức gì về ông ấy, cho mãi đến tuần vừa qua, ông gọi điện và yêu cầu tôi phỏng vấn con gái ông, cô Lauren, để giao cho cô ấy một việc làm. Ông nói rằng không có công việc gì thích hợp cho cô ấy ở Fenster, Missouri, nơi ông đang ở. − Kể ra ông ấy cũng khá tự phụ khi gọi điện cho anh đấy nhỉ? Philip tỏ vẻ chịu đựng, ông nói: − Tôi sẽ dành cho cô gái ấy vài phút trong thời gian ít ỏi cuả tôi, rồi tôi mời khéo cô ta đi. Chúng ta không có chỗ làm cho bất cứ ai có bằng đại học âm nhạc. Ngay cả nếu có đi nữa, chúng ta cũng không mướn Lauren Danner. Trong đời, tôi chưa bao giờ gặp một đứa bé khó chịu, quá quắt, thô lỗ, và quê mùa như thế. Hồi ấy, nó chừng chín tuổi, bụ bẫm, khuôn mặt đầy tàn nhang và mớ tóc đỏ hoe bù xù trông như không bao giờ được chải. Nó mang một đôi kính gọng sừng tròng thật gớm ghiếc, và lạy Chuá, cái đứa bé ấy chõ mũi nhìn vào chúng tôi... Người thư ký riêng cuả Philip Whithworth chăm chú nhìn cô gái mặc bộ đồ thật bảnh, màu xanh nước biển sơ mi tay phồng trắng, đang ngồi đối diện. Mái tóc cuả cô gái vàng óng như mật ong, được buộc lại thành một búi rất thanh nhã, với những sợi tóc uốn cong nơi hai vành tai càng làm tăng nét đẹp sống động, hoàn hảo cuả khuôn mặt. Gò má cô ta hơi cao, mũi nhỏ, cằm tròn thanh tx;'>
Jim chỉ vào đống báo: − Cô đã đọc hết rồi à? Nàng trả lời bực dọc: − Tôi chả thèm đọc chúng đâu. Ông ta nhặt tờ tạp chí trên sàn nhà, đặt vào xấp bìa cứng cùng các bài báo cắt ra và đưa cả tập hồ sơ dày này về phía Lauren. Nàng cầm lấy một cách máy móc và bỏ đi. Nàng nghĩ, nàng sẽ khóc lại khi ngồi vào trong xe, nhưng nàng đã không khóc. Nàng cũng không khóc suốt ba giờ đồng hồ sau đó, khi nàng đọc hết tập hồ sơ ấy. Chẳng còn giọt nước mắt nào nữa trong nàng. Lauren cho xe vào chỗ đậu, nơi có tấm bảng ghi "Dành riêng cho nhân viên Sinco" Sau những gì nàng đọc được qua, tên Sinco có một ý nghiã mới: "Tổ hợp điện tử Sinclairs". Theo tờ nhật báo Wall Street, thì công ty được sáng lập bởi Matthew Sinclair và cháu nội cách đây mười hai năm, trong một ga-ra đằng sau tiệm ăn cuả Tony bây giờ. Nàng đậu xe, nhặt tập hồ sơ về J. Nick Sinclair từ ghế ngồi bên cạnh và bước ra ngoài. Nick đã xây dựng một đế quốc kinh tài và bây giờ chàng giữ cho nó sống bằng cách dùng gián điệp do thám giữa các đối thủ cạnh tranh. Rõ ràng là chàng đã vô lương tâm trong việc điều khiển kinh doanh cũng như trong nếp sống riêng, nàng nghĩ một cách ghê tởm. Những phụ nữ trong văn phòng mỉm cười vui vẻ chào nàng, và Lauren cảm thấy mình có lỗi, vì nàng đang giữ một vai trò phá hoại công ty mà họ đang làm việc. Không, không phải phá hoại, nàng tự cải chính khi để xách tay cuả nàng lên bàn giấy. Nếu Sinco đáng tồn tại thì nó phải đủ sức cạnh tranh lương thiện để ký các hợp đồng. Ngược lại, nó đáng chết đi trước khi nó phá các người cạnh tranh lương thiện, những công ty như cuả Philip Whitworth. Nàng ngừng lại bên ngoài văn phòng cuả Jim. Liệu ông ta có biết Sinco trả tiền thuê gián điệp không? Dù sao, nàng không nghĩ rằng ông ta biết. Nàng không thể tin tưởng rằng ông ta có thể chấp nhận một điều như thế. Khi bước vào văn phòng cuả ông ta, nàng nói nhẹ nhàng: − Cám ơn ông đã để cho tôi mang hồ sơ về nhà. Ông ta nhìn tập hồ sơ, rồi nhìn vào khuôn mặt xanh xao và điềm tĩnh cuả nàng. Ông ta hỏi một cách dịu dàng: − Sáng nay cô cảm thấy trong người ra sao? Để tự chủ, nàng thọc hai bàn tay vào trong túi váy đầm, đáp: − Tôi cảm thấy hơi bối rối...và hơi lẩn thẩn! − Đừng nhắc đến những chi tiết làm cô đau đớn. Cô có thể giúp tôi có ý niệm về những gì mà Nick đã làm cho cô thương tổn nhiều đến thế. Chắc hẳn là cô đã không khóc như vậy, vì đã khám phá ra Nick giàu có và thành công? Nàng lại cảm thấy một nỗi đau như dao cắt, khi nhớ lại nàng đã tự nguyện hợp tác trong việc chàng chinh phục mình. Nhưng nàng phải giải thích cho Jim rõ thái độ điên cuồng của nàng hôm qua, và nàng chỉ nói với vẻ lạnh lùng: − Bởi vì tôi đã nghĩ anh ấy chỉ là một kỹ sư thường thôi. Tôi đã nói và làm một vài việc rất đáng bối rối khi nhớ lại lúc này. − Tôi hiểu- Jim đáp dịu dàng- Và bây giờ cô có ý định sẽ làm gì về việc đó? − Tôi định lăn mình vào công việc ở đây, và học hỏi mọi việc tôi cần- Nàng đáp với một nỗi chân thành cay đắng. − Tôi muốn biết cô có ý định làm gì khi gặp Nick? − Tôi không bao giờ còn muốn gặp lại hắn khi tôi còn sống- Nàng đáp ngắn gọn. Jim cười nửa miệng, nhưng nói rất nghiêm chỉnh. − Lauren, thứ bảy này có một buổi tiệc cocktail đặc biệt được tổ chức trên sân thượng cao ốc Công nghiệp Hoàn câu. Tất cả các giám đốc điều hành cuả những công ty khác nhau cuả chúng tôi đều mong đợi đến dự, và họ có mang theo thư ký riêng cuả họ. Mục đích cuả buổi tiệc là tạo cho tất cả chúng tôi, những người đã từng làm việc ở những cao ốc khác nhau trong quá khứ, bây giờ có thể tận mặt gặp nhau. Cô sẽ có cơ hội để gặp gỡ các thư ký khác mà cô sẽ cùng họ làm việc trong tương lai, cũng như gặp các ông chủ cuả họ. Nick là chủ buổi tiệc đó. Lauren nói một cách thẳng thừng: − Nếu ông không phiền, tôi sẽ không đi. − Cô không đi thì tôi phiền đấy! Nàng không thể từ chối được, Jim không phải là loại ông chủ có thể cho phép nàng để đời tư can dự vào công việc, nàng biết thế. Và nếu nàng mất việc, nàng sẽ không bao giờ tìm ra được tên gián điệp ăn lương cuả Nick mà do thám ở công ty cuả Philip Whitworth. − Sớm hay muộn, cô cũng sẽ phải gặp Nick, mặt tận mặt mà thôi- Jim nói tiếp, vẻ thuyết phục- Để việc ấy xảy ra vào thứ bảy này, khi cô đã chuẩn bị sẵn, chẳng tốt hơn sao? Khi Lauren còn đang ngại ngần, thì Jim nói cách quả quyết: − Tôi sẽ đến đón cô vào lúc bảy giờ rưỡi.